Chương 285: Yến Bắc Thần ở đây, ai dám tới chiến?
Phiêu Linh Huyễn
03/05/2022
Tuy Yến Bắc Thần đã danh chấn Thanh Châu, nhưng trên thực tế, người thực sự từng gặp qua lại không nhiều, chỉ cần Bạch Nhạc thu liễm khí tức, dù nghênh ngang đi vào Thanh Châu Thành cũng căn bản không ai để ý tới.
Bởi thế chọn quay ngược trở lại Thanh Châu Thành là quyết định đã được Bạch Nhạc suy tính cẩn thận một phen.
Hiện tại trọn cả Thanh Châu, có hai nơi mà hắn, hoặc nói cách khác là Yến Bắc Thần tuyệt đối không dám đi, đầu tiên là Thất Tinh Tông, thứ hai chính là Huyết Ảnh Ma Tông!
Thất Tinh Tông có Tinh Hà lão tổ, ngoài ra còn có Tử Dương Chân Nhân, chỉ cần truyền nhân Ma Quân là hắn dám lộ diện, hai vị lão tổ kia ắt sẽ đích thân ra tay bắt hắn lại.
Còn về Huyết Ảnh Ma Tông, hắn mới vừa giết đệ tử Huyết Ảnh Ma Quân Mạc Vô Tình, lúc này lại nhảy đi ra, chẳng phải chui đầu chịu chết!
Trừ hai nơi kia ra, chỗ thích hợp nhất với hắn tự nhiên chính là Thanh Châu Thành.
Hơn nữa, trong lòng Bạch Nhạc còn có cân nhắc khác, hiện tại tất cả những kẻ muốn đoạt Linh Khư Quả từ trên tay hắn hẳn đều đang ở phụ cận Bạch gia, một khi bước vào Bạch gia, liền có thể rõ ràng nhìn ra đến cùng ai mới là người có ác ý với hắn.
Bản thân Bạch Nhạc vốn là ma tu, cầu chính là khoái ý ân cừu, há có lý nào vô duyên vô cớ chịu thiệt.
Trước kia thực lực chưa đủ, chịu ủy khuất, tự nhiên chỉ có thể cắn răng nuốt xuống, nhưng giờ đây trải qua trận chiến với Thanh Bạch, Bạch Nhạc đã có được nhận thức tương đối rõ ràng với thực lực bản thân! Có Huyết Ảnh Ngoa trợ giúp, dù đánh không lại, trốn hẳn sẽ không thành vấn đề.
Như thế, Bạch Nhạc tự nhiên liền có gan đi ngược trở về.
Dù sao hắn cũng đang muốn tìm cường giả Tinh Cung Cảnh để thử nghiệm Thiên Cơ Biến cải biến dung mạo thân ngoại hóa thân, chọn một gia hỏa đáng ghét nào đó để trút giận, tự nhiên càng là phương án lưỡng toàn.
Nghĩ rõ ràng điểm này, Bạch Nhạc tự nhiên không chút do dự, trực tiếp đến thẳng Bạch phủ.
Mới vừa tới trước cửa Bạch phủ, thậm chí còn chưa lên tiếng, đám hạ nhân ngoài cửa đã bị dọa cho mặt cắt không còn chút máu, cả lăn lẫn bò trốn vào trong phủ báo tin.
Người khác không biết Yến Bắc Thần, nhưng bọn hắn há lý nào lại không nhớ được.
Khóe miệng nhếch lên ý cười, trong mắt Bạch Nhạc chớp động hàn mang, cứ vậy cất bước thong thả tiến vào trong Bạch phủ.
- Đại tiểu thư, không, không hay! Yến Bắc Thần kia lại trở về!
Một đường cuồng chạy đến trước phòng khách, mấy tên hạ nhân Bạch phủ cơ hồ thở không ra hơi, kinh hô nói.
Bạch Thanh Nhã vốn đang ở trong phòng trò chuyện với Mộ Dung Tử Yên, nghe nói thế, lập tức không khỏi kinh dung thất sắc, nét mặt bỗng chốc trắng bệch.
Đây không phải giả bộ đi ra, bởi vì nàng rất rõ ràng, cái gọi là Yến Bắc Thần chính là Bạch Nhạc ngụy trang!
Phải biết, lúc này trong phủ đang có hai vị trưởng lão Mộng Thiên Thu và Chu Mộng Dương, hơn nữa nàng còn từ trong miệng Chu Mộng Dương biết được, hiện tại quanh Bạch phủ không thiếu cường giả coi chừng, mục đích chính là bắt lại Bạch Nhạc.
Với tình hình như thế, dù Bạch Nhạc lấy thân phận vốn có đi về cũng khó được yên, huống hồ còn đi về với thân phận ma tu, thế chẳng phải cửu tử nhất sinh?
- Thanh Nhã tỷ, đi mau, đi tìm Chu trưởng lão! Ta giúp ngươi ngăn hắn một lát!
Thấy nét mặt Bạch Thanh Nhã trắng bệch, Mộ Dung Tử Yên lập tức kéo lấy Bạch Thanh Nhã, đẩy nàng ra sau.
Mộ Dung thế gia bị diệt, tâm tình Mộ Dung Tử Yên vốn đang khá phức tạp, bởi vì nàng cùng theo Yến Bắc Thần tới đây, địa vị trong Bạch phủ cực kỳ lúng túng, mấy ngày nay đều là nhờ Bạch Thanh Nhã một mực che chở. Bất tri bất giác, trong lòng Mộ Dung Tử Yên đã có cảm kích sâu đậm đối với Bạch Thanh Nhã. Thoáng chút do dự liền lập tức đưa ra quyết định.
Dù Yến Bắc Thần bởi vậy mà phát nộ, nàng cũng phải tận lực bảo hộ Bạch Thanh Nhã.
Bị Mộ Dung Tử Yên đẩy đi, Bạch Thanh Nhã rốt cục hồi thần.
Nàng không biết vì sao Bạch Nhạc chọn trở về lúc này, nhưng nàng rất rõ ràng, mình tuyệt đối không thể lộ ra sơ hở, tránh miễn bại lộ thân phận Bạch Nhạc, cách hay nhất bây giờ là chỉ còn nước chọn tin tưởng Bạch Nhạc.
Khẽ cắn môi, Bạch Thanh Nhã lập tức nhấc váy lên, rảo bước chạy tới đình viện bọn Chu Mộng Dương và Mộng Thiên Thu đang ở.
Gần như cùng thời điểm Bạch Thanh Nhã chạy đi, Bạch Nhạc đã thong thả đi tới tiền sảnh.
Trên đường đi tới, Bạch Nhạc chẳng hề lộ vẻ hoảng hốt, như lửng thững đi dạo, thản nhiên cất bước, mặc cho hạ nhân xung quanh hoảng loạn tứ tán.
- Tử Yên bái kiến công tử!
Nhìn thấy Bạch Nhạc, Mộ Dung Tử Yên khẽ cắn răng cất bước ra đón, trực tiếp quỳ xuống.
Ánh mắt rơi trên thân Mộ Dung Tử Yên, Bạch Nhạc khẽ nhíu mày, hờ hững nói:
- Mộ Dung tiểu thư, giờ ngươi không còn bị quản chế, nhìn thấy đại ma đầu là ta, sao còn không trốn?
- Tử Yên Mông được công tử cứu mới có thể chạy ra Huyết Ảnh Ma Tông, ân cứu mạng không gì sánh được, cái mạng này của Tử Yên đều là của công tử, tại sao phải trốn.
Ngẩng đầu nhìn lên Bạch Nhạc, Mộ Dung Tử Yên chăm chú đáp nói.
Hồi đáp này, dù là Bạch Nhạc đều không khỏi ngạc nhiên.
Nhìn Mộ Dung Tử Yên một cái thật sâu, mãi một lúc mới nhàn nhạt mở miệng nói:
- Tránh ra đi, từ nay về sau giữa ta và ngươi không còn quan hệ gì nữa!
Không quản Mộ Dung Tử Yên, Bạch Nhạc xuyên thẳng qua tiền sảnh, đi tới hậu viện!
- Yến Bắc Thần, ngươi thật to gan!
Ngay lúc này, một mạt kiếm quang đột nhiên phá không lao đến, trực tiếp rơi ở trước người Bạch Nhạc, kèm theo đó là tiếng quát chói tai.
Không cần ngẩng đầu, Bạch Nhạc cũng biết là Chu Mộng Dương.
Lấy hiểu biết của Bạch Nhạc đối với Chu Mộng Dương, hắn tự nhiên rõ ràng Chu Mộng Dương bất đồng với những người khác, đến đây tuyệt đối không phải vì cướp đoạt Linh Khư Quả, mà là vì bảo vệ hắn, bảo vệ Bạch gia.
Trong lòng Bạch Nhạc tự nhiên tràn đầy cảm kích đối với Chu Mộng Dương, nhưng lúc này, trên mặt đương nhiên sẽ không lộ ra nửa điểm manh mối.
- Chu trưởng lão, nếu ta nhớ không lầm, ngươi còn thiếu nợ ta một ngàn linh thạch?
Khóe miệng lộ ra ý cười châm chọc, Bạch Nhạc thong thả mở miệng nói.
Trận chiến lúc trước, hắn thắng cược, lại chỉ từ trên tay Chu Mộng Dương lấy được hai nghìn linh thạch, số còn lại Chu Mộng Dương nói sẽ sai đệ tử Hàn Sơn đưa tới, nhưng còn chưa đợi được đệ tử Hàn Sơn, Bạch Nhạc lại đã chạy ra Bạch gia, tự nhiên món nợ vẫn còn.
Nghe vậy, sắc mặt Chu Mộng Dương không khỏi có chút khó coi, lại không nhiều lời, ném thẳng qua một chiếc túi trữ vật.
- Đa tạ Chu trưởng lão!
Thuận tay tiếp lấy, Bạch Nhạc tùy ý mở miệng, trên mặt hiện đầy vẻ hài hước.
- Yến Bắc Thần, giờ ngươi đối địch với cả thế gian, là ai cho ngươi lá gan bước vào Thanh Châu Thành?
Trong mắt lộ ra hàn ý, Chu Mộng Dương lạnh lùng nói.
- Đối địch với cả thế gian?
Trong mắt hiện lên thần thái ngạo nghễ, Bạch Nhạc không đáng nói:
- Đối địch với cả thế gian thì đã sao? Sư tôn ngay cả Đạo Lăng Thiên Tông đều dám xông, ta thân làm đệ tử, tuy kém cỏi, nhưng há sẽ coi Thanh Châu Thành này là đầm rồng hang hổ?
Hai tay chắp sau lưng, Bạch Nhạc hờ hững nói:
- Yến Bắc Thần ở đây, ai dám tới chiến?
…
Bởi thế chọn quay ngược trở lại Thanh Châu Thành là quyết định đã được Bạch Nhạc suy tính cẩn thận một phen.
Hiện tại trọn cả Thanh Châu, có hai nơi mà hắn, hoặc nói cách khác là Yến Bắc Thần tuyệt đối không dám đi, đầu tiên là Thất Tinh Tông, thứ hai chính là Huyết Ảnh Ma Tông!
Thất Tinh Tông có Tinh Hà lão tổ, ngoài ra còn có Tử Dương Chân Nhân, chỉ cần truyền nhân Ma Quân là hắn dám lộ diện, hai vị lão tổ kia ắt sẽ đích thân ra tay bắt hắn lại.
Còn về Huyết Ảnh Ma Tông, hắn mới vừa giết đệ tử Huyết Ảnh Ma Quân Mạc Vô Tình, lúc này lại nhảy đi ra, chẳng phải chui đầu chịu chết!
Trừ hai nơi kia ra, chỗ thích hợp nhất với hắn tự nhiên chính là Thanh Châu Thành.
Hơn nữa, trong lòng Bạch Nhạc còn có cân nhắc khác, hiện tại tất cả những kẻ muốn đoạt Linh Khư Quả từ trên tay hắn hẳn đều đang ở phụ cận Bạch gia, một khi bước vào Bạch gia, liền có thể rõ ràng nhìn ra đến cùng ai mới là người có ác ý với hắn.
Bản thân Bạch Nhạc vốn là ma tu, cầu chính là khoái ý ân cừu, há có lý nào vô duyên vô cớ chịu thiệt.
Trước kia thực lực chưa đủ, chịu ủy khuất, tự nhiên chỉ có thể cắn răng nuốt xuống, nhưng giờ đây trải qua trận chiến với Thanh Bạch, Bạch Nhạc đã có được nhận thức tương đối rõ ràng với thực lực bản thân! Có Huyết Ảnh Ngoa trợ giúp, dù đánh không lại, trốn hẳn sẽ không thành vấn đề.
Như thế, Bạch Nhạc tự nhiên liền có gan đi ngược trở về.
Dù sao hắn cũng đang muốn tìm cường giả Tinh Cung Cảnh để thử nghiệm Thiên Cơ Biến cải biến dung mạo thân ngoại hóa thân, chọn một gia hỏa đáng ghét nào đó để trút giận, tự nhiên càng là phương án lưỡng toàn.
Nghĩ rõ ràng điểm này, Bạch Nhạc tự nhiên không chút do dự, trực tiếp đến thẳng Bạch phủ.
Mới vừa tới trước cửa Bạch phủ, thậm chí còn chưa lên tiếng, đám hạ nhân ngoài cửa đã bị dọa cho mặt cắt không còn chút máu, cả lăn lẫn bò trốn vào trong phủ báo tin.
Người khác không biết Yến Bắc Thần, nhưng bọn hắn há lý nào lại không nhớ được.
Khóe miệng nhếch lên ý cười, trong mắt Bạch Nhạc chớp động hàn mang, cứ vậy cất bước thong thả tiến vào trong Bạch phủ.
- Đại tiểu thư, không, không hay! Yến Bắc Thần kia lại trở về!
Một đường cuồng chạy đến trước phòng khách, mấy tên hạ nhân Bạch phủ cơ hồ thở không ra hơi, kinh hô nói.
Bạch Thanh Nhã vốn đang ở trong phòng trò chuyện với Mộ Dung Tử Yên, nghe nói thế, lập tức không khỏi kinh dung thất sắc, nét mặt bỗng chốc trắng bệch.
Đây không phải giả bộ đi ra, bởi vì nàng rất rõ ràng, cái gọi là Yến Bắc Thần chính là Bạch Nhạc ngụy trang!
Phải biết, lúc này trong phủ đang có hai vị trưởng lão Mộng Thiên Thu và Chu Mộng Dương, hơn nữa nàng còn từ trong miệng Chu Mộng Dương biết được, hiện tại quanh Bạch phủ không thiếu cường giả coi chừng, mục đích chính là bắt lại Bạch Nhạc.
Với tình hình như thế, dù Bạch Nhạc lấy thân phận vốn có đi về cũng khó được yên, huống hồ còn đi về với thân phận ma tu, thế chẳng phải cửu tử nhất sinh?
- Thanh Nhã tỷ, đi mau, đi tìm Chu trưởng lão! Ta giúp ngươi ngăn hắn một lát!
Thấy nét mặt Bạch Thanh Nhã trắng bệch, Mộ Dung Tử Yên lập tức kéo lấy Bạch Thanh Nhã, đẩy nàng ra sau.
Mộ Dung thế gia bị diệt, tâm tình Mộ Dung Tử Yên vốn đang khá phức tạp, bởi vì nàng cùng theo Yến Bắc Thần tới đây, địa vị trong Bạch phủ cực kỳ lúng túng, mấy ngày nay đều là nhờ Bạch Thanh Nhã một mực che chở. Bất tri bất giác, trong lòng Mộ Dung Tử Yên đã có cảm kích sâu đậm đối với Bạch Thanh Nhã. Thoáng chút do dự liền lập tức đưa ra quyết định.
Dù Yến Bắc Thần bởi vậy mà phát nộ, nàng cũng phải tận lực bảo hộ Bạch Thanh Nhã.
Bị Mộ Dung Tử Yên đẩy đi, Bạch Thanh Nhã rốt cục hồi thần.
Nàng không biết vì sao Bạch Nhạc chọn trở về lúc này, nhưng nàng rất rõ ràng, mình tuyệt đối không thể lộ ra sơ hở, tránh miễn bại lộ thân phận Bạch Nhạc, cách hay nhất bây giờ là chỉ còn nước chọn tin tưởng Bạch Nhạc.
Khẽ cắn môi, Bạch Thanh Nhã lập tức nhấc váy lên, rảo bước chạy tới đình viện bọn Chu Mộng Dương và Mộng Thiên Thu đang ở.
Gần như cùng thời điểm Bạch Thanh Nhã chạy đi, Bạch Nhạc đã thong thả đi tới tiền sảnh.
Trên đường đi tới, Bạch Nhạc chẳng hề lộ vẻ hoảng hốt, như lửng thững đi dạo, thản nhiên cất bước, mặc cho hạ nhân xung quanh hoảng loạn tứ tán.
- Tử Yên bái kiến công tử!
Nhìn thấy Bạch Nhạc, Mộ Dung Tử Yên khẽ cắn răng cất bước ra đón, trực tiếp quỳ xuống.
Ánh mắt rơi trên thân Mộ Dung Tử Yên, Bạch Nhạc khẽ nhíu mày, hờ hững nói:
- Mộ Dung tiểu thư, giờ ngươi không còn bị quản chế, nhìn thấy đại ma đầu là ta, sao còn không trốn?
- Tử Yên Mông được công tử cứu mới có thể chạy ra Huyết Ảnh Ma Tông, ân cứu mạng không gì sánh được, cái mạng này của Tử Yên đều là của công tử, tại sao phải trốn.
Ngẩng đầu nhìn lên Bạch Nhạc, Mộ Dung Tử Yên chăm chú đáp nói.
Hồi đáp này, dù là Bạch Nhạc đều không khỏi ngạc nhiên.
Nhìn Mộ Dung Tử Yên một cái thật sâu, mãi một lúc mới nhàn nhạt mở miệng nói:
- Tránh ra đi, từ nay về sau giữa ta và ngươi không còn quan hệ gì nữa!
Không quản Mộ Dung Tử Yên, Bạch Nhạc xuyên thẳng qua tiền sảnh, đi tới hậu viện!
- Yến Bắc Thần, ngươi thật to gan!
Ngay lúc này, một mạt kiếm quang đột nhiên phá không lao đến, trực tiếp rơi ở trước người Bạch Nhạc, kèm theo đó là tiếng quát chói tai.
Không cần ngẩng đầu, Bạch Nhạc cũng biết là Chu Mộng Dương.
Lấy hiểu biết của Bạch Nhạc đối với Chu Mộng Dương, hắn tự nhiên rõ ràng Chu Mộng Dương bất đồng với những người khác, đến đây tuyệt đối không phải vì cướp đoạt Linh Khư Quả, mà là vì bảo vệ hắn, bảo vệ Bạch gia.
Trong lòng Bạch Nhạc tự nhiên tràn đầy cảm kích đối với Chu Mộng Dương, nhưng lúc này, trên mặt đương nhiên sẽ không lộ ra nửa điểm manh mối.
- Chu trưởng lão, nếu ta nhớ không lầm, ngươi còn thiếu nợ ta một ngàn linh thạch?
Khóe miệng lộ ra ý cười châm chọc, Bạch Nhạc thong thả mở miệng nói.
Trận chiến lúc trước, hắn thắng cược, lại chỉ từ trên tay Chu Mộng Dương lấy được hai nghìn linh thạch, số còn lại Chu Mộng Dương nói sẽ sai đệ tử Hàn Sơn đưa tới, nhưng còn chưa đợi được đệ tử Hàn Sơn, Bạch Nhạc lại đã chạy ra Bạch gia, tự nhiên món nợ vẫn còn.
Nghe vậy, sắc mặt Chu Mộng Dương không khỏi có chút khó coi, lại không nhiều lời, ném thẳng qua một chiếc túi trữ vật.
- Đa tạ Chu trưởng lão!
Thuận tay tiếp lấy, Bạch Nhạc tùy ý mở miệng, trên mặt hiện đầy vẻ hài hước.
- Yến Bắc Thần, giờ ngươi đối địch với cả thế gian, là ai cho ngươi lá gan bước vào Thanh Châu Thành?
Trong mắt lộ ra hàn ý, Chu Mộng Dương lạnh lùng nói.
- Đối địch với cả thế gian?
Trong mắt hiện lên thần thái ngạo nghễ, Bạch Nhạc không đáng nói:
- Đối địch với cả thế gian thì đã sao? Sư tôn ngay cả Đạo Lăng Thiên Tông đều dám xông, ta thân làm đệ tử, tuy kém cỏi, nhưng há sẽ coi Thanh Châu Thành này là đầm rồng hang hổ?
Hai tay chắp sau lưng, Bạch Nhạc hờ hững nói:
- Yến Bắc Thần ở đây, ai dám tới chiến?
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.