Chương 310: Bị nhốt trong mộ thất
Phiêu Linh Huyễn
08/05/2022
Thanh Vương truyền thừa, tân Thanh Vương!
Từng câu từng chữ tựa hồ đều tràn ngập dụ hoặc cực lớn, khiến người hưng phấn hít thở không thông.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, đây quả thực giống như trên trời rớt xuống bánh nhân, nện cho hắn đầu óc quay cuồng.
Đổi thành bất cứ người nào, sợ rằng đều sẽ ngay lập tức đáp ứng, nhưng mà, khăng khăng Bạch Nhạc lại khác.
Hắn có được Thông Thiên Ma Quân truyền thừa, cái gọi là Thanh Vương truyền thừa dù có cường đại đến mấy, đối với hắn mà nói, sức dụ hoặc cũng chỉ có hạn, đạo ma song tu, Bạch Nhạc có đủ tự tin đối mặt bất cứ kẻ nào, dù là thật được đến Thanh Vương truyền thừa, chẳng qua cũng chỉ là trên gấm thêu hoa mà thôi.
Sức dụ hoặc không đủ, tự nhiên rất dễ hồi thần.
Gần gần chỉ chớp mắt, trong lòng Bạch Nhạc đã thăng lên một tia cảnh giác.
- Đa tạ ý tốt của tiền bối, nhưng vãn bối phụng mệnh điện hạ tiến vào lăng tẩm Thanh Vương, hẳn nên lấy điện hạ nhà ta làm đầu, ở đây có hồn huyết của điện hạ nhà ta, không biết có thể lấy hồn huyết điện hạ nhà ta nhận chủ được không?
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc trở tay lần nữa nâng lên bình ngọc Ngô Tuyết Tùng đưa cho khi trước, nét mặt trung nghĩa mở miệng nói:
- Điện hạ nhà ta chính là Thập Tam hoàng tử Đại Càn Vương Triều, tính ra cũng là vãn bối của Thanh Vương, để hắn tới kế thừa Thanh Vương Kiếm mới càng xứng đáng.
Những lời này Bạch Nhạc nói rất động tình, đến độ chính hắn tựa hồ cũng tin tưởng mấy phần.
- Sai rồi!
Hừ lạnh một tiếng, Kiếm Linh kia không đáng nói:
- Thân là người hoàng thất, lại ngay cả lá gan tự thân bước vào lăng tẩm Thanh Vương đều không có, hạng người ham sống sợ chết như thế, há có tư cách để ta nhận chủ? Há có tư cách được đến Thanh Vương bí tàng? !
Thanh Vương bí tàng, bốn chữ này nhất thời khiến cho trong lòng Bạch Nhạc lần nữa hơi nhảy.
Lần này Kiếm Linh nói là Thanh Vương bí tàng chứ không phải Thanh Vương truyền thừa.
Bắt đầu từ khi bước vào Địa Cung, trên đường Bạch Nhạc tính là đã vơ vét mấy tòa cung điện, mặc dù không thể nói không chút thu hoạch, nhưng chí ít so với cái gọi là Thanh Vương bí tàng trong truyền thuyết thì hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.
Phảng phất như hiểu được suy nghĩ trong lòng Bạch Nhạc, Kiếm Linh nói tiếp:
- Lúc Thanh Vương hạ táng, đúng là có lưu lại bí tàng cho truyền nhân sau này, tiểu gia hỏa, chỉ cần ta nhận ngươi làm chủ, ngươi liền có thể dễ dàng được đến phần Thanh Vương bí tàng này, ngươi còn do dự cái gì?
Những lời này phảng phất như triệt để nói động Bạch Nhạc, nhất thời trong mắt Bạch Nhạc lộ ra thần sắc hưng phấn, chậm rãi đi tới quan tài Thanh Vương, cắn đứt đầu ngón tay, định xoa máu tươi lên đó.
Nhưng mà, ngay thời điểm Bạch Nhạc cắn đứt đầu ngón tay, nương theo cảm giác đau nhói, ý thức lần nữa được cường hành kéo về.
- Huyễn thuật? !
Nháy mắt, Bạch Nhạc chợt biến sắc, sau lưng càng là kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
Đổi thành người khác, có lẽ chưa hẳn đã ý thức được, nhưng bản thân Bạch Nhạc có Thiên Cơ Biến truyền thừa, tuy không dám nói đã chân chính bước vào huyễn thuật chi đạo, nhưng rốt cục không phải chút thuật mị hoặc có thể dễ dàng khống chế.
Rất hiển nhiên, loại thủ đoạn mị hoặc này của đối phương cực kỳ cao minh, nhập thẳng thần hồn, bởi thế mới khiến Bạch Nhạc nhất thời sơ suất, đánh mất tự mình.
Điều này cũng khiến Bạch Nhạc càng rõ ràng, trong đây tất ẩn chứa sát cơ khủng bố, bằng không, nếu thật chỉ là nhận chủ, làm sao còn cần dùng thủ đoạn mị hoặc?
- Ngươi rốt cuộc ai?
Trong mắt chớp động hàn mang, ngay lập tức, Bạch Nhạc giật lùi hai bước, trầm giọng hỏi.
- Thần hồn thật cường đại, đáng tiếc. . . Cuối cùng chỉ là Linh Phủ Cảnh mà thôi!
Cười lạnh một tiếng, tiếng nói sâu kín của Kiếm Linh lần nữa truyền đến:
- Tới đi, nhận ta làm chủ, ta ban ngươi được vĩnh sinh!
Chỉ mấy tiếng nhẹ nhàng, lại phảng phất như xuyên thấu linh hồn, trực tiếp vang lên trong thần hồn Bạch Nhạc, mặc dù Bạch Nhạc đã có chuẩn bị, trong mắt vẫn không khỏi lần nữa hiện lên vẻ giãy dụa, tựa hồ khó mà chống nổi áp lực từ mị hoặc này.
Chợt cắn răng một cái, nhân khi có được một tia thanh tỉnh, tâm niệm Bạch Nhạc khẽ động, một viên ngọc thạch màu xanh bỗng chợt rơi vào trong tay Bạch Nhạc.
Gần như nháy mắt, liền có một luồng mát lạnh xông thẳng lên đầu, thoáng chốc liền xua tan tiếng nói mị hoặc trong thần hồn!
Thận Thạch!
Lúc bước vào Địa Cung, Bạch Nhạc từng rơi vào ảo trận, đánh nát tượng đá cự mãng, nhờ đó được đến viên Thận Thạch này.
Chỉ là, trước đây Bạch Nhạc kỳ thực không quá để tâm, thậm chí còn tính tìm cơ hội nào đó tặng viên Thận Thạch này cho Mộng Thiên Thu để báo đáp ân tình đối phương, lại làm sao cũng không ngờ, giữa thời khắc nguy cấp này, lại chính là Thận Thạch cứu mạng hắn.
Hô!
Ý thức triệt để khôi phục thanh tỉnh, Bạch Nhạc không khỏi thở ra một hơi, chớp mắt vừa rồi, quả thực không khác gì lượn một vòng trước Quỷ Môn Quan.
- Thận Thạch, sao ngươi có được Thận Thạch? !
Thấy Bạch Nhạc tỉnh lại, Kiếm Linh lập tức phẫn nộ thét lên.
Vù vù!
Tích tắc, Bạch Nhạc trở tay, Côn Ngô Kiếm hiện ra, lạnh lùng mở miệng nói:
- Ta lại muốn xem xem ngươi rốt cuộc là ai, dám ở đây giả thần giả quỷ!
Tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi cuộn lên sát cơ!
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Hừ lạnh một tiếng, kiếm ảnh màu xanh kia không đáng nói:
- Nếu ngươi đã không chịu ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì vĩnh viễn ở lại chỗ này đi!
Gần như cùng thời điểm dứt lời, một luồng thanh mang khủng bố chợt trút xuống, cơ hồ chỉ trong nháy mắt liền hình thành một chiếc nhà giam, trực tiếp vây nhốt Bạch Nhạc trong đó.
Thử vung kiếm chém đi ra, nhưng dù lấy lực lượng Côn Ngô Kiếm lại vẫn không cách nào triệt để phá mở, hiển nhiên đối phương đã điều động toàn bộ lực lượng lăng tẩm Thanh Vương để tạo nên lồng giam này.
Không cách nào phá mở lồng giam, Bạch Nhạc đành thuận thế thu lại Côn Ngô Kiếm, lần nữa khoanh chân ngồi xuống đất, trầm mặc tu luyện.
Đồng thời với đó, rất nhanh Bạch Nhạc liền lần nữa cảm nhận được, tử khí khi trước đã lần nữa tràn ngập tới, thời thời khắc khắc xâm thực thân thể hắn.
Trong lòng hơi lạnh, Bạch Nhạc chợt hiểu, đối phương muốn dùng cách này để mài chết mình.
Chỉ là sự bá đạo của Thông Thiên Ma Công há là đối phương có thể tưởng tượng, dù tử khí xung quanh có nồng nặc đến mấy thì cũng không thể mảy may thương tổn được tới Bạch Nhạc.
Điều duy nhất Bạch Nhạc còn chưa nghĩ thông, đó chính là thân phận đối phương.
Cái gì mà Kiếm Linh Thanh Vương Kiếm, Bạch Nhạc căn bản không tin, nhưng mà trừ cái đó ra, còn có ai có thể dễ dàng khống chế toàn bộ lực lượng Thanh Vương như vậy?
Việc này, nhất thời Bạch Nhạc chưa thể nghĩ rõ ràng.
Hơn nữa, cũng không biết Tô Nhan thế nào rồi?
Chính mình bị nhốt ở chỗ này, nếu không nghĩ cách thoát thân, Tô Nhan phải làm sao bây giờ?
Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có chút gấp gáp.
...
Thất Tinh Tông!
Tử Dương Chân Nhân vừa trở về liền phân phó đệ tử mời Triệu Thụy đi qua.
- Tử Dương Chân Nhân có gì phân phó?
Tùy ý bước vào phòng Tử Dương Chân Nhân, Triệu Thụy khẽ khom lưng, tính là cúi chào, chỉ là trên mặt lại không có bao nhiêu thần sắc cung kính.
- Triệu Thụy, ngươi đến Thanh Châu cũng được nửa tháng rồi nhỉ?
- Không sai!
Gật đầu, Triệu Thụy thuận miệng đáp:
- Làm sao, chẳng lẽ Tử Dương Chân Nhân đã có tin tức về cái tên Yến Bắc Thần kia?
Lần này Triệu Thụy từ Đạo Lăng Thiên Tông đến đây, mục đích chính là vì chém giết Yến Bắc Thần.
Chỉ là sau khi hắn tới Thất Tinh Tông, tên Yến Bắc Thần kia phảng phất như lại mai danh ẩn tích, không nghe thấy nửa điểm tin tức nào nữa.
- Ta không có tin tức về Yến Bắc Thần, chẳng qua. . . Ta biết có một chỗ, hắn tất nhiên sẽ tới.
Lắc lắc đầu, Tử Dương Chân Nhân chậm rãi mở miệng nói.
- Hả?
Nhắc tới chuyện này, Triệu Thụy lập tức có hứng thú.
Chậm rãi mở miệng, Tử Dương Chân Nhân kể qua một lượt sự tình tại Thanh Châu Thành:
- Thanh Vương bí tàng, bất luận thật hay giả, cơ hội như thế, Yến Bắc Thần kia hẳn sẽ không bỏ qua! Hiện tại hắn vốn đang ở vào thời khắc then chốt để đột phá Tinh Cung Cảnh, dụ hoặc cỡ đó, hắn nhịn không được.
- Giữa trưa ngày mai, ta cùng với Tinh Hà lão tổ, Huyết Ảnh Ma Quân sẽ liên thủ mở ra sát trận, đến khi ấy, trừ đệ tử Thất Tinh Tông và Huyết Ảnh Ma Tông ra, tất còn có người khác nhân cơ hội lẻn vào bên trong. . . Yến Bắc Thần am hiểu huyễn thuật, rất có thể sẽ ẩn tàng thân phận tiến vào.
Trong mắt chớp qua hàn ý, Tử Dương Chân Nhân trầm giọng nói:
- Ta biết ngươi có thủ đoạn, nếu ngươi nguyện ý ẩn giấu khí tức tiến vào lăng tẩm Thanh Vương, khả năng cao liền có thể mượn cơ hội này chém giết Yến Bắc Thần.
Bản thân Triệu Thụy cũng là đệ tử chân truyền Đạo Lăng Thiên Tông, hơn nữa am hiểu nhất chính là trận pháp chi đạo, sát trận lăng tẩm Thanh Vương ngăn được người khác, nhưng rất khó ngăn được Triệu Thụy, chỉ cần đến lúc đó, bọn hắn ra tay áp chế sát trận, Triệu Thụy liền nhất định có cách bước vào lăng tẩm Thanh Vương.
Khi ấy, mãi bận rộn áp chế sát trận, dù là Tinh Hà lão tổ hay Huyết Ảnh Ma Quân sợ rằng đều sẽ không chú ý tới.
Liếc nhìn Tử Dương Chân Nhân một cái, Triệu Thụy thản nhiên nói:
- Tử Dương Chân Nhân nói với ta những điều này, sẽ không gần gần chỉ là muốn giúp ta giết Yến Bắc Thần đấy chứ?
- Ta không hi vọng bất cứ kẻ nào được đến Thanh Vương Kiếm.
Nhìn vào Triệu Thụy, Tử Dương Chân Nhân cũng không chút nào che lấp, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Xưa kia Thanh Vương bại dưới tay Thánh Nữ, giả như Thanh Vương Kiếm nhận chủ, liền rất có thể sẽ thành tựu tân Thanh Vương. . . Bây giờ Thánh Nữ nhất mạch tuy đánh mất Côn Ngô Kiếm, nhưng rốt cuộc Thánh Nữ vẫn còn đó, chắc ngươi cũng không hi vọng Thánh Nữ nhất mạch có bất cứ cái cớ nào để quật khởi, đúng chứ?
Mí mắt hơi hơi nhướng lên, lời này thực sự khiến Triệu Thụy động tâm.
Lần này hắn tới giết Yến Bắc Thần, ý đồ chính là muốn chèn ép Thánh Nữ nhất mạch, mượn cơ hội trợ thế phế trừ thân phận Thánh Nữ, như thế, hắn mới có hi vọng lấy được Thánh Nữ, tự nhiên tuyệt không hi vọng Thánh Nữ nhất mạch lại có bất kỳ mượn cớ nào để Đông Sơn tái khởi.
Hơn nữa, đấy không chỉ là chuyện của cá nhân hắn, mà còn bao gồm thái độ mạch của hắn ở Đạo Lăng Thiên Tông.
- Được rồi! Ta đáp ứng.
Gật đầu, Triệu Thụy lập tức đồng ý.
- Chỉ cần có thể phế trừ truyền thừa của Thánh Nữ nhất mạch, lão phu tất ủng hộ ngươi cưới Thánh Nữ.
Có đi có lại, Tử Dương Chân Nhân cũng làm ra hứa hẹn.
Thân là một trong Đạo Lăng Thập Nhị Kim Tiên, giờ lại đang là lúc Đạo Lăng Thiên Tông cường giả điêu linh, thái độ của Tử Dương Chân Nhân tự nhiên rất có phân lượng, chỉ cần nguyện ý tỏ rõ thái độ, khả năng hắn cưới được Vân Mộng Chân chí ít có thể nhiều thêm ba thành.
- Tử Dương Chân Nhân yên tâm, đệ tử tất không cô phụ chân nhân kỳ vọng.
Hơi khẽ khom lưng, Triệu Thụy trầm giọng đáp.
Dứt lời, không đợi Tử Dương Chân Nhân nói gì thêm, Triệu Thụy đã trước một bước rời đi.
Tưởng muốn bảo đảm nắm chắc tuyệt đối, hắn nhất định phải trước một bước chạy tới Thanh Châu Thành, quan sát sát trận lăng tẩm Thanh Vương một phen, khi đó mới có thể có được nắm bắt càng lớn, qua mặt người khác tiến vào bên trong.
…
Từng câu từng chữ tựa hồ đều tràn ngập dụ hoặc cực lớn, khiến người hưng phấn hít thở không thông.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, đây quả thực giống như trên trời rớt xuống bánh nhân, nện cho hắn đầu óc quay cuồng.
Đổi thành bất cứ người nào, sợ rằng đều sẽ ngay lập tức đáp ứng, nhưng mà, khăng khăng Bạch Nhạc lại khác.
Hắn có được Thông Thiên Ma Quân truyền thừa, cái gọi là Thanh Vương truyền thừa dù có cường đại đến mấy, đối với hắn mà nói, sức dụ hoặc cũng chỉ có hạn, đạo ma song tu, Bạch Nhạc có đủ tự tin đối mặt bất cứ kẻ nào, dù là thật được đến Thanh Vương truyền thừa, chẳng qua cũng chỉ là trên gấm thêu hoa mà thôi.
Sức dụ hoặc không đủ, tự nhiên rất dễ hồi thần.
Gần gần chỉ chớp mắt, trong lòng Bạch Nhạc đã thăng lên một tia cảnh giác.
- Đa tạ ý tốt của tiền bối, nhưng vãn bối phụng mệnh điện hạ tiến vào lăng tẩm Thanh Vương, hẳn nên lấy điện hạ nhà ta làm đầu, ở đây có hồn huyết của điện hạ nhà ta, không biết có thể lấy hồn huyết điện hạ nhà ta nhận chủ được không?
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc trở tay lần nữa nâng lên bình ngọc Ngô Tuyết Tùng đưa cho khi trước, nét mặt trung nghĩa mở miệng nói:
- Điện hạ nhà ta chính là Thập Tam hoàng tử Đại Càn Vương Triều, tính ra cũng là vãn bối của Thanh Vương, để hắn tới kế thừa Thanh Vương Kiếm mới càng xứng đáng.
Những lời này Bạch Nhạc nói rất động tình, đến độ chính hắn tựa hồ cũng tin tưởng mấy phần.
- Sai rồi!
Hừ lạnh một tiếng, Kiếm Linh kia không đáng nói:
- Thân là người hoàng thất, lại ngay cả lá gan tự thân bước vào lăng tẩm Thanh Vương đều không có, hạng người ham sống sợ chết như thế, há có tư cách để ta nhận chủ? Há có tư cách được đến Thanh Vương bí tàng? !
Thanh Vương bí tàng, bốn chữ này nhất thời khiến cho trong lòng Bạch Nhạc lần nữa hơi nhảy.
Lần này Kiếm Linh nói là Thanh Vương bí tàng chứ không phải Thanh Vương truyền thừa.
Bắt đầu từ khi bước vào Địa Cung, trên đường Bạch Nhạc tính là đã vơ vét mấy tòa cung điện, mặc dù không thể nói không chút thu hoạch, nhưng chí ít so với cái gọi là Thanh Vương bí tàng trong truyền thuyết thì hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.
Phảng phất như hiểu được suy nghĩ trong lòng Bạch Nhạc, Kiếm Linh nói tiếp:
- Lúc Thanh Vương hạ táng, đúng là có lưu lại bí tàng cho truyền nhân sau này, tiểu gia hỏa, chỉ cần ta nhận ngươi làm chủ, ngươi liền có thể dễ dàng được đến phần Thanh Vương bí tàng này, ngươi còn do dự cái gì?
Những lời này phảng phất như triệt để nói động Bạch Nhạc, nhất thời trong mắt Bạch Nhạc lộ ra thần sắc hưng phấn, chậm rãi đi tới quan tài Thanh Vương, cắn đứt đầu ngón tay, định xoa máu tươi lên đó.
Nhưng mà, ngay thời điểm Bạch Nhạc cắn đứt đầu ngón tay, nương theo cảm giác đau nhói, ý thức lần nữa được cường hành kéo về.
- Huyễn thuật? !
Nháy mắt, Bạch Nhạc chợt biến sắc, sau lưng càng là kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
Đổi thành người khác, có lẽ chưa hẳn đã ý thức được, nhưng bản thân Bạch Nhạc có Thiên Cơ Biến truyền thừa, tuy không dám nói đã chân chính bước vào huyễn thuật chi đạo, nhưng rốt cục không phải chút thuật mị hoặc có thể dễ dàng khống chế.
Rất hiển nhiên, loại thủ đoạn mị hoặc này của đối phương cực kỳ cao minh, nhập thẳng thần hồn, bởi thế mới khiến Bạch Nhạc nhất thời sơ suất, đánh mất tự mình.
Điều này cũng khiến Bạch Nhạc càng rõ ràng, trong đây tất ẩn chứa sát cơ khủng bố, bằng không, nếu thật chỉ là nhận chủ, làm sao còn cần dùng thủ đoạn mị hoặc?
- Ngươi rốt cuộc ai?
Trong mắt chớp động hàn mang, ngay lập tức, Bạch Nhạc giật lùi hai bước, trầm giọng hỏi.
- Thần hồn thật cường đại, đáng tiếc. . . Cuối cùng chỉ là Linh Phủ Cảnh mà thôi!
Cười lạnh một tiếng, tiếng nói sâu kín của Kiếm Linh lần nữa truyền đến:
- Tới đi, nhận ta làm chủ, ta ban ngươi được vĩnh sinh!
Chỉ mấy tiếng nhẹ nhàng, lại phảng phất như xuyên thấu linh hồn, trực tiếp vang lên trong thần hồn Bạch Nhạc, mặc dù Bạch Nhạc đã có chuẩn bị, trong mắt vẫn không khỏi lần nữa hiện lên vẻ giãy dụa, tựa hồ khó mà chống nổi áp lực từ mị hoặc này.
Chợt cắn răng một cái, nhân khi có được một tia thanh tỉnh, tâm niệm Bạch Nhạc khẽ động, một viên ngọc thạch màu xanh bỗng chợt rơi vào trong tay Bạch Nhạc.
Gần như nháy mắt, liền có một luồng mát lạnh xông thẳng lên đầu, thoáng chốc liền xua tan tiếng nói mị hoặc trong thần hồn!
Thận Thạch!
Lúc bước vào Địa Cung, Bạch Nhạc từng rơi vào ảo trận, đánh nát tượng đá cự mãng, nhờ đó được đến viên Thận Thạch này.
Chỉ là, trước đây Bạch Nhạc kỳ thực không quá để tâm, thậm chí còn tính tìm cơ hội nào đó tặng viên Thận Thạch này cho Mộng Thiên Thu để báo đáp ân tình đối phương, lại làm sao cũng không ngờ, giữa thời khắc nguy cấp này, lại chính là Thận Thạch cứu mạng hắn.
Hô!
Ý thức triệt để khôi phục thanh tỉnh, Bạch Nhạc không khỏi thở ra một hơi, chớp mắt vừa rồi, quả thực không khác gì lượn một vòng trước Quỷ Môn Quan.
- Thận Thạch, sao ngươi có được Thận Thạch? !
Thấy Bạch Nhạc tỉnh lại, Kiếm Linh lập tức phẫn nộ thét lên.
Vù vù!
Tích tắc, Bạch Nhạc trở tay, Côn Ngô Kiếm hiện ra, lạnh lùng mở miệng nói:
- Ta lại muốn xem xem ngươi rốt cuộc là ai, dám ở đây giả thần giả quỷ!
Tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi cuộn lên sát cơ!
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Hừ lạnh một tiếng, kiếm ảnh màu xanh kia không đáng nói:
- Nếu ngươi đã không chịu ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì vĩnh viễn ở lại chỗ này đi!
Gần như cùng thời điểm dứt lời, một luồng thanh mang khủng bố chợt trút xuống, cơ hồ chỉ trong nháy mắt liền hình thành một chiếc nhà giam, trực tiếp vây nhốt Bạch Nhạc trong đó.
Thử vung kiếm chém đi ra, nhưng dù lấy lực lượng Côn Ngô Kiếm lại vẫn không cách nào triệt để phá mở, hiển nhiên đối phương đã điều động toàn bộ lực lượng lăng tẩm Thanh Vương để tạo nên lồng giam này.
Không cách nào phá mở lồng giam, Bạch Nhạc đành thuận thế thu lại Côn Ngô Kiếm, lần nữa khoanh chân ngồi xuống đất, trầm mặc tu luyện.
Đồng thời với đó, rất nhanh Bạch Nhạc liền lần nữa cảm nhận được, tử khí khi trước đã lần nữa tràn ngập tới, thời thời khắc khắc xâm thực thân thể hắn.
Trong lòng hơi lạnh, Bạch Nhạc chợt hiểu, đối phương muốn dùng cách này để mài chết mình.
Chỉ là sự bá đạo của Thông Thiên Ma Công há là đối phương có thể tưởng tượng, dù tử khí xung quanh có nồng nặc đến mấy thì cũng không thể mảy may thương tổn được tới Bạch Nhạc.
Điều duy nhất Bạch Nhạc còn chưa nghĩ thông, đó chính là thân phận đối phương.
Cái gì mà Kiếm Linh Thanh Vương Kiếm, Bạch Nhạc căn bản không tin, nhưng mà trừ cái đó ra, còn có ai có thể dễ dàng khống chế toàn bộ lực lượng Thanh Vương như vậy?
Việc này, nhất thời Bạch Nhạc chưa thể nghĩ rõ ràng.
Hơn nữa, cũng không biết Tô Nhan thế nào rồi?
Chính mình bị nhốt ở chỗ này, nếu không nghĩ cách thoát thân, Tô Nhan phải làm sao bây giờ?
Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có chút gấp gáp.
...
Thất Tinh Tông!
Tử Dương Chân Nhân vừa trở về liền phân phó đệ tử mời Triệu Thụy đi qua.
- Tử Dương Chân Nhân có gì phân phó?
Tùy ý bước vào phòng Tử Dương Chân Nhân, Triệu Thụy khẽ khom lưng, tính là cúi chào, chỉ là trên mặt lại không có bao nhiêu thần sắc cung kính.
- Triệu Thụy, ngươi đến Thanh Châu cũng được nửa tháng rồi nhỉ?
- Không sai!
Gật đầu, Triệu Thụy thuận miệng đáp:
- Làm sao, chẳng lẽ Tử Dương Chân Nhân đã có tin tức về cái tên Yến Bắc Thần kia?
Lần này Triệu Thụy từ Đạo Lăng Thiên Tông đến đây, mục đích chính là vì chém giết Yến Bắc Thần.
Chỉ là sau khi hắn tới Thất Tinh Tông, tên Yến Bắc Thần kia phảng phất như lại mai danh ẩn tích, không nghe thấy nửa điểm tin tức nào nữa.
- Ta không có tin tức về Yến Bắc Thần, chẳng qua. . . Ta biết có một chỗ, hắn tất nhiên sẽ tới.
Lắc lắc đầu, Tử Dương Chân Nhân chậm rãi mở miệng nói.
- Hả?
Nhắc tới chuyện này, Triệu Thụy lập tức có hứng thú.
Chậm rãi mở miệng, Tử Dương Chân Nhân kể qua một lượt sự tình tại Thanh Châu Thành:
- Thanh Vương bí tàng, bất luận thật hay giả, cơ hội như thế, Yến Bắc Thần kia hẳn sẽ không bỏ qua! Hiện tại hắn vốn đang ở vào thời khắc then chốt để đột phá Tinh Cung Cảnh, dụ hoặc cỡ đó, hắn nhịn không được.
- Giữa trưa ngày mai, ta cùng với Tinh Hà lão tổ, Huyết Ảnh Ma Quân sẽ liên thủ mở ra sát trận, đến khi ấy, trừ đệ tử Thất Tinh Tông và Huyết Ảnh Ma Tông ra, tất còn có người khác nhân cơ hội lẻn vào bên trong. . . Yến Bắc Thần am hiểu huyễn thuật, rất có thể sẽ ẩn tàng thân phận tiến vào.
Trong mắt chớp qua hàn ý, Tử Dương Chân Nhân trầm giọng nói:
- Ta biết ngươi có thủ đoạn, nếu ngươi nguyện ý ẩn giấu khí tức tiến vào lăng tẩm Thanh Vương, khả năng cao liền có thể mượn cơ hội này chém giết Yến Bắc Thần.
Bản thân Triệu Thụy cũng là đệ tử chân truyền Đạo Lăng Thiên Tông, hơn nữa am hiểu nhất chính là trận pháp chi đạo, sát trận lăng tẩm Thanh Vương ngăn được người khác, nhưng rất khó ngăn được Triệu Thụy, chỉ cần đến lúc đó, bọn hắn ra tay áp chế sát trận, Triệu Thụy liền nhất định có cách bước vào lăng tẩm Thanh Vương.
Khi ấy, mãi bận rộn áp chế sát trận, dù là Tinh Hà lão tổ hay Huyết Ảnh Ma Quân sợ rằng đều sẽ không chú ý tới.
Liếc nhìn Tử Dương Chân Nhân một cái, Triệu Thụy thản nhiên nói:
- Tử Dương Chân Nhân nói với ta những điều này, sẽ không gần gần chỉ là muốn giúp ta giết Yến Bắc Thần đấy chứ?
- Ta không hi vọng bất cứ kẻ nào được đến Thanh Vương Kiếm.
Nhìn vào Triệu Thụy, Tử Dương Chân Nhân cũng không chút nào che lấp, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Xưa kia Thanh Vương bại dưới tay Thánh Nữ, giả như Thanh Vương Kiếm nhận chủ, liền rất có thể sẽ thành tựu tân Thanh Vương. . . Bây giờ Thánh Nữ nhất mạch tuy đánh mất Côn Ngô Kiếm, nhưng rốt cuộc Thánh Nữ vẫn còn đó, chắc ngươi cũng không hi vọng Thánh Nữ nhất mạch có bất cứ cái cớ nào để quật khởi, đúng chứ?
Mí mắt hơi hơi nhướng lên, lời này thực sự khiến Triệu Thụy động tâm.
Lần này hắn tới giết Yến Bắc Thần, ý đồ chính là muốn chèn ép Thánh Nữ nhất mạch, mượn cơ hội trợ thế phế trừ thân phận Thánh Nữ, như thế, hắn mới có hi vọng lấy được Thánh Nữ, tự nhiên tuyệt không hi vọng Thánh Nữ nhất mạch lại có bất kỳ mượn cớ nào để Đông Sơn tái khởi.
Hơn nữa, đấy không chỉ là chuyện của cá nhân hắn, mà còn bao gồm thái độ mạch của hắn ở Đạo Lăng Thiên Tông.
- Được rồi! Ta đáp ứng.
Gật đầu, Triệu Thụy lập tức đồng ý.
- Chỉ cần có thể phế trừ truyền thừa của Thánh Nữ nhất mạch, lão phu tất ủng hộ ngươi cưới Thánh Nữ.
Có đi có lại, Tử Dương Chân Nhân cũng làm ra hứa hẹn.
Thân là một trong Đạo Lăng Thập Nhị Kim Tiên, giờ lại đang là lúc Đạo Lăng Thiên Tông cường giả điêu linh, thái độ của Tử Dương Chân Nhân tự nhiên rất có phân lượng, chỉ cần nguyện ý tỏ rõ thái độ, khả năng hắn cưới được Vân Mộng Chân chí ít có thể nhiều thêm ba thành.
- Tử Dương Chân Nhân yên tâm, đệ tử tất không cô phụ chân nhân kỳ vọng.
Hơi khẽ khom lưng, Triệu Thụy trầm giọng đáp.
Dứt lời, không đợi Tử Dương Chân Nhân nói gì thêm, Triệu Thụy đã trước một bước rời đi.
Tưởng muốn bảo đảm nắm chắc tuyệt đối, hắn nhất định phải trước một bước chạy tới Thanh Châu Thành, quan sát sát trận lăng tẩm Thanh Vương một phen, khi đó mới có thể có được nắm bắt càng lớn, qua mặt người khác tiến vào bên trong.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.