Chương 309: Quan tài Thanh Vương và … Kiếm Linh
Phiêu Linh Huyễn
08/05/2022
- Đây là. . . Có người xúc phát cấm chế lăng tẩm Thanh Vương?
Thân ở trong Thanh Vương Điện, đối mặt với chấn rung kịch liệt này, Bạch Nhạc cũng bị ném cho thất điên bát đảo, nhưng ngay sau khi khôi phục, trong đầu Bạch Nhạc lại lập tức hiện lên ý niệm này.
Lúc tiến vào Địa Cung, Bạch Nhạc rõ ràng nhớ được thần tình ngưng trọng của Ngô Tuyết Tùng khi ấy, hiển nhiên Thanh Vương bí tàng này vô cùng quan trọng đối với Ngô Tuyết Tùng, bình thường căn bản sẽ không xúc động!
Nhưng kịch biến giống như địa chấn trước đó hiển nhiên lại là phản ứng diễn ra sau khi sát trận lăng thẩm Thanh Vương bị kích phát.
Bạch Nhạc không rõ ràng rốt cục vì đâu mà lại xảy ra biến cố như vậy, song hắn rất rõ ràng, náo ra động tĩnh lớn như vậy, vô luận Ngô Tuyết Tùng làm thế nào cũng không khả năng giấu đi chuyện lăng tẩm Thanh Vương, có lẽ không bao lâu nữa, bọn Tinh Hà lão tổ liền sẽ ra tay phá đi sát trận, mở ra Địa Cung.
Đã vậy, hắn liền không cần mạo hiểm nhỏ hồn huyết Ngô Tuyết Tùng lên Thanh Vương Kiếm, đi cược Ngô Tuyết Tùng nhân từ cứu mình ra.
Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc liếc nhìn Thanh Vương Kiếm, sau đó lập tức xoay người đi ra Thanh Vương Điện.
Giả như thật có người đi vào, thấy được tình hình trong lăng tẩm Thanh Vương, Bạch Nhạc liền khó mà giải thích hắn làm sao hắn vào được Thanh Vương Điện, cách tốt nhất bây giờ tự nhiên là thu liễm ma công, biến về bộ dạng Bạch Nhạc, sau đó yên lặng theo dõi biến chuyển.
Huống hồ, bây giờ Tô Nhan còn đang ở bên ngoài, xảy ra biến cố lớn như vậy, Bạch Nhạc thực sự không yên tâm khi để Tô Nhan ở lại một mình ngoài kia.
Nhưng mà, ngay khi Bạch Nhạc xoay người chuẩn bị đẩy ra cửa điện, biến cố chợt sinh!
Dưới chân chợt nứt ra, lực hút khủng bố tuôn trào, căn bản không cho Bạch Nhạc nửa điểm thời gian để phản ứng, trực tiếp kéo hắn đi xuống.
Quỷ dị hơn là, gần như cùng thời điểm Bạch Nhạc bị kéo xuống, mặt đất vừa mới nứt ra chợt khép lại, hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
...
- Công tử!
Kịch biến trong lăng tẩm Thanh Vương cũng ảnh hưởng tới Tô Nhan, nàng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ tưởng rằng Bạch Nhạc bước vào Thanh Vương Điện, sau đó xúc phát cấm chế nào đó, bởi thế mới dẫn phát kịch biến.
Then chốt nhất là, tùy theo trận kịch biến này, Tô Nhan đột nhiên cảm giác được cảm giác cứng ngắn trên thân mình giảm bớt đi nhiều, phảng phất như có càng nhiều sinh cơ về lại trong cơ thể.
Mặc dù chưa thể triệt để khôi phục, nhưng chí ít có thể khiến nàng chống đỡ thêm mấy ngày.
Theo như Tô Nhan thấy, hết thảy điều này tự nhiên đều là công lao của Bạch Nhạc!
Nàng có lòng muốn đi giúp Bạch Nhạc, nhưng kịch biến địa chấn vừa kết thúc, đám binh dũng canh chừng trước Thanh Vương Điện lại khôi phục bình thường, vẫn đứng canh ngoài điện, căn bản không khả năng xông vào được bên trong.
Vô luận nàng gấp gáp đến đâu cũng chỉ đành phải thủ ở đây, không còn cách nào khác.
... . ..
Xung quanh toàn một mảnh hắc ám, chỉ có phía trước mặt lóe lên ánh đèn.
Ngọn đèn rất tối, gần như không thấy rõ vật gì xung quanh, chỉ mỗi chiếc quan tài bằng ngọc xanh dưới đèn là được chiếu sáng rõ ràng.
Tức thì, tròng mắt Bạch Nhạc không khỏi co rụt lại.
Trước đó lúc ở Thanh Vương Điện, Bạch Nhạc còn lấy làm lạ, hết thảy nơi đây đều được tu kiến theo cấu trúc lăng tẩm Thanh Vương, nhưng vì sao lại không thấy quan tài Thanh Vương, bây giờ bị hút xuống chỗ này, thấy quan tài bằng ngọc xanh kia, Bạch Nhạc liền rõ ràng, người bên trong quan tài ắt hẳn là Thanh Vương.
Thoáng chút ngập ngừng, Bạch Nhạc cẩn thận chậm rãi bước tới chỗ quan tài.
Nói là ngọc xanh, nhưng trên thực tế, chất liệu ngọc xanh này cực kỳ quái lạ, từ mặt ngoài thì thấy, toàn bộ quan tài phảng phất như đều trong suốt, có thể khiến người thấy được rõ ràng tình cảnh bên trong.
Một trung niên khuôn mặt tuấn dật an tĩnh nằm trong quan tài, trên hoa phục màu xanh thêu một con Kim Long năm trảo, thuyết minh thân phận người chết.
Theo như lời Ngô Tuyết Tùng, Thanh Vương sớm đã chết đi mấy nghìn năm!
Nhưng lúc này Bạch Nhạc thấu qua quan tài thấy được, lại là một khuôn mặt sống động như thật, đừng nói thi thể mục nát, ngay cả quần áo đều không chút nào tổn hại, nếu không phải nằm trong quan tài, thậm chí còn tưởng rằng đối phương chỉ đang ngủ mà thôi.
Như thế vốn cũng không tính là gì, cùng lắm chỉ có thể chứng tỏ chất liệu quan tài ngọc xanh có chút đặc thù, đảm bảo thi thể bất hoại mà thôi, cái thứ này, đối với người thường mà nói có thể khó mà tưởng tượng, nhưng đối với nhân vật như Thanh Vương, vậy lại không tính là gì.
Nhưng mà, nếu kết hợp với hết thảy dị dạng từ khi bước vào Địa Cung tới nay, liền sẽ cảm thấy chuyện này không đơn giản như mình tưởng tượng.
Bạch Nhạc rõ ràng không phát hiện được chỗ này, thậm chí đã chuẩn bị rời đi. Đúng lúc đó, mặt đất lại chợt nứt ra, kéo hắn xuống, đưa đến trước quan tài, nếu nói hết thảy gần gần chỉ là trùng hợp . . Ngươi tin không?
Trong đầu chớp qua vô số ý niệm, Bạch Nhạc lập tức đứng trước quan tài, khom lưng vái ba vái!
- Vãn bối Bạch Nhạc, phụng mệnh Thập Tam hoàng tử Đại Càn Vương Triều, đi đến lăng tẩm Thanh Vương cúng tế, nếu có chỗ nào mạo phạm, còn mong Thanh Vương thứ tội!
Gần như ngay khi Bạch Nhạc khom lưng cúng bái, một mạt kiếm ảnh màu xanh mông lung chợt xuất hiện trên quan tài Thanh Vương.
- Thì ra ngươi tên Bạch Nhạc, tiểu gia hỏa, ngươi rốt cuộc ma tu, hay là đạo tu?
Thoáng chốc, một tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên.
Sát na ấy, Bạch Nhạc bị dọa nhảy dựng, ánh mắt rơi trên kiếm ảnh màu trong, thần tình chất đầy kinh hãi.
- Tiểu gia hỏa không cần ngạc nhiên, ta là Kiếm Linh!
Cảm nhận được Bạch Nhạc kinh hãi, tiếng nói kia lần nữa vang lên, giải thích nói.
Kiếm Linh!
Nghe được hai tiếng này, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi đột nhiên hơi nhảy.
Người ta thường nói, thần kiếm có linh, chẳng lẽ linh ở đây không hề chỉ là tính linh mẫn, mà là thật sản sinh linh trí, trở thành sinh mạng có thể hình thành ý thức tự chủ?
- Tiểu gia hỏa, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.
Trong lòng đột nhiên hơi nhảy, tâm niệm Bạch Nhạc khẽ động, lập tức chậm rãi đáp nói:
- Vãn bối là ma tu!
Đây không phải Bạch Nhạc có ý bạo lộ thân phận, mà là bởi lúc trước trong Thanh Vương Điện, Bạch Nhạc từng sử dụng Thông Thiên Ma Công oanh kích Thanh Vương Kiếm, giả như thần kiếm này thật có linh, tự nhiên không gạt được đối phương.
- Ma tu. . . Nếu là ma tu, sao Côn Ngô Kiếm lại ở trên thân thể ngươi?
Trong lời nói lộ ra sát khí lạnh như băng, Kiếm Linh lần nữa hỏi.
- Tiền bối có điều không biết, ngay trước đây không lâu, Thông Thiên Ma Quân độc thân bước lên Đạo Lăng Sơn, phá đi thần thoại Đạo Lăng bất bại, Côn Ngô Kiếm này chính là Thông Thiên Ma Quân giành được từ Đạo Lăng Thiên Tông! Vãn bối may mắn bái nhập môn hạ Thông Thiên Ma Quân, chỉ tiếc, gia sư thương thế quá nặng, bất hạnh lâm nạn, thế nên Côn Ngô Kiếm mới rơi vào trong tay vãn bối.
Bạch Nhạc nhớ được Ngô Tuyết Tùng từng nói qua, ngày xưa Thanh Vương chính là thua dưới tay Đạo Lăng Thánh Nữ, sau cùng mới vẫn lạc.
Như thế, trước định vị thân phận ở hướng đối lập với Đạo Lăng Thiên Tông, tóm lại tuyệt sẽ không sai.
- Kiếm là kiếm tốt, nhưng ngươi rốt cục là ma tu, không phát huy ra được uy lực Côn Ngô Kiếm! Tiểu gia hỏa, ngươi có thể tới được đây chính là có duyên với ta! Mấy năm nay, bởi vì Thanh Vương chết đi, ta bị nhốt ở chỗ này lâu lắm rồi. . . Giờ ta cho ngươi một phần cơ duyên, chỉ cần ngươi nhỏ tinh huyết lên trên quan tài, ta liền nhận ngươi làm chủ, giúp ngươi thu lấy Thanh Vương truyền thừa, trở thành tân Thanh Vương, thế nào?
…
Thân ở trong Thanh Vương Điện, đối mặt với chấn rung kịch liệt này, Bạch Nhạc cũng bị ném cho thất điên bát đảo, nhưng ngay sau khi khôi phục, trong đầu Bạch Nhạc lại lập tức hiện lên ý niệm này.
Lúc tiến vào Địa Cung, Bạch Nhạc rõ ràng nhớ được thần tình ngưng trọng của Ngô Tuyết Tùng khi ấy, hiển nhiên Thanh Vương bí tàng này vô cùng quan trọng đối với Ngô Tuyết Tùng, bình thường căn bản sẽ không xúc động!
Nhưng kịch biến giống như địa chấn trước đó hiển nhiên lại là phản ứng diễn ra sau khi sát trận lăng thẩm Thanh Vương bị kích phát.
Bạch Nhạc không rõ ràng rốt cục vì đâu mà lại xảy ra biến cố như vậy, song hắn rất rõ ràng, náo ra động tĩnh lớn như vậy, vô luận Ngô Tuyết Tùng làm thế nào cũng không khả năng giấu đi chuyện lăng tẩm Thanh Vương, có lẽ không bao lâu nữa, bọn Tinh Hà lão tổ liền sẽ ra tay phá đi sát trận, mở ra Địa Cung.
Đã vậy, hắn liền không cần mạo hiểm nhỏ hồn huyết Ngô Tuyết Tùng lên Thanh Vương Kiếm, đi cược Ngô Tuyết Tùng nhân từ cứu mình ra.
Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc liếc nhìn Thanh Vương Kiếm, sau đó lập tức xoay người đi ra Thanh Vương Điện.
Giả như thật có người đi vào, thấy được tình hình trong lăng tẩm Thanh Vương, Bạch Nhạc liền khó mà giải thích hắn làm sao hắn vào được Thanh Vương Điện, cách tốt nhất bây giờ tự nhiên là thu liễm ma công, biến về bộ dạng Bạch Nhạc, sau đó yên lặng theo dõi biến chuyển.
Huống hồ, bây giờ Tô Nhan còn đang ở bên ngoài, xảy ra biến cố lớn như vậy, Bạch Nhạc thực sự không yên tâm khi để Tô Nhan ở lại một mình ngoài kia.
Nhưng mà, ngay khi Bạch Nhạc xoay người chuẩn bị đẩy ra cửa điện, biến cố chợt sinh!
Dưới chân chợt nứt ra, lực hút khủng bố tuôn trào, căn bản không cho Bạch Nhạc nửa điểm thời gian để phản ứng, trực tiếp kéo hắn đi xuống.
Quỷ dị hơn là, gần như cùng thời điểm Bạch Nhạc bị kéo xuống, mặt đất vừa mới nứt ra chợt khép lại, hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
...
- Công tử!
Kịch biến trong lăng tẩm Thanh Vương cũng ảnh hưởng tới Tô Nhan, nàng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ tưởng rằng Bạch Nhạc bước vào Thanh Vương Điện, sau đó xúc phát cấm chế nào đó, bởi thế mới dẫn phát kịch biến.
Then chốt nhất là, tùy theo trận kịch biến này, Tô Nhan đột nhiên cảm giác được cảm giác cứng ngắn trên thân mình giảm bớt đi nhiều, phảng phất như có càng nhiều sinh cơ về lại trong cơ thể.
Mặc dù chưa thể triệt để khôi phục, nhưng chí ít có thể khiến nàng chống đỡ thêm mấy ngày.
Theo như Tô Nhan thấy, hết thảy điều này tự nhiên đều là công lao của Bạch Nhạc!
Nàng có lòng muốn đi giúp Bạch Nhạc, nhưng kịch biến địa chấn vừa kết thúc, đám binh dũng canh chừng trước Thanh Vương Điện lại khôi phục bình thường, vẫn đứng canh ngoài điện, căn bản không khả năng xông vào được bên trong.
Vô luận nàng gấp gáp đến đâu cũng chỉ đành phải thủ ở đây, không còn cách nào khác.
... . ..
Xung quanh toàn một mảnh hắc ám, chỉ có phía trước mặt lóe lên ánh đèn.
Ngọn đèn rất tối, gần như không thấy rõ vật gì xung quanh, chỉ mỗi chiếc quan tài bằng ngọc xanh dưới đèn là được chiếu sáng rõ ràng.
Tức thì, tròng mắt Bạch Nhạc không khỏi co rụt lại.
Trước đó lúc ở Thanh Vương Điện, Bạch Nhạc còn lấy làm lạ, hết thảy nơi đây đều được tu kiến theo cấu trúc lăng tẩm Thanh Vương, nhưng vì sao lại không thấy quan tài Thanh Vương, bây giờ bị hút xuống chỗ này, thấy quan tài bằng ngọc xanh kia, Bạch Nhạc liền rõ ràng, người bên trong quan tài ắt hẳn là Thanh Vương.
Thoáng chút ngập ngừng, Bạch Nhạc cẩn thận chậm rãi bước tới chỗ quan tài.
Nói là ngọc xanh, nhưng trên thực tế, chất liệu ngọc xanh này cực kỳ quái lạ, từ mặt ngoài thì thấy, toàn bộ quan tài phảng phất như đều trong suốt, có thể khiến người thấy được rõ ràng tình cảnh bên trong.
Một trung niên khuôn mặt tuấn dật an tĩnh nằm trong quan tài, trên hoa phục màu xanh thêu một con Kim Long năm trảo, thuyết minh thân phận người chết.
Theo như lời Ngô Tuyết Tùng, Thanh Vương sớm đã chết đi mấy nghìn năm!
Nhưng lúc này Bạch Nhạc thấu qua quan tài thấy được, lại là một khuôn mặt sống động như thật, đừng nói thi thể mục nát, ngay cả quần áo đều không chút nào tổn hại, nếu không phải nằm trong quan tài, thậm chí còn tưởng rằng đối phương chỉ đang ngủ mà thôi.
Như thế vốn cũng không tính là gì, cùng lắm chỉ có thể chứng tỏ chất liệu quan tài ngọc xanh có chút đặc thù, đảm bảo thi thể bất hoại mà thôi, cái thứ này, đối với người thường mà nói có thể khó mà tưởng tượng, nhưng đối với nhân vật như Thanh Vương, vậy lại không tính là gì.
Nhưng mà, nếu kết hợp với hết thảy dị dạng từ khi bước vào Địa Cung tới nay, liền sẽ cảm thấy chuyện này không đơn giản như mình tưởng tượng.
Bạch Nhạc rõ ràng không phát hiện được chỗ này, thậm chí đã chuẩn bị rời đi. Đúng lúc đó, mặt đất lại chợt nứt ra, kéo hắn xuống, đưa đến trước quan tài, nếu nói hết thảy gần gần chỉ là trùng hợp . . Ngươi tin không?
Trong đầu chớp qua vô số ý niệm, Bạch Nhạc lập tức đứng trước quan tài, khom lưng vái ba vái!
- Vãn bối Bạch Nhạc, phụng mệnh Thập Tam hoàng tử Đại Càn Vương Triều, đi đến lăng tẩm Thanh Vương cúng tế, nếu có chỗ nào mạo phạm, còn mong Thanh Vương thứ tội!
Gần như ngay khi Bạch Nhạc khom lưng cúng bái, một mạt kiếm ảnh màu xanh mông lung chợt xuất hiện trên quan tài Thanh Vương.
- Thì ra ngươi tên Bạch Nhạc, tiểu gia hỏa, ngươi rốt cuộc ma tu, hay là đạo tu?
Thoáng chốc, một tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên.
Sát na ấy, Bạch Nhạc bị dọa nhảy dựng, ánh mắt rơi trên kiếm ảnh màu trong, thần tình chất đầy kinh hãi.
- Tiểu gia hỏa không cần ngạc nhiên, ta là Kiếm Linh!
Cảm nhận được Bạch Nhạc kinh hãi, tiếng nói kia lần nữa vang lên, giải thích nói.
Kiếm Linh!
Nghe được hai tiếng này, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi đột nhiên hơi nhảy.
Người ta thường nói, thần kiếm có linh, chẳng lẽ linh ở đây không hề chỉ là tính linh mẫn, mà là thật sản sinh linh trí, trở thành sinh mạng có thể hình thành ý thức tự chủ?
- Tiểu gia hỏa, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.
Trong lòng đột nhiên hơi nhảy, tâm niệm Bạch Nhạc khẽ động, lập tức chậm rãi đáp nói:
- Vãn bối là ma tu!
Đây không phải Bạch Nhạc có ý bạo lộ thân phận, mà là bởi lúc trước trong Thanh Vương Điện, Bạch Nhạc từng sử dụng Thông Thiên Ma Công oanh kích Thanh Vương Kiếm, giả như thần kiếm này thật có linh, tự nhiên không gạt được đối phương.
- Ma tu. . . Nếu là ma tu, sao Côn Ngô Kiếm lại ở trên thân thể ngươi?
Trong lời nói lộ ra sát khí lạnh như băng, Kiếm Linh lần nữa hỏi.
- Tiền bối có điều không biết, ngay trước đây không lâu, Thông Thiên Ma Quân độc thân bước lên Đạo Lăng Sơn, phá đi thần thoại Đạo Lăng bất bại, Côn Ngô Kiếm này chính là Thông Thiên Ma Quân giành được từ Đạo Lăng Thiên Tông! Vãn bối may mắn bái nhập môn hạ Thông Thiên Ma Quân, chỉ tiếc, gia sư thương thế quá nặng, bất hạnh lâm nạn, thế nên Côn Ngô Kiếm mới rơi vào trong tay vãn bối.
Bạch Nhạc nhớ được Ngô Tuyết Tùng từng nói qua, ngày xưa Thanh Vương chính là thua dưới tay Đạo Lăng Thánh Nữ, sau cùng mới vẫn lạc.
Như thế, trước định vị thân phận ở hướng đối lập với Đạo Lăng Thiên Tông, tóm lại tuyệt sẽ không sai.
- Kiếm là kiếm tốt, nhưng ngươi rốt cục là ma tu, không phát huy ra được uy lực Côn Ngô Kiếm! Tiểu gia hỏa, ngươi có thể tới được đây chính là có duyên với ta! Mấy năm nay, bởi vì Thanh Vương chết đi, ta bị nhốt ở chỗ này lâu lắm rồi. . . Giờ ta cho ngươi một phần cơ duyên, chỉ cần ngươi nhỏ tinh huyết lên trên quan tài, ta liền nhận ngươi làm chủ, giúp ngươi thu lấy Thanh Vương truyền thừa, trở thành tân Thanh Vương, thế nào?
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.