Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 243: Còn có … Bạch Nhạc

Phiêu Linh Huyễn

24/04/2022

Ma khí từ từ thu liễm, lúc lần nữa rơi xuống đất, đã khó mà thấy được nửa điểm vết tích ma tu trên thân Bạch Nhạc.

Ánh mắt rơi lên thi thể Lý Phù Nam, Bạch Nhạc khá là tiếc nuối lắc lắc đầu.

Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu a!

Trên người nên có bao nhiêu linh thạch đây? !

Nếu dưới suối vàng Lý Phù Nam biết được ý niệm trong đầu Bạch Nhạc lúc này, sợ rằng phải tức đến hộc máu.

Chém giết Lý Phù Nam, đối với Bạch Nhạc mà nói, thật ra không có gì để đắc ý cả. Cổ Hiên trước đây, thực lực hay danh khí đều tuyệt đối không thua gì Lý Phù Nam, lại mượn thế Huyết Hà, chẳng phải vẫn bị Bạch Nhạc chém giết?

Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, kể ra danh tiếng rất lớn, nhưng trên thực tế, lại há sẽ là đối thủ của Bạch Nhạc.

Điều Bạch Nhạc thực sự tiếc hận là, biết rõ trên thân Lý Phù Nam tất có đồ tốt, hắn lại không dám lấy thứ gì.

Rốt cuộc, thân phận Lý Phù Nam cực kỳ mẫn cảm, cầm đi bất cứ thứ gì trên người đối phương đều rất có thể chôn xuống ẩn họa.

Quay đầu lại, Bạch Nhạc đã ẩn ẩn thấy được kiếm khí màu tím, án theo tốc độ này mà tính, lại thêm không đến nửa khắc đồng hồ, sợ rằng Văn Trạch sẽ chạy tới, với tình hình này, Bạch Nhạc tuyệt đối không nguyện đối mặt với Văn Trạch.

Hắn thực sự không cách nào khác giải thích, làm sao lại có được thực lực giết chết Lý Phù Nam.

Chẳng lẽ lại nói thật ra Thánh Nữ đưa cho hắn hai tấm kiếm phù?

Mặc dù Văn Trạch có vẻ không được thông minh cho lắm, nhưng không thể thật coi người ta là ngu.

Sau cùng, liếc nhìn thi thể Lý Phù Nam một cái, Bạch Nhạc nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Mặc dù ngươi chết, nhưng chí ít vẫn giữ được danh dự, cũng tính là tiện nghi ngươi.

Lắc đầu, chân Bạch Nhạc khẽ điểm, lập tức tăng nhanh tốc độ, chạy thẳng đến lối vào tầng tiếp theo.

Thực ra vị trí Lý Phù Nam chết cách lối vào tầng tiếp theo không xa, chỉ chốc lát, thân ảnh Bạch Nhạc đã triệt để tan biến trong lối vào tầng thứ bảy.

... . ..

Oanh!

Gần như cùng thời điểm Bạch Nhạc bước vào tầng thứ bảy, trọn cả Thất Tinh Tháp chợt bùng lên quang mang huyễn lệ, chiếu rọi khắp thiên địa!

Trên chủ phong Thất Tinh Tông, không, phải nói là toàn bộ Thất Tinh Tông, lúc này phảng phất như đều bị hà quang bảy màu kia bao trùm!

Chớp mắt, Tinh Hà lão tổ tức tốc bay lên không trung, tay áo khẽ phất, linh lực bàng bạc bạo phát, cửa Thất Tinh Tháp đang đóng lần nữa mở ra.

Cùng lúc, thân ảnh từng người từng người bị đẩy ra Thất Tinh Tháp.

Đến lúc này, dù là người phản ứng tương đối chậm chút cũng hiểu ra, khảo nghiệm Thất Tinh Tháp đã kết thúc.

Lập tức, người các tông vội vàng tìm kiếm thân ảnh đệ tử bản tông trong đám người bị hất văng đi ra.

Ngay lúc đó, Tử Dương Chân Nhân và Huyết Vô Ngân cũng bay lên không trung, yên ắng chờ đợi kết quả khảo nghiệm Thất Tinh Tháp lần này.

Khảo nghiệm Thất Tinh Tháp kết thúc, lúc người bị bức đi ra, cũng là bị bức theo tầng.

Mỗi tầng bị bức ra, liền sẽ có một luồng hào quang bay thẳng lên đỉnh tháp.

Hiện tại chỉ cần quan sát thời gian hào quang tan biến liền có thể phán định, đệ tử bị quẳng ra xông đến tầng thứ mấy, vừa đơn giản vừa trực tiếp!

Nhưng mà, tùy theo thời gian đẩy dời, nét mặt Huyết Vô Ngân dần trở nên khó coi.

Không đến một nén hương, người trong năm tầng đầu Thất Tinh Tháp đều bị ném đi ra, nhưng trong đó lại không thấy bóng dáng một tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông nào.

Phải biết, lần này số đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông hắn phái vào Thất Tinh Tháp đều là cường giả Linh Phủ hậu kỳ, hơn nữa khi tiến vào, hắn cũng đã lên kế hoạch chu đáo kín kẽ, nếu không như vậy, hắn há sẽ tùy tiện đề ra đánh cuộc với Tử Dương Chân Nhân.

Nhưng giờ đây, lại không một đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông nào sống sót đi ra, quả thực là cái bạt tai đau điếng.



Nhất là khi thấy được từng tên đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông phi thân đi ra, dừng ở trước mặt Tử Dương Chân Nhân khom lưng hành lễ, sắc mặt hắn lại càng khó coi.

- Huyết Vô Ngân, xem ra đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông các ngươi đều bị diệt sạch, trận này chắc là bản tọa thắng rồi?

Chứng kiến đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông gần như không chút thương tổn, Tử Dương Chân Nhân hài lòng quay sang Huyết Vô Ngân trào phúng nói.

Trong lúc vội vàng, căn bản không thời gian đi tra hỏi trong Thất Tinh Tháp rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần thấy được kết quả như thế, vậy là đủ rồi.

- Tử Dương, đừng vội đắc ý, tính ngươi thắng một trận! Nhưng trận sau cùng vẫn chưa có kết quả đâu!

Ngón tay khẽ búng, một chiếc giới chỉ bay thẳng đến chỗ Tử Dương Chân Nhân.

Khóe miệng nhếch lên, thuận tay tiếp lấy giới chỉ, Tử Dương Chân Nhân lại không nhìn mà quay sang đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông trước mặt, nói:

- Còn không cám ơn Huyết Ảnh Ma Quân?

Mặc dù không biết rõ ràng đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này đều không ngốc, lập tức quay đầu hướng về phía Huyết Vô Ngân khom lưng hành lễ nói:

- Đa tạ Ma Quân ban thưởng!

- . . .

Cơ mặt thoáng co quắp lại, hận ý trong mắt Huyết Vô Ngân càng đậm, lại không tiện phát hỏa với đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông kia, đành chỉ biết hừ lạnh một tiếng, quay lưng đi chỗ khác.

Cũng may tình cảnh lúng túng này không duy trì quá lâu, sát sau đó liền có một thân ảnh quen thuộc bị ném ra.

Lần này người bị ném đi ra là Văn Trạch.

Thật không dễ dàng mới bắt được cơ hội, Huyết Vô Ngân lập tức cười lạnh nói:

- Tử dương, ta nghĩ là ngươi đắc ý hơi sớm quá rồi, lát nữa đừng tiếc Linh Khư Quả đấy nhé …

Nhưng mà, lời còn chưa nói hết, thậm chí Tử Dương Chân Nhân đều chưa kịp trả lời, liền đã thấy Mạc Vô Tình cũng bị nhếch nhác ném ra.

Tức thì, ý cười trên mặt Huyết Vô Ngân liền cứng lại.

Ngay lúc này, toàn bộ hào quang tuôn thẳng lên tầng đỉnh Thất Tinh Tháp, ánh sáng lung linh tỏa ra, chiếu rọi một góc trời.

Mạc Vô Tình và Văn Trạch đều bị ném đi ra, lại không thấy thân ảnh Lý Phù Nam đâu.

Tức thì, ánh mắt Tử Dương Chân Nhân và Huyết Vô Ngân đều bất giác rơi trên thân Tinh Hà lão tổ.

Chẳng lẽ, lần này thật sẽ tiện nghi Thất Tinh Tông?

Thấy được kết quả này, dù là Tinh Hà lão tổ đều không khỏi hơi ngớ, lập tức chắp tay nói:

- Như vậy xem ra, lần này sợ là lão phu phải mặt dày chiếm tiện nghi.

Tuy Lý Phù Nam không phải đệ tử Thất Tinh Tông, nhưng giữa Hàn Sơn và Thất Tinh Tông sớm đã có ước định, chỉ cần Lý Phù Nam xông qua Thất Tinh Tháp, liền sẽ trực tiếp bái nhập Thất Tinh Tông, trở thành đệ tử chân truyền Thất Tinh Tông.

Mặc dù bởi vì Lý Phù Nam đi con đường tu pháp, Tinh Hà lão tổ sẽ không thu Lý Phù Nam làm môn hạ, nhưng rốt cuộc cũng tính là người Thất Tinh Tông, tự nhiên là Thất Tinh Tông chiếm tiện nghi.

Chứng kiến cảnh này, nhất thời, chúng trưởng lão và đệ tử Hàn Sơn tại trường không khỏi đồng thanh hoan hô.

Tuy Lý Phù Nam có thể bởi vậy mà bái nhập Thất Tinh Tông, nhưng nói thế nào hắn cũng là thiên kiêu đi ra từ Hàn Sơn, khoan nhắc đến chuyện lợi ích, chí ít bọn hắn cũng cảm thấy được thơm lây.

Nhưng mà, ngay khi người Hàn Sơn còn đang chìm đắm trong bầu không khí vui sướng hớn hở, tiếng kêu không hợp thời của Văn Trạch lại đột nhiên vang lên.

Quay sang Tinh Hà lão tổ, Văn Trạch có chút ngập ngừng nói:

- Xin hỏi Tinh Hà lão tổ, tầng thứ bảy Thất Tinh Tháp còn có khảo nghiệm nào nữa không?

Văn Trạch đột nhiên hỏi cái này, Tinh Hà lão tổ không nhịn được hơi ngớ, song vẫn bình tĩnh lắc đầu hồi đáp:



- Tầng thứ bảy vốn là địa điểm truyền thừa, chỉ cần bước vào tầng thứ bảy, đồng nghĩa đã thông qua khảo nghiệm, chỉ là được đến truyền thừa thế nào, vậy phải xem thiên phú và ngộ tính của mỗi người.

Ý tứ Tinh Hà lão tổ rất rõ ràng, nếu đã phân ra thắng bại, các ngươi đừng có ôm theo vọng niệm rằng Lý Phù Nam cũng không cách nào thông qua khảo nghiệm, cố chấp với thắng bại, bản thân cũng đã rơi xuống hạ thừa.

Chỉ là, nghe được Tinh Hà lão tổ hồi đáp, sắc mặt Văn Trạch lại càng cổ quái.

Lần này không đợi hắn mở miệng, Mạc Vô Tình ở bên cũng đã cất tiếng hỏi:

- Lẽ nào mỗi lần Thất Tinh Tháp mở ra không phải chỉ một người có thể thu được truyền thừa?

- Đây là ý gì?

Đến lúc này, Tinh Hà lão tổ rốt cục ý thức được có điều không đúng, khẽ nhíu mày nói:

- Mỗi lần Thất Tinh Tháp mở ra chỉ lấy một người thông qua khảo nghiệm, đây là thiết luật.

- . . .

Ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt Mạc Vô Tình và Văn Trạch đồng thời lộ ra vẻ khó mà tưởng tượng.

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Tử Dương Chân Nhân trầm giọng hỏi.

Cười khổ một tiếng, lúc này Văn Trạch mới khom lưng cúi đầu nói:

- Hồi bẩm sư tôn, người bước vào tầng thứ sáu không phải chỉ mỗi ba người chúng ta, còn có. . . Bạch Nhạc!

Bạch Nhạc!

Lời này vừa ra, Dương Bằng không khỏi bị dọa cho nhảy dựng:

- Văn sư huynh, ngươi nói cái gì? Bạch huynh đệ còn sống?

Trên thực tế, không chỉ Dương Bằng, mấy tên đệ tử chính đạo khi trước vứt bỏ Bạch Nhạc một mình đào tẩu cũng đột nhiên biến sắc, khó mà tin tưởng nhìn Văn Trạch, tựa hồ làm sao đều không ngờ được kết quả này.

Về phần người khác, nghe được cái tên Bạch Nhạc, cũng bất giác hít sâu một hơi khí lạnh.

Dù trong đoạn thời gian gần đây, cái tên Bạch Nhạc đã quá nổi danh, nhưng trong mắt chúng nhân, hắn chẳng qua chỉ là một thiên tài hơi có chút thiên phú mà thôi, so với thiên kiêu cỡ Lý Phù Nam, Mạc Vô Tình và Văn Trạch thì vẫn kém xa.

Nhưng ai mà ngờ, theo như lời Văn Trạch, tên Bạch Nhạc này cũng xông đến tầng thứ sáu?

Dù chưa đi vào Thất Tinh Tháp, song chứng kiến tỉ lệ nhân số dừng lại ở mỗi tầng, ai nấy đều hiểu được, bước đến tầng thứ sáu là điều khó khăn cỡ nào, làm sao Bạch Nhạc có thể làm được?

Lắc đầu, Tinh Hà lão tổ chậm rãi nói:

- Thiết luật Thất Tinh Tháp không thể sai, khả năng cao là Bạch Nhạc bước đến tầng thứ sáu, nhưng giờ vẫn chưa đi ra, như vậy, hắn tất đã bỏ mạng ở trong đó.

Tinh Hà lão tổ vừa nói ra câu này, lập tức được đến tán thành từ đại đa số chúng nhân tại trường.

Rốt cuộc, có thể xông đến tầng thứ sáu Thất Tinh Tháp đã rất không dễ dàng, Bạch Nhạc chắc là cường hành xông vào, chống đỡ không nổi, cuối cùng chết ở bên trong.

Nhưng mà, nghe nói như thế, thần sắc Văn Trạch và Mạc Vô Tình lại đều có chút không cho là đúng, thậm chí càng thêm phần cổ quái.

- Ý gì đấy? Hai người các ngươi nói rõ ra xem nào!

Nhướng mày, Tinh Hà lão tổ lạnh lùng nói.

Hít sâu một hơi, lúc này Văn Trạch mới chậm rãi mở miệng nói:

- Không dám lừa gạt Tinh Hà lão tổ, mặc dù Bạch Nhạc không quá nổi danh, nhưng thiên phú và ngộ tính đều cực cao, hai người chúng ta đều từng gặp qua hắn ở tầng thứ sáu. . . Bạch Nhạc bước vào tầng thứ sáu hơi trễ, bọn ta không dám chắc hắn nhất định bước đến tầng thứ bảy sớm hơn Lý sư huynh, nhưng chí ít, Bạch Nhạc hẳn sẽ không chết bởi khảo nghiệm trong tầng thứ sáu!

Câu này vừa ra, quả thật là thạch phá thiên kinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook