Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 244: Thất Tinh Đồ

Phiêu Linh Huyễn

24/04/2022

Mặc dù Văn Trạch nói rất mịt mờ, nhưng ý tứ lại đã quá rõ ràng, nếu Bạch Nhạc thật chết trong Thất Tinh Tháp, như vậy quá nửa là do Lý Phù Nam xuống tay.

Trong tình hình như hiện tại, lại nói ra những lời này, quả thực không khác gì đánh mặt Hàn Sơn, thậm chí là đánh mặt Thất Tinh Tông.

Lý Phù Nam một mực được xưng là Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, hơn nữa trước nay luôn nghe danh với hình tượng khiêm tốn lễ độ, được vô số đệ tử chính đạo coi là thần tượng, nếu trên lưng vác lấy cái tiếng vì cướp đoạt truyền thừa mà ra tay tàn độc với đồng bạn, tuyệt đối sẽ là đả kích cực lớn đối với danh vọng của Lý Phù Nam.

- Văn Trạch, tuy ngươi là đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, nhưng cũng không thể ăn nói lung tung vậy được! Phù Nam là chúng ta từ nhỏ nhìn vào lớn lên, mấy năm gần đây, chuyện hắn làm ra, mọi người ở đây đều thấy được, há sẽ là loại tiểu nhân hèn hạ như thế?

Tức thì, lập tức có trưởng lão Hàn Sơn đứng ra:

- Lão phu nghe nói, trước đây ngươi từng có xung đột với Phù Nam, tốt nhất đừng nên công báo tư thù.

Lời này trong nhu có cương, dù bởi thế đắc tội Tử Dương Chân Nhân cũng không tiếc.

Đạo Lăng Thiên Tông rốt cuộc trời cao hoàng đế xa, căn bản không quản được tới Thanh Châu, huống hồ, hắn nói chuyện cũng rất có chừng mực, gói gọn chuyện này ở cá nhân Văn Trạch tâm địa hẹp hòi, công báo tư thù, tuy Tử Dương Chân Nhân có điều bất mãn, lại cũng không tiện làm khó.

- Công báo tư thù?

Cười lạnh một tiếng, trong mắt Văn Trạch lộ ra vẻ không đáng, lạnh lùng nói:

- Hắn cũng xứng!

Đối mặt chỉ trích từ trưởng lão Hàn Sơn, nếu Văn Trạch thật bày ra giá thế lời thật nói thật, sợ rằng rất khó khiến người tin phục, rốt cuộc chuyện này căn bản không có chứng cớ gì cả.

Khăng khăng hắn lại bày ra bộ dạng cao cao tại thượng, kết hợp với giọng khinh miệt, ngược lại càng khiến người tin tưởng.

Lý Phù Nam là Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, cái đó không sai, song chỉ giới hạn ở ngóc ngách Thanh Châu, dù sắp tới có trở thành đệ tử chân truyền Thất Tinh Tông thì cũng đã sao? Chẳng lẽ còn có thân phận cao hơn đệ tử Tử Dương Chân Nhân như Vân Trạch?

Bởi thế ba chữ “hắn cũng xứng” thốt ra từ miệng Vân Trạch liền có vẻ hùng hồn, không thể nghi ngờ.

Nháy mắt, sắc mặt trưởng lão Hàn Sơn kia nhất thời trở nên khó coi, lại không biết nên phản bác thế nào.

Văn Trạch bày ra thái độ như thế, rõ ràng là không muốn nói đạo lý, lẽ nào hắn còn có thể ầm ĩ theo đối phương?

- Lời ấy của Văn Trạch là thật?

Đảo mắt nhìn sang Mạc Vô Tình, Huyết Vô Ngân trầm giọng hỏi.



Người bên ngoài nói như thế nào, hắn căn bản không quan tâm, cũng không tin, nhưng Huyết Vô Ngân dám khẳng định, Mạc Vô Tình tuyệt đối không có gan dối trá trước mặt mình.

Nghiêm mặt lại, Mạc Vô Tình trầm giọng đáp:

- Không sai, đệ tử từng gặp qua Bạch Nhạc ở tầng thứ sáu, nói câu không dễ nghe, Lý Phù Nam chết ở khảo nghiệm tầng thứ sáu, đệ tử có thể tin, nhưng nếu nói Bạch Nhạc chết ở trong đó. . . Đệ tử không tin!

Nháy mắt, hiện trường chết lặng!

Mặc ai cũng không ngờ, hai người Văn Trạch và Mạc Vô Tình lại sẽ dành cho Bạch Nhạc đánh giá cao đến vậy, quả thực hoàn toàn lật đổ nhận thức của chúng nhân.

Tiểu tử Bạch gia kia thật có thiên phú cao thế ư?

Mắt thấy cục diện dần thất khống, Tinh Hà lão tổ hừ nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Không cần tranh cãi làm gì, Thất Tinh Tháp truyền thừa đã bắt đầu, không bao lâu nữa, tất cả tự nhiên đều sẽ rõ ràng! Chuyện này, tóm lại sẽ có kết cục thôi.

Nhắc tới đây, lúc này chúng nhân mới nhớ ra, bây giờ truyền thừa đã bắt đầu, rất nhanh Lý Phù Nam liền đi ra, đến lúc đó tự nhiên sẽ có thể hỏi ra kết quả! Dù hoài nghi Lý Phù Nam giết Bạch Nhạc, vậy cũng phải cho Lý Phù Nam cơ hội biện hộ, chứ đâu thể chỉ nghe lời một phía từ Văn Trạch và Mạc Vô Tình liền định tội hắn được.

- Ta không tin!

Đột nhiên, Dương Bằng đột nhiên mở miệng nói:

- Ta cùng với Bạch huynh tương giao tâm đầu ý hợp, chuyện này, ta cũng muốn tra ra chân tướng, nếu thật là Lý Phù Nam làm, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!

- Không sai!

Nghe vậy, Văn Trạch cũng tiếp lời:

- Vài người nào đó khi dễ Bạch Nhạc thế đơn lực bạc, mặc dù chịu ủy khuất, lại không ai làm chủ cho, nhưng bọn họ không biết trên đời này còn có hai chữ công đạo!

Lấy thân phận Văn Trạch, nói ra lời này, phân lượng tự nhiên sẽ khác.

Nhất thời, sắc mặt chúng trưởng lão Hàn Sơn và Thất Tinh Tông đều không giấu được vẻ khó coi.

Giả như Lý Phù Nam không giải thích rõ ràng chuyện này, sợ rằng thật sẽ mang đến phiền phức cực lớn.

Nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người lần nữa đổ dồn về Thất Tinh Tháp.

..



Tinh lực như biển!

Lúc ở tầng thứ sáu, Bạch Nhạc liền cảm nhận được cảnh tượng nguy nga nơi đây, nhưng đến khi thực sự đặt chân lên tầng thứ bảy, hắn mới chính thức thể nghiệm được cái gì gọi là tinh lực như biển.

Hết thảy xung quanh toàn là linh lực tinh thuần, phảng phất như mỗi một lỗ chân lông đều theo đó mở ra, tham lam hấp thu linh lực quanh mình.

Bạch Nhạc đã từng tiến vào Tu Pháp Điện, linh lực nơi đó dồi dào đến mức khiến Bạch Nhạc kinh hãi! Nhưng độ đậm đặc của linh khí nơi đây, lại há chỉ gấp mười Tu Pháp Điện!

Thậm chí Bạch Nhạc có cảm giác, những lực lượng này đã không thể xưng là linh lực, mà hẳn nên gọi là tinh lực.

Lúc ở tầng thứ năm, Bạch Nhạc đã cảm thấy, mưa kiếm đầy trời kia thực ra chính là lực lượng Tinh Cung.

Mà tinh quang như biển nơi đây mới là lực lượng Tinh Cung Cảnh có thể hấp thu.

Khắc này, Bạch Nhạc có cảm giác, nếu người cuối cùng bước vào đây không phải mình, mà là Lý Phù Nam, như vậy mượn hoàn cảnh nơi đây, không cần bất cứ ngoại lực nào khác, Lý Phù Nam vẫn có thể nhẹ nhàng mở ra Tinh Cung!

Ngay khi những ý niệm lung tung bát nháo này phù hiện trong đầu Bạch Nhạc, bảy ngôi sao trên bầu trời đột nhiên chiếu xuống bảy đạo tinh quang,

Vô thức ngẩng đầu lên, nháy mắt, Bạch Nhạc phảng phất như thấy được một bức tinh đồ cực kỳ phức tạp, chỉ vừa liếc nhìn, cả người liền không kìm được đắm chìm trong đó.

Tinh đồ do vô số tinh quang đan dệt mà thành này tựa hồ cất chứa thần bí vô cùng vô tận, lại như mang theo vô số truyền thừa, tùy theo tinh quang tràn vào trong cơ thể Bạch Nhạc, liền cũng tràn vào trong thần hồn hắn.

Chỉ sát na, Bạch Nhạc lần nữa rơi vào trạng thái đốn ngộ.

Bạch Nhạc tự nhiên không biết, phiến tinh đồ này chính là truyền thừa Thất Tinh Đồ mà trước đây Thất Tinh tổ sư lưu lại.

Hơn nữa, dù là đệ tử trước đây từng thành công xông qua Thất Tinh Tháp, song rất ít người có thể thấy được toàn cảnh Thất Tinh Đồ, mà thường sẽ căn cứ theo năng lực mà hiển hiện ra một bộ phận!

Sở dĩ Bạch Nhạc có thể khiến Thất Tinh Đồ hiện ra toàn cảnh, thứ nhất là bởi trước kia Bạch Nhạc đã ngộ ra thần thông Kiếm Linh Vũ, nắm bắt đối với cảnh giới Nhập Vi cũng tiệm cận hoàn mỹ! Thứ hai là bởi hắn có được Tử Phủ phẩm chất hoàn mỹ! Thứ ba là bởi khí tức Côn Ngô Kiếm!

Thất Tinh Tháp được dựng lên, mục đích là vì truyền thừa, không hỏi tu vi, chỉ nhìn ngộ tính thiên phú!

Tử Phủ phẩm chất hoàn mỹ đủ để chứng minh thiên phú Bạch Nhạc, sớm ngộ ra thần thông Kiếm Linh Vũ, lại chứng minh ngộ tính của Bạch Nhạc! Còn khí tức Côn Ngô Kiếm thì đồng nghĩa với, bản thân hắn có được cơ duyên cực lớn!

Thiên phú tốt, ngộ tính cao, còn có được cơ duyên cực lớn, trên thân mang theo trọng bảo, truyền nhân như thế, dù là ai đều khó mà cự tuyệt được!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook