Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 204: Danh chấn Thất Tinh Tông

Phiêu Linh Huyễn

15/04/2022

Đối với Mạc Vân Tô mà nói, hắn chỉ muốn cho Bạch Nhạc một bài học, đồng thời khiến Bạch Nhạc không dám tiếp tục dựa sát bên cạnh Hà Tương Tư.

Nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, điều hắn tưởng muốn lại nhiều hơn Mạc Vân Tô rất nhiều.

Lần này tới tham dự Thất Tinh Tháp khảo nghiệm, mặc dù còn chưa biết quy tắc cụ thể, song trong lòng Bạch Nhạc cũng rõ ràng, vô luận thế nào đều không thể thi triển Thông Thiên Ma Công và Côn Ngô Kiếm trong Thất Tinh Tháp, như thế, có thể có mấy phần nắm chắc, thật ra Bạch Nhạc cũng không biết.

Dương Bằng nói, lần này Mạc Vân Tô và Hà Tương Tư đều sẽ xông Thất Tinh Tháp, hơn nữa hai người này ở trong Thất Tinh Tông đều tính là thiên tài đỉnh cấp. Giao thủ với Mạc Vân Tô, bằng với thăm dò đối phương, qua đó có được định vị rõ ràng hơn đối với thực lực bản thân bây giờ.

Cũng chính bởi vậy, lúc giao thủ, Bạch Nhạc một mực chỉ gặp chiêu phá chiêu, rất ít chủ động phản kích.

Hơn nữa, trong quá trình giao thủ với Mạc Vân Tô, Bạch Nhạc không muốn thừa nhận cũng không được, có lẽ nhân phẩm tên tiểu bạch kiểm này không được tốt cho lắm, nhưng thực lực lại tuyệt đối không kém!

Một bộ Loạn Ly Tiên biến hóa vô cùng tinh diệu, rất nhiều điểm kỳ thực Mạc Vân Tô còn chưa tận lực thi triển, bằng không hắn tuyệt đối không khả năng ứng phó thong dong vậy được.

Hơn nữa, đấy cũng không phải Mạc Vân Tô học nghệ không tinh, mà là bản thân Mạc Vân Tô vốn có thực lực Linh Phủ hậu kỳ, sớm đã quen với lực lượng Linh Phủ hậu kỳ, một khi áp chế tu vi, lúc ra tay khó miễn có chút bó tay bó chân, cũng rất khó phát huy ra được uy lực chân chính của Loạn Ly Tiên.

Đương nhiên, đối với Bạch Nhạc mà nói, bản thân điều này chính là cơ hội tốt khó mà có được.

Giao thủ như thế có thể giúp hắn càng dễ dàng cảm nhận được sự biến hóa của Loạn Ly Tiên, sau này nếu thật phải đối đầu với Mạc Vân Tô, phần thắng tự nhiên càng lớn.

Ngược với Bạch Nhạc, Mạc Vân Tô đánh lâu không xong, trong lòng lại càng thêm nóng nảy.

Đây không phải tỷ thí bình thường, lấy thân phận của hắn, nếu đã xuất thủ liền nhất định phải dứt khoát dạy cho Bạch Nhạc một trận nên thân, nếu kịch chiến quá lâu mới miễn cưỡng đánh bại đối phương, vậy thì dù thắng, chẳng qua chỉ là biến tướng dương danh cho Bạch Nhạc, có thắng cũng là bại.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Mạc Vân Tô hạ định quyết tâm, lúc lần nữa ra tay, lực lượng đột nhiên tăng vọt, nháy mắt liền vượt quá hạn chế Linh Phủ sơ kỳ.

Lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán, tất loạn phân tấc!

Tính cách Mạc Vân Tô vô cùng quyết đoán, một khi đã làm ra quyết định, liền không còn chút do dự nào nữa.

Chuyện tới nước này, Mạc Vân Tô biết, thực ra bây giờ thắng bại đã không quan trọng, quan trọng là, hắn nhất định phải cho Bạch Nhạc một giáo huấn đau thảm, hung hăng giẫm Bạch Nhạc xuống dưới chân.

Nếu còn không xuất hết toàn lực, trong thời gian ngắn, hắn căn bản không tự tin thắng được Bạch Nhạc, đã thế, chẳng bằng dứt khoát vứt bỏ ý niệm thắng bại, chỉ cần đánh gục Bạch Nhạc, dù sau đó nhận thua lại đã thế nào?

Ầm!

Nháy mắt, thực lực Linh Phủ hậu kỳ đột nhiên bạo phát, roi da trong tay cuốn ra một đạo tàn ảnh, phảng phất quất đánh lên không khí, mang theo từng hồi tiếng xé gió, quất thẳng đến cổ tay đang cầm kiếm của Bạch Nhạc.

Gần như đồng thời, Bạch Nhạc cũng đột nhiên ngửi được một tia khí tức nguy hiểm.

Roi này thực sự quá nhanh, bạo phát ra toàn bộ thực lực, Mạc Vân Tô chính là cao thủ Linh Phủ Cảnh đỉnh cấp, tuy không dám nói có thể sánh ngang Lý Phù Nam và Cổ Hiên, nhưng chí ít cũng tuyệt không yếu thua Lãnh Thiên Thạch.

Nếu roi này quất trúng, sợ rằng cổ tay sẽ bị đánh gãy.

Vù vù!

Đối mặt nguy cơ, Thu Hoằng Kiếm trong tay chợt phát ra một tiếng kiếm rền, mũi kiếm khẽ rung, thậm chí không đợi Bạch Nhạc làm ra quyết định, kiếm trong tay đã theo bản năng, trước một bước làm ra phản kích.

Thần giao cách cảm!

Tâm động, tức là kiếm động.

Linh Tê Nhất Kiếm!

Trong roi ảnh đầy trời, Bạch Nhạc tinh chuẩn không lầm tìm đến vị trí mũi roi, một kiếm chọc tới.

Phán đoán rất tinh chuẩn, kiếm này quả thực cũng hóa giải đại bộ phận lực đạo của đối phương, song rốt cuộc thực lực có hạn, trong tình thế không sử dụng Thông Thiên Ma Công, dù Bạch Nhạc có toàn lực phát động lực lượng Tử Phủ thì cũng vẫn không phải đối thủ của Mạc Vân Tô.

Lúc mũi kiếm chạm lên mũi roi, một cỗ lực lượng khủng bố tóe bắn ra, khiến cho Thu Hoằng Kiếm gần như rời tay, không chỉ cổ tay cầm kiếm, thậm chí trọn cả cánh tay đều bị chấn cho tê rần.



Đây là Bạch Nhạc thân mang Thông Thiên Ma Thể, dù không thi triển cũng có thể tự động kích phát lực lượng nhục thân, bằng không, chỉ riêng roi này, kiếm trong tay Bạch Nhạc liền đã bị đánh bay.

Nhưng mà, nếu như chỉ là nếu như.

Ngăn được roi kia, Bạch Nhạc lập tức thuận thế phản kích, mũi kiếm tùy theo mũi roi chếch lên, chỉ một nhịp thở liền chém thẳng đến yết hầu Mạc Vân Tô.

Đinh!

Nhận thấy nguy hiểm, tay còn lại của Mạc Vân Tô lập tức bắt tới, lại một luồng linh lực khủng bố xuyên qua roi da truyền đến, roi da trong tay như thể đột nhiên hóa thành rắn độc khổng lồ,  vút thẳng tới mũi kiếm.

Phốc!

Liên tục trúng phải hai lần công kích, Bạch Nhạc rốt cục nhịn hết nổi, phun ra một búng máu tới.

Nhưng mà, thẳng đến khắc này, Bạch Nhạc vẫn sừng sững đứng đó, hai chân như mọc rễ.

- Hay cho Loạn Ly Tiên, Bạch Nhạc lĩnh giáo!

Cổ tay khẽ đảo, Bạch Nhạc thu kiếm thối lui một bước.

Một bước này, lại lập tức khóa chặt mọi hướng biến hóa tiếp theo của Mạc Vân Tô, khiến hắn không tài nào thi triển được.

Trong một roi kia ẩn chứa mấy đạo biến hóa, một roi đắc thủ, tiếp sau sẽ có vô số sát chiêu theo nhau mà đến, mặc cho Bạch Nhạc có bản lãnh bằng trời, hắn vẫn đủ tự tin triệt để đánh gục Bạch Nhạc.

Khăng khăng Bạch Nhạc lại vừa khéo kịp thời thu kiếm, triệt thoái ra sau!

Hắn dù không cam tâm đến mấy, cũng không khả năng tiếp tục ép sát, rốt cuộc đây không phải tranh đấu sinh tử, ngay trước mặt nhiều người như vậy, nếu cứ tiếp tục dây dưa, liền chỉ sẽ chọc người chế nhạo.

Sắc mặt tái xanh, Mạc Vân Tô phất tay áo một cái, lạnh lùng nói:

- Trận chiến này, tính là ta thua!

Quẳng xuống câu nói kia, Mạc Vân Tô không nhìn bất cứ ai, cứ thế xoay người đi thẳng.

Vù vù!

Tùy theo câu nói này của Mạc Vân Tô, hiện trường lập tức tạc nồi.

Dù là ai đều nhìn ra được, trận chiến này thực ra là Bạch Nhạc thua, mặc dù sau cùng hóa giải được phân nửa lực đạo của một roi kia, nhưng nói thế nào thì Bạch Nhạc cũng bị thương, nếu là tranh đấu sinh tử, chỉ cần một chiêu đến tiếp sau đó, Bạch Nhạc không chết cũng phải trọng thương.

Khăng khăng, Bạch Nhạc vừa khéo kịp thời thu kiếm, khiến một thân khí lực của Mạc Vân Tô không thi triển ra được, đành phải bị bức nhận thua.

Rốt cuộc, song phương từng thỏa thuận, chỉ lấy thực lực Linh Phủ sơ kỳ đọ sức, Mạc Vân Tô bị bức bạo phát ra toàn bộ thực lực, trận tỷ thí này tự nhiên là thua.

Nhưng cũng chính bởi thế, mới càng khiến người kinh thán.

Gần gần chỉ bằng thực lực Linh Phủ sơ kỳ, Bạch Nhạc lại vẫn có thể cường hành ngăn lại một kích toàn lực từ Mạc Vân Tô, trong khi chỉ chịu chút thương nhẹ mà thôi, thực lực như thế thực sự quá mức dọa người.

Sau cùng Bạch Nhạc vung kiếm ngăn lại một kích toàn lực của Mạc Vân Tô càng là khắc sâu ấn tượng trong lòng chúng đệ tử Thất Tinh Tông tại trường.

Giả như, Bạch Nhạc không phải Linh Phủ sơ kỳ, mà cũng tương tự Mạc Vân Tô, đều là Linh Phủ hậu kỳ, vậy thì trận chiến này, người thua sẽ là ai?

Then chốt nhất là, giờ vừa khéo là thời điểm Thất Tinh Tháp sắp bóc mở!

Phải biết, điểm nổi danh nhất của Thất Tinh Tháp chính là không hỏi tu vi!

Đừng thấy hiện thời Bạch Nhạc đánh không lại Mạc Vân Tô, nhưng đến khi xông vào Thất Tinh Tháp, rất có thể hắn sẽ đi được càng xa so với Mạc Vân Tô.

Giả như, gần như chỉ là giả như!



Bạch Nhạc thật có thể xông qua Thất Tinh Tháp, được đến truyền thừa thì sao?

Tới khi ấy, Bạch Nhạc và Mạc Vân Tô so ra, lại là ai mạnh ai yếu?

Thế giới này, vĩnh viễn đều là dùng thực lực nói chuyện.

Cái gì ngạo mạn không ngạo mạn, toàn là bậy bạ cả, có thực lực chính là trang bức, không có thực lực mới là ngu bức.

Sau trận chiến này, Bạch Nhạc tính là chính thức danh chấn Thất Tinh Tông!

- Ha ha ha, Bạch huynh đệ, làm tốt lắm!

Cười lớn đi qua ôm chặt Bạch Nhạc, Dương Bằng nháy mắt ra dấu nói:

- Ghê thật, ngươi không thấy được biểu tình của Mạc Vân Tô, đúng là trong đen có đỏ, trong đỏ có đen, ha ha ha!

Mạc Vân Tô vốn cũng tính là bằng hữu của Dương Bằng, nhưng Mạc Vân Tô không nể mặt Dương Bằng, cường hành muốn động thủ với Bạch Nhạc, chẳng khác nào phủi sạch phần cảm tình kia, vô luận hắn xuất phát từ lý do gì, ở trong mắt Dương Bằng, đấy đều là không nể mặt hắn.

Huống hồ, giao tình giữa Dương Bằng và Mạc Vân Tô chỉ là giao tình rượu thịt, há có thể so được với Bạch Nhạc, phải biết bọn hắn chính là đồng sinh cộng tử, tự nhiên càng thân cận Bạch Nhạc hơn một chút.

Hơn nữa, cho dù chỉ luận thành bại, tuy Mạc Vân Tô chưa thể đạp lên Bạch Nhạc, nhưng chí ít từ tình hình trước mắt mà nói, giá trị của hắn đã bị Bạch Nhạc làm cho biếm thấp đi nhiều.

Nếu Mạc Vân Tô có thể nghĩ rõ ràng, hắn liền cũng bỏ qua, hai bên không vướng mắc gì nữa, nhưng nếu Mạc Vân Tô không chịu để yên, vậy thì xem như không có bằng hữu này là được.

- Đa tạ!

Nhìn vào Bạch Nhạc, Hà Tương Tư khẽ khom lưng cảm tạ.

Mấy năm gần đây, nàng một mực khó chịu với Mạc Vân Tô, lại thật không làm gì được đối phương!

Hôm nay, trong trận chiến này, Bạch Nhạc có thể nói là vì nàng mới ra tay, nói thế nào cũng tính là nàng thiếu Bạch Nhạc một phần nhân tình.

- Hà tiên tử khách khí, là ta không vừa mắt với con người hắn mà thôi!

 Khom lưng hoàn lễ, Bạch Nhạc lắc đầu nhẹ giọng nói.

Bạch Nhạc không nhận, Hà Tương Tư cũng hiểu, Bạch Nhạc không loại nam nhân tham muốn sắc đẹp, dùng hết thủ đoạn tưởng muốn làm quen với nàng có thể so sánh.

Bản thân Hà Tương Tư không phải người quá câu nệ, liền cũng không nhắc lại, chỉ yên ắng ghi nhớ phần nhân tình này.

- Bạch huynh đệ, hôm nay ngươi khiến hắn mất mặt, hắn nhất định ghi hận trong lòng, còn mong chú ý cẩn thận.

- Không sao cả!

 Không đợi Bạch Nhạc đáp lời, Dương Bằng đã nói thẳng:

- Bạch huynh đệ là khách ta mời tới, đương chúng tỷ thí thì cũng thôi, nếu Mạc Vân Tô dám giở thủ đoạn sau lưng, ta là người đầu tiên không tha cho hắn.

Luận thực lực, Dương Bằng tự nhiên kém xa Mạc Vân Tô, nhưng luận thân phận địa vị hay là sức ảnh hưởng tại Thất Tinh Tông, Mạc Vân Tô có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp hắn.

Dương Bằng chỉ cần bắn tiếng, vô luận là ai, muốn đối phó Bạch Nhạc trong Thất Tinh Tông, sợ rằng đều phải cân nhắc một phen.

Phải biết, với loại công tử hoàn khố như Dương Bằng, đặc điểm lớn nhất chính là căn bản không giảng đạo lý với ngươi.

Ngươi không cho hắn mặt mũi, hắn liền dám náo đến độ ngươi không còn nửa điểm mặt mũi.

Nếu thật chọc giận Dương Bằng, náo lớn, có Tinh Hà lão tổ đứng sau chống lưng, hắn có dỡ cả sơn môn cũng không người làm gì được hắn! Chỉ cần trốn đến chỗ Tinh Hà lão tổ, mặc ngươi kêu la môn quy giới luật thế nào cũng đều không quản được hắn, đây mới là chỗ dựa lớn nhất khiến cho Dương Bằng có thể hoành hành trong tông môn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook