Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 203: Loạn Ly Tiên

Phiêu Linh Huyễn

15/04/2022

- Khó tránh lại dám ngông cuồng như thế, quả nhiên có mấy phần bản lĩnh!

Liếc mắt nhìn Bạch Nhạc một cái, Mạc Vân Tô lạnh giọng nói. Tuy thực lực Bạch Nhạc khiến hắn hơi có chút bất ngờ, song trong thâm tâm hắn vẫn không quá để ý.

Dương Bằng nói hắn có thể xếp vào top mười trong đệ tử Thất Tinh Tông, lời này tuyệt đối không phải chỉ nói chơi.

Cổ tay khẽ đảo, Mạc Vân Tô giơ tay vung roi quất tới.

Bản thân hắn vốn có lòng giáo huấn Bạch Nhạc một trận, đương nhiên sẽ không đợi Bạch Nhạc ra tay trước, một roi này nhìn như bình thường, nhưng trên thực tế, góc độ xuất thủ lại vô cùng xảo quyệt, hơn nữa còn nhắm thẳng đến phần mặt Bạch Nhạc.

Nếu để roi này quất trúng, trên mặt Bạch Nhạc tất sẽ bị quất ra một đạo vết máu, nói là phá tướng cũng không quá đáng.

Đương nhiên, trên thực tế Mạc Vân Tô vẫn khống chế được lực đạo, roi này sẽ không thật thương tổn đến Bạch Nhạc, nhưng chỉ cần quất trúng, liền có thể hạ nhục Bạch Nhạc, có thể nói, phân tắc được hắn cầm nắn rất chuẩn.

Vù vù!

Một tay chống kiếm, nét mặt Bạch Nhạc một mực bình tĩnh như nước, đừng nói kinh hoảng, thậm chí tròng mắt đều không nháy lấy một lần.

Thẳng đến khi roi kia quất ra, lúc này Bạch Nhạc mới động.

Người thực lực yếu chút, thậm chí ngay cả Bạch Nhạc xuất kiếm thế nào đều không nhìn rõ, chỉ thấy kiếm quang lóe lên, roi kia liền bị ngăn lại, quan trọng hơn là, thế kiếm đi chưa hết, đâm  thẳng tới phần mặt Mạc Vân Tô.

Rút Kiếm Thức!

Thời gian qua, thực lực Bạch Nhạc đã tiệm cận Linh Phủ trung kỳ, cảm ngộ đối với kiếm đạo cũng ngày càng đề thăng, dù không dùng ra Thông Thiên Ma Công cũng vẫn đủ sức khiêu chiến cường giả Linh Phủ hậu kỳ bình thường.

Mạc Vân Tô căn bản cái gì đều không làm rõ ràng, liền đã lớn tiếng khoe khoang, khinh mạn ra tay, không chịu thiệt mới là lạ.

Một kiếm này phát sau mà đến trước, phát huy tốc độ Rút Kiếm Thức đến cực đại, nháy mắt khi mũi kiếm đẩy ra roi da, tiếp sau liền sát thân mà qua, một điểm hàn mang nhắm thẳng lên mặt Mạc Vân Tô.

Lấy đạo của người, trả lại cho người!

Tương tự Mạc Vân Tô, kiếm này của Bạch Nhạc cũng chưa hạ sát thủ, chỉ là một khi đâm trúng, liền tất khiến Mạc Vân Tô phá tướng.

Kiếm này đâm tới, thật dọa cho Mạc Vân Tô đổ một thân mồ hôi lạnh.

Bị chút thương tích hắn không sợ, nhưng nếu bị phá tướng, vậy thì đúng là khó chịu hơn cả chết, thời khắc nguy cơ, Mạc Vân Tô vứt sạch tâm tình trêu đùa khi trước, cổ tay khẽ đảo, roi da trong tay như chợt sống dậy, đột nhiên quay đầu, hệt như rắn độc trực tiếp quấn lấy thân kiếm.

- Loạn Ly Tiên, Linh Xà Triền Thân! Đây là Mạc sư huynh muốn đánh thật.

Chứng kiến roi này, lập tức có đệ tử Thất Tinh Tông quen thuộc Mạc Vân Tô thốt lên.



Kiếm vừa rồi của Bạch Nhạc nhanh đến cực đại, đồng thời cũng vô cùng sắc bén, vô luận thứ gì chắn ở trước mặt, Bạch Nhạc đều có tự tin vung kiếm chặt đứt.

Khăng khăng roi này lại phát huy sự mềm dẻo linh động đến đỉnh điểm, căn bản không có ý chính diện đấu sống đấu chết với ngươi, mà là quấn lấy, vô luận ngươi có bao nhiêu lực lượng thì cũng đều như rơi vào trong vũng bùn, căn bản không dùng lực được.

Dùng nhuyễn tiên, chỉ có dùng đến cảnh giới này mới tính là chân chính nhập môn.

Coong!

Mũi kiếm khẽ rung, cường hành đánh văng roi da, nhưng đồng thời với đó, lực lượng trên thân kiếm cũng bị hao hết, không cách nào tiến thêm được nữa.

Một kích này, đến đây liền xem như kết thúc, trong tình thế hai người đều không dốc hết toàn lực, chỉ lấy kỹ xảo mà luận, lại cường hành đánh thành ngang tay.

- Kiếm nhanh thật!

Đám đệ tử Thất Tinh Tông tại trường, thực lực có lẽ chưa hẳn rất mạnh, nhưng nhãn giới lại đều không thấp, chỉ với giao phong chớp nhoáng vừa rồi liền đủ khiến bọn hắn tán thán không thôi.

Nếu nói, vốn ấn tượng đối với Bạch Nhạc còn gần gần chỉ dừng ở có chút tiếng tăm, như vậy sau một kiếm này, nháy mắt liền khiến bọn hắn phải nhìn nhận lại về đối phương.

Chỉ bằng một kiếm vừa rồi, dù đặt ở Thất Tinh Tông, tất cũng không ai dám coi khinh Bạch Nhạc.

Ngay cả Hà Tương Tư đều không khỏi chớp chớp tròng mắt, bắt đầu lần nữa nhìn lại Bạch Nhạc.

- Thú vị đấy, ta lại muốn xem xem, ngươi còn có thể tiếp được mấy roi!

 Một kích thất thủ, Mạc Vân Tô cũng không để ý, cổ tay khẽ giơ lên, trở tay, lại là một roi quất xuống.

Kiếm vừa nãy tuy nhanh, nhưng trên thực tế, càng nhiều vẫn là đánh hắn không kịp trở tay, nhờ đó mới đưa đến hiệu quả bất ngờ!

Chỉ cần kịp thời chuẩn bị, kiếm chiêu như thế còn chưa đủ để Mạc Vân Tô đặt vào trong mắt.

- Đáng tiếc, Loạn Ly Tiên của ngươi lại khiến ta có chút thất vọng.

 Nhàn nhạt đáp một câu, giơ tay lên, Bạch Nhạc đột nhiên biến chiêu, Linh Tê Nghênh Khách tự nhiên xuất ra, nhẹ nhàng hóa giải thế công của Mạc Vân Tô.

Nháy mắt giao thủ, Bạch Nhạc liền có thể cảm nhận được, Loạn Ly Tiên của Mạc Vân Tô có phần khắc chế khoái kiếm, nếu cường hành thi triển khoái kiếm, sợ rằng rất khó tạo được hiệu quả!

Huống hồ, đối phương kéo ra đại kỳ Thất Tinh Tông, như thế trận chiến này tự nhiên không chỉ là vì thể diện, ở khía cạnh nào đó, Bạch Nhạc còn đại biểu cho mặt mũi Linh Tê Kiếm Tông.

Như thế, Bạch Nhạc dùng Linh Tê Kiếm Quyết đối địch, tự nhiên mới là thủ đoạn thích hợp nhất.



Dùng roi, liền tất không thiếu được chữ “xảo”.

Nếu Mạc Vân Tô đã nói chỉ lấy thực lực Linh Phủ sơ kỳ giao thủ, như vậy đối với Bạch Nhạc mà nói, tự nhiên cũng không đáng dùng ra lực lượng Tử Phủ để chế áp đối phương.

Đừng thấy cùng là Linh Phủ Cảnh, nhưng phẩm chất Linh Phủ lại có ảnh hưởng cực lớn đối với thực lực.

Linh Phủ Bạch Nhạc khai mở là Tử Phủ phẩm chất tối cao, trong khi đó Mạc Vân Tô mặc dù miễn cưỡng cũng tính là Tử Phủ, nhưng tạp sắc quá nhiều, trong tình thế song phương đều chỉ sử dụng lực lượng Linh Phủ sơ kỳ, Mạc Vân Tô tự nhiên càng chịu thiệt.

Đương nhiên, Bạch Nhạc có thể bắt lấy lời này không tha, nhưng với sự kiêu ngạo Bạch Nhạc, há sẽ làm ra chuyện vặt vãnh kia.

Nếu ngươi đã tự tin với Loạn Ly Tiên đến vậy, ta liền càng phải dùng kỹ xảo nghiền ép thủ thắng.

- Tìm chết!

Bị Bạch Nhạc không ngừng trào phúng như thế, có là tượng phật bằng đất sét cũng phải phát điên, càng đừng nói kẻ thiên tính cao ngạo như Mạc Vân Tô, há sẽ chịu ngậm nuốt cục tức này.

Nháy mắt, Loạn Ly Tiên triệt để sử ra, cả người Bạch Nhạc tựa hồ bị bóng roi phủ kín.

Nhưng mà, vô luận thế tiến công của đối phương hung mãnh thế nào, thanh kiếm kia lại vẫn một mực thủ vững, giọt nước không lọt vào được.

Trận chiến này, khoan nhắc tới bản thân Bạch Nhạc và Mạc Vân Tô, người ngoài đứng xem đều nhìn đến hoa cả mắt.

Dù có thành kiến đối với người ngoài như Bạch Nhạc, nhưng khắc này, bọn hắn không muốn thừa nhận cũng không được, Bạch Nhạc thật có tư cách để ngạo mạn! Có thể bức Mạc Vân Tô đến nước này, tuyệt đối xứng với hai tiếng thiên tài.

- Kiếm pháp thật tinh diệu, Dương sư huynh, ngươi làm sao quen được cao thủ này.

 Xoay người lại, Hà Tương Tư nhịn không được mở miệng hỏi.

- Thế đã là gì?

 Khoát khoát tay, Dương Bằng dương dương đắc ý nói:

- Ngươi cứ tập trung xem đi, nếu Mạc Vân Tô không lấy ra chút bản lĩnh giữ nhà, trận chiến này, hắn thua chắc.

Dương Bằng từng thấy qua Bạch Nhạc ra tay, vô luận là trước đây cùng lúc đối phó Lãnh Thiên Thạch, hay là đến sau Bạch Nhạc giao phong với cao thủ Huyết Ảnh Ma Tông, đã lần nào Bạch Nhạc rơi xuống hạ phong đâu?

Tiếp xúc thời gian lâu vậy rồi, Dương Bằng có thể dễ dàng phát giác ra được, thẳng tới lúc này, Bạch Nhạc gần gần mới chỉ đang làm quen với Loạn Ly Tiên của Mạc Vân Tô mà thôi, đơn thuần lấy phòng ngự làm chủ, chưa từng chủ động phát lên phản kích.

Đợi khi Bạch Nhạc bắt đầu phản kích, khi ấy mới thực sự là kiếm kinh tứ bề.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook