Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 314: Gặp được Triệu Thụy

Phiêu Linh Huyễn

09/05/2022

Lúc đi từ trong cung điện ra cũng sẽ gặp sự tập kích của đám binh lính đất như lúc bước vào.

Bạch Nhạc vừa ra khỏi Thanh Vương Điện liền đi tìm Tô Nhan, nhưng chưa gặp được Tô Nhan thì đã thấy một thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Cho dù chỉ gặp mặt lần đầu, thậm chí còn chưa nói được một câu, nhưng Bạch Nhạc đã cảm nhận được sự cao ngạo cao cao tại thượng của đối phương, giống như hắn ta nhìn ngươi một cái cũng là đang ban ơn cho ngươi vậy.

Không cần giải thích, Bạch Nhạc đã đoán được lai lịch của đối phương.

Trên đời này có thể biến sự cao ngạo thành một loại khí chất thì chỉ có thể là người của Đạo Lăng Thiên Tông mà thôi.

- Đệ tử Bạch Nhạc của Linh Tê Kiếm Tông, bái kiến sư huynh.

Trong lòng Bạch Nhạc có vô số ý nghĩ, nhưng hắn vẫn thành thật hành lễ.

Đối diện với những đệ tử cao ngạo như vậy của Đạo Lăng Thiên Tông, ngươi chỉ cần không nảy sinh xung đột với hắn, mà cách tốt nhất chính là dùng thái độ nhún nhường để thỏa mãn lòng hư vinh của đối phương.

Triệu Thụy trông như chỉ thờ ơ liếc Bạch Nhạc một cái, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi chính là Bạch Nhạc?

- Đúng.

Bạch Nhạc gật đầu, thật thà đáp: 

- Sư huynh đến từ Đạo Lăng Thiên Tông sao? Không biết xưng hô như thế nào.

Cho dù thái độ của Bạch Nhạc đã đủ nhún nhường, nhưng đối phương vẫn không hề có ý cho hắn thể diện mà chỉ khinh thường liếc một cái, lãnh đạm nói:

- Ngươi còn chưa đủ tư cách biết tên của ta. Nói đi, làm sao ngươi vào được Thanh Vương Điện?

Mặc dù Bạch Nhạc biết những người Đạo Lăng Thiên Tông này cao ngạo, nhưng lúc này trong lòng hắn cũng không khỏi khó chịu.

Chỉ là nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại, Bạch Nhạc rốt cuộc cũng từ bỏ ý nghĩ tranh đấu với đối phương.

- Lúc trước không biết tại sao sát trận bị động, chỗ này lộn xộn nên ta mới nhân cơ hội đến gần Thanh Vương Điện được. Đáng tiếc sức ta quá yếu không phá được cấm chế của Thanh Vương Điện, không làm sao mà vào được.

- To gan lắm, dám nói dối trước mặt ta!!!

Trong phút chốc, trong đôi mắt Triệu Thụy nổi lên một tia lạnh lẽo, hắn ta nâng tay tung một chưởng về phía Bạch Nhạc.

Lúc nãy chính mắt hắn ta thấy đối phương đẩy cửa đi từ bên trong ra, mà bây giờ Bạch Nhạc lại dám lừa hắn ta, nói mình chưa bước vào Thanh Vương Điện, thử hỏi sao hắn ta có thể không tức giận?!

Một chưởng này cực kỳ mạnh, nhưng hắn ta chỉ là muốn cho Bạch Nhạc một bài học.

Bạch Nhạc cảm giác được nguy hiểm, nháy mắt liền né người đúng vào lúc đối phương ra tay.



- Còn dám trốn?!

Triệu Thụy tuy chỉ tùy tiện ra tay, nhưng việc Bạch Nhạc tránh như vậy càng khiến hắn ta thêm giận, liền nhanh chóng giáng xuống một chưởng nữa.

Nếu nói một chưởng trước cùng lắm là sỉ nhục đối phương mà thôi, vậy thì chưởng lần này là muốn cho Bạch Nhạc một bài học nhớ đời.

Ầm!!!

Thu Hoằng kiếm xuất vỏ trong chớp mắt, mũi kiếm khẽ chuyển, đâm về phía Bạch Nhạc.

Bạch Nhạc không muốn đối đầu với hắn ta, nhưng thực tế đã bị ép đến mức phải đánh lại.

Bạch Nhạc nhìn rõ được một chưởng này của đối phương không hề lưu tình, giống như muốn phế hắn luôn vậy.

Muốn nhịn cũng không thể nhịn.

Bạch Nhạc cầm kiếm trên tay, khí thế cả người đều thay đổi, dáng vẻ hiền lành lúc trước giờ lộ ra một tia sắc bén âm hiểm.

A a a a...

Một chương này bị Bạch Nhạc phá, Triệu Thụy không kiềm được hét lên một tiếng.

- Chả trách có thể đánh được Văn Trạch, quả nhiên là có chút bản lĩnh.

Tuy Triệu Thụy vẫn cực kỳ xem thường, nhưng đã đến Thanh Châu, sao hắn ta có thể không biết Bạch Nhạc được?!

Bạch Nhạc bây giờ được mệnh danh là thiên kiêu đệ nhất Thanh Châu.

Bạch Nhạc cầm kiếm trên tay, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng chất vấn:

- Vị huynh đệ này, ta và Văn sư huynh cũng xem như quen biết, tự hỏi ngươi rằng ta chưa từng có chút bất kính nào với Đạo Lăng Thiên Tông, không biết tại sao người cứ phải ép ta không thả?

- Trước mặt ta mà còn dám nói dối, còn bảo không bất kính?

Triệu Thụy cười lạnh một tiếng, hắn ta khinh thường nói:

- Bạch Nhạc, ta nghe qua tên của ngươi cũng biết người có đôi chút bản lĩnh, đáng tiếc trước mặt ta, ngươi không có tư cách kiêu ngạo, ta muốn dạy dỗ ngươi thì cần gì lí do.

Triệu Thụy hừ khẽ một tiếng, tay hắn ta vừa cuộn lại thì trong không trung đã xuất hiện một lưỡi đao gió chém về phía Bạch Nhạc.

Pháp tu.

Với lần ra tay này của Triệu Thụy, Bạch Nhạc liền hiểu ra. Kẻ này cũng sử dụng đạo pháp như Lý Phù Nam, nhưng chỉ cần dựa vào việc tùy ý dùng một tay ném đao gió, liền có thể biết được thực lực của hắn ta còn mạnh hơn cả Lý Phù Nam.

Cũng chỉ có Đạo Lăng Thiên Tông mới có thiên tài lợi hại như vậy.

Trong lòng truyền đến vô số suy nghĩ, nhưng tay Bạch Nhạc vẫn không hề chần chừ. Ngu Kiếm được hắn thi triển đến mức mạnh nhất, mạnh mẽ cản sạch những đao gió này.



- Khoái Kiếm à? Thú vị lắm, ta muốn xem thử rốt cuộc Khoái Kiếm của ngươi nhanh hay là pháp khoái của ta nhanh.

Trong mắt Triệu Thụy hơi lộ ra xem thường. Hắn ta không hề di chuyển mà liên tục búng ngón tay, trong chớp mắt lại bắn ra mấy chục đao gió, hung hiểm chém về phía Bạch Nhạc.

Keng keng keng...

Vào thời khắc này, lúc mũi kiếm và đao gió chạm vào nhau phát ra tiếng keng keng vang dội.

Tuy Bạch Nhạc cản được một đợt tấn công này, nhưng trong lòng hắn biết rõ, thực lực của đối phương hơn mình rất nhiều, nếu cứ đánh tiếp, bản thân chắc chắn sẽ thua.

Hơn nữa Bạch Nhạc có thể cảm nhận được, e rằng đối phương không phải Linh Phủ Cảnh, mà chính là một cao thủ Tinh Cung Cảnh thực thụ.

Như vậy, bản thân hắn càng không có bất cứ cơ hội giành chiến thắng nào.

Nghĩ thông điểm này, Bạch Nhạc đâu còn tâm tư đánh nhau tiếp nữa, hắn trầm giọng nói: 

- Ta có thể đi vào Thanh Vương Điện là bởi vì có hồn huyết mà thành chủ Thanh Châu Ngô Tuyết Tùng cho để mở cấm chế, hồn huyết đang ở đây, ngươi cần thì lấy đi.

Bạch Nhạc lật cổ tay lại, ném bình ngọc đựng hồn huyết ra ngoài.

Lông mày Triệu Thụy khẽ nhướn, hắn ta vươn tay bắt lấy bình ngọc.

Bạch Nhạc nhân cơ hội này thì tranh thủ chạy trốn.

Triệu Thụy do dự một chút, cuối cùng cũng không đuổi theo Bạch Nhạc.

Đối với hắn ta mà nói, mục tiêu lần này vào đây chính là Yến Bắc Thần, là Thanh Vương Kiếm, chứ không liên quan gì đến Bạch Nhạc. Đối với hắn mà nói, Bạch Nhạc giống như một con kiến vậy, chỉ cần ra tay cũng có thể đè chết, đương nhiên không cần để ý nhiều.

Triệu Thụy nắm bình ngọc trong tay rồi mở nút xem thử, quả thật trong đó tản ra mùi hồn huyết nhàn nhạt.

Trước khi đến, Triệu Thụy đương nhiên đã nghe ngóng qua chuyện của Ngô Tuyết Tùng, thân thế của kẻ này chính là thập tam hoàng tử của Đại Càn vương triều, hồn huyết của hắn ta đương nhiên có thể mở được cấm chế.

Nghĩ đến đây, Triệu Thụy hơi nhún chân, cả người giống như cưỡi gió, nhanh chóng bay về phía Thanh Vương Điện.

Bạch Nhạc không để ý Triệu Thụy nữa mà lập tức ra ngoài tìm tung tích Tô Nhan, nhưng lại chẳng phát hiện được gì.

Kết quả này khiến lòng hắn hơi bực bội.

Bây giờ người của Đạo Lăng Thiên Tông đã vào đây, những người khác cũng vào không ít, bản thân Tô Nhan chính là ma tu lại bị sát khí quấn người, bị thương không nhẹ, trong tình hình này rất dễ bị người khác chú ý.

Bạch Nhạc suy ngẫm một chút, nhớ lại ước định của hắn và Tô Nhan trước khi vào Đan Các liền lập tức lao thẳng đến cửa ra vào, rồi đi về hướng điện Vi Tố.

Việc hồn huyết bị Triệu Thụy cướp đi, Bạch Nhạc vốn dĩ không thèm quan tâm.

Hắn còn đang phiền muộn không biết nên dùng lý do gì giải thích việc mình chưa nhỏ hồn huyết lên Thanh Vương Kiếm với Ngô Tuyết Tùng, đây không phải là kiếm được người gánh họa thay rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook