Chương 315: Xem ngươi có nỡ không?
Phiêu Linh Huyễn
09/05/2022
- Tô Nhan, sớm nghe nói ngươi đã chạy trốn với Bạch Nhạc rồi, bây giờ xem ra thật sự không nói oan cho ngươi đâu nhỉ? Ngoan ngoãn chịu trói, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Trước Đan Các, Tô Nhan bị mấy đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông bao vây, sắc mặt nàng ta lập tức cực kì khó coi.
Vốn dĩ Tô Nhan muốn lập lờ đánh lận con đen nên mới giả vờ là bản thân cũng vừa mới đi vào, nhưng không ngờ nàng ta lại đụng độ với đám đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông, đám người này đến đây, đương nhiên hiểu rõ trong số đệ tử vốn không hề có Tô Nhan.
Cho dù Tô Nhan đã thử giải thích, nhưng lúc này làm gì có ai chịu nghe nàng ta giải thích nữa.
Chuyện quan trọng nhất là, bởi vì bị tử khí ăn mòn mà cơ thể Tô Nhan cứng nhắc, không có sức lực và sức uy hiếp gì với những người này.
Trong lòng Tô Nhan hoảng loạn, nhưng ngoài mặt nàng ta vẫn cười lạnh:
- Mạng của ta ở đây, có bản lĩnh thì các người đến mà lấy.
Tô Nhan vừa nói vừa dựa theo hình ảnh trong kí ức của mình mà trực tiếp nhảy vào vị trí của đám binh lính đất nung.
Lúc trước ở Đan Các, bởi vì tham lam linh thạch cấp cao trên người binh lính đất nung nên nàng ta đã từng đề nghị Bạch Nhạc cùng mình đánh giết những binh lính này, nhưng bị Bạch Nhạc từ chối.
Lúc đó trong lòng Tô Nhan vẫn còn cảm thấy tiếc nuối, nhưng không ngờ những binh lính đất nung này bây giờ lại trở thành quân bài cứu mạng nàng ta.
Những đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông chỉ mới đi vào, vốn không biết sự đáng sợ của đám binh lính đất này, bấy giờ bị Tô Nhan dẫn dụ mà xông thẳng vào phạm vi phòng vệ của binh lính đất nung, trong chốc lát những binh lính đất nung này đã bị đánh thức.
Những binh lính đất nung này không quan tâm ai, nháy mắt đã nổi sát ý ngập trời, chém giết đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông.
Phải biết rằng, ban đầu Bạch Nhạc cần Tô Nhan dẫn dụ đám binh lính đất nung này đi mới tìm được cơ hội vào Đan Các, bây giờ có nhiều binh lính đất nung đột nhiên xông đến như vậy, đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông này sao có thể chống cự lại được.
Chưa được bao lâu đã có hai người xui xẻo bị đám binh lính đất nung giết chết.
Đối với những đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông này mà nói, những binh lính đất nung chính là cỗ máy giết chóc không thể trêu vào.
Đao kiếm chém lên người không làm chúng đau cũng làm chúng bị thương, quá lắm là văng ra chút đất đá mà thôi, nhưng một khi chúng có cơ hội thì họ lại rất dễ dàng bị bọn chúng chém chết.
Có người phản ứng nhanh, ngay lập tức bỏ chạy thì còn có thể bảo vệ được mạng sống, còn những kẻ phản ứng chậm, không kịp chạy, một khi bị đám binh lính đất nung vây lại thì chắc chắn chỉ còn một con đường chết.
Nhưng Tô Nhan đã quá quen thuộc nơi này, nàng ta có thể dễ dàng chạy thoát được phạm vi công kích của đám binh lính đất nung mà thoát thân.
Chỉ là chuyện này cũng nhắc nhở nàng ta một việc.
Lúc đầu bởi vì Yến Bắc Thần lộ diện ở Bạch Gia, nàng ta cũng lần nữa lọt vào tầm ngắm của những người khác, sớm đã có liên quan với Bạch Nhạc.
Đối phương đã từ trong miệng Ngô Tuyết Tùng biết được việc Bạch Nhạc sớm đã vào lăng Thanh Vương, thì đương nhiên sẽ không khó để phán đoán ra việc nàng ta cùng vào đây với Bạch Nhạc.
Bây giờ những kẻ này ngoài mong mỏi bản thân tìm được cơ duyên trong lăng Thanh Vương thì còn rất muốn bắt nàng ta và Bạch Nhạc, để xem thử có thể tìm được bảo bối nào không. Ai kêu Bạch Nhạc và nàng ta đến đây trước chứ?!
Nghĩ đến chuyện này, Tô Nhan không khỏi lo lắng cho Bạch Nhạc.
Ở bên ngoài có Thất Tinh Tông và Đạo Lăng Thiên Tông bảo vệ, sẽ không ai dám giành Linh Khư Quả của Bạch Nhạc, nhưng ở trong lăng Thanh Vương, mất đi sự bảo vệ, ắt có kẻ tham quá hóa liều.
Bạch Nhạc vì cứu nàng ta mà cưỡng chế xông vào Thanh Vương Điện, cũng không biết tình hình bây giờ thế nào rồi, sau khi ra ngoài lại đối diện với sự tấn công của những người này, e là sẽ gặp nguy hiểm.
Chỉ là tình hình hiện tại, nàng ta có muốn thoát ra để tìm Bạch Nhạc cũng là chuyện không thể nào. Chuyện duy nhất nàng ta có thể làm chính là cố gắng đến gần vị trí của cung điện Vi Tố, đợi Bạch Nhạc đến tìm.
Đây là cách liên lạc Bạch Nhạc đã hẹn với nàng ta trước khi vào lăng Thanh Vương.
Hơn nữa, vận may không phải lúc nào cũng kề cận hắn.
Những kẻ này chỉ bị mất cảnh giác giây lát, số người còn lại đã dần dần tìm ra được quy luật, sự uy hiểm của đám binh lính đất nung đối với bọn họ nhờ đó cũng giảm đi.
Nhất là khi người tấn công binh lính đất nung phát hiện trong cơ thể chúng có linh thạch cấp cao, tất cả mọi người sẽ giống như kẻ điên, bắt đầu mở cuộc giết chóc điên cuồng.
Chuyện không may là, rất nhanh sau đó Tô Nhan cũng trở thành một trong những mục tiêu giết chóc của đối phương.
Thậm chí, không chỉ có Huyết Ảnh Ma Tông mà một số kẻ thừa nước đục thả câu cũng lần lượt gia nhập, đánh nhau loạn cả lên.
Theo thời gian trôi qua, hành động của Tô Nhan càng lúc càng uể oải, chỗ có thể dùng cũng càng ngày càng ít.
Chuyện này khiến cảm giác tuyệt vọng lần nữa dâng lên trong đáy lòng Tô Nhan.
Lại bị người khác đuổi theo, cơ thể cứng ngắc khiến Tô Nhan càng khó chạy trốn. Nàng ta phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt giờ đã trắng bệch, thậm chí nàng ta còn cảm thấy bản thân sắp chết rồi.
Cho dù không có sự tấn công của những người này, bản thân nàng ta cũng rất khó tiếp tục gắng gượng thêm nữa.
Nàng ta không sợ chết, chết trong tay những người này vẫn tốt hơn biến thành những binh lính đất nung vô cảm kia.
Chỉ là không cam tâm mà thôi.
- Công tử, xin lỗi, Tiểu Nhan không đợi được người rồi.
Trong lòng Tô Nhan thầm thở dài, nàng ta sớm đã sức cùng lực kiệt, hoàn toàn từ bỏ ý đồ chạy trốn, bình tĩnh ngồi xuống đất.
- Mọi người cùng ra tay giết ả ta, bảo vật trên người ả chúng ta cùng chia.
Bên tai Tô Nhan vẫn nghe được tiếng nói tham lam của mọi người, chỉ là ngay cả sức mở mắt, nàng ta cũng không còn nữa.
- Không đúng, các ngươi xem, cơ thể ả bị gì vậy?
Tô Nhan không phản kháng nữa, nhưng rốt cuộc cũng có người nhận ra sự khác thường của nàng ta.
- Đáng chết, da của ả… sao lại giống với đám binh lính đất nung vậy?
Cũng không biết câu này là ai hét lên. Một nỗi sợ hãi đột nhiên ập tới khiến đáy lòng tất cả mọi người tức khắc đều rét lạnh.
Cùng lúc đó, một cơn mưa kiếm tuyệt đẹp bỗng giáng xuống, tất cả người có mặt đều bị kiếm quang đáng sợ nhấn chìm.
Ngoại trừ mấy kẻ chạy nhanh, mấy chục người đang vây quanh Tô Nhan đều bị mưa kiếm giết chết.
- Bạch Nhạc!!!
Trong khoảnh khắc đó, mấy kẻ còn sống cuối cùng cũng phản ứng được, trong mắt họ tràn ngập sự kinh ngạc, cứng đờ nhìn phương hướng mà mưa kiếm đang lao tới.
Bạch Nhạc mặc y phục trắng như tuyết, hắn đạp trên máu tươi và thi thể dần dần đi đến bên cạnh Tô Nhan, nhẹ nhàng ôm Tô Nhan vào lòng, ánh mắt chưa từng lướt qua những người khác, giống như những người này không hề tồn tại.
Lúc trước cũng có không ít người chú ý đến Bạch Nhạc, nhưng lúc Bạch Nhạc thật sự xuất hiện, loại dục vọng tham lam đó liền nhanh chóng bị nỗi sợ hãi nhấn chìm.
Đệ nhất thiên kiêu của Thanh Châu.
Sự tồn tại của Linh Phủ Cảnh có thể không chế được thần thông, há có thể dễ dàng bị giết?!
Chỉ một kiếm đã giết được mười cao thủ Linh Phủ Cảnh, sức mạnh như vậy khiến trong lòng mọi người đều lạnh run.
Trong chốc lát, những người còn lại đều không hẹn mà rời đi, chỉ sợ Bạch Nhạc trút giận lên người bọn họ.
- Công tử!
Cảm nhận được vòng tay của Bạch Nhạc, cuối cùng Tô Nhan cũng cố gắng mở mắt, nước mắt liền rơi xuống.
- Còn có thể gặp lại người, thật sự quá tốt rồi, cho dù Tiểu Nhan có chết cũng có thể nhắm mắt.
Ngón tay Bạch Nhạc dừng lại trên gương mặt Tô Nhan, hắn có thể cảm nhận được gò má của Tô Nhan đã bắt đầu hóa đá, điều này khiến trong lòng Bạch Nhạc đau đớn dữ dội.
Ra khỏi Thanh Vương Điện, hắn đã dùng hết toàn lực đuổi đến đây, chỉ là cả quãng đường đụng độ không ít người, đối phương vừa thấy hắn liền ra tay. Trong hoàn cảnh không thể sử dụng Thông Thiên Ma Công, Bạch Nhạc cũng bị chúng làm chậm trễ không ít.
Khó khăn lắm hắn mới chạy được đến đây, lại nhìn thấy Tô Nhan gần như sắp chết.
Loại đau lòng đó khiến Bạch Nhạc không cách nào thở được.
Rõ ràng hắn đã tìm được cách cứu Tô Nhan từ miệng Thanh Vương, nhưng dường như ông trời không chịu cho hắn thời gian.
Tình trạng của Tô Nhan xấu đi nhanh quá.
Nếu Tô Nhan không đánh nhau với những người khác thì sẽ đỡ hơn một chút, nhưng nàng ta lại bị những kẻ này bao vây. Sinh khí ít ỏi khó khăn lắm mới tràn vào được do sát trận bị va chạm đều đã tiêu hao hết, tử khí không ngừng xâm nhập vào cơ thể Tô Nhan, cuối cùng khiến vết thương của nàng ta chuyển biến xấu đến mức khó thể cứu vãn.
Bạch Nhạc rất muốn giết chết những người đã từng ra tay với Tô Nhan, đương nhiên hắn cũng có năng lực làm chuyện này.
Nhưng mà vậy thì sao chứ?
Nếu giết chết tất cả mọi người thì Tô Nhan có thể hồi phục lại sao?
- Xin lỗi.
Trái tim giống như có thứ gì đó hung hăng bóp lấy, giọng của của Bạch Nhạc có hơi khản đặc, nhẹ giọng nói.
Hắn nhớ hắn đã từng hứa, nhất định sẽ cứu được Tô Nhan.
Nhưng bây giờ hắn đã thất bại rồi.
Cho dù hắn dốc hết toàn lực, nhưng cuối cùng cũng đến quá muộn, từ lúc bắt đầu thời gian dành cho hắn quá ít ỏi.
Tô Nhan nhẹ nhàng dựa vào người Bạch Nhạc, khẽ nói:
- Công tử, đừng nói xin lỗi. Có thể gặp lại người, đó là may mắn lớn nhất đời này của Tô Nhan.
Bạch Nhạc mở miệng tính nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn lại không thốt ra được một lời.
- Ngươi thật sự muốn cứu nàng ta sao?
Lúc Bạch Nhạc đang tuyệt vọng, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói.
- Ai?
Bạch Nhạc quay phắt đầu lại, liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Văn Trạch.
Khác với những người khác, sau khi Văn Trạch đi vào không hề tìm cơ duyên nào cả, mà hắn lại muốn tìm Bạch Nhạc.
Tuy Tử Dương chân nhân không nói với hắn, nhưng sau khi hắn phát hiện Triệu Thụy mất tích ở Thất Tinh Tông, liền đoán được Triệu Thụy cũng đi đến lăng Thanh Vương này. Văn Trạch hiểu rất rõ tính của Triệu Thụy, sư huynh hắn chắc chắn sẽ làm khó Bạch Nhạc, cho nên hắn muốn đến trước một bước để nhắc nhở Bạch Nhạc.
Chỉ là không ngờ, hắn chưa gặp được Triệu Thụy thì đã thấy cảnh tượng này.
- Văn sư huynh, huynh có cách cứu nàng ấy sao?
Nhìn thấy Văn Trạch, trong lòng Bạch Nhạc lập tức dâng lên một tia hy vọng.
Hắn đương nhiên không có cách nào cứu người, nhưng dù sao Văn Trạch cũng là đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông, thực lực có lẽ mạnh hơn hắn, kiến thức cũng uyên bác hơn hắn gấp mười lần.
Văn Trạch nhìn Bạch Nhạc, khẽ nói:
- Không phải ta có cách, mà là ngươi.
- Ta?
- Không sai.
Văn Trạch nhìn Bạch Nhạc, khẽ nói:
- Nàng ta bây giờ chỉ bị tử khí ăn mòn mà thôi, chỉ cần có đủ sinh khí đưa vào thì có thể giữ mạng. Chỉ cần có thể cố gắng rời khỏi chỗ này thì còn cách cứu được.
Truyền sinh khí vào là có thể cứu người, chuyện này dĩ nhiên Bạch Nhạc biết, nhưng thời gian gấp gáp, kêu hắn đi đâu tìm sinh khí cho Tô Nhan đây?
Dường như nhìn ra được sự nghi ngờ của Bạch Nhạc, Văn Trạch chậm rãi nói:
- Linh Khư quả không chỉ dùng để tu luyện, mà trong đó cũng chứa hàm lượng sinh khí rất cao, đủ giữ mạng cho nàng ta, nhưng phải xem ngươi có nỡ không đã.
Trước Đan Các, Tô Nhan bị mấy đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông bao vây, sắc mặt nàng ta lập tức cực kì khó coi.
Vốn dĩ Tô Nhan muốn lập lờ đánh lận con đen nên mới giả vờ là bản thân cũng vừa mới đi vào, nhưng không ngờ nàng ta lại đụng độ với đám đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông, đám người này đến đây, đương nhiên hiểu rõ trong số đệ tử vốn không hề có Tô Nhan.
Cho dù Tô Nhan đã thử giải thích, nhưng lúc này làm gì có ai chịu nghe nàng ta giải thích nữa.
Chuyện quan trọng nhất là, bởi vì bị tử khí ăn mòn mà cơ thể Tô Nhan cứng nhắc, không có sức lực và sức uy hiếp gì với những người này.
Trong lòng Tô Nhan hoảng loạn, nhưng ngoài mặt nàng ta vẫn cười lạnh:
- Mạng của ta ở đây, có bản lĩnh thì các người đến mà lấy.
Tô Nhan vừa nói vừa dựa theo hình ảnh trong kí ức của mình mà trực tiếp nhảy vào vị trí của đám binh lính đất nung.
Lúc trước ở Đan Các, bởi vì tham lam linh thạch cấp cao trên người binh lính đất nung nên nàng ta đã từng đề nghị Bạch Nhạc cùng mình đánh giết những binh lính này, nhưng bị Bạch Nhạc từ chối.
Lúc đó trong lòng Tô Nhan vẫn còn cảm thấy tiếc nuối, nhưng không ngờ những binh lính đất nung này bây giờ lại trở thành quân bài cứu mạng nàng ta.
Những đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông chỉ mới đi vào, vốn không biết sự đáng sợ của đám binh lính đất này, bấy giờ bị Tô Nhan dẫn dụ mà xông thẳng vào phạm vi phòng vệ của binh lính đất nung, trong chốc lát những binh lính đất nung này đã bị đánh thức.
Những binh lính đất nung này không quan tâm ai, nháy mắt đã nổi sát ý ngập trời, chém giết đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông.
Phải biết rằng, ban đầu Bạch Nhạc cần Tô Nhan dẫn dụ đám binh lính đất nung này đi mới tìm được cơ hội vào Đan Các, bây giờ có nhiều binh lính đất nung đột nhiên xông đến như vậy, đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông này sao có thể chống cự lại được.
Chưa được bao lâu đã có hai người xui xẻo bị đám binh lính đất nung giết chết.
Đối với những đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông này mà nói, những binh lính đất nung chính là cỗ máy giết chóc không thể trêu vào.
Đao kiếm chém lên người không làm chúng đau cũng làm chúng bị thương, quá lắm là văng ra chút đất đá mà thôi, nhưng một khi chúng có cơ hội thì họ lại rất dễ dàng bị bọn chúng chém chết.
Có người phản ứng nhanh, ngay lập tức bỏ chạy thì còn có thể bảo vệ được mạng sống, còn những kẻ phản ứng chậm, không kịp chạy, một khi bị đám binh lính đất nung vây lại thì chắc chắn chỉ còn một con đường chết.
Nhưng Tô Nhan đã quá quen thuộc nơi này, nàng ta có thể dễ dàng chạy thoát được phạm vi công kích của đám binh lính đất nung mà thoát thân.
Chỉ là chuyện này cũng nhắc nhở nàng ta một việc.
Lúc đầu bởi vì Yến Bắc Thần lộ diện ở Bạch Gia, nàng ta cũng lần nữa lọt vào tầm ngắm của những người khác, sớm đã có liên quan với Bạch Nhạc.
Đối phương đã từ trong miệng Ngô Tuyết Tùng biết được việc Bạch Nhạc sớm đã vào lăng Thanh Vương, thì đương nhiên sẽ không khó để phán đoán ra việc nàng ta cùng vào đây với Bạch Nhạc.
Bây giờ những kẻ này ngoài mong mỏi bản thân tìm được cơ duyên trong lăng Thanh Vương thì còn rất muốn bắt nàng ta và Bạch Nhạc, để xem thử có thể tìm được bảo bối nào không. Ai kêu Bạch Nhạc và nàng ta đến đây trước chứ?!
Nghĩ đến chuyện này, Tô Nhan không khỏi lo lắng cho Bạch Nhạc.
Ở bên ngoài có Thất Tinh Tông và Đạo Lăng Thiên Tông bảo vệ, sẽ không ai dám giành Linh Khư Quả của Bạch Nhạc, nhưng ở trong lăng Thanh Vương, mất đi sự bảo vệ, ắt có kẻ tham quá hóa liều.
Bạch Nhạc vì cứu nàng ta mà cưỡng chế xông vào Thanh Vương Điện, cũng không biết tình hình bây giờ thế nào rồi, sau khi ra ngoài lại đối diện với sự tấn công của những người này, e là sẽ gặp nguy hiểm.
Chỉ là tình hình hiện tại, nàng ta có muốn thoát ra để tìm Bạch Nhạc cũng là chuyện không thể nào. Chuyện duy nhất nàng ta có thể làm chính là cố gắng đến gần vị trí của cung điện Vi Tố, đợi Bạch Nhạc đến tìm.
Đây là cách liên lạc Bạch Nhạc đã hẹn với nàng ta trước khi vào lăng Thanh Vương.
Hơn nữa, vận may không phải lúc nào cũng kề cận hắn.
Những kẻ này chỉ bị mất cảnh giác giây lát, số người còn lại đã dần dần tìm ra được quy luật, sự uy hiểm của đám binh lính đất nung đối với bọn họ nhờ đó cũng giảm đi.
Nhất là khi người tấn công binh lính đất nung phát hiện trong cơ thể chúng có linh thạch cấp cao, tất cả mọi người sẽ giống như kẻ điên, bắt đầu mở cuộc giết chóc điên cuồng.
Chuyện không may là, rất nhanh sau đó Tô Nhan cũng trở thành một trong những mục tiêu giết chóc của đối phương.
Thậm chí, không chỉ có Huyết Ảnh Ma Tông mà một số kẻ thừa nước đục thả câu cũng lần lượt gia nhập, đánh nhau loạn cả lên.
Theo thời gian trôi qua, hành động của Tô Nhan càng lúc càng uể oải, chỗ có thể dùng cũng càng ngày càng ít.
Chuyện này khiến cảm giác tuyệt vọng lần nữa dâng lên trong đáy lòng Tô Nhan.
Lại bị người khác đuổi theo, cơ thể cứng ngắc khiến Tô Nhan càng khó chạy trốn. Nàng ta phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt giờ đã trắng bệch, thậm chí nàng ta còn cảm thấy bản thân sắp chết rồi.
Cho dù không có sự tấn công của những người này, bản thân nàng ta cũng rất khó tiếp tục gắng gượng thêm nữa.
Nàng ta không sợ chết, chết trong tay những người này vẫn tốt hơn biến thành những binh lính đất nung vô cảm kia.
Chỉ là không cam tâm mà thôi.
- Công tử, xin lỗi, Tiểu Nhan không đợi được người rồi.
Trong lòng Tô Nhan thầm thở dài, nàng ta sớm đã sức cùng lực kiệt, hoàn toàn từ bỏ ý đồ chạy trốn, bình tĩnh ngồi xuống đất.
- Mọi người cùng ra tay giết ả ta, bảo vật trên người ả chúng ta cùng chia.
Bên tai Tô Nhan vẫn nghe được tiếng nói tham lam của mọi người, chỉ là ngay cả sức mở mắt, nàng ta cũng không còn nữa.
- Không đúng, các ngươi xem, cơ thể ả bị gì vậy?
Tô Nhan không phản kháng nữa, nhưng rốt cuộc cũng có người nhận ra sự khác thường của nàng ta.
- Đáng chết, da của ả… sao lại giống với đám binh lính đất nung vậy?
Cũng không biết câu này là ai hét lên. Một nỗi sợ hãi đột nhiên ập tới khiến đáy lòng tất cả mọi người tức khắc đều rét lạnh.
Cùng lúc đó, một cơn mưa kiếm tuyệt đẹp bỗng giáng xuống, tất cả người có mặt đều bị kiếm quang đáng sợ nhấn chìm.
Ngoại trừ mấy kẻ chạy nhanh, mấy chục người đang vây quanh Tô Nhan đều bị mưa kiếm giết chết.
- Bạch Nhạc!!!
Trong khoảnh khắc đó, mấy kẻ còn sống cuối cùng cũng phản ứng được, trong mắt họ tràn ngập sự kinh ngạc, cứng đờ nhìn phương hướng mà mưa kiếm đang lao tới.
Bạch Nhạc mặc y phục trắng như tuyết, hắn đạp trên máu tươi và thi thể dần dần đi đến bên cạnh Tô Nhan, nhẹ nhàng ôm Tô Nhan vào lòng, ánh mắt chưa từng lướt qua những người khác, giống như những người này không hề tồn tại.
Lúc trước cũng có không ít người chú ý đến Bạch Nhạc, nhưng lúc Bạch Nhạc thật sự xuất hiện, loại dục vọng tham lam đó liền nhanh chóng bị nỗi sợ hãi nhấn chìm.
Đệ nhất thiên kiêu của Thanh Châu.
Sự tồn tại của Linh Phủ Cảnh có thể không chế được thần thông, há có thể dễ dàng bị giết?!
Chỉ một kiếm đã giết được mười cao thủ Linh Phủ Cảnh, sức mạnh như vậy khiến trong lòng mọi người đều lạnh run.
Trong chốc lát, những người còn lại đều không hẹn mà rời đi, chỉ sợ Bạch Nhạc trút giận lên người bọn họ.
- Công tử!
Cảm nhận được vòng tay của Bạch Nhạc, cuối cùng Tô Nhan cũng cố gắng mở mắt, nước mắt liền rơi xuống.
- Còn có thể gặp lại người, thật sự quá tốt rồi, cho dù Tiểu Nhan có chết cũng có thể nhắm mắt.
Ngón tay Bạch Nhạc dừng lại trên gương mặt Tô Nhan, hắn có thể cảm nhận được gò má của Tô Nhan đã bắt đầu hóa đá, điều này khiến trong lòng Bạch Nhạc đau đớn dữ dội.
Ra khỏi Thanh Vương Điện, hắn đã dùng hết toàn lực đuổi đến đây, chỉ là cả quãng đường đụng độ không ít người, đối phương vừa thấy hắn liền ra tay. Trong hoàn cảnh không thể sử dụng Thông Thiên Ma Công, Bạch Nhạc cũng bị chúng làm chậm trễ không ít.
Khó khăn lắm hắn mới chạy được đến đây, lại nhìn thấy Tô Nhan gần như sắp chết.
Loại đau lòng đó khiến Bạch Nhạc không cách nào thở được.
Rõ ràng hắn đã tìm được cách cứu Tô Nhan từ miệng Thanh Vương, nhưng dường như ông trời không chịu cho hắn thời gian.
Tình trạng của Tô Nhan xấu đi nhanh quá.
Nếu Tô Nhan không đánh nhau với những người khác thì sẽ đỡ hơn một chút, nhưng nàng ta lại bị những kẻ này bao vây. Sinh khí ít ỏi khó khăn lắm mới tràn vào được do sát trận bị va chạm đều đã tiêu hao hết, tử khí không ngừng xâm nhập vào cơ thể Tô Nhan, cuối cùng khiến vết thương của nàng ta chuyển biến xấu đến mức khó thể cứu vãn.
Bạch Nhạc rất muốn giết chết những người đã từng ra tay với Tô Nhan, đương nhiên hắn cũng có năng lực làm chuyện này.
Nhưng mà vậy thì sao chứ?
Nếu giết chết tất cả mọi người thì Tô Nhan có thể hồi phục lại sao?
- Xin lỗi.
Trái tim giống như có thứ gì đó hung hăng bóp lấy, giọng của của Bạch Nhạc có hơi khản đặc, nhẹ giọng nói.
Hắn nhớ hắn đã từng hứa, nhất định sẽ cứu được Tô Nhan.
Nhưng bây giờ hắn đã thất bại rồi.
Cho dù hắn dốc hết toàn lực, nhưng cuối cùng cũng đến quá muộn, từ lúc bắt đầu thời gian dành cho hắn quá ít ỏi.
Tô Nhan nhẹ nhàng dựa vào người Bạch Nhạc, khẽ nói:
- Công tử, đừng nói xin lỗi. Có thể gặp lại người, đó là may mắn lớn nhất đời này của Tô Nhan.
Bạch Nhạc mở miệng tính nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn lại không thốt ra được một lời.
- Ngươi thật sự muốn cứu nàng ta sao?
Lúc Bạch Nhạc đang tuyệt vọng, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói.
- Ai?
Bạch Nhạc quay phắt đầu lại, liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Văn Trạch.
Khác với những người khác, sau khi Văn Trạch đi vào không hề tìm cơ duyên nào cả, mà hắn lại muốn tìm Bạch Nhạc.
Tuy Tử Dương chân nhân không nói với hắn, nhưng sau khi hắn phát hiện Triệu Thụy mất tích ở Thất Tinh Tông, liền đoán được Triệu Thụy cũng đi đến lăng Thanh Vương này. Văn Trạch hiểu rất rõ tính của Triệu Thụy, sư huynh hắn chắc chắn sẽ làm khó Bạch Nhạc, cho nên hắn muốn đến trước một bước để nhắc nhở Bạch Nhạc.
Chỉ là không ngờ, hắn chưa gặp được Triệu Thụy thì đã thấy cảnh tượng này.
- Văn sư huynh, huynh có cách cứu nàng ấy sao?
Nhìn thấy Văn Trạch, trong lòng Bạch Nhạc lập tức dâng lên một tia hy vọng.
Hắn đương nhiên không có cách nào cứu người, nhưng dù sao Văn Trạch cũng là đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông, thực lực có lẽ mạnh hơn hắn, kiến thức cũng uyên bác hơn hắn gấp mười lần.
Văn Trạch nhìn Bạch Nhạc, khẽ nói:
- Không phải ta có cách, mà là ngươi.
- Ta?
- Không sai.
Văn Trạch nhìn Bạch Nhạc, khẽ nói:
- Nàng ta bây giờ chỉ bị tử khí ăn mòn mà thôi, chỉ cần có đủ sinh khí đưa vào thì có thể giữ mạng. Chỉ cần có thể cố gắng rời khỏi chỗ này thì còn cách cứu được.
Truyền sinh khí vào là có thể cứu người, chuyện này dĩ nhiên Bạch Nhạc biết, nhưng thời gian gấp gáp, kêu hắn đi đâu tìm sinh khí cho Tô Nhan đây?
Dường như nhìn ra được sự nghi ngờ của Bạch Nhạc, Văn Trạch chậm rãi nói:
- Linh Khư quả không chỉ dùng để tu luyện, mà trong đó cũng chứa hàm lượng sinh khí rất cao, đủ giữ mạng cho nàng ta, nhưng phải xem ngươi có nỡ không đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.