Chương 333: Làm chủ Thanh Châu (hạ)
Phiêu Linh Huyễn
13/05/2022
- Thống lĩnh Thanh Vân Kỵ Bạch Nhạc, cầu kiến Tinh Hà lão tổ.
Danh tiếng Tinh Hà lão tổ, Bạch Nhạc đã nghe nhiều lần, thậm chí nếu trước kia hắn chịu bái nhập Thất Tinh tông thì có lẽ đã trở thành đệ tử của Tinh Hà lão tổ, nhưng tự mình gặp mặt như thế này thì là lần đầu tiên.
Hơn nữa, lần này Bạch Nhạc không lấy thân phận đệ tử Linh Tê kiếm tông hay khách quý Thất Tinh tông đến gặp, mà là lấy thân phận thống lĩnh Thanh Vân Kỵ, thay mặt phủ Thanh Châu đến bái kiến.
Sự khác biệt ở đây rất lớn.
Trên thực tế, lúc nghe thấy Bạch Nhạc dùng thân phận này tới bái kiến, Tinh Hà lão tổ cũng đã hiểu hàm nghĩa trong đó.
Gặp, là đã tỏ rõ thái độ.
Là tông môn duy nhất ở Thanh Châu, bất kể ai tới làm phủ chủ Thanh Châu, nhất định không thể qua mặt Thất Tinh tông, mà Tinh Hà lão tổ chính là bộ mặt của Thất Tinh Tông.
- Ngồi đi.
Trời còn chưa sáng, huống chi, bây giờ toàn bộ phủ thành chủ đã không còn lấy một gian phòng hoàn chỉnh, Tinh Hà lão tổ dứt khoát ở trong sân gặp Bạch Nhạc.
Tinh Hà lão tổ nhìn Bạch Nhạc, bình tĩnh hỏi:
- Lúc này tiếp nhận chuyện Thanh Châu có ý nghĩa như thế nào, ngươi đã nghĩ rõ chưa?
Bạch Nhạc ngẩng đầu, khẽ đáp:
- Trước sau cũng phải có người đứng ra. Bạch gia vẫn còn ở Thanh Châu, ta đã đảm nhận vị trí trống này, dù sao cũng nên cố gắng hết sức để làm chút gì đó, dẫu sao việc đi vào Thanh Vương Lăng, ta cũng có phần. Cho dù Ngô Tuyết Tùng đã chết, ta cũng muốn gánh chịu một vài trách nhiệm.
Từ Thanh Vương Lăng đi ra tất nhiên đã có người giải thích tường tận sự việc cho Tinh Hà lão tổ, Bạch Nhạc cũng không có ý che giấu, thản nhiên thừa nhận.
Tinh Hà lão tổ lắc đầu, hắn không đáp lại, chỉ nói:
- Ta nhớ không lầm, quan hệ của ngươi với Bằng Nhi cũng không tệ đúng không?
Nhắc đến Dương Bằng, Bạch Nhạc lập tức khom người cúi đầu:
- Dương sư huynh và ta là hảo hữu chí giao.
Tinh Hà lão tổ khẽ vuốt cằm, trầm giọng nói:
- Lấy quan hệ với Bằng Nhi mà nói, ta cũng coi như là trưởng bối của ngươi. Đã như vậy, ta cũng không vòng vo nữa, ngươi vốn là khách quý của Thất Tinh Tông ta, ngươi muốn làm chủ Thanh Châu, lão tổ ta cũng không phản đối, nhưng ngươi đã nghĩ kỹ ngươi cần đối mặt với Huyết Ảnh Ma Tông như thế nào chưa?
Với thân phận và thanh danh của Bạch Nhạc, mượn cơ hội này làm chủ Thanh Châu cũng không khó, chỉ cần Tinh Hà lão tổ gật đầu, việc này sẽ không còn vật cản gì quá lớn.
Nhưng vấn đề là ở chỗ những chuyện sau này.
Làm chủ Thanh Châu không giống như Tô Nhan nghĩ - chỉ hưởng quyền thế chứ không hề có một chút nguy hiểm nào.
Trên đời này nào có chuyện tốt như thế.
Huyết Ảnh Ma Tông xuất thế, cục diện toàn bộ Thanh Châu cực kỳ phức tạp, vốn lúc Ngô Tuyết Tùng còn sống, lấy thân phận của Ngô Tuyết Tùng, cho dù là Huyết Ảnh Ma Tông cũng không dám chọc, rất nhiều chuyện đều chỉ có thể làm trong tối, tránh né hắn ta.
Nhưng hôm nay nếu Bạch Nhạc tiếp nhận, mọi chuyện lại hoàn toàn khác.
Thân phận khách quý Thất Tinh tông không thể mang tới trợ giúp gì cho hắn, Thất Tinh tông không ủng hộ hắn, cùng lắm là họ chỉ không phản đối mà thôi.
Có thể nói Bạch Nhạc không có lai lịch gì ghê gớm, thậm chí thực lực bản thân còn chưa bước vào Tinh Cung cảnh, nói gì tới quyền uy.
Có thể đoán được, một khi Bạch Nhạc chân chính tiếp quản Thanh Châu, tất sẽ bị Huyết Ảnh Ma Tông gây khó dễ.
Hoặc hắn mở một mắt nhắm một mắt ngầm đồng ý hành động của Huyết Ảnh Ma Tông, mà như vậy ắt sẽ bị bọn chúng công kích.
Bạch Nhạc không phải Ngô Tuyết Tùng, phía sau không có chỗ dựa, vốn không nghĩ đến mọi việc đều sẽ thuận lợi.
Một khi làm trái ý của Huyết Ảnh Ma Tông rất có thể sẽ mang lại cho hắn họa sát thân., nhưng nếu Bạch Nhạc khuất phục dưới áp lực của Huyết Ảnh Ma Tông, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được, Thất Tinh tông tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Hắn giống như con chuột trong ống bễ, hai đầu đều bị ức hiếp.
Một điều không tốt, có thể dẫn tới họa sát thân.
Phải biết rằng, ngay cả cái danh phận phủ chủ Thanh Châu Bạch Nhạc cũng không có, chết cũng chết rồi, vốn sẽ không dẫn tới bất kỳ phiền phức gì.
Bạch Nhạc trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bạch Nhạc là đệ tử Huyền Môn, đương nhiên sẽ không thông đồng làm bậy với Huyết Ảnh Ma Tông., nhưng ta đã đứng ở vị trí này thì cũng nên suy nghĩ vì bách tính Thanh Châu, chỉ cần Huyết Ảnh Ma Tông không làm điều gì quá đáng, ta cũng sẽ không chủ động đi tìm phiền phức với bọn chúng.
Tinh Hà lão tổ khoát tay áo, từ tốn nói:
- Nên làm như thế nào là chuyện của ngươi, lão phu không quan tâm. Cho dù ngươi làm ra chuyện gì bất lợi đối với Thất Tinh tông thì cũng sẽ có người ở Thất Tinh tông đến thương lượng với ngươi, từ lâu lão phu đã không hỏi chuyện thế sự rồi.
Bạch Nhạc khẽ gật đầu, tự hắn cũng hiểu thân phận Tinh Hà Lão Tổ cách biệt, không phải tự nhiên hắn lại hỏi mấy chuyện này, sở dĩ hắn nói như vậy, sỡ dĩ xem xét đến Dương Bằng, âu cũng chỉ vì muốn nhắc nhở hắn mà thôi.
Tinh Hà lão tổ nhìn Bạch Nhạc, như có thâm ý nói:
- Tiểu tử, ngươi phải hiểu được, có một số nhân quả, một khi dính vào, muốn tẩy sạch lại không dễ dàng.
Bạch Nhạc im lặng một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Lời này của Tinh Hà lão tổ có nhiều chỗ hắn vẫn không thể nào nghĩ ra, nhưng nó vẫn không ảnh hưởng gì đến quyết định của hắn cả.
Có một số việc luôn cần có người đến làm, bây giờ cục diện Thanh Châu như vậy, cũng nên có người đến thu dọn tàn cuộc.
Huống chi Bạch Nhạc cũng cực kỳ rõ quả thật bản thân mình cần một cơ hội như vậy, nếu không sẽ không có căn cơ gì, hắn không muốn vô duyên vô cớ đạt được nhiều tài nguyên tu hành như vậy, thế làm sao mà được.
Dù cho biết rõ sẽ có một số nguy hiểm và phiền phức, nhưng bây giờ hắn cũng chẳng lo được nhiều như vậy.
Bạch Nhạc cúi đầu hành lễ với Tinh Hà lão tổ rồi quay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Bạch Nhạc, Tinh Hà lão tổ không khỏi khẽ lắc đầu:
- Tuổi vẫn còn trẻ, thằng nhóc, hi vọng sau này ngươi sẽ không hối hận.
Có sự cho phép của Tinh Hà Lão Tổ, Bạch Nhạc rất nhanh đã dễ dàng nắm được đại quyền toàn bộ phủ Thanh Châu.
Ba ngày sau, Bạch Thanh Nhã và Mộ Dung Tử Yên dưới sự hộ tống của Thanh Vân Kỵ tới Thanh Châu thành, hai nữ nhân này đều không phải nhân vật tầm thường, trong tu hành có lẽ không hiểu, nhưng với việc xử lý sự vụ lại cực kỳ khéo léo, có thể nói ngay cả giọt nước cũng không lọt.
Huống chi bản thân Bạch gia cũng là vọng tộc Thanh Châu, Bạch Nhạc làm chủ Thanh Châu, tất nhiên có thể điều động toàn bộ lực lượng Bạch gia để sử dụng, hơn nữa lại khống chế Thanh Vân Kỵ trong tay, cũng đủ để khống chế cục diện.
Trong thời gian một tháng ngắn ngủi, toàn bộ sự việc phủ Thanh Châu đã được xử lý ngay ngắn rõ ràng, dần dần khôi phục lại Thanh Châu.
Từ ngoài nhìn vào, bây giờ Bạch Nhạc cũng đã chính thức làm chủ Thanh Châu, chỉ là những mạch nước ngầm không nhìn thấy trong một tháng này đã mãnh liệt tràn tới.
Cho dù là Bạch Nhạc hay chỉ là những người đứng nhìn đều thấy rõ, chỉ cần vượt qua cửa ải này, Bạch Nhạc mới có thể xem như thật sự ngồi vững vị trí đấy được.
Danh tiếng Tinh Hà lão tổ, Bạch Nhạc đã nghe nhiều lần, thậm chí nếu trước kia hắn chịu bái nhập Thất Tinh tông thì có lẽ đã trở thành đệ tử của Tinh Hà lão tổ, nhưng tự mình gặp mặt như thế này thì là lần đầu tiên.
Hơn nữa, lần này Bạch Nhạc không lấy thân phận đệ tử Linh Tê kiếm tông hay khách quý Thất Tinh tông đến gặp, mà là lấy thân phận thống lĩnh Thanh Vân Kỵ, thay mặt phủ Thanh Châu đến bái kiến.
Sự khác biệt ở đây rất lớn.
Trên thực tế, lúc nghe thấy Bạch Nhạc dùng thân phận này tới bái kiến, Tinh Hà lão tổ cũng đã hiểu hàm nghĩa trong đó.
Gặp, là đã tỏ rõ thái độ.
Là tông môn duy nhất ở Thanh Châu, bất kể ai tới làm phủ chủ Thanh Châu, nhất định không thể qua mặt Thất Tinh tông, mà Tinh Hà lão tổ chính là bộ mặt của Thất Tinh Tông.
- Ngồi đi.
Trời còn chưa sáng, huống chi, bây giờ toàn bộ phủ thành chủ đã không còn lấy một gian phòng hoàn chỉnh, Tinh Hà lão tổ dứt khoát ở trong sân gặp Bạch Nhạc.
Tinh Hà lão tổ nhìn Bạch Nhạc, bình tĩnh hỏi:
- Lúc này tiếp nhận chuyện Thanh Châu có ý nghĩa như thế nào, ngươi đã nghĩ rõ chưa?
Bạch Nhạc ngẩng đầu, khẽ đáp:
- Trước sau cũng phải có người đứng ra. Bạch gia vẫn còn ở Thanh Châu, ta đã đảm nhận vị trí trống này, dù sao cũng nên cố gắng hết sức để làm chút gì đó, dẫu sao việc đi vào Thanh Vương Lăng, ta cũng có phần. Cho dù Ngô Tuyết Tùng đã chết, ta cũng muốn gánh chịu một vài trách nhiệm.
Từ Thanh Vương Lăng đi ra tất nhiên đã có người giải thích tường tận sự việc cho Tinh Hà lão tổ, Bạch Nhạc cũng không có ý che giấu, thản nhiên thừa nhận.
Tinh Hà lão tổ lắc đầu, hắn không đáp lại, chỉ nói:
- Ta nhớ không lầm, quan hệ của ngươi với Bằng Nhi cũng không tệ đúng không?
Nhắc đến Dương Bằng, Bạch Nhạc lập tức khom người cúi đầu:
- Dương sư huynh và ta là hảo hữu chí giao.
Tinh Hà lão tổ khẽ vuốt cằm, trầm giọng nói:
- Lấy quan hệ với Bằng Nhi mà nói, ta cũng coi như là trưởng bối của ngươi. Đã như vậy, ta cũng không vòng vo nữa, ngươi vốn là khách quý của Thất Tinh Tông ta, ngươi muốn làm chủ Thanh Châu, lão tổ ta cũng không phản đối, nhưng ngươi đã nghĩ kỹ ngươi cần đối mặt với Huyết Ảnh Ma Tông như thế nào chưa?
Với thân phận và thanh danh của Bạch Nhạc, mượn cơ hội này làm chủ Thanh Châu cũng không khó, chỉ cần Tinh Hà lão tổ gật đầu, việc này sẽ không còn vật cản gì quá lớn.
Nhưng vấn đề là ở chỗ những chuyện sau này.
Làm chủ Thanh Châu không giống như Tô Nhan nghĩ - chỉ hưởng quyền thế chứ không hề có một chút nguy hiểm nào.
Trên đời này nào có chuyện tốt như thế.
Huyết Ảnh Ma Tông xuất thế, cục diện toàn bộ Thanh Châu cực kỳ phức tạp, vốn lúc Ngô Tuyết Tùng còn sống, lấy thân phận của Ngô Tuyết Tùng, cho dù là Huyết Ảnh Ma Tông cũng không dám chọc, rất nhiều chuyện đều chỉ có thể làm trong tối, tránh né hắn ta.
Nhưng hôm nay nếu Bạch Nhạc tiếp nhận, mọi chuyện lại hoàn toàn khác.
Thân phận khách quý Thất Tinh tông không thể mang tới trợ giúp gì cho hắn, Thất Tinh tông không ủng hộ hắn, cùng lắm là họ chỉ không phản đối mà thôi.
Có thể nói Bạch Nhạc không có lai lịch gì ghê gớm, thậm chí thực lực bản thân còn chưa bước vào Tinh Cung cảnh, nói gì tới quyền uy.
Có thể đoán được, một khi Bạch Nhạc chân chính tiếp quản Thanh Châu, tất sẽ bị Huyết Ảnh Ma Tông gây khó dễ.
Hoặc hắn mở một mắt nhắm một mắt ngầm đồng ý hành động của Huyết Ảnh Ma Tông, mà như vậy ắt sẽ bị bọn chúng công kích.
Bạch Nhạc không phải Ngô Tuyết Tùng, phía sau không có chỗ dựa, vốn không nghĩ đến mọi việc đều sẽ thuận lợi.
Một khi làm trái ý của Huyết Ảnh Ma Tông rất có thể sẽ mang lại cho hắn họa sát thân., nhưng nếu Bạch Nhạc khuất phục dưới áp lực của Huyết Ảnh Ma Tông, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được, Thất Tinh tông tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Hắn giống như con chuột trong ống bễ, hai đầu đều bị ức hiếp.
Một điều không tốt, có thể dẫn tới họa sát thân.
Phải biết rằng, ngay cả cái danh phận phủ chủ Thanh Châu Bạch Nhạc cũng không có, chết cũng chết rồi, vốn sẽ không dẫn tới bất kỳ phiền phức gì.
Bạch Nhạc trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bạch Nhạc là đệ tử Huyền Môn, đương nhiên sẽ không thông đồng làm bậy với Huyết Ảnh Ma Tông., nhưng ta đã đứng ở vị trí này thì cũng nên suy nghĩ vì bách tính Thanh Châu, chỉ cần Huyết Ảnh Ma Tông không làm điều gì quá đáng, ta cũng sẽ không chủ động đi tìm phiền phức với bọn chúng.
Tinh Hà lão tổ khoát tay áo, từ tốn nói:
- Nên làm như thế nào là chuyện của ngươi, lão phu không quan tâm. Cho dù ngươi làm ra chuyện gì bất lợi đối với Thất Tinh tông thì cũng sẽ có người ở Thất Tinh tông đến thương lượng với ngươi, từ lâu lão phu đã không hỏi chuyện thế sự rồi.
Bạch Nhạc khẽ gật đầu, tự hắn cũng hiểu thân phận Tinh Hà Lão Tổ cách biệt, không phải tự nhiên hắn lại hỏi mấy chuyện này, sở dĩ hắn nói như vậy, sỡ dĩ xem xét đến Dương Bằng, âu cũng chỉ vì muốn nhắc nhở hắn mà thôi.
Tinh Hà lão tổ nhìn Bạch Nhạc, như có thâm ý nói:
- Tiểu tử, ngươi phải hiểu được, có một số nhân quả, một khi dính vào, muốn tẩy sạch lại không dễ dàng.
Bạch Nhạc im lặng một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Lời này của Tinh Hà lão tổ có nhiều chỗ hắn vẫn không thể nào nghĩ ra, nhưng nó vẫn không ảnh hưởng gì đến quyết định của hắn cả.
Có một số việc luôn cần có người đến làm, bây giờ cục diện Thanh Châu như vậy, cũng nên có người đến thu dọn tàn cuộc.
Huống chi Bạch Nhạc cũng cực kỳ rõ quả thật bản thân mình cần một cơ hội như vậy, nếu không sẽ không có căn cơ gì, hắn không muốn vô duyên vô cớ đạt được nhiều tài nguyên tu hành như vậy, thế làm sao mà được.
Dù cho biết rõ sẽ có một số nguy hiểm và phiền phức, nhưng bây giờ hắn cũng chẳng lo được nhiều như vậy.
Bạch Nhạc cúi đầu hành lễ với Tinh Hà lão tổ rồi quay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Bạch Nhạc, Tinh Hà lão tổ không khỏi khẽ lắc đầu:
- Tuổi vẫn còn trẻ, thằng nhóc, hi vọng sau này ngươi sẽ không hối hận.
Có sự cho phép của Tinh Hà Lão Tổ, Bạch Nhạc rất nhanh đã dễ dàng nắm được đại quyền toàn bộ phủ Thanh Châu.
Ba ngày sau, Bạch Thanh Nhã và Mộ Dung Tử Yên dưới sự hộ tống của Thanh Vân Kỵ tới Thanh Châu thành, hai nữ nhân này đều không phải nhân vật tầm thường, trong tu hành có lẽ không hiểu, nhưng với việc xử lý sự vụ lại cực kỳ khéo léo, có thể nói ngay cả giọt nước cũng không lọt.
Huống chi bản thân Bạch gia cũng là vọng tộc Thanh Châu, Bạch Nhạc làm chủ Thanh Châu, tất nhiên có thể điều động toàn bộ lực lượng Bạch gia để sử dụng, hơn nữa lại khống chế Thanh Vân Kỵ trong tay, cũng đủ để khống chế cục diện.
Trong thời gian một tháng ngắn ngủi, toàn bộ sự việc phủ Thanh Châu đã được xử lý ngay ngắn rõ ràng, dần dần khôi phục lại Thanh Châu.
Từ ngoài nhìn vào, bây giờ Bạch Nhạc cũng đã chính thức làm chủ Thanh Châu, chỉ là những mạch nước ngầm không nhìn thấy trong một tháng này đã mãnh liệt tràn tới.
Cho dù là Bạch Nhạc hay chỉ là những người đứng nhìn đều thấy rõ, chỉ cần vượt qua cửa ải này, Bạch Nhạc mới có thể xem như thật sự ngồi vững vị trí đấy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.