Chương 332: Làm chủ Thanh Châu (thượng)
Phiêu Linh Huyễn
13/05/2022
Ánh trăng đêm nay lạnh lẽo, nhưng sắc mặt Bạch Nhạc còn lạnh hơn.
Từ Thanh Vương Lăng đi ra, nhìn thành Thanh Châu gần như đã sắp thành đống hoang tàn, không hiểu sao trong lòng Bạch nhạc có chút rung động, chính là vì bí tàng Thanh Vương kia mới có thể khiến cho phủ Thanh Châu biến thành dáng vẻ bây giờ.
Nhưng mà giờ khắc này, một Bạch Nhạc vốn không quan tâm đến những bách tính vô tội này, bấy giờ không hiểu sao lại có một sự hoảng sợ vô hình.
Toàn bộ thành Thanh Châu đều biến thành dáng vẻ này, vậy Thanh Nhã tỷ đâu? Thanh Nhã tỷ sao rồi?
Bạch Nhạc đột ngột giẫm mạnh chân, tăng tốc độ lên tới cực hạn, nhanh chóng đi về phía Bạch gia.
Cũng giống như những nơi khác, bây giờ Bạch gia đã biến thành một vùng hoang tàn đổ nát, thậm chí Bạch Nhạc có thể nhìn thấy đống đổ nát đang đè lên không ít thi thể hạ nhân, sắc mặt hắn trắng bệch, cả người cũng có hơi không đứng vững.
- Công tử.
Nhận thấy được sự khác thường của Bạch Nhạc, Tô Nhan lập tức đỡ hắn, dịu dàng an ủi:
- Công tử đừng nóng vội, Thanh Nhã tỷ cát nhân thiên tướng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, người đừng lo lắng, trước đó Ngô Tuyết Tùng trông cậy vào người giúp hắn ta tìm Thanh Vương Kiếm, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Thanh Nhã tỷ.
Trong lúc họ nói chuyện, Thanh Vân Kỵ phụ trách tuần tra xung quanh cũng đã nhận được tin tức chạy tới, liền đi thẳng lên bái kiến:
- Thống lĩnh đại nhân.
Bạch Nhạc quay phắtlại, trầm giọng lên tiếng:
- Người Bạch gia ta đâu?
Thống lĩnh Thanh Vân Kỵ nhận thấy sắc mặt Bạch Nhạc biến hóa, liền trả lời:
- Hồi đại nhân, lúc trước Bạch tiểu thư và Mộ Dung tiểu thư được đưa đến thành Thanh Châu, được các huynh đệ hết sức bảo vệ, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Nghe được lời này, sợi dây cung căng thẳng trong lòng Bạch Nhạc cuối cùng cũng buông lỏng xuống.
- Đa tạ.
Thống lĩnh Thanh Vân Kỵ ôm quyền, khẽ đáp:
- Đại nhân khách khí, đây là do trước đó phủ chủ đại nhân đã dặn dò, chúng ta chỉ nghe lệnh làm việc, không dám giành công.
Nhắc đến phủ chủ, trên mặt Bạch Nhạc không khỏi lộ ra mấy phần phức tạp.
Mặc dù Ngô Tuyết Tùng chẳng có lòng tốt gì, cũng rõ ràng là đang lợi dụng hắn, nhưng cuối cùng trước khi kích phát sát trận, Ngô Tuyết Tùng vẫn đưa Bạch Thanh Nhã ra khỏi thành Thanh Châu, còn sắp xếp ổn thỏa.
Chỉ với điều này, hận ý của Bạch Nhạc đối với Ngô Tuyết Tùng cũng đã tiêu tan hơn phân nửa.
Cho dù trước đây như thế nào, nhưng hôm nay Ngô Tuyết Tùng đã chết rồi, tất cả ân oán cũng tan biến theo.
Bạch Nhạc thở dài một hơi, khẽ nói:
- Phủ chủ đại nhân đã lâm nạn.
Nghe vậy, Thanh Vân Kỵ biến sắc, hắn ta ra vẻ khó tin nhìn Bạch Nhạc, trong nhất thời ngay cả một câu cũng không nói ra được.
Trước đó bọn họ chỉ biết Ngô Tuyết Tùng cũng đi vào Thanh Vương Lăng, tình huống cũng cụ thể, nhưng sao có thể rõ ràng như vậy???
Thống lĩnh Thanh Vân Kỵ lấy lại bình tĩnh, lập tức khụy gối:
- Thống lĩnh đại nhân, phủ chủ đại nhân lâm nạn, Lam tiên sinh cũng trọng thương không thể xử lý công việc, xin đại nhân tạm thời tiếp quản thành Thanh Châu.
Bạch Nhạc nghe vậy liền kinh ngạc, khó tin hỏi ngược lại:
- Ta...?!
Thống lĩnh Thanh Vân Kỵ thấy phản ứng của Bạch Nhạc bèn giải thích lại một lần:
- Đại nhân chắc đã quên, một tháng trước phủ chủ đại nhân đích thân phong ngài thành Tổng thống lĩnh Thanh Vân Kỵ, quản lý tất cả Thanh Vân Kỵ. Nếu phủ chủ thật sự lâm nạn thì bây giờ ngài chính là trưởng quan tối cao của phủ Thanh Châu, chúng ta tất nhiên nghe theo lệnh của đại nhân.
Nghe vậy, Bạch Nhạc mới tỉnh ra.
Trước đó vì công bố Bạch Nhạc có quan hệ với mình, quả thật Ngô Tuyết Tùng từng phong cho Bạch nhạc một chức quan như thế, chẳng qua cho dù là Bạch Nhạc hay Ngô Tuyết Tùng đều rõ, đó chỉ là một thân phận thể hiện ra ngoài mà thôi, để chắn miệng lưỡi kẻ khác. Nên ai cũng không để chuyện này trong lòng.
Dù sao, thân phận và quyền lực này đều là Ngô Tuyết Tùng cho, vị phủ chủ Thanh Châu này mới là người điều khiển thật sự, những người khác vốn dĩ chẳng có quyền lực gì.
Mà bên cạnh Ngô Tuyết Tùng còn có một Lam tiên sinh.
Bình thường, phần lớn công việc đều do Lam tiên sinh xử lý, nhưng ai có thể ngờ được Ngô Tuyết Tùng bị Thanh Vương Bất Tử đoạt xá, mà vị Lam tiên sinh kia cũng bởi vì kích phát sát trận bị Tinh Hà lão tổ đánh trọng thương, hôn mê bất tỉnh.
Bây giờ, toàn bộ phủ Thanh Châu rơi vào tình cảnh rắn mất đầu, lúc trước sát trận bị kích phát, chết vô số người cũng bởi vì không có người điều khiển nên vốn không có cách nào tổ chức cứu viện hiệu quả được.
Cũng chính vì vậy, mới nghe được Bạch Nhạc từ bên trong Thanh Vương Lăng đi ra, ngay lập tức đã có Thanh Vân Kỵ tìm tới cửa.
Những ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, trong chốc lát, Bạch Nhạc liền đoán ra được.
Bạch Nhạc suy nghĩ một lát, lúc này mới chậm rãi nói:
- Hạ lệnh xuống, ngay lập tức tổ chức cứu viện, nhất định phải làm hết sức, phải hạ thấp tỉ lệ thương vong của bách tính xuống mức thấp nhất. Còn nữa, truyền lệnh cho Thanh Vân Kỵ tuần tra toàn thành, nếu có người dám thừa cơ làm điều phi pháp, giết không tha!
- Tuân lệnh!
Nghe thấy lời Bạch Nhạc, tất cả Thanh Vân Kỵ đều đồng thanh hô lên.
Mà vốn cũng không cần Bạch Nhạc dặn, phía dưới đã có Thanh Vân Kỵ nhận lệnh mà đi, trên thực tế, những chuyện này, thời điểm lần trước khi sát trận kích phát, Thanh Vân Kỵ đã xử lý qua, việc vào tay cũng không khó khăn, chỉ khổ nỗi không có ai có thể đứng ra thống nhất hạ lệnh chỉ huy mà thôi.
Bây giờ Bạch Nhạc bằng lòng tiếp nhận, tất cả mọi việc có thể tiến hành nhanh chóng có trật tự.
- Đi, theo ta đi gặp Tinh Hà lão tổ.
Trước đó Bạch Nhạc cảm thấy mọi chuyện phía sau không liên quan đến mình, nhưng hôm nay bị những Thanh Vân Kỵ này ngăn lại, hắn lập tức hiểu ra, bây giờ bản thân nhất định phải đứng ra gánh chịu trách nhiệm. Dù chỉ là một chức quan trên danh nghĩa, nhưng khi trách nhiệm rơi xuống người, bản thân cũng chắn chắn không có cách nào né tránh.
Khác với Bạch Nhạc, giờ khắc này trong mắt Tô Nhan đột nhiên lóe lên sự hưng phấn.
Có lẽ Bạch Nhạc vẫn chưa ý thức được, nhưng Tô Nhan lại thấy rõ ràng, vì Ngô Tuyết Tùng chết, bây giờ chính là Bạch Nhạc làm chủ Thanh Châu, nắm giữ quyền hành to lớn.
Phải biết, Bạch Nhạc khác với những quan viên bình thường kia, hắn không chỉ là tổng thống lĩnh Thanh Vân Kỵ, mà còn là tu hành giả cường đại, là khách quý ở Thất Tinh tông, được vinh danh là đệ nhất thiên kiêu Thanh Châu.
Khi những thân phận này kết hợp lại, hắn chính là người có cơ hội lớn nhất thay thế Ngô Tuyết Tùng trở thành phủ chủ Thanh Châu.
Dĩ nhiên, phủ chủ Thanh Châu phải do vương triều Đại Càn bổ nhiệm, Bạch Nhạc không có căn cơ nên không thể chân chính thay vào, nhưng Ngô Tuyết Tùng chết đột ngột, tất sẽ tạo ra một khoảng trống, chờ đến lúc vương triều Đại Càn định ra người tiếp nhận vị trí phủ chủ Thanh Châu, ít nhất cũng phải nửa năm, thậm chí là một năm.
Trước đó, chỉ cần sắp xếp ổn thỏa thì có thể khiến Bạch Nhạc tuy không có danh phủ chủ, nhưng lại có thể hưởng đãi ngộ của phủ chủ.
Tô Nhan xuất thân từ Huyết Ảnh Ma Tông, nàng ta biết rõ, nắm giữ quyền lực mang ý nghĩa lớn như nào, đó là trong nửa năm đến một năm này, Bạch Nhạc có thể mượn thân phận này, điều động toàn bộ lực lượng Thanh Châu thu thập tài nguyên, bồi dưỡng thế lực.
Phải biết rằng, Bạch Nhạc không phải là người bình thường, mà là tu hành giả mạnh mẽ.
Cho dù sau này có người kế nhiệm phủ chủ Thanh Châu thì cũng không thể quét sạch thế lực và quan hệ của Bạch Nhạc được.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, có lẽ đây mới chính là thu hoạch lớn nhất sau chuyến đi vào Thanh Vương Lăng.
Nói cách khác, từ giờ khắc này, hắn đã làm chủ Thanh Châu rồi.
Từ Thanh Vương Lăng đi ra, nhìn thành Thanh Châu gần như đã sắp thành đống hoang tàn, không hiểu sao trong lòng Bạch nhạc có chút rung động, chính là vì bí tàng Thanh Vương kia mới có thể khiến cho phủ Thanh Châu biến thành dáng vẻ bây giờ.
Nhưng mà giờ khắc này, một Bạch Nhạc vốn không quan tâm đến những bách tính vô tội này, bấy giờ không hiểu sao lại có một sự hoảng sợ vô hình.
Toàn bộ thành Thanh Châu đều biến thành dáng vẻ này, vậy Thanh Nhã tỷ đâu? Thanh Nhã tỷ sao rồi?
Bạch Nhạc đột ngột giẫm mạnh chân, tăng tốc độ lên tới cực hạn, nhanh chóng đi về phía Bạch gia.
Cũng giống như những nơi khác, bây giờ Bạch gia đã biến thành một vùng hoang tàn đổ nát, thậm chí Bạch Nhạc có thể nhìn thấy đống đổ nát đang đè lên không ít thi thể hạ nhân, sắc mặt hắn trắng bệch, cả người cũng có hơi không đứng vững.
- Công tử.
Nhận thấy được sự khác thường của Bạch Nhạc, Tô Nhan lập tức đỡ hắn, dịu dàng an ủi:
- Công tử đừng nóng vội, Thanh Nhã tỷ cát nhân thiên tướng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, người đừng lo lắng, trước đó Ngô Tuyết Tùng trông cậy vào người giúp hắn ta tìm Thanh Vương Kiếm, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Thanh Nhã tỷ.
Trong lúc họ nói chuyện, Thanh Vân Kỵ phụ trách tuần tra xung quanh cũng đã nhận được tin tức chạy tới, liền đi thẳng lên bái kiến:
- Thống lĩnh đại nhân.
Bạch Nhạc quay phắtlại, trầm giọng lên tiếng:
- Người Bạch gia ta đâu?
Thống lĩnh Thanh Vân Kỵ nhận thấy sắc mặt Bạch Nhạc biến hóa, liền trả lời:
- Hồi đại nhân, lúc trước Bạch tiểu thư và Mộ Dung tiểu thư được đưa đến thành Thanh Châu, được các huynh đệ hết sức bảo vệ, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Nghe được lời này, sợi dây cung căng thẳng trong lòng Bạch Nhạc cuối cùng cũng buông lỏng xuống.
- Đa tạ.
Thống lĩnh Thanh Vân Kỵ ôm quyền, khẽ đáp:
- Đại nhân khách khí, đây là do trước đó phủ chủ đại nhân đã dặn dò, chúng ta chỉ nghe lệnh làm việc, không dám giành công.
Nhắc đến phủ chủ, trên mặt Bạch Nhạc không khỏi lộ ra mấy phần phức tạp.
Mặc dù Ngô Tuyết Tùng chẳng có lòng tốt gì, cũng rõ ràng là đang lợi dụng hắn, nhưng cuối cùng trước khi kích phát sát trận, Ngô Tuyết Tùng vẫn đưa Bạch Thanh Nhã ra khỏi thành Thanh Châu, còn sắp xếp ổn thỏa.
Chỉ với điều này, hận ý của Bạch Nhạc đối với Ngô Tuyết Tùng cũng đã tiêu tan hơn phân nửa.
Cho dù trước đây như thế nào, nhưng hôm nay Ngô Tuyết Tùng đã chết rồi, tất cả ân oán cũng tan biến theo.
Bạch Nhạc thở dài một hơi, khẽ nói:
- Phủ chủ đại nhân đã lâm nạn.
Nghe vậy, Thanh Vân Kỵ biến sắc, hắn ta ra vẻ khó tin nhìn Bạch Nhạc, trong nhất thời ngay cả một câu cũng không nói ra được.
Trước đó bọn họ chỉ biết Ngô Tuyết Tùng cũng đi vào Thanh Vương Lăng, tình huống cũng cụ thể, nhưng sao có thể rõ ràng như vậy???
Thống lĩnh Thanh Vân Kỵ lấy lại bình tĩnh, lập tức khụy gối:
- Thống lĩnh đại nhân, phủ chủ đại nhân lâm nạn, Lam tiên sinh cũng trọng thương không thể xử lý công việc, xin đại nhân tạm thời tiếp quản thành Thanh Châu.
Bạch Nhạc nghe vậy liền kinh ngạc, khó tin hỏi ngược lại:
- Ta...?!
Thống lĩnh Thanh Vân Kỵ thấy phản ứng của Bạch Nhạc bèn giải thích lại một lần:
- Đại nhân chắc đã quên, một tháng trước phủ chủ đại nhân đích thân phong ngài thành Tổng thống lĩnh Thanh Vân Kỵ, quản lý tất cả Thanh Vân Kỵ. Nếu phủ chủ thật sự lâm nạn thì bây giờ ngài chính là trưởng quan tối cao của phủ Thanh Châu, chúng ta tất nhiên nghe theo lệnh của đại nhân.
Nghe vậy, Bạch Nhạc mới tỉnh ra.
Trước đó vì công bố Bạch Nhạc có quan hệ với mình, quả thật Ngô Tuyết Tùng từng phong cho Bạch nhạc một chức quan như thế, chẳng qua cho dù là Bạch Nhạc hay Ngô Tuyết Tùng đều rõ, đó chỉ là một thân phận thể hiện ra ngoài mà thôi, để chắn miệng lưỡi kẻ khác. Nên ai cũng không để chuyện này trong lòng.
Dù sao, thân phận và quyền lực này đều là Ngô Tuyết Tùng cho, vị phủ chủ Thanh Châu này mới là người điều khiển thật sự, những người khác vốn dĩ chẳng có quyền lực gì.
Mà bên cạnh Ngô Tuyết Tùng còn có một Lam tiên sinh.
Bình thường, phần lớn công việc đều do Lam tiên sinh xử lý, nhưng ai có thể ngờ được Ngô Tuyết Tùng bị Thanh Vương Bất Tử đoạt xá, mà vị Lam tiên sinh kia cũng bởi vì kích phát sát trận bị Tinh Hà lão tổ đánh trọng thương, hôn mê bất tỉnh.
Bây giờ, toàn bộ phủ Thanh Châu rơi vào tình cảnh rắn mất đầu, lúc trước sát trận bị kích phát, chết vô số người cũng bởi vì không có người điều khiển nên vốn không có cách nào tổ chức cứu viện hiệu quả được.
Cũng chính vì vậy, mới nghe được Bạch Nhạc từ bên trong Thanh Vương Lăng đi ra, ngay lập tức đã có Thanh Vân Kỵ tìm tới cửa.
Những ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, trong chốc lát, Bạch Nhạc liền đoán ra được.
Bạch Nhạc suy nghĩ một lát, lúc này mới chậm rãi nói:
- Hạ lệnh xuống, ngay lập tức tổ chức cứu viện, nhất định phải làm hết sức, phải hạ thấp tỉ lệ thương vong của bách tính xuống mức thấp nhất. Còn nữa, truyền lệnh cho Thanh Vân Kỵ tuần tra toàn thành, nếu có người dám thừa cơ làm điều phi pháp, giết không tha!
- Tuân lệnh!
Nghe thấy lời Bạch Nhạc, tất cả Thanh Vân Kỵ đều đồng thanh hô lên.
Mà vốn cũng không cần Bạch Nhạc dặn, phía dưới đã có Thanh Vân Kỵ nhận lệnh mà đi, trên thực tế, những chuyện này, thời điểm lần trước khi sát trận kích phát, Thanh Vân Kỵ đã xử lý qua, việc vào tay cũng không khó khăn, chỉ khổ nỗi không có ai có thể đứng ra thống nhất hạ lệnh chỉ huy mà thôi.
Bây giờ Bạch Nhạc bằng lòng tiếp nhận, tất cả mọi việc có thể tiến hành nhanh chóng có trật tự.
- Đi, theo ta đi gặp Tinh Hà lão tổ.
Trước đó Bạch Nhạc cảm thấy mọi chuyện phía sau không liên quan đến mình, nhưng hôm nay bị những Thanh Vân Kỵ này ngăn lại, hắn lập tức hiểu ra, bây giờ bản thân nhất định phải đứng ra gánh chịu trách nhiệm. Dù chỉ là một chức quan trên danh nghĩa, nhưng khi trách nhiệm rơi xuống người, bản thân cũng chắn chắn không có cách nào né tránh.
Khác với Bạch Nhạc, giờ khắc này trong mắt Tô Nhan đột nhiên lóe lên sự hưng phấn.
Có lẽ Bạch Nhạc vẫn chưa ý thức được, nhưng Tô Nhan lại thấy rõ ràng, vì Ngô Tuyết Tùng chết, bây giờ chính là Bạch Nhạc làm chủ Thanh Châu, nắm giữ quyền hành to lớn.
Phải biết, Bạch Nhạc khác với những quan viên bình thường kia, hắn không chỉ là tổng thống lĩnh Thanh Vân Kỵ, mà còn là tu hành giả cường đại, là khách quý ở Thất Tinh tông, được vinh danh là đệ nhất thiên kiêu Thanh Châu.
Khi những thân phận này kết hợp lại, hắn chính là người có cơ hội lớn nhất thay thế Ngô Tuyết Tùng trở thành phủ chủ Thanh Châu.
Dĩ nhiên, phủ chủ Thanh Châu phải do vương triều Đại Càn bổ nhiệm, Bạch Nhạc không có căn cơ nên không thể chân chính thay vào, nhưng Ngô Tuyết Tùng chết đột ngột, tất sẽ tạo ra một khoảng trống, chờ đến lúc vương triều Đại Càn định ra người tiếp nhận vị trí phủ chủ Thanh Châu, ít nhất cũng phải nửa năm, thậm chí là một năm.
Trước đó, chỉ cần sắp xếp ổn thỏa thì có thể khiến Bạch Nhạc tuy không có danh phủ chủ, nhưng lại có thể hưởng đãi ngộ của phủ chủ.
Tô Nhan xuất thân từ Huyết Ảnh Ma Tông, nàng ta biết rõ, nắm giữ quyền lực mang ý nghĩa lớn như nào, đó là trong nửa năm đến một năm này, Bạch Nhạc có thể mượn thân phận này, điều động toàn bộ lực lượng Thanh Châu thu thập tài nguyên, bồi dưỡng thế lực.
Phải biết rằng, Bạch Nhạc không phải là người bình thường, mà là tu hành giả mạnh mẽ.
Cho dù sau này có người kế nhiệm phủ chủ Thanh Châu thì cũng không thể quét sạch thế lực và quan hệ của Bạch Nhạc được.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, có lẽ đây mới chính là thu hoạch lớn nhất sau chuyến đi vào Thanh Vương Lăng.
Nói cách khác, từ giờ khắc này, hắn đã làm chủ Thanh Châu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.