Chương 296: Lối vào Địa Cung
Phiêu Linh Huyễn
06/05/2022
Cũng như với Văn Trạch, rất nhanh Bạch Nhạc liền chọn nói chuyện thẳng thắn với hai người Chu Mộng Dương và Mộng Thiên Thu.
Hai vị này đều có ân với Bạch Nhạc, dù cự tuyệt phản hồi Thất Tinh Tông, thậm chí bởi vì tính đặc thù của Tiên Du Kiếm Cung ở Thanh Châu, sau này có khả năng phải giữ khoảng cách với đối phương, nhưng Bạch Nhạc vẫn không muốn giấu giếm.
Điều này cố nhiên khiến hai người có chút thất vọng, song đấy cuối cùng là lựa chọn của Bạch Nhạc, người ngoài không có quyền ngăn cản.
Cộng thêm Bạch Nhạc sau cùng không chọn giấu giếm, hoặc là không chào mà biệt, trực tiếp tiến vào phủ thành chủ, hai người tuy có vài phần cảm khái, nhưng vẫn tỏ ý thông cảm cho Bạch Nhạc.
Đối với loại đệ tử không có bối cảnh, xuất thân lại thấp kém như Bạch Nhạc, bản thân càng ưu tú, tình cảnh phải đối mặt thường thường lại càng gian nan.
Có thể dưới tình huống như vậy vẫn không thay đổi ý chí, không quên sơ tâm, đây mới là nguyên do khiến bọn hắn tán thưởng tiểu tử Bạch Nhạc này.
Xử lý xong việc này, Bạch Nhạc lần nữa bước vào phủ thành chủ, không lâu sau, Thanh Vân Kỵ tiến vào Bạch gia, rất nhanh liền tuyên bố Bạch Nhạc trở thành thống lĩnh Thanh Vân Kỵ, trực tiếp chịu trách nhiệm với phủ chủ Thanh Châu!
Tin tức này đột nhiên truyền khắp Thanh châu!
Đối với người thường mà nói, Bạch Nhạc làm thống lĩnh, chưởng khống toàn bộ Thanh Vân Kỵ, địa vị sùng cao, Bạch gia tự nhiên theo đó nước lên thì thuyền lên, gần như tễ thân trở thành Thanh Châu đệ nhất gia tộc.
Nhưng mà, càng quan trọng hơn, đối với tu hành giả mà nói, điều này đồng nghĩa với, từ nay về sau, Bạch Nhạc được Tiên Du Kiếm Cung che chở, cách xa hết thảy tông môn khác tại Thanh Châu.
Chỉ là, đại đa số người đều không hiểu nổi, tại sao vào lúc này Bạch Nhạc lại chọn Tiên Du Kiếm Cung chứ không phải Thất Tinh Tông và Đạo Lăng Thiên Tông vốn có quan hệ dây mơ rễ má với hắn.
Song không quản thế nào, điều này đồng nghĩa với, vị phủ chủ xuất thân từ Tiên Du Kiếm Cung kia rốt cục bắt đầu nhúng tay vào sự vụ tại Thanh Châu.
... ...
- Một bước sai, ngàn bước sai! Vị phủ chủ Thanh Châu này của chúng ta không tầm thường a!
Tin tức truyền về Thất Tinh Tông, tông chủ Thất Tinh Tông thở dài một tiếng, cảm khái nói.
Bây giờ hồi tưởng lại, đương sơ hắn trục xuất Bạch Nhạc khỏi Thất Tinh Tông liền đã sai! Không phải nói xử phạt hắn dành cho Bạch Nhạc không đúng, mà là ngay từ mới bắt đầu liền đánh giá thấp thực lực và ảnh hưởng của Bạch Nhạc, cũng tính sót tên truyền nhân Ma Quân kia.
Từ khía cạnh nào đó mà luận, điều này thật ra cũng không thể tính là hắn sai lầm, nhưng sai chính là sai, giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm của ai, mà là nên thế nào để bù đắp tổn thất.
Bạch Nhạc cự tuyệt phản hồi Thất Tinh Tông, điều này chứng tỏ, Bạch Nhạc đoán được dụng ý của Thất Tinh Tông, hơn nữa lấy phương thức này, cường ngạnh biểu hiện ra thái độ bất mãn với Thất Tinh Tông.
Trở mặt thành thù thì còn chưa đến nỗi, nhưng bởi vì chuyện Thất Tinh Tháp, chút cảm tình giữa Bạch Nhạc và Thất Tinh Tông đã đứt gãy mất bảy tám phần, chẳng còn lại được bao nhiêu.
Đương nhiên, càng khiến người bất ngờ hơn, tự nhiên không phải Bạch Nhạc, mà là vị phủ chủ Thanh Châu kia.
Thẳng cho tới nay, Ngô Tuyết Tùng một mực tỏ vẻ đê điệu, trừ thời điểm Huyết Ảnh Ma Tông huyết tế Thanh Châu ra, trước giờ Ngô Tuyết Tùng chưa từng bị cuốn vào bất cứ sự vụ tu hành giới Thanh Châu nào, nhưng lúc này lại đột nhiên chặn ngang một gậy với chuyện Bạch Nhạc, dụng ý trong đó, không thể không khiến người trầm tư.
Trên thực tế, không chỉ Thất Tinh Tông, dù là Tử Dương Chân Nhân nghe được tin tức này cũng không khỏi trầm mặc hồi lâu.
Bản thân Ngô Tuyết Tùng không tính là gì, nhưng Tiên Du Kiếm Cung sau lưng hắn lại không dung bất cứ người nào xem thường!
Nhất là. . . Trong tình thế bàng nhiên đại vật Đạo Lăng Thiên Tông bắt đầu xuất hiện dấu hiệu suy tàn.
... ... ... . ..
Lúc người khác còn đang suy đoán dụng ý Ngô Tuyết Tùng, Ngô Tuyết Tùng lại đã dẫn theo Bạch Nhạc và Tô Nhan đi vào mật đạo tiến xuống lòng đất phủ thành chủ, thấy được cửa vào Địa Cung.
So với Địa Cung mấy ngàn năm trước Thanh Vương tu kiến, thông đạo đi thông lòng đất hiển nhiên mới được kiến thành trong mấy năm gần đây, mặc dù cũng bố trí cơ quan và trận pháp, song đều rất đơn giản, ngay cả cao thủ Linh Phủ Cảnh lợi hại chút đều chưa hẳn ngăn cản được.
Chỉ là, lối đi này được xây ngay dưới phủ thành chủ, có Ngô Tuyết Tùng tọa trấn, mấy ai to gan đến độ dám vuốt râu hùm.
Bây giờ Bạch Nhạc thứ thấy được, gần gần chỉ là một cửa vào của Địa Cung thôi.
Nhưng vẻn vẹn chỉ bằng một cửa vào, khí tức cổ xưa thê lương lộ ra lại cũng đã khiến người kinh hãi.
Dưới đất hơi tối, chỉ có mấy cây đuốc chiếu sáng mờ mờ, lúc này bọn Bạch Nhạc đang đứng cách cửa vào hơn mười thước, ẩn ẩn có thể thấy được trên cửa đá lối vào khắc hình một con kim long, hơn nữa không phải bốn trảo, mà là năm trảo!
Trong hoàng thất, thông thường chỉ có đế vương mới có thể sử dụng Kim Long năm trảo, nhưng đương sơ khi vị Thanh Vương kia tu kiến Địa Cung, lại đã dùng Kim Long năm trảo, đủ thấy địa vị hắn cao quý cỡ nào.
Đương nhiên, địa vị Thanh Vương cao bao nhiêu không liên quan gì đến Bạch Nhạc, nhưng Kim Long năm trảo trên cửa đá kia lại khiến Bạch Nhạc quả thực có hơi sợ hãi.
Không chút khoa trương mà nói, thần hồn Bạch Nhạc có thể cảm ứng được, Kim Long năm trảo được khắc ra kia tuyệt đối không gần gần chỉ là vật chết dùng để trang sức, mà như mãnh thú có được sinh mệnh, phảng phất như tùy thời đều có thể sống lại, xé xác người thành mảnh nhỏ.
Bạch Nhạc còn có chút sợ hãi, càng đừng nhắc tới Tô Nhan, lúc này, Tô Nhan mới thật sự hiểu được, khả năng gặp phải nguy hiểm mà Bạch Nhạc từng nói là có ý gì.
Chỉ là, tới nước này rồi, dù nàng có hối hận cũng đã không kịp.
- Xem ra ngươi cũng thấy được, Kim Long năm trảo trên cửa đá này chính là một bộ phận của sát trận, một khi sát trận được kích hoạt, đừng nói là ngươi, dù là ta cũng rơi vào cảnh hữu tử vô sinh!
Chỉ lên cửa vào Địa Cung, Ngô Tuyết Tùng trầm giọng nói:
- Lát nữa ta dùng lực lượng huyết mạch tạm thời che đậy sát trận cảm ứng cho ngươi, mở ra một khe hở trên cửa đá, các ngươi nhân cơ hội tiến vào Địa Cung, nhớ kỹ, các ngươi tối đa chỉ có ba nhịp thở. . . Trong vòng ba nhịp thở, nếu vẫn không thể bước vào Địa Cung, một khi tiếp xúc sát trận, ai cũng không cứu được các ngươi.
- Phủ chủ, tình hình trong Địa Cung rốt cục là thế nào. Còn nữa, thứ ngươi muốn ta lấy ra là gì, ngươi phải nói cho ta biết trước một tiếng chứ?
Không đáp lời, Bạch Nhạc có vẻ càng thêm cẩn thận, quay sang Ngô Tuyết Tùng hỏi.
- Không biết!
Đón lấy ánh mắt Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng thản nhiên nói:
- Thanh Vương bí tàng là chuyện từ mấy ngàn năm trước, ta cũng chỉ là bởi từ nhỏ sùng bái Thanh Vương, mới ngẫu nhiên tìm được chút tung tích trong mật đương hoàng thất, từ đó phát hiện Địa Cung, còn về tình hình trong Địa Cung thế nào, ta làm sao biết được?
- . . .
Thoáng dừng một lát, Ngô Tuyết Tùng tiếp tục nói:
- Riêng thứ mà ngươi muốn tìm, vậy lại đơn giản, bí tàng giấu trong Địa Cung, mà bây giờ trận pháp Địa Cung vẫn đang vận chuyển, chứng tỏ trong Địa Cung tất có một trung tâm điều khiển nào đó! Theo ta phỏng đoán, trung tâm điều khiển kia cực có khả năng chính là Thanh Vương Kiếm!
Trong lúc nói chuyện, Ngô Tuyết Tùng lấy ra một bình ngọc cực kỳ tinh xảo đưa cho Bạch Nhạc:
- Nếu không có huyết mạch vương thất ta thì không cách nào nhận chủ Thanh Vương Kiếm! Điều ngươi cần làm chính là tìm đến Thanh Vương Kiếm, sau đó nhỏ máu của ta lên, đến khi ấy, bằng vào lực lượng huyết mạch, ta tự nhiên có thể cảm ứng được, tiến vào khống chế toàn bộ Địa Cung, thu lấy Thanh Vương bí tàng!
….
Hai vị này đều có ân với Bạch Nhạc, dù cự tuyệt phản hồi Thất Tinh Tông, thậm chí bởi vì tính đặc thù của Tiên Du Kiếm Cung ở Thanh Châu, sau này có khả năng phải giữ khoảng cách với đối phương, nhưng Bạch Nhạc vẫn không muốn giấu giếm.
Điều này cố nhiên khiến hai người có chút thất vọng, song đấy cuối cùng là lựa chọn của Bạch Nhạc, người ngoài không có quyền ngăn cản.
Cộng thêm Bạch Nhạc sau cùng không chọn giấu giếm, hoặc là không chào mà biệt, trực tiếp tiến vào phủ thành chủ, hai người tuy có vài phần cảm khái, nhưng vẫn tỏ ý thông cảm cho Bạch Nhạc.
Đối với loại đệ tử không có bối cảnh, xuất thân lại thấp kém như Bạch Nhạc, bản thân càng ưu tú, tình cảnh phải đối mặt thường thường lại càng gian nan.
Có thể dưới tình huống như vậy vẫn không thay đổi ý chí, không quên sơ tâm, đây mới là nguyên do khiến bọn hắn tán thưởng tiểu tử Bạch Nhạc này.
Xử lý xong việc này, Bạch Nhạc lần nữa bước vào phủ thành chủ, không lâu sau, Thanh Vân Kỵ tiến vào Bạch gia, rất nhanh liền tuyên bố Bạch Nhạc trở thành thống lĩnh Thanh Vân Kỵ, trực tiếp chịu trách nhiệm với phủ chủ Thanh Châu!
Tin tức này đột nhiên truyền khắp Thanh châu!
Đối với người thường mà nói, Bạch Nhạc làm thống lĩnh, chưởng khống toàn bộ Thanh Vân Kỵ, địa vị sùng cao, Bạch gia tự nhiên theo đó nước lên thì thuyền lên, gần như tễ thân trở thành Thanh Châu đệ nhất gia tộc.
Nhưng mà, càng quan trọng hơn, đối với tu hành giả mà nói, điều này đồng nghĩa với, từ nay về sau, Bạch Nhạc được Tiên Du Kiếm Cung che chở, cách xa hết thảy tông môn khác tại Thanh Châu.
Chỉ là, đại đa số người đều không hiểu nổi, tại sao vào lúc này Bạch Nhạc lại chọn Tiên Du Kiếm Cung chứ không phải Thất Tinh Tông và Đạo Lăng Thiên Tông vốn có quan hệ dây mơ rễ má với hắn.
Song không quản thế nào, điều này đồng nghĩa với, vị phủ chủ xuất thân từ Tiên Du Kiếm Cung kia rốt cục bắt đầu nhúng tay vào sự vụ tại Thanh Châu.
... ...
- Một bước sai, ngàn bước sai! Vị phủ chủ Thanh Châu này của chúng ta không tầm thường a!
Tin tức truyền về Thất Tinh Tông, tông chủ Thất Tinh Tông thở dài một tiếng, cảm khái nói.
Bây giờ hồi tưởng lại, đương sơ hắn trục xuất Bạch Nhạc khỏi Thất Tinh Tông liền đã sai! Không phải nói xử phạt hắn dành cho Bạch Nhạc không đúng, mà là ngay từ mới bắt đầu liền đánh giá thấp thực lực và ảnh hưởng của Bạch Nhạc, cũng tính sót tên truyền nhân Ma Quân kia.
Từ khía cạnh nào đó mà luận, điều này thật ra cũng không thể tính là hắn sai lầm, nhưng sai chính là sai, giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm của ai, mà là nên thế nào để bù đắp tổn thất.
Bạch Nhạc cự tuyệt phản hồi Thất Tinh Tông, điều này chứng tỏ, Bạch Nhạc đoán được dụng ý của Thất Tinh Tông, hơn nữa lấy phương thức này, cường ngạnh biểu hiện ra thái độ bất mãn với Thất Tinh Tông.
Trở mặt thành thù thì còn chưa đến nỗi, nhưng bởi vì chuyện Thất Tinh Tháp, chút cảm tình giữa Bạch Nhạc và Thất Tinh Tông đã đứt gãy mất bảy tám phần, chẳng còn lại được bao nhiêu.
Đương nhiên, càng khiến người bất ngờ hơn, tự nhiên không phải Bạch Nhạc, mà là vị phủ chủ Thanh Châu kia.
Thẳng cho tới nay, Ngô Tuyết Tùng một mực tỏ vẻ đê điệu, trừ thời điểm Huyết Ảnh Ma Tông huyết tế Thanh Châu ra, trước giờ Ngô Tuyết Tùng chưa từng bị cuốn vào bất cứ sự vụ tu hành giới Thanh Châu nào, nhưng lúc này lại đột nhiên chặn ngang một gậy với chuyện Bạch Nhạc, dụng ý trong đó, không thể không khiến người trầm tư.
Trên thực tế, không chỉ Thất Tinh Tông, dù là Tử Dương Chân Nhân nghe được tin tức này cũng không khỏi trầm mặc hồi lâu.
Bản thân Ngô Tuyết Tùng không tính là gì, nhưng Tiên Du Kiếm Cung sau lưng hắn lại không dung bất cứ người nào xem thường!
Nhất là. . . Trong tình thế bàng nhiên đại vật Đạo Lăng Thiên Tông bắt đầu xuất hiện dấu hiệu suy tàn.
... ... ... . ..
Lúc người khác còn đang suy đoán dụng ý Ngô Tuyết Tùng, Ngô Tuyết Tùng lại đã dẫn theo Bạch Nhạc và Tô Nhan đi vào mật đạo tiến xuống lòng đất phủ thành chủ, thấy được cửa vào Địa Cung.
So với Địa Cung mấy ngàn năm trước Thanh Vương tu kiến, thông đạo đi thông lòng đất hiển nhiên mới được kiến thành trong mấy năm gần đây, mặc dù cũng bố trí cơ quan và trận pháp, song đều rất đơn giản, ngay cả cao thủ Linh Phủ Cảnh lợi hại chút đều chưa hẳn ngăn cản được.
Chỉ là, lối đi này được xây ngay dưới phủ thành chủ, có Ngô Tuyết Tùng tọa trấn, mấy ai to gan đến độ dám vuốt râu hùm.
Bây giờ Bạch Nhạc thứ thấy được, gần gần chỉ là một cửa vào của Địa Cung thôi.
Nhưng vẻn vẹn chỉ bằng một cửa vào, khí tức cổ xưa thê lương lộ ra lại cũng đã khiến người kinh hãi.
Dưới đất hơi tối, chỉ có mấy cây đuốc chiếu sáng mờ mờ, lúc này bọn Bạch Nhạc đang đứng cách cửa vào hơn mười thước, ẩn ẩn có thể thấy được trên cửa đá lối vào khắc hình một con kim long, hơn nữa không phải bốn trảo, mà là năm trảo!
Trong hoàng thất, thông thường chỉ có đế vương mới có thể sử dụng Kim Long năm trảo, nhưng đương sơ khi vị Thanh Vương kia tu kiến Địa Cung, lại đã dùng Kim Long năm trảo, đủ thấy địa vị hắn cao quý cỡ nào.
Đương nhiên, địa vị Thanh Vương cao bao nhiêu không liên quan gì đến Bạch Nhạc, nhưng Kim Long năm trảo trên cửa đá kia lại khiến Bạch Nhạc quả thực có hơi sợ hãi.
Không chút khoa trương mà nói, thần hồn Bạch Nhạc có thể cảm ứng được, Kim Long năm trảo được khắc ra kia tuyệt đối không gần gần chỉ là vật chết dùng để trang sức, mà như mãnh thú có được sinh mệnh, phảng phất như tùy thời đều có thể sống lại, xé xác người thành mảnh nhỏ.
Bạch Nhạc còn có chút sợ hãi, càng đừng nhắc tới Tô Nhan, lúc này, Tô Nhan mới thật sự hiểu được, khả năng gặp phải nguy hiểm mà Bạch Nhạc từng nói là có ý gì.
Chỉ là, tới nước này rồi, dù nàng có hối hận cũng đã không kịp.
- Xem ra ngươi cũng thấy được, Kim Long năm trảo trên cửa đá này chính là một bộ phận của sát trận, một khi sát trận được kích hoạt, đừng nói là ngươi, dù là ta cũng rơi vào cảnh hữu tử vô sinh!
Chỉ lên cửa vào Địa Cung, Ngô Tuyết Tùng trầm giọng nói:
- Lát nữa ta dùng lực lượng huyết mạch tạm thời che đậy sát trận cảm ứng cho ngươi, mở ra một khe hở trên cửa đá, các ngươi nhân cơ hội tiến vào Địa Cung, nhớ kỹ, các ngươi tối đa chỉ có ba nhịp thở. . . Trong vòng ba nhịp thở, nếu vẫn không thể bước vào Địa Cung, một khi tiếp xúc sát trận, ai cũng không cứu được các ngươi.
- Phủ chủ, tình hình trong Địa Cung rốt cục là thế nào. Còn nữa, thứ ngươi muốn ta lấy ra là gì, ngươi phải nói cho ta biết trước một tiếng chứ?
Không đáp lời, Bạch Nhạc có vẻ càng thêm cẩn thận, quay sang Ngô Tuyết Tùng hỏi.
- Không biết!
Đón lấy ánh mắt Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng thản nhiên nói:
- Thanh Vương bí tàng là chuyện từ mấy ngàn năm trước, ta cũng chỉ là bởi từ nhỏ sùng bái Thanh Vương, mới ngẫu nhiên tìm được chút tung tích trong mật đương hoàng thất, từ đó phát hiện Địa Cung, còn về tình hình trong Địa Cung thế nào, ta làm sao biết được?
- . . .
Thoáng dừng một lát, Ngô Tuyết Tùng tiếp tục nói:
- Riêng thứ mà ngươi muốn tìm, vậy lại đơn giản, bí tàng giấu trong Địa Cung, mà bây giờ trận pháp Địa Cung vẫn đang vận chuyển, chứng tỏ trong Địa Cung tất có một trung tâm điều khiển nào đó! Theo ta phỏng đoán, trung tâm điều khiển kia cực có khả năng chính là Thanh Vương Kiếm!
Trong lúc nói chuyện, Ngô Tuyết Tùng lấy ra một bình ngọc cực kỳ tinh xảo đưa cho Bạch Nhạc:
- Nếu không có huyết mạch vương thất ta thì không cách nào nhận chủ Thanh Vương Kiếm! Điều ngươi cần làm chính là tìm đến Thanh Vương Kiếm, sau đó nhỏ máu của ta lên, đến khi ấy, bằng vào lực lượng huyết mạch, ta tự nhiên có thể cảm ứng được, tiến vào khống chế toàn bộ Địa Cung, thu lấy Thanh Vương bí tàng!
….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.