Chương 295: Ân tình này, Bạch Nhạc khắc ghi trong tim
Phiêu Linh Huyễn
05/05/2022
Tiên Du Kiếm Cung sẽ là chốn đi về thích hợp với mình ư?
Bạch Nhạc không cho là như vậy, nhưng hắn hiểu được, hắn nhất định phải khiến Ngô Tuyết Tùng tin tưởng mình.
Đối với người từng làm qua mấy năm tạp dịch ở Linh Tê Kiếm Tông như Bạch Nhạc mà nói, tỏ vẻ khiêm nhường là điều rất dễ dàng, thậm chí hắn không cần lập tức đáp ứng, chỉ cần lộ ra chút do dự, sau đó vào lúc thỏa đáng, lại biểu hiện ra một tia hướng tới đối với Tiên Du Kiếm Cung, vây là đủ rồi.
Dưới tiền đề như thế, tự nhiên là chủ khách trò chuyện vui vẻ.
Đương nhiên, Ngô Tuyết Tùng chưa nói ra quá nhiều tin tức về Thanh Vương bí tàng, mặc dù hắn không tin Bạch Nhạc dám bán đứng mình, nhưng loại chuyện này, không đến thời khắc sau cùng, hắn tuyệt đối sẽ không nói đi ra.
Hiện tại điều hắn muốn thương nghị với Bạch Nhạc là làm sao để che lấp người Thất Tinh Tông và Đạo Lăng Thiên Tông, tìm lý do thích hợp để ở lại Thanh Châu thành.
Đương nhiên, trong đó còn bao gồm điều kiện bảo hộ Bạch gia, bảo hộ Bạch Thanh Nhã an toàn.
Lưu lại trong phủ thành chủ suốt hơn ba canh giờ, mãi đến trời chiều lặn về tây, Bạch Nhạc mới ngồi lên xe ngựa phủ thành chủ đi về Bạch gia.
Không đi gặp bọn Văn Trạch, Bạch Nhạc trực tiếp tới thẳng Thính Hương Thủy Tạ, để Tô Nhã mời Bạch Thanh Nhã đi qua.
Chuyện Thanh Vương bí tàng tự nhiên không thể nói, nhưng chuyện hắn muốn cự tuyệt phản hồi Thất Tinh Tông, ở lại Thanh Châu Thành, thậm chí vào ở trong phủ thành chủ, lại nhất định phải giải thích rõ cho Bạch Thanh Nhã.
- Tiểu Nhạc, rốt cục ngươi còn có bao nhiêu chuyện gạt ta?
Nghe được Bạch Nhạc lại kéo lên quan hệ với phủ chủ Thanh Châu, Bạch Thanh Nhã có chút đau đầu hỏi.
Cười khổ một tiếng, Bạch Nhạc lắc đầu nói:
- Thanh Nhã tỷ, tin tưởng ta, không phải ta muốn muốn gạt ngươi, mà có một số chuyện thực sự không thể nói! Nói cho ngươi, chẳng những khiến ngươi gặp rủi ro, còn có thể đẩy ta vào tình thế nguy hiểm. . .
Bạch Nhạc rất rõ ràng tính cách Bạch Thanh Nhã, nếu chỉ nói nàng gặp nguy hiểm, Bạch Thanh Nhã tất sẽ không chịu để yên, nhất định phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Nhưng nếu nói, có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho mình, Thanh Nhã tỷ liền tuyệt đối sẽ không truy hỏi tiếp.
- Thanh Nhã tỷ, ngươi cũng thấy được bọn Thiên Thu trưởng lão lợi hại thế nào rồi đấy! Tuy hiện tại bọn hắn đối với ta rất tốt, nhưng có một số chuyện, lại nhất định không thể để bọn hắn biết, bằng không, bọn hắn liền sẽ là người đầu tiên nhảy ra giết ta, hiểu không?
Nghĩ đến thái độ của bọn Chu Mộng Dương lúc Bạch Nhạc xuất hiện với thân phận Yến Bắc Thần, Bạch Thanh Nhã liền biết, Bạch Nhạc không phải đang gạt nàng, sắc mặt lập tức ngưng trọng lên nhiều.
- Thanh Nhã tỷ, ngươi không tu hành nên không biết, đối mặt cao thủ như bọn hắn, người thường sẽ chẳng có gì bí mật nữa cả! Chỉ cần bọn hắn sinh nghi, dù ngươi liều chết không nói, bọn hắn cũng sẽ có cách được đến đáp án muốn biết từ trong miệng ngươi.
Nói tới nước này rồi, Bạch Thanh Nhã tự nhiên hiểu được ý của Bạch Nhạc:
- Tiểu Nhạc, tỷ tỷ biết, ngươi không nói, ta liền không hỏi! Chẩng qua, vô luận lúc nào, ngươi nhất định phải lấy bảo đảm an toàn tính mạng làm đầu, điểm này, ngươi nhất định phải đáp ứng ta!
- Yên tâm đi, Thanh Nhã tỷ! Trước ngươi cũng thấy rồi đấy, hiện tại tiểu Nhạc rất lợi hại, bất kể là ai, muốn giết ta đều không dễ dàng vậy đâu!
Quay sang Tô Nhan, Bạch Nhạc thoáng trầm ngâm một lát, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói:
- Tô cô nương, ta cũng không gạt ngươi, lần này chỗ ta muốn đi, đối với ngươi mà nói, có lẽ sẽ có chút nguy hiểm, nguyện ý theo ta hay không, chính ngươi tự quyết định!
Thật ra Bạch Nhạc vốn không định để Tô Nhan đi cùng, rốt cuộc Thanh Vương bí tàng nhất định hung hiểm dị thường, nhất thời sơ sẩy khả năng liền sẽ vẫn lạc.
Nhưng mà, lần này đi về, thấy được ánh mắt chờ mong của Tô Nhan, Bạch Nhạc không khỏi có chút mềm lòng.
Tô Nhan vốn không phải nữ nhân tự nguyện bình phàm, bằng không cũng sẽ không chọn tu ma, sẽ không đánh cược đi theo mình, nếu chỉ khiến Tô Nhan một mực ở lại Bạch gia bảo hộ Thanh Nhã tỷ, đối với Tô Nhan mà nói, như thế khó miễn quá không công bằng.
Tô Nhan chọn đi theo mình không phải để làm hộ vệ, thị nữ, mà là muốn có được càng nhiều lợi ích, bước lên con đường tu hành càng thêm rộng thoáng.
Đã vậy, lúc có cơ hội, sao mình không thể dẫn nàng cùng đi?
Quả nhiên, nghe được lời này của Bạch Nhạc, trong mắt Tô Nhan lập tức hiện lên vẻ cuồng hỉ, vội khom lưng nói:
- Nguyện đi theo công tử!
Ngón tay khẽ búng, một chiếc túi trữ vật bay thẳng về phía Tô Nhan, Bạch Nhạc trầm giọng nói:
- Ngươi hẳn nên rõ ràng, phương pháp tu hành của ta tuyệt không được truyền ra ngoài! Đây là công pháp tu hành Huyết Ảnh Ma Tông ta được đến từ trên người Mạc Vô Tình, chắc sẽ hữu dụng với ngươi! Trong đấy còn có một ít linh thạch, chắc cũng đủ cho ngươi thường ngày tu hành, sau này còn cần gì, ngươi cứ việc nói, chỉ cần ta có, nhất định tận lực thỏa mãn yêu cầu cho ngươi!
- Tô cô nương, ta nói qua, chỉ cần ngươi nguyện ý tin tưởng ta, Bạch Nhạc tất không phụ ngươi!
Lúc trước đối mặt Phá Nam Phi, hắn và đối phương đánh đến lưỡng bại câu thương, cuối cùng Tô Nhan vẫn không chọn nhân cơ hội hạ sát thủ, mà lập thệ đi theo, khi đó, Bạch Nhạc liền từng nói qua, tất không phụ bạc!
Thời gian qua, Tô Nhan quả thực cũng dùng hành động bản thân, chứng minh sự tín nhiệm và trung thành nàng dành cho Bạch Nhạc, dưới tình huống như vậy, Bạch Nhạc tự nhiên cũng muốn có đi có lại, cấp cho Tô Nhan một ít chỗ tốt.
- Đa tạ công tử!
Tiếp lấy túi trữ vật, trong mắt Tô Nhan tràn đầy hưng phấn và kinh hỉ, lần nữa quỳ gối cảm tạ.
Đối với Tô Nhan mà nói, đây há chẳng phải khổ tận cam lai.
Hết thảy nỗ lực và trả ra thời gian vừa rồi, cuối cùng đã có hồi báo.
Tô Nhan rõ ràng, từ giờ khắc này, Bạch Nhạc mới chính thức tiếp thu nàng, không còn một mực ôm theo tâm lý đề phòng như trước.
An bài xong xuôi, Bạch Nhạc đi tắm rửa một lần, đây cũng là lần đầu tiên Bạch Nhạc được thoải mái nghỉ ngơi trong mấy ngày qua.
Sáng sớm hôm sau, Văn Trạch chạy tới Thính Hương Thủy Tạ.
- Bạch Nhạc, lúc nào chúng ta về lại Thất Tinh Tông?
Đám người Văn Trạch đến Bạch gia, thứ nhất là vì nói cho người khác biết, Bạch gia và Bạch Nhạc được đến Đạo Lăng Thiên Tông che chở, hai là đợi khi Bạch Nhạc lộ diện liền mang Bạch Nhạc quay lại Thất Tinh Tông.
Giờ Bạch Nhạc đã đi về, lấy tính cách Văn Trạch, tự nhiên không nguyện ở lại Bạch gia lâu thêm nữa.
Nhìn vào Văn Trạch, thoáng trầm ngâm một lát, mãi lúc sau Bạch Nhạc mới chậm rãi nói:
- Văn sư huynh, thật không dám giấu, ta chưa có dự định về Thất Tinh Tông.
- Hả?
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, Văn Trạch không khỏi nhướng mày:
- Bạch Nhạc, ngươi biết ngươi đang làm gì không? Hiện tại Yến Bắc Thần chính đang nhăm nhe cướp đi Linh Khư Quả từ trong tay ngươi, không về Thất Tinh Tông, giờ trong Thanh Châu có chỗ nào là an toàn nữa đâu?
Tựa hồ nghĩ đến điều gì, Văn Trạch nói tiếp:
- Ngươi lo lắng tỷ tỷ ngươi? Chẳng phải Thiên Thu đại sư đã đồng ý cho nàng theo ngươi cùng đi về Thất Tinh Tông rồi ư?
Trầm mặc khoảnh khắc, lúc này Bạch Nhạc mới ngẩng đầu đáp:
- Văn sư huynh, ta không muốn lừa ngươi! Ta hiểu hiện tại đi về Thất Tinh Tông đồng nghĩa với điều gì, Linh Khư Quả là hi vọng duy nhất để ta khai mở Tinh Cung, ta không muốn dễ dàng lãng phí cơ hội này như vậy! Càng không muốn tranh phong với Yến Bắc Thần. . .
- Hôm qua ta đi gặp phủ chủ Thanh Châu, hắn bằng lòng che chở ta cũng như bảo đảm an toàn cho Bạch gia.
Ngây người mất một lúc, Văn Trạch cũng không ngốc, tự nhiên rõ ràng kết quả nếu Bạch Nhạc trở lại Thất Tinh Tông vào lúc này, song hắn dù sao cũng là đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, có mấy lời không thể nói quá rõ ràng! Nhưng nếu Bạch Nhạc đã tự mình đoán được, hắn cũng không muốn phủ nhận, càng không đáng dùng lời nói dối lừa gạt.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Văn Trạch khẽ thở dài một hơi:
- Cái giá ngươi phải trả là gì?
Mặc dù không biết Bạch Nhạc và Ngô Tuyết Tùng đàm luận thế nào, nhưng Văn Trạch cũng đoán được, đối phương sẽ không vô duyên vô cớ đáp ứng điều kiện của Bạch Nhạc.
- Trở thành thống lĩnh Thanh Vân Kỵ!
Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp.
- Còn gì nữa không?
Thân làm thống lĩnh Thanh Vân Kỵ, bằng với bị nhét dưới trướng Ngô Tuyết Tùng, nhưng mà, đại giá như thế hiển nhiên vẫn chưa đủ.
Cười khổ một tiếng, Bạch Nhạc chậm rãi nói tiếp:
- Còn có, sau khi bước vào Tinh Cung Cảnh. . . Bái nhập Tiên Du Kiếm Cung!
- Ngươi!
Nghe tới đó, Văn Trạch lập tức giận tím mặt!
Phải biết, đương sơ ở Linh Tê Kiếm Tông, Văn Trạch từng thay mặt Tử Dương Chân Nhân, thậm chí thay mặt Vân Mộng Chân truyền lời, nói có thể mang Bạch Nhạc gia nhập Đạo Lăng Thiên Tông, nhưng lại bị Bạch Nhạc cự tuyệt!
Giờ mới qua bao lâu, Bạch Nhạc lại đồng ý bái nhập Tiên Du Kiếm Cung, đây là ý gì?
Lẽ nào, Đạo Lăng Thiên Tông không bằng Tiên Du Kiếm Cung?
- Không phải mong muốn, mà thật đành chịu!
Thở dài một tiếng, Bạch Nhạc lắc đầu, tiếp tục giải thích:
- Còn hơn một năm liền đến thời điểm Linh Tê Kiếm Tông tham dự khảo hạch tông môn cấp Huyền, tới khi ấy, ta sẽ phản hồi Linh Tê Kiếm Tông, giúp tông môn hoàn thành khảo hạch, đáp trả ân tình cho Linh Tê Kiếm Tông! Thêm nữa, Ngô Tuyết Tùng cũng sẽ tận lực giúp ta đạt thành mục đích, đây là điều kiện để ta bái nhập Tiên Du Kiếm Cung.
- . . .
Nghe thế, Văn Trạch há hốc mồm, lại thực sự không biết nên nói gì cho phải.
Ngẩng đầu nhìn vào trong mắt Văn Trạch, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Văn sư huynh, ta không dối gạt ngươi, ta cũng muốn bái nhập Đạo Lăng Thiên Tông, trước đây từng nghĩ qua. . . Nhưng mà, ngươi cũng hiểu, bằng vào thân phận và tính cách ta, thực sự không quá thích hợp bái nhập Đạo Lăng Thiên Tông, hơn nữa, tất sẽ mang đến phiền toái cho Thánh Nữ. . .
- Huống hồ, bản thân ta vốn là kiếm tu, đối với ta tới nói, có lẽ Tiên Du Kiếm Cung mới là chốn đi về tốt nhất!
- . . .
- Những lời này, kỳ thực ta không nên nói cho ngươi. . . Chỉ là, ngươi ta dù sao cũng làm bằng hữu một trận, Bạch Nhạc thật không đành tâm lừa dối!
Nhìn vào Bạch Nhạc, Văn Trạch muốn nói gì đó, nhưng sau cùng lại chỉ hóa thành tiếng thở dài.
- Cũng tốt! Ngươi nói đúng, thân phận ngươi quả thực không thích hợp bái nhập Đạo Lăng Thiên Tông, bây giờ phản hồi Thất Tinh Tông càng không phải lựa chọn đúng đắn. . . Ngươi có đường đi của chính mình, ta tôn trọng lựa chọn của ngươi!
- Đa tạ!
Hơi hơi ôm quyền, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
- Được rồi, nếu ngươi tâm ý đã quyết, ta cũng không ở lại đây lâu. . . Chỉ là, chuyện Thanh Châu còn chưa kết thúc! Bất luận là Yến Bắc Thần hay Huyết Ảnh Ma Tông đều sẽ không chịu để yên, Tiên Du Kiếm Cung không được nhúng tay vào chuyện Thanh Châu. . . Chỉ bằng một mình Ngô Tuyết Tùng, chưa hẳn bảo vệ được ngươi! Chính ngươi chú ý cẩn thận!
Nói xong những lời này, Văn Trạch dứt khoát xoay người đi thẳng.
Nhìn theo bóng lưng Văn Trạch, Bạch Nhạc không khỏi có chút hổ thẹn, hắn có thể cảm giác được, Văn Trạch thật coi hắn là bằng hữu, bằng không tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông bỏ như vậy. Nếu có khả năng, hắn tự nhiên không nguyện lừa dối, nhưng chuyện tới nước này, sớm đã không có chỗ cho hắn lựa chọn.
- Văn sư huynh, trời cao sông dài, sau này chúng ta tự nhiên sẽ có lúc gặp lại. . . Ân tình này, Bạch Nhạc khắc ghi trong tim.
…
Bạch Nhạc không cho là như vậy, nhưng hắn hiểu được, hắn nhất định phải khiến Ngô Tuyết Tùng tin tưởng mình.
Đối với người từng làm qua mấy năm tạp dịch ở Linh Tê Kiếm Tông như Bạch Nhạc mà nói, tỏ vẻ khiêm nhường là điều rất dễ dàng, thậm chí hắn không cần lập tức đáp ứng, chỉ cần lộ ra chút do dự, sau đó vào lúc thỏa đáng, lại biểu hiện ra một tia hướng tới đối với Tiên Du Kiếm Cung, vây là đủ rồi.
Dưới tiền đề như thế, tự nhiên là chủ khách trò chuyện vui vẻ.
Đương nhiên, Ngô Tuyết Tùng chưa nói ra quá nhiều tin tức về Thanh Vương bí tàng, mặc dù hắn không tin Bạch Nhạc dám bán đứng mình, nhưng loại chuyện này, không đến thời khắc sau cùng, hắn tuyệt đối sẽ không nói đi ra.
Hiện tại điều hắn muốn thương nghị với Bạch Nhạc là làm sao để che lấp người Thất Tinh Tông và Đạo Lăng Thiên Tông, tìm lý do thích hợp để ở lại Thanh Châu thành.
Đương nhiên, trong đó còn bao gồm điều kiện bảo hộ Bạch gia, bảo hộ Bạch Thanh Nhã an toàn.
Lưu lại trong phủ thành chủ suốt hơn ba canh giờ, mãi đến trời chiều lặn về tây, Bạch Nhạc mới ngồi lên xe ngựa phủ thành chủ đi về Bạch gia.
Không đi gặp bọn Văn Trạch, Bạch Nhạc trực tiếp tới thẳng Thính Hương Thủy Tạ, để Tô Nhã mời Bạch Thanh Nhã đi qua.
Chuyện Thanh Vương bí tàng tự nhiên không thể nói, nhưng chuyện hắn muốn cự tuyệt phản hồi Thất Tinh Tông, ở lại Thanh Châu Thành, thậm chí vào ở trong phủ thành chủ, lại nhất định phải giải thích rõ cho Bạch Thanh Nhã.
- Tiểu Nhạc, rốt cục ngươi còn có bao nhiêu chuyện gạt ta?
Nghe được Bạch Nhạc lại kéo lên quan hệ với phủ chủ Thanh Châu, Bạch Thanh Nhã có chút đau đầu hỏi.
Cười khổ một tiếng, Bạch Nhạc lắc đầu nói:
- Thanh Nhã tỷ, tin tưởng ta, không phải ta muốn muốn gạt ngươi, mà có một số chuyện thực sự không thể nói! Nói cho ngươi, chẳng những khiến ngươi gặp rủi ro, còn có thể đẩy ta vào tình thế nguy hiểm. . .
Bạch Nhạc rất rõ ràng tính cách Bạch Thanh Nhã, nếu chỉ nói nàng gặp nguy hiểm, Bạch Thanh Nhã tất sẽ không chịu để yên, nhất định phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Nhưng nếu nói, có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho mình, Thanh Nhã tỷ liền tuyệt đối sẽ không truy hỏi tiếp.
- Thanh Nhã tỷ, ngươi cũng thấy được bọn Thiên Thu trưởng lão lợi hại thế nào rồi đấy! Tuy hiện tại bọn hắn đối với ta rất tốt, nhưng có một số chuyện, lại nhất định không thể để bọn hắn biết, bằng không, bọn hắn liền sẽ là người đầu tiên nhảy ra giết ta, hiểu không?
Nghĩ đến thái độ của bọn Chu Mộng Dương lúc Bạch Nhạc xuất hiện với thân phận Yến Bắc Thần, Bạch Thanh Nhã liền biết, Bạch Nhạc không phải đang gạt nàng, sắc mặt lập tức ngưng trọng lên nhiều.
- Thanh Nhã tỷ, ngươi không tu hành nên không biết, đối mặt cao thủ như bọn hắn, người thường sẽ chẳng có gì bí mật nữa cả! Chỉ cần bọn hắn sinh nghi, dù ngươi liều chết không nói, bọn hắn cũng sẽ có cách được đến đáp án muốn biết từ trong miệng ngươi.
Nói tới nước này rồi, Bạch Thanh Nhã tự nhiên hiểu được ý của Bạch Nhạc:
- Tiểu Nhạc, tỷ tỷ biết, ngươi không nói, ta liền không hỏi! Chẩng qua, vô luận lúc nào, ngươi nhất định phải lấy bảo đảm an toàn tính mạng làm đầu, điểm này, ngươi nhất định phải đáp ứng ta!
- Yên tâm đi, Thanh Nhã tỷ! Trước ngươi cũng thấy rồi đấy, hiện tại tiểu Nhạc rất lợi hại, bất kể là ai, muốn giết ta đều không dễ dàng vậy đâu!
Quay sang Tô Nhan, Bạch Nhạc thoáng trầm ngâm một lát, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói:
- Tô cô nương, ta cũng không gạt ngươi, lần này chỗ ta muốn đi, đối với ngươi mà nói, có lẽ sẽ có chút nguy hiểm, nguyện ý theo ta hay không, chính ngươi tự quyết định!
Thật ra Bạch Nhạc vốn không định để Tô Nhan đi cùng, rốt cuộc Thanh Vương bí tàng nhất định hung hiểm dị thường, nhất thời sơ sẩy khả năng liền sẽ vẫn lạc.
Nhưng mà, lần này đi về, thấy được ánh mắt chờ mong của Tô Nhan, Bạch Nhạc không khỏi có chút mềm lòng.
Tô Nhan vốn không phải nữ nhân tự nguyện bình phàm, bằng không cũng sẽ không chọn tu ma, sẽ không đánh cược đi theo mình, nếu chỉ khiến Tô Nhan một mực ở lại Bạch gia bảo hộ Thanh Nhã tỷ, đối với Tô Nhan mà nói, như thế khó miễn quá không công bằng.
Tô Nhan chọn đi theo mình không phải để làm hộ vệ, thị nữ, mà là muốn có được càng nhiều lợi ích, bước lên con đường tu hành càng thêm rộng thoáng.
Đã vậy, lúc có cơ hội, sao mình không thể dẫn nàng cùng đi?
Quả nhiên, nghe được lời này của Bạch Nhạc, trong mắt Tô Nhan lập tức hiện lên vẻ cuồng hỉ, vội khom lưng nói:
- Nguyện đi theo công tử!
Ngón tay khẽ búng, một chiếc túi trữ vật bay thẳng về phía Tô Nhan, Bạch Nhạc trầm giọng nói:
- Ngươi hẳn nên rõ ràng, phương pháp tu hành của ta tuyệt không được truyền ra ngoài! Đây là công pháp tu hành Huyết Ảnh Ma Tông ta được đến từ trên người Mạc Vô Tình, chắc sẽ hữu dụng với ngươi! Trong đấy còn có một ít linh thạch, chắc cũng đủ cho ngươi thường ngày tu hành, sau này còn cần gì, ngươi cứ việc nói, chỉ cần ta có, nhất định tận lực thỏa mãn yêu cầu cho ngươi!
- Tô cô nương, ta nói qua, chỉ cần ngươi nguyện ý tin tưởng ta, Bạch Nhạc tất không phụ ngươi!
Lúc trước đối mặt Phá Nam Phi, hắn và đối phương đánh đến lưỡng bại câu thương, cuối cùng Tô Nhan vẫn không chọn nhân cơ hội hạ sát thủ, mà lập thệ đi theo, khi đó, Bạch Nhạc liền từng nói qua, tất không phụ bạc!
Thời gian qua, Tô Nhan quả thực cũng dùng hành động bản thân, chứng minh sự tín nhiệm và trung thành nàng dành cho Bạch Nhạc, dưới tình huống như vậy, Bạch Nhạc tự nhiên cũng muốn có đi có lại, cấp cho Tô Nhan một ít chỗ tốt.
- Đa tạ công tử!
Tiếp lấy túi trữ vật, trong mắt Tô Nhan tràn đầy hưng phấn và kinh hỉ, lần nữa quỳ gối cảm tạ.
Đối với Tô Nhan mà nói, đây há chẳng phải khổ tận cam lai.
Hết thảy nỗ lực và trả ra thời gian vừa rồi, cuối cùng đã có hồi báo.
Tô Nhan rõ ràng, từ giờ khắc này, Bạch Nhạc mới chính thức tiếp thu nàng, không còn một mực ôm theo tâm lý đề phòng như trước.
An bài xong xuôi, Bạch Nhạc đi tắm rửa một lần, đây cũng là lần đầu tiên Bạch Nhạc được thoải mái nghỉ ngơi trong mấy ngày qua.
Sáng sớm hôm sau, Văn Trạch chạy tới Thính Hương Thủy Tạ.
- Bạch Nhạc, lúc nào chúng ta về lại Thất Tinh Tông?
Đám người Văn Trạch đến Bạch gia, thứ nhất là vì nói cho người khác biết, Bạch gia và Bạch Nhạc được đến Đạo Lăng Thiên Tông che chở, hai là đợi khi Bạch Nhạc lộ diện liền mang Bạch Nhạc quay lại Thất Tinh Tông.
Giờ Bạch Nhạc đã đi về, lấy tính cách Văn Trạch, tự nhiên không nguyện ở lại Bạch gia lâu thêm nữa.
Nhìn vào Văn Trạch, thoáng trầm ngâm một lát, mãi lúc sau Bạch Nhạc mới chậm rãi nói:
- Văn sư huynh, thật không dám giấu, ta chưa có dự định về Thất Tinh Tông.
- Hả?
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, Văn Trạch không khỏi nhướng mày:
- Bạch Nhạc, ngươi biết ngươi đang làm gì không? Hiện tại Yến Bắc Thần chính đang nhăm nhe cướp đi Linh Khư Quả từ trong tay ngươi, không về Thất Tinh Tông, giờ trong Thanh Châu có chỗ nào là an toàn nữa đâu?
Tựa hồ nghĩ đến điều gì, Văn Trạch nói tiếp:
- Ngươi lo lắng tỷ tỷ ngươi? Chẳng phải Thiên Thu đại sư đã đồng ý cho nàng theo ngươi cùng đi về Thất Tinh Tông rồi ư?
Trầm mặc khoảnh khắc, lúc này Bạch Nhạc mới ngẩng đầu đáp:
- Văn sư huynh, ta không muốn lừa ngươi! Ta hiểu hiện tại đi về Thất Tinh Tông đồng nghĩa với điều gì, Linh Khư Quả là hi vọng duy nhất để ta khai mở Tinh Cung, ta không muốn dễ dàng lãng phí cơ hội này như vậy! Càng không muốn tranh phong với Yến Bắc Thần. . .
- Hôm qua ta đi gặp phủ chủ Thanh Châu, hắn bằng lòng che chở ta cũng như bảo đảm an toàn cho Bạch gia.
Ngây người mất một lúc, Văn Trạch cũng không ngốc, tự nhiên rõ ràng kết quả nếu Bạch Nhạc trở lại Thất Tinh Tông vào lúc này, song hắn dù sao cũng là đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, có mấy lời không thể nói quá rõ ràng! Nhưng nếu Bạch Nhạc đã tự mình đoán được, hắn cũng không muốn phủ nhận, càng không đáng dùng lời nói dối lừa gạt.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Văn Trạch khẽ thở dài một hơi:
- Cái giá ngươi phải trả là gì?
Mặc dù không biết Bạch Nhạc và Ngô Tuyết Tùng đàm luận thế nào, nhưng Văn Trạch cũng đoán được, đối phương sẽ không vô duyên vô cớ đáp ứng điều kiện của Bạch Nhạc.
- Trở thành thống lĩnh Thanh Vân Kỵ!
Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp.
- Còn gì nữa không?
Thân làm thống lĩnh Thanh Vân Kỵ, bằng với bị nhét dưới trướng Ngô Tuyết Tùng, nhưng mà, đại giá như thế hiển nhiên vẫn chưa đủ.
Cười khổ một tiếng, Bạch Nhạc chậm rãi nói tiếp:
- Còn có, sau khi bước vào Tinh Cung Cảnh. . . Bái nhập Tiên Du Kiếm Cung!
- Ngươi!
Nghe tới đó, Văn Trạch lập tức giận tím mặt!
Phải biết, đương sơ ở Linh Tê Kiếm Tông, Văn Trạch từng thay mặt Tử Dương Chân Nhân, thậm chí thay mặt Vân Mộng Chân truyền lời, nói có thể mang Bạch Nhạc gia nhập Đạo Lăng Thiên Tông, nhưng lại bị Bạch Nhạc cự tuyệt!
Giờ mới qua bao lâu, Bạch Nhạc lại đồng ý bái nhập Tiên Du Kiếm Cung, đây là ý gì?
Lẽ nào, Đạo Lăng Thiên Tông không bằng Tiên Du Kiếm Cung?
- Không phải mong muốn, mà thật đành chịu!
Thở dài một tiếng, Bạch Nhạc lắc đầu, tiếp tục giải thích:
- Còn hơn một năm liền đến thời điểm Linh Tê Kiếm Tông tham dự khảo hạch tông môn cấp Huyền, tới khi ấy, ta sẽ phản hồi Linh Tê Kiếm Tông, giúp tông môn hoàn thành khảo hạch, đáp trả ân tình cho Linh Tê Kiếm Tông! Thêm nữa, Ngô Tuyết Tùng cũng sẽ tận lực giúp ta đạt thành mục đích, đây là điều kiện để ta bái nhập Tiên Du Kiếm Cung.
- . . .
Nghe thế, Văn Trạch há hốc mồm, lại thực sự không biết nên nói gì cho phải.
Ngẩng đầu nhìn vào trong mắt Văn Trạch, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Văn sư huynh, ta không dối gạt ngươi, ta cũng muốn bái nhập Đạo Lăng Thiên Tông, trước đây từng nghĩ qua. . . Nhưng mà, ngươi cũng hiểu, bằng vào thân phận và tính cách ta, thực sự không quá thích hợp bái nhập Đạo Lăng Thiên Tông, hơn nữa, tất sẽ mang đến phiền toái cho Thánh Nữ. . .
- Huống hồ, bản thân ta vốn là kiếm tu, đối với ta tới nói, có lẽ Tiên Du Kiếm Cung mới là chốn đi về tốt nhất!
- . . .
- Những lời này, kỳ thực ta không nên nói cho ngươi. . . Chỉ là, ngươi ta dù sao cũng làm bằng hữu một trận, Bạch Nhạc thật không đành tâm lừa dối!
Nhìn vào Bạch Nhạc, Văn Trạch muốn nói gì đó, nhưng sau cùng lại chỉ hóa thành tiếng thở dài.
- Cũng tốt! Ngươi nói đúng, thân phận ngươi quả thực không thích hợp bái nhập Đạo Lăng Thiên Tông, bây giờ phản hồi Thất Tinh Tông càng không phải lựa chọn đúng đắn. . . Ngươi có đường đi của chính mình, ta tôn trọng lựa chọn của ngươi!
- Đa tạ!
Hơi hơi ôm quyền, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
- Được rồi, nếu ngươi tâm ý đã quyết, ta cũng không ở lại đây lâu. . . Chỉ là, chuyện Thanh Châu còn chưa kết thúc! Bất luận là Yến Bắc Thần hay Huyết Ảnh Ma Tông đều sẽ không chịu để yên, Tiên Du Kiếm Cung không được nhúng tay vào chuyện Thanh Châu. . . Chỉ bằng một mình Ngô Tuyết Tùng, chưa hẳn bảo vệ được ngươi! Chính ngươi chú ý cẩn thận!
Nói xong những lời này, Văn Trạch dứt khoát xoay người đi thẳng.
Nhìn theo bóng lưng Văn Trạch, Bạch Nhạc không khỏi có chút hổ thẹn, hắn có thể cảm giác được, Văn Trạch thật coi hắn là bằng hữu, bằng không tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông bỏ như vậy. Nếu có khả năng, hắn tự nhiên không nguyện lừa dối, nhưng chuyện tới nước này, sớm đã không có chỗ cho hắn lựa chọn.
- Văn sư huynh, trời cao sông dài, sau này chúng ta tự nhiên sẽ có lúc gặp lại. . . Ân tình này, Bạch Nhạc khắc ghi trong tim.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.