Chương 323: Một kiếm này, rốt cuộc là để chém ai?
Phiêu Linh Huyễn
11/05/2022
- Thanh Vương, ngày trước ngươi ỷ vào sức mạnh quân tiên phong của Vương triều Đại Càn mà tàn sát U Minh tông ta, cướp đoạt U Minh thiên công, nhờ vào U Minh Thiên Công ngươi mới có thể sống tạm được ngàn năm. Đáng tiếc, ngươi không nên để Thanh Vương Lăng xuất thế, ta biết ngươi đoạt được U Minh thiên công, đương nhiên sẽ đoán được ngươi chắc chắn chưa chết. Hôm nay ta sẽ đích thân tiễn kẻ đáng lẽ nên chết từ ngàn năm trước là ngươi xuống mồ, sẽ tự tay mai táng kẻ đó trong chính lăng mộ này.
Dạ Thần Hi cầm lưỡi hái Tử Thần trong tay, lạnh lùng nói.
- Ngươi khéo đùa nhỉ?
Thanh Vương liếc mắt nhìn Dạ Thần Hi, khinh thường nói:
- Khi U Minh tông còn đang ở đỉnh cao, bản vương còn có thể tàn sát chúng, huống chi bây giờ, chỉ bằng vào ngươi thì có tư cách gì mà tìm ta trả thù?!
- Nếu Thanh Vương đã khôi phục được tu vi, cơn giận này dĩ nhiên ta sẽ nuốt xuống., nhưng hôm nay ngươi mới vừa đoạt xá, chưa chắc ta đánh không lại ngươi. U Minh thiên công tuy mạnh, nhưng lúc tu luyện lần đầu phải trải qua một kiếp tán công. Người khác có thể không biết nhược điểm của ngươi, nhưng ta thì khác. Thanh Vương, ngươi còn có thể duy trì tu vi Tinh Cung cảnh này bao lâu chứ?
Những lời này lập tức khiến tinh thần Triệu Thụy phấn chấn.
Thanh Vương Bất Tử trở về, cầm theo Thanh Vương Kiếm, lại thêm hắn đang ở vị trí cực kỳ thuận lợi là Thanh Vương Lăng này, gần như có thể nói là bất khả chiến bại.
Nhưng theo những gì Dạ Thần Hi nói, nếu Thanh Vương thật sự phải trải qua một kiếp tán công, vậy bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để giết chết Thanh Vương. Đối với Triệu Thụy mà nói, đây chính là cơ hội duy nhất để trở mình.
Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ, những điều mà Dạ Thần Hi nói rốt cuộc có phải là sự thật hay không?
Bạch Nhạc khác với những người còn lại, khi nghe thấy lời nói của Dạ Thần Hi, trong đầu hắn liền lóe lên ý nghĩ, lúc trước hắn còn cảm thấy có vài chỗ khó hiểu, nhưng giờ khắc này tất cả đều đã trở nên rõ ràng.
Lúc trước khi mới bước chân vào Thanh Vương Lăng, Bạch Nhạc không lập tức đi tìm Thanh Vương Kiếm, mà đã sử dụng Thông Thiên ma công để đột nhập vào hầu hết địa cung bên trong lăng mộ này.
Tuy nhiên từ khi đột nhập vào Đan Các, Bạch Nhạc đã phát hiện ra cái gọi là bí tàng của Thanh Vương này lại vô cùng kỳ quái, dường như mọi thứ mà Thanh Vương lưu lại đều nằm ở dưới tu vi Tinh Cung cảnh.
Bên trong Đan Các toàn bộ đều là đan dược cần thiết để tu luyện từ Dẫn Linh đến Linh Phủ cảnh.
Trước đó Bạch Nhạc không hiểu lý do của việc này, nhưng bây giờ khi nghe thấy lời của Dạ Thần Hi, hắn đã hoàn toàn hiểu ra.
Những thứ này vốn không phải là bí tàng của Thanh Vương, mà chúng là thứ để dành cho hắn tu luyện khi phải trải qua kiếp tán công.
Cho dù là đan dược, bảo vật hay linh dược, tất cả đều là do hắn đích thân chuẩn bị vì chuyện tu luyện của chính mình.
Nghĩ đến đây, trong mắt Bạch Nhạc lóe lên một tia sáng.
- Ngươi biết quá nhiều rồi.
Sát khí hiện lên, trong mắt Thanh Vương lộ ra vẻ điên cuồng, thân hình hắn thoắt cái đã cầm Thanh Vương Kiếm hung hãn chém về phía Dạ Thần Hi. Đấy vốn là một bố cục hoàn mỹ, Bạch Nhạc đưa Ngô Tuyết Tùng tới, hắn liền có thể tuyên bố thắng lợi.
Nhưng thật không may, Thanh Vương chưa từng ngờ giữa đường lại nhảy ra một tên truyền nhân của U Minh tông, còn hiểu rõ U Minh thiên công như lòng bàn tay, trực tiếp nhìn thấu được điểm yếu lúc này của hắn.
Cho nên đối với Thanh Vương mà nói, Dạ Thần Hi chính là mối nguy lớn nhất, nhất định phải nhanh chóng diệt trừ thì Thanh Vương mới có thể an tâm.
Mặc dù phải trải qua một kiếp tán công, nhưng trong quá trình đó chắc chắn có thể bộc phát hoàn toàn sức mạnh của bản thân Ngô Tuyết Tùng, hơn nữa còn có Thanh Vương Kiếm cùng với uy lực của sát trận, Thanh Vương vẫn có tự tin giết chết được Dạ Thần Hi.
Một kiếm này chém xuống đã trực tiếp hất văng lưỡi hái Tử Thần của Dạ Thần Hi lên không trung, sát ý kinh hồn theo thanh kiếm truyền xuống, chém thẳng vào chỗ hiểm của Dạ Thần Hi.
Thanh Vương Bất Tử năm xưa cực kỳ đáng sợ, dù là bây giờ hắn chỉ có thể điều động sức mạnh của bản thân Ngô Tuyết Tùng, nhưng đã phát huy ra được uy lực khủng khiếp như thế này, có thể nói là kinh thiên động địa, một kiếm này chém xuống có thể trực tiếp giết chết Dạ Thần Hi.
- Bùm!!!
Ngay lúc nhát chém chuẩn bị giáng xuống chỗ Dạ Thần Hi, một lưỡi đao gió mạnh mẽ đột ngột quét tới, trực tiếp chặn Thanh Vương Kiếm lại. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, những lưỡi dao gió này đều bị Thanh Vương Kiếm chém vỡ, nhưng may là cũng chặn được một kiếm của Thanh Vương.
Triệu Thụy.
Trước bờ vực của sự sống và cái chết, cuối cùng Triệu Thụy cũng đã ra tay, thân là đệ tử của Đạo Lăng thiên tông, hắn ta không hề có hảo cảm đối với truyền nhân của U Minh tông, thậm chí nếu có gặp ở bên ngoài, hắn ta chỉ hận không thể lập tức giết chết đối phương cho sảng khoái.
Nhưng vào lúc này, Triệu Thụy vẫn phải ra tay để bảo vệ đối phương.
Nguyên nhân rất đơn giản, cho dù phải trải qua kiếp tán công, Thanh Vương vẫn là mối uy hiếp đáng sợ nhất.
Giả sử Dạ Thần Hi chết, sợ rằng người phải chết tiếp theo chính là Triệu Thụy hắn ta.
Nếu một mình chiến đấu, cho dù Triệu Thụy có tự tin đến đâu, hắn ta cũng biết rõ rằng mình sẽ không bao giờ là đối thủ của Thanh Vương.
Như vậy cách duy nhất chính là hợp lực với Dạ Thần Hi, lấy sức mạnh của hai người mạnh mẽ ngăn chặn Thanh Vương, đợi đến lúc Thanh Vương tán công, lập tức giết chết Thanh Vương, phá vỡ thế giết chóc trước mắt.
Đương nhiên, sau khi giết chết Thanh Vương, có thể Triệu Thụy và Dạ Thần Hi sẽ không tránh khỏi một cuộc chiến, nhưng ít nhất đó phải là sau khi giết được Thanh Vương.
- Ngươi tìm chết!!!
Một kiếm của Thanh Vương bị Triệu Thụy phá đi, Thanh Vương giận tím mặt, hắn liền xoay người lại, chém về phía Triệu Thụy một kiếm.
Sau khi được Triệu Thụy ra tay tương trợ, sau một chút trì hoãn, Dạ Thần Hi đã phản ứng lại, hắn cười lạnh một tiếng, trở tay lại chém một nhát về phía kiếm của Thanh Vương, theo đó cứu được Triệu Thụy.
Trên thực tế từ lúc bắt đầu, Dạ Thần Hi cũng biết rõ chỉ dựa vào bản thân mình thì không có cách nào đánh thắng được Thanh Vương, nhưng hắn vẫn hung hãn ra tay. Sau cùng hắn đã tính đúng, Triệu Thụy chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Không chỉ Triệu Thụy mà tất cả những người có mặt ở đây ngay lúc này, nếu không muốn chết thì nhất định phải giúp hắn ta giết Thanh Vương.
Hắn không có giao tình gì với ai cả, chỉ là trong tình huống này bắt buộc mọi người phải liên thủ lại với nhau.
Thanh Vương Bất Tử sống lại, bây giờ mọi người đều là châu chấu trên dây, hoặc là giết chết Thanh Vương phá vỡ sát trận đi ra ngoài, hoặc là toàn bộ đều chết trong tay của Thanh Vương, trở thành vật hi sinh đầu tiên sau khi Thanh Vương Bất Tử được tái sinh.
Vào lúc này, việc phân biệt chính tà, phân biệt giữa Đạo giáo và yêu ma đều là chuyện nhảm nhí, chỉ có sống sót mới là quan trọng nhất.
- Bạch Nhạc, cùng nhau đánh đi, nếu Thanh Vương không chết thì không ai trong chúng ta có thể sống sót rời đi cả.
Văn Trạch vừa dứt lời liền đánh về phía Thanh Vương.
Tuy nhiên điều không ai nghĩ tới là vào lúc này, Thanh Vương lại lên tiếng:
- Bạch Nhạc, những gì bản vương đã nói thì sẽ giữ lời, giữa ta và ngươi còn có khế ước linh hồn, ngươi không cần sợ bản vương sẽ đổi ý. Giúp bản vương giết hết mấy người bọn họ, bí tàng của bản vương đều thuộc về ngươi.
Tình thế nguy cấp, giờ khắc này Thanh Vương cũng không còn để ý tới mặt mũi gì nữa, hắn trầm giọng mở miệng.
Lời này vừa nói ra, trong mắt mọi người đồng thời đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bạch Nhạc.
Ai cũng biết rõ rằng, trước đó Bạch Nhạc là người đầu tiên bước chân vào Thanh Vương Lăng, nếu nói Bạch Nhạc có thỏa thuận gì đó với Thanh Vương, điều này hoàn toàn có thể xảy ra.
Lúc này Văn Trạch lại nhớ về chuyện trước đó, Ngô Tuyết Tùng rõ ràng suýt chút nữa đã hại chết Bạch Nhạc, sau đó Bạch Nhạc lại có thể bỏ qua mà ra tay giúp đỡ Ngô Tuyết Tùng đạt được Thanh Vương Kiếm, bấy giờ trong lòng Văn Trạch đã hoàn toàn hiểu ra.
Bạch Nhạc chưa bao giờ tin tưởng Ngô Tuyết Tùng, rõ ràng ngay từ đầu hắn ta đã biết được Thanh Vương muốn đoạt xá trọng sinh nên mới cố ý đưa Ngô Tuyết Tùng tới đây.
Một câu khế ước linh hồn đã làm cho sắc mặt Triệu Thụy và Dạ Thần Hi đồng thời biến sắc.
Bản thân khế ước linh hồn đã là một bảo đảm to lớn, đủ để xác định khuynh hướng của Bạch Nhạc.
Đương nhiên lúc khác, chút thực lực của Bạch Nhạc vốn không lọt vào mắt bọn họ, nhưng vào lúc này, bất kì một chút sức lực nào cũng có thể phá vỡ thế cân bằng, quyết định hướng đi của thế cục này.
Chỉ một câu nói của Thanh Vương, gần như ngay lập tức phá hủy đi cục diện tốt đẹp mà bọn họ đã khổ tâm xây dựng nên.
Ánh mắt tất cả mọi người lập tức đổ dồn vào Bạch Nhạc.
Giờ phút này, sự lựa chọn của Bạch Nhạc có thể sẽ quyết định sinh tử của tất cả mọi người.
Trên thực tế không chỉ những người khác, mà ngay cả với bản thân Bạch Nhạc, trong lòng hắn cũng có chút dao động, khó có thể đưa ra lựa chọn.
Quyết định tưởng chừng như đơn giản này không chỉ quyết định sinh tử của người khác mà còn là sinh tử của chính bản thân hắn.
Thu Hoằng kiếm đã nằm trong tay, nhưng mà một kiếm này, đến tột cùng là nên chém vào ai?
Dạ Thần Hi cầm lưỡi hái Tử Thần trong tay, lạnh lùng nói.
- Ngươi khéo đùa nhỉ?
Thanh Vương liếc mắt nhìn Dạ Thần Hi, khinh thường nói:
- Khi U Minh tông còn đang ở đỉnh cao, bản vương còn có thể tàn sát chúng, huống chi bây giờ, chỉ bằng vào ngươi thì có tư cách gì mà tìm ta trả thù?!
- Nếu Thanh Vương đã khôi phục được tu vi, cơn giận này dĩ nhiên ta sẽ nuốt xuống., nhưng hôm nay ngươi mới vừa đoạt xá, chưa chắc ta đánh không lại ngươi. U Minh thiên công tuy mạnh, nhưng lúc tu luyện lần đầu phải trải qua một kiếp tán công. Người khác có thể không biết nhược điểm của ngươi, nhưng ta thì khác. Thanh Vương, ngươi còn có thể duy trì tu vi Tinh Cung cảnh này bao lâu chứ?
Những lời này lập tức khiến tinh thần Triệu Thụy phấn chấn.
Thanh Vương Bất Tử trở về, cầm theo Thanh Vương Kiếm, lại thêm hắn đang ở vị trí cực kỳ thuận lợi là Thanh Vương Lăng này, gần như có thể nói là bất khả chiến bại.
Nhưng theo những gì Dạ Thần Hi nói, nếu Thanh Vương thật sự phải trải qua một kiếp tán công, vậy bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để giết chết Thanh Vương. Đối với Triệu Thụy mà nói, đây chính là cơ hội duy nhất để trở mình.
Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ, những điều mà Dạ Thần Hi nói rốt cuộc có phải là sự thật hay không?
Bạch Nhạc khác với những người còn lại, khi nghe thấy lời nói của Dạ Thần Hi, trong đầu hắn liền lóe lên ý nghĩ, lúc trước hắn còn cảm thấy có vài chỗ khó hiểu, nhưng giờ khắc này tất cả đều đã trở nên rõ ràng.
Lúc trước khi mới bước chân vào Thanh Vương Lăng, Bạch Nhạc không lập tức đi tìm Thanh Vương Kiếm, mà đã sử dụng Thông Thiên ma công để đột nhập vào hầu hết địa cung bên trong lăng mộ này.
Tuy nhiên từ khi đột nhập vào Đan Các, Bạch Nhạc đã phát hiện ra cái gọi là bí tàng của Thanh Vương này lại vô cùng kỳ quái, dường như mọi thứ mà Thanh Vương lưu lại đều nằm ở dưới tu vi Tinh Cung cảnh.
Bên trong Đan Các toàn bộ đều là đan dược cần thiết để tu luyện từ Dẫn Linh đến Linh Phủ cảnh.
Trước đó Bạch Nhạc không hiểu lý do của việc này, nhưng bây giờ khi nghe thấy lời của Dạ Thần Hi, hắn đã hoàn toàn hiểu ra.
Những thứ này vốn không phải là bí tàng của Thanh Vương, mà chúng là thứ để dành cho hắn tu luyện khi phải trải qua kiếp tán công.
Cho dù là đan dược, bảo vật hay linh dược, tất cả đều là do hắn đích thân chuẩn bị vì chuyện tu luyện của chính mình.
Nghĩ đến đây, trong mắt Bạch Nhạc lóe lên một tia sáng.
- Ngươi biết quá nhiều rồi.
Sát khí hiện lên, trong mắt Thanh Vương lộ ra vẻ điên cuồng, thân hình hắn thoắt cái đã cầm Thanh Vương Kiếm hung hãn chém về phía Dạ Thần Hi. Đấy vốn là một bố cục hoàn mỹ, Bạch Nhạc đưa Ngô Tuyết Tùng tới, hắn liền có thể tuyên bố thắng lợi.
Nhưng thật không may, Thanh Vương chưa từng ngờ giữa đường lại nhảy ra một tên truyền nhân của U Minh tông, còn hiểu rõ U Minh thiên công như lòng bàn tay, trực tiếp nhìn thấu được điểm yếu lúc này của hắn.
Cho nên đối với Thanh Vương mà nói, Dạ Thần Hi chính là mối nguy lớn nhất, nhất định phải nhanh chóng diệt trừ thì Thanh Vương mới có thể an tâm.
Mặc dù phải trải qua một kiếp tán công, nhưng trong quá trình đó chắc chắn có thể bộc phát hoàn toàn sức mạnh của bản thân Ngô Tuyết Tùng, hơn nữa còn có Thanh Vương Kiếm cùng với uy lực của sát trận, Thanh Vương vẫn có tự tin giết chết được Dạ Thần Hi.
Một kiếm này chém xuống đã trực tiếp hất văng lưỡi hái Tử Thần của Dạ Thần Hi lên không trung, sát ý kinh hồn theo thanh kiếm truyền xuống, chém thẳng vào chỗ hiểm của Dạ Thần Hi.
Thanh Vương Bất Tử năm xưa cực kỳ đáng sợ, dù là bây giờ hắn chỉ có thể điều động sức mạnh của bản thân Ngô Tuyết Tùng, nhưng đã phát huy ra được uy lực khủng khiếp như thế này, có thể nói là kinh thiên động địa, một kiếm này chém xuống có thể trực tiếp giết chết Dạ Thần Hi.
- Bùm!!!
Ngay lúc nhát chém chuẩn bị giáng xuống chỗ Dạ Thần Hi, một lưỡi đao gió mạnh mẽ đột ngột quét tới, trực tiếp chặn Thanh Vương Kiếm lại. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, những lưỡi dao gió này đều bị Thanh Vương Kiếm chém vỡ, nhưng may là cũng chặn được một kiếm của Thanh Vương.
Triệu Thụy.
Trước bờ vực của sự sống và cái chết, cuối cùng Triệu Thụy cũng đã ra tay, thân là đệ tử của Đạo Lăng thiên tông, hắn ta không hề có hảo cảm đối với truyền nhân của U Minh tông, thậm chí nếu có gặp ở bên ngoài, hắn ta chỉ hận không thể lập tức giết chết đối phương cho sảng khoái.
Nhưng vào lúc này, Triệu Thụy vẫn phải ra tay để bảo vệ đối phương.
Nguyên nhân rất đơn giản, cho dù phải trải qua kiếp tán công, Thanh Vương vẫn là mối uy hiếp đáng sợ nhất.
Giả sử Dạ Thần Hi chết, sợ rằng người phải chết tiếp theo chính là Triệu Thụy hắn ta.
Nếu một mình chiến đấu, cho dù Triệu Thụy có tự tin đến đâu, hắn ta cũng biết rõ rằng mình sẽ không bao giờ là đối thủ của Thanh Vương.
Như vậy cách duy nhất chính là hợp lực với Dạ Thần Hi, lấy sức mạnh của hai người mạnh mẽ ngăn chặn Thanh Vương, đợi đến lúc Thanh Vương tán công, lập tức giết chết Thanh Vương, phá vỡ thế giết chóc trước mắt.
Đương nhiên, sau khi giết chết Thanh Vương, có thể Triệu Thụy và Dạ Thần Hi sẽ không tránh khỏi một cuộc chiến, nhưng ít nhất đó phải là sau khi giết được Thanh Vương.
- Ngươi tìm chết!!!
Một kiếm của Thanh Vương bị Triệu Thụy phá đi, Thanh Vương giận tím mặt, hắn liền xoay người lại, chém về phía Triệu Thụy một kiếm.
Sau khi được Triệu Thụy ra tay tương trợ, sau một chút trì hoãn, Dạ Thần Hi đã phản ứng lại, hắn cười lạnh một tiếng, trở tay lại chém một nhát về phía kiếm của Thanh Vương, theo đó cứu được Triệu Thụy.
Trên thực tế từ lúc bắt đầu, Dạ Thần Hi cũng biết rõ chỉ dựa vào bản thân mình thì không có cách nào đánh thắng được Thanh Vương, nhưng hắn vẫn hung hãn ra tay. Sau cùng hắn đã tính đúng, Triệu Thụy chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Không chỉ Triệu Thụy mà tất cả những người có mặt ở đây ngay lúc này, nếu không muốn chết thì nhất định phải giúp hắn ta giết Thanh Vương.
Hắn không có giao tình gì với ai cả, chỉ là trong tình huống này bắt buộc mọi người phải liên thủ lại với nhau.
Thanh Vương Bất Tử sống lại, bây giờ mọi người đều là châu chấu trên dây, hoặc là giết chết Thanh Vương phá vỡ sát trận đi ra ngoài, hoặc là toàn bộ đều chết trong tay của Thanh Vương, trở thành vật hi sinh đầu tiên sau khi Thanh Vương Bất Tử được tái sinh.
Vào lúc này, việc phân biệt chính tà, phân biệt giữa Đạo giáo và yêu ma đều là chuyện nhảm nhí, chỉ có sống sót mới là quan trọng nhất.
- Bạch Nhạc, cùng nhau đánh đi, nếu Thanh Vương không chết thì không ai trong chúng ta có thể sống sót rời đi cả.
Văn Trạch vừa dứt lời liền đánh về phía Thanh Vương.
Tuy nhiên điều không ai nghĩ tới là vào lúc này, Thanh Vương lại lên tiếng:
- Bạch Nhạc, những gì bản vương đã nói thì sẽ giữ lời, giữa ta và ngươi còn có khế ước linh hồn, ngươi không cần sợ bản vương sẽ đổi ý. Giúp bản vương giết hết mấy người bọn họ, bí tàng của bản vương đều thuộc về ngươi.
Tình thế nguy cấp, giờ khắc này Thanh Vương cũng không còn để ý tới mặt mũi gì nữa, hắn trầm giọng mở miệng.
Lời này vừa nói ra, trong mắt mọi người đồng thời đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bạch Nhạc.
Ai cũng biết rõ rằng, trước đó Bạch Nhạc là người đầu tiên bước chân vào Thanh Vương Lăng, nếu nói Bạch Nhạc có thỏa thuận gì đó với Thanh Vương, điều này hoàn toàn có thể xảy ra.
Lúc này Văn Trạch lại nhớ về chuyện trước đó, Ngô Tuyết Tùng rõ ràng suýt chút nữa đã hại chết Bạch Nhạc, sau đó Bạch Nhạc lại có thể bỏ qua mà ra tay giúp đỡ Ngô Tuyết Tùng đạt được Thanh Vương Kiếm, bấy giờ trong lòng Văn Trạch đã hoàn toàn hiểu ra.
Bạch Nhạc chưa bao giờ tin tưởng Ngô Tuyết Tùng, rõ ràng ngay từ đầu hắn ta đã biết được Thanh Vương muốn đoạt xá trọng sinh nên mới cố ý đưa Ngô Tuyết Tùng tới đây.
Một câu khế ước linh hồn đã làm cho sắc mặt Triệu Thụy và Dạ Thần Hi đồng thời biến sắc.
Bản thân khế ước linh hồn đã là một bảo đảm to lớn, đủ để xác định khuynh hướng của Bạch Nhạc.
Đương nhiên lúc khác, chút thực lực của Bạch Nhạc vốn không lọt vào mắt bọn họ, nhưng vào lúc này, bất kì một chút sức lực nào cũng có thể phá vỡ thế cân bằng, quyết định hướng đi của thế cục này.
Chỉ một câu nói của Thanh Vương, gần như ngay lập tức phá hủy đi cục diện tốt đẹp mà bọn họ đã khổ tâm xây dựng nên.
Ánh mắt tất cả mọi người lập tức đổ dồn vào Bạch Nhạc.
Giờ phút này, sự lựa chọn của Bạch Nhạc có thể sẽ quyết định sinh tử của tất cả mọi người.
Trên thực tế không chỉ những người khác, mà ngay cả với bản thân Bạch Nhạc, trong lòng hắn cũng có chút dao động, khó có thể đưa ra lựa chọn.
Quyết định tưởng chừng như đơn giản này không chỉ quyết định sinh tử của người khác mà còn là sinh tử của chính bản thân hắn.
Thu Hoằng kiếm đã nằm trong tay, nhưng mà một kiếm này, đến tột cùng là nên chém vào ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.