Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 324: Kiếp tán công

Phiêu Linh Huyễn

11/05/2022

Kiếm như Thu Hoằng, sương tuyết là lưỡi kiếm.

Lúc ánh mắt hắn vô thức rơi vào Thu Hoằng kiếm, những do dự trước đó trong nháy mắt đều như băng tuyết tan ra.

Hắn rút kiếm.

Một kiếm này nhanh vô cùng, hung hãn chém về phía Thanh Vương.

Không ai có thể ngờ được Bạch Nhạc thế mà lại tấn công Thanh Vương, hơn nữa còn chém lưu loát dứt khoát đến như vậy.

- Bạch Nhạc, ngươi làm cái gì vậy?

Một kiếm này làm cho Thanh Vương kinh ngạc, thậm chí còn có chút khó hiểu.

Không phải rõ ràng là Bạch Nhạc đã mang Ngô Tuyết Tùng tới đây sao? Thậm chí lúc trước, vì để cho Ngô Tuyết Tùng có thể thuận lợi lấy được Thanh Vương Kiếm, Bạch Nhạc đã không ngần ngại ra tay ngăn cản Văn Trạch cùng Dạ Thần Hi sao, tại sao bây giờ Bạch Nhạc lại trở mặt nữa rồi?!

Phải biết vừa rồi khi Thanh Vương nói câu đó, hắn không có ý lừa gạt Bạch Nhạc, chỉ cần có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, hắn nhất định sẽ tuân thủ lời thề của khế ước linh hồn, cho Bạch Nhạc một phần bí tàng, sau đó thả Bạch Nhạc đi.

Cho dù từ phương diện nào mà nói, Bạch Nhạc không có lý do gì có thể cự tuyệt được., nhưng tiếc thay, Bạch Nhạc đã làm như vậy.

- Thanh Vương điện hạ, trước đó ta ký khế ước linh hồn với ngài chỉ vì bất đắc dĩ thôi. Đưa Ngô Tuyết Tùng tới đây, những gì ta đã hứa với ngài ta đã làm xong hết rồi!

Một tay cầm kiếm, lông mày Bạch Nhạc lộ ra vẻ lãnh đạm, bình tĩnh mở miệng nói:

- Thanh kiếm này là do một vị bằng hữu đã tặng cho ta. Chính tà luôn đối lập với nhau, Bạch Nhạc ta thân là người của huyền môn, nếu hôm nay vì hám lợi đen lòng, ngày sau còn có mặt mũi nào để gặp lại cố nhân?

Kiếm này là do Dương Bằng tặng hắn, mà bản thân Dương Bằng lại là người của Thất Tinh tông.

Lời nói này nghe có vẻ quang minh chính đại, nhưng trên thực tế, bên trong còn ẩn chứa một tầng ý nghĩa khác.

Bằng hữu.

Từ sau khi rời khỏi Linh Tê kiếm tông, Bạch Nhạc có rất nhiều bằng hữu.

Những vị bằng hữu này đối với Bạch Nhạc mà nói là rất đáng trân quý.

Đây không phải chỉ có một mình Dương Bằng, mà đồng thời nó còn bao gồm cả Văn Trạch ở bên trong.

Trợ giúp Thanh Vương rất có thể sẽ thu được lợi ích tối đa, nhưng nhất định sẽ phải trả một cái giá rất đắt, tỷ như thân phận của người trong chính đạo, tỷ như vị bằng hữu Văn Trạch này.

Giữa bằng hữu với nhau vốn dĩ là bình đẳng, chẳng ai có lý do gì có thể tự nguyện vì ngươi mà trả giá, chẳng ai có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi mà lại không cần bất cứ đền đáp gì.

Từ khi Văn Trạch đến Thất Tinh tông, suốt thời gian qua hắn đã luôn trợ giúp Bạch Nhạc, lần này nếu không có Văn Trạch thì có lẽ Tô Nhan cũng đã chết rồi, phần ân tình này Bạch Nhạc làm sao có thể không báo đáp?

Trợ giúp Thanh Vương có nghĩa là đem toàn bộ người có mặt ở đây giết sạch, trong đó cũng bao gồm luôn cả Văn Trạch.

Bạch Nhạc tự hỏi chính mình có cách nào xuống tay được không.

Huống chi, lùi một bước, dù không đề cập tới tình cảm, nhưng từ góc độ lợi ích mà nói thì đây có chắc là một chuyện tốt không? Chỉ sợ là không.

Cho dù hắn sẵn sàng tiết lộ thân phận của mình, toàn lực trợ giúp Thanh Vương giết hại người khác, lỡ như Thanh Vương lại trở mặt giết người diệt khẩu thì phải làm sao?

Bây giờ Triệu Thụy và Dạ Thần Hi chỉ là không muốn từ bỏ cơ hội giết Thanh Vương mà thôi.

Một khi thật sự không còn hy vọng, với thực lực của bọn hắn, một khi quyết tâm muốn chạy trốn, thật sự có thể bị ngăn lại sao?

Hiện tại chỉ cần một người có thể trốn thoát, liền có thể truyền tin tức này ra ngoài.

Danh tiếng của Bạch Nhạc sẽ rất tệ, trong chính đạo tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho một người đã trợ giúp Thanh Vương giết chết các đồ đệ của Đạo Lăng thiên tông, rồi để yên cho hắn sống bình an vô sự.



Đến lúc đó, sợ là sự lựa chọn duy nhất của Bạch Nhạc cũng chỉ có thể cùng Thanh Vương đi vào con đường đen tối.

Mà đây có thực sự là con đường mà Bạch Nhạc muốn chọn không?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Bạch Nhạc đã đưa ra sự lựa chọn mà không có chút do dự nào.

Tuy nhiên, vấn đề duy nhất nằm ở chỗ, khi Bạch Nhạc động thủ đánh Thanh Vương, nếu muốn giết chết được hắn thì sẽ phải dùng tới Thông Thiên ma công và Côn Ngô kiếm, nhưng nếu để lộ ra chuyện này, Bạch Nhạc sẽ phải gặp nguy hiểm. Cho nên khi Bạch Nhạc vừa mở miệng đã tự xưng là người của huyền môn, kỳ thực cũng là ngầm cho Thanh Vương một sự nhắc nhở.

Bạch Nhạc sẽ ra tay, nhưng chỉ là ra tay ‘tượng trưng’ mà thôi, hắn sẽ chỉ sử dụng thủ đoạn công kích của huyền môn chứ không thực sự dùng toàn lực để giết chết hắn.

Thanh Vương đã được nhìn thấy sức mạnh thực sự của Bạch Nhạc, vì vậy hắn đương nhiên biết một khi thi triển ma công, Bạch Nhạc lại lấy ra thêm Côn Ngô kiếm thì sẽ kinh khủng đến bực nào, uy hiếp thậm chí có thể khủng khiếp hơn cả Triệu Thụy và Dạ Thần Hi.

Điều này tự nó đã là một thỏa thuận vô hình.

Nếu ngươi không đề cập đến thân phận ma tu của ta, ta sẽ không ra tay toàn lực vây giết ngươi. Chuyện hôm nay dù thành hay bại, vẫn là chuyện giữa Thanh Vương ngươi và bọn hắn.

Ngược lại, ta nhất định sẽ làm hết sức mình, trừ khử ngươi sớm hơn họ một bước.

Với tâm cơ và kinh nghiệm của Thanh Vương, Bạch Nhạc tuyệt đối tin tưởng hắn có thể đoán được ý của mình, hơn nữa Bạch Nhạc cũng không tin rằng, Thanh Vương lại không để lại một món đồ bảo mệnh nào.

- Ngu xuẩn!

Sau khi liếc nhìn Bạch Nhạc, Thanh Vương hừ một tiếng đầy ẩn ý, lạnh lùng nói:

- Nếu các ngươi đều muốn chết như vậy, bản vương sẽ thành toàn cho các ngươi.

Kiếm ra, một luồng khí chết chóc dâng trào ầm ầm xông tới.

Thân là cường giả đứng đầu thiên hạ lúc xưa, thực lực của Thanh Vương thật sự rất kinh khủng, sợ là chỉ còn lại một sợi tàn hồn, nhưng một khi đoạt xá thành công cũng có thể tuôn ra một luồng sức mạnh khiến người tuyệt vọng.

Trong hơi thở, một luồng năng lượng kiếm khí màu xám trắng mãnh liệt dâng lên như thủy triều, như sóng lớn vỗ vào bờ, trực tiếp bao phủ mọi người trong đó.

Phải biết rằng bản thân Ngô Tuyết Tùng chính là đệ tử chân truyền của Tiên Du kiếm cung, nội công vô cùng thâm hậu, bây giờ đối mặt với nguy cơ tán công, Thanh Vương cũng không ngại sử dụng tu vi Tinh Cung cảnh của Ngô Tuyết Tùng.

Ông ta chủ động tán công, nhưng lại khống chế hoàn hảo quá trình tán công của mình, hoàn hảo giải phóng toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, biến nó thành đòn tấn công đáng sợ nhất.

Nhờ mối thù đã được truyền qua mấy ngàn năm này, Dạ Thần Hi hiểu rất rõ Thanh Vương, nên hắn chỉ thoáng chốc liền có thể nhìn thấu được dụng ý của Thanh Vương, trầm giọng quát:

- Giết! hắn đã bắt đầu tán công rồi, chỉ cần chúng ta chống nổi một đòn tấn công này, hắn sẽ chết.

Vào thời khắc này, Dạ Thần Hi càng thêm quyết tâm, hắn giậm chân, huy động lưỡi hái Tử Thần, đón nhận đợt kiếm khí đầu tiên đang xông tới.

Hắn biết rõ, đối mặt với Thanh Vương đáng sợ như vậy, nhất định phải có người xông lên trước tiên, lúc này tuyệt đối không được do dự, nếu không, những người khác có thể sẽ không dùng toàn lực để chiến đấu, một khi bắt đầu chạy trốn, coi như đã mất hết hi vọng.

Dù chưa có được tu vi Tinh Cung cảnh, nhưng sức mạnh bóng tối sâu thẳm tỏa ra từ lưỡi hái Tử Thần chắc chắn đã nâng thực lực của Dạ Thần Hi ngang bằng với Tinh Cung cảnh.

Lưỡi hái Tử Thần trực tiếp va chạm vào Thanh Vương Kiếm, trước va chạm trực diện như vậy, gần như Dạ Thần Hi không có sức để phản kháng, trong nháy mắt liền bị đánh bay ra. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, văng đầy trên lưỡi hái, khiến ánh sáng u tối trên lưỡi hái tăng thêm ba phần, mạnh mẽ trợ giúp hắn ggượng đứng dậy.

Lần cứng đối cứng này đã mang lại cho người khác lòng tin cực lớn.

Thanh Vương mặc dù rất mạnh, nhưng hôm nay dù sao cũng chỉ mới vừa đoạt xá thành công, thực lực rất yếu, hoàn toàn không phải kẻ tung hoành ngang dọc khắp thiên hạ như lúc trước.

Ngay cả Dạ Thần Hi còn có thể cứng đối cứng, bọn họ còn cái gì không dám lên?

- Phong Ảnh Sát.

Thần thông, Phong Ảnh Sát.



Vô số lưỡi đao gió đột nhiên từ trong cung điện bắn ra, hóa thành một mảnh phong ảnh đánh thẳng vào kiếm khí.

Ngay tại lúc đó, Bạch Nhạc cũng lần nữa thi triển Kiếm Linh Vũ.

Ngay cả Văn Trạch và Tô Nhan cũng theo đó ra tay, tuy thực lực của bọn họ yếu hơn nhiều, nhưng cũng có thể giúp mọi người chống lại phần nào uy lực của kiếm khí kia.

Phải biết cho dù Văn Trạch và Tô Nhan tương đối yếu, nhưng cũng có thực lực của Linh Phủ đỉnh phong, nhiều cường giả như vậy cùng liên thủ vây giết, so với chỉ có một cường giả Tinh Cung cảnh, sợ là trong nháy mắt hắn sẽ bị giết chết.

Cho dù là Thanh Vương, giờ phút này cũng có phần kiệt sức.

Lấy tán công làm giá đắt để tuôn ra sức mạnh kinh khủng, vào lúc này sức mạnh của Thanh Vương đã không ngừng suy giảm, như Dạ Thần Hi nói, chỉ cần đợt tấn công đầu tiên này không giết được đối thủ, như vậy Thanh Vương liền hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, lâm vào nguy hiểm.

- Tán công thì sao? Bản vương làm sao có thể bị bọn tiểu bối như các ngươi tính kế được.

Thanh Vương cười lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên ý khinh thường, bàn tay hắn đột nhiên ấn xuống phía dưới, trong chớp mắt, toàn bộ cấm chế trong Thanh Vương Điện bỗng nhiên hóa thành một mảnh kiếm khí mạnh mẽ ầm ầm vang lên, bay về phía mọi người.

Kiếp tán công, bản thân Thanh Vương đương nhiên ý thức được nguy hiểm của nó, vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, hắn đương nhiên sẽ lưu lại một món bảo mệnh cho mình.

Trên thực tế, cấm chế và sát trận đã được bố trí trong toàn bộ Thanh Vương Lăng cũng là vì chuẩn bị cho thời khắc này.

Chỉ trong nháy mắt sát trận nổ tung, lúc này liền nhấc lên một trận kiếm khí mang tính hủy diệt, mang theo hơi thở tử vong vô tận, vọt về phía đám người.

Ngay tại lúc đó, mặt đất bỗng nhiên nứt ra, Thanh Vương trực tiếp rơi xuống phía dưới, biến mất không thấy tăm hơi.

Ngoại trừ Bạch Nhạc, những người khác đều không biết bên dưới đất còn có những địa cung khác, do bất ngờ không kịp đề phòng, khi đuổi theo tới đó đã không còn kịp nữa.

Sau một khắc, toàn bộ Thanh Vương Điện sụp đổ, đám người khó khăn lắm mới có thể chạy ra khỏi Thanh Vương Lăng, họ nhìn vào chỗ cũ đã chỉ còn lại một mảnh phế tích, không còn thấy bóng dáng của Thanh Vương đâu nữa.

- Đáng chết!

Lưỡi hái Tử Thần của Dạ Thần Hi chém mạnh xuống đất, mạnh mẽ chém ra được một khe rãnh, nhưng là trong đống đổ nát này, làm sao có thể tìm được tung tích của Thanh Vương?

Dạ Thần Hi trầm giọng nói, sắc mặt cực kỳ xấu:

- Tìm, tất cả mọi người đều cùng nhau tìm, sát trận còn chưa bị phá vỡ, chúng ta ai cũng không ra được, một khi để Thanh Vương vượt qua kiếp tán công, rất nhanh hắn sẽ có thể khôi phục thực lực, đến lúc đó dù cho chúng ta có liên thủ lại với nhau cũng sẽ không làm gì được hắn, e rằng khi đó chúng ta sẽ khó thoát khỏi cái chết.

Triệu Thụy nhìn Dạ Thần Hi, cười lạnh hỏi:

- Tìm? Tìm kiểu gì? Phải đào sâu ba thước à?

- U Minh tông của ngươi có tử thù với Thanh Vương chứ không có liên quan gì đến chúng ta, ngươi vừa mới lợi dụng chúng ta, chẳng lẽ bây giờ còn muốn lợi dụng thêm một lần nữa sao? Ngươi nghĩ cũng hay thật.

Vừa rồi khi đối mặt với sự uy hiếp của Thanh Vương, mấy người trong nháy mắt đã ăn ý cùng nhau liên thủ, thế, nhưng khi Thanh Vương đã đào tẩu, họ rời khỏi nguy hiểm, liên minh vốn đã yếu ớt này tự nhiên sẽ tan rã ngay lập tức.

Chính tà đối nghịch không phải chỉ là lời nói suông.

Họ có thể kiềm chế bản thân mà không lập tức giết Dạ Thần Hi đã coi như lấy đại cục làm trọng rồi, giờ hắn còn muốn chung sức hợp tác với nhau, làm sao có thể?

Dạ Thần Hi lạnh lùng liếc mắt nhìn Triệu Thụy, nham hiểm nói:

- Đạo Lăng thiên tông uy phong to như vậy, nhưng không biết lúc Thanh Vương khôi phục thực lực, ngươi có còn tự tin được như bây giờ nữa không?

Đang ở thế đối đầu nên Triệu Thụy cũng không ngần ngại đáp lại một cách gay gắt:

- Tốt hơn hết ngươi nên cầu nguyện đừng gặp ta ở bên ngoài, nếu không ta sẽ không ngại giết ngươi đâu, truyền nhân U Minh tông.

Đối với người khác mà nói, nếu sát trận không bị phá, tất nhiên họ sẽ không thể ra khỏi Thanh Vương Lăng, nhưng đối với kẻ tinh thông trận pháp như Triệu Thụy mà nói, chuyện này chưa chắc.

Đây là lý do tại sao hắn ta dám từ chối Dạ Thần Hi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook