Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 94: Ngu Kiếm Bại Chân Truyền (Thượng)

Phiêu Linh Huyễn

30/03/2022

Một tay đè kiếm, áo trắng như tuyết.

Lúc này, tư thái Bạch Nhạc bày ra giống hệt với lúc Tiêu Hành Nhất khiêu chiến hắn, nhưng một tia ngạo trên người lại hơn xa Tiêu Hành Nhất.

Ngu kiếm!

Đây không chỉ là một câu nói cho có lệ, Bạch Nhạc muốn dùng sự thực để chứng minh mỗi một chữ mà hắn nói.

Chỉ một tư thế đè kiếm, lại đột nhiên khiến tất cả người trong sân triệt để sôi trào.

Tỷ thí giữa đệ tử chân truyền bản thân chính là kịch chính, huống chi, hiện giờ còn bởi vì chuyện của Tiêu Hành Nhất, khiến trận chiến giữa Bạch Nhạc và Lý Tử Vân này tràn ngập mùi thuốc súng, đối với những đệ tử xem náo nhiệt mà nói, quả thực không có chuyện gì thống khoái hơn.

Kỳ thật bọn họ không để ý tới Bạch Nhạc và Lý Tử Vân ai thắng ai thua, nhưng chỉ dựa vào Bạch Nhạc dám lấy ra ngu kiếm để tỷ thí, lại khiến đại bộ phận đệ tử chuyển sang ủng hộ Bạch Nhạc.

Mọi người đều luôn thích nhìn thấy loại chuyện tát mặt này, chỉ cần không phải là đánh vào mặt bọn họ, vậy tất nhiên là vô cùng thống khoái.

Đương nhiên, so sánh với người khác, lúc này Tiêu Hành Nhất lại máu nóng sôi trào, trong mắt đầy vẻ kích động.

Trước giờ, kỳ thật ở trên kiếm đạo, hắn đều là một mình lần mò, dựa vào Bạt Kiếm Thức, thăm dò ra con đường khoái kiếm này! Cũng là cho tới hôm nay, Bạch Nhạc mới công nhận kiếm đạo của hắn, đồng thời nói với hắn, kiếm như vậy, nên gọi là ngu kiếm.

Mà hiện tại, Bạch Nhạc không ngờ muốn dùng ngu kiếm đối chiến với Lý Tử Vân, sao có thể không khiến hắn hưng phấn?

Lý Tử Vân vừa chê ngu kiếm không đáng một xu, đối với hắn mà nói, cho dù trong lòng vẫn muốn kiên trì, nhưng lại vẫn bất giác bị ảnh hưởng nhất định, kết quả của trận chiến này đối với hắn mà nói, cũng là tối quan trọng.

Khom người cúi đầu, Tiêu Hành Nhất vội vàng nhảy xuống đài khiêu chiến.

- Bạch sư đệ, nói đừng quá vẹn toàn, cẩn thận không một lúc nữa không xuống đài được đâu.

Thân hình nhấp nhoáng, Lý Tử Vân hạ xuống trước người Bạch Nhạc, lạnh lùng nói.

- Mời.

Những lời nên nói, lúc trước đều đã nói rồi, đã lên đài, Bạch Nhạc ngược lại không muốn tranh miệng lưỡi nữa.

Thản nhiên mở miệng, làm đủ lễ số, ngay sau đó, kiếm trong tay đột nhiên ra khỏi vỏ!

Bạt Kiếm Thức!

Cơ hồ là trong nháy mắt, mũi kiếm lạnh như băng đã chém đến trước mặt Lý Tử Vân.

Tốc độ như vậy, cơ hồ đã đạt tới cực hạn của phản ứng.

Quá nhanh!

Nếu nói, lúc trước khi Tiêu Hành Nhất thi triển, chỉ là một số đệ tử ngoại môn không nhìn rõ mà thôi. Như vậy lúc này Bạt Kiếm Thức được thi triển ra trong tay Bạch Nhạc, lại ngay cả những đệ tử nội môn cũng giật nảy mình, sợ tới toát mồ hôi lạnh.

Nếu đổi chỗ, cho dù là người nổi bật trong nội môn, ai dám nói có thể ngăn cản một kiếm này?

Nói một cách không hề khoa trương thì, nếu Bạt Kiếm Thức của Tiêu Hành Nhất có thể có loại tốc độ này, hạng nhất của đại hội nội môn tuyệt đối trừ hắn ra không còn có thể là ai khác!

Nhưng... Bạch Nhạc cũng học Bạt Kiếm Thức từ lâu à? Điều này căn bản là không hợp lý..

- Ầm!

Chỉ là một kiếm bắt đầu, Lý Tử Vân đã bị dọa cho toát mồ hôi lạnh, trực tiếp bộc phát ra Linh phủ chi lực, dùng kiếm hình thành một vách tường trong người, dùng man lực chặn một kiếm này.

Phải biết rằng, trước khi động thủ, Bạch Nhạc từng nói, Lý Tử Vân căn bản ngay cả tư cách luận kiếm với hắn cũng không có.



Lý Tử Vân một mực cho rằng đây là Bạch Nhạc đang cố ý làm nhục hắn, nhưng một kiếm này, lại giống như chính là một cái tát vang dội, trực tiếp tát lên mặt hắn.

Bị bức phải dẫn động Linh phủ chi lực, vừa ra tay đã dùng loại phòng ngự mãnh liệt này, chỉ từ luận kiếm mà nói thì đã thua rồi.

Khiến cho Lý Tử Vân khó có thể chấp nhận là, hắn biết rõ hơn bất kỳ ai, Bạch Nhạc bắt đầu tu luyện chưa tới một năm, hơn nữa một mực đều đang tu hành Linh Tê Kiếm Quyết, căn bản ngay cả núi cũng không xuống, tất nhiên không thể từng học Bạt Kiếm Thức!

Phải biết rằng, lúc trước Tiêu Hành Nhất vốn là một mực ở bên ngoài, trước đại hội mới trở lại tông môn, trước đây không có bất kỳ tiếp xúc gì với Bạch Nhạc, tất nhiên càng không thể dạy Bạch Nhạc ngu kiếm.

Nhưng... Sao có thể như vậy được?

Đáng tiếc, Bạch Nhạc đã xuất thủ, căn bản không định cho hắn cơ hội suy tư, bắt đầu từ Bạt Kiếm Thức, Bạch Nhạc xuất thủ chính là kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, tuy kiếm chiêu vô cùng giống nhau, nhưng loại tần suất và tư thái xuất kiếm này lại cơ hồ giống hệt với Tiêu Hành Nhất lúc trước.

Ngu kiếm!

Trong một thoáng, tất cả người ở đây đều nhận ra, đây đích xác không phải Linh Tê Kiếm Quyết, mà là ngu kiếm Tiêu Hành Nhất vừa thi triển.

Ai cũng biết, Bạch Nhạc là nổi tiếng bởi Linh Tê Kiếm Quyết, lúc trước khi ở Dẫn Linh cảnh, chính là dựa vào một chiêu Linh Tê Nghênh Khách, kiếm kinh tứ tọa! Lúc trước khi đánh với Tiêu Hành Nhất, chỉ dựa vào một chiêu Linh Tê Nghênh Khách, chặn lại công kích của Tiêu Hành Nhất một cách dễ dàng! Cho tới khi Tiêu Hành Nhất kết thúc súc lực, chém ra một kiếm kinh diễm cuối cùng, mới bức Bạch Nhạc biến chiêu, dùng Linh Tê Nhất Kiếm để thủ thắng.

Nhưng lúc này cũng là ngu kiếm, được thi triển ra trong tay Bạch Nhạc, không ngờ lại có thể có uy lực khủng bố như vậy, cái này khó tránh khỏi quá rợn người.

Không thể nào chỉ nhìn Tiêu Hành Nhất thi triển một lần là có thể học được, hơn nữa còn có thể trò giỏi hơn thầy chứ? Thế không khỏi cũng quá khoa trương rồi.

- Từ trưởng lão, thế này là sao? Chẳng lẽ lúc trước Bạch Nhạc từng quen biết với Tiêu Hành Nhất à?

Cho dù là trưởng lão của Linh Tê Kiếm Tông, cũng có một số người thấy mà ngây người, không nhịn được quay sang Từ Phong hỏi.

Trong trưởng lão Linh Tê Kiếm Tông Đời này, vốn là lấy Từ Phong thực lực đứng đầu, hơn nữa, Từ Phong lại quen thuộc với Bạch Nhạc, cho nên mới hỏi như vậy.

Lắc đầu, Từ Phong giải thích,

- Là ngu kiếm, nhưng không phải ngu kiếm của Tiêu Hành Nhất.

- Cái ta có thể nhìn ra, cũng chỉ là như thế thôi.

Cười khổ, Từ Phong bất đắc dĩ nói,

- Nói thật, kỳ thật ta cũng không biết, sao Bạch Nhạc lại có thể làm được một bước này. Chỉ dùng kiếm đạo mà nói, hắn sợ rằng đã bỏ lại những lão gia hỏa chúng ta ở phía sau rồi.

Bạch Nhạc từng học ngu kiếm sao? Đương nhiên là không!

Thậm chí ngay cả Bạt Kiếm Thức hắn cũng chưa từng thấy, càng đừng nói là từng học.

Về phần, chỉ nhìn một lần là học được bộ kiếm pháp này, còn có thần tủy như vậy, thậm chí là trò giỏi hơn thầy, vậy căn bản là không thể!

Nhưng Bạch Nhạc lại dễ dàng làm được điểm này, người khác nhìn không rõ, nhưng trên thực tế, đối với Bạch Nhạc mà nói, đạo lý lại rất đơn giản.

Bất kể là Bạt Kiếm Thức hay là ngu kiếm, kỳ thật cái quan trọng không phải là thủ đoạn chiêu thức, mà là kiếm ý!

Cái gọi là ngu kiếm, tu thành rất khó, nhưng lại cũng có thể rất đơn giản.

Khó là vì, ngươi phải không ngừng lặp lại, không ngừng khổ tu, chỉ có tích lũy khổng lồ, mới có thể khiến ngươi tu thành thuận lợi.

Nhưng nếu nói đơn giản, là vì, ngươi căn bản không cần cố ý đi học, chỉ cần bỏ thời gian, tất nhiên là có thể nhập môn.

Đối với người khác mà nói, ngu kiếm rất khó, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, kỳ thật hắn trong lơ đãng đã một mực tu luyện ngu kiếm rồi!



Bất kể là khi tu luyện Linh Tê Kiếm Quyết lúc ban đầu, hay là sau khi bước vào Linh Phủ, ở trên Thiên Tâm Phong, tu luyện kiếm chiêu cơ bản nhất mấy ngàn lần mỗi ngày, từ trên bản chất mà nói, đều có thể nói là đang tu luyện ngu kiếm.

Chỉ là trước đó,bản thân Bạch Nhạc cũng không ý thức được điểm này, sau khi thấy kiếm của Tiêu Hành Nhất, mới sáng tỏ thông suốt.

Cho nên, Bạch Nhạc có thể vừa lên đã thi triển ra ngu kiếm, lại không có gì kỳ quái, bởi vì Bạch Nhạc đã bắt đầu tu luyện từ trước rồi.

Về phần nói có thể trò giỏi hơn thầy, vậy càng dễ lý giải hơn.

Tiêu Hành Nhất chỉ là mới được Bạch Nhạc giúp, vừa nhìn thấy con đường kiếm đạo mà thôi, nhưng Bạch Nhạc lại nhờ vào Linh Tê Kiếm Quyết và Côn Ngô Kiếm, sớm đã bước vào kiếm đạo.

Cảnh giới khác nhau, quay đầu nhìn kiếm chiêu tương tự, lý giải tất nhiên khác nhau.

Cái này đích xác không phải ngu kiếm của Tiêu Hành Nhất, mà là ngu kiếm bản thân Bạch Nhạc lý giải, cho nên trên chiêu thức giống nhau giống nhau, nhưng kiếm lý lại tương thông.

Dùng ngu kiếm đối địch, đối với Bạch Nhạc mà nói, cũng không phải chỉ là để chính danh cho ngu kiếm, để tranh một hơi này.

Trên thực tế, thi triển ngu kiếm, cũng có thể mang đến nhiều cảm ngộ hơn cho Bạch Nhạc, hơn nữa loại cảm ngộ này còn không chỉ là ngu kiếm, mà là một loại cảm ngộ trên kiếm đạo.

Nếu nói, lúc ban đầu khi Bạch Nhạc thi triển ngu kiếm còn có chút trúc trắc, như vậy theo không ngừng giao thủ với Lý Tử Vân, Bạch Nhạc lại càng đánh càng nhanh, càng đánh càng thuận tay.

Giống với Tiêu Hành Nhất, Bạch Nhạc cũng lựa chọn súc lực!

Đối với Bạch Nhạc mà nói, mỗi lần xuất kiếm, đều là để chuẩn bị cho kiếm tiếp theo, mỗi một kiếm đều có thể nhờ vào lực lượng của một kiếm trước mà tích tụ thêm một phần lực đạo, khiến kiếm nhanh hơn một phần.

Lúc trước khi Bạch Nhạc giao thủ với Tiêu Hành Nhất, là cố ý cho Tiêu Hành Nhất mượn cơ hội để cảm ngộ, cho nên không xuất thủ cắt ngang. Nhưng khi ngu kiếm được thi triển ra trong tay Bạch Nhạc, không phải là Lý Tử Vân cũng hảo tâm cho Bạch Nhạc thi triển hết, mà là Lý Tử Vân căn bản không tìm thấy phương thức để cắt ngang.

Hắn không nhìn ra được kiếm thế của Bạch Nhạc, thậm chí đã lờ mờ có chút không theo kịp tốc độ xuất kiếm của Bạch Nhạc.

Trong lần giao thủ này, hắn mới là người bị dắt mũi dẫn đi, quyền chủ động căn bản không ở trong tay hắn.

Trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, trong lòng Lý Tử Vân cũng không khỏi dâng lên một tia sợ hãi.

Hắn đã xem trận chiến của Bạch Nhạc và Tiêu Hành Nhất, tất nhiên biết rằng, một khi để Bạch Nhạc tích tụ kiếm thế lại, sự bùng nổ cuối cùng là khủng bố cỡ nào.

Đến loại tình trạng này, đối với lúc trước nói cái gì luận kiếm, đối với chuyện Bạch Nhạc châm chọc hắn không hiểu kiếm, cũng căn bản không bận tâm được tới nữa.

Hắn muốn thắng, hơn nữa cần phải thắng!

Bất kể dùng phương thức gì, chỉ có thắng, hắn mới có thể tìm bậc thang xuống đài, nếu không, trận chiến hôm nay, chỉ sợ sẽ trở thành một vết nhơ trong đời hắn, triệt để trở thành chuyện cười trong mắt tất cả các đệ tử.

Hắn không thua được!

Trong một cái hô hấp, trên người Lý Tử Vân lộ ra một tia màu xanh da trời, linh khí khủng bố đột nhiên từ trên người tỏa ra, kiếm trong tay lại lộ ra một tia kiếm ý khủng bố!

- Bích Hải Triều Sinh.

Trong nháy mắt, linh lực khủng bố giống như đột nhiên dâng lên một cơn sóng lớn, ập thẳng tới.

Lực lượng Linh Phủ trung kỳ triệt để bùng nổ, đều dung nhập vào trong một kiếm này!

Hơn nữa, kiếm trong tay Lý Tử Vân, cũng không phải bội kiếm của đệ tử bình thường, mà là một kiện linh khí trung phẩm, trong kiếm tất nhiên có kiếm ý, phối hợp với một chiêu Bích Hải Triều Sinh này, có thể nói đã là một kích đỉnh phong của Lý Tử Vân.

Lý Tử Vân có nghe nói chuyện Bạch Nhạc trảm sát Âm Dương Quỷ Đồng, nhưng trên thực tế, hắn cũng một mực đều cho rằng, dựa vào một chiêu Bích Hải Triều Sinh, mình cũng có thể dễ dàng trảm sát Âm Dương Quỷ Đồng.

Trận chiến này, hắn cần phải thắng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook