Chương 93: Ngươi Căn Bản Không Hiểu
Phiêu Linh Huyễn
30/03/2022
- Ngu kiếm cái gì, ngu xuẩn chính là ngu xuẩn! Bạch sư đệ, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là đang giúp hắn, cổ vũ hắn tu hành kiếm pháp ngu xuẩn như vậy, rồi sẽ có một ngày ngược lại sẽ hại chết hắn.
Ngay khi Bạch Nhạc nói chuyện với Tiêu Hành Nhất, Lý Tử Vân đột nhiên cười lạnh.
Thắng trận chiến này, thậm chí còn thu hoạch được sự cảm tạ của Tiêu Hành Nhất, vốn tất cả đều rất viên mãn, nhưng lại theo một câu này của Lý Tử Vân mà đột nhiên bị phá hỏng.
Lập tức, trong sân lại lâm vào một mảng tĩnh mịch.
Trong tông môn, người có tư cách nghi ngờ Bạch Nhạc, vốn là không nhiều lắm, Lý Tử Vân lại chắc chắn chính là một trong số đó.
Ai cũng biết, lần thi đấu tông môn này, kịch chính chân chính là tỷ thí giữa ba vị đệ tử chân truyền, hiện giờ còn chưa bắt đầu, sự trách cứ của Lý Tử Vân đã trực tiếp mang theo mùi thuốc súng nồng đậm.
- Lý sư huynh!
Lập tức, sắc mặt Tiêu Hành Nhất đỏ lên, nhưng lại vẫn không thể không hành lễ với Lý Tử Vân.
Có một số lời, hắn không thể nói ra miệng, nhưng không có nghĩa là sẽ không tồn tại.
Lần này sở dĩ Tiêu Hành Nhất chủ động nhảy ra khiêu khích Bạch Nhạc, trên thực tế, chính là xuất phát từ sự bày mưu đặt kế của Lý Tử Vân.
Chỉ là Tiêu Hành Nhất lại không ngờ, một khi hắn thất thủ, Lý Tử Vân lại trực tiếp nhảy ra, làm nhục cả hắn như vậy.
Đương nhiên, trên thực tế, trong lòng Tiêu Hành Nhất cũng biết, nói hắn chỉ là để che giấu, người Lý Tử Vân thực sự muốn nhằm vào, vẫn là Bạch Nhạc! Nhưng, dù vậy, loại cảm giác bị làm nhục này vẫn khiến Tiêu Hành Nhất vô cùng phẫn nộ, giống như trong lồng ngực có một đống lửa tùy thời sẽ dâng lên.
- Sao, ngươi không phục à?
Liếc Tiêu Hành Nhất một cái, Lý Tử Vân cười lạnh nói,
- Tự ngươi chắc cũng biết, nếu không phải Bạch sư đệ cố ý nhường cho, ngươi căn bản không dùng ra hết được bộ kiếm chiêu đó, cũng căn bản không thể thi triển ra một kiếm cuối cùng!
- Nơi này là thi đấu tông môn, Bạch sư đệ có thể nhường ngươi! Nhưng, ngày sau khi ngươi đối mặt với yêu nhân ma đạo, chẳng lẽ cũng hy vọng bọn họ nhường ngươi, cho ngươi một hơi sử ra hết kiếm chiêu sao?
Nghiêm mặt, Lý Tử Vân không chút khách khí quát,
- Loại kiếm pháp ngu xuẩn này, căn bản không có giá trị tồn tại! Có phần tâm tư này, ngươi đặt ở nơi khác, thực lực sẽ mạnh hơn hiện tại nhiều.
- ...
Lập tức, Tiêu Hành Nhất bị mắng cho mặt đỏ bừng, nhưng lại không thể nói được gì.
Cho dù hắn thủy chung vững tin, lựa chọn của mình mới là chính xác, nhưng đối mặt với một phen chỉ trích này của Lý Tử Vân, lại không không tìm ra bất kỳ lý do gì để phản bác.
Trên thực tế, không chỉ là Tiêu Hành Nhất, những đệ tử vừa rồi còn bởi vì một phen giải thích về ngu kiếm đó của Bạch Nhạc mà hâm mộ Tiêu Hành Nhất, lúc này, cũng không khỏi trở nên có chút do dự.
Nhìn Lý Tử Vân, ánh mắt Bạch Nhạc vẫn bình tĩnh như nước, giống như căn bản không nghe thấy những lời chỉ trích này.
- Tiêu sư đệ, ngươi cảm thấy ngươi sai à?
Không để ý đến Lý Tử Vân, Bạch Nhạc lẳng lặng nhìn Lý Tử Vân, lại hỏi.
Lập tức, Tiêu Hành Nhất giống như bị đặt trên lửa mà nướng, có một loại cảm giác rơi vào tình huống khó xử.
Bạch Nhạc hỏi ra loại vấn đề này, dường như chính là cố ý kẹp hắn ở giữa, bức hắn làm ra một lựa chọn.
Đây đã căn bản không phải là vấn đề hắn sai hay đúng, mà là vấn đề lựa chọn tin Bạch Nhạc hay là Lý Tử Vân, nói nghiêm trọng hơn một chút, chính là vấn đề đứng thành hàng.
Cho dù bản thân Tiêu Hành Nhất trong các đệ tử nội môn, cũng xem như là thiên tài rất khá, nhưng bị kẹp giữa Bạch Nhạc và Lý Tử Vân, lại vẫn chỉ là một quân cờ.
Lúc này, Tiêu Hành Nhất lại lâm vào trong do dự.
- Được rồi, Bạch sư đệ, kiến giải của ngươi và Lý sư đệ khác nhau, cũng không gì đáng để tranh cãi, không cần kéo cả Tiêu sư đệ vào.
Chậm rãi đứng dậy, Khổng Từ ở cách đó không xa cũng nhúng tay vào nói.
Vẫn là thái độ công chính đứng giữa, nhưng trên thực tế, những lời này lại lộ ra có ý chèn ép Bạch Nhạc.
Dẫu sao, đối với rất nhiều đệ tử mà nói, kỳ thật vẫn chưa ý thức được, câu hỏi này của Bạch Nhạc, là khiến Tiêu Hành Nhất làm ra lựa chọn, nhưng Khổng Từ vừa nói như vậy, liền triệt để có phản ứng, cũng theo đó mà sinh ra một tia cảm xúc bất mãn với Bạch Nhạc.
Đáng tiếc, Bạch Nhạc lại vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Hành Nhất, giống như cứ muốn ép Tiêu Hành Nhất phải đưa ra một đáp án.
Thế là, áp lực trên người Tiêu Hành Nhất đã trở nên lớn hơn, không chỉ là Bạch Nhạc và Lý Tử Vân, còn có một vị Khổng Từ, ba vị đệ tử chân truyền, dùng thái độ của hắn làm chiến trường, trận giao phong vô hình này khiến hắn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Khổng Từ và Lý Tử Vân xây dựng ảnh hưởng đã lâu, theo bản năng, Tiêu Hành Nhất muốn thỏa hiệp, ngẩng đầu cho Bạch Nhạc một ánh mắt áy náy.
Nhưng mà, ngay khi Tiêu Hành Nhất muốn mở miệng, lại nghênh đón ánh mắt bình tĩnh như nước đó của Bạch Nhạc, giống như trong nháy mắt, trong lòng bị thứ gì đó khiến cho đau nhói, lời nói vốn sắp thốt ra, lại bị nuốt về.
Trầm mặc mấy hơi thở, Tiêu Hành Nhất cũng không biết vì sao, khi mở miệng, lời nói ra lại hoàn toàn khác với sự thỏa hiệp lúc trước mà hắn muốn.
- Ta không sai!
Bốn chữ vô cùng đơn giản, lại chữ nào chữ nấy như núi, vô cùng dứt khoát!
Vù!
Lập tức, toàn trường lập tức xôn xao, bất kể là ai, dường như đều không thể ngờ rằng, Tiêu Hành Nhất lại sẽ nói ra một đáp án như vậy, chẳng lẽ đối với Tiêu Hành Nhất mà nói, một Bạch Nhạc không ngờ lại có phân lượng hơn cả hai người Lý Tử Vân và Khổng Từ à? Điều này căn bản là không đạo lý!
Lúc này, bất kể là Lý Tử Vân hay là Khổng Từ, sắc mặt đều không khỏi có chút khó coi.
Nhưng mà, trên mặt Bạch Nhạc lại đột nhiên lộ ra nụ cười sáng lạn.
- Ngươi tốt lắm, rất tốt!
Gật đầu, Bạch Nhạc vươn tay ra đỡ Tiêu Hành Nhất lên nói khẽ,
- Nam tử hán đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa! Nên có phần khí phách này! Người tu kiếm, tính chính là kiếm! Ngươi tu là ngu kiếm, vậy thế tất sẽ gặp phải khó khăn và suy sụp hơn nhiều người khác, nếu ngay cả ngươi cũng không tin bản thân mình, không dám kiên trì, làm sao có thể tu thành ngu kiếm?
Nghe thấy những lời này, trên mặt Tiêu Hành Nhất lại lộ ra một tia xấu hổ.
Không thể không thừa nhận, khoảnh khắc vừa rồi, hắn thật sự đã do dự, nếu không phải nhìn thấy ánh mắt trầm tĩnh đó của Bạch Nhạc, có lẽ hắn đã làm ra một lựa chọn khác.
Thật tâm mà nói, lúc trước hắn cũng cho rằng, Bạch Nhạc chính là đang mượn cơ hội này, bức hắn phải lựa chọn, trong lòng cũng có chút không thoải mái.
Nhưng nghe thấy những lời này của Bạch Nhạc, nghi kỵ và bất mãn trong lòng lúc trước đều hóa thành xấu hổ.
Bạch Nhạc bức hắn đáp lại, đâu phải muốn hắn ở giữa hai người Bạch Nhạc và Lý Tử Vân làm ra lựa chọn, mà là muốn hắn nhìn thẳng vào giữa kiên trì nội tâm của mình và thỏa hiệp với thực tại mà làm ra lựa chọn.
- Hoang đường! Bạch sư đệ, ngươi thừa nhận ngươi rất có động lực, nhưng ngươi dùng loại ngôn ngữ có tính kích động này dụ Tiêu sư đệ bước lên con đường sai lầm, không phải rất quá đáng sao? Nếu hắn bởi vậy mà ngày sau, chết trong tay yêu nhân ma đạo, trong lòng ngươi có hổ thẹn không?
Trong mắt lộ ra một tia hàn ý, Lý Tử Vân lại quát mắng, lần này khẩu khí thậm chí còn nghiêm khắc hơn lúc trước.
Khóe miệng gợi lên một nụ cười, lúc này Bạch Nhạc mới xoay người lại, hướng ánh mắt về phía Lý Tử Vân,
- Con đường sai lầm, Lý sư huynh, ngươi cũng không tránh khỏi quá chủ quan rồi?
Dứt lời, đồng thời trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên lộ ra một tia sắc bén, giống như trong nháy mắt, khí thế cả người đều đã khác.
Nhìn thấy Bạch Nhạc như vậy, cho dù là Khổng Từ, đồng tử cũng không khỏi đột nhiên co rút lại, trong lòng giật thót, ý thức được phán đoán lúc trước của mình e là sai rồi.
Về phần Từ Phong và trưởng lão tông môn khác, lúc này lại từ trên người Bạch Nhạc cảm nhận được một tia tự tin cường đại.
Khẽ lắc đầu, Bạch Nhạc lạnh lùng nói,
- Lý sư huynh, luận thực lực, ngươi bước vào Linh Phủ nhiều năm, mà ta chỉ vừa thành tựu Linh Phủ nửa năm! Nhưng nếu luận kiếm...
Dừng một chút, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia khinh miệt, ngạo nghễ nói,
- Ngươi ngay cả con đường kiếm đạo cũng chưa nhìn được, có tư cách gì mà chỉ điểm người khác, kiếm đạo nên là thế nào?
Từ khi Lý Tử Vân nhảy ra, Bạch Nhạc kỳ thật đã ý thức được, sự khiêu khích của Tiêu Hành Nhất, chỉ sợ chính là Lý Tử Vân châm ngòi, trong lòng cũng sinh ra một chút tức giận.
Sau đó, Lý Tử Vân thừa cơ làm khó, châm biếm kiếm đạo của Tiêu Hành Nhất không đáng một xu, lại thực sự khiến Bạch Nhạc xem thường hắn.
Lý Tử Vân ngươi muốn chèn ép ta thì không thành vấn đề, nhưng nếu mượn cơ hội này làm khó, cũng rất có khả năng sẽ hủy diệt một thiên tài kiếm đạo, ngươi có từng nghĩ tới hậu quả không?
Chỉ là, trước khi Bạch Nhạc phản kích, cần phải xem phản ứng của bản thân Tiêu Hành Nhất đã.
Nếu bản thân Tiêu Hành Nhất không thể kiên trì bản tâm, tin tưởng kiếm đạo của mình, như vậy Bạch Nhạc tất nhiên sẽ không ra mặt cho hắn, bởi vì nếu là như vậy, cho dù Tiêu Hành Nhất tiếp tục tu luyện, căn bản cũng không thể thực sự bước vào kiếm đạo, tu thành ngu kiếm.
Nhưng Tiêu Hành Nhất đã phòng thủ bản tâm, như vậy, Bạch Nhạc có lý do để đòi một công đạo cho hắn, đòi công đạo cho ngu kiếm.
Về phần bởi vậy mà có thể phải đánh vào mặt Lý Tử Vân, Bạch Nhạc căn bản không để ý!
- Càn rỡ!
Lập tức, Lý Tử Vân giận tím mặt.
Trực tiếp bị Bạch Nhạc chỉ trích không hiểu kiếm đạo, thậm chí là ngay cả con đường kiếm đạo cũng không nhìn được, đây căn bản chính là đang tát vào mặt hắn, bảo hắn làm sao có thể chịu được?
- Người càn rỡ chỉ sợ là ngươi!
Lạnh lùng nhìn Lý Tử Vân, Bạch Nhạc thản nhiên phản kích,
- Tuy bản tông dùng kiếm tông, nhưng chỉ bằng vào những lời vừa rồi, liền biết ngươi căn bản không hiểu gì về kiếm, càng đừng nói tới hai chữ rút kiếm.
- ...
Cho dù là Lý Tử Vân cũng hoàn toàn không ngờ, Bạch Nhạc lại dám không hề kiêng nể mà làm nhục hắn, lập tức giận tím mặt,
- Ngôn ngữ không có sức, Bạch Nhạc, ngươi có dám luận kiếm với ta không?
- Ta nói rồi, ngươi căn bản không hiểu kiếm!
Lời nói như kiếm, Bạch Nhạc không hề có ý nhượng bộ, lại tát mặt một cách trắng trợn,
- Ngươi và ta đánh một trận, chỉ có thể nói là tỷ thí! Về phần luận kiếm, ngươi vẫn chưa có tư cách này.
Căn bản không cho Lý Tử Vân cơ hội lên tiếng, Bạch Nhạc lại nói tiếp,
- Không phải ngươi xem thường ngu kiếm à? Ta sẽ dùng ngu kiếm của Tiêu sư đệ, đánh với ngươi một trận.
Muốn đánh vào mặt thì phải đánh triệt để!
Sự châm chọc trong lời nói, cho dù có thể chiếm được một chút tiện nghi, nhưng cũng là yếu ớt không có sức.
Bạch Nhạc đã hạ quyết tâm đòi công đạo cho Tiêu Hành Nhất, cho ngu kiếm, vậy sẽ không cho bất kỳ ai bỏ xuống đề tài này.
Không phải ngươi xem thường ngu kiếm à? Được, ta sẽ dùng ngu kiếm này để đánh vào mặt ngươi, cho ngươi thấy rõ, kiếm gì mới xứng với hai chữ kiếm đạo.
Ngay khi Bạch Nhạc nói chuyện với Tiêu Hành Nhất, Lý Tử Vân đột nhiên cười lạnh.
Thắng trận chiến này, thậm chí còn thu hoạch được sự cảm tạ của Tiêu Hành Nhất, vốn tất cả đều rất viên mãn, nhưng lại theo một câu này của Lý Tử Vân mà đột nhiên bị phá hỏng.
Lập tức, trong sân lại lâm vào một mảng tĩnh mịch.
Trong tông môn, người có tư cách nghi ngờ Bạch Nhạc, vốn là không nhiều lắm, Lý Tử Vân lại chắc chắn chính là một trong số đó.
Ai cũng biết, lần thi đấu tông môn này, kịch chính chân chính là tỷ thí giữa ba vị đệ tử chân truyền, hiện giờ còn chưa bắt đầu, sự trách cứ của Lý Tử Vân đã trực tiếp mang theo mùi thuốc súng nồng đậm.
- Lý sư huynh!
Lập tức, sắc mặt Tiêu Hành Nhất đỏ lên, nhưng lại vẫn không thể không hành lễ với Lý Tử Vân.
Có một số lời, hắn không thể nói ra miệng, nhưng không có nghĩa là sẽ không tồn tại.
Lần này sở dĩ Tiêu Hành Nhất chủ động nhảy ra khiêu khích Bạch Nhạc, trên thực tế, chính là xuất phát từ sự bày mưu đặt kế của Lý Tử Vân.
Chỉ là Tiêu Hành Nhất lại không ngờ, một khi hắn thất thủ, Lý Tử Vân lại trực tiếp nhảy ra, làm nhục cả hắn như vậy.
Đương nhiên, trên thực tế, trong lòng Tiêu Hành Nhất cũng biết, nói hắn chỉ là để che giấu, người Lý Tử Vân thực sự muốn nhằm vào, vẫn là Bạch Nhạc! Nhưng, dù vậy, loại cảm giác bị làm nhục này vẫn khiến Tiêu Hành Nhất vô cùng phẫn nộ, giống như trong lồng ngực có một đống lửa tùy thời sẽ dâng lên.
- Sao, ngươi không phục à?
Liếc Tiêu Hành Nhất một cái, Lý Tử Vân cười lạnh nói,
- Tự ngươi chắc cũng biết, nếu không phải Bạch sư đệ cố ý nhường cho, ngươi căn bản không dùng ra hết được bộ kiếm chiêu đó, cũng căn bản không thể thi triển ra một kiếm cuối cùng!
- Nơi này là thi đấu tông môn, Bạch sư đệ có thể nhường ngươi! Nhưng, ngày sau khi ngươi đối mặt với yêu nhân ma đạo, chẳng lẽ cũng hy vọng bọn họ nhường ngươi, cho ngươi một hơi sử ra hết kiếm chiêu sao?
Nghiêm mặt, Lý Tử Vân không chút khách khí quát,
- Loại kiếm pháp ngu xuẩn này, căn bản không có giá trị tồn tại! Có phần tâm tư này, ngươi đặt ở nơi khác, thực lực sẽ mạnh hơn hiện tại nhiều.
- ...
Lập tức, Tiêu Hành Nhất bị mắng cho mặt đỏ bừng, nhưng lại không thể nói được gì.
Cho dù hắn thủy chung vững tin, lựa chọn của mình mới là chính xác, nhưng đối mặt với một phen chỉ trích này của Lý Tử Vân, lại không không tìm ra bất kỳ lý do gì để phản bác.
Trên thực tế, không chỉ là Tiêu Hành Nhất, những đệ tử vừa rồi còn bởi vì một phen giải thích về ngu kiếm đó của Bạch Nhạc mà hâm mộ Tiêu Hành Nhất, lúc này, cũng không khỏi trở nên có chút do dự.
Nhìn Lý Tử Vân, ánh mắt Bạch Nhạc vẫn bình tĩnh như nước, giống như căn bản không nghe thấy những lời chỉ trích này.
- Tiêu sư đệ, ngươi cảm thấy ngươi sai à?
Không để ý đến Lý Tử Vân, Bạch Nhạc lẳng lặng nhìn Lý Tử Vân, lại hỏi.
Lập tức, Tiêu Hành Nhất giống như bị đặt trên lửa mà nướng, có một loại cảm giác rơi vào tình huống khó xử.
Bạch Nhạc hỏi ra loại vấn đề này, dường như chính là cố ý kẹp hắn ở giữa, bức hắn làm ra một lựa chọn.
Đây đã căn bản không phải là vấn đề hắn sai hay đúng, mà là vấn đề lựa chọn tin Bạch Nhạc hay là Lý Tử Vân, nói nghiêm trọng hơn một chút, chính là vấn đề đứng thành hàng.
Cho dù bản thân Tiêu Hành Nhất trong các đệ tử nội môn, cũng xem như là thiên tài rất khá, nhưng bị kẹp giữa Bạch Nhạc và Lý Tử Vân, lại vẫn chỉ là một quân cờ.
Lúc này, Tiêu Hành Nhất lại lâm vào trong do dự.
- Được rồi, Bạch sư đệ, kiến giải của ngươi và Lý sư đệ khác nhau, cũng không gì đáng để tranh cãi, không cần kéo cả Tiêu sư đệ vào.
Chậm rãi đứng dậy, Khổng Từ ở cách đó không xa cũng nhúng tay vào nói.
Vẫn là thái độ công chính đứng giữa, nhưng trên thực tế, những lời này lại lộ ra có ý chèn ép Bạch Nhạc.
Dẫu sao, đối với rất nhiều đệ tử mà nói, kỳ thật vẫn chưa ý thức được, câu hỏi này của Bạch Nhạc, là khiến Tiêu Hành Nhất làm ra lựa chọn, nhưng Khổng Từ vừa nói như vậy, liền triệt để có phản ứng, cũng theo đó mà sinh ra một tia cảm xúc bất mãn với Bạch Nhạc.
Đáng tiếc, Bạch Nhạc lại vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Hành Nhất, giống như cứ muốn ép Tiêu Hành Nhất phải đưa ra một đáp án.
Thế là, áp lực trên người Tiêu Hành Nhất đã trở nên lớn hơn, không chỉ là Bạch Nhạc và Lý Tử Vân, còn có một vị Khổng Từ, ba vị đệ tử chân truyền, dùng thái độ của hắn làm chiến trường, trận giao phong vô hình này khiến hắn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Khổng Từ và Lý Tử Vân xây dựng ảnh hưởng đã lâu, theo bản năng, Tiêu Hành Nhất muốn thỏa hiệp, ngẩng đầu cho Bạch Nhạc một ánh mắt áy náy.
Nhưng mà, ngay khi Tiêu Hành Nhất muốn mở miệng, lại nghênh đón ánh mắt bình tĩnh như nước đó của Bạch Nhạc, giống như trong nháy mắt, trong lòng bị thứ gì đó khiến cho đau nhói, lời nói vốn sắp thốt ra, lại bị nuốt về.
Trầm mặc mấy hơi thở, Tiêu Hành Nhất cũng không biết vì sao, khi mở miệng, lời nói ra lại hoàn toàn khác với sự thỏa hiệp lúc trước mà hắn muốn.
- Ta không sai!
Bốn chữ vô cùng đơn giản, lại chữ nào chữ nấy như núi, vô cùng dứt khoát!
Vù!
Lập tức, toàn trường lập tức xôn xao, bất kể là ai, dường như đều không thể ngờ rằng, Tiêu Hành Nhất lại sẽ nói ra một đáp án như vậy, chẳng lẽ đối với Tiêu Hành Nhất mà nói, một Bạch Nhạc không ngờ lại có phân lượng hơn cả hai người Lý Tử Vân và Khổng Từ à? Điều này căn bản là không đạo lý!
Lúc này, bất kể là Lý Tử Vân hay là Khổng Từ, sắc mặt đều không khỏi có chút khó coi.
Nhưng mà, trên mặt Bạch Nhạc lại đột nhiên lộ ra nụ cười sáng lạn.
- Ngươi tốt lắm, rất tốt!
Gật đầu, Bạch Nhạc vươn tay ra đỡ Tiêu Hành Nhất lên nói khẽ,
- Nam tử hán đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa! Nên có phần khí phách này! Người tu kiếm, tính chính là kiếm! Ngươi tu là ngu kiếm, vậy thế tất sẽ gặp phải khó khăn và suy sụp hơn nhiều người khác, nếu ngay cả ngươi cũng không tin bản thân mình, không dám kiên trì, làm sao có thể tu thành ngu kiếm?
Nghe thấy những lời này, trên mặt Tiêu Hành Nhất lại lộ ra một tia xấu hổ.
Không thể không thừa nhận, khoảnh khắc vừa rồi, hắn thật sự đã do dự, nếu không phải nhìn thấy ánh mắt trầm tĩnh đó của Bạch Nhạc, có lẽ hắn đã làm ra một lựa chọn khác.
Thật tâm mà nói, lúc trước hắn cũng cho rằng, Bạch Nhạc chính là đang mượn cơ hội này, bức hắn phải lựa chọn, trong lòng cũng có chút không thoải mái.
Nhưng nghe thấy những lời này của Bạch Nhạc, nghi kỵ và bất mãn trong lòng lúc trước đều hóa thành xấu hổ.
Bạch Nhạc bức hắn đáp lại, đâu phải muốn hắn ở giữa hai người Bạch Nhạc và Lý Tử Vân làm ra lựa chọn, mà là muốn hắn nhìn thẳng vào giữa kiên trì nội tâm của mình và thỏa hiệp với thực tại mà làm ra lựa chọn.
- Hoang đường! Bạch sư đệ, ngươi thừa nhận ngươi rất có động lực, nhưng ngươi dùng loại ngôn ngữ có tính kích động này dụ Tiêu sư đệ bước lên con đường sai lầm, không phải rất quá đáng sao? Nếu hắn bởi vậy mà ngày sau, chết trong tay yêu nhân ma đạo, trong lòng ngươi có hổ thẹn không?
Trong mắt lộ ra một tia hàn ý, Lý Tử Vân lại quát mắng, lần này khẩu khí thậm chí còn nghiêm khắc hơn lúc trước.
Khóe miệng gợi lên một nụ cười, lúc này Bạch Nhạc mới xoay người lại, hướng ánh mắt về phía Lý Tử Vân,
- Con đường sai lầm, Lý sư huynh, ngươi cũng không tránh khỏi quá chủ quan rồi?
Dứt lời, đồng thời trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên lộ ra một tia sắc bén, giống như trong nháy mắt, khí thế cả người đều đã khác.
Nhìn thấy Bạch Nhạc như vậy, cho dù là Khổng Từ, đồng tử cũng không khỏi đột nhiên co rút lại, trong lòng giật thót, ý thức được phán đoán lúc trước của mình e là sai rồi.
Về phần Từ Phong và trưởng lão tông môn khác, lúc này lại từ trên người Bạch Nhạc cảm nhận được một tia tự tin cường đại.
Khẽ lắc đầu, Bạch Nhạc lạnh lùng nói,
- Lý sư huynh, luận thực lực, ngươi bước vào Linh Phủ nhiều năm, mà ta chỉ vừa thành tựu Linh Phủ nửa năm! Nhưng nếu luận kiếm...
Dừng một chút, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia khinh miệt, ngạo nghễ nói,
- Ngươi ngay cả con đường kiếm đạo cũng chưa nhìn được, có tư cách gì mà chỉ điểm người khác, kiếm đạo nên là thế nào?
Từ khi Lý Tử Vân nhảy ra, Bạch Nhạc kỳ thật đã ý thức được, sự khiêu khích của Tiêu Hành Nhất, chỉ sợ chính là Lý Tử Vân châm ngòi, trong lòng cũng sinh ra một chút tức giận.
Sau đó, Lý Tử Vân thừa cơ làm khó, châm biếm kiếm đạo của Tiêu Hành Nhất không đáng một xu, lại thực sự khiến Bạch Nhạc xem thường hắn.
Lý Tử Vân ngươi muốn chèn ép ta thì không thành vấn đề, nhưng nếu mượn cơ hội này làm khó, cũng rất có khả năng sẽ hủy diệt một thiên tài kiếm đạo, ngươi có từng nghĩ tới hậu quả không?
Chỉ là, trước khi Bạch Nhạc phản kích, cần phải xem phản ứng của bản thân Tiêu Hành Nhất đã.
Nếu bản thân Tiêu Hành Nhất không thể kiên trì bản tâm, tin tưởng kiếm đạo của mình, như vậy Bạch Nhạc tất nhiên sẽ không ra mặt cho hắn, bởi vì nếu là như vậy, cho dù Tiêu Hành Nhất tiếp tục tu luyện, căn bản cũng không thể thực sự bước vào kiếm đạo, tu thành ngu kiếm.
Nhưng Tiêu Hành Nhất đã phòng thủ bản tâm, như vậy, Bạch Nhạc có lý do để đòi một công đạo cho hắn, đòi công đạo cho ngu kiếm.
Về phần bởi vậy mà có thể phải đánh vào mặt Lý Tử Vân, Bạch Nhạc căn bản không để ý!
- Càn rỡ!
Lập tức, Lý Tử Vân giận tím mặt.
Trực tiếp bị Bạch Nhạc chỉ trích không hiểu kiếm đạo, thậm chí là ngay cả con đường kiếm đạo cũng không nhìn được, đây căn bản chính là đang tát vào mặt hắn, bảo hắn làm sao có thể chịu được?
- Người càn rỡ chỉ sợ là ngươi!
Lạnh lùng nhìn Lý Tử Vân, Bạch Nhạc thản nhiên phản kích,
- Tuy bản tông dùng kiếm tông, nhưng chỉ bằng vào những lời vừa rồi, liền biết ngươi căn bản không hiểu gì về kiếm, càng đừng nói tới hai chữ rút kiếm.
- ...
Cho dù là Lý Tử Vân cũng hoàn toàn không ngờ, Bạch Nhạc lại dám không hề kiêng nể mà làm nhục hắn, lập tức giận tím mặt,
- Ngôn ngữ không có sức, Bạch Nhạc, ngươi có dám luận kiếm với ta không?
- Ta nói rồi, ngươi căn bản không hiểu kiếm!
Lời nói như kiếm, Bạch Nhạc không hề có ý nhượng bộ, lại tát mặt một cách trắng trợn,
- Ngươi và ta đánh một trận, chỉ có thể nói là tỷ thí! Về phần luận kiếm, ngươi vẫn chưa có tư cách này.
Căn bản không cho Lý Tử Vân cơ hội lên tiếng, Bạch Nhạc lại nói tiếp,
- Không phải ngươi xem thường ngu kiếm à? Ta sẽ dùng ngu kiếm của Tiêu sư đệ, đánh với ngươi một trận.
Muốn đánh vào mặt thì phải đánh triệt để!
Sự châm chọc trong lời nói, cho dù có thể chiếm được một chút tiện nghi, nhưng cũng là yếu ớt không có sức.
Bạch Nhạc đã hạ quyết tâm đòi công đạo cho Tiêu Hành Nhất, cho ngu kiếm, vậy sẽ không cho bất kỳ ai bỏ xuống đề tài này.
Không phải ngươi xem thường ngu kiếm à? Được, ta sẽ dùng ngu kiếm này để đánh vào mặt ngươi, cho ngươi thấy rõ, kiếm gì mới xứng với hai chữ kiếm đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.