Chương 208: Nhưng ta chưa bại
Phiêu Linh Huyễn
16/04/2022
Vù vù!
Mũi kiếm rung lên, phảng phất chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua hư không, trực tiếp xuất hiện trước người Hà Tương Tư.
Gió xoáy cuốn thốc tới đột nhiên ngưng trệ, cứ vậy bị một kiếm kia cường hành đâm vụn, hóa thành từng điểm huyết sắc, sát qua bên người Hà Tương Tư rồi sau đó tiêu tán.
Trong gió xoáy, hai mũi kiếm chạm nhau, phối hợp như xiếc.
Oanh!
Nháy mắt khi va chạm diễn ra, cả người Bạch Nhạc tức tốc bay ngược ra sau, chỉ là lúc thối lui, Bạch Nhạc lại tiện tay ôm lấy Hà Tương Tư, hai người đồng thời bị lực phản kích đánh bay, trượt đi hơn mười thước trên không trung mới triệt tiêu hết dư lực.
- Phốc!
Phun ra một búng máu, nhuộm đỏ vạt áo trắng trước ngực, thẳng đến khắc này, Hà Tương Tư mới đột nhiên hồi thần.
- Tiểu Nhạc!
Vốn đã gần sát tuyệt cảnh, tựa hồ đang nhắm mắt chờ chết, lại làm sao cũng không ngờ, nháy mắt khi mũi kiếm sắp đâm vào người, Bạch Nhạc chợt lao lên, cường hành giúp nàng ngăn lại một kiếm kia.
Hết thảy diễn ra thực sự quá nhanh, nhanh đến mức dù là đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông tại trường đều không kịp phản ứng.
- Kiếm chiêu tinh diệu lắm, là ta coi thường ngươi.
Lẳng lặng nhìn Bạch Nhạc và Hà Tương Tư, Mạc Vô Tình khẽ nhíu mày, nhàn nhạt mở miệng nói.
Đối mặt một kiếm vừa rồi, hắn không tiếc ngôn từ tán thưởng, lại không phải thật coi trọng Bạch Nhạc đến đâu, mà xuất phát từ tự tin tuyệt đối với bản thân.
Bạch Nhạc có thể tiếp được một kiếm này, không phải là bởi Bạch Nhạc thật có được thực lực đương cự với hắn, mà là rất nhiều yếu tố xảo hợp vừa khéo tụ lại một nơi.
Đầu tiên, Hà Tương Tư tuy bại, nhưng tưởng muốn đánh tan đạo pháp của Hà Tương Tư cũng không phải chuyện dễ dàng, sau cùng lúc đột phá đạo thuật phong tỏa, lực lượng của một kiếm này đã chỉ còn lại bảy phần.
Hơn nữa, hắn cũng không muốn giết Hà Tương Tư, đối với hắn mà nói, bắt giữ Hà Tương Tư làm lợi thế đàm phán với Thất Tinh Tông mới là ý nghĩa của trận chiến này. Như thế, lúc đột phá phòng ngự của Hà Tương Tư, Mạc Vô Tình liền thuận thế thu lại ba phần lực đạo.
Cũng chính bởi vậy, Bạch Nhạc mới nắm lấy cơ hội, vung kiếm phá đi gió xoáy màu máu.
Linh Tê Kiếm Quyết mặc dù tinh diệu, nhưng thực lực Bạch Nhạc có thể phát huy ra được lại chỉ là Linh Phủ sơ kỳ, nếu thật đối mặt với một kích toàn lực từ Mạc Vô Tình, căn bản không có khả năng sống sót.
Chính vì lẽ đó, thế nên Mạc Vô Tình tuy có vài phần tán thưởng đối với Bạch Nhạc, song cũng không đến mức quá kiêng sợ.
- Bạch tiểu tử, đây là chiến đấu giữa ta và Hà tiên tử, ngươi ngang ngược nhúng tay, khinh Huyết Ảnh Ma Tông ta không người ư?
Nghe được lời này, đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông xung quanh lập tức đứng ra, ẩn ẩn vây lại Bạch Nhạc, như thể một lời không hợp liền phát động quần công.
- Bạch Nhạc, đi! Không cần quản ta, truyền tin tức về cho tông môn.
Trong lòng thoáng chút khẩn trương, Hà Tương Tư vội bắt lấy cánh tay Bạch Nhạc, hạ giọng phân phó nói.
Chuyện tới nước này, nàng đã không ôm hy vọng có thể bình yên thoát thân, trông đợi duy nhất bây giờ chính là đẩy Bạch Nhạc đi ra, như vậy chí ít có thể bảo vệ Bạch Nhạc an toàn, hơn nữa cũng truyền tin tức về Mạc Vô Tình cho tông môn, nhắc nhở bọn hắn cẩn thận đối phương.
- Tư tỷ, ta không có thói quen bỏ lại nữ nhân chạy trốn một mình.
Lắc lắc đầu, trên mặt Bạch Nhạc lộ ra ý cười xán lạn:
- Muốn đi, chúng ta liền cùng đi.
Câu này nhất thời khiến cho trong lòng Hà Tương Tư đột nhiên khẽ run, nhưng khắc sau lại thay bằng vẻ hoảng loạn, còn đang định lên tiếng, Bạch Nhạc đã đẩy nàng ra, bước lên chắn ở trước mặt.
- Mạc huynh, không phải ta khinh Huyết Ảnh Ma Tông không người, mà là ngươi khinh ta thanh danh không hiện.
Nhún nhún vai, Bạch Nhạc hờ hữngnói:
- Lần này, vốn là hai người chúng ta đến đây, thật luận thắng bại, tự nhiên cũng là hai người chúng ta cùng lúc gánh chịu! Trận chiến vừa nãy, đúng là Hà sư tỷ bại. . . Nhưng ta chưa bại!
Lúc nói chuyện, trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên chớp qua hàn mang, ngạo nghễ nói:
- Ngươi đã giao thủ với Hà sư tỷ, tính là ngươi thắng một ván! Giờ đến lượt ta, là ai tới chiến?
Giơ kiếm ngang ngực, toàn thân Bạch Nhạc lộ ra khí thế bễ nghễ thiên hạ, dù phiến áo trắng trước ngực đã nhuộm đỏ máu tươi, nhưng phần khí thế kia vẫn khiến người bất giác kinh sợ.
Nháy mắt, đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông ồn ào lên.
Bị Bạch Nhạc khinh thị như vậy, cục tức này, dù có ai cũng không nhịn được, thoáng chốc liền có người mở miệng xin đánh.
Không đợi Mạc Vô Tình lên tiếng, Bạch Nhạc đã trực tiếp nói:
- Mặc các ngươi xa luân chiến, hôm nay nếu có ai thắng được ta, ta liền bỏ lại mạng ở chỗ này, vậy cũng đã có sao?
Lời này, Bạch Nhạc nói ra ngạo khí đủ mười, phảng phất vô số đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông xung quanh đều là vô vật.
Từ bề ngoài thì thấy, tựa hồ Bạch Nhạc cuồng đến không biên, nhưng trên thực tế, vừa nghe thế, Mạc Vô Tình lại không khỏi nhướng mày.
Bạch Nhạc nói thì hay lắm, nhưng thực ra lại đang dùng phương thức này để cường hành gạt hắn sang một bên.
Đầu tiên là tự nhận Hà Tương Tư bại trong trận chiến với hắn, cũng tức là đang ám chỉ, Mạc Vô Tình ngươi đã thắng, tự nhiên không lý nào lần nữa ra tay.
Ngay sau đó, lại mở miệng chọc tức đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, mục đích nhằm khiêu động chiến ý của đám người này.
Giờ lại miệng xuất cuồng ngôn, dù có xa luân chiến cũng vẫn không sợ.
Trong tình hình như thế, nếu Mạc Vô Tình kiên trì lần nữa đích thân động thủ, chẳng phải bằng với tự nhận Huyết Ảnh Ma Tông không người, trừ hắn, không ai có thể đi ra đánh một trận?
Phải biết, Bạch Nhạc không phải cao thủ Linh Phủ đỉnh phong gì cả, chẳng qua gần gần chỉ là một tên tiểu tử Linh Phủ sơ kỳ mà thôi.
Trước khoan nói nếu thật làm như thế sẽ dẫn phát bao nhiêu đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông bất mãn! Phải biết, trận chiến bây giờ đây đang được tính là cơ sở đàm phán danh ngạch xông Thất Tinh Tháp giữa Huyết Ảnh Ma Tông và Thất Tinh Tông.
Nếu thật làm vậy, dù có giết chết Bạch Nhạc, bắt lại Hà Tương Tư thì cũng được ích gì?
Thất Tinh Tông đại khái có thể đáp trả, rằng Huyết Ảnh Ma Tông chỉ có mỗi mình Mạc Vô Tình ngươi là có thể chiến, vậy chúng ta cho ngươi một danh ngạch là được rồi! Đến lúc đó, cho hắn một danh ngạch, hắn còn dám bước vào Thất Tinh Tháp không?
Mấy câu vô cùng đơn giản, lại bức khiến Mạc Vô Tình không cách nào tiếp tục ra tay, phần tâm cơ và thủ đoạn này, làm sao có thể khiến hắn không kiêng dè.
Quan trọng nhất là, dù hắn không ra tay, người khác chẳng lẽ thật có thể xa luân chiến được ư? Huyết Ảnh Ma Tông còn muốn mặt mũi nữa không?
Coi chừng Bạch Nhạc, nhìn một cái thật sâu, Mạc Vô Tình lạnh lùng nói:
- Miệng lưỡi ghê lắm, chỉ mong kiếm trong tay ngươi cũng sắc bén được như thế.
- Kiếm có sắc bén hay không, thử qua tự nhiên liền rõ ràng! Làm sao, chẳng lẽ Huyết Ảnh Ma Tông không người, Mạc huynh lại định ra tay thêm lần nữa? Tới tới tới, ta lĩnh giáo cao chiêu của Mạc huynh là được.
Trong mắt lộ rõ vẻ khinh miệt, Bạch Nhạc không đáng nói.
Thủ đoạn lấy lui làm tiến này rất tinh diệu! Đã nói tới nước này rồi, Huyết Ảnh Ma Tông phải mất mặt đến đâu mới dám để Mạc Vô Tình tiếp tục ra tay?
Chẳng lẽ thật phải thừa nhận Huyết Ảnh Ma Tông không người?
Rất nhiều chuyện, đương sơ Huyết Ảnh Ma Tông tiềm phục trong bóng tối có thể làm, nhưng giờ đã nhảy ra ngoài sáng, vậy liền không thể làm được nữa, đây chính là đại giá tất yếu phải trả.
…
Mũi kiếm rung lên, phảng phất chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua hư không, trực tiếp xuất hiện trước người Hà Tương Tư.
Gió xoáy cuốn thốc tới đột nhiên ngưng trệ, cứ vậy bị một kiếm kia cường hành đâm vụn, hóa thành từng điểm huyết sắc, sát qua bên người Hà Tương Tư rồi sau đó tiêu tán.
Trong gió xoáy, hai mũi kiếm chạm nhau, phối hợp như xiếc.
Oanh!
Nháy mắt khi va chạm diễn ra, cả người Bạch Nhạc tức tốc bay ngược ra sau, chỉ là lúc thối lui, Bạch Nhạc lại tiện tay ôm lấy Hà Tương Tư, hai người đồng thời bị lực phản kích đánh bay, trượt đi hơn mười thước trên không trung mới triệt tiêu hết dư lực.
- Phốc!
Phun ra một búng máu, nhuộm đỏ vạt áo trắng trước ngực, thẳng đến khắc này, Hà Tương Tư mới đột nhiên hồi thần.
- Tiểu Nhạc!
Vốn đã gần sát tuyệt cảnh, tựa hồ đang nhắm mắt chờ chết, lại làm sao cũng không ngờ, nháy mắt khi mũi kiếm sắp đâm vào người, Bạch Nhạc chợt lao lên, cường hành giúp nàng ngăn lại một kiếm kia.
Hết thảy diễn ra thực sự quá nhanh, nhanh đến mức dù là đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông tại trường đều không kịp phản ứng.
- Kiếm chiêu tinh diệu lắm, là ta coi thường ngươi.
Lẳng lặng nhìn Bạch Nhạc và Hà Tương Tư, Mạc Vô Tình khẽ nhíu mày, nhàn nhạt mở miệng nói.
Đối mặt một kiếm vừa rồi, hắn không tiếc ngôn từ tán thưởng, lại không phải thật coi trọng Bạch Nhạc đến đâu, mà xuất phát từ tự tin tuyệt đối với bản thân.
Bạch Nhạc có thể tiếp được một kiếm này, không phải là bởi Bạch Nhạc thật có được thực lực đương cự với hắn, mà là rất nhiều yếu tố xảo hợp vừa khéo tụ lại một nơi.
Đầu tiên, Hà Tương Tư tuy bại, nhưng tưởng muốn đánh tan đạo pháp của Hà Tương Tư cũng không phải chuyện dễ dàng, sau cùng lúc đột phá đạo thuật phong tỏa, lực lượng của một kiếm này đã chỉ còn lại bảy phần.
Hơn nữa, hắn cũng không muốn giết Hà Tương Tư, đối với hắn mà nói, bắt giữ Hà Tương Tư làm lợi thế đàm phán với Thất Tinh Tông mới là ý nghĩa của trận chiến này. Như thế, lúc đột phá phòng ngự của Hà Tương Tư, Mạc Vô Tình liền thuận thế thu lại ba phần lực đạo.
Cũng chính bởi vậy, Bạch Nhạc mới nắm lấy cơ hội, vung kiếm phá đi gió xoáy màu máu.
Linh Tê Kiếm Quyết mặc dù tinh diệu, nhưng thực lực Bạch Nhạc có thể phát huy ra được lại chỉ là Linh Phủ sơ kỳ, nếu thật đối mặt với một kích toàn lực từ Mạc Vô Tình, căn bản không có khả năng sống sót.
Chính vì lẽ đó, thế nên Mạc Vô Tình tuy có vài phần tán thưởng đối với Bạch Nhạc, song cũng không đến mức quá kiêng sợ.
- Bạch tiểu tử, đây là chiến đấu giữa ta và Hà tiên tử, ngươi ngang ngược nhúng tay, khinh Huyết Ảnh Ma Tông ta không người ư?
Nghe được lời này, đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông xung quanh lập tức đứng ra, ẩn ẩn vây lại Bạch Nhạc, như thể một lời không hợp liền phát động quần công.
- Bạch Nhạc, đi! Không cần quản ta, truyền tin tức về cho tông môn.
Trong lòng thoáng chút khẩn trương, Hà Tương Tư vội bắt lấy cánh tay Bạch Nhạc, hạ giọng phân phó nói.
Chuyện tới nước này, nàng đã không ôm hy vọng có thể bình yên thoát thân, trông đợi duy nhất bây giờ chính là đẩy Bạch Nhạc đi ra, như vậy chí ít có thể bảo vệ Bạch Nhạc an toàn, hơn nữa cũng truyền tin tức về Mạc Vô Tình cho tông môn, nhắc nhở bọn hắn cẩn thận đối phương.
- Tư tỷ, ta không có thói quen bỏ lại nữ nhân chạy trốn một mình.
Lắc lắc đầu, trên mặt Bạch Nhạc lộ ra ý cười xán lạn:
- Muốn đi, chúng ta liền cùng đi.
Câu này nhất thời khiến cho trong lòng Hà Tương Tư đột nhiên khẽ run, nhưng khắc sau lại thay bằng vẻ hoảng loạn, còn đang định lên tiếng, Bạch Nhạc đã đẩy nàng ra, bước lên chắn ở trước mặt.
- Mạc huynh, không phải ta khinh Huyết Ảnh Ma Tông không người, mà là ngươi khinh ta thanh danh không hiện.
Nhún nhún vai, Bạch Nhạc hờ hữngnói:
- Lần này, vốn là hai người chúng ta đến đây, thật luận thắng bại, tự nhiên cũng là hai người chúng ta cùng lúc gánh chịu! Trận chiến vừa nãy, đúng là Hà sư tỷ bại. . . Nhưng ta chưa bại!
Lúc nói chuyện, trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên chớp qua hàn mang, ngạo nghễ nói:
- Ngươi đã giao thủ với Hà sư tỷ, tính là ngươi thắng một ván! Giờ đến lượt ta, là ai tới chiến?
Giơ kiếm ngang ngực, toàn thân Bạch Nhạc lộ ra khí thế bễ nghễ thiên hạ, dù phiến áo trắng trước ngực đã nhuộm đỏ máu tươi, nhưng phần khí thế kia vẫn khiến người bất giác kinh sợ.
Nháy mắt, đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông ồn ào lên.
Bị Bạch Nhạc khinh thị như vậy, cục tức này, dù có ai cũng không nhịn được, thoáng chốc liền có người mở miệng xin đánh.
Không đợi Mạc Vô Tình lên tiếng, Bạch Nhạc đã trực tiếp nói:
- Mặc các ngươi xa luân chiến, hôm nay nếu có ai thắng được ta, ta liền bỏ lại mạng ở chỗ này, vậy cũng đã có sao?
Lời này, Bạch Nhạc nói ra ngạo khí đủ mười, phảng phất vô số đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông xung quanh đều là vô vật.
Từ bề ngoài thì thấy, tựa hồ Bạch Nhạc cuồng đến không biên, nhưng trên thực tế, vừa nghe thế, Mạc Vô Tình lại không khỏi nhướng mày.
Bạch Nhạc nói thì hay lắm, nhưng thực ra lại đang dùng phương thức này để cường hành gạt hắn sang một bên.
Đầu tiên là tự nhận Hà Tương Tư bại trong trận chiến với hắn, cũng tức là đang ám chỉ, Mạc Vô Tình ngươi đã thắng, tự nhiên không lý nào lần nữa ra tay.
Ngay sau đó, lại mở miệng chọc tức đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, mục đích nhằm khiêu động chiến ý của đám người này.
Giờ lại miệng xuất cuồng ngôn, dù có xa luân chiến cũng vẫn không sợ.
Trong tình hình như thế, nếu Mạc Vô Tình kiên trì lần nữa đích thân động thủ, chẳng phải bằng với tự nhận Huyết Ảnh Ma Tông không người, trừ hắn, không ai có thể đi ra đánh một trận?
Phải biết, Bạch Nhạc không phải cao thủ Linh Phủ đỉnh phong gì cả, chẳng qua gần gần chỉ là một tên tiểu tử Linh Phủ sơ kỳ mà thôi.
Trước khoan nói nếu thật làm như thế sẽ dẫn phát bao nhiêu đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông bất mãn! Phải biết, trận chiến bây giờ đây đang được tính là cơ sở đàm phán danh ngạch xông Thất Tinh Tháp giữa Huyết Ảnh Ma Tông và Thất Tinh Tông.
Nếu thật làm vậy, dù có giết chết Bạch Nhạc, bắt lại Hà Tương Tư thì cũng được ích gì?
Thất Tinh Tông đại khái có thể đáp trả, rằng Huyết Ảnh Ma Tông chỉ có mỗi mình Mạc Vô Tình ngươi là có thể chiến, vậy chúng ta cho ngươi một danh ngạch là được rồi! Đến lúc đó, cho hắn một danh ngạch, hắn còn dám bước vào Thất Tinh Tháp không?
Mấy câu vô cùng đơn giản, lại bức khiến Mạc Vô Tình không cách nào tiếp tục ra tay, phần tâm cơ và thủ đoạn này, làm sao có thể khiến hắn không kiêng dè.
Quan trọng nhất là, dù hắn không ra tay, người khác chẳng lẽ thật có thể xa luân chiến được ư? Huyết Ảnh Ma Tông còn muốn mặt mũi nữa không?
Coi chừng Bạch Nhạc, nhìn một cái thật sâu, Mạc Vô Tình lạnh lùng nói:
- Miệng lưỡi ghê lắm, chỉ mong kiếm trong tay ngươi cũng sắc bén được như thế.
- Kiếm có sắc bén hay không, thử qua tự nhiên liền rõ ràng! Làm sao, chẳng lẽ Huyết Ảnh Ma Tông không người, Mạc huynh lại định ra tay thêm lần nữa? Tới tới tới, ta lĩnh giáo cao chiêu của Mạc huynh là được.
Trong mắt lộ rõ vẻ khinh miệt, Bạch Nhạc không đáng nói.
Thủ đoạn lấy lui làm tiến này rất tinh diệu! Đã nói tới nước này rồi, Huyết Ảnh Ma Tông phải mất mặt đến đâu mới dám để Mạc Vô Tình tiếp tục ra tay?
Chẳng lẽ thật phải thừa nhận Huyết Ảnh Ma Tông không người?
Rất nhiều chuyện, đương sơ Huyết Ảnh Ma Tông tiềm phục trong bóng tối có thể làm, nhưng giờ đã nhảy ra ngoài sáng, vậy liền không thể làm được nữa, đây chính là đại giá tất yếu phải trả.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.