Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 330: Phá sát trận

Phiêu Linh Huyễn

12/05/2022

Một ý nghĩ, sát khí cuồn cuộn.

Trong bóng đêm, sát trận trong Thanh Vương Lăng lần nữa bị kích phát, trong tích tắc trời đất sụp đổ.

Sát trận liên tục bị kích phát, mặt đất đã nứt ra hoàn toàn, vô số phòng ốc sụp đổ, trong bóng tối bao người đang say giấc mộng bị mặt đất nứt ra trực tiếp nuốt chửng, Thanh Vương Lăng to lớn chậm rãi từ dưới đất nổi lên, dường như muốn phá hủy hoàn toàn thành Thanh Châu để chiếm chỗ.

Trong nháy mắt, tiếng khóc la, tiếng mắng chửi lại lần nữa vang vọng khắp thành Thanh Châu.

Khoảng trống nứt ra từ mặt đất giống như một cái miệng đầy máu, càn rỡ nuốt chửng sinh mạng.

Oành!!!

Chỉ vẻn vẹn trong vài nhịp thở, một vệt kiếm sáng khủng khiếp trực tiếp đâm thẳng vào bên trên sát trận, cưỡng ép đè xuống mấy phần uy thế của sát trận, trì hoãn được sự tàn phá mang tính hủy diệt này đôi chút.

Gần như ngay lập tức, Tử Nhật trong bóng đêm và dòng sông máu bao phủ bầu trời cũng hiện lên.

 

Khác với lần trước, lần này ba vị đều lão tổ đều ở trong thành Thanh Châu, mỗi lần sát trận bên này bị kích phát, họ ngay lập tức đáp trả lại, triệt tiêu sự lây lan của sát trận.

Lúc trước kích phát sát trận, giờ đây bên trong thành Thanh Châu, nếu lại gây ra sát nghiệt quy mô lớn, đương nhiên bọn họ cũng sẽ bị hậu quả liên lụy, việc này khiến cho ba bị lão tổ không khỏi tức giận.

Phụt!!!

Lam tiên sinh trước đó đứng ở của địa cung, thậm chí hắn còn chưa kịp rút lui thì đã bị một đạo kiếm phá không mà tới, trực tiếp đâm xuyên qua hai chân, buộc hắn phải té quỵ xuống đất.

Sau một khắc, cả người hắn bị một bàn tay to lớn đỏ ngòm tóm lấy, trực tiếp kéo tới trước mặt ba vị lão tổ.

Lần trước do khoảng cách quá xa, không thể phát hiện được sát trận bị kích phát là xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay ngay trong thành Thanh Châu, Lam tiên sinh một lần nữa kích phát sát trận, làm sao có thể không bị phát hiện được.

Chỉ là bây giờ ba vị lão tổ còn phải áp chế sát trận, tạm thời không có chỗ xử hắn, chẳng qua là chém gãy hai chân hắn rồi quăng xuống đất thôi.

Không quá một khắc đồng hồ, thành Thanh Châu mới lần nữa ổn định lại.

Phụt!!!

Tinh Hà lão tổ lấy lại tinh thần, trong mắt đột nhiên xuất hiện một tia sát khí, hắn nâng tay lên, một phát chém đứt cánh tay Lam tiên sinh.

 

Dưới cơn đau nhức kịch liệt đáng sợ như vậy, Lam tiên sinh vẫn cắn chặt hàm, cho dù trên đầu đã đổ đầy mồ hôi lạnh cũng quật cường chống chịu không phát ra âm thanh nào.



- Không nhìn ra, vậy mà cũng có mấy phần kiên cường, ngươi là người bên cạnh Ngô Tuyết Tùng nhỉ. Ngô Tuyết Tùng đâu rồi?

Ánh mắt Tinh Hà lão tổ nhìn Lam tiên sinh như nhìn một người chết, lạnh lùng hỏi.

- Sáu ngày trước, điện hạ đã đi vào Thanh Vương Lăng.

Lam Tiên Sinh cắn răng, trầm giọng đáp.

Tinh Hà lão tổ lạnh lùng hỏi:

- Quả nhiên là thế, xem ra lúc trước Thanh Vương Lăng bị kích phát, cũng do các ngươi giở trò quỷ rồi?

- Không phải!

Cho tới bây giờ, Lam tiên sinh cũng không dám thừa nhận chuyện lúc trước, hắn chết thì không sao, nhưng tội danh này bằng bất cứ giá nào cũng không thể rơi xuống đầu Ngô Tuyết Tùng.

- Nhiều năm về trước, ta phát hiện được Thanh Vương Lăng dưới lòng đất, tìm được cửa vào địa cung nên báo lại cho điện hạ. Chẳng qua Thanh Vương Lăng quá mức nguy hiểm, dễ vào khó ra, chúng ta vẫn luôn âm thầm thăm dò xem có biện pháp nào có thể an toàn tìm được bí tàng Thanh Vương, nhưng không biết tại sao lại lộ ra Thanh Vương Lăng.

Tinh Hà lão tổ lạnh lùng chất vấn:

- Nếu đã như vậy, vì sao hôm nay ngươi lại kích phát sát trận?

Lam tiên sinh khom người cúi đầu, cũng không để ý đến thương thế của mình, hạ giọng đáp:

- Bởi vì Thanh Vương Lăng cực kỳ nguy hiểm, khi điện hạ bước vào Thanh Vương Lăng đã từng nói, trong vòng bảy ngày, nếu ngài ấy không thể trở về thì đó là vì ngài ấy đã gặp nguy hiểm ở trong lăng tẩm, đến lúc đó, ngài ấy kêu ta nói chân tướng cho ba vị lão tổ, mời lão tổ ra tay giải trừ sát trận cứu người.

- Coi như là vậy thì tại sao ngươi không báo trước cho chúng ta mà lại tự tiện kích phát sát trận.

- Bởi vì không kịp nữa rồi!

Ánh mắt Lam tiên sinh lộ ra tia lo lắng, giải thích:

- Điện hạ thân mang huyết mạch thân vương, còn có tu vi Tinh Cung cảnh, đến nay vẫn chưa về, tức là bên trong lăng tẩm có nguy hiểm cực lớn. Nếu không dùng thủ đoạn này để kinh động ba vị lão tổ, thì làm sao các vị có thể tin được? Ta chết thì không có gì luyến tiếc, nhưng điện hạ cùng những đệ tử thiên tài kia bước vào Thanh Vương Lăng, nếu chết ở trong đó, sẽ là tổn thất cực lớn.

Nghe nói như vậy, cho dù là Tinh Hà lão tổ cũng không nhịn được có chút chấn động.

Nếu như ngay cả Ngô Tuyết Tùng cũng gặp nạn, vậy bên trong lăng tẩm thật sự có nguy hiểm, chỉ sợ phải một lần nữa nghĩ lại.

Dường như cảm thấy những lời này còn chưa đủ, Lam Tiên Sinh cắn răng mở miệng nói tiếp:

- Ba bị lão tổ, ngày xưa Thanh Vương tự xưng Thanh Vương Bất Tử, lại còn đặc biệt xây một lăng tẩm dưới đất như vậy, ta nghi ngờ, có lẽ vị Thanh Vương Bất Tử kia có thủ đoạn đặc thù, dựa vào lăng tẩm này, có lẽ hắn vẫn chưa từng chết cũng không chừng.

- !!!



Một câu nói kia lập tức khiến ba vị lão tổ biến sắc.

Kỳ thật Lam Tiên Sinh cũng chỉ muốn thúc ép ba vị lão tổ ra tay cứu người, khi hắn cường điệu lời nói của mình, chính bản thân hắn cũng không tin, nhưng làm sao hắn biết được lời nói kia của mình thật sự là nhất ngữ thành sấm(*).

Trên thực tế, khi nghe nói vậy thì Tinh Hà lão tổ bọn họ lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

Thực lực Lam tiên sinh không đủ, không thể nào hiểu được Thanh Vương Bất Tử còn có thủ đoạn như này, nhưng bọn họ lại có thể mơ hồ đoán được mấy phần.

Liên kết lại với chuyện lúc trước, chỉ cần có ba phần tin tưởng, thì kết quả này có thể là thật.

Thanh Vương Bất Tử.

Cái tên này mang lại áp lực rất lớn.

Đối với Tinh Hà lão tổ và Huyết Ảnh ma quân mà nói, bọn họ đều lập tông phái ở Thanh Châu, đồng thời cũng nắm giữ Thanh Châu, tự nhiên sẽ không muốn gặp vị Thanh Vương Bất Tử khởi tử hoàn sinh kia. Phải biết rằng ngày xưa, Thanh Châu chính là đất phong của Thanh Vương, nếu như đối phương thật sự còn sống, vậy bọn họ phải làm thế nào?

 

Về phần Tử Dương chân nhân đấy thì phải càng cảnh giác hơn.

Ngày xưa Thanh Vương Bất Tử vốn bại dưới tay Đạo Lăng thánh nữ, cũng vì vậy mà chết, có thể nói, giữa Thanh Vương Bất Tử và Đạo Lăng thiên tông chính là tử thù.

Bây giờ Đạo Lăng thiên tông có vẻ hơi lực bất tòng tâm, nếu như lại dẫn ra đại địch như Thanh Vương Bất Tử, tất nhiên tình hình sẽ vô cùng nguy hiểm, bằng bất cứ giá nào bọn họ cũng sẽ không thể dễ dàng dung thứ.

Nhất thời, trong lòng ba vị lão tổ mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng lại ăn ý với nhau một cách lạ kỳ.

Ba vị lão tổ cũng không ai rảnh quan tâm Lam tiên sinh nữa, họ đồng thời phi thân lên, liên thủ với nhau mà công kích về phía sát trận.

Lần này không chỉ là áp chế sát trận mà còn muốn phá vỡ hoàn toàn sát trận, cho dù làm vậy phải trả giá lớn cũng không nuối tiếc.

Ba vị lão tổ Tinh Hải cảnh toàn lực xuất thủ, mà sức mạnh của sát trận, cũng không còn ở thời kì đỉnh phong thời ban sơ nữa, đã thế còn bị tấn công liên tục như vậy, hiển nhiên sẽ khó chống đỡ lâu.

Trong chốc lát, sát trận đã bị sụp đổ, Thanh Vương Lăng to lớn lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.

Đồng thời lúc sát trận sụp đổ, Triệu Thụy vốn đã nghiệm qua chuyện vượt sát trận bỗng nhiên gặp phản phệ, phun ra một ngụm máu, cả người vàng như giấy, nhưng lúc sau khi nhìn thấy sát trận bị phá, hắn không quan tâm đến thương thế của bản thân mà gắng gượng bay lên không, nói lớn hết sức:

 

- Thanh Vương Bất Tử đoạt xá trùng sinh, khẩn cầu ba vị lão tổ xuất thủ tiêu diệt!

(*)一语成谶: yī yǔ chéng chèn: Nhất ngữ thành sấm: Ý chỉ là một lời tiên tri sẽ thành sự thật và thường là điều xui xẻo, không may mắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook