Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 331: Thanh Vương Bất Tử quá khủng khiếp

Phiêu Linh Huyễn

13/05/2022

Thanh Vương Bất Tử đoạt xá trùng sinh.

Một câu nói kia giống như tiếng sấm, trong lòng tất cả mọi người đều ầm một tiếng, trong nháy mắt khi ba vị lão tổ nghe thấy lời này thì kinh sợ tới tê cả da đầu.

Người bên ngoài có thể không rõ Thanh Vương Bất Tử mang ý nghĩa như thế nào, nhưng bọn họ thì không thể không biết được.

Thời gian mấy ngàn năm qua, ai có thể nghĩ tới Thanh Vương thế mà không chết, cái này thật sự đúng với hai chữ bất tử.

Nhưng mà càng kinh sợ hơn chính là vị Lam tiên sinh này.

Thời điểm bốn chữ đoạt xá trùng sinh vang lên, trong đầu hắn đoàng một tiếng, trong phút chốc sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, giống như đã tìm được ngọn nguồn của sự bất an.

Cái gọi là bí tàng Thanh Vương chỉ sợ từ đầu tới cuối đều là một âm mưu, không, phải nói là sát cục, sát cục nhằm vào huyết mạch hoàng thất Đại Càn.

Đế vương vô tình.

Ở trong lòng vị Thanh Vương Bất Tử kia mà nói, làm gì có huyết mạch thân tình, con cháu hoàng thất càng xuất sắc thì đối với hắn đó càng là người thích hợp nhất để đoạt xá.

 

Nghĩ đến nhiều năm qua bản thân vẫn luôn tập trung vào bí tàng Thanh Vương, ai ngờ lại khiến cho Ngô Tuyết Tùng rơi vào đường cùng, Lam tiên sinh lập tức phụt ra một búng máu, tức giận đến ngất đi.

Đáng tiếc, bây giờ chẳng có ai quan tâm hắn nữa.

Sát trận bị phá hủy, toàn bộ địa cung Thanh Vương bại lộ ra ngoài, tử khí bên trong địa cung cũng lập tức khuếch tán ra xung quanh.

Một khi tử khí này tản ra thì không bao lâu nữa sẽ tiêu tán hết, đối với người tu hành mà nói chẳng có ảnh hưởng gì, nhưng đối với những người dân bình thường ở thành Thanh Châu, lại là một tai họa cực kỳ khủng khiếp! Ai nhẹ thì bệnh nặng một trận, ai nặng thì chỉ có chết.

Nếu ở tình huống bình thường, Tinh Hà lão tổ bọn họ tất nhiên sẽ ra tay tiêu trừ ảnh hưởng của tử khí, nhưng tình huống hôm nay, thì họ vốn không quan tâm được.

Trong nháy mắt, thần niệm của ba vị lão tổ trải rộng toàn bộ Thanh Vương Lăng để tìm kiếm tung tích của Thanh Vương Bất Tử.

- Các ngươi đang tìm bản vương sao?

Đột nhiên một giọng nói đáng sợ truyền ra từ một gian trong cung điện, trong một nhịp thở, chỉ thấy Ngô Tuyết Tùng bước một bước vào không trung, bên hông treo Thanh Vương Kiếm, khóe miệng nâng lên một độ cung kiêu ngạo, lạnh lùng mở miệng nói.

- Thanh Vương Bất Tử.

Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều hướng về phía Ngô Tuyết Tùng.

 

Lúc trước, Triệu Thụy nói Thanh Vương Bất Tử đoạt xá trùng sinh, còn có rất nhiều người không hiểu được là đang xảy ra chuyện gì, nhưng giây phút khi Ngô Tuyết Tùng bay lên rồi mở miệng nói, cho dù là kẻ ngu ngốc đến mấy cũng có thể hiểu được là chỗ nào bất bình thường.

- Giết

Trong mắt Tử Dương chân nhân lộ ra sát khí, hắn là người đầu tiên ra tay. Trong nháy mắt cả người Tử Dương chân nhân giống như hóa thành ánh sáng màu tím chói mắt, chiếu sáng cả trời đêm, tấn công về phía Thanh Vương.

Nhận thấy được hơi thở của đối phương, Thanh Vương cười lạnh một tiếng, tiến lên một bước, không tránh không lùi mà rút Thanh Vương Kiếm ra trực tiếp chém về phía ánh sáng màu tím.

Rầm!!!

Thanh Mang Diệu Nhật.

Một màn ánh sáng xanh đẹp đẽ giống như thần kiếm mở trời, một kiếm này tàn nhẫn chém đứt mặt trời, kiếm khí tung hoành gào thét tản ra, tạo thành khí thế cuốn sạch tất cả, lan rộng ra khắp trời.



Giờ khắc này Thanh Vương Kiếm mới thật sự thi triển ra uy lực chân chính, dù bây giờ Thanh Vương Bất Tử mới bước vào Tinh Cung cảnh, nhưng cũng đủ lực để đánh người thuộc Tinh Hải cảnh.

- Thanh Vương tiền bối đúng là cao thủ, cho nên đừng trách chúng ta không nương tay.

Trong nháy mắt, một thanh kiếm sáng bỗng nhiên ngưng tụ lại, thuận thế chém về phía Thanh Vương Bất Tử.

Thấy Tử Dương chân nhân khó mà ngăn cản được uy lực của Thanh Vương, lúc này Tinh Hà lão tổ mới ra tay.

Tinh Hà kiếm khí xuyên qua trời đêm, xông tới trước mặt, cho dù là Thanh Vương thì khi nhìn thấy một kiếm này cũng không khỏi nhíu mày.

Mũi kiếm vừa chuyển, Thanh Vương Kiếm trong tay không quan tâm đến việc đuổi theo Tử Dương Chân Nhân nữa mà liền quét ngang, lật tay chém xuống, trong chớp mắt, Tinh Hà kiếm khí cũng bị chém nát.

Nhưng mà, đồng thời lúc đó, Huyết Ảnh ma quân cũng ra tay, hắn mang theo một vùng sắc máu bay về phía Thanh Vương.

Ba vị cường giả Tinh Hải cảnh liên thủ, có thể nói là uy lực kinh trời. Cho dù lấy năng lực của Thanh Vương thì cũng không dám cứng rắn chống lại, chỉ có thể mượn lực phản lại khi chém nát Tinh Hà kiếm khí rồi nhờ đó tránh đi một kích này.

Thanh Vương âu cũng chỉ vừa mới khôi phục lại thực lực Tinh Cung, hoàn toàn không phải Thanh Vương Bất Tử tung hoành thiên hạ lúc xưa nữa.

- Bản vương đã xuất thế, bằng các ngươi thì có thể làm gì được bản vương?

Ông ta cười lạnh một tiếng, đưa tay lên, bỗng nhiên tất cả cấm chế trên cung điện địa cung đều hóa thành ánh kiếm màu xanh, đánh về phía ba người Tinh Hà lão tổ.

Mặc dù sát trận bao phủ phía trên Thanh Vương Lăng đã bị phá, nhưng cấm chế trên mỗi một tòa cung điện bên trong lăng tẩm đều là kiếm khí mà ngày xưa Thanh Vương lưu lại, bây giờ được Thanh Vương khởi động, trong chớp mắt mấy chục cấm chế trong các tòa cung điện đồng thời biến thành mấy chục luồng kiếm khí kinh khủng, tiếp đó lại tự động hình thành kiếm trận tạo thành một bức tường ngăn cản hoàn mỹ.

Bạch Nhạc ở trong Đan Các, lúc nhìn thấy cấm chế trên Đan Các bay ra, trong mắt hắn lộ ra vẻ chấn động.

Thanh Vương Bất Tử.

Giờ khắc này Bạch Nhạc mới hiểu được vài ngàn năm trước Thanh Vương Bất Tử tung hoành thiên hạ có ý nghĩa như thế nào.

Quá mạnh.

Đây mới là sức mạnh thật sự của Thanh Vương Bất Tử sao?

So với khi trước, lúc Thanh Vương vừa mới đoạt xá bị bọn Bạch Nhạc vây công, chẳng khác gì trẻ con đến chơi, hoàn toàn không hề có một tí uy hiếp gì cả.

Nhưng Bạch Nhạc lại không rõ một chuyện, nếu ở tình huống bình thường, cho dù là bày những cấm chế này thành trận thì cũng khó ngăn cản ba người Tinh Hà lão tổ liên thủ công kích. Tuy nhiên vấn đề nằm ở chỗ, trước đó bọn họ vừa mới cưỡng chế phá hủy sát trận Thanh Vương Lăng, ba người đều bỏ ra cái giá không nhỏ, vốn chưa thể khôi phục lại, dưới tình huống này, lại còn phải đối mặt với kiếm trận mà Thanh Vương tỉ mỉ chuẩn bị, thành ra có phần lấy trứng chọi đá.

Từ lúc bắt đầu đoạt xá, tất cả kế hoạch đã đồng loạt khởi động, lồng vào nhau, gần như là hoàn mỹ không một tì vết.

Nói là gần như, một vì Dạ Thần Hi xuất hiện nằm ngoài dự liệu của Thanh Vương, khiến hắn mất đi linh lực và mấy phần nguy hiểm. Thứ hai chính là Bạch Nhạc, nhờ Thông Thiên ma công mạnh mẽ đánh tan tu vi mà lần này Thanh Vương chuẩn bị khôi phục, hắn bị đánh một cái cực kỳ tàn nhẫn.

 

Nhưng toàn thể mà nói, cục diện vẫn trong sự khống chế của Thanh Vương, đâu vào đấy, không hề rối loạn.

- Không phải các ngươi muốn bí tàng Thanh Vương sao? Bây giờ bản vương mở cho các ngươi xem, có bản lĩnh thì tới lấy đi.

Khóe miệng Thanh Vương Bất Tử nhếch ra cái cười trào phúng, ngón tay nhẹ nhàng vạch một cái lên hư không, đột nhiên một khe hở không gian xuất hiện, ngay trên Thanh Vương Điện hiện ra một không gian bí tàng.

Tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, bên trong không gian có vô số linh dược, linh đan, thậm chí còn có cả những chí bảo uy chấn thiên hạ ngày xưa, linh thạch nhiều đếm không xuể và vô số điển tịch công pháp.

Đồ vật mà ngày xưa Thanh Vương nắm giữ, tất cả đều ở trong không gian bí tàng này.



Không hề nói quá, bên trong không gian này cất giữ vô số bảo vật, ngày cả thiên tông cũng sẽ vì thế mà ghen tị, bây giờ cứ như vậy mà bày ra trước mắt tất cả mọi người, nhưng lại bị kiếm trận ngăn lại, cho dù là ai cũng không có cách đến gần.

Tay Thanh Vương làm một ấn kết, Thanh Ngọc giới chỉ trên ngón tay hơi lóe lên, toàn bộ không gian bí tàng đều bị thu vào trong.

Tất cả những thứ kia đối với mọi người mà nói tựa như một ảo ảnh, nhìn thấy được, nhưng không bao giờ có thể chạm lấy.

Giờ khắc này, cho dù là Bạch Nhạc cũng phải thèm đến đỏ mắt.

Đây mới thật sự là bí tàng Thanh Vương, đừng nói đến lấy được tất cả, dù chỉ có thể lấy được một ít cũng đã đủ để hắn ung dung bước vào Tinh Cung cảnh, so sánh lại thì một viên Linh Khư Quả chẳng đáng là gì.

Bây giờ, Bạch Nhạc mới sâu sắc cảm nhận được lúc trước bản thân lỗ to rồi.

Vốn cho rằng đã chém Thanh Vương một đao, nhưng hôm nay xem ra, sự xảo trá của bản thân với mấy thứ kia, quả thật không bằng cả hạt cát giữa sa mạc.

Thảo nào Ngô Tuyết Tùng biết rõ sẽ gặp nguy hiểm, nhưng vẫn mạo hiểm liều mạng một lần, bởi vì cho dù có thể nắm được một phần mười, thậm chí là một phần trăm những thứ này thì cũng đã quý lắm rồi.

Đáng tiếc, giờ đây, cho dù là ai cũng chỉ có thể nhìn một cách thèm thuồng mà thôi.

Rầm rầm!!!

Phía dưới bị công kích không ngừng, kiếm trận kia đã bị Tinh Hà lão tổ bọn họ đánh nát, ba vị cường giả Tinh Hải cảnh, cho dù là ai cũng không thể nào khinh thường.

Chỉ tiếc, vẫn còn chậm một bước.

Trong mắt Thanh Vương lộ ra vẻ đùa cợt, hắn tùy ý lấy ra một đạo phù kẹp trên đầu ngón tay, lại nhẹ nhàng bóp một cái, hư không đột ngột bị xé rách, đợi sau khi Tinh Hà lão tổ bọn họ công kích xong, Thanh Vương đã sớm xuyên qua hư không, hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt tất cả mọi người.

Phá Giới Truyền Tống Phù.

Chỉ có những người mạnh nhất chân chính bước vào Hóa Hư cảnh giới mới có thể luyện chế ra đạo phù dứt khoát vẽ lên một dấu chấm hết hoàn mỹ cho trò cười tìm kiếm bí tàng Thanh Vương này.

Trò cười, đúng, mặc dù rất khó chịu, nhưng đây chính là sự thật.

Ở trong mắt Thanh Vương Bất Tử, tất cả chính là một trò cười.

Cho dù là Dạ Thần Hi, Bạch Nhạc hay sự xuất hiện của Tinh Hà lão tổ bọn họ, thật ra cũng chỉ để cho vở kịch này tăng thêm vài phần thú vị mà thôi.

Chỉ cần Thanh Vương đoạt xá thành công, từ đầu đến cuối đã không có bất kỳ ai có thể ngăn cản hắn bỏ đi được.

Đây mới là thủ đoạn của Thanh Vương Bất Tử.

Thế gian này, trừ Thánh Nữ Đạo Lăng gần như là vô địch, ai có thể uy hiếp được vị Thanh Vương Bất Tử kia?

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều bị một màn này làm chấn động.

Thanh Vương Bất Tử, cái tên này tựa như đã phai nhạt trong tâm trí mọi người qua mấy nghìn năm, giờ đây lại lần nữa làm chấn kinh thiên hạ.

Thời điểm Thanh Vương Bất Tử một lần nữa xuất hiện trước mắt người đời, không biết sẽ kinh hãi chấn động thế nào đây.

Ngày xưa là thời kì đỉnh cao khi Đạo Lăng thiên tông trấn nhiếp thế gian, Thánh Nữ Đạo Lăng nắm giữ Côn Ngô kiếm tuyệt thế vô địch mới có thể đặt vững vị thế của Đạo Lăng thiên tông suốt mấy ngàn năm qua.

Nhưng hôm nay, Đạo Lăng thiên tông vì trận chiến trên núi Đạo Lăng nọ mà rơi vào thế cục không ổn định, nào còn dám xưng trấn nhiếp thiên hạ, họ bấy giờ còn khí thế và năng lực dùng kiếm trảm Thanh Vương nữa sao?!

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều dự cảm được, có lẽ không còn bao nhiêu năm nữa, đại cục thiên hạ này có thể sửa lại rồi.

Sinh ở một thời đại như vậy, rốt cuộc là hạnh phúc hay tai họa, ai có thể nói trước được đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook