Chương 127: Pháp không dễ truyền
Phiêu Linh Huyễn
02/04/2022
- Cái gọi là huyễn thuật, kỳ thật chính là từ tâm mà sinh! Ta gọi là Tâm linh chi lực! Phân chia hư thực, kỳ thật ở ngay một ý niệm, lúc trước ngươi có thể phá được ảo cảnh, kỳ thật chính là tiếp xúc đến loại Tâm linh chi lực này.
Thuyết phục được Bạch Nhạc, Mộng Thiên Thu rất nhanh liền chính thức bắt đầu truyền thụ huyễn thuật chi đạo cho Bạch Nhạc.
Mộng Thiên Thu thu đồ đệ sở dĩ soi mói như vậy, chính bởi vì huyễn thuật nhập môn rất khó, chỉ là bước đầu tiên này, lý giải Tâm linh chi lực, đã đủ để khiến vô số người tu hành kẹt lại rồi.
Cũng chính bởi vậy, Mộng Thiên Thu mới thiết lập ảo trận ngoài đại điện, dùng làm khảo nghiệm lựa chọn. Đệ tử
Tất cả đệ tử Linh Phủ cảnh của Thất Tinh Tông, đều có thể đến thử khiêu chiến ảo trận này, có thể phá được ảo trận, liền có thể trực tiếp được Mộng Thiên Thu nhận vào môn hạ, thậm chí cho dù là người có thể chống đỡ trong ảo trận lâu một chút, cũng có cơ hội được nhận làm đệ tử ký danh.
Nhưng cho dù là vậy, người thực sự có thiên phú tu luyện huyễn thuật, cũng vẫn vô cùng hiếm có.
Nhưng đồng dạng, đối với những đệ tử có thiên phú mà nói, muốn nhập môn kỳ thật ngươi rất đơn giản, thậm chí thường thường chỉ cần mấy ngày là có thể thực sự bắt đầu tu luyện huyễn thuật.
Giống như phán đoán lúc trước của Mộng Thiên Thu, sau khi truyền thụ pháp môn huyễn thuật cho Bạch Nhạc, chỉ cần không đến thời gian một canh giờ, Bạch Nhạc đã hiểu thấu đáo sự ảo diệu trong đó, bế quan trong tĩnh thất, bắt đầu tu luyện Thiên Cơ Biến.
Trong đại điện, nhìn Mộng Thiên Thu đi ra, Chu Mộng Dương không khỏi cười khổ nói,
- Thiên Thu huynh, đây là ngươi cố ý tìm cớ truyền pháp à.
Lúc trước nói lấy Bạch Nhạc làm mồi dụ, cũng chính là vì vậy, cho nên mới truyền thụ Thiên Cơ Biến cho Bạch Nhạc để đảm bảo an toàn, nghe thì dường như hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhưng trên thực tế,với sự hiểu biết của Chu Mộng Dương đối với Mộng Thiên Thu, sao không rõ, đây căn bản chính là cố ý tìm một cái cớ để truyền pháp mà thôi.
Tiểu tử ngốc Bạch Nhạc đó có lẽ vẫn chưa hiểu Thiên Cơ Biến có nghĩa là gì, nhưng hắn thì lại biết.
Đó là thần thông huyễn đạo chân chính, có thể nói, bản thân chính là truyền thừa hạch tâm nhất của Mộng Thiên Thu đối với huyễn thuật chi đạo trong những năm gần đây.
Cho dù là đệ tử môn hạ của Mộng Thiên Thu, chỉ sợ cũng không phải bất kỳ ai cũng được hắn truyền thụ.
Truyền Thiên Cơ Biến cho Bạch Nhạc, có thể nói, chẳng khác nào Mộng Thiên Thu đã coi Bạch Nhạc là truyền nhân của mình.
Nhưng, Bạch Nhạc lại căn bản không bái sư, ngay cả danh phận thầy trò cũng không có.
- Cứ coi là vậy đi, tiểu gia hỏa này trên huyễn thuật có thiên phú cực cao, nếu lãng phí thì thực sự quá đáng tiếc.
Gật đầu, Mộng Thiên Thu lại ngồi xuống, cầm chung trà lên uống một ngụm, mới trả lời.
- Pháp không thể truyền bừa, Thiên Thu huynh, ngươi làm vậy cũng có chút quá tùy ý rồi?
Cười khổ, Chu Mộng Dương có chút bất đắc dĩ nói:
Cười tiêu sái, Mộng Thiên Thu lắc đầu, nói
- Pháp không thể truyền bừa, nhưng nếu viên ngọc thô này đúng là trăm năm khó gặp... Huyễn thuật chi đạo, vốn khác với đại đạo bình thường, nhiều năm như vậy trôi qua, ta thủy chung muốn tìm một đệ tử có thể truyền xuống huyễn thuật chi đạo mà không thể được.
- Huống chi, ta đây đâu phải là truyền bừa.
Lại rót cho mình một ly trà, Mộng Thiên Thu tiếp tục nói.
- Kẻ này có thể vì báo thù cho phụ mẫu mà hiểm, đối địch với Huyết Ảnh Ma Tông, làm tròn một chữ hiếu.
- Đối mặt với dụ hoặc một bước lên trời, trở thành đệ tử chân truyền của Thất Tinh Tông, lại không thay đổi sơ tâm, cũng làm tròn một chữ trung.
- Tuy không chịu bái ta làm thầy, nhưng lại thủy chung giữ lễ, đó là có lễ.
- Nguyện ý dùng thân là làm mồi, vì trừ ma mà tạn một phần sức, chính là có nghĩa!
- Ngươi có thể dẫn hắn đến chỗ ta, tức là có duyên!
- Trung hiếu lưỡng toàn, biết lễ tiết, rõ đại nghĩa... Lại có duyên với ta, còn có thiên phú tốt, truyền pháp cho thiếu niên như vậy, sao có thể tính là truyền bừa?
Dừng một chút, Mộng Thiên Thu cười nói,
- Cái bừa ngươi mà ngươi nói chỉ là thiên kiến bè phái thôi.
Nghiêm túc lắng nghe những lời này của Mộng Thiên Thu, Chu Mộng Dương cũng không khỏi hít sâu một hơi, khom người cúi đầu với Mộng Thiên Thu.
- Thiên Thu huynh lòng dạ rộng lớn, ta không bằng.
- Được rồi, giữa chúng ta không cần thiết phải như vậy! Pháp ta đã truyền rồi, về phần hắn có thể học bao nhiêu, tương lai có thể đi đến một bước nào, không liên quan tới ta nữa.
Xua tay, Mộng Thiên Thu tiếp tục nói,
- Đã không danh thầy trò, bất kể hắn có thể lý giải được bao nhiêu, ta cũng sẽ không hỏi tới. Ta có chút mệt rồi, ngươi tự dẫn hắn rời khỏi là được.
Nói xong, Mộng Thiên Thu xoay người về hậu điện.
Tuy nói rất thản nhiên, nhưng lỡ mất đệ tử như vậy, trong lòng Mộng Thiên Thu sao có thể không tiếc nuối.
Loại mệt này, tất nhiên không phải mệt mỏi trên thân thể, mà là mỏi mệt đó tinh thần.
Truyền pháp, lại không tạm biệt, đây chính là thái độ của Mộng Thiên Thu đối với Bạch Nhạc.
...
Khi Bạch Nhạc từ trong tĩnh thất đi ra, trời đã tối triệt để.
Nếu, lúc ban đầu kỳ thật Bạch Nhạc vẫn có chút không cho là đúng với huyễn thuật, như vậy hiện giờ sau khi cảm ngộ được Thiên Cơ Biến, tâm thái đã sớm có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Bạch Nhạc cho rằng, Mộng Thiên Thu truyền cho hắn, chỉ là một môn kỹ xảo có thể biến ảo dung mạo và khí tức, nhưng sau khi thực sự cảm ngộ, mới hiểu được, nào có đơn giản như vậy!
Muốn dùng phương thức huyễn thuật để che giấu khí tức, thay đổi dung mạo mà không bị người ta phát hiện, kiểu gì cũng phải có cảm ngộ sâu đậm đối với huyễn thuật chi đạo mới được.
Mộng Thiên Thu truyền cho hắn, đâu phải pháp môn kỹ xảo gì, căn bản chính là huyễn thuật đại đạo.
Tuy Bạch Nhạc hiện giờ cũng chỉ xem như là nhập môn, cách thực sự tu thành Thiên Cơ Biến còn có cự ly rất xa, nhưng ơn truyền đạo này lại cũng khiến hắn cảm động.
Đứng trước lúc trước, Bạch Nhạc làm lễ đệ tử, khom người vái ba cái về phía đại điện, sau đó mới xoay người theo Chu Mộng Dương bay xuống núi.
- Bạch Nhạc, ngươi có theo ta về Hàn Sơn không?
Ra khỏi Thất Tinh Tông, Chu Mộng Dương lại hỏi.
- Không cần!
Hơi suy tư một chút, Bạch Nhạc lập tức lắc đầu nói,
- Bạch Mộc đã không sao, ta không cần tới... Hiện giờ, người của Huyết Ảnh Ma Tông chẳng biết đã đi đâu, ta có chút không yên lòng với Bạch gia.
Hơi, Chu Mộng Dương Chu Mộng Dương lấy ra một tấm truyền âm phù đưa cho Bạch Nhạc,
- Ngươi về trước cũng tốt, qua một đoạn thời gian nữa ta sẽ bảo Bạch Mộc liên hệ với ngươi... Nếu có biến cố bất ngờ gì, trong cảnh nội Thanh Châu, tùy thời có thể dùng cái này để liên hệ với ta!
Một tấm truyền âm phù truyền tin không đếm xỉa tới cự ly, trực tiếp truyền tin trong Thanh Châu, giá trị cũng rất xa xỉ, nếu không phải cường giả Tinh Cung cảnh, căn bản là không lấy ra được.
Hơn nữa, chỉ có thể sử dụng một lần, giá trị chế tạo cực kỳ đắt, nếu không phải lúc trước bị thái độ của Mộng Thiên Thu ảnh hưởng, hắn căn bản cũng không thể lấy ra cho Bạch Nhạc.
- Đa tạ Chu tiền bối!
Hơi cúi người, nghiêm túc nghiêm túc, đáp:
- Ta sẽ dốc hết toàn lực truy tra manh mối của Huyết Ảnh Ma Tông, tất sẽ không để tiền bối thất vọng.
Một lời hứa này không chỉ là nói cho Chu Mộng Dương, cũng là cho Mộng Thiên Thu.
Bạch Nhạc không thể rời khỏi Linh Tê Kiếm Tông bái vào môn hạ của Mộng Thiên Thu, ơn truyền đạo không thể báo đáp, chỉ có thể tận lực làm tốt nhiệm vụ con mồi này, tranh thủ triệt để hủy diệt Huyết Ảnh Ma Tông, báo thù cho phụ mẫu, cũng coi như hồi báo một chút ân tình của Mộng Thiên Thu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.