Chương 325: Sụp đổ
Phiêu Linh Huyễn
11/05/2022
Dạ Thần Hi nhìn chằm chằm Triệu Thụy một lúc, hắn biết rất rõ lúc này nói nhiều vừa vô ích vừa không có sức thuyết phục, nên xoay người rời đi.
Mặc dù nhìn từ bên ngoài, Thanh Vương có vẻ chỉ đang ở phía dưới của lăng mộ., nhưng trên thực tế, chỉ cần có chút đầu óc liền có thể hiểu được, Thanh Vương chắc chắn đã thoát thân, bọn họ đứng thủ ở đây chẳng khác nào là đang hóng mát, không bằng đến những nơi có thể trợ giúp Thanh Vương tu luyện khôi phục tu vi xem thử, không chừng cơ hội tìm được hắn còn cao hơn.
Dù sao vào lúc này, đối phó với Thanh Vương vốn cũng không cần liên thủ với đám người này nữa. Thanh Vương vừa mới trải qua kiếp tán công, cho dù chỉ là một Linh Phủ cảnh bình thường e cũng có thể dễ dàng giết chết hắn, khó khăn thực sự nằm ở chỗ, một khi Thanh Vương khôi phục lại được thực lực rồi, chắc chắn hắn sẽ tìm tới chỗ hắn trả thù.
Tâm trạng của Bạch Nhạc lại thoải mái hơn những người khác rất nhiều, hắn đã làm xong những việc cần làm rồi, có tìm được Thanh Vương hay không thật ra cũng không quan trọng.
- Bạch sư đệ.
Văn Trạch nhìn Bạch Nhạc, vẻ mặt có hơi phức tạp.
Mặc dù có thể nói chính vì có sự can thiệp của Bạch Nhạc mà Thanh Vương mới có thể đoạt xá Ngô Tuyết Tùng, nhưng một kiếm cuối cùng kia, Bạch Nhạc cũng đã đưa ra lựa chọn, trước đó dù có làm bậy một số chỗ, nhưng cũng đã tận lực đền bù.
Cho dù trước đây Triệu Thụy có hơi bất mãn với Bạch Nhạc, nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm tốt để gây sự với hắn.
- Bạch Nhạc, những ân oán của chúng ta trước đây cứ xóa bỏ đi. Tuy nhiên, tốt hơn hết ngươi nên nhớ rõ thân phận của mình. Nếu ta nghe ngươi khoe khoang với bất kì ai rằng ngươi đã được gặp Thánh nữ, đừng trách ta ra tay tàn nhẫn.
Sau khi Vân Mộng Chân trở lại môn phái, hắn ta từng nghe được đệ tử từ bên ngoài trở về Đạo Lăng thiên tông nói chuyện của Bạch Nhạc, hắn đã rất bực bội rồi, bây giờ lại lần nữa nhìn thấy Bạch Nhạc, hắn liền không kiềm chế được mà mở miệng uy hiếp.
Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan đến năng lực của chính Bạch Nhạc.
Ít nhất hôm nay Bạch Nhạc có thể nói là nổi danh ở Thanh Châu, mà Bạch Nhạc lại thật sự có thiên phú và thực lực, điều này dĩ nhiên khiến hắn ta thấy hơi khó chịu. Phải biết, từ đầu đến cuối, Vân Mộng Chân chưa bao giờ nói dối hắn ta.
Ngược lại nếu Bạch Nhạc vẫn là một nhân vật nhỏ không có danh tiếng gì, hắn ta cũng không thèm so đo.
Đương nhiên, thật lòng mà nói, cho dù là hiện tại, thật ra hắn ta cũng không quá để chuyện của Bạch Nhạc trong lòng, so với vị Đạo Lăng Thánh nữ kia, cho dù Bạch Nhạc có bước vào được Tinh Cung cảnh thì cũng chênh lệch quá xa.
- Bạch Nhạc mặc dù chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng cũng không bị ai uy hiếp bao giờ. Nếu Triệu sư huynh không thích, có thủ đoạn gì cứ sử dụng hết ra, Bạch Nhạc sẽ đón nhận.
Bạch Nhạc liếc Triệu Thụy một cái, hắn vốn không hề có ý muốn nhân nhượng, thế nên một câu uy hiếp kia trực tiếp bị đẩy lui.
Tuy Triệu Thụy không vui khi nhìn thấy Bạch Nhạc, nhưng hắn ta làm sao biết được, Bạch Nhạc đã xếp hắn đứng vào hàng ngũ tình địch của mình.
Vân Mộng Chân là Đạo Lăng Thánh nữ cao cao tại thượng, nhưng trong lòng Bạch Nhạc, nàng cũng chỉ là nữ nhân của mình, không ai khác có thể định đoạt được.
Nếu không phải bản thân hắn đánh không lại Triệu Thụy, không đợi Triệu Thụy đến tìm hắn gây phiền phức, hắn sẽ là người đầu tiên giáo huấn hắn ta một chút, cái con cóc muốn ăn thịt thiên nga này.
Cúi đầu chịu thua trước tình địch? Làm sao có thể!
- Ngươi!
Triệu Thụy nghe Bạch Nhạc nói thì lập tức giận tím mặt, hắn gườm gườm nhìn Bạch Nhạc, muốn ra tay dạy dỗ hắn một phen.
- Triệu sư huynh, Bạch sư đệ, chúng ta hãy nên giải quyết rắc rối trước mắt đi, không biết được tung tích của Thanh Vương, chúng ta còn lâu mới an toàn.
Mắt thấy hai người rất có xu thế trở mặt với nhau, Văn Trạch vội vàng mở miệng hòa giải.
- Triệu sư huynh, Văn sư huynh, Bạch sư đệ.
Một lúc sau, người của Đạo Lăng thiên tông ở bên ngoài Thanh Vương Lăng cũng đã chạy tới, liền tiến lên thi lễ.
- Bạch sư đệ gì?
Nghe thấy lời này của đệ tử Đạo Lăng thiên tông, Triệu Thụy lập tức nghiêm mặt quát lớn:
- Hoang đường, sao ta lại không biết, Bạch Nhạc bái nhập tông môn từ khi nào?
- ...
Trong chính đạo, các đệ tử trao đổi với nhau đều xưng là huynh đệ, đây đã trở thành một thói quen bất thành văn, không ai thèm để ý tới.
Đương nhiên trong hoàn cảnh bình thường, với sự kiêu ngạo của đệ tử Đạo Lăng thiên tông, bọn họ sẽ không tùy ý gọi những đệ tử của các môn phái khác là huynh đệ. Chỉ là đối với Bạch Nhạc thì lại khác, cảm nhận của mọi người về Bạch Nhạc cũng không tệ lắm cho nên cứ tự nhiên mà kêu như vậy.
Bây giờ đột nhiên bị Triệu Thụy nói thế, trong lòng những đệ tử của Đạo Lăng thiên tông bừng tỉnh.
Trong lòng họ có hơi buồn cười, nhưng ngoài mặt cũng không muốn để Triệu Thụy mất hết mặt mũi, đành mở miệng giải thích:
- Triệu sư huynh, sư huynh nghe lầm rồi, chúng tôi kêu là Bạch huynh đệ, không phải là Bạch sư đệ.
- ...
Nghe đến đây, sắc mặt Triệu Thụy lập tức đen lại.
- Chỉ là đệ tử của Huyền cấp tông môn, có tư cách gì cùng đệ tử Đạo Lăng thiên tông chúng ta xưng huynh gọi đệ, chúng ta đi.
Triệu Thụy phất ống tay áo, lập tức xoay người rời đi.
Văn Trạch và những người khác cười khổ một cái, rồi ôm quyền hướng về phía Bạch Nhạc, sau đó theo Triệu Thụy đi.
Mọi người đều biết tại sao Triệu Thụy lại ghét Bạch Nhạc đến như vậy, nhưng lại không thể nói ra, họ cũng chỉ có thể cho Bạch Nhạc một ánh mắt đồng tình.
- Công tử, tên họ Triệu này thật khiến người ta ghét, đợi Tiểu Nhan có được tu vi Tinh Cung cảnh nhất định sẽ làm hắn đẹp mặt.
Vừa rồi có người khác ở đây, Tô Nhan không tiện đáp lời, nhưng khi thấy đối phương rời đi, nàng ta lập tức thấy bất bình cho Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc lắc đầu, thản nhiên nói:
- Người của Đạo Lăng thiên tông từ trước tới nay mắt luôn cao hơn đầu, huống chi người ta còn là đệ tử chân truyền, là thiên chi kiêu tử. Xem thường ta cũng đúng, chúng ta không cần so đo với hắn.
- Có gì đặc biệt hơn người chứ?
Tô Nhan nhếch miệng khinh thường:
- Chỉ là một đệ tử chân truyền như hắn, có chỗ nào có thể so được với thân phận của công tử?!
Truyền nhân của Thông Thiên ma quân, thân phận này coi như quá có sức nặng.
Nếu Thông Thiên ma quân còn sống, Bạch Nhạc có thể ngang nhiên đi khắp thiên hạ, luận thân phận, có lẽ chỉ có Vân Mộng Chân là Đạo Lăng Thánh nữ mới có thể so sánh được với hắn.
Chỉ tiếc, hiện tại thân phận của Bạch Nhạc không thể bại lộ ra, quả thực giống như cẩm y dạ hành* vậy.
- Được rồi, đã đến lúc chúng ta đi tìm Thanh Vương.
Bạch Nhạc phất tay áo, hắn hơi híp mắt, lạnh nhạt ra lệnh.
Linh Khư Quả bị tổn thất, Bạch Nhạc thực sự rất đau lòng, hắn cũng nên tìm cơ hội để cứu vãn mới được.
Bây giờ có thể đi tìm Thanh Vương, rất có hi vọng có thể lấy được bí tàng của Thanh Vương, cho dù chỉ là một chút lợi ích thì cũng là đồ tốt.
Đối với hành tung của vị Thanh Vương này, Bạch Nhạc có thể đoán được mấy phần.
- Người thật sự muốn đi tìm Thanh Vương sao?
Tô Nhan hiển nhiên vẫn còn có chút sợ hãi Thanh Vương, nàng ta lo lắng hỏi.
Khóe miệng Bạch Nhạc nhếch lên nụ cười rạng rỡ, từ tốn đáp:
- Yên tâm, cho dù bây giờ Thanh Vương vẫn còn có một số món bảo mệnh, nhưng nói muốn uy hiếp ta, sợ là cũng không thể. Nếu thật sự bị ta đoán trúng thì cũng nên đánh hắn một chút mới được.
Bạch Nhạc không muốn giết chết Thanh Vương, thế, nhưng cũng phải làm cho Thanh Vương cảm thấy kiêng dè, không dám tùy tiện tiết lộ thân phận truyền nhân Ma Quân của hắn.
Bây giờ có lẽ Thanh Vương còn chưa biết Thông Thiên ma quân có ý nghĩa gì, nhưng một khi hắn rời khỏi lăng mộ này, hắn dĩ nhiên sẽ hiểu được, đến lúc đó, nếu muốn yêu cầu Thanh Vương không được tiết lộ chuyện này ra ngoài thì sẽ rất khó khăn.
Huống chi đối với Bạch Nhạc mà nói, bây giờ chỉ sợ chính là cơ hội duy nhất để hắn uy hiếp được Thanh Vương, dọa dẫm hắn để trục lợi, cơ hội tốt như vậy sao có thể buông tha dễ dàng được!
*Cẩm y dạ hành: Áo gấm đi đêm, ý chỉ có những thứ đẹp đẽ/ hào nhoáng hoặc tài năng hơn người, nhưng buộc phải che giấu.
Mặc dù nhìn từ bên ngoài, Thanh Vương có vẻ chỉ đang ở phía dưới của lăng mộ., nhưng trên thực tế, chỉ cần có chút đầu óc liền có thể hiểu được, Thanh Vương chắc chắn đã thoát thân, bọn họ đứng thủ ở đây chẳng khác nào là đang hóng mát, không bằng đến những nơi có thể trợ giúp Thanh Vương tu luyện khôi phục tu vi xem thử, không chừng cơ hội tìm được hắn còn cao hơn.
Dù sao vào lúc này, đối phó với Thanh Vương vốn cũng không cần liên thủ với đám người này nữa. Thanh Vương vừa mới trải qua kiếp tán công, cho dù chỉ là một Linh Phủ cảnh bình thường e cũng có thể dễ dàng giết chết hắn, khó khăn thực sự nằm ở chỗ, một khi Thanh Vương khôi phục lại được thực lực rồi, chắc chắn hắn sẽ tìm tới chỗ hắn trả thù.
Tâm trạng của Bạch Nhạc lại thoải mái hơn những người khác rất nhiều, hắn đã làm xong những việc cần làm rồi, có tìm được Thanh Vương hay không thật ra cũng không quan trọng.
- Bạch sư đệ.
Văn Trạch nhìn Bạch Nhạc, vẻ mặt có hơi phức tạp.
Mặc dù có thể nói chính vì có sự can thiệp của Bạch Nhạc mà Thanh Vương mới có thể đoạt xá Ngô Tuyết Tùng, nhưng một kiếm cuối cùng kia, Bạch Nhạc cũng đã đưa ra lựa chọn, trước đó dù có làm bậy một số chỗ, nhưng cũng đã tận lực đền bù.
Cho dù trước đây Triệu Thụy có hơi bất mãn với Bạch Nhạc, nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm tốt để gây sự với hắn.
- Bạch Nhạc, những ân oán của chúng ta trước đây cứ xóa bỏ đi. Tuy nhiên, tốt hơn hết ngươi nên nhớ rõ thân phận của mình. Nếu ta nghe ngươi khoe khoang với bất kì ai rằng ngươi đã được gặp Thánh nữ, đừng trách ta ra tay tàn nhẫn.
Sau khi Vân Mộng Chân trở lại môn phái, hắn ta từng nghe được đệ tử từ bên ngoài trở về Đạo Lăng thiên tông nói chuyện của Bạch Nhạc, hắn đã rất bực bội rồi, bây giờ lại lần nữa nhìn thấy Bạch Nhạc, hắn liền không kiềm chế được mà mở miệng uy hiếp.
Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan đến năng lực của chính Bạch Nhạc.
Ít nhất hôm nay Bạch Nhạc có thể nói là nổi danh ở Thanh Châu, mà Bạch Nhạc lại thật sự có thiên phú và thực lực, điều này dĩ nhiên khiến hắn ta thấy hơi khó chịu. Phải biết, từ đầu đến cuối, Vân Mộng Chân chưa bao giờ nói dối hắn ta.
Ngược lại nếu Bạch Nhạc vẫn là một nhân vật nhỏ không có danh tiếng gì, hắn ta cũng không thèm so đo.
Đương nhiên, thật lòng mà nói, cho dù là hiện tại, thật ra hắn ta cũng không quá để chuyện của Bạch Nhạc trong lòng, so với vị Đạo Lăng Thánh nữ kia, cho dù Bạch Nhạc có bước vào được Tinh Cung cảnh thì cũng chênh lệch quá xa.
- Bạch Nhạc mặc dù chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng cũng không bị ai uy hiếp bao giờ. Nếu Triệu sư huynh không thích, có thủ đoạn gì cứ sử dụng hết ra, Bạch Nhạc sẽ đón nhận.
Bạch Nhạc liếc Triệu Thụy một cái, hắn vốn không hề có ý muốn nhân nhượng, thế nên một câu uy hiếp kia trực tiếp bị đẩy lui.
Tuy Triệu Thụy không vui khi nhìn thấy Bạch Nhạc, nhưng hắn ta làm sao biết được, Bạch Nhạc đã xếp hắn đứng vào hàng ngũ tình địch của mình.
Vân Mộng Chân là Đạo Lăng Thánh nữ cao cao tại thượng, nhưng trong lòng Bạch Nhạc, nàng cũng chỉ là nữ nhân của mình, không ai khác có thể định đoạt được.
Nếu không phải bản thân hắn đánh không lại Triệu Thụy, không đợi Triệu Thụy đến tìm hắn gây phiền phức, hắn sẽ là người đầu tiên giáo huấn hắn ta một chút, cái con cóc muốn ăn thịt thiên nga này.
Cúi đầu chịu thua trước tình địch? Làm sao có thể!
- Ngươi!
Triệu Thụy nghe Bạch Nhạc nói thì lập tức giận tím mặt, hắn gườm gườm nhìn Bạch Nhạc, muốn ra tay dạy dỗ hắn một phen.
- Triệu sư huynh, Bạch sư đệ, chúng ta hãy nên giải quyết rắc rối trước mắt đi, không biết được tung tích của Thanh Vương, chúng ta còn lâu mới an toàn.
Mắt thấy hai người rất có xu thế trở mặt với nhau, Văn Trạch vội vàng mở miệng hòa giải.
- Triệu sư huynh, Văn sư huynh, Bạch sư đệ.
Một lúc sau, người của Đạo Lăng thiên tông ở bên ngoài Thanh Vương Lăng cũng đã chạy tới, liền tiến lên thi lễ.
- Bạch sư đệ gì?
Nghe thấy lời này của đệ tử Đạo Lăng thiên tông, Triệu Thụy lập tức nghiêm mặt quát lớn:
- Hoang đường, sao ta lại không biết, Bạch Nhạc bái nhập tông môn từ khi nào?
- ...
Trong chính đạo, các đệ tử trao đổi với nhau đều xưng là huynh đệ, đây đã trở thành một thói quen bất thành văn, không ai thèm để ý tới.
Đương nhiên trong hoàn cảnh bình thường, với sự kiêu ngạo của đệ tử Đạo Lăng thiên tông, bọn họ sẽ không tùy ý gọi những đệ tử của các môn phái khác là huynh đệ. Chỉ là đối với Bạch Nhạc thì lại khác, cảm nhận của mọi người về Bạch Nhạc cũng không tệ lắm cho nên cứ tự nhiên mà kêu như vậy.
Bây giờ đột nhiên bị Triệu Thụy nói thế, trong lòng những đệ tử của Đạo Lăng thiên tông bừng tỉnh.
Trong lòng họ có hơi buồn cười, nhưng ngoài mặt cũng không muốn để Triệu Thụy mất hết mặt mũi, đành mở miệng giải thích:
- Triệu sư huynh, sư huynh nghe lầm rồi, chúng tôi kêu là Bạch huynh đệ, không phải là Bạch sư đệ.
- ...
Nghe đến đây, sắc mặt Triệu Thụy lập tức đen lại.
- Chỉ là đệ tử của Huyền cấp tông môn, có tư cách gì cùng đệ tử Đạo Lăng thiên tông chúng ta xưng huynh gọi đệ, chúng ta đi.
Triệu Thụy phất ống tay áo, lập tức xoay người rời đi.
Văn Trạch và những người khác cười khổ một cái, rồi ôm quyền hướng về phía Bạch Nhạc, sau đó theo Triệu Thụy đi.
Mọi người đều biết tại sao Triệu Thụy lại ghét Bạch Nhạc đến như vậy, nhưng lại không thể nói ra, họ cũng chỉ có thể cho Bạch Nhạc một ánh mắt đồng tình.
- Công tử, tên họ Triệu này thật khiến người ta ghét, đợi Tiểu Nhan có được tu vi Tinh Cung cảnh nhất định sẽ làm hắn đẹp mặt.
Vừa rồi có người khác ở đây, Tô Nhan không tiện đáp lời, nhưng khi thấy đối phương rời đi, nàng ta lập tức thấy bất bình cho Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc lắc đầu, thản nhiên nói:
- Người của Đạo Lăng thiên tông từ trước tới nay mắt luôn cao hơn đầu, huống chi người ta còn là đệ tử chân truyền, là thiên chi kiêu tử. Xem thường ta cũng đúng, chúng ta không cần so đo với hắn.
- Có gì đặc biệt hơn người chứ?
Tô Nhan nhếch miệng khinh thường:
- Chỉ là một đệ tử chân truyền như hắn, có chỗ nào có thể so được với thân phận của công tử?!
Truyền nhân của Thông Thiên ma quân, thân phận này coi như quá có sức nặng.
Nếu Thông Thiên ma quân còn sống, Bạch Nhạc có thể ngang nhiên đi khắp thiên hạ, luận thân phận, có lẽ chỉ có Vân Mộng Chân là Đạo Lăng Thánh nữ mới có thể so sánh được với hắn.
Chỉ tiếc, hiện tại thân phận của Bạch Nhạc không thể bại lộ ra, quả thực giống như cẩm y dạ hành* vậy.
- Được rồi, đã đến lúc chúng ta đi tìm Thanh Vương.
Bạch Nhạc phất tay áo, hắn hơi híp mắt, lạnh nhạt ra lệnh.
Linh Khư Quả bị tổn thất, Bạch Nhạc thực sự rất đau lòng, hắn cũng nên tìm cơ hội để cứu vãn mới được.
Bây giờ có thể đi tìm Thanh Vương, rất có hi vọng có thể lấy được bí tàng của Thanh Vương, cho dù chỉ là một chút lợi ích thì cũng là đồ tốt.
Đối với hành tung của vị Thanh Vương này, Bạch Nhạc có thể đoán được mấy phần.
- Người thật sự muốn đi tìm Thanh Vương sao?
Tô Nhan hiển nhiên vẫn còn có chút sợ hãi Thanh Vương, nàng ta lo lắng hỏi.
Khóe miệng Bạch Nhạc nhếch lên nụ cười rạng rỡ, từ tốn đáp:
- Yên tâm, cho dù bây giờ Thanh Vương vẫn còn có một số món bảo mệnh, nhưng nói muốn uy hiếp ta, sợ là cũng không thể. Nếu thật sự bị ta đoán trúng thì cũng nên đánh hắn một chút mới được.
Bạch Nhạc không muốn giết chết Thanh Vương, thế, nhưng cũng phải làm cho Thanh Vương cảm thấy kiêng dè, không dám tùy tiện tiết lộ thân phận truyền nhân Ma Quân của hắn.
Bây giờ có lẽ Thanh Vương còn chưa biết Thông Thiên ma quân có ý nghĩa gì, nhưng một khi hắn rời khỏi lăng mộ này, hắn dĩ nhiên sẽ hiểu được, đến lúc đó, nếu muốn yêu cầu Thanh Vương không được tiết lộ chuyện này ra ngoài thì sẽ rất khó khăn.
Huống chi đối với Bạch Nhạc mà nói, bây giờ chỉ sợ chính là cơ hội duy nhất để hắn uy hiếp được Thanh Vương, dọa dẫm hắn để trục lợi, cơ hội tốt như vậy sao có thể buông tha dễ dàng được!
*Cẩm y dạ hành: Áo gấm đi đêm, ý chỉ có những thứ đẹp đẽ/ hào nhoáng hoặc tài năng hơn người, nhưng buộc phải che giấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.