Chương 336: Tâm kiếm phá yêu đao.
Phiêu Linh Huyễn
14/05/2022
- Đệ nhất thiên kiêu Thanh Châu? Cũng chỉ vậy mà thôi.
Dương Đào cắm mũi đao xuống mặt đất, lắc đầu nhìn Bạch Nhạc, trong ánh mắt tràn ngập sự châm chọc.
Từ khi hắn ta biết được Bạch Nhạc được mệnh danh là đệ nhất thiên kiêu Thanh Châu, trong lòng đã tràn đầy không phục, chỉ là một tên Linh Phủ cảnh đến cả Mộ Vô Tình còn không bằng thì làm gì có tư cách được xưng là đệ nhất thiên kiêu Thanh Châu?
Đối với Dương Đào mà nói, Bạch Nhạc chính là một bàn đạp chân của hắn ta mà thôi, chỉ cần xử lý xong Bạch Nhạc là có thể thu được lợi ích lẫn danh tiếng, thậm chí còn có thể có chuyện vui ngoài ý muốn, cơ hội như vậy làm sao có thể bỏ qua được?
Trận chiến này hắn ta không những phải thắng mà còn phải thắng một cách ngoạn mục, hoàn toàn đá Bạch Nhạc xuống dưới đất.
Kẻ giết chết ngươi, Yêu Đao Dương Đào!
Lời nói chém gió như vậy đương nhiên không chỉ nói cho Bạch Nhạc nghe, mà là nói cho tất cả mọi người Thanh Châu nghe, hắn ta muốn dùng trận chiến này để mượn miệng người khác rao danh tên tuổi của mình.
- Đại nhân!
Thanh Vân Kỵ xung quanh bỗng chốc đều kinh ngạc, họ muốn ra tay giúp đỡ, nhưng lại bị những đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông cản lại.
Bạch Nhạc nhìn vết thương trên người, trong ánh mắt không hề sợ hãi, dường như người bị thương không phải là hắn vậy.
- Cái gì mà đệ nhất thiên kiêu Thanh Châu, chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi, xuất thân Bạch Nhạc ta tầm thường, trước giờ chưa từng kiêu ngạo.
Bạch Nhạc ngẩng đầu nhìn Dương Đào, lãnh đạm đáp.
- Ha ha, sao vậy, thế bây giờ hãy ngoan ngoãn qua đây dập đầu nhận tội, nói với cả thiên hạ ngươi không xứng làm đệ nhất thiên kiêu Thanh Châu, nói không chừng ta vui vẻ thì sẽ tha cho ngươi đấy.
Trong mắt Dương Đào lộ ra sự khinh thường, hất hàm cười lớn.
- Đại nhân!!!
Lời này vừa dứt, đến cả những Thanh Vân Kỵ này cũng không kiềm được cảm thấy bức bối.
Rõ ràng không phải như vậy.
Bọn họ vô cùng hiểu rõ Bạch Nhac, Bạch Nhạc lúc đầu thực lực yếu, còn có thể cùng Thanh Vân Kỵ liên thủ, lâm vào sát trận không hề lùi bước, làm gì có chút sợ hãi nào?
Nam tử hán đại trượng phu, có chết thì chết, chứ làm sao có thể chịu cúi đầu chịu sỉ nhục chứ?
Cho dù là của Dương Đào hay là sự hô hào không cam lòng của Thanh Vân Kỵ, dường như cũng không kiến Bạch Nhạc có bất cứ thay đổi nào, từ đầu đến cuối, thần sắc Bạch Nhạc vẫn bình tĩnh như vậy, giống như một hồ nước tĩnh lặng.
- Ta là một kiếm tu, nên chỉ dùng kiếm để nói chuyện.
- Cái gọi là thiên kiêu, dùng kiếm phá vỡ.
Khoảnh khắc câu cuối cùng này vừa dứt, Bạch Nhạc nhảy lên, kiếm trong tay đã lần nữa vung ra.
Cuộc giao kiếm lúc nãy là Bạch Nhạc bị thiệt, nhưng không có nghĩa là Bạch Nhạc sẽ thất bại, càng không có nghĩa Bạch Nhạc sẽ nhận thua cúi đầu.
Từ ngày bắt đầu tu hành, Bạch Nhạc chưa từng là thiên kiêu gì cả, cũng chưa từng xem cái gọi là thiên kiêu đó đặt trong mắt.
Từ lúc bắt đầu mục tiêu Bạch Nhạc dành cho bản thân chính là vượt qua Vân Mộng Chân.
Thiên kiêu như thế nào đi nữa, lẽ nào có thể so được với vị thánh nữ Đạo Lăng Vân Mộng Chân đó sao?
Không thể, vậy ngươi huênh hoang cái rắm!
Tâm lặng như nước!
Khoảnh khắc nhấc tay, kiếm thế đột nhiên thay đổi, lập tức trở thành Linh Tê kiếm quyết.
Ngu Kiếm tuy rằng nhanh, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, chỉ có Linh Tê kiếm quyết mới có thể mới là căn nguyên kiếm đạo hiện tại của hắn.
Trong một nhát kiếm, cả người Bạch Nhạc đều thay đổi lớn.
- Không phục à? Vậy thì ta sẽ đánh cho đến khi ngươi phục.
Dương Đào nhìn Bạch Nhạc, hắn ta cười lạnh một tiếng, khinh thường nói.
Dương Đào khẽ vung đao trong tay, lập tức nghênh đón mũi kiếm của Bạch Nhạc chém tới.
Hơn nữa khác với lúc trước, Dương Đào vẫn không hề dùng sức mạnh của Tinh Cung, mà dùng lực đao bình thường để giao đấu với Bạch Nhạc, hắn ta rõ là muốn dùng cách đắc ý nhất để hoàn toàn đánh vỡ lòng tự tôn của Bạch Nhạc.
Chỉ là khi giao đấu thêm lần nữa, Dương Đào rất nhanh đã cảm nhận được hắn ta quả thật có hơi xem thường Bạch Nhạc rồi.
Đường đao bá đạo, mũi kiếm linh hoạt.
Tốc độ nhanh hơn Ngu Kiếm, vào thời khắc này kiếm của Bạch Nhạc tràn đầy linh khí mà tung vố số chiêu, Dương Đào đến cả cơ hội đụng vào mũi kiếm của đối phương cũng không có.
- Trốn? Để ta xem xem ngươi có thể trốn được đến khi nào.
Trong ánh mắt Dương Đào lộ ra sát khí, hắn ta cuối cùng cũng có chút không kiên nhẫn, trong chớp mắt yêu đao trong tay đột nhiên hóa thành một mảnh đao, chém xuống ngay mặt Bạch Nhạc.
Yêu khí ngùn ngụt.
Môt đao này dường như trong chớp mắt trở thành hơn một trăm mảnh đao, thật giả lẫn lộn khiến người khác không thể nào phân biệt được.
Tránh không thể tránh, cản không thể cản.
Một nhát đao này đã có mấy phần ma lực rồi, không, nên nói là bản thân thanh đao này vốn dĩ là ma lực, chỉ bởi vì không có dùng sức mạnh Tinh Cung nên không cách nào thể hiện được uy lực của một đao, nhưng miễn cưỡng cũng có thể xem như có một nửa ma lực.
Cho dù như vậy đã đủ đáng sợ rồi.
Một khắc này Bạch Nhạc rõ ràng cảm nhận được nếu như một đao này chém xuống, bản thân chắc chắn chỉ có con đường chết.
Vì vậy vào thời khắc này, cảm giác nguy hiểm từ bản năng khiến Bạch Nhạc có một sự xúc động muốn trực tiếp thi triển Thông Thiên ma công.
Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc, sự xúc động mãnh liệt bị Bạch Nhạc dồn nén xuống.
Trong chớp mắt Bạch Nhạc đối diện với lưỡi đao đáng sợ này, hắn đột nhiên nhắm mắt lại.
Bóng đao trùng trùng dựa vào mắt bình thường không cách nào đoán ra được đâu là thật là giả, ngược lại có thể dẫn đến sai lầm, nếu như vậy không bằng dứt khoát nhắm mắt lại, làm theo trực giác của mắt thường.
Ầm!
Trong chốc lát mũi kiếm đột nhiên vang lên âm thanh vang dội, Bạch Nhạc nhắm mắt đâm một nhát kiếm không chút do dự.
Linh Tê Nhất Kiếm.
Tâm có linh tê, độ chính xác của cả Linh Tê Kiếm Khoái nằm ở tâm kiếm tương thông, phá vỡ mọi ảo giác, dùng kiếm tâm thuần túy nhất mà xuất kiếm.
Nhắm chặt mắt, vào thời khắc này trực giác của Bạch Nhạc dường như càng rõ ràng hơn.
Nếu như Bạch Nhạc còn mở mắt thì có thể phát hiện một kiếm này của bản thân đã xuất hiện sai lệch, liên tiếp mấy đao ảnh dường như đều chém trúng người hắn, nhưng Bạch Nhạc vẫn không hề nhúc nhích.
Không nhìn thấy, Bạch Nhạc vốn không biết những đao ảnh này cách bản thân gần nên sẽ không sản sinh ra nỗi sợ hãi, hắn bình thản xuất kiếm, không hề rối loạn.
Sau đó, những đao ảnh này lại tan biến một cách kì lạ vào khoảnh khắc chém trúng người Bạch Nhạc.
Không ai có thể trong chớp mắt chém ra hàng trăm nhát kiếm, hoặc có thể nói, ít nhất bây giờ đối thủ cảnh giới trên không có ai làm được điều này, Dương Đào đương nhiên cũng không làm được.
Điểm đáng sợ thật sự của một đao này nằm ở phân biệt thực giả, mà vốn dĩ không cách nào phân biệt được.
Nhưng dù vậy khi Bạch Nhạc nhắm mắt, hắn căn bản là không chịu ảnh hưởng của những biểu tượng này, cho dù nhìn thấy có bao nhiêu đao ảnh nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, điều hắn phải đối mặt cũng chỉ có một nhát đao mà thôi.
Chuyện hắn cần làm chính là chuẩn xác tìm được vết tích của nhát đao này.
Bóng kiếm trên bầu trời tiêu tán, khoảng cách của mũi kiếm Bạch Nhạc với đao của đối phương chỉ cách vỏn vẹn của một tấc, tuy đây chỉ là một khoảng cách nhỏ nhưng không có nghĩa là Bạch Nhạc sẽ thất bại.
Mũi đao lạnh lẽo dường như đã mang theo hơi thở chết chóc đến gần, hòng cắt đoạn cổ của Bạch Nhạc.
Nhưng điều kỳ quái là vào khoảnh khắc này, nhát đạo lại đột nhiên dịch chuyển qua khoảng cách một tấc, giống như nó cố ý va vào mũi kiếm của Bạch Nhạc vậy.
Keng...
Trong khoảnh khắc đao kiếm giao nhau vang lên âm thanh va chạm sắc lẹm, dường như vang lên từ tận đáy lòng của tất cả mọi người.
Cản được rồi.
Bất cứ ai cũng không ngờ được Bạch Nhạc lại thật sự cản được một nhát đao này, hơn nữa còn bằng cách khó tin như vậy.
Khoảnh khắc tiếp theo, cuối cùng Bạch Nhạc cũng chậm rãi mở mắt, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười rực rỡ, nhẹ giọng nói:
- Hóa ra đây chính là yêu đao.
Dương Đào cắm mũi đao xuống mặt đất, lắc đầu nhìn Bạch Nhạc, trong ánh mắt tràn ngập sự châm chọc.
Từ khi hắn ta biết được Bạch Nhạc được mệnh danh là đệ nhất thiên kiêu Thanh Châu, trong lòng đã tràn đầy không phục, chỉ là một tên Linh Phủ cảnh đến cả Mộ Vô Tình còn không bằng thì làm gì có tư cách được xưng là đệ nhất thiên kiêu Thanh Châu?
Đối với Dương Đào mà nói, Bạch Nhạc chính là một bàn đạp chân của hắn ta mà thôi, chỉ cần xử lý xong Bạch Nhạc là có thể thu được lợi ích lẫn danh tiếng, thậm chí còn có thể có chuyện vui ngoài ý muốn, cơ hội như vậy làm sao có thể bỏ qua được?
Trận chiến này hắn ta không những phải thắng mà còn phải thắng một cách ngoạn mục, hoàn toàn đá Bạch Nhạc xuống dưới đất.
Kẻ giết chết ngươi, Yêu Đao Dương Đào!
Lời nói chém gió như vậy đương nhiên không chỉ nói cho Bạch Nhạc nghe, mà là nói cho tất cả mọi người Thanh Châu nghe, hắn ta muốn dùng trận chiến này để mượn miệng người khác rao danh tên tuổi của mình.
- Đại nhân!
Thanh Vân Kỵ xung quanh bỗng chốc đều kinh ngạc, họ muốn ra tay giúp đỡ, nhưng lại bị những đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông cản lại.
Bạch Nhạc nhìn vết thương trên người, trong ánh mắt không hề sợ hãi, dường như người bị thương không phải là hắn vậy.
- Cái gì mà đệ nhất thiên kiêu Thanh Châu, chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi, xuất thân Bạch Nhạc ta tầm thường, trước giờ chưa từng kiêu ngạo.
Bạch Nhạc ngẩng đầu nhìn Dương Đào, lãnh đạm đáp.
- Ha ha, sao vậy, thế bây giờ hãy ngoan ngoãn qua đây dập đầu nhận tội, nói với cả thiên hạ ngươi không xứng làm đệ nhất thiên kiêu Thanh Châu, nói không chừng ta vui vẻ thì sẽ tha cho ngươi đấy.
Trong mắt Dương Đào lộ ra sự khinh thường, hất hàm cười lớn.
- Đại nhân!!!
Lời này vừa dứt, đến cả những Thanh Vân Kỵ này cũng không kiềm được cảm thấy bức bối.
Rõ ràng không phải như vậy.
Bọn họ vô cùng hiểu rõ Bạch Nhac, Bạch Nhạc lúc đầu thực lực yếu, còn có thể cùng Thanh Vân Kỵ liên thủ, lâm vào sát trận không hề lùi bước, làm gì có chút sợ hãi nào?
Nam tử hán đại trượng phu, có chết thì chết, chứ làm sao có thể chịu cúi đầu chịu sỉ nhục chứ?
Cho dù là của Dương Đào hay là sự hô hào không cam lòng của Thanh Vân Kỵ, dường như cũng không kiến Bạch Nhạc có bất cứ thay đổi nào, từ đầu đến cuối, thần sắc Bạch Nhạc vẫn bình tĩnh như vậy, giống như một hồ nước tĩnh lặng.
- Ta là một kiếm tu, nên chỉ dùng kiếm để nói chuyện.
- Cái gọi là thiên kiêu, dùng kiếm phá vỡ.
Khoảnh khắc câu cuối cùng này vừa dứt, Bạch Nhạc nhảy lên, kiếm trong tay đã lần nữa vung ra.
Cuộc giao kiếm lúc nãy là Bạch Nhạc bị thiệt, nhưng không có nghĩa là Bạch Nhạc sẽ thất bại, càng không có nghĩa Bạch Nhạc sẽ nhận thua cúi đầu.
Từ ngày bắt đầu tu hành, Bạch Nhạc chưa từng là thiên kiêu gì cả, cũng chưa từng xem cái gọi là thiên kiêu đó đặt trong mắt.
Từ lúc bắt đầu mục tiêu Bạch Nhạc dành cho bản thân chính là vượt qua Vân Mộng Chân.
Thiên kiêu như thế nào đi nữa, lẽ nào có thể so được với vị thánh nữ Đạo Lăng Vân Mộng Chân đó sao?
Không thể, vậy ngươi huênh hoang cái rắm!
Tâm lặng như nước!
Khoảnh khắc nhấc tay, kiếm thế đột nhiên thay đổi, lập tức trở thành Linh Tê kiếm quyết.
Ngu Kiếm tuy rằng nhanh, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, chỉ có Linh Tê kiếm quyết mới có thể mới là căn nguyên kiếm đạo hiện tại của hắn.
Trong một nhát kiếm, cả người Bạch Nhạc đều thay đổi lớn.
- Không phục à? Vậy thì ta sẽ đánh cho đến khi ngươi phục.
Dương Đào nhìn Bạch Nhạc, hắn ta cười lạnh một tiếng, khinh thường nói.
Dương Đào khẽ vung đao trong tay, lập tức nghênh đón mũi kiếm của Bạch Nhạc chém tới.
Hơn nữa khác với lúc trước, Dương Đào vẫn không hề dùng sức mạnh của Tinh Cung, mà dùng lực đao bình thường để giao đấu với Bạch Nhạc, hắn ta rõ là muốn dùng cách đắc ý nhất để hoàn toàn đánh vỡ lòng tự tôn của Bạch Nhạc.
Chỉ là khi giao đấu thêm lần nữa, Dương Đào rất nhanh đã cảm nhận được hắn ta quả thật có hơi xem thường Bạch Nhạc rồi.
Đường đao bá đạo, mũi kiếm linh hoạt.
Tốc độ nhanh hơn Ngu Kiếm, vào thời khắc này kiếm của Bạch Nhạc tràn đầy linh khí mà tung vố số chiêu, Dương Đào đến cả cơ hội đụng vào mũi kiếm của đối phương cũng không có.
- Trốn? Để ta xem xem ngươi có thể trốn được đến khi nào.
Trong ánh mắt Dương Đào lộ ra sát khí, hắn ta cuối cùng cũng có chút không kiên nhẫn, trong chớp mắt yêu đao trong tay đột nhiên hóa thành một mảnh đao, chém xuống ngay mặt Bạch Nhạc.
Yêu khí ngùn ngụt.
Môt đao này dường như trong chớp mắt trở thành hơn một trăm mảnh đao, thật giả lẫn lộn khiến người khác không thể nào phân biệt được.
Tránh không thể tránh, cản không thể cản.
Một nhát đao này đã có mấy phần ma lực rồi, không, nên nói là bản thân thanh đao này vốn dĩ là ma lực, chỉ bởi vì không có dùng sức mạnh Tinh Cung nên không cách nào thể hiện được uy lực của một đao, nhưng miễn cưỡng cũng có thể xem như có một nửa ma lực.
Cho dù như vậy đã đủ đáng sợ rồi.
Một khắc này Bạch Nhạc rõ ràng cảm nhận được nếu như một đao này chém xuống, bản thân chắc chắn chỉ có con đường chết.
Vì vậy vào thời khắc này, cảm giác nguy hiểm từ bản năng khiến Bạch Nhạc có một sự xúc động muốn trực tiếp thi triển Thông Thiên ma công.
Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc, sự xúc động mãnh liệt bị Bạch Nhạc dồn nén xuống.
Trong chớp mắt Bạch Nhạc đối diện với lưỡi đao đáng sợ này, hắn đột nhiên nhắm mắt lại.
Bóng đao trùng trùng dựa vào mắt bình thường không cách nào đoán ra được đâu là thật là giả, ngược lại có thể dẫn đến sai lầm, nếu như vậy không bằng dứt khoát nhắm mắt lại, làm theo trực giác của mắt thường.
Ầm!
Trong chốc lát mũi kiếm đột nhiên vang lên âm thanh vang dội, Bạch Nhạc nhắm mắt đâm một nhát kiếm không chút do dự.
Linh Tê Nhất Kiếm.
Tâm có linh tê, độ chính xác của cả Linh Tê Kiếm Khoái nằm ở tâm kiếm tương thông, phá vỡ mọi ảo giác, dùng kiếm tâm thuần túy nhất mà xuất kiếm.
Nhắm chặt mắt, vào thời khắc này trực giác của Bạch Nhạc dường như càng rõ ràng hơn.
Nếu như Bạch Nhạc còn mở mắt thì có thể phát hiện một kiếm này của bản thân đã xuất hiện sai lệch, liên tiếp mấy đao ảnh dường như đều chém trúng người hắn, nhưng Bạch Nhạc vẫn không hề nhúc nhích.
Không nhìn thấy, Bạch Nhạc vốn không biết những đao ảnh này cách bản thân gần nên sẽ không sản sinh ra nỗi sợ hãi, hắn bình thản xuất kiếm, không hề rối loạn.
Sau đó, những đao ảnh này lại tan biến một cách kì lạ vào khoảnh khắc chém trúng người Bạch Nhạc.
Không ai có thể trong chớp mắt chém ra hàng trăm nhát kiếm, hoặc có thể nói, ít nhất bây giờ đối thủ cảnh giới trên không có ai làm được điều này, Dương Đào đương nhiên cũng không làm được.
Điểm đáng sợ thật sự của một đao này nằm ở phân biệt thực giả, mà vốn dĩ không cách nào phân biệt được.
Nhưng dù vậy khi Bạch Nhạc nhắm mắt, hắn căn bản là không chịu ảnh hưởng của những biểu tượng này, cho dù nhìn thấy có bao nhiêu đao ảnh nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, điều hắn phải đối mặt cũng chỉ có một nhát đao mà thôi.
Chuyện hắn cần làm chính là chuẩn xác tìm được vết tích của nhát đao này.
Bóng kiếm trên bầu trời tiêu tán, khoảng cách của mũi kiếm Bạch Nhạc với đao của đối phương chỉ cách vỏn vẹn của một tấc, tuy đây chỉ là một khoảng cách nhỏ nhưng không có nghĩa là Bạch Nhạc sẽ thất bại.
Mũi đao lạnh lẽo dường như đã mang theo hơi thở chết chóc đến gần, hòng cắt đoạn cổ của Bạch Nhạc.
Nhưng điều kỳ quái là vào khoảnh khắc này, nhát đạo lại đột nhiên dịch chuyển qua khoảng cách một tấc, giống như nó cố ý va vào mũi kiếm của Bạch Nhạc vậy.
Keng...
Trong khoảnh khắc đao kiếm giao nhau vang lên âm thanh va chạm sắc lẹm, dường như vang lên từ tận đáy lòng của tất cả mọi người.
Cản được rồi.
Bất cứ ai cũng không ngờ được Bạch Nhạc lại thật sự cản được một nhát đao này, hơn nữa còn bằng cách khó tin như vậy.
Khoảnh khắc tiếp theo, cuối cùng Bạch Nhạc cũng chậm rãi mở mắt, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười rực rỡ, nhẹ giọng nói:
- Hóa ra đây chính là yêu đao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.