Chương 337: Bất ngờ mạnh lên
Phiêu Linh Huyễn
14/05/2022
Có một số việc, lúc không hiểu thì sẽ rất khó giải, nhưng chỉ cần nhìn ra điểm mấu chốt trong đó, muốn giải cũng sẽ không còn khó khăn như vậy nữa.
Lần thứ nhất giao chiến, Dương Đào biến đổi vị trí một cách quỷ dị trong chớp mắt, khiến Bạch Nhạc nhiều lần ăn đau, nhưng thực tế, sau khi Bạch Nhạc tỉnh táo lại thì trở thành sơ hở lớn nhất.
Quy luật cực kì đơn giản.
Một kiếm kia của Bạch Nhạc quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến người ta căn bản không kịp phản ứng,
Chẳng qua đối phương cũng chỉ mới bước vào Tinh Cung mà thôi, hơn nữa cũng chẳng xuất ra thực lực Tinh Cung, dưới tình huống như thế, nói muốn có thể ngăn chặn một kiếm này của Bạch Nhạc, tất nhiên không có gì lạ cả, nhưng nếu nói phản ứng của Dương Đào có thể đủ nhanh để vào thời điểm hai mũi kiếm chuẩn bị giao chiến mà xuất ra một biến chiêu nữa thì Bạch Nhạc không tin.
Trong lòng Bạch Nhạc có một loại tự tin cực kỳ to lớn, trong tình huống tương tự, hắn cũng không làm được, vậy là có đầy đủ lý do tin rằng trên đời này không một ai có thể làm được.
Cũng vì điểm này, Bạch Nhạc mới dám mạo hiểm đặt cược như vậy.
Linh Tê Nhất Kiếm, cũng chính là thần giao cách cảm, trong nháy mắt khi xuất kiếm, đã có thể phán đoán được thế công của đối phương, như thế mới có thể chuẩn xác phá chiêu.
Nếu Yêu Đao Dương Đào đúng như tên, có thể cưỡng ép thay đổi thế đao vào khắc cuối cùng, như vậy thì Linh Tê Nhất Kiếm không thể ngăn được một đao đó.
Nhưng nếu đối phương từ lúc xuất đao đã cố định thế đao, cái gọi là cưỡng chế di chuyển và thay đổi chiêu thức ở thời khắc cuối cùng, cũng chỉ là phán đoán trước đã định sẵn, cho nên bằng vào sự phán đoán của Tâm Kiếm, tất nhiên có thể phá giải được.
Rất rõ ràng, một kiếm này của Bạch Nhạc cuối cùng vẫn thành công.
Trong chớp mắt đao kiếm giao nhau, Bạch Nhạc cũng đã hoàn toàn hiểu được đao ý của Yêu Đao.
Đột nhiên đồng tử Dương Đào co rút lại, giờ khắc này, trong lòng hắn ta mới thật sự dâng lên ý định giết người.
Không vì danh lợi, mà vì bản thân Bạch Nhạc mang đến cho hắn ta một cảm giác bị uy hiếp cực lớn.
Cho dù là vì một kiếm này tinh diệu hay trong khoảnh khắc đó Bạch Nhạc đã tự tin cho ra quyết đoán như vậy, đều khiến cho Dương Đào cảm nhận được Bạch Nhạc đáng sợ như thế nào.
Từ ngoài nhìn vào, một kiếm này chỉ đơn thuần là gan lớn, dám đặt cược sinh mệnh.
Dạng người này, thật ra chẳng có gì ghê gớm, bởi vì vận may sẽ không vĩnh viễn đi theo ngươi.
Nhưng thực tế, Dương Đào lại có thể rõ ràng cảm nhận được từ đó sự tự tin cường đại ẩn giấu sau vẻ ngoài này.
Sở dĩ Bạch Nhạc dám nhắm mắt lại, chém ra một kiếm không ai ngờ được phá vỡ Yêu Đao, bởi vì lúc trước hắn đã đoán ra được tinh túy của Yêu Đao, mà còn cực kỳ tin tưởng vào sự suy đoán này.
Từ đó, việc này thật ra không thể xem như cược, mà là sự tin tưởng dựa trên suy đoán có cơ sở hợp lý.
Đây không chỉ là vấn đề phá mất một đao hay không, mà là một lý giải kiếm đạo cực kỳ khủng khiếp.
Địch thủ như này, một khi trưởng thành, tất sẽ trở thành đại địch một mất một còn của Dương Đào, hay nói quá lên chút, chính là ác mộng.
Trong nháy mắt khi Dương Đào nghĩ rõ ràng những điều này, trong lòng hắn ta đã quyết định giết người, không tiếc bất cứ giá nào, cũng nhất định phải bóp chết đại địch này sớm nhất có thể.
Trong một nhịp thở, sau lưng Dương Đào đột nhiên hiện lên một hư ảnh Tinh Cung tử sắc, lộ ra sát ý vô tận, bao phủ lấy Bạch Nhạc.
Trong mắt Dương Đào lộ ra sát ý điên cuồng, thản nhiên nói:
- Vô dụng! Bạch Nhạc à, ngươi vẫn chỉ là một Linh Phủ Cảnh mà thôi, bất kể kiếm đạo của ngươi mạnh cỡ nào thì cũng không phải là đối thủ của ta! Mệnh của ngươi do ta định!
Chỗ đáng sợ nhất của cường giả Tinh Cung, chính là lực lượng Tinh Cung, chỉ có xuất ra Tinh Cung, mới có xuất ra thực lực chân chính.
Mặc dù Bạch Nhạc lấy Tâm Kiếm phá Yêu Đao, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể chứng minh rằng, xét về kiếm đạo, Bạch Nhạc nhỉnh hơn một chút.
Nhưng trong một cuộc chiến sinh tử thực sự, làm sao có thể phân định được người chiến thắng chỉ bằng kiếm đạo.
Thấy được sát ý trên người Dương Đào, giờ khắc này, lông tơ toàn thân Bạch Nhạc đều muốn nổ tung.
Trước khi đến, Bạch Nhạc đã đoán được dám ra tay với hắn, hơn phân nửa là đối phương đã chuẩn bị cường giả Tinh Cung cảnh, nhưng cường giả Tinh Cung Cảnh bình thường, kỳ thật Bạch Nhạc cũng không để trong lòng, chỉ cần kéo dài thời gian chờ đến khi Thanh Vân Kỵ đuổi tới, tự nhiên là có thể giải vây.
Nhưng cường giả Tinh Cung Cảnh bình thường, với loại cao thủ như Dương Đào đây lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Bạch Nhạc chắc chắn sẽ sử dụng linh lực của Linh Vũ kiếm để đấu với Tinh Cung, nhưng quá rõ ràng, chỉ bằng vào điểm này tuyệt đối không có cách nào chống lại Dương Đào.
Khi không điều động thực lực Tinh Cung, Yêu Đao đã rất khó ứng phó, một khi xuất ra Tinh Cung, phát huy ra uy lực chân chính của Yêu Đao thì bản thân hắn tuyệt đối không phải đối thủ.
Giờ khắc này, muốn ngăn chặn công kích của đối phương, thậm chí là đánh bại đối phương, hi vọng duy nhất là Thông Thiên Ma Công hoặc Côn Ngô Kiếm.
Nhưng hôm nay nếu không phải tự mình giết, nhiều người nhìn như vậy, chỉ cần một trong hai thứ này bại lộ, sợ rằng thiên địa chấn động, cũng khó có chỗ cho Bạch Nhạc dung thân, kế hoạch trước kia bố trí cũng sẽ trở thành một trò cười.
Trong nháy mắt, bàn tay Bạch Nhạc âm thầm giữ chặt Cửu Long Ngọc Hoàn.
Bây giờ cũng chỉ hy vọng Thanh Vương Bất Tử không lừa gạt mình, mặc dù đối mặt với loại đối thủ như Dương Đào mà sử dụng Cửu Long Ngọc Hoàn có hơi lãng phí, nhưng hôm nay Bạch Nhạc cũng đã không còn cách nào.
- Đi chết cho ta!
Hai tay cầm đao, trong chớp mắt Dương Đao thôi thúc linh lực Tinh Cung, mang theo ánh sáng tử sắc chói mắt cùng với sát ý vô tận ngang tàn chém ra một đao.
Sát ý như thủy triều, ra tay thì chính là không chừa một chỗ trống.
Giờ khắc này, thậm chí Dương Đào đã sớm không để ý mình đã đồng ý sẽ không để cho Bạch Nhạc chết dễ dàng, mà chỉ có lấy phương pháp gọn gàng nhất chém chết Bạch Nhạc, mới có thể làm hắn ta an tâm.
Nhưng ngay lúc Bạch Nhạc chuẩn bị kích phát Cửu Long Ngọc Hoàn, một ánh đao màu đen khủng khiếp đột nhiên xé gió mà đến.
Tử khí nồng đậm ngang nhiên chia tách sát khí ngập trời.
Một thanh lưỡi hái khổng lồ màu đen xé rách hư không, tàn ác chém về phía Yêu Đao.
Oành!
Trong nháy mắt, xung kích khủng khiếp đột nhiên nổ tung, rừng cây xung quanh gần như trong giây lát đã bị phá hủy một mảng lớn, ở trung tâm giao tranh ngoại trừ Bạch Nhạc, những người khác đều bị ép lui ra, chỉ cần phản ứng chậm một chút, thậm chí chỉ chịu đựng một chút xung kích thôi đã bị trọng thương.
Đồng tử Bạch Nhạc đột nhiên co rút lại, thời điểm nhìn thấy lưỡi hái màu đen kia, hắn đã biết được thân phận người đến.
Bạch Nhạc cũng biết, đối phương cũng ở thành Thanh Châu, thế nhưng không thể nghĩ ra được lí do đối phương cứu mình, càng nghĩ không ra lý do tại sao kẻ đó lại xuất hiện ở đây.
Dương Đào bị trúng một kích, trên mặt hắn ta không khỏi lộ ra vẻ ngưng trọng, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi là ai?
Mặc dù đối phương chỉ có thực lực Linh Phủ cảnh, nhưng một đao kia chém xuống lại ngang sức ngang tài với hắn ta, khiến hắn ta không chiếm được lợi thế nào.
Phải biết một kích vừa nãy, hắn ta vì giết Bạch Nhạc đã dốc hết toàn bộ sức lực.
Thần sắc thanh niên lạnh lẽo, giống như lúc ở trong Thanh Vương Lăng, thản nhiên đáp:
- U Minh tông, Dạ Thần Hi.
Lần thứ nhất giao chiến, Dương Đào biến đổi vị trí một cách quỷ dị trong chớp mắt, khiến Bạch Nhạc nhiều lần ăn đau, nhưng thực tế, sau khi Bạch Nhạc tỉnh táo lại thì trở thành sơ hở lớn nhất.
Quy luật cực kì đơn giản.
Một kiếm kia của Bạch Nhạc quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến người ta căn bản không kịp phản ứng,
Chẳng qua đối phương cũng chỉ mới bước vào Tinh Cung mà thôi, hơn nữa cũng chẳng xuất ra thực lực Tinh Cung, dưới tình huống như thế, nói muốn có thể ngăn chặn một kiếm này của Bạch Nhạc, tất nhiên không có gì lạ cả, nhưng nếu nói phản ứng của Dương Đào có thể đủ nhanh để vào thời điểm hai mũi kiếm chuẩn bị giao chiến mà xuất ra một biến chiêu nữa thì Bạch Nhạc không tin.
Trong lòng Bạch Nhạc có một loại tự tin cực kỳ to lớn, trong tình huống tương tự, hắn cũng không làm được, vậy là có đầy đủ lý do tin rằng trên đời này không một ai có thể làm được.
Cũng vì điểm này, Bạch Nhạc mới dám mạo hiểm đặt cược như vậy.
Linh Tê Nhất Kiếm, cũng chính là thần giao cách cảm, trong nháy mắt khi xuất kiếm, đã có thể phán đoán được thế công của đối phương, như thế mới có thể chuẩn xác phá chiêu.
Nếu Yêu Đao Dương Đào đúng như tên, có thể cưỡng ép thay đổi thế đao vào khắc cuối cùng, như vậy thì Linh Tê Nhất Kiếm không thể ngăn được một đao đó.
Nhưng nếu đối phương từ lúc xuất đao đã cố định thế đao, cái gọi là cưỡng chế di chuyển và thay đổi chiêu thức ở thời khắc cuối cùng, cũng chỉ là phán đoán trước đã định sẵn, cho nên bằng vào sự phán đoán của Tâm Kiếm, tất nhiên có thể phá giải được.
Rất rõ ràng, một kiếm này của Bạch Nhạc cuối cùng vẫn thành công.
Trong chớp mắt đao kiếm giao nhau, Bạch Nhạc cũng đã hoàn toàn hiểu được đao ý của Yêu Đao.
Đột nhiên đồng tử Dương Đào co rút lại, giờ khắc này, trong lòng hắn ta mới thật sự dâng lên ý định giết người.
Không vì danh lợi, mà vì bản thân Bạch Nhạc mang đến cho hắn ta một cảm giác bị uy hiếp cực lớn.
Cho dù là vì một kiếm này tinh diệu hay trong khoảnh khắc đó Bạch Nhạc đã tự tin cho ra quyết đoán như vậy, đều khiến cho Dương Đào cảm nhận được Bạch Nhạc đáng sợ như thế nào.
Từ ngoài nhìn vào, một kiếm này chỉ đơn thuần là gan lớn, dám đặt cược sinh mệnh.
Dạng người này, thật ra chẳng có gì ghê gớm, bởi vì vận may sẽ không vĩnh viễn đi theo ngươi.
Nhưng thực tế, Dương Đào lại có thể rõ ràng cảm nhận được từ đó sự tự tin cường đại ẩn giấu sau vẻ ngoài này.
Sở dĩ Bạch Nhạc dám nhắm mắt lại, chém ra một kiếm không ai ngờ được phá vỡ Yêu Đao, bởi vì lúc trước hắn đã đoán ra được tinh túy của Yêu Đao, mà còn cực kỳ tin tưởng vào sự suy đoán này.
Từ đó, việc này thật ra không thể xem như cược, mà là sự tin tưởng dựa trên suy đoán có cơ sở hợp lý.
Đây không chỉ là vấn đề phá mất một đao hay không, mà là một lý giải kiếm đạo cực kỳ khủng khiếp.
Địch thủ như này, một khi trưởng thành, tất sẽ trở thành đại địch một mất một còn của Dương Đào, hay nói quá lên chút, chính là ác mộng.
Trong nháy mắt khi Dương Đào nghĩ rõ ràng những điều này, trong lòng hắn ta đã quyết định giết người, không tiếc bất cứ giá nào, cũng nhất định phải bóp chết đại địch này sớm nhất có thể.
Trong một nhịp thở, sau lưng Dương Đào đột nhiên hiện lên một hư ảnh Tinh Cung tử sắc, lộ ra sát ý vô tận, bao phủ lấy Bạch Nhạc.
Trong mắt Dương Đào lộ ra sát ý điên cuồng, thản nhiên nói:
- Vô dụng! Bạch Nhạc à, ngươi vẫn chỉ là một Linh Phủ Cảnh mà thôi, bất kể kiếm đạo của ngươi mạnh cỡ nào thì cũng không phải là đối thủ của ta! Mệnh của ngươi do ta định!
Chỗ đáng sợ nhất của cường giả Tinh Cung, chính là lực lượng Tinh Cung, chỉ có xuất ra Tinh Cung, mới có xuất ra thực lực chân chính.
Mặc dù Bạch Nhạc lấy Tâm Kiếm phá Yêu Đao, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể chứng minh rằng, xét về kiếm đạo, Bạch Nhạc nhỉnh hơn một chút.
Nhưng trong một cuộc chiến sinh tử thực sự, làm sao có thể phân định được người chiến thắng chỉ bằng kiếm đạo.
Thấy được sát ý trên người Dương Đào, giờ khắc này, lông tơ toàn thân Bạch Nhạc đều muốn nổ tung.
Trước khi đến, Bạch Nhạc đã đoán được dám ra tay với hắn, hơn phân nửa là đối phương đã chuẩn bị cường giả Tinh Cung cảnh, nhưng cường giả Tinh Cung Cảnh bình thường, kỳ thật Bạch Nhạc cũng không để trong lòng, chỉ cần kéo dài thời gian chờ đến khi Thanh Vân Kỵ đuổi tới, tự nhiên là có thể giải vây.
Nhưng cường giả Tinh Cung Cảnh bình thường, với loại cao thủ như Dương Đào đây lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Bạch Nhạc chắc chắn sẽ sử dụng linh lực của Linh Vũ kiếm để đấu với Tinh Cung, nhưng quá rõ ràng, chỉ bằng vào điểm này tuyệt đối không có cách nào chống lại Dương Đào.
Khi không điều động thực lực Tinh Cung, Yêu Đao đã rất khó ứng phó, một khi xuất ra Tinh Cung, phát huy ra uy lực chân chính của Yêu Đao thì bản thân hắn tuyệt đối không phải đối thủ.
Giờ khắc này, muốn ngăn chặn công kích của đối phương, thậm chí là đánh bại đối phương, hi vọng duy nhất là Thông Thiên Ma Công hoặc Côn Ngô Kiếm.
Nhưng hôm nay nếu không phải tự mình giết, nhiều người nhìn như vậy, chỉ cần một trong hai thứ này bại lộ, sợ rằng thiên địa chấn động, cũng khó có chỗ cho Bạch Nhạc dung thân, kế hoạch trước kia bố trí cũng sẽ trở thành một trò cười.
Trong nháy mắt, bàn tay Bạch Nhạc âm thầm giữ chặt Cửu Long Ngọc Hoàn.
Bây giờ cũng chỉ hy vọng Thanh Vương Bất Tử không lừa gạt mình, mặc dù đối mặt với loại đối thủ như Dương Đào mà sử dụng Cửu Long Ngọc Hoàn có hơi lãng phí, nhưng hôm nay Bạch Nhạc cũng đã không còn cách nào.
- Đi chết cho ta!
Hai tay cầm đao, trong chớp mắt Dương Đao thôi thúc linh lực Tinh Cung, mang theo ánh sáng tử sắc chói mắt cùng với sát ý vô tận ngang tàn chém ra một đao.
Sát ý như thủy triều, ra tay thì chính là không chừa một chỗ trống.
Giờ khắc này, thậm chí Dương Đào đã sớm không để ý mình đã đồng ý sẽ không để cho Bạch Nhạc chết dễ dàng, mà chỉ có lấy phương pháp gọn gàng nhất chém chết Bạch Nhạc, mới có thể làm hắn ta an tâm.
Nhưng ngay lúc Bạch Nhạc chuẩn bị kích phát Cửu Long Ngọc Hoàn, một ánh đao màu đen khủng khiếp đột nhiên xé gió mà đến.
Tử khí nồng đậm ngang nhiên chia tách sát khí ngập trời.
Một thanh lưỡi hái khổng lồ màu đen xé rách hư không, tàn ác chém về phía Yêu Đao.
Oành!
Trong nháy mắt, xung kích khủng khiếp đột nhiên nổ tung, rừng cây xung quanh gần như trong giây lát đã bị phá hủy một mảng lớn, ở trung tâm giao tranh ngoại trừ Bạch Nhạc, những người khác đều bị ép lui ra, chỉ cần phản ứng chậm một chút, thậm chí chỉ chịu đựng một chút xung kích thôi đã bị trọng thương.
Đồng tử Bạch Nhạc đột nhiên co rút lại, thời điểm nhìn thấy lưỡi hái màu đen kia, hắn đã biết được thân phận người đến.
Bạch Nhạc cũng biết, đối phương cũng ở thành Thanh Châu, thế nhưng không thể nghĩ ra được lí do đối phương cứu mình, càng nghĩ không ra lý do tại sao kẻ đó lại xuất hiện ở đây.
Dương Đào bị trúng một kích, trên mặt hắn ta không khỏi lộ ra vẻ ngưng trọng, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi là ai?
Mặc dù đối phương chỉ có thực lực Linh Phủ cảnh, nhưng một đao kia chém xuống lại ngang sức ngang tài với hắn ta, khiến hắn ta không chiếm được lợi thế nào.
Phải biết một kích vừa nãy, hắn ta vì giết Bạch Nhạc đã dốc hết toàn bộ sức lực.
Thần sắc thanh niên lạnh lẽo, giống như lúc ở trong Thanh Vương Lăng, thản nhiên đáp:
- U Minh tông, Dạ Thần Hi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.