Chương 316: Tam sinh tam kiếp, sinh tử không rời
Phiêu Linh Huyễn
10/05/2022
Linh Khư Quả là gì?
Đối với người không có căn cơ không có bối cảnh như Bạch Nhạc mà nói, nó giống như thứ duy nhất giúp hắn đột phá được Tinh Cung cảnh.
Thời khắc này nhìn Bạch Nhạc, cảm xúc của Văn Trạch cũng có hơi phức tạp.
Từ lúc ra khỏi Thất Tinh Tháp, Bạch Nhạc bị đuổi ra khỏi Thất Tinh Tông, cả một đường đi gặp rất nhiều sinh khí, mà nguồn gốc của những thứ đó thực chất đều bắt nguồn từ Linh Khư Quả. Quãng thời gian này, Bạch Nhạc vì Linh Khư Quả mà chịu nhiều nguy hiểm, chịu nhiều cực khổ, còn thành mục tiêu của tất cả mọi người.
Khó khắn, trắc trở, hy vọng, vì có sự nhúng tay của Yến Bắc Thần, Bạch Nhạc mới may mắn phá giải được tình thế.
Nhưng chỉ vì không muốn sử dụng Linh Khư Quả quá sớm mà Bạch Nhạc đã bỏ đi cơ hội quay về Thất Tinh Tông, hắn thà bị Ngô Tuyết Tùng thừa cơ lợi dùng, rồi bị ép đi vào Thanh Vương Lăng.
Vì một Linh Khư Quả, Bạch Nhạc đã trả giá quá nhiều.
Mà thời khắc này, muốn cứu Tô Nhan, hy vọng duy nhất chính là cho nàng ta ăn Linh Khư Quả - thứ có thể giúp hắn bước vào cảnh giới Tinh Cung.
Sự hy sinh như vậy, cho dù là người ngoài cuộc như Văn Trạch cũng cảm thấy có hơi tàn nhẫn.
Có nỡ không?
Bốn chữ đơn giản này giống như cực hình đang thăm dò lòng Bạch Nhạc.
Trong chốc lát, dường như cả thế giới đều dừng lại.
Tô Nhan càng hiểu rõ ý nghĩa của Linh Khư Quả đối với Bạch Nhạc hơn Văn Trạch. Đạo ma song tu giúp Bạch Nhạc có sức mạnh vượt xa người thường, nhưng đồng thời cũng làm hắn phải chịu tất cả áp lực, tài nguyên phải tiêu hao cũng nhiều hơn gấp mấy lần so với người thường.
Không có bảo vật như Linh Khư Quả, thậm chí Bạch Nhạc không dám thử đột phá, đó không chỉ là vấn đề đột phá thất bại, mà còn là nguy cơ tính mạng bị đe dọa.
Vì Linh Khư Quả, Bạch Nhạc cố ý tạo ra thân phận Yến Bắc Thần, bố trí cục diện lớn như vậy, cuối cùng mới bảo vệ được nó.
Sao nàng ta có thể không hiểu giá trị của Linh Khư Quả đối với Bạch Nhạc chứ?!
Quan trọng hơn chính là, những tháng ngày chung sống với Bạch Nhạc khiến nàng ta hiểu được, cảm xúc của Bạch Nhạc đối với nàng ta cùng lắm chỉ là xót thương chứ không phải tình yêu.
- Công tử...
Tô Nhan mở miệng, nàng ta muốn nói lời từ biệt cuối cùng với Bạch Nhạc, nhưng không ngờ vào khoảnh khắc nàng ta mở miệng ấy, Bạch Nhạc đã đưa Linh Khư Quả vào trong miệng nàng ta. Trong khoảnh khắc ấy, linh khí dồi dào khiến ý thức nàng ta thanh tỉnh đôi chút.
Có nỡ không?
Bạch Nhạc không đáp, hắn dùng hành động của mình để đưa ra câu trả lời trực tiếp nhất.
- Nhìn ta làm gì, mau nhai nát rồi nuốt đi! Chẳng qua là Linh Khư quả mà thôi, nghĩ rằng ta không nỡ sao?
Bạch Nhạc ôm Tô Nhan vào lòng, dịu dàng nói:
- Bảo vật quý thì quý, nhưng sao có thể quý bằng mạng người.
- Ta đã từng hứa với ngươi, nhất định sẽ đưa ngươi ra ngoài an toàn, lời hứa ta nói với ngươi, ngươi quên rồi sao?
Nghe lời Bạch Nhạc nói, nước mắt Tô Nhan lập tức rơi xuống như mưa.
Đây không phải lời tình, nhưng dường như không có bất kỳ lời tỏ tình nào trên thế gian có thể cảm động bằng một câu nói đơn giản này.
Tự hỏi chính mình, cho dù ở hoàn cảnh khác, bản thân cũng chưa chắc làm được một cách dứt khoát như vậy, tình cảm này xứng đáng được khắc ghi cả một đời.
- Tam sinh tam kiếp, sinh tử không rời.
Tô Nhan thầm lặng tự thề trong lòng, nàng ta không hề do dự liền cắn nuốt Linh Khư Quả.
Trong chốc lát, sinh khí mạnh mẽ đột nhiên tràn vào cơ thể nàng ta, dễ dàng làm tiêu tán đi tử khí trong cơ thể, đồng thời lúc đó, ma công trong cơ thể nàng ta đột nhiên cũng vận hành được. Trong khoảnh khắc đó, Tô Nhan liền rơi vào trạng thái tu luyện.
Linh Khư Quả này không chỉ trục tử khí, cứu được tính mạng của nàng ta, đồng thời cũng giúp nàng ta dễ dàng đột phá.
Thấy tình hình Tô Nhan ổn định trở lại, Bạch Nhạc mới buông nàng ta ra, sau đó quay người, cúi đầu vái Văn Trạch một cái:
- Đa tạ Văn sư huynh!!!
- ...
Bạch Nhạc không nói chuyện, Văn Trạch thậm chí còn chưa hoàn hồn lại.
Thời khắc này, trong lòng Văn Trạch dâng lên một trận sóng thần dữ dội.
Từ lúc bắt đầu ở Linh Tê Kiếm Tông, khi thánh nữ gặp nguy hiểm mà Bạch Nhạc không tiếc tính mạng cứu, lúc đó Văn Trạch đã thừa nhận con người tên Bạch Nhạc này, cũng biết hắn là người có tình có nghĩa.
Cho dù là như vậy, Văn Trạch cũng không ngờ Bạch Nhạc lại thật sự dễ dàng lấy Linh Khư Quả ra cứu mạng Tô Nhan.
Hắn biết tình cảm của Bạch Nhạc đối với Vân Mộng Chân, đương nhiên cũng hiểu được, tới tận bây giờ người trong lòng Bạch Nhạc thích vẫn là Vân Mộng Chân, cho dù đó chỉ một giấc mộng xa xôi.
Như vậy mà Bạch Nhạc vẫn nguyện lòng trả giá để cứu Tô Nhan, thật sự là vì tính cách và lòng dạ của hắn rồi.
Một người có phẩm chất như thế nào không cần nghe hắn ta nói, mà phải xem việc hắn ta làm.
Văn Trạch buộc phải thừa nhận, lúc trước bởi vì Bạch Nhạc đồng ý với Ngô Tuyết Tùng là sẽ thờ Tiên Du Kiếm Cung, hắn đã có chút thù oán với Bạch Nhạc, thậm chí còn nghi ngờ Bạch Nhạc từ chối lời mời đến Đạo Lăng Thiên Tông là do cố ý làm màu.
Cho nên cuộc gặp gỡ lần này, Văn Trạch mới dùng lời bóng gió mang theo mấy phần khinh thường, hỏi ‘ngươi có nỡ không?’
Nhưng cho dù như thế nào cũng không ngờ được, kết quả lại như vậy.
Văn Trạch im lặng một hồi, sau đó hắn ta mới cúi người bái Bạch Nhạc một cái, nghiêm túc nói:
- Trái tim của Bạch huynh đơn thuần, có tình có nghĩa, ta đây không bằng.
Lời này, trước đây khi ở Linh Tê Kiếm Tông, lúc Bạch Nhạc từ chối lời mời đến Đạo Lăng Thiên Tông, hắn đã nói một lần, bây giờ nói lại một lần nữa, quả thật đã hoàn toàn công nhận con người Bạch Nhạc.
Câu nói ‘ta không bằng’ này tuyệt đối không phải lời khách sáo, mà là xuất phát từ tận nội tâm chân thành của Văn Trạch.
Những chuyện khác không nói, chỉ riêng thái độ của Bạch Nhạc đối với Linh Khư Quả, hắn hổ thẹn không bằng.
Đừng nói thân phận không có căn cơ của Bạch Nhạc, cho dù có là đệ tử của Tử Dương Chân Nhân như Văn Trạch hắn, cũng tuyệt đối không nỡ nhường Linh Khư quả đi.
Bạch Nhạc khẽ lắc đầc, nhẹ giọng nói:
- Tô Nhan tuy chỉ là ma tu, nhưng ban đầu lúc huyết tế, nàng ấy vẫn luôn giúp ta ngăn cản, vì chuyện này mà không màng nguy hiểm. Bạch gia ta gặp nạn, nàng ấy trước sau đều không rời đi. Nàng ấy có tình, hà cớ gì ta lại vô nghĩa?
Văn Trạch thở dài một câu, chậm rãi nói:
- Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng không phải là hạng lương thiện gì, hắn kêu ngươi đi vào Thanh Vương Lăng hẳn không có ý tốt, hắn không phải kẻ đáng tin tưởng.
Bạch Nhạc khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn Văn sư huynh nhắc nhở, Bạch Nhạc đã hiểu.
Chuyện này, bây giờ Bạch Nhạc sớm đã nhìn thấu được, không cần Văn Trạch nhắc.
Văn Trạch nói đến đây mới nhớ đến mục đích thật sự của mình, lại nghiêm túc nói:
- Còn có, đệ tử Triệu Thụy của Đạo Lăng Thiên Tông ta lần này cũng xâm nhập vào Thanh Vương Lăng. Triệu sư huynh là cường giả Tinh Cung cảnh, hơn nữa lại rất giỏi về trận pháp. Huynh ấy ái mộ thánh nữ, ở tông ta không phải là chuyện bí mật gì, huynh ấy cũng có nghe nói đến Linh Tê Kiếm Tông, đã có địch ý đối với ngươi. Nếu đụng phải huynh ấy, ngươi nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để huynh ấy có cớ ra tay.
- Hóa ra là như vậy.
Bạch Nhạc cười khổ một cái, bấy giờ hắn mới hiểu vì sao tự dưng không thù không oán mà lúc ở Thanh Vương Điện, đối phương lại ra tay tàn độc như vậy với mình, hóa ra vấn đề ở nơi này.
Đối với người không có căn cơ không có bối cảnh như Bạch Nhạc mà nói, nó giống như thứ duy nhất giúp hắn đột phá được Tinh Cung cảnh.
Thời khắc này nhìn Bạch Nhạc, cảm xúc của Văn Trạch cũng có hơi phức tạp.
Từ lúc ra khỏi Thất Tinh Tháp, Bạch Nhạc bị đuổi ra khỏi Thất Tinh Tông, cả một đường đi gặp rất nhiều sinh khí, mà nguồn gốc của những thứ đó thực chất đều bắt nguồn từ Linh Khư Quả. Quãng thời gian này, Bạch Nhạc vì Linh Khư Quả mà chịu nhiều nguy hiểm, chịu nhiều cực khổ, còn thành mục tiêu của tất cả mọi người.
Khó khắn, trắc trở, hy vọng, vì có sự nhúng tay của Yến Bắc Thần, Bạch Nhạc mới may mắn phá giải được tình thế.
Nhưng chỉ vì không muốn sử dụng Linh Khư Quả quá sớm mà Bạch Nhạc đã bỏ đi cơ hội quay về Thất Tinh Tông, hắn thà bị Ngô Tuyết Tùng thừa cơ lợi dùng, rồi bị ép đi vào Thanh Vương Lăng.
Vì một Linh Khư Quả, Bạch Nhạc đã trả giá quá nhiều.
Mà thời khắc này, muốn cứu Tô Nhan, hy vọng duy nhất chính là cho nàng ta ăn Linh Khư Quả - thứ có thể giúp hắn bước vào cảnh giới Tinh Cung.
Sự hy sinh như vậy, cho dù là người ngoài cuộc như Văn Trạch cũng cảm thấy có hơi tàn nhẫn.
Có nỡ không?
Bốn chữ đơn giản này giống như cực hình đang thăm dò lòng Bạch Nhạc.
Trong chốc lát, dường như cả thế giới đều dừng lại.
Tô Nhan càng hiểu rõ ý nghĩa của Linh Khư Quả đối với Bạch Nhạc hơn Văn Trạch. Đạo ma song tu giúp Bạch Nhạc có sức mạnh vượt xa người thường, nhưng đồng thời cũng làm hắn phải chịu tất cả áp lực, tài nguyên phải tiêu hao cũng nhiều hơn gấp mấy lần so với người thường.
Không có bảo vật như Linh Khư Quả, thậm chí Bạch Nhạc không dám thử đột phá, đó không chỉ là vấn đề đột phá thất bại, mà còn là nguy cơ tính mạng bị đe dọa.
Vì Linh Khư Quả, Bạch Nhạc cố ý tạo ra thân phận Yến Bắc Thần, bố trí cục diện lớn như vậy, cuối cùng mới bảo vệ được nó.
Sao nàng ta có thể không hiểu giá trị của Linh Khư Quả đối với Bạch Nhạc chứ?!
Quan trọng hơn chính là, những tháng ngày chung sống với Bạch Nhạc khiến nàng ta hiểu được, cảm xúc của Bạch Nhạc đối với nàng ta cùng lắm chỉ là xót thương chứ không phải tình yêu.
- Công tử...
Tô Nhan mở miệng, nàng ta muốn nói lời từ biệt cuối cùng với Bạch Nhạc, nhưng không ngờ vào khoảnh khắc nàng ta mở miệng ấy, Bạch Nhạc đã đưa Linh Khư Quả vào trong miệng nàng ta. Trong khoảnh khắc ấy, linh khí dồi dào khiến ý thức nàng ta thanh tỉnh đôi chút.
Có nỡ không?
Bạch Nhạc không đáp, hắn dùng hành động của mình để đưa ra câu trả lời trực tiếp nhất.
- Nhìn ta làm gì, mau nhai nát rồi nuốt đi! Chẳng qua là Linh Khư quả mà thôi, nghĩ rằng ta không nỡ sao?
Bạch Nhạc ôm Tô Nhan vào lòng, dịu dàng nói:
- Bảo vật quý thì quý, nhưng sao có thể quý bằng mạng người.
- Ta đã từng hứa với ngươi, nhất định sẽ đưa ngươi ra ngoài an toàn, lời hứa ta nói với ngươi, ngươi quên rồi sao?
Nghe lời Bạch Nhạc nói, nước mắt Tô Nhan lập tức rơi xuống như mưa.
Đây không phải lời tình, nhưng dường như không có bất kỳ lời tỏ tình nào trên thế gian có thể cảm động bằng một câu nói đơn giản này.
Tự hỏi chính mình, cho dù ở hoàn cảnh khác, bản thân cũng chưa chắc làm được một cách dứt khoát như vậy, tình cảm này xứng đáng được khắc ghi cả một đời.
- Tam sinh tam kiếp, sinh tử không rời.
Tô Nhan thầm lặng tự thề trong lòng, nàng ta không hề do dự liền cắn nuốt Linh Khư Quả.
Trong chốc lát, sinh khí mạnh mẽ đột nhiên tràn vào cơ thể nàng ta, dễ dàng làm tiêu tán đi tử khí trong cơ thể, đồng thời lúc đó, ma công trong cơ thể nàng ta đột nhiên cũng vận hành được. Trong khoảnh khắc đó, Tô Nhan liền rơi vào trạng thái tu luyện.
Linh Khư Quả này không chỉ trục tử khí, cứu được tính mạng của nàng ta, đồng thời cũng giúp nàng ta dễ dàng đột phá.
Thấy tình hình Tô Nhan ổn định trở lại, Bạch Nhạc mới buông nàng ta ra, sau đó quay người, cúi đầu vái Văn Trạch một cái:
- Đa tạ Văn sư huynh!!!
- ...
Bạch Nhạc không nói chuyện, Văn Trạch thậm chí còn chưa hoàn hồn lại.
Thời khắc này, trong lòng Văn Trạch dâng lên một trận sóng thần dữ dội.
Từ lúc bắt đầu ở Linh Tê Kiếm Tông, khi thánh nữ gặp nguy hiểm mà Bạch Nhạc không tiếc tính mạng cứu, lúc đó Văn Trạch đã thừa nhận con người tên Bạch Nhạc này, cũng biết hắn là người có tình có nghĩa.
Cho dù là như vậy, Văn Trạch cũng không ngờ Bạch Nhạc lại thật sự dễ dàng lấy Linh Khư Quả ra cứu mạng Tô Nhan.
Hắn biết tình cảm của Bạch Nhạc đối với Vân Mộng Chân, đương nhiên cũng hiểu được, tới tận bây giờ người trong lòng Bạch Nhạc thích vẫn là Vân Mộng Chân, cho dù đó chỉ một giấc mộng xa xôi.
Như vậy mà Bạch Nhạc vẫn nguyện lòng trả giá để cứu Tô Nhan, thật sự là vì tính cách và lòng dạ của hắn rồi.
Một người có phẩm chất như thế nào không cần nghe hắn ta nói, mà phải xem việc hắn ta làm.
Văn Trạch buộc phải thừa nhận, lúc trước bởi vì Bạch Nhạc đồng ý với Ngô Tuyết Tùng là sẽ thờ Tiên Du Kiếm Cung, hắn đã có chút thù oán với Bạch Nhạc, thậm chí còn nghi ngờ Bạch Nhạc từ chối lời mời đến Đạo Lăng Thiên Tông là do cố ý làm màu.
Cho nên cuộc gặp gỡ lần này, Văn Trạch mới dùng lời bóng gió mang theo mấy phần khinh thường, hỏi ‘ngươi có nỡ không?’
Nhưng cho dù như thế nào cũng không ngờ được, kết quả lại như vậy.
Văn Trạch im lặng một hồi, sau đó hắn ta mới cúi người bái Bạch Nhạc một cái, nghiêm túc nói:
- Trái tim của Bạch huynh đơn thuần, có tình có nghĩa, ta đây không bằng.
Lời này, trước đây khi ở Linh Tê Kiếm Tông, lúc Bạch Nhạc từ chối lời mời đến Đạo Lăng Thiên Tông, hắn đã nói một lần, bây giờ nói lại một lần nữa, quả thật đã hoàn toàn công nhận con người Bạch Nhạc.
Câu nói ‘ta không bằng’ này tuyệt đối không phải lời khách sáo, mà là xuất phát từ tận nội tâm chân thành của Văn Trạch.
Những chuyện khác không nói, chỉ riêng thái độ của Bạch Nhạc đối với Linh Khư Quả, hắn hổ thẹn không bằng.
Đừng nói thân phận không có căn cơ của Bạch Nhạc, cho dù có là đệ tử của Tử Dương Chân Nhân như Văn Trạch hắn, cũng tuyệt đối không nỡ nhường Linh Khư quả đi.
Bạch Nhạc khẽ lắc đầc, nhẹ giọng nói:
- Tô Nhan tuy chỉ là ma tu, nhưng ban đầu lúc huyết tế, nàng ấy vẫn luôn giúp ta ngăn cản, vì chuyện này mà không màng nguy hiểm. Bạch gia ta gặp nạn, nàng ấy trước sau đều không rời đi. Nàng ấy có tình, hà cớ gì ta lại vô nghĩa?
Văn Trạch thở dài một câu, chậm rãi nói:
- Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng không phải là hạng lương thiện gì, hắn kêu ngươi đi vào Thanh Vương Lăng hẳn không có ý tốt, hắn không phải kẻ đáng tin tưởng.
Bạch Nhạc khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn Văn sư huynh nhắc nhở, Bạch Nhạc đã hiểu.
Chuyện này, bây giờ Bạch Nhạc sớm đã nhìn thấu được, không cần Văn Trạch nhắc.
Văn Trạch nói đến đây mới nhớ đến mục đích thật sự của mình, lại nghiêm túc nói:
- Còn có, đệ tử Triệu Thụy của Đạo Lăng Thiên Tông ta lần này cũng xâm nhập vào Thanh Vương Lăng. Triệu sư huynh là cường giả Tinh Cung cảnh, hơn nữa lại rất giỏi về trận pháp. Huynh ấy ái mộ thánh nữ, ở tông ta không phải là chuyện bí mật gì, huynh ấy cũng có nghe nói đến Linh Tê Kiếm Tông, đã có địch ý đối với ngươi. Nếu đụng phải huynh ấy, ngươi nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để huynh ấy có cớ ra tay.
- Hóa ra là như vậy.
Bạch Nhạc cười khổ một cái, bấy giờ hắn mới hiểu vì sao tự dưng không thù không oán mà lúc ở Thanh Vương Điện, đối phương lại ra tay tàn độc như vậy với mình, hóa ra vấn đề ở nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.