Chương 294: Thanh Vương bí tàng
Phiêu Linh Huyễn
05/05/2022
Có mấy phần tự tin thắng được Yến Bắc Thần, cái này không cách nào tính ra được cụ thể cả.
Nhưng Bạch Nhạc rất rõ ràng, theo như lời Ngô Tuyết Tùng vừa nói, mình đúng thật không nên về lại Thất Tinh Tông.
Vốn tưởng mượn Yến Bắc Thần uy hiếp để phá cuộc, trong lòng Bạch Nhạc còn một mực dương dương tự đắc, nhưng giờ xem ra, đồng thời với phá cục, lại cũng tự chôn cho mình hố to, nếu thật nhảy vào, kết cục không chừng sẽ càng thảm.
Ở bên ngoài, tốt xấu còn có thể giãy dụa hai hồi, nhưng nếu giam mình trong Thất Tinh Tông, vậy mới là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, khóc đều không chỗ để khóc.
Khom lưng cúi đầu, Bạch Nhạc nghiêm túc mở miệng nói:
- Còn mong phủ chủ dạy ta!
- Ngồi đi, không vội, chúng ta từ từ nói.
Vỗ vỗ vai Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng tùy ý về lại chỗ ngồi, đợi tâm tình Bạch Nhạc dần bình tĩnh lại, lúc này mới chậm rãi nói tiếp:
- Ta nói rồi, nếu ngươi có thể độ qua kiếp này, ta liền đưa tặng ngươi một trường cơ duyên.
- Xin phủ chủ chỉ rõ!
Lời này Bạch Nhạc tự nhiên nhớ được, lần nữa mở miệng hỏi.
- Tông môn Thanh Châu xưa nay lấy Thất Tinh Tông làm đầu, mà Thất Tinh Tông lại có liên hệ dây mơ rễ má với Đạo Lăng Thiên Tông! Trong khi đó, Tiên Du Kiếm Cung ta lại chưa từng có đệ tử đi vào Thanh châu. . . Ngươi có biết, tại sao ta lại lấy thân phận đệ tử chân truyền Tiên Du Kiếm Cung tọa trấn Thanh Châu, trở thành phủ chủ Thanh Châu Phủ?
Không lập tức hồi đáp Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng hỏi ngược lại.
Nháy mắt, trong đầu Bạch Nhạc chớp qua vô số ý niệm, rất nhiều chi tiết khi trước hắn không quá chú ý tới, lúc này chợt hiện lên trong lòng, lập tức liền ý thức được có rất nhiều chỗ khó hiểu.
Thất Tinh Tông và Đạo Lăng Thiên Tông quan hệ thân mật, đây là sự thực không cần tranh cãi.
Lúc trước Vân Mộng Chân từng bước vào Thất Tinh Tháp, bây giờ Huyết Ảnh Ma Tông xuất thế, Tử Dương Chân Nhân liền tự thân tới Thanh Châu, trực tiếp đặt chân ở Thất Tinh Tông, bản thân điều này liền đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề.
Tử tế ngẫm lại, trước đây Huyết Ảnh Ma Tông huyết tế Thanh Châu, thậm chí có thời điểm toàn bộ Thanh Châu Thành đều bị huyết sắc bao phủ!
Nhưng mà, dù đến thời khắc nguy hiểm như thế rồi, Đạo Lăng Thiên Tông vẫn không người lộ diện, thậm chí bản thân Tiên Du Kiếm Cung cũng chưa phái ra bất kỳ cao thủ nào cứu viện, điều này thực sự không hợp lẽ thường.
Hơn nữa, vô luận là Thất Tinh Tông hay Hàn Sơn, hoặc là tông môn Thanh Châu khác, chưa từng nghe nói qua có ai có bất kỳ liên lạc nào với vị phủ chủ Thanh Châu nào, bản thân điều đó cũng không hợp tình hợp lý.
Trừ phi. . . Toàn bộ Thanh Châu đều bài xích Tiên Du Kiếm Cung!
Nghĩ vậy, trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên hiện lên vẻ hoảng sợ.
- Xem ra ngươi đoán được rồi.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng bình tĩnh nói:
- Không sai, vô luận Đạo Lăng Thiên Tông hay tông môn Thanh Châu, không ai muốn Tiên Du Kiếm Cung nhúng ta vào Thanh Châu cả!
- Đã vậy, sao ngài lại tới làm phủ chủ ở đây?
Nghe thế, Bạch Nhạc nhịn không được hỏi.
Giả như Tiên Du Kiếm Cung thật có ý nhúng tay vào Thanh Châu, vậy hẳn nên phái càng nhiều cao thủ qua đây, trực tiếp chế áp Thanh Châu, chứ phái mỗi đệ tử chân truyền như Ngô Tuyết Tùng tới làm phủ chủ Thanh Châu thì được cái gì?
- Trước đây Đạo Lăng Thiên Tông như mặt trời ban trưa, Tiên Du Kiếm Cung ta mặc dù cũng là thiên tông, nhưng cũng không nguyện tùy tiện kết oán! Vậy nên, bản tông một mực chưa nhúng tay vào Thanh châu.
Thoáng ngừng một lát, sau đó Ngô Tuyết Tùng mới từ tốn nói tiếp:
- Còn về để ta tới làm phủ chủ Thanh Châu, là bởi trừ đệ tử Tiên Du Kiếm Cung ra, ta còn có một tầng thân phận khác, đó là Thập Tam hoàng tử của Đại Càn Vương Triều!
- ! ! !
Câu này mới thực sự kinh động đến Bạch Nhạc.
Thiên hạ có chín châu, đều là lãnh thổ của Đại Càn Vương Triều!
Dù cho điều này chỉ hữu hiệu với thế tục giới, còn tông môn tu hành đa phần đều vượt trên thế tục, nhưng điều đó không có nghĩa đế vương thế tục hoàn toàn không ảnh hưởng được tới tu hành giới.
Trên thực tế, bản thân Đại Càn Vương Triều cũng là một cỗ thế lực vô cùng cường hoành, hơn nữa giữa hoàng thất và ba đại thiên tông đều có mối quan hệ rắc rối phức tạp, từ đó hình thành một loại cân bằng!
Trong chín châu, Càn Châu chính là nơi đặt vị trí hoàng thành Đại Càn Vương Triều, trong khắp Càn Châu cũng không có bất kỳ môn phái tu hành nào, hoàn toàn do một mình hoàng thất khống chế.
Các châu khác trên danh nghĩa vẫn tiếp nhận sự thống trị của Đại Càn Vương Triều.
Trong tình hình như vậy, Ngô Tuyết Tùng lấy thân phận hoàng tử Đại Càn Vương Triều nhập chủ Thanh Châu, tự nhiên không ai phản đối được gì.
Chỉ là, làm đại giá, trong Thanh Châu, Ngô Tuyết Tùng hoàn toàn không thể mượn dùng nửa điểm lực lượng của Tiên Du Kiếm Cung!
- Bạch Nhạc, bái kiến Thập Tam điện hạ!
Nghe tới đó, Bạch Nhạc lập tức lần nữa đứng dậy hành lễ.
Đối với những người từ nhỏ liền lớn lên trong tông môn mà nói, Đại Càn Vương Triều có thể còn có chút xa lạ, nhưng đối với người từ nhỏ lớn lên trong thế tục như Bạch Nhạc, tự nhiên càng hiểu rõ sự cường đại của hoàng quyền.
Khoát khoát tay, Ngô Tuyết Tùng tùy ý nói:
- Ngươi ta đều là người trong tu hành, không cần câu nệ tục lễ, ngươi cứ gọi ta phủ chủ là được rồi.
- Vâng!
- Nói cho ngươi những điều này không phải là để khoe khoang thân phận, mà là để ngươi hiểu, tại sao ta lại ở Thanh Châu!
Nhìn vào Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng chậm rãi nói.
- Mấy ngàn năm trước, Đại Càn Vương Triều ta đang lúc cường thịnh, chín châu trong thiên hạ phân phong cho chín vị đại vương! Nhập chủ Thanh Châu chính là hoàng tử cường đại nhất trong Đại Càn Vương Triều đương thời, cũng là cường giả đỉnh cấp nhất trên thế gian, Thanh Vương! Đến sau, Đạo Lăng Thiên Tông uy chấn thiên hạ, Thanh Vương bại dưới tay Đạo Lăng Thánh Nữ, trọng thương mà chết, từ đó Thanh Châu liền rơi vào phạm vi thế lực của Đạo Lăng Thiên Tông.
- Chỉ là, người ngoài không biết, khi xưa Thanh Vương từng tu kiến một tòa Địa Cung lưu lại bí tàng ở Thanh Châu, hơn nữa. . . còn nằm ngay dưới Thanh Châu Thành này!
Tròng mắt đột nhiên co rụt lại, đến lúc này, Bạch Nhạc mới thật sự hiểu được dụng ý của Ngô Tuyết Tùng.
- Ý phủ chủ là, ngươi đã tìm được Thanh Vương bí tàng?
Liếc Bạch Nhạc một cái, trên mặt Ngô Tuyết Tùng hiện đầy vẻ trào phúng.
Trên thực tế, nháy mắt khi thốt ra lời này, Bạch Nhạc liền đã kịp có phản ứng, đối phương hẳn mới chỉ gần gần tìm được cửa vào Địa Cung, thậm chí, e rằng tiến vào còn có rất nhiều hạn chế, bằng không, nơi nào còn cần tìm mình, Ngô Tuyết Tùng hẳn đã sớm lấy đi bí tàng rồi.
- Phủ chủ cần ta làm gì?
Điều chỉnh tâm thái một phen, Bạch Nhạc trầm giọng hỏi.
Rất hài lòng với thái độ tự giác của Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng gật đầu nói tiếp:
- Trong Địa Cung có bố trí sát trận phong ấn, một khi mở ra, tất sẽ kinh động toàn bộ Thanh Châu, đến lúc đó, chỉ bằng một mình ta, sợ là không thủ được Thanh Vương bí tàng!
- Ta thân mang huyết mạch Đại Càn Vương Thất, có thể tạm thời mở ra một khe hở trong phong ấn, chỉ là trận pháp Thanh Vương bố trí cực kỳ cường đại, trên Tinh Cung Cảnh căn bản không cách nào vào được! Mà đây. . . Chính là cơ duyên ta tặng ngươi!
Nghe thế, Bạch Nhạc không khỏi trầm mặc.
Tặng ngươi cơ duyên cái gì, chẳng qua là lý do nghe có vẻ êm tai thôi, nói đến cùng, mục đích vẫn là muốn mình giúp hắn đi lấy Thanh Vương bí tàng.
Những thứ không quá quan trọng, mình tự nhiên có thể cầm đi một ít, nhưng bảo vật thực sự trân quý trong Thanh Vương, lại tất phải giao ra! Hơn nữa, mình tất phải vì thế mà gánh chịu rủi ro cực lớn.
Một trong chín vị đại vương được phân đất phong hầu trong thời kỳ Đại Càn Vương Triều cường thịnh, một trong những cường giả đỉnh cấp nhất thiên hạ! Lấy đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể biết được, trong bí tàng đối phương lưu lại sẽ có cơ quan và cấm chế đáng sợ đến cỡ nào. Bản thân hắn chẳng qua chỉ là Linh Phủ Cảnh, cường hành bước vào bên trong, không nguy hiểm mới gặp quỷ.
Nhưng mà. . . Giờ đây, hắn còn cơ hội cự tuyệt ư?
Dư quang khóe mắt quét nhìn Ngô Tuyết Tùng, Bạch Nhạc rõ ràng thấy được khóe miệng đối phương khẽ nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười kia lại không chút che giấu sát khí khủng bố!
Cơ mật như Thanh Vương bí tàng, căn bản không khả năng tiết lộ ra ngoài, giả như hắn thật có gan cự tuyệt, sợ rằng Ngô Tuyết Tùng tuyệt không ngại sát người diệt khẩu!
Đừng thấy Thất Tinh Tông, thậm chí là Tử Dương Chân Nhân đều bày ra tư thái muốn bảo vệ mình, nhưng mục đích thực sự của bọn hắn chẳng qua là phòng ngừa Linh Khư Quả bị Yến Bắc Thần lấy đi mà thôi, nếu mình thật chết rồi, lấy thân phận Ngô Tuyết Tùng, sợ rằng sẽ không ai nguyện ra mặt vì mình.
Trước có lang, sau có hổ!
Vô luận là Thất Tinh Tông, Đạo Lăng Thiên Tông, hay là vị phủ chủ Thanh Châu này, nào có ai thực sự hảo tâm, chẳng qua chỉ là đang trao đổi ích lợi mà thôi!
Ở trong mắt bọn hắn, mình trước sau chỉ là quân cờ.
Nhỏ yếu, bản thân chính là một loại nguyên tội!
- Trên đời này không có ưu ái vô duyên vô cớ, cũng không có hận thù vô duyên vô cớ! Muốn người khác đối tốt với ngươi, ngươi nhất định phải chứng minh giá trị bản thân trước!
Những lời khi nãy của Ngô Tuyết Tùng, lúc này, phảng phất như lần nữa vang lên trong đầu Bạch Nhạc.
Cũng chỉ lúc này, Bạch Nhạc mới càng hiểu sâu sắc ý tứ trong đó.
Cá lớn nuốt cá bé, chẳng qua như thế mà thôi!
- Bạch Nhạc, nguyện phân ưu vì phủ chủ!
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc khom lưng cúi đầu, trầm giọng mở miệng nói.
- Tốt!
Trong mắt chớp qua một tia tán thưởng, Ngô Tuyết Tùng khẽ gật đầu:
- Thế nhân thường giận khi bị người lợi dụng, nhưng bị lợi dụng, bản thân liền là một loại biểu hiện của giá trị! Bạch Nhạc, ngươi phải hiểu, điều thực sự đáng sợ không phải là bị lợi dụng, mà là ngay cả giá trị bị giới trị đều không có.
Dù cho không có cảm tình gì với Ngô Tuyết Tùng, nhưng những lời này vẫn khiến trong lòng Bạch Nhạc không khỏi chấn động, phần oán phẫn kia phảng phất như cũng theo đó giảm bớt đi nhiều.
Bây giờ sự tình đặt ở ngay trước mắt, dù Ngô Tuyết Tùng không bức bách, so với hậu quả có thể phải đối mặt khi phản hồi Thất Tinh Tông, chính mình còn có thể có lựa chọn khác nữa ư?
Rủi ro và lợi ích luôn tồn tại song hành!
Thanh Vương bí tàng có lẽ thật vô cùng nguy hiểm, nhưng chỉ cần mình xông qua được cửa ải này, thu hoạch tất sẽ cực lớn!
Dù phải hiến phần trân quý nhất trong bí tàng cho Ngô Tuyết Tùng, nhưng đối với bản thân mà nói, đấy cũng là cục diện hai bên đều có lợi.
Lúc còn nhỏ yếu, oán trời trách đất căn bản chẳng nghĩa lý gì, điều duy nhất có thể làm chính là bắt lấy hết thảy cơ hội để lớn mạnh chính mình, thẳng tới một ngày cường đại đến có thể lật tung bàn cờ, chính mình chế định quy tắc.
Cùng là một loại tình cảnh, nhưng chỉ cần đổi cách nhìn, kết luận đưa ra sẽ hoàn toàn bất đồng.
Mà đấy, thường thường chính là khác biệt giữa cường giả và kẻ yếu.
Nghĩ thông điểm này, trong lòng Bạch Nhạc bất giác rộng mở, khom lưng bái nói:
- Đa tạ phủ chủ chỉ điểm, Bạch Nhạc thụ giáo!
- Được!
Có lẽ nhìn ra được sự chân thành của Bạch Nhạc lúc này, trên mặt Ngô Tuyết Tùng cũng hiện lên ý cười xán lạn:
- Yên tâm, chỉ cần ngươi tận tâm tận lực, ta tất sẽ không bạc đãi ngươi! Linh Tê Kiếm Tông rốt cục quá nhỏ, chứa không nổi ngươi. . . Mà Tiên Du Kiếm Cung ta, có lẽ mới là chốn đi về tốt nhất cho ngươi!
…
Nhưng Bạch Nhạc rất rõ ràng, theo như lời Ngô Tuyết Tùng vừa nói, mình đúng thật không nên về lại Thất Tinh Tông.
Vốn tưởng mượn Yến Bắc Thần uy hiếp để phá cuộc, trong lòng Bạch Nhạc còn một mực dương dương tự đắc, nhưng giờ xem ra, đồng thời với phá cục, lại cũng tự chôn cho mình hố to, nếu thật nhảy vào, kết cục không chừng sẽ càng thảm.
Ở bên ngoài, tốt xấu còn có thể giãy dụa hai hồi, nhưng nếu giam mình trong Thất Tinh Tông, vậy mới là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, khóc đều không chỗ để khóc.
Khom lưng cúi đầu, Bạch Nhạc nghiêm túc mở miệng nói:
- Còn mong phủ chủ dạy ta!
- Ngồi đi, không vội, chúng ta từ từ nói.
Vỗ vỗ vai Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng tùy ý về lại chỗ ngồi, đợi tâm tình Bạch Nhạc dần bình tĩnh lại, lúc này mới chậm rãi nói tiếp:
- Ta nói rồi, nếu ngươi có thể độ qua kiếp này, ta liền đưa tặng ngươi một trường cơ duyên.
- Xin phủ chủ chỉ rõ!
Lời này Bạch Nhạc tự nhiên nhớ được, lần nữa mở miệng hỏi.
- Tông môn Thanh Châu xưa nay lấy Thất Tinh Tông làm đầu, mà Thất Tinh Tông lại có liên hệ dây mơ rễ má với Đạo Lăng Thiên Tông! Trong khi đó, Tiên Du Kiếm Cung ta lại chưa từng có đệ tử đi vào Thanh châu. . . Ngươi có biết, tại sao ta lại lấy thân phận đệ tử chân truyền Tiên Du Kiếm Cung tọa trấn Thanh Châu, trở thành phủ chủ Thanh Châu Phủ?
Không lập tức hồi đáp Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng hỏi ngược lại.
Nháy mắt, trong đầu Bạch Nhạc chớp qua vô số ý niệm, rất nhiều chi tiết khi trước hắn không quá chú ý tới, lúc này chợt hiện lên trong lòng, lập tức liền ý thức được có rất nhiều chỗ khó hiểu.
Thất Tinh Tông và Đạo Lăng Thiên Tông quan hệ thân mật, đây là sự thực không cần tranh cãi.
Lúc trước Vân Mộng Chân từng bước vào Thất Tinh Tháp, bây giờ Huyết Ảnh Ma Tông xuất thế, Tử Dương Chân Nhân liền tự thân tới Thanh Châu, trực tiếp đặt chân ở Thất Tinh Tông, bản thân điều này liền đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề.
Tử tế ngẫm lại, trước đây Huyết Ảnh Ma Tông huyết tế Thanh Châu, thậm chí có thời điểm toàn bộ Thanh Châu Thành đều bị huyết sắc bao phủ!
Nhưng mà, dù đến thời khắc nguy hiểm như thế rồi, Đạo Lăng Thiên Tông vẫn không người lộ diện, thậm chí bản thân Tiên Du Kiếm Cung cũng chưa phái ra bất kỳ cao thủ nào cứu viện, điều này thực sự không hợp lẽ thường.
Hơn nữa, vô luận là Thất Tinh Tông hay Hàn Sơn, hoặc là tông môn Thanh Châu khác, chưa từng nghe nói qua có ai có bất kỳ liên lạc nào với vị phủ chủ Thanh Châu nào, bản thân điều đó cũng không hợp tình hợp lý.
Trừ phi. . . Toàn bộ Thanh Châu đều bài xích Tiên Du Kiếm Cung!
Nghĩ vậy, trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên hiện lên vẻ hoảng sợ.
- Xem ra ngươi đoán được rồi.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng bình tĩnh nói:
- Không sai, vô luận Đạo Lăng Thiên Tông hay tông môn Thanh Châu, không ai muốn Tiên Du Kiếm Cung nhúng ta vào Thanh Châu cả!
- Đã vậy, sao ngài lại tới làm phủ chủ ở đây?
Nghe thế, Bạch Nhạc nhịn không được hỏi.
Giả như Tiên Du Kiếm Cung thật có ý nhúng tay vào Thanh Châu, vậy hẳn nên phái càng nhiều cao thủ qua đây, trực tiếp chế áp Thanh Châu, chứ phái mỗi đệ tử chân truyền như Ngô Tuyết Tùng tới làm phủ chủ Thanh Châu thì được cái gì?
- Trước đây Đạo Lăng Thiên Tông như mặt trời ban trưa, Tiên Du Kiếm Cung ta mặc dù cũng là thiên tông, nhưng cũng không nguyện tùy tiện kết oán! Vậy nên, bản tông một mực chưa nhúng tay vào Thanh châu.
Thoáng ngừng một lát, sau đó Ngô Tuyết Tùng mới từ tốn nói tiếp:
- Còn về để ta tới làm phủ chủ Thanh Châu, là bởi trừ đệ tử Tiên Du Kiếm Cung ra, ta còn có một tầng thân phận khác, đó là Thập Tam hoàng tử của Đại Càn Vương Triều!
- ! ! !
Câu này mới thực sự kinh động đến Bạch Nhạc.
Thiên hạ có chín châu, đều là lãnh thổ của Đại Càn Vương Triều!
Dù cho điều này chỉ hữu hiệu với thế tục giới, còn tông môn tu hành đa phần đều vượt trên thế tục, nhưng điều đó không có nghĩa đế vương thế tục hoàn toàn không ảnh hưởng được tới tu hành giới.
Trên thực tế, bản thân Đại Càn Vương Triều cũng là một cỗ thế lực vô cùng cường hoành, hơn nữa giữa hoàng thất và ba đại thiên tông đều có mối quan hệ rắc rối phức tạp, từ đó hình thành một loại cân bằng!
Trong chín châu, Càn Châu chính là nơi đặt vị trí hoàng thành Đại Càn Vương Triều, trong khắp Càn Châu cũng không có bất kỳ môn phái tu hành nào, hoàn toàn do một mình hoàng thất khống chế.
Các châu khác trên danh nghĩa vẫn tiếp nhận sự thống trị của Đại Càn Vương Triều.
Trong tình hình như vậy, Ngô Tuyết Tùng lấy thân phận hoàng tử Đại Càn Vương Triều nhập chủ Thanh Châu, tự nhiên không ai phản đối được gì.
Chỉ là, làm đại giá, trong Thanh Châu, Ngô Tuyết Tùng hoàn toàn không thể mượn dùng nửa điểm lực lượng của Tiên Du Kiếm Cung!
- Bạch Nhạc, bái kiến Thập Tam điện hạ!
Nghe tới đó, Bạch Nhạc lập tức lần nữa đứng dậy hành lễ.
Đối với những người từ nhỏ liền lớn lên trong tông môn mà nói, Đại Càn Vương Triều có thể còn có chút xa lạ, nhưng đối với người từ nhỏ lớn lên trong thế tục như Bạch Nhạc, tự nhiên càng hiểu rõ sự cường đại của hoàng quyền.
Khoát khoát tay, Ngô Tuyết Tùng tùy ý nói:
- Ngươi ta đều là người trong tu hành, không cần câu nệ tục lễ, ngươi cứ gọi ta phủ chủ là được rồi.
- Vâng!
- Nói cho ngươi những điều này không phải là để khoe khoang thân phận, mà là để ngươi hiểu, tại sao ta lại ở Thanh Châu!
Nhìn vào Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng chậm rãi nói.
- Mấy ngàn năm trước, Đại Càn Vương Triều ta đang lúc cường thịnh, chín châu trong thiên hạ phân phong cho chín vị đại vương! Nhập chủ Thanh Châu chính là hoàng tử cường đại nhất trong Đại Càn Vương Triều đương thời, cũng là cường giả đỉnh cấp nhất trên thế gian, Thanh Vương! Đến sau, Đạo Lăng Thiên Tông uy chấn thiên hạ, Thanh Vương bại dưới tay Đạo Lăng Thánh Nữ, trọng thương mà chết, từ đó Thanh Châu liền rơi vào phạm vi thế lực của Đạo Lăng Thiên Tông.
- Chỉ là, người ngoài không biết, khi xưa Thanh Vương từng tu kiến một tòa Địa Cung lưu lại bí tàng ở Thanh Châu, hơn nữa. . . còn nằm ngay dưới Thanh Châu Thành này!
Tròng mắt đột nhiên co rụt lại, đến lúc này, Bạch Nhạc mới thật sự hiểu được dụng ý của Ngô Tuyết Tùng.
- Ý phủ chủ là, ngươi đã tìm được Thanh Vương bí tàng?
Liếc Bạch Nhạc một cái, trên mặt Ngô Tuyết Tùng hiện đầy vẻ trào phúng.
Trên thực tế, nháy mắt khi thốt ra lời này, Bạch Nhạc liền đã kịp có phản ứng, đối phương hẳn mới chỉ gần gần tìm được cửa vào Địa Cung, thậm chí, e rằng tiến vào còn có rất nhiều hạn chế, bằng không, nơi nào còn cần tìm mình, Ngô Tuyết Tùng hẳn đã sớm lấy đi bí tàng rồi.
- Phủ chủ cần ta làm gì?
Điều chỉnh tâm thái một phen, Bạch Nhạc trầm giọng hỏi.
Rất hài lòng với thái độ tự giác của Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng gật đầu nói tiếp:
- Trong Địa Cung có bố trí sát trận phong ấn, một khi mở ra, tất sẽ kinh động toàn bộ Thanh Châu, đến lúc đó, chỉ bằng một mình ta, sợ là không thủ được Thanh Vương bí tàng!
- Ta thân mang huyết mạch Đại Càn Vương Thất, có thể tạm thời mở ra một khe hở trong phong ấn, chỉ là trận pháp Thanh Vương bố trí cực kỳ cường đại, trên Tinh Cung Cảnh căn bản không cách nào vào được! Mà đây. . . Chính là cơ duyên ta tặng ngươi!
Nghe thế, Bạch Nhạc không khỏi trầm mặc.
Tặng ngươi cơ duyên cái gì, chẳng qua là lý do nghe có vẻ êm tai thôi, nói đến cùng, mục đích vẫn là muốn mình giúp hắn đi lấy Thanh Vương bí tàng.
Những thứ không quá quan trọng, mình tự nhiên có thể cầm đi một ít, nhưng bảo vật thực sự trân quý trong Thanh Vương, lại tất phải giao ra! Hơn nữa, mình tất phải vì thế mà gánh chịu rủi ro cực lớn.
Một trong chín vị đại vương được phân đất phong hầu trong thời kỳ Đại Càn Vương Triều cường thịnh, một trong những cường giả đỉnh cấp nhất thiên hạ! Lấy đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể biết được, trong bí tàng đối phương lưu lại sẽ có cơ quan và cấm chế đáng sợ đến cỡ nào. Bản thân hắn chẳng qua chỉ là Linh Phủ Cảnh, cường hành bước vào bên trong, không nguy hiểm mới gặp quỷ.
Nhưng mà. . . Giờ đây, hắn còn cơ hội cự tuyệt ư?
Dư quang khóe mắt quét nhìn Ngô Tuyết Tùng, Bạch Nhạc rõ ràng thấy được khóe miệng đối phương khẽ nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười kia lại không chút che giấu sát khí khủng bố!
Cơ mật như Thanh Vương bí tàng, căn bản không khả năng tiết lộ ra ngoài, giả như hắn thật có gan cự tuyệt, sợ rằng Ngô Tuyết Tùng tuyệt không ngại sát người diệt khẩu!
Đừng thấy Thất Tinh Tông, thậm chí là Tử Dương Chân Nhân đều bày ra tư thái muốn bảo vệ mình, nhưng mục đích thực sự của bọn hắn chẳng qua là phòng ngừa Linh Khư Quả bị Yến Bắc Thần lấy đi mà thôi, nếu mình thật chết rồi, lấy thân phận Ngô Tuyết Tùng, sợ rằng sẽ không ai nguyện ra mặt vì mình.
Trước có lang, sau có hổ!
Vô luận là Thất Tinh Tông, Đạo Lăng Thiên Tông, hay là vị phủ chủ Thanh Châu này, nào có ai thực sự hảo tâm, chẳng qua chỉ là đang trao đổi ích lợi mà thôi!
Ở trong mắt bọn hắn, mình trước sau chỉ là quân cờ.
Nhỏ yếu, bản thân chính là một loại nguyên tội!
- Trên đời này không có ưu ái vô duyên vô cớ, cũng không có hận thù vô duyên vô cớ! Muốn người khác đối tốt với ngươi, ngươi nhất định phải chứng minh giá trị bản thân trước!
Những lời khi nãy của Ngô Tuyết Tùng, lúc này, phảng phất như lần nữa vang lên trong đầu Bạch Nhạc.
Cũng chỉ lúc này, Bạch Nhạc mới càng hiểu sâu sắc ý tứ trong đó.
Cá lớn nuốt cá bé, chẳng qua như thế mà thôi!
- Bạch Nhạc, nguyện phân ưu vì phủ chủ!
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc khom lưng cúi đầu, trầm giọng mở miệng nói.
- Tốt!
Trong mắt chớp qua một tia tán thưởng, Ngô Tuyết Tùng khẽ gật đầu:
- Thế nhân thường giận khi bị người lợi dụng, nhưng bị lợi dụng, bản thân liền là một loại biểu hiện của giá trị! Bạch Nhạc, ngươi phải hiểu, điều thực sự đáng sợ không phải là bị lợi dụng, mà là ngay cả giá trị bị giới trị đều không có.
Dù cho không có cảm tình gì với Ngô Tuyết Tùng, nhưng những lời này vẫn khiến trong lòng Bạch Nhạc không khỏi chấn động, phần oán phẫn kia phảng phất như cũng theo đó giảm bớt đi nhiều.
Bây giờ sự tình đặt ở ngay trước mắt, dù Ngô Tuyết Tùng không bức bách, so với hậu quả có thể phải đối mặt khi phản hồi Thất Tinh Tông, chính mình còn có thể có lựa chọn khác nữa ư?
Rủi ro và lợi ích luôn tồn tại song hành!
Thanh Vương bí tàng có lẽ thật vô cùng nguy hiểm, nhưng chỉ cần mình xông qua được cửa ải này, thu hoạch tất sẽ cực lớn!
Dù phải hiến phần trân quý nhất trong bí tàng cho Ngô Tuyết Tùng, nhưng đối với bản thân mà nói, đấy cũng là cục diện hai bên đều có lợi.
Lúc còn nhỏ yếu, oán trời trách đất căn bản chẳng nghĩa lý gì, điều duy nhất có thể làm chính là bắt lấy hết thảy cơ hội để lớn mạnh chính mình, thẳng tới một ngày cường đại đến có thể lật tung bàn cờ, chính mình chế định quy tắc.
Cùng là một loại tình cảnh, nhưng chỉ cần đổi cách nhìn, kết luận đưa ra sẽ hoàn toàn bất đồng.
Mà đấy, thường thường chính là khác biệt giữa cường giả và kẻ yếu.
Nghĩ thông điểm này, trong lòng Bạch Nhạc bất giác rộng mở, khom lưng bái nói:
- Đa tạ phủ chủ chỉ điểm, Bạch Nhạc thụ giáo!
- Được!
Có lẽ nhìn ra được sự chân thành của Bạch Nhạc lúc này, trên mặt Ngô Tuyết Tùng cũng hiện lên ý cười xán lạn:
- Yên tâm, chỉ cần ngươi tận tâm tận lực, ta tất sẽ không bạc đãi ngươi! Linh Tê Kiếm Tông rốt cục quá nhỏ, chứa không nổi ngươi. . . Mà Tiên Du Kiếm Cung ta, có lẽ mới là chốn đi về tốt nhất cho ngươi!
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.