Chương 245: Tinh quang chi lộ
Phiêu Linh Huyễn
24/04/2022
Thần hồn Bạch Nhạc như được trôi nổi trong một phiến tinh không mênh mông!
Truyền thừa cất chứa trong Thất Tinh Đồ như một tòa bảo tàng khổng lồ, có thể cảm ngộ được bao nhiêu liền có thể lấy đi bấy nhiêu.
Đắm chìm trong đó, Bạch Nhạc phảng phất như thấy được một mảnh thiên địa khác.
Xuất thân tông môn cấp Huyền, ở khía cạnh công pháp huyền môn, Bạch Nhạc có rất nhiều thiếu hụt, mặc dù Linh Tê Kiếm Quyết vô cùng bất phàm, nhưng rốt cục vẫn nặng về kiếm ý hơn là công pháp, trên thực tế, trước đây nếu không phải có Linh Khư Quả mà Vân Mộng Chân đưa cho, Bạch Nhạc căn bản không khả năng ngưng tụ thành Tử Phủ.
Mà giờ đây, Thất Tinh Đồ trút xuống đã triệt để bổ khuyết thiếu hụt này của Bạch Nhạc.
Nhất thời, linh lực trong cơ thể Bạch Nhạc tự động vận chuyển, bất tri bất giác đã yên ắng vận chuyển theo pháp môn truyền thừa trong Thất Tinh Đồ.
Từ Dẫn Linh đến Linh Phủ, rồi từ Linh Phủ đến Tinh Cung, Tinh Hải!
Trong Thất Tinh Đồ cất chứa truyền thừa đại đạo trọn vẹn, chỉ dẫn cho Bạch Nhạc con đường tu hành từ thấp đến cao.
Thẳng đến Tinh Hải, chắc bởi vì bản thân Thất Tinh tổ sư cũng chỉ là cường giả Tinh Hải Cảnh, dù là tồn tại đỉnh cấp trong Tinh Hải Cảnh, song rốt cuộc vẫn chưa thể bước đến cánh cửa Hóa Hư.
Chẳng qua, đối với Bạch Nhạc mà nói, chừng đó là đủ rồi!
Không biết qua bao lâu, Bạch Nhạc mới từ từ lui ra khỏi trạng thái đốn ngộ, lần nữa mở mắt ra.
Tinh quang xung quanh đã tán đi, bảy ngôi sao trên trời cũng dần tan biến.
Đến thời khắc này, Bạch Nhạc tự nhiên biết được, truyền thừa Thất Tinh Đồ có giới hạn thời gian, có thể từ trong đó cảm ngộ ra cái gì, cảm ngộ được bao nhiêu, toàn bằng khả năng của mỗi người.
Bạch Nhạc có thể cảm nhận được, trong truyền thừa Thất Tinh Đồ có không ít thần thông truyền thừa lợi hại, nếu đổi thành người khác, tự nhiên như nhặt được chí bảo, song đối với Bạch Nhạc, quan trọng nhất không phải những thứ này, mà là phần đại đạo truyền thừa hoàn chỉnh kia.
Thời gian cảm ngộ mặc dù không lâu, nhưng Bạch Nhạc đã được đến thứ mà mình cần nhất.
Trầm mặc khoảnh khắc, Bạch Nhạc bỗng chợt khom lưng cúi đầu về phía bảy ngôi sao kia!
Tuy Bạch Nhạc không có ý định bái nhập Thất Tinh Tông, nhưng được đến Thất Tinh Đồ truyền thừa, liền đồng nghĩa với chịu ân truyền đạo của Thất Tinh tổ sư, phần quan hệ này khó mà dứt bỏ được.
Cái cúi đầu này vừa là để tạ ơn đối phương truyền đạo, vừa là một lời hứa!
Thất Tinh lão tổ sớm đã mất đi, phần ân tình này chỉ có thể báo đáp lên thân Thất Tinh Tông.
Bây giờ hồi tưởng lại, Bạch Nhạc tự nhiên hiểu được tại sao trước đây Vân Mộng Chân rõ ràng đã xông qua Thất Tinh Tháp, lại không được đến truyền thừa Thất Tinh Đồ.
Vân Mộng Chân tự có truyền thừa của mạch Thánh Nữ, căn bản không cần truyền thừa từ Thất Tinh tổ sư, đối với Vân Mộng Chân mà nói, những thứ này chẳng qua chỉ có thể giúp nàng tăng thêm chút kiến thức mà thôi.
Hơn nữa, tiếp nhận truyền thừa, đồng nghĩa kết xuống nhân quả với Thất Tinh Tông, lấy thân phận Vân Mộng Chân, tự nhiên sẽ không dễ dàng để cho bản thân thiếu nợ ân tình người khác.
Trên thực tế, trước đây sở dĩ tổ sư Thất Tinh Tông lưu lại Thất Tinh Tháp truyền thừa, đồng thời định ra quy củ, chỉ cần là đệ tử chính đạo liền có thể tiến vào tháp tiếp thu khảo nghiệm, một phần tâm tư cũng là để cho Thất Tinh Tông quảng kết thiện duyên.
Đương nhiên, đối với Bạch Nhạc mà nói, truyền thừa và yêu cầu này lại vừa khéo thích hợp với hắn.
Hắn không muốn bái nhập Thất Tinh Tông, nhưng không ngại ngày sau trả lại ân tình cho Thất Tinh Tông.
Tâm niệm khẽ động, Bạch Nhạc lập tức thấy được trước mặt mở ra một phiến cửa, ngay sau đó, tinh quang đột nhiên rơi xuống, lát thành một con đường ánh sáng cho hắn.
...
Ầm ầm!
Nháy mắt khi cửa tháp mở ra, ánh mắt tất cả mọi người, bao gồm cả ba người Tinh Hà lão tổ, Tử Dương Chân Nhân và Huyết Vô Ngân đều rơi trên lối ra Thất Tinh Tháp.
Hà quang bảy màu trên Thất Tinh Tháp chợt hóa thành con đường ánh sáng, từ Thất Tinh Tháp nối thẳng đến chủ phong Thất Tinh Tông.
- Ghê thật! Lão phu sống nhiều năm vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy được cảnh sắc huyễn lệ như vậy, tinh quang lát thành đường, thời khắc này chắc chắn sẽ được ghi vào lịch sử!
Nhìn lên con đường tinh quang lấp lánh kia, trưởng lão Hàn Sơn hưng phấn nói:
- Các ngươi phải nhớ kỹ ngày này, đây là vinh dự của đại sư huynh các ngươi, cũng là vinh dự của Hàn Sơn chúng ta!
Chúng đệ tử Hàn Sơn quanh đó cũng hưng phấn gật đầu:
- Thật hâm mộ, ngay trước mặt nhiều người như vậy, đạp bước trên con đường ánh sáng, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy hưng phấn! Từ hôm nay trở đi, ta xem còn ai dám chất nghi đại sư huynh!
- Đây mới là Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu! Mạc Vô Tình, Văn Trạch gì kia chẳng qua chỉ là làm nền thôi, một tay đại sư huynh liền có thể nghiền ép bọn hắn!
Lời này cực kỳ kiêu ngạo, nhưng dù là người không vừa mắt với đệ tử Hàn Sơn đến đâu, lúc này đều căn bản khó mà nói được nên lời.
Dù không phục lại thế nào?
Giờ Lý Phù Nam chính đang kẹp lấy Thất Tinh Tháp đại thắng đi ra, chú định thành tựu một đời thiên kiêu!
Dù là đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông lại đã sao?
Sau ngày hôm nay, Lý Phù Nam liền chính thức trở thành Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, ngang hàng với những thiên tài thiên tông kia.
Ngay cả Tinh Hà lão tổ, lúc này đều không nhịn được hưng phấn, cảm thán nói:
- Đây là thời đại thuộc về thanh niên, thêm chừng mười năm, người này tất đủ sức tranh phong với thiên kiêu thiên tông!
Nghe được lời này của Tinh Hà lão tổ, vô luận Huyết Vô Ngân hay Tử Dương Chân Nhân đều không khỏi biến sắc.
Hai người bọn họ đọ sức với nhau, đặt cược cực nặng, lại không ngờ bị Tinh Hà lão tổ chiếm tiện nghi, cảm giác đó quả thực không khác gì nuốt phải ruồi nhặng, khăng khăng lại không làm gì được.
Không để ý tới nét mặt khó coi của hai người, Tinh Hà lão tổ cười tủm tỉm nói:
- Hai vị chắc không bỏ được chút tiền cược kia chứ?
- . . .
- Tinh Hà lão nhi, ngươi đừng có châm chọc chúng ta, mấy thứ đó, còn chưa đáng để chúng ta nuốt lời.
Hừ nhẹ một tiếng, Tử Dương Chân Nhân không đáng nói.
- Vậy lão phu thay mặt đứa nhỏ cảm tạ hai vị.
Khẽ cười, Tinh Hà lão tổ tự nhiên cũng biết, lấy thân phận hai người này, lời đã nói qua ngay trước mặt hắn, tuyệt không khả năng đổi ý! Bằng không, một khi lan truyền đi ra, làm gì còn mặt mũi đối diện thiên hạ.
- Đi ra, đi ra!
- Lý sư huynh, ta yêu ngươi!
Gần như đồng thời, hiện trường bỗng chợt vang lên từng hồi tiếng hoan hô, thậm chí có không ít nữ đệ tử reo hò tỏ tình, ngay cả ba người bọn Tinh Hà lão tổ cũng không cố được đấu võ mồm, vội chuyển mắt nhìn sang.
Tinh quang lộng lẫy, nhưng đi ra từ trong phiến tinh quang kia lại là một thiếu niên áo trắng, tay chống kiếm, cứ vậy thuận theo con đường ánh sáng từng bước đi tới.
Nháy mắt khi thấy rõ đối phương, quảng trường trên chủ phong bỗng chợt chết lặng!
Đám đông gân cổ reo hò càng là như bị người bóp chặt cuống họng, giọng nói bị kẹt chặt, thần sắc chất đầy vẻ khó tin và kinh hãi!
Dù cho còn cách rất xa, nhưng vô luận là ai đều có thể thấy được, người đi ra từ trong Thất Tinh Tháp tuyệt đối không phải Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu như bọn hắn vẫn tưởng!
…
Truyền thừa cất chứa trong Thất Tinh Đồ như một tòa bảo tàng khổng lồ, có thể cảm ngộ được bao nhiêu liền có thể lấy đi bấy nhiêu.
Đắm chìm trong đó, Bạch Nhạc phảng phất như thấy được một mảnh thiên địa khác.
Xuất thân tông môn cấp Huyền, ở khía cạnh công pháp huyền môn, Bạch Nhạc có rất nhiều thiếu hụt, mặc dù Linh Tê Kiếm Quyết vô cùng bất phàm, nhưng rốt cục vẫn nặng về kiếm ý hơn là công pháp, trên thực tế, trước đây nếu không phải có Linh Khư Quả mà Vân Mộng Chân đưa cho, Bạch Nhạc căn bản không khả năng ngưng tụ thành Tử Phủ.
Mà giờ đây, Thất Tinh Đồ trút xuống đã triệt để bổ khuyết thiếu hụt này của Bạch Nhạc.
Nhất thời, linh lực trong cơ thể Bạch Nhạc tự động vận chuyển, bất tri bất giác đã yên ắng vận chuyển theo pháp môn truyền thừa trong Thất Tinh Đồ.
Từ Dẫn Linh đến Linh Phủ, rồi từ Linh Phủ đến Tinh Cung, Tinh Hải!
Trong Thất Tinh Đồ cất chứa truyền thừa đại đạo trọn vẹn, chỉ dẫn cho Bạch Nhạc con đường tu hành từ thấp đến cao.
Thẳng đến Tinh Hải, chắc bởi vì bản thân Thất Tinh tổ sư cũng chỉ là cường giả Tinh Hải Cảnh, dù là tồn tại đỉnh cấp trong Tinh Hải Cảnh, song rốt cuộc vẫn chưa thể bước đến cánh cửa Hóa Hư.
Chẳng qua, đối với Bạch Nhạc mà nói, chừng đó là đủ rồi!
Không biết qua bao lâu, Bạch Nhạc mới từ từ lui ra khỏi trạng thái đốn ngộ, lần nữa mở mắt ra.
Tinh quang xung quanh đã tán đi, bảy ngôi sao trên trời cũng dần tan biến.
Đến thời khắc này, Bạch Nhạc tự nhiên biết được, truyền thừa Thất Tinh Đồ có giới hạn thời gian, có thể từ trong đó cảm ngộ ra cái gì, cảm ngộ được bao nhiêu, toàn bằng khả năng của mỗi người.
Bạch Nhạc có thể cảm nhận được, trong truyền thừa Thất Tinh Đồ có không ít thần thông truyền thừa lợi hại, nếu đổi thành người khác, tự nhiên như nhặt được chí bảo, song đối với Bạch Nhạc, quan trọng nhất không phải những thứ này, mà là phần đại đạo truyền thừa hoàn chỉnh kia.
Thời gian cảm ngộ mặc dù không lâu, nhưng Bạch Nhạc đã được đến thứ mà mình cần nhất.
Trầm mặc khoảnh khắc, Bạch Nhạc bỗng chợt khom lưng cúi đầu về phía bảy ngôi sao kia!
Tuy Bạch Nhạc không có ý định bái nhập Thất Tinh Tông, nhưng được đến Thất Tinh Đồ truyền thừa, liền đồng nghĩa với chịu ân truyền đạo của Thất Tinh tổ sư, phần quan hệ này khó mà dứt bỏ được.
Cái cúi đầu này vừa là để tạ ơn đối phương truyền đạo, vừa là một lời hứa!
Thất Tinh lão tổ sớm đã mất đi, phần ân tình này chỉ có thể báo đáp lên thân Thất Tinh Tông.
Bây giờ hồi tưởng lại, Bạch Nhạc tự nhiên hiểu được tại sao trước đây Vân Mộng Chân rõ ràng đã xông qua Thất Tinh Tháp, lại không được đến truyền thừa Thất Tinh Đồ.
Vân Mộng Chân tự có truyền thừa của mạch Thánh Nữ, căn bản không cần truyền thừa từ Thất Tinh tổ sư, đối với Vân Mộng Chân mà nói, những thứ này chẳng qua chỉ có thể giúp nàng tăng thêm chút kiến thức mà thôi.
Hơn nữa, tiếp nhận truyền thừa, đồng nghĩa kết xuống nhân quả với Thất Tinh Tông, lấy thân phận Vân Mộng Chân, tự nhiên sẽ không dễ dàng để cho bản thân thiếu nợ ân tình người khác.
Trên thực tế, trước đây sở dĩ tổ sư Thất Tinh Tông lưu lại Thất Tinh Tháp truyền thừa, đồng thời định ra quy củ, chỉ cần là đệ tử chính đạo liền có thể tiến vào tháp tiếp thu khảo nghiệm, một phần tâm tư cũng là để cho Thất Tinh Tông quảng kết thiện duyên.
Đương nhiên, đối với Bạch Nhạc mà nói, truyền thừa và yêu cầu này lại vừa khéo thích hợp với hắn.
Hắn không muốn bái nhập Thất Tinh Tông, nhưng không ngại ngày sau trả lại ân tình cho Thất Tinh Tông.
Tâm niệm khẽ động, Bạch Nhạc lập tức thấy được trước mặt mở ra một phiến cửa, ngay sau đó, tinh quang đột nhiên rơi xuống, lát thành một con đường ánh sáng cho hắn.
...
Ầm ầm!
Nháy mắt khi cửa tháp mở ra, ánh mắt tất cả mọi người, bao gồm cả ba người Tinh Hà lão tổ, Tử Dương Chân Nhân và Huyết Vô Ngân đều rơi trên lối ra Thất Tinh Tháp.
Hà quang bảy màu trên Thất Tinh Tháp chợt hóa thành con đường ánh sáng, từ Thất Tinh Tháp nối thẳng đến chủ phong Thất Tinh Tông.
- Ghê thật! Lão phu sống nhiều năm vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy được cảnh sắc huyễn lệ như vậy, tinh quang lát thành đường, thời khắc này chắc chắn sẽ được ghi vào lịch sử!
Nhìn lên con đường tinh quang lấp lánh kia, trưởng lão Hàn Sơn hưng phấn nói:
- Các ngươi phải nhớ kỹ ngày này, đây là vinh dự của đại sư huynh các ngươi, cũng là vinh dự của Hàn Sơn chúng ta!
Chúng đệ tử Hàn Sơn quanh đó cũng hưng phấn gật đầu:
- Thật hâm mộ, ngay trước mặt nhiều người như vậy, đạp bước trên con đường ánh sáng, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy hưng phấn! Từ hôm nay trở đi, ta xem còn ai dám chất nghi đại sư huynh!
- Đây mới là Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu! Mạc Vô Tình, Văn Trạch gì kia chẳng qua chỉ là làm nền thôi, một tay đại sư huynh liền có thể nghiền ép bọn hắn!
Lời này cực kỳ kiêu ngạo, nhưng dù là người không vừa mắt với đệ tử Hàn Sơn đến đâu, lúc này đều căn bản khó mà nói được nên lời.
Dù không phục lại thế nào?
Giờ Lý Phù Nam chính đang kẹp lấy Thất Tinh Tháp đại thắng đi ra, chú định thành tựu một đời thiên kiêu!
Dù là đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông lại đã sao?
Sau ngày hôm nay, Lý Phù Nam liền chính thức trở thành Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, ngang hàng với những thiên tài thiên tông kia.
Ngay cả Tinh Hà lão tổ, lúc này đều không nhịn được hưng phấn, cảm thán nói:
- Đây là thời đại thuộc về thanh niên, thêm chừng mười năm, người này tất đủ sức tranh phong với thiên kiêu thiên tông!
Nghe được lời này của Tinh Hà lão tổ, vô luận Huyết Vô Ngân hay Tử Dương Chân Nhân đều không khỏi biến sắc.
Hai người bọn họ đọ sức với nhau, đặt cược cực nặng, lại không ngờ bị Tinh Hà lão tổ chiếm tiện nghi, cảm giác đó quả thực không khác gì nuốt phải ruồi nhặng, khăng khăng lại không làm gì được.
Không để ý tới nét mặt khó coi của hai người, Tinh Hà lão tổ cười tủm tỉm nói:
- Hai vị chắc không bỏ được chút tiền cược kia chứ?
- . . .
- Tinh Hà lão nhi, ngươi đừng có châm chọc chúng ta, mấy thứ đó, còn chưa đáng để chúng ta nuốt lời.
Hừ nhẹ một tiếng, Tử Dương Chân Nhân không đáng nói.
- Vậy lão phu thay mặt đứa nhỏ cảm tạ hai vị.
Khẽ cười, Tinh Hà lão tổ tự nhiên cũng biết, lấy thân phận hai người này, lời đã nói qua ngay trước mặt hắn, tuyệt không khả năng đổi ý! Bằng không, một khi lan truyền đi ra, làm gì còn mặt mũi đối diện thiên hạ.
- Đi ra, đi ra!
- Lý sư huynh, ta yêu ngươi!
Gần như đồng thời, hiện trường bỗng chợt vang lên từng hồi tiếng hoan hô, thậm chí có không ít nữ đệ tử reo hò tỏ tình, ngay cả ba người bọn Tinh Hà lão tổ cũng không cố được đấu võ mồm, vội chuyển mắt nhìn sang.
Tinh quang lộng lẫy, nhưng đi ra từ trong phiến tinh quang kia lại là một thiếu niên áo trắng, tay chống kiếm, cứ vậy thuận theo con đường ánh sáng từng bước đi tới.
Nháy mắt khi thấy rõ đối phương, quảng trường trên chủ phong bỗng chợt chết lặng!
Đám đông gân cổ reo hò càng là như bị người bóp chặt cuống họng, giọng nói bị kẹt chặt, thần sắc chất đầy vẻ khó tin và kinh hãi!
Dù cho còn cách rất xa, nhưng vô luận là ai đều có thể thấy được, người đi ra từ trong Thất Tinh Tháp tuyệt đối không phải Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu như bọn hắn vẫn tưởng!
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.