Chương 271: Toàn là chiêu trò
Phiêu Linh Huyễn
01/05/2022
Chu Mộng Dương là nhân vật nào, cùng một thủ đoạn, làm sao có thể dính hai lần.
Chớp mắt, kiếm phong tái khởi, mặt hồ đột nhiên kết băng!
Hàn Sơn Quyết!
Dù cho Chu Mộng Dương tu kiếm đạo, nhưng công pháp tu hành cũng là Hàn Sơn Quyết, chỉ là bỏ qua bộ phận tu pháp mà thôi.
Nháy mắt, mặt hồ dưới chân Bạch Nhạc chợt xuất hiện vô số gai băng, sắc bén như kiếm!
Nếu là lúc bình thường, những gai băng này tự nhiên không cách nào mang đến uy hiếp cho Bạch Nhạc, nhưng nếu lúc này Chu Mộng Dương lại đột ngột ra tay, ý nghĩa tự nhiên bất đồng.
Tròng mắt thoáng khẽ co rụt lại, Bạch Nhạc hiểu, tình huống đã đến thời khắc nguy hiểm nhất.
Một kiếm này, căn bản không chút hoa chiêu để dùng, hắn chỉ có thể bằng vào lực lượng bản thân, lấy cứng đối cứng ngăn lại!
- Đi!
Trong mắt chớp qua hàn ý, kiếm trong tay Chu Mộng Dương chỉ tới, tinh lực khủng bố đột nhiên bạo phát, gai băng vừa mới ngưng tụ dưới chân Bạch Nhạc chợt nứt ra, hóa thành vô số băng kiếm, hung hăng đâm tới Bạch Nhạc.
Nhưng mà, nháy mắt khi ra tay, Chu Mộng Dương lại thoáng do dự, thân hình vẫn đứng đó không động.
Kiếm này, bản thân vốn là một trong những sát chiêu của Chu Mộng Dương, tên Băng Diệu Sát Kiếm!
Gai băng do linh lực ngưng thủy hóa thành, thật ra lại chỉ có tác dụng phụ trợ, sát chiêu thực sự nằm ở kiếm trong tay Chu Mộng Dương, hơn nữa, chỉ trong tình huống tế ra Tinh Cung, uy lực kiếm này mới chân chính phát huy trọn vẹn.
Chu Mộng Dương rất rõ ràng, nếu mình ra tay toàn lực, dù không sử dụng Tinh Cung, một kiếm này cũng đủ để chém giết đối phương.
Nhưng mà, đối phương rốt cục chỉ là một tên tiểu tử Linh Phủ trung kỳ mà thôi, nếu thật ra tay toàn lực giết đối phương, nói thế nào cũng quá mất mặt.
Huống hồ, Chu Mộng Dương vẫn nhớ như in lời Yến Bắc Thần nói trước đó.
Hắn giết đối phương căn bản không giải quyết được vấn đề, chỉ là bức Huyết Ảnh Ma Tông lại phái người khác tới tiếp thủ mà thôi, hắn giết được một người, chẳng lẽ còn có thể một mực đánh tiếp?
Nhưng ngược lại, nếu tha cho đối phương một mạng, theo như hứa hẹn trước đó, có thể để cho đối phương bảo hộ Bạch gia an toàn, mục đích của hắn liền cũng hoàn thành.
Như thế, sau một thoáng cân nhắc, Chu Mộng Dương liền đã có quyết định.
Ầm!
Nháy mắt, vô số gai băng trút lên người Bạch Nhạc, mặc dù Bạch Nhạc phản ứng nhanh đến đâu, trong tình huống trên tay không kiếm, hắn căn bản khó mà ngăn đỡ được những công kích này.
Nhưng mà, ngay khi gai băng rơi trên thân Bạch Nhạc, lại hệt như nện phải đá cứng, đừng nói đánh chết Bạch Nhạc, ngay cả trầy da tróc vảy đều không làm được.
Chỉ khoảnh khắc, đống gai băng nện tới trên người Bạch Nhạc đều bị chấn gãy, vỡ vụn hết cả, rơi xuống mặt hồ, tóe lên một mảnh gợn sóng.
Cảnh này rơi vào trong mắt Chu Mộng Dương, khiến hắn triệt để sững sốt, ngây ngốc đương trường, gần như không tin vào mắt mắt.
- Cực hạn luyện thể. . . Ngươi lại có được công pháp luyện thể truyền thừa đỉnh cấp cỡ này!
Trong miệng có chút đắng chát, nháy mắt Chu Mộng Dương liền hiểu được.
Hóa ra đây mới là chỗ dựa khiến đối phương đám định ra ước hẹn ba chiêu.
Đáng cười trước đó hắn còn cảm thấy đối phương quá ngu, sớm một bước dùng ra thủ đoạn kia! Bây giờ hồi tưởng lại, hóa ra ngay từ đâu đã là cái bẫy.
Lấy cường độ thân thể cực hạn luyện thể của đối phương, đối mặt một kiếm khi trước, dù không trốn xuống dưới hồ cũng dư sức nhẹ nhàng ngăn đỡ.
Khăng khăng lại cố ý giở thủ đoạn, mục đích chính là lừa gạt hắn, khiến hắn vô thức đánh giá thấp thực lực đối phương, hạ thủ lưu tình khi tung ra chiêu thứ ba!
Đúng thật … toàn là chiêu trò!
Khẽ khom lưng, khắc này Bạch Nhạc trên mặt hiện đầy ý cười, tựa hồ vẻ kiêu căng và cuồng vọng khi trước chưa từng xuất hiện, sảng giọng mở miệng nói:
- Đa tạ Chu trưởng lão hạ thủ lưu tình, đa tạ!
- . . .
Hạ thủ lưu tình, thật đúng là hạ thủ lưu tình!
Cười khổ một tiếng, Chu Mộng Dương thở dài, lắc đầu nói:
- Hậu sinh khả uý! Thôi, lão phu thua.
Ngón tay khẽ búng, một chiếc túi trữ vật đột nhiên bay tới chỗ Bạch Nhạc.
- Trong này là hai nghìn linh thạch, số còn lại, lão phu tất sẽ sai đệ tử Hàn Sơn đưa đến cho ngươi.
Dù là Chu Mộng Dương, trên người cũng không khả năng mang theo nhiều linh thạch như vậy, hơn hai ngàn linh thạch này đã là toàn bộ linh thạch hắn mang bên mình.
Đương nhiên, lấy thân phận Chu Mộng Dương, muốn cầm ra thêm một ngàn linh thạch tự nhiên không phải chuyện khó.
- Đa tạ Chu trưởng lão.
Khẽ chắp tay cảm tạ, Bạch Nhạc mở miệng nói tiếp:
- Chu trưởng lão yên tâm, ta với Bạch gia không thù không oán, lại không phải người Huyết Ảnh Ma Tông, chẳng qua là được Mạc Vô Tình nhờ đi đối phó Bạch Nhạc mà thôi, Yến mỗ không phải người thích giết chóc, tuyệt nhiên sẽ không thương hại người Bạch gia.
Lừa được linh thạch, Bạch Nhạc tự nhiên cũng có đi có lại, mở miệng giải thích nói.
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, Chu Mộng Dương không khỏi hơi khẽ gật đầu.
Tuy lần đánh cuộc này hắn thua, nhưng lời này, bằng với đáp ứng điều kiện hắn đưa ra khi trước, tính là không sai.
Bây giờ hồi tưởng lại, sợ rằng người này không phải thật trong mắt không người, mà ngay từ đầu liền đã cố ý chọc tức, dụ mình động thủ, cố ý lừa gạt linh thạch.
Phần tâm cơ, thủ đoạn như thế, thật khiến người cảm thán.
Quan trọng hơn hết là, biết tiến thoái, biết được mất, sau khi lấy được chỗ tốt, lập tức làm ra nhượng bộ để hóa giải hận ý trong lòng mình.
Thủ đoạn và tâm tính hành sự như vậy, quả thực khác hẳn với người Huyết Ảnh Ma Tông, thậm chí là ma tu bình hường.
Yến Bắc Thần!
Trong lòng khe khẽ lặp lại cái tên này, dưới chân Chu Mộng Dương điểm nhẹ, không nói gì thêm, trực tiếp bay ra Bạch phủ.
Thân hình hơi lắc, Bạch Nhạc cũng nhảy về Thính Hương Thủy Tạ, trong mắt lộ ra vẻ đăm chiêu, nhìn Bạch Thanh Nhã nói:
- Bạch tiểu thư, lời ta nói vừa nãy ngươi cũng nghe được! Ta không có ác ý với ngươi, chẳng qua. . . Ta cũng hy vọng ngươi đừng giở trò mờ ám, hiểu chứ?
- . . .
Sắc mặt thoáng trắng bệch, Bạch Thanh Nhã vô thức giật lùi ra sau một bước, lại không nói được nên lời.
Trên thực tế, nàng cũng bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ.
Trưởng lão Hàn Sơn đích thân ra tay, lại không làm gì được gia hỏa này, ngược lại bồi một khoản linh thạch không nhỏ, nàng còn có thể làm sao?
Thậm chí, giờ đây nàng càng không hy vọng Bạch Nhạc đi về, dù cho bởi vậy mà Bạch gia sẽ bại lạc, thậm chí bản thân nàng rơi vào trong nguy hiểm, nàng cũng không muốn Bạch Nhạc đi về đối mặt với tên Yến Bắc Thần đáng sợ này.
- Ta muốn tắm rửa thay đồ, nếu Bạch tiểu thư không muốn tự tay giúp, vậy thì mời đi cho.
Xoay người lại, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói.
Tuy vừa mới ngăn trở công kích từ Chu Mộng Dương, nhưng đồ áo trên người lại đã bị gai băng đâm cho rách tả tơi, hơn nữa vừa nãy Bạch Nhạc chìm xuống hồ, cả người cũng ướt đẫm, giờ an toàn rồi, bộ dạng lại vẫn tương đối nhếch nhác.
Âm thầm “phi” một tiếng, Bạch Thanh Nhã có chút tức tối xoay người bỏ đi, cùng theo nàng rời đi tự nhiên còn cả Bạch Mộc vừa mới đi về.
Chỉ là với tình hình này, mặc ai cũng không dám trêu chọc Bạch Nhạc thêm nữa.
…
Chớp mắt, kiếm phong tái khởi, mặt hồ đột nhiên kết băng!
Hàn Sơn Quyết!
Dù cho Chu Mộng Dương tu kiếm đạo, nhưng công pháp tu hành cũng là Hàn Sơn Quyết, chỉ là bỏ qua bộ phận tu pháp mà thôi.
Nháy mắt, mặt hồ dưới chân Bạch Nhạc chợt xuất hiện vô số gai băng, sắc bén như kiếm!
Nếu là lúc bình thường, những gai băng này tự nhiên không cách nào mang đến uy hiếp cho Bạch Nhạc, nhưng nếu lúc này Chu Mộng Dương lại đột ngột ra tay, ý nghĩa tự nhiên bất đồng.
Tròng mắt thoáng khẽ co rụt lại, Bạch Nhạc hiểu, tình huống đã đến thời khắc nguy hiểm nhất.
Một kiếm này, căn bản không chút hoa chiêu để dùng, hắn chỉ có thể bằng vào lực lượng bản thân, lấy cứng đối cứng ngăn lại!
- Đi!
Trong mắt chớp qua hàn ý, kiếm trong tay Chu Mộng Dương chỉ tới, tinh lực khủng bố đột nhiên bạo phát, gai băng vừa mới ngưng tụ dưới chân Bạch Nhạc chợt nứt ra, hóa thành vô số băng kiếm, hung hăng đâm tới Bạch Nhạc.
Nhưng mà, nháy mắt khi ra tay, Chu Mộng Dương lại thoáng do dự, thân hình vẫn đứng đó không động.
Kiếm này, bản thân vốn là một trong những sát chiêu của Chu Mộng Dương, tên Băng Diệu Sát Kiếm!
Gai băng do linh lực ngưng thủy hóa thành, thật ra lại chỉ có tác dụng phụ trợ, sát chiêu thực sự nằm ở kiếm trong tay Chu Mộng Dương, hơn nữa, chỉ trong tình huống tế ra Tinh Cung, uy lực kiếm này mới chân chính phát huy trọn vẹn.
Chu Mộng Dương rất rõ ràng, nếu mình ra tay toàn lực, dù không sử dụng Tinh Cung, một kiếm này cũng đủ để chém giết đối phương.
Nhưng mà, đối phương rốt cục chỉ là một tên tiểu tử Linh Phủ trung kỳ mà thôi, nếu thật ra tay toàn lực giết đối phương, nói thế nào cũng quá mất mặt.
Huống hồ, Chu Mộng Dương vẫn nhớ như in lời Yến Bắc Thần nói trước đó.
Hắn giết đối phương căn bản không giải quyết được vấn đề, chỉ là bức Huyết Ảnh Ma Tông lại phái người khác tới tiếp thủ mà thôi, hắn giết được một người, chẳng lẽ còn có thể một mực đánh tiếp?
Nhưng ngược lại, nếu tha cho đối phương một mạng, theo như hứa hẹn trước đó, có thể để cho đối phương bảo hộ Bạch gia an toàn, mục đích của hắn liền cũng hoàn thành.
Như thế, sau một thoáng cân nhắc, Chu Mộng Dương liền đã có quyết định.
Ầm!
Nháy mắt, vô số gai băng trút lên người Bạch Nhạc, mặc dù Bạch Nhạc phản ứng nhanh đến đâu, trong tình huống trên tay không kiếm, hắn căn bản khó mà ngăn đỡ được những công kích này.
Nhưng mà, ngay khi gai băng rơi trên thân Bạch Nhạc, lại hệt như nện phải đá cứng, đừng nói đánh chết Bạch Nhạc, ngay cả trầy da tróc vảy đều không làm được.
Chỉ khoảnh khắc, đống gai băng nện tới trên người Bạch Nhạc đều bị chấn gãy, vỡ vụn hết cả, rơi xuống mặt hồ, tóe lên một mảnh gợn sóng.
Cảnh này rơi vào trong mắt Chu Mộng Dương, khiến hắn triệt để sững sốt, ngây ngốc đương trường, gần như không tin vào mắt mắt.
- Cực hạn luyện thể. . . Ngươi lại có được công pháp luyện thể truyền thừa đỉnh cấp cỡ này!
Trong miệng có chút đắng chát, nháy mắt Chu Mộng Dương liền hiểu được.
Hóa ra đây mới là chỗ dựa khiến đối phương đám định ra ước hẹn ba chiêu.
Đáng cười trước đó hắn còn cảm thấy đối phương quá ngu, sớm một bước dùng ra thủ đoạn kia! Bây giờ hồi tưởng lại, hóa ra ngay từ đâu đã là cái bẫy.
Lấy cường độ thân thể cực hạn luyện thể của đối phương, đối mặt một kiếm khi trước, dù không trốn xuống dưới hồ cũng dư sức nhẹ nhàng ngăn đỡ.
Khăng khăng lại cố ý giở thủ đoạn, mục đích chính là lừa gạt hắn, khiến hắn vô thức đánh giá thấp thực lực đối phương, hạ thủ lưu tình khi tung ra chiêu thứ ba!
Đúng thật … toàn là chiêu trò!
Khẽ khom lưng, khắc này Bạch Nhạc trên mặt hiện đầy ý cười, tựa hồ vẻ kiêu căng và cuồng vọng khi trước chưa từng xuất hiện, sảng giọng mở miệng nói:
- Đa tạ Chu trưởng lão hạ thủ lưu tình, đa tạ!
- . . .
Hạ thủ lưu tình, thật đúng là hạ thủ lưu tình!
Cười khổ một tiếng, Chu Mộng Dương thở dài, lắc đầu nói:
- Hậu sinh khả uý! Thôi, lão phu thua.
Ngón tay khẽ búng, một chiếc túi trữ vật đột nhiên bay tới chỗ Bạch Nhạc.
- Trong này là hai nghìn linh thạch, số còn lại, lão phu tất sẽ sai đệ tử Hàn Sơn đưa đến cho ngươi.
Dù là Chu Mộng Dương, trên người cũng không khả năng mang theo nhiều linh thạch như vậy, hơn hai ngàn linh thạch này đã là toàn bộ linh thạch hắn mang bên mình.
Đương nhiên, lấy thân phận Chu Mộng Dương, muốn cầm ra thêm một ngàn linh thạch tự nhiên không phải chuyện khó.
- Đa tạ Chu trưởng lão.
Khẽ chắp tay cảm tạ, Bạch Nhạc mở miệng nói tiếp:
- Chu trưởng lão yên tâm, ta với Bạch gia không thù không oán, lại không phải người Huyết Ảnh Ma Tông, chẳng qua là được Mạc Vô Tình nhờ đi đối phó Bạch Nhạc mà thôi, Yến mỗ không phải người thích giết chóc, tuyệt nhiên sẽ không thương hại người Bạch gia.
Lừa được linh thạch, Bạch Nhạc tự nhiên cũng có đi có lại, mở miệng giải thích nói.
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, Chu Mộng Dương không khỏi hơi khẽ gật đầu.
Tuy lần đánh cuộc này hắn thua, nhưng lời này, bằng với đáp ứng điều kiện hắn đưa ra khi trước, tính là không sai.
Bây giờ hồi tưởng lại, sợ rằng người này không phải thật trong mắt không người, mà ngay từ đầu liền đã cố ý chọc tức, dụ mình động thủ, cố ý lừa gạt linh thạch.
Phần tâm cơ, thủ đoạn như thế, thật khiến người cảm thán.
Quan trọng hơn hết là, biết tiến thoái, biết được mất, sau khi lấy được chỗ tốt, lập tức làm ra nhượng bộ để hóa giải hận ý trong lòng mình.
Thủ đoạn và tâm tính hành sự như vậy, quả thực khác hẳn với người Huyết Ảnh Ma Tông, thậm chí là ma tu bình hường.
Yến Bắc Thần!
Trong lòng khe khẽ lặp lại cái tên này, dưới chân Chu Mộng Dương điểm nhẹ, không nói gì thêm, trực tiếp bay ra Bạch phủ.
Thân hình hơi lắc, Bạch Nhạc cũng nhảy về Thính Hương Thủy Tạ, trong mắt lộ ra vẻ đăm chiêu, nhìn Bạch Thanh Nhã nói:
- Bạch tiểu thư, lời ta nói vừa nãy ngươi cũng nghe được! Ta không có ác ý với ngươi, chẳng qua. . . Ta cũng hy vọng ngươi đừng giở trò mờ ám, hiểu chứ?
- . . .
Sắc mặt thoáng trắng bệch, Bạch Thanh Nhã vô thức giật lùi ra sau một bước, lại không nói được nên lời.
Trên thực tế, nàng cũng bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ.
Trưởng lão Hàn Sơn đích thân ra tay, lại không làm gì được gia hỏa này, ngược lại bồi một khoản linh thạch không nhỏ, nàng còn có thể làm sao?
Thậm chí, giờ đây nàng càng không hy vọng Bạch Nhạc đi về, dù cho bởi vậy mà Bạch gia sẽ bại lạc, thậm chí bản thân nàng rơi vào trong nguy hiểm, nàng cũng không muốn Bạch Nhạc đi về đối mặt với tên Yến Bắc Thần đáng sợ này.
- Ta muốn tắm rửa thay đồ, nếu Bạch tiểu thư không muốn tự tay giúp, vậy thì mời đi cho.
Xoay người lại, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói.
Tuy vừa mới ngăn trở công kích từ Chu Mộng Dương, nhưng đồ áo trên người lại đã bị gai băng đâm cho rách tả tơi, hơn nữa vừa nãy Bạch Nhạc chìm xuống hồ, cả người cũng ướt đẫm, giờ an toàn rồi, bộ dạng lại vẫn tương đối nhếch nhác.
Âm thầm “phi” một tiếng, Bạch Thanh Nhã có chút tức tối xoay người bỏ đi, cùng theo nàng rời đi tự nhiên còn cả Bạch Mộc vừa mới đi về.
Chỉ là với tình hình này, mặc ai cũng không dám trêu chọc Bạch Nhạc thêm nữa.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.