Chương 270: Ước hẹn ba chiêu
Phiêu Linh Huyễn
29/04/2022
Ngươi dám đánh cuộc không?
Thoáng chốc đó, dù là Chu Mộng Dương đều không khỏi da đầu tê rần!
Chu Mộng Dương không phải mao đầu tiểu tử mới vào giang hồ, vừa nghe nói thế, lập tức liền ý thức được, đối phương căn bản đang đào hầm cho hắn, điều duy nhất khiến hắn nghĩ không thông chính là, dựa vào đâu mà tiểu tử này lớn gan đến thế?
Tinh Cung Cảnh và Linh Phủ Cảnh tuyệt đối là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, dù không sử dụng Tinh Cung, uy lực cũng quyết không phải một tên tiểu tử Linh Phủ trung kỳ như hắn có thể gánh được.
Ba chiêu, nếu mình tâm ngoan thủ lạt chút, thậm chí có khả năng đương trường đánh chết đối phương.
Bốc lên rủi ro lớn như vậy để cược ba nghìn linh thạch, đây là tự tin lớn đến cỡ nào?
Bình tĩnh nhìn vào Chu Mộng Dương, Bạch Nhạc không mở miệng thúc giục, chỉ yên ắng chờ đợi Chu Mộng Dương làm ra lựa chọn.
Không, thật ra không thể nói là lựa chọn.
Ước hẹn ba chiêu, bản thân vốn là do Chu Mộng Dương đề ra, bây giờ Bạch Nhạc ngay mặt nói ra những lời này, nơi nào còn có khả năng cự tuyệt!
Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có chút áy náy.
Đánh cuộc này vốn là hắn gài đối phương, bởi vì vô luận thắng thua, hắn đều sẽ không tổn thất gì cả, có thể nói là đang lừa linh thạch của Chu Mộng Dương.
Hành vi này cố nhiên vô sỉ, nhưng trên thực tế, Bạch Nhạc cũng là bị bức đành chịu.
Muốn tiếp tục tu luyện Thông Thiên Ma Thể, trừ đủ loại linh dược ra, còn tất phải cần lượng lớn linh thạch.
Linh dược, hắn đã gạt được từ chỗ Huyết Ảnh Ma Tông, Mộ Dung Thiên Kiếm chính đang không tiếc đại giá thu thập cho hắn, nhưng linh thạch lại không thể cũng gạt từ trên thân Mạc Vô Tình được!
Trước đó ở Thất Tinh Tháp, Bạch Nhạc giết không ít đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, nhưng thực ra, linh thạch lục soát ra được lại chẳng qua chỉ hơn ngàn viên, mặc dù cộng cả số Bạch Nhạc vốn có, lượng thiếu hụt vẫn rất nhiều.
Nếu có thể gạt được ba nghìn linh thạch từ trên thân Chu Mộng Dương, cộng thêm số có sẵn, ước chừng mới đủ dùng.
Chu Mộng Dương nói thế nào cũng là cường giả Tinh Cung Cảnh, đối với hắn mà nói, ba nghìn linh thạch tuy không ít, song chưa đến mức khó mà lấy ra được.
Chỉ cần vượt qua cửa ải trước mắt này, ngày sau tự nhiên không thiếu cơ hội hồi báo Chu Mộng Dương.
- Được!
Nhìn vào Bạch Nhạc, Chu Mộng Dương nhíu mày trầm giọng đáp:
- Chẳng qua, lão phu nói trước, nếu ngươi không tiếp nổi, bởi vậy mà bị thương hay thậm chí bỏ mạng, thì cũng đừng trách lão phu ỷ lớn hiếp nhỏ!
Bật cười, Bạch Nhạc nhẹ nhàng bước ra trước một bước, nháy mắt, ma khí trong cơ thể đột nhiên sôi trào, cả người trực tiếp rơi trên mặt hồ, đạp nước mà đứng.
Bàn tay khẽ lật, làm động tác thỉnh mời, Bạch Nhạc hờ hững nói:
- Chu trưởng lão, mời!
Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người đều không khỏi khẩn trương!
Dù là Tô Nhan, lúc này trong lòng đều bất giác có chút tâm thần bất định.
Nàng không sợ Bạch Nhạc không tiếp nổi, mà là sợ Bạch Nhạc bạo lộ thân phận.
Khoan nói cái khác, chỉ riêng chuyện bạo lộ Thông Thiên Ma Công liền đủ khiến Chu Mộng Dương không tiếc bất cứ giá nào chém giết hắn.
Đối mặt truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, mọi ước hẹn đều thành vô nghĩa.
Chỉ là tới nước đó, sự tình đã hoàn toàn vượt ngoài tầm khống chế của nàng.
- Thiếu niên đáng sợ!
Nhìn Bạch Nhạc một cái thật sâu, Chu Mộng Dương không tiếp tục dây dưa, thân hình hơi lắc, cũng lướt đến trên mặt hồ.
Oanh!
Chỉ trong tích tắc, linh lực đột nhiên bạo phát, mặt hồ bình tĩnh chợt cuộn lên sóng cả, tùy theo Chu Mộng Dương đánh ra một chưởng, sóng lớn kích lên tức tốc hóa thành một bàn tay khổng lồ, đổ ập tới trước mặt Bạch Nhạc.
Bước vào Tinh Cung, khả năng thao túng linh lực sớm đã đạt tới một cấp độ khác, trong lúc phất tay, tự có uy thế khó lường tán phát ra.
Huống hồ, dù là ở trong Tinh Cung Cảnh, Chu Mộng Dương cũng tính là cường giả không kém, hoàn toàn không phải tên Thích Hướng Kình trước kia từng giao thủ với Bạch Nhạc ở Thất Tinh Tông có thể so sánh.
Chỉ một chưởng tùy ý, uy lực lại đã sánh ngang một kích toàn lực của cường giả Linh Phủ hậu kỳ.
Nếu Bạch Nhạc là Linh Phủ trung kỳ bình thường, một chưởng này hoàn toàn đủ sức đánh gục hắn.
- Mở!
Trong mắt chớp qua tinh mang, chân Bạch Nhạc đột nhiên bước ra một bước, cả người lăng không lao thẳng tới, trực tiếp nghênh đón quyền chưởng do sóng lớn hóa thành.
Oanh!
Trong cơ thể, Thông Thiên Ma Công toàn lực vận chuyển, vung quyền nện nát bàn tay do nước trong ngưng tụ, vô số giọt nước tóe bắn, hệt như mưa to trút xuống!
- Quả nhiên có vài phần bản lĩnh!
Nhìn Bạch Nhạc, Chu Mộng Dương nhẹ giọng thở dài.
Chỉ bằng một quyền này liền đủ để Yến Bắc Thần bước vào hàng ngũ thiên tài đỉnh cấp Thanh Châu!
Một quyền nhìn như đơn giản, nhưng biến hóa cất chứa trong đó lại vô cùng nhiều, năng lực khống chế lực lượng một cách hoàn mỹ như thế khiến Chu Mộng Dương không khỏi tán thán. Nếu không phải trước đó hắn tự thân chứng kiến Huyết Ảnh Ma Tông thảm bại ở Thất Tinh Tháp, sợ rằng sớm đã hoài nghi, Yến Bắc Thần này từng tiến vào Thất Tinh Tháp.
Mặc dù từ chỉnh thể mà luận, ma đạo vẫn ở thế hạ phong, song hắn không muốn thừa nhận cũng không được, trong ma đạo cũng thiên tài lớp lớp, không hề thu kém huyền môn.
Điều này khiến trong lòng Chu Mộng Dương không khỏi nhiều thêm mấy phần sát ý.
Thiên tài như thế, nếu để mặc cho hắn phát triển bình thường, thành tựu sợ rằng tuyệt đối sẽ không dưới Mạc Vô Tình, giờ có cơ hội, tự nhiên theo bản năng muốn diệt trừ đối phương.
- Lại đến!
Tranh một tiếng, giơ tay lên, Chu Mộng Dương bất ngờ rút kiếm ra.
Hắn vốn là kiếm tu, chỉ lúc xuất kiếm mới phát huy ra hết toàn lực.
Kiếm phong xuất vỏ, chớp mắt liền khiến không khí tựa hồ lạnh đi mấy phần.
Dù là Bạch Nhạc, khắc này đều cảm nhận được uy hiếp trí mạng.
Nếu có thể ra tay toàn lực, hắn tự nhiên không sợ, nhưng giờ hắn chẳng những không dám động kiếm, thậm chí ngay cả Thôn Thiên Quyết đều không dám thi triển, trong tình huống như vậy, muốn đón đỡ kiếm này của Chu Mộng Dương là điều quá khó.
Trong lòng chớp qua vô số ý niệm, nhưng giờ đây, Bạch Nhạc thậm chí ngay cả cơ hội để tự hỏi đều không có.
Kiếm quang nở rộ, đập mặt mà tới.
Không chút do dự, gần như chỉ trong nháy mắt, thân hình Bạch Nhạc đã trực tiếp lặn xuống dưới hồ.
Nếu đã dám đáp ứng tiếp công kích từ Chu Mộng Dương, trong lòng Bạch Nhạc sớm đã có chuẩn bị, chọn chiến trên mặt hồ vốn cũng là dự mưu.
Vô luận công kích thế nào, một khi rơi xuống nước, lực lượng tất sẽ bị nước hồ hóa giải quá nửa.
Hiển nhiên Chu Mộng Dương không nghĩ tới Bạch Nhạc sẽ chơi xấu như vậy, một kiếm chém xuống, kiếm khí tung hoành, bọt nước văng tứ tung, lại vẫn bị Bạch Nhạc thừa cơ thoát đi.
Thoáng chốc, Bạch Nhạc lần nữa nổi lên mặt nước, lại không chút nào cảm thấy nhục nhã khi dùng thủ đoạn như vậy, thong thả mở miệng nói:
- Chu trưởng lão, còn một chiêu nữa, ngài cố đừng thua đấy nhé.
Khẽ lắc đầu, Chu Mộng Dương hờ hững nói:
- Tiểu tử, nếu ngươi dốc toàn lực ngăn trở một kiếm này của ta, đợi đến chiêu thứ ba lại giở trò, lão phu có thể còn trúng kế, nhưng giờ sớm có phòng bị, ngươi tưởng. . . kế này còn hiệu quả nữa ư?
…
Thoáng chốc đó, dù là Chu Mộng Dương đều không khỏi da đầu tê rần!
Chu Mộng Dương không phải mao đầu tiểu tử mới vào giang hồ, vừa nghe nói thế, lập tức liền ý thức được, đối phương căn bản đang đào hầm cho hắn, điều duy nhất khiến hắn nghĩ không thông chính là, dựa vào đâu mà tiểu tử này lớn gan đến thế?
Tinh Cung Cảnh và Linh Phủ Cảnh tuyệt đối là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, dù không sử dụng Tinh Cung, uy lực cũng quyết không phải một tên tiểu tử Linh Phủ trung kỳ như hắn có thể gánh được.
Ba chiêu, nếu mình tâm ngoan thủ lạt chút, thậm chí có khả năng đương trường đánh chết đối phương.
Bốc lên rủi ro lớn như vậy để cược ba nghìn linh thạch, đây là tự tin lớn đến cỡ nào?
Bình tĩnh nhìn vào Chu Mộng Dương, Bạch Nhạc không mở miệng thúc giục, chỉ yên ắng chờ đợi Chu Mộng Dương làm ra lựa chọn.
Không, thật ra không thể nói là lựa chọn.
Ước hẹn ba chiêu, bản thân vốn là do Chu Mộng Dương đề ra, bây giờ Bạch Nhạc ngay mặt nói ra những lời này, nơi nào còn có khả năng cự tuyệt!
Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có chút áy náy.
Đánh cuộc này vốn là hắn gài đối phương, bởi vì vô luận thắng thua, hắn đều sẽ không tổn thất gì cả, có thể nói là đang lừa linh thạch của Chu Mộng Dương.
Hành vi này cố nhiên vô sỉ, nhưng trên thực tế, Bạch Nhạc cũng là bị bức đành chịu.
Muốn tiếp tục tu luyện Thông Thiên Ma Thể, trừ đủ loại linh dược ra, còn tất phải cần lượng lớn linh thạch.
Linh dược, hắn đã gạt được từ chỗ Huyết Ảnh Ma Tông, Mộ Dung Thiên Kiếm chính đang không tiếc đại giá thu thập cho hắn, nhưng linh thạch lại không thể cũng gạt từ trên thân Mạc Vô Tình được!
Trước đó ở Thất Tinh Tháp, Bạch Nhạc giết không ít đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, nhưng thực ra, linh thạch lục soát ra được lại chẳng qua chỉ hơn ngàn viên, mặc dù cộng cả số Bạch Nhạc vốn có, lượng thiếu hụt vẫn rất nhiều.
Nếu có thể gạt được ba nghìn linh thạch từ trên thân Chu Mộng Dương, cộng thêm số có sẵn, ước chừng mới đủ dùng.
Chu Mộng Dương nói thế nào cũng là cường giả Tinh Cung Cảnh, đối với hắn mà nói, ba nghìn linh thạch tuy không ít, song chưa đến mức khó mà lấy ra được.
Chỉ cần vượt qua cửa ải trước mắt này, ngày sau tự nhiên không thiếu cơ hội hồi báo Chu Mộng Dương.
- Được!
Nhìn vào Bạch Nhạc, Chu Mộng Dương nhíu mày trầm giọng đáp:
- Chẳng qua, lão phu nói trước, nếu ngươi không tiếp nổi, bởi vậy mà bị thương hay thậm chí bỏ mạng, thì cũng đừng trách lão phu ỷ lớn hiếp nhỏ!
Bật cười, Bạch Nhạc nhẹ nhàng bước ra trước một bước, nháy mắt, ma khí trong cơ thể đột nhiên sôi trào, cả người trực tiếp rơi trên mặt hồ, đạp nước mà đứng.
Bàn tay khẽ lật, làm động tác thỉnh mời, Bạch Nhạc hờ hững nói:
- Chu trưởng lão, mời!
Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người đều không khỏi khẩn trương!
Dù là Tô Nhan, lúc này trong lòng đều bất giác có chút tâm thần bất định.
Nàng không sợ Bạch Nhạc không tiếp nổi, mà là sợ Bạch Nhạc bạo lộ thân phận.
Khoan nói cái khác, chỉ riêng chuyện bạo lộ Thông Thiên Ma Công liền đủ khiến Chu Mộng Dương không tiếc bất cứ giá nào chém giết hắn.
Đối mặt truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, mọi ước hẹn đều thành vô nghĩa.
Chỉ là tới nước đó, sự tình đã hoàn toàn vượt ngoài tầm khống chế của nàng.
- Thiếu niên đáng sợ!
Nhìn Bạch Nhạc một cái thật sâu, Chu Mộng Dương không tiếp tục dây dưa, thân hình hơi lắc, cũng lướt đến trên mặt hồ.
Oanh!
Chỉ trong tích tắc, linh lực đột nhiên bạo phát, mặt hồ bình tĩnh chợt cuộn lên sóng cả, tùy theo Chu Mộng Dương đánh ra một chưởng, sóng lớn kích lên tức tốc hóa thành một bàn tay khổng lồ, đổ ập tới trước mặt Bạch Nhạc.
Bước vào Tinh Cung, khả năng thao túng linh lực sớm đã đạt tới một cấp độ khác, trong lúc phất tay, tự có uy thế khó lường tán phát ra.
Huống hồ, dù là ở trong Tinh Cung Cảnh, Chu Mộng Dương cũng tính là cường giả không kém, hoàn toàn không phải tên Thích Hướng Kình trước kia từng giao thủ với Bạch Nhạc ở Thất Tinh Tông có thể so sánh.
Chỉ một chưởng tùy ý, uy lực lại đã sánh ngang một kích toàn lực của cường giả Linh Phủ hậu kỳ.
Nếu Bạch Nhạc là Linh Phủ trung kỳ bình thường, một chưởng này hoàn toàn đủ sức đánh gục hắn.
- Mở!
Trong mắt chớp qua tinh mang, chân Bạch Nhạc đột nhiên bước ra một bước, cả người lăng không lao thẳng tới, trực tiếp nghênh đón quyền chưởng do sóng lớn hóa thành.
Oanh!
Trong cơ thể, Thông Thiên Ma Công toàn lực vận chuyển, vung quyền nện nát bàn tay do nước trong ngưng tụ, vô số giọt nước tóe bắn, hệt như mưa to trút xuống!
- Quả nhiên có vài phần bản lĩnh!
Nhìn Bạch Nhạc, Chu Mộng Dương nhẹ giọng thở dài.
Chỉ bằng một quyền này liền đủ để Yến Bắc Thần bước vào hàng ngũ thiên tài đỉnh cấp Thanh Châu!
Một quyền nhìn như đơn giản, nhưng biến hóa cất chứa trong đó lại vô cùng nhiều, năng lực khống chế lực lượng một cách hoàn mỹ như thế khiến Chu Mộng Dương không khỏi tán thán. Nếu không phải trước đó hắn tự thân chứng kiến Huyết Ảnh Ma Tông thảm bại ở Thất Tinh Tháp, sợ rằng sớm đã hoài nghi, Yến Bắc Thần này từng tiến vào Thất Tinh Tháp.
Mặc dù từ chỉnh thể mà luận, ma đạo vẫn ở thế hạ phong, song hắn không muốn thừa nhận cũng không được, trong ma đạo cũng thiên tài lớp lớp, không hề thu kém huyền môn.
Điều này khiến trong lòng Chu Mộng Dương không khỏi nhiều thêm mấy phần sát ý.
Thiên tài như thế, nếu để mặc cho hắn phát triển bình thường, thành tựu sợ rằng tuyệt đối sẽ không dưới Mạc Vô Tình, giờ có cơ hội, tự nhiên theo bản năng muốn diệt trừ đối phương.
- Lại đến!
Tranh một tiếng, giơ tay lên, Chu Mộng Dương bất ngờ rút kiếm ra.
Hắn vốn là kiếm tu, chỉ lúc xuất kiếm mới phát huy ra hết toàn lực.
Kiếm phong xuất vỏ, chớp mắt liền khiến không khí tựa hồ lạnh đi mấy phần.
Dù là Bạch Nhạc, khắc này đều cảm nhận được uy hiếp trí mạng.
Nếu có thể ra tay toàn lực, hắn tự nhiên không sợ, nhưng giờ hắn chẳng những không dám động kiếm, thậm chí ngay cả Thôn Thiên Quyết đều không dám thi triển, trong tình huống như vậy, muốn đón đỡ kiếm này của Chu Mộng Dương là điều quá khó.
Trong lòng chớp qua vô số ý niệm, nhưng giờ đây, Bạch Nhạc thậm chí ngay cả cơ hội để tự hỏi đều không có.
Kiếm quang nở rộ, đập mặt mà tới.
Không chút do dự, gần như chỉ trong nháy mắt, thân hình Bạch Nhạc đã trực tiếp lặn xuống dưới hồ.
Nếu đã dám đáp ứng tiếp công kích từ Chu Mộng Dương, trong lòng Bạch Nhạc sớm đã có chuẩn bị, chọn chiến trên mặt hồ vốn cũng là dự mưu.
Vô luận công kích thế nào, một khi rơi xuống nước, lực lượng tất sẽ bị nước hồ hóa giải quá nửa.
Hiển nhiên Chu Mộng Dương không nghĩ tới Bạch Nhạc sẽ chơi xấu như vậy, một kiếm chém xuống, kiếm khí tung hoành, bọt nước văng tứ tung, lại vẫn bị Bạch Nhạc thừa cơ thoát đi.
Thoáng chốc, Bạch Nhạc lần nữa nổi lên mặt nước, lại không chút nào cảm thấy nhục nhã khi dùng thủ đoạn như vậy, thong thả mở miệng nói:
- Chu trưởng lão, còn một chiêu nữa, ngài cố đừng thua đấy nhé.
Khẽ lắc đầu, Chu Mộng Dương hờ hững nói:
- Tiểu tử, nếu ngươi dốc toàn lực ngăn trở một kiếm này của ta, đợi đến chiêu thứ ba lại giở trò, lão phu có thể còn trúng kế, nhưng giờ sớm có phòng bị, ngươi tưởng. . . kế này còn hiệu quả nữa ư?
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.