Chương 338: Tới đây chỉ để giết người
Phiêu Linh Huyễn
14/05/2022
Bạch Nhạc hơi ôm quyền, cảm kích:
- Đa tạ Dạ huynh cứu giúp!
Dạ Thần Hi liếc nhìn Bạch Nhạc, hờ hững nói:
- Ta chưa bao giờ thiếu nợ kẻ khác. Lần trước thiếu ngươi một mạng, hôm nay trả lại cho ngươi, hai ta xem như giải quyết sạch sẽ.
Cái gọi là ‘thiếu một mạng’ này hiển nhiên đang nói trận chiến sau khi Thanh Vương Bất Tử đoạt xá, Bạch Nhạc đã chọn ra kiếm nhắm vào hắn, nhờ đó mới kéo dài thời gian tán công của Thanh Vương, khiến hắn bạo phát, không thể không rút đi.
Lúc trước khi Thanh Vương Điện sụp đổ, Văn Trạch và Triệu Thụy cũng từng nói như vậy, chỉ có Dạ Thần Hi bỏ đi., nhưng Bạch Nhạc thật sự không ngờ hắn ta vẫn nhớ chuyện này, sau đó vào giờ phút này trả phần ân tình này lại cho hắn.
Cũng trong nháy mắt này, rốt cuộc Dương Đào cũng hiểu ra, sắc mặt hắn hơi sa sầm, lạnh lùng nói:
- Là ngươi!!!
Thực ra lúc đó tuy hắn ta không vào Thanh Vương Lăng, nhưng cái tên ‘Dạ Thần Hi’ này thì hắn ta có nghe thấy, cũng vì mọi thứ liên quan đến Thanh Vương âu cũng không phải bí mật gì. Nên giờ đối phương vừa báo tên, hắn ta tự nhiên hiểu.
Về chuyện U Minh tông, Huyết Ảnh ma quân cũng từng nhắc tới. Ngày trước môn phái này cũng là một trong những Ma tông đứng đầu thiên hạ, nhưng nhiều năm như vậy rồi, bây giờ U Minh tông còn bao nhiêu người ở lại cũng không nói rõ được, mà nếu không có xung đột lợi ích, Huyết Ảnh ma quân cũng không muốn dây đến môn phái đấy làm gì.
Ban đầu, hắn ta tưởng Dạ Thần Hi là do Bạch Nhạc dẫn tới, nhưng sau khi nghe mấy câu của Bạch Nhạc xong... mọi chuyện dường như không giống những gì hắn ta nghĩ.
Dương Đào nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo, hạ giọng quát:
- Dạ Thần Hi, Huyết Ảnh Ma Tông không thù không oán với ngươi, ngươi tới ngăn cản ta là đạo lý gì?
- Huyết Ảnh Ma Tông dĩ nhiên không thù không oán với ta, nhưng người kêu ngươi bày ra sát cục hôm nay thì có đấy.
Dạ Thần Hi lạnh lùng đáp, sau đó hắn đột nhiên bước lên một bước, ngoảnh mặt ra rừng cây trước mặt, giọng nói lạnh băng:
- Ngươi nói đúng không, Lam tiên sinh?
Ba chữ Lam tiên sinh này vừa nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người đều sa sầm, không chỉ Bạch Nhạc mà ngay cả Thanh Vân Kỵ và Lâm lão tiên sinh đều khó tin nhìn theo ánh mắt của Dạ Thần Hi.
Lâm lão tiên sinh hơi run giọng, khó tin hỏi:
- Lam tiên sinh, thật sự là ngươi muốn giết ta sao?
Phía sau có một kẻ trung niên đẩy xe lăn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Trong mắt hắn ta lộ ra sát khí lạnh như băng, lạnh nhạt nói:
- Lâm lão tiên sinh, ngươi là do ta tìm đến, bây giờ lại một lòng phò giặc, lẽ nào ngươi không đáng chết sao?
- ...
Câu này nhất thời khiến sắc mặt Lâm lão tiên sinh trắng bệch:
- Cái gì gọi là phò giặc? Thanh Châu thành gặp khó khăn, là Bạch Nhạc đại nhân ra lệnh giúp mọi người xây lại nhà cửa, hơn nữa ngài ấy là thủ lĩnh Thanh Vân Kỵ do chính miệng Phủ chủ đại nhân sắc phong. Hai chữ ‘phò giặc’ này từ đâu mà có?!
- Hừ, điện hạ bị Thanh Vương Bất Tử đoạt xá đều là do hắn hại, lẽ nào hắn không phải loạn thần tặc tử sao?
Trong mắt Lam tiên sinh lộ ra vẻ điên cuồng, khinh thường nói:
- Hắn là cái thá gì? Có tư cách gì mơ tưởng vị trí Phủ chủ?
- ...
Nghe vậy, không chỉ Lâm lão tiên sinh mà sắc mặt của một vài Thanh Vân Kỵ cũng trở nên cực kỳ phức tạp.
Việc Bạch Nhạc vào Thanh Vương Lăng là do Ngô Tuyết Tùng sắp xếp, hơn nữa ngay từ đầu hắn ta đã chẳng có lòng tốt gì, cuối cùng Ngô Tuyết Tùng bị đoạt xá trong Thanh Vương Lăng, nội tình trong đó tuy là họ không rõ ràng mấy, nhưng nếu đổ hết trách nhiệm lên đầu Bạch Nhạc thì cũng gượng ép quá rồi.
Huống hồ chi, có thế nào thì Ngô Tuyết Tùng cũng đã chết rồi, mà cuộc sống thì vẫn phải tiếp tục.
Thứ những Thanh Vân Kỵ này trung thành là thân phận phủ chủ Thanh Châu chứ không phải một mình Ngô Tuyết Tùng, lại càng không thể vì cái chết của Ngô Tuyết Tùng mà bắt bọn họ chôn theo.
Lam tiên sinh có thể chết trung với Ngô Tuyết Tùng, nhưng bọn họ thì không có điên khùng như vậy. Huống hồ chi, khoan nói những chuyện khác, sở dĩ Lam tiên sinh rơi vào kết cục tàn phế như hôm nay cũng là do hắn ta đã khởi động sát trận, khiến Thanh Châu lại lần nữa gặp nạn, bá tánh chết thảm nhiều không kể xiết. Đây đã chẳng phải là bí mật gì.
Nếu không phải vậy thì Bạch Nhạc cũng không thể thuận lợi truất quyền Lam tiên sinh rồi dễ dàng vào làm chủ Thanh Châu được.
Dạ Thần Hi cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Đáng chết? Cho dù bản lĩnh của Thanh Vương Bất Tử có lớn bằng trời, nhưng nếu không phải do những kẻ ngu xuẩn như các ngươi vì lòng tham mà đi vào Thanh Vương Lăng, tìm bí tàng Thanh Vương thì chẳng lẽ hắn có thể tự mình đoạt xá trọng sinh sao?
Lời này mới thật sự đánh vào chỗ hiểm.
Nếu không phải vì lòng tham, Thanh Vương Bất Tử sao có thể đoạt xá? Xét cho cùng, Ngô Tuyết Tùng là chết bởi lòng tham của hắn mà thôi.
Dạ Thần Hi bước ra một bước, tay cầm lưỡi hái Tử Thần chỉ vào Lam tiên sinh ở đằng xa, sắc mặt lạnh lẽo:
- Thanh Vương Bất Tử đáng chết, mấy người các ngươi cũng đáng chết như vậy.
- Ha ha ha, không sai. Đáng chết, tất cả đều đáng chết!!! Ta sớm cũng đã sống đủ rồi, chỉ cần giết Bạch Nhạc xong, ta lập tức xuống dưới theo điện hạ.
Tròng mắt Lam tiên sinh đỏ ngầu, lạnh lùng nói:
- Dạ Thần Hi, ngươi đuổi theo ta không thả không phải bởi vì tung tích bảo khố của điện hạ sao? Điều kiện vẫn vậy, ai trong các ngươi giết được Bạch Nhạc, ta liền nói tung tích bảo khố của điện hạ cho kẻ đó.
Bảo khố mà Ngô Tuyết Tùng để lại???
Trong lòng Bạch Nhạc bỗng sửng sốt, lúc này mới hiểu ra.
Từ lúc hắn vào làm chủ Thanh Châu đã phát hiện, đồ trong kho phủ Thanh Châu không có thứ gì quý giá. Vốn hắn cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghe đối phương nói vậy thì lập tức hiểu ra.
Kho của phủ Thanh Châu không phải không có bảo vật, mà là phần quý giá nhất đã bị Ngô Tuyết Tùng thu vào bảo khố riêng, hơn nữa bảo khố này là do Lam tiên sinh quản lý.
Mọi thứ cũng theo đó được giải thích.
Kể từ lúc Bạch Nhạc vào làm chủ Thanh Châu tới giờ, Huyết Ảnh Ma Tông chưa hề ra tay, nhưng chúng vừa ra tay đã phái ngay cao thủ như Dương Đào tới, rõ là không hợp lẽ thường.
Nhưng nếu từ đầu là Lam tiên sinh lén lút liên hệ với Huyết Ảnh Ma Tông, lại dùng bảo khố Ngô Tuyết Tùng để lại làm lợi thế, sau đó xin Huyết Ảnh Ma Tông ra tay giết Bạch Nhạc, vậy thì lại hợp lý.
Nhưng sau khi nghĩ rõ những thứ này, da đầu của Bạch Nhạc liền tê rần.
Giữa hắn và Dạ Thần Hi không có giao tình gì, nếu hắn bị Lam tiên sinh dụ dỗ, vậy bản thân hắn thật sự là gặp rắc rối to rồi.
Nhưng Dạ Thần Hi không mảy may động đậy, chỉ bình tĩnh nói:
- Ta đã nói, ta chưa từng thiếu nợ người khác. Trước đây ta nợ Bạch Nhạc một mạng, hôm nay nhất định phải trả hắn cái đã.
Lam tiên sinh khinh thường nhìn Dạ Thần Hi, lạnh lùng nói:
- Đã vậy, ngươi đừng mơ sẽ có được tung tích của bảo khố.
- Không lấy được thì thế nào?
Dạ Thần Hi cười lạnh, khinh thường đáp:
- Hình như Lam tiên sinh đã hiểu lầm. Hôm nay ta tới chỉ vì giết người.
Vừa dứt lời, Dạ Thần Hi lật cổ tay, lưỡi hái Tử Thần chém về phía Lam tiên sinh.
Bảo khố gì đó, Dạ Thần Hi vốn dĩ không quan tâm, u minh Tông xuất thế chính là vì báo thù, báo thù Thanh Vương Bất Tử, cũng như báo thù Vương triều Đại Càn.
Lần này tới, hắn thật sự chỉ vì giết người.
- Đa tạ Dạ huynh cứu giúp!
Dạ Thần Hi liếc nhìn Bạch Nhạc, hờ hững nói:
- Ta chưa bao giờ thiếu nợ kẻ khác. Lần trước thiếu ngươi một mạng, hôm nay trả lại cho ngươi, hai ta xem như giải quyết sạch sẽ.
Cái gọi là ‘thiếu một mạng’ này hiển nhiên đang nói trận chiến sau khi Thanh Vương Bất Tử đoạt xá, Bạch Nhạc đã chọn ra kiếm nhắm vào hắn, nhờ đó mới kéo dài thời gian tán công của Thanh Vương, khiến hắn bạo phát, không thể không rút đi.
Lúc trước khi Thanh Vương Điện sụp đổ, Văn Trạch và Triệu Thụy cũng từng nói như vậy, chỉ có Dạ Thần Hi bỏ đi., nhưng Bạch Nhạc thật sự không ngờ hắn ta vẫn nhớ chuyện này, sau đó vào giờ phút này trả phần ân tình này lại cho hắn.
Cũng trong nháy mắt này, rốt cuộc Dương Đào cũng hiểu ra, sắc mặt hắn hơi sa sầm, lạnh lùng nói:
- Là ngươi!!!
Thực ra lúc đó tuy hắn ta không vào Thanh Vương Lăng, nhưng cái tên ‘Dạ Thần Hi’ này thì hắn ta có nghe thấy, cũng vì mọi thứ liên quan đến Thanh Vương âu cũng không phải bí mật gì. Nên giờ đối phương vừa báo tên, hắn ta tự nhiên hiểu.
Về chuyện U Minh tông, Huyết Ảnh ma quân cũng từng nhắc tới. Ngày trước môn phái này cũng là một trong những Ma tông đứng đầu thiên hạ, nhưng nhiều năm như vậy rồi, bây giờ U Minh tông còn bao nhiêu người ở lại cũng không nói rõ được, mà nếu không có xung đột lợi ích, Huyết Ảnh ma quân cũng không muốn dây đến môn phái đấy làm gì.
Ban đầu, hắn ta tưởng Dạ Thần Hi là do Bạch Nhạc dẫn tới, nhưng sau khi nghe mấy câu của Bạch Nhạc xong... mọi chuyện dường như không giống những gì hắn ta nghĩ.
Dương Đào nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo, hạ giọng quát:
- Dạ Thần Hi, Huyết Ảnh Ma Tông không thù không oán với ngươi, ngươi tới ngăn cản ta là đạo lý gì?
- Huyết Ảnh Ma Tông dĩ nhiên không thù không oán với ta, nhưng người kêu ngươi bày ra sát cục hôm nay thì có đấy.
Dạ Thần Hi lạnh lùng đáp, sau đó hắn đột nhiên bước lên một bước, ngoảnh mặt ra rừng cây trước mặt, giọng nói lạnh băng:
- Ngươi nói đúng không, Lam tiên sinh?
Ba chữ Lam tiên sinh này vừa nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người đều sa sầm, không chỉ Bạch Nhạc mà ngay cả Thanh Vân Kỵ và Lâm lão tiên sinh đều khó tin nhìn theo ánh mắt của Dạ Thần Hi.
Lâm lão tiên sinh hơi run giọng, khó tin hỏi:
- Lam tiên sinh, thật sự là ngươi muốn giết ta sao?
Phía sau có một kẻ trung niên đẩy xe lăn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Trong mắt hắn ta lộ ra sát khí lạnh như băng, lạnh nhạt nói:
- Lâm lão tiên sinh, ngươi là do ta tìm đến, bây giờ lại một lòng phò giặc, lẽ nào ngươi không đáng chết sao?
- ...
Câu này nhất thời khiến sắc mặt Lâm lão tiên sinh trắng bệch:
- Cái gì gọi là phò giặc? Thanh Châu thành gặp khó khăn, là Bạch Nhạc đại nhân ra lệnh giúp mọi người xây lại nhà cửa, hơn nữa ngài ấy là thủ lĩnh Thanh Vân Kỵ do chính miệng Phủ chủ đại nhân sắc phong. Hai chữ ‘phò giặc’ này từ đâu mà có?!
- Hừ, điện hạ bị Thanh Vương Bất Tử đoạt xá đều là do hắn hại, lẽ nào hắn không phải loạn thần tặc tử sao?
Trong mắt Lam tiên sinh lộ ra vẻ điên cuồng, khinh thường nói:
- Hắn là cái thá gì? Có tư cách gì mơ tưởng vị trí Phủ chủ?
- ...
Nghe vậy, không chỉ Lâm lão tiên sinh mà sắc mặt của một vài Thanh Vân Kỵ cũng trở nên cực kỳ phức tạp.
Việc Bạch Nhạc vào Thanh Vương Lăng là do Ngô Tuyết Tùng sắp xếp, hơn nữa ngay từ đầu hắn ta đã chẳng có lòng tốt gì, cuối cùng Ngô Tuyết Tùng bị đoạt xá trong Thanh Vương Lăng, nội tình trong đó tuy là họ không rõ ràng mấy, nhưng nếu đổ hết trách nhiệm lên đầu Bạch Nhạc thì cũng gượng ép quá rồi.
Huống hồ chi, có thế nào thì Ngô Tuyết Tùng cũng đã chết rồi, mà cuộc sống thì vẫn phải tiếp tục.
Thứ những Thanh Vân Kỵ này trung thành là thân phận phủ chủ Thanh Châu chứ không phải một mình Ngô Tuyết Tùng, lại càng không thể vì cái chết của Ngô Tuyết Tùng mà bắt bọn họ chôn theo.
Lam tiên sinh có thể chết trung với Ngô Tuyết Tùng, nhưng bọn họ thì không có điên khùng như vậy. Huống hồ chi, khoan nói những chuyện khác, sở dĩ Lam tiên sinh rơi vào kết cục tàn phế như hôm nay cũng là do hắn ta đã khởi động sát trận, khiến Thanh Châu lại lần nữa gặp nạn, bá tánh chết thảm nhiều không kể xiết. Đây đã chẳng phải là bí mật gì.
Nếu không phải vậy thì Bạch Nhạc cũng không thể thuận lợi truất quyền Lam tiên sinh rồi dễ dàng vào làm chủ Thanh Châu được.
Dạ Thần Hi cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Đáng chết? Cho dù bản lĩnh của Thanh Vương Bất Tử có lớn bằng trời, nhưng nếu không phải do những kẻ ngu xuẩn như các ngươi vì lòng tham mà đi vào Thanh Vương Lăng, tìm bí tàng Thanh Vương thì chẳng lẽ hắn có thể tự mình đoạt xá trọng sinh sao?
Lời này mới thật sự đánh vào chỗ hiểm.
Nếu không phải vì lòng tham, Thanh Vương Bất Tử sao có thể đoạt xá? Xét cho cùng, Ngô Tuyết Tùng là chết bởi lòng tham của hắn mà thôi.
Dạ Thần Hi bước ra một bước, tay cầm lưỡi hái Tử Thần chỉ vào Lam tiên sinh ở đằng xa, sắc mặt lạnh lẽo:
- Thanh Vương Bất Tử đáng chết, mấy người các ngươi cũng đáng chết như vậy.
- Ha ha ha, không sai. Đáng chết, tất cả đều đáng chết!!! Ta sớm cũng đã sống đủ rồi, chỉ cần giết Bạch Nhạc xong, ta lập tức xuống dưới theo điện hạ.
Tròng mắt Lam tiên sinh đỏ ngầu, lạnh lùng nói:
- Dạ Thần Hi, ngươi đuổi theo ta không thả không phải bởi vì tung tích bảo khố của điện hạ sao? Điều kiện vẫn vậy, ai trong các ngươi giết được Bạch Nhạc, ta liền nói tung tích bảo khố của điện hạ cho kẻ đó.
Bảo khố mà Ngô Tuyết Tùng để lại???
Trong lòng Bạch Nhạc bỗng sửng sốt, lúc này mới hiểu ra.
Từ lúc hắn vào làm chủ Thanh Châu đã phát hiện, đồ trong kho phủ Thanh Châu không có thứ gì quý giá. Vốn hắn cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghe đối phương nói vậy thì lập tức hiểu ra.
Kho của phủ Thanh Châu không phải không có bảo vật, mà là phần quý giá nhất đã bị Ngô Tuyết Tùng thu vào bảo khố riêng, hơn nữa bảo khố này là do Lam tiên sinh quản lý.
Mọi thứ cũng theo đó được giải thích.
Kể từ lúc Bạch Nhạc vào làm chủ Thanh Châu tới giờ, Huyết Ảnh Ma Tông chưa hề ra tay, nhưng chúng vừa ra tay đã phái ngay cao thủ như Dương Đào tới, rõ là không hợp lẽ thường.
Nhưng nếu từ đầu là Lam tiên sinh lén lút liên hệ với Huyết Ảnh Ma Tông, lại dùng bảo khố Ngô Tuyết Tùng để lại làm lợi thế, sau đó xin Huyết Ảnh Ma Tông ra tay giết Bạch Nhạc, vậy thì lại hợp lý.
Nhưng sau khi nghĩ rõ những thứ này, da đầu của Bạch Nhạc liền tê rần.
Giữa hắn và Dạ Thần Hi không có giao tình gì, nếu hắn bị Lam tiên sinh dụ dỗ, vậy bản thân hắn thật sự là gặp rắc rối to rồi.
Nhưng Dạ Thần Hi không mảy may động đậy, chỉ bình tĩnh nói:
- Ta đã nói, ta chưa từng thiếu nợ người khác. Trước đây ta nợ Bạch Nhạc một mạng, hôm nay nhất định phải trả hắn cái đã.
Lam tiên sinh khinh thường nhìn Dạ Thần Hi, lạnh lùng nói:
- Đã vậy, ngươi đừng mơ sẽ có được tung tích của bảo khố.
- Không lấy được thì thế nào?
Dạ Thần Hi cười lạnh, khinh thường đáp:
- Hình như Lam tiên sinh đã hiểu lầm. Hôm nay ta tới chỉ vì giết người.
Vừa dứt lời, Dạ Thần Hi lật cổ tay, lưỡi hái Tử Thần chém về phía Lam tiên sinh.
Bảo khố gì đó, Dạ Thần Hi vốn dĩ không quan tâm, u minh Tông xuất thế chính là vì báo thù, báo thù Thanh Vương Bất Tử, cũng như báo thù Vương triều Đại Càn.
Lần này tới, hắn thật sự chỉ vì giết người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.