Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Chương 14:

Bát Nguyệt Vu Hạ

16/05/2024

Vẻ mặt lang quân đứng trong hành lang vẫn như thường, nếu không phải sắc mặt trắng xanh và những giọt mồ hôi liên tục chảy ra trên trán thì thật sự không thể biết được lúc này chàng đang sốt cao như thiêu như đốt, trên người còn có mười mấy vết thương do bị trúng tên.

Dung Thư nuốt hạt dẻ xuống, gật đầu nói: “Lang quân, nhanh đi đi.”

Cố Trường Tấn ngước mắt nhìn nàng, sau đó rời mắt đi, bước chậm rãi rời khỏi Tùng Tư Viện.

Doanh Nguyệt đợi cho đến khi bóng dáng của chàng biến mất ở cửa tròn mới thì thầm nói nhỏ: “Không phải đại phu nói cô gia bị thương nghiêm trọng lắm sao? Sao nô tỳ lại thấy ngoại trừ sắc mặt có hơi kém thì không khác bình thường là bao.”

“Ai nói không phải?” Doanh Tước tiếp lời: “Nếu như bị thương nặng thì sao còn có thể đến thư phòng làm việc? Cũng không phải làm từ sắt, nếu sớm biết như thế thì hôm nay cũng không cần vội vã trở về.”

Dung Thư nhìn chằm chằm nửa viên hạt dẻ trong chén, nhớ tới kiếp trước, Cố Trường Tấn cũng y hệt như vậy, sau khi tỉnh lại vừa mới uống xong chén thuốc đã xuống giường đến thư phòng.

Khi đó nàng cũng tưởng rằng vết thương của chàng không nặng, cho tới mấy ngày hôm sau thấy chàng được khiêng từ trong cung trở về mới biết chàng vẫn luôn sốt cao, chảy máu vì giải oan cho mẹ con Hứa Li Nhi.

Thật ra Cố Trường Tấn là một vị quan tốt.

Nhưng quan tốt cũng y hệt như đang đi trên lưỡi dao, cản trở vận may và tiền đồ của người khác. Cho nên mới có chuyện ám sát ở phố Trường An, rồi hàng loạt nguy hiểm sau đó.

Lúc trước chính tính cách này đã khiến cho nàng rung động.

Quả thật Dung Thư đã động tâm với vị công tử nhà nghèo này sau lần gặp ở Trích Tinh Lâu.

Nhưng cũng chỉ là động tâm mà thôi.

Đời người dài như vậy, không phải chỉ có một người khiến bản thân động tâm.

Dung Thư cầm chiếc đèn Trích Tinh đi chỉ muốn làm kỉ niệm lần đầu tiên mình động tâm đối với một nam nhân.

Lúc thật sự yêu Cố Trường Tấn là khi biết được chàng chính là người Trạng nguyên lên tiếng cáo trạng quan lại triều đình ở Điện Kim Loan.

Năm Gia Hữu thứ mười bảy, nước Đại Dận mưa nhiều liên tục, từ đầu xuân đến cuối hạ.

Đầu năm, Khâm Thiên Giám đã nói trước Hoàng Hà sẽ có lũ lụt, triều đình dùng 600 vạn lượng để củng cố đê điều. Nhưng khi lũ đến, bảy tám thành ở vùng trung du và hạ du đều bị ngập lụt, trong đó thì Tế Nam và Khai Phong bị thiệt hại nặng nhất.

Hoàng thượng vô cùng tức giận, ra lệnh điều tra nghiêm khắc, các quan trên dưới bao che lẫn nhau, cuối cùng chỉ giao ra ba tên tri huyện nhận tội.

Tình cờ là năm sau Tam đỉnh nguyên, Trạng Nguyên đến từ Tế Nam, Thám Hoa thì ở phủ Khai Phong. Hai người thừa dịp được triệu vào diện kiến thánh thượng mà lên tiếng cáo trạng các quan viên.

Chỉ rõ ra rằng hàng chục quan lại ở phủ Khai Phong và phủ Tế Nam tham ô số tiền triều đình phân xuống dùng để củng cố đê điều. Chính vì chuyện này mới gây ra lũ lụt nghiêm trọng ở Hoàng Hà vào Gia Hữu năm thứ mười bảy, đất bằng ở Tế Nam và Khai Phong đều biến thành hồ, phá hủy vô số nhà cửa ruộng đất của quan dân, làm chết chìm hơn mười hai ngàn người.

Một hòn đá làm dậy sóng cả hồ.

Hai tháng sau, hàng chục quan lại ở phủ Tế Nam và phủ Khai Phong bị cách chức, bỏ ngục.

Trước giờ hậu thuẫn phía sau các đại thần đều luôn rắc rối phức tạp, Cố Trường Tấn và Quản Thiếu Duy chưa nhậm chức đã vang danh ở quan trường của Đại Dận, nhưng đồng thời cũng đắc tội với không ít triều thần, đặc biệt là vài vị trong Tư Lễ Giám.

Trong ba năm thành thân với Cố Trường Tấn, Dung Thư không biết đã trải qua bao nhiêu đêm dài với chàng.

Dùng ngòi bút làm lưỡi đao, chàng đã lật lại rất nhiều vụ án, đưa rất nhiều người vào chốn ngục tù.

Thậm chí sau này, trong vụ án Thẩm gia cấu kết với Thành An Hầu, Cố Trường Tấn nói có cả nhân chứng và vật chứng, trong lòng nàng cũng tin.

Chỉ là đôi khi dù có bằng chứng vững như núi, vẫn có khả năng xảy ra án oan.

Trong hai tháng Dung Thư ở Tứ Thời Uyển kia, cũng đã từng cẩn thận xem xét lại vụ án này, cho dù nàng có cố hết sức cũng không nghĩ ra được trong Hầu phủ có người nào lại phạm phải tội lớn như vậy.

Trước hết nói về tam phòng, mặc dù Dung lão phu nhân ít hiểu biết, hay tứ chi Dung gia không cần phụ thân thì đều sẽ không phạm phải tội cấu kết với địch.

Họ không có cái gan đó, cũng không có nổi bản lĩnh.

Hơn nữa, chi phí ăn mặc, sinh hoạt của Hà An Đường và Thu Vận Đường đều do mẫu thân cấp cho.

Số bạc đó đã đi đâu, Hà An Đường và Thu Vận Đường đã tích góp bao nhiêu tiền, trong lòng mẫu thân nhất định biết rõ.

Nếu tam phòng thực sự có người cấu kết với giặc Oa thu bạc thì mẫu thân sẽ không để lại bất cứ một manh mối nào.

Về phần đại phòng và nhị phòng, sau khi đại bá phụ qua đời thì đại bá mẫu cũng hiếm khi ra cửa, chuyên tâm sống qua ngày với đại đường huynh. Đại đường huynh thì cả ngày đọc sách nghiên cứu học vấn, sau khi đến Quốc Tử Giám thì cũng chưa từng ra khỏi Thượng Kinh.

Nhị bá mẫu cũng giống như đại bá mẫu, hết lòng vì ba đứa con.

Ngày xưa nếu như rảnh rỗi thì cũng chỉ đến chơi với Hà An Đường và Thu Vận Đường, quỹ đạo sinh hoạt chưa từng lệch ra khỏi phủ Thừa An Hầu, cũng rất ít về lại nhà mẹ đẻ.

Còn nhị bá phụ…

Trong đầu Dung Thư hiện lên một khuôn mặt chính trực oai hùng.

Mười năm qua nhị bá phụ vẫn luôn đóng quân ở Liêu Đông.



Liêu Đông giáp với Mông Cổ, còn các bộ thì giáp với Nữ Chân, bây giờ Nhị bá phụ đang làm Tiết Độ Sứ Kim Châu thuộc Liêu Đông.

Mặc dù người nhị bá phụ này của nàng không đủ mưu dũng như đại bá phụ, nhưng cũng là một mãnh tướng. Những năm này trấn giữ Liêu Đông đã lập không ít công lao, Dung Thư nhớ rõ, sang năm Nhị bá phụ sẽ thăng chức lên làm Chỉ huy cấp tứ phẩm.

Liêu Đông thuộc Phủ Tả Quân Đô Đốc, nhị bá mẫu vẫn luôn trông mong nhị bá phụ được triệu hồi về Thượng Kinh Vệ Sở.

Hai tháng trước khi nhà họ Dung xảy ra chuyện, nhị bá mẫu còn vui mừng rạo rực nói nhị bá phụ sắp được triệu hồi về Thượng Kinh.

Nhưng vui vẻ chưa được mấy ngày thì phủ Thừa An Hầu đã xảy ra chuyện.

Lúc Dung Thư bị giam ở Tứ Thời Uyển, chưa từng nhận được bất cứ tin tức nào về vụ án nhà họ Thẩm thông đồng với giặc Oa.

Vậy nên cho tới giờ nàng vẫn không thể hiểu được tại sao phụ thân nàng, người vốn dĩ vẫn luôn không nhận tội lại bỗng dưng nhận tội.

Phụ thân của nàng văn không được võ không xong, giống như tổ mẫu không biết phân biệt nặng nhẹ. Nếu muốn thông đồng với giặc Oa cũng không đủ năng lực.

Nhưng mà bằng chứng buộc tội lại do chính cữu cữu Thẩm Trị tự mình nhờ người đưa cho Đại Lý Tự.

Tình cảm giữa cữu cữu và người trong nhà rất sâu sắc, luôn đối xử với nàng như ruột thịt.

Lúc ở trong ngục mẫu thân đã nói rất nhiều lần với nàng chỉ cần tìm được cữu cữu thì có thể chứng minh được nhà họ Thẩm và nhà họ Dung là trong sạch.

Chỉ là khi mẫu thân nói với nàng điều này thì nàng còn chưa biết cữu cữu đã giao bằng chứng phạm tội cho Đại Lý Tự. Tới khi Cố Trường Tấn nói với nàng, nàng mới biết được.

Dung Thư rũ mắt xuống, trong lòng biết nếu muốn tra rõ vụ án này sớm muộn gì cũng phải đi Dương Châu một chuyến.

Mà năm sau Cố Trường Tấn sẽ lấy thân phận khâm sai ngự sử đi đến Dương Châu.

Nghĩ đến đây, Dung Thư đặt chiếc đũa trúc xuống, nói với Doanh Tước: “Lấy một củ nhân sâm mà ta mang từ Viện Thanh Hành về rồi nấu canh, đem đến thư phòng.”

Thư phòng.

Cố Trường Tấn lật xem qua chứng cứ lúc trước ngầm hỏi được, bày ra một tờ giấy, cầm bút lên, nhẹ giọng nói với Thường Cát: “Mài mực.”

Hai canh giờ sau, một tờ trình với lời lẽ sắc bén lặng lẽ nằm trên bàn.

Cố Trường Tấn đặt bút xuống, xoa giữa lông mày, sắc mặt còn tệ hơn trước.

Thường Cát thấy chàng cuối cùng cũng viết xong, vẻ mặt bất lực cầm chén thuốc giục Cố Trường Tấn uống thuốc.

“Thuốc này vốn là hai canh giờ phải uống một lần, đã chậm nửa canh giờ rồi.”

Cổ họng Cố Trường Tấn đau như bốc lửa, cũng không chê chén thuốc đắng như hoàng liên kia, ngửa đầu uống hết.

Đợi chàng uống xong, Thường Cát lấy ra một chén canh làm bằng sứ trắng từ chiếc hộp hoa mai tinh xảo, nhấc nắp lên nói: “Chủ tử, trước tiên uống một ít canh này đã, Hoành Bình đang đi đến phòng bếp nhỏ để lấy cháo.”

Cố Trường Tấn dùng khăn ướt lau tay, nghe vậy liếc nhìn chén canh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đó, nói: “Ai đưa canh sâm này đến?”

“Đương nhiên là thiếu phu nhân, nửa canh giờ trước đã đưa canh này tới, thiếu phu nhân đúng là một lòng nhớ tới chủ tử.” Thường Cát nhịn không được mà khen vài câu.

Cố Trường Tấn duỗi tay ra, đóng chặt nắp lại.

“Đưa canh sâm này trở lại.”

Thường Cát trừng mắt nhìn: “Chủ tử, đây là canh sâm từ nhân sâm thơm ngon trăm năm!” Vừa nói xong, cậu ta còn nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Cố Trường Tấn không nói gì, chỉ ngước mắt lên nhìn Thường Cát.

Thường Cát sợ nhất là bị chàng nhìn như vậy, cong môi nói: “Thiếu phu nhân sai người nấu canh riêng cho ngài, nếu ngài không uống mà đưa trở về, thiếu phu nhân nhất định sẽ rất buồn.”

Lời này của Thường Cát không biết tại sao lại làm cho Cố Trường Tấn nhớ đến cảnh trong mơ, Dung Thư say rượu tức giận nói:

“Chàng còn ném kẹo đậu phộng ta làm cho chàng.”

Chàng nhắm mắt lại, trong lòng tự dưng cảm thấy bực bội.

Đến khi Thường Cát sắp bước qua ngưỡng cửa, ma xui quỷ khiến nói thêm một câu: “Nói là chén thuốc mà ta uống có tác dụng giống như nhân sâm, canh sâm này nàng ấy giữ lại mà uống, dù sao hai ngày này nàng ấy cũng mệt mỏi.”

Thường Cát vừa mới đi thì Hoành Bình đã đem cháo đến. Sau khi uống cháo và thay thuốc xong thì Cố Trường Tấn rửa mặt rồi nghỉ ngơi.

Cạnh đầu giường có một ngọn đèn yếu ớt đang cháy, Cố Trường Tấn nhìn chằm chằm lên trần nhà màu xanh lam, từ từ chìm vào giấc mộng.

Trong mộng lặp đi lặp những hình ảnh đó.

Nàng hốt hoảng lao về phía chàng, sợi tóc mềm mượt cọ vào mu bàn tay hơi ngứa. Còn có ánh mắt say lờ đờ của nàng, không phục nói chàng là con sói đuôi lớn.

Chàng cố gắng thoát khỏi những giấc mơ rời rạc này, cau mày lại, thở hổn hển, cố gắng giữ vững lý trí, cuối cùng Dung Thư trong mộng cũng dần đi xa.

Chàng thở phào nhẹ nhõm, đầu óc thanh thản, cảnh trong mơ lập tức thay đổi, trở lại ngày đại hôn.



Nàng ngồi trên chiếc giường Bạt Bộ được chế tác tinh xảo, đầu đội mũ phượng vai quàng khăn, y phục đỏ rực như lửa.

Giữa tiếng ồn ào trong phòng, chàng cầm chiếc gậy ngọc nhẹ nhàng vén khăn trùm màu đỏ của nàng lên.

Ngọn đèn dầu rạng rỡ thắp sáng một mảnh.

Nhưng khi nàng mở mắt ra, ánh sáng quanh ngọn đèn dường như mờ đi ngay lập tức, như thể tất cả ánh sáng đều tập trung vào nàng.

Cố Trường Tấn thấy vậy bèn thấp giọng kêu một tiếng: “Dung Chiêu Chiêu.”

Ngay khi tiếng “Dung Chiêu Chiêu” hơi khàn thoát ra từ khóe miệng, nam nhân đột nhiên mở to mắt.

Nhịp tim hỗn loạn như vang vọng bên tai, chàng sờ ngực mình, đôi mắt mê man dần tỉnh táo, đôi lông mày dài nặng nề nhíu lại.

Thường Cát đang ngủ gật trên bàn nghe thấy trên giường La Hán có động tĩnh, vội vàng ngẩng đầu lên, dụi dụi mắt nói: “Chủ tử, có chỗ nào khó chịu sao?”

Da thịt trên người nóng như lửa đốt, vết thương vừa đỏ vừa đau, quả thực rất khó chịu, nhưng sự khó chịu đó vẫn có thể dùng ý chí trấn áp còn trong mộng thì không thể.

Cố Trường Tấn không muốn ngủ nữa, chống người lên giường, khàn giọng hỏi: “Giờ nào rồi?”

Thường Cát trả lời: “Vừa qua giờ Sửu, chủ tử muốn ngồi dậy sao?”

Cố Trường Tấn khẽ kêu, nhịn đau đứng dậy, nói: “Đi lấy chậu nước vào, Đàm đại nhân sắp tới hẻm Ngô Đồng.”

Ngày hôm qua, Đông Xưởng cố ý thả mấy tử tù để tạo náo loạn trên đại lộ Trường An, muốn nhân cơ hội giết chết chàng. Hình Bộ đương nhiên sẽ không đứng nhìn, Đàm đại nhân đó là Tả thị lang Đàm Tứ Nguyên của Hình Bộ.

Mấy năm nay thanh quan lương dân chết vô số trong tay Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng. Cố Trường Tấn cùng lắm chỉ là quan nhỏ lục phẩm, người của Đông Xưởng đương nhiên muốn giết là giết.

Nhưng Đàm Tứ Nguyên lại xuất thân từ gia tộc có gia thế, tổ tiên là các lão trong triều, bản thân ông ta cũng là quan lớn cấp tam phẩm trong triều, giết chàng thì dễ dàng, nhưng sợ sau khi giết chàng sẽ gặp phải phiền toái.

Đàm Tứ Nguyên tới hẻm Ngô Đồng đón người, nói rõ muốn đích thân hộ tống Cố Trường Tấn thượng triều.

Cố Trường Tấn là viên ngoại lang cấp lục phẩm của Hình Bộ, vốn không có tư cách thượng triều.

Nhưng sau khi Gia Hữu Đế đăng cơ, đã ban hành chỉ dụ, nói rằng ngàn người thưa dạ cũng không bằng lời của người giải oan, không thể nào cản đường của những người lên tiếng giải oan thay dân.

Cho nên ông đã mở một con đường đến Cung điện, cho phép người trong thiên hạ nói lên oan khuất.

Những người có oan khuất có thể nhờ quan tam pháp tư đường nói thay, nhưng phải do chính vị quan đó dẫn đường diện kiến thánh thượng.

Hôm nay, Cố Trường Tấn được Đàm Tứ Nguyên đích thân dẫn vào điện Kim Loan để diện kiến thánh thượng.

Thường Cát lộ vẻ mặt lo lắng, không chỉ lo cho thân thể của Cố Trường Tấn mà còn sầu lo sóng gió quỷ quyệt sau khi vào cung.

Gia Hữu Đế mở con đường này cũng không phải là không có nguy hiểm.

Chủ tử thay Hứa Li Nhi giải oan cho mẹ con nhà Kim thị, nếu sau khi lật lại vụ án mà không thể thay đổi định án ban đầu của Bắc Trấn Phủ Tư thì cho dù nhẹ cũng bị phạt giáng chức, nặng thì phế chức, trục xuất hoàn toàn khỏi quan trường ở Thượng Kinh.

Chủ tử từng nói, hoàng đế ngồi trên cung điện cao vàng, chính là phán quyết cuối cùng của mọi vụ án trên đời này.

Đó là lý do tại sao chàng nhất định phải nói vụ án của Hứa Li Nhi cho thánh thượng nghe.

Bởi vì đây là con đường duy nhất để Hứa Li Nhi và Kim thị có thể sống sót.

Thường Cát không biết vị hoàng đế cao xa khó lường kia hôm nay sẽ làm gì, nhưng cậu ta biết con đường mà chủ tử mình đi có biết bao nhiêu chông gai.

Tên đã giương cung không thể quay đầu, chủ tử đã sớm không có đường lui.

Thường Cát không hề chần chừ, dùng sức xoa mặt, thắp đèn dầu nói: “Bây giờ thuộc hạ đi múc nước, Hoành Bình sắc thuốc trong phòng bếp nhỏ, chủ tử uống thuốc xong rồi đi.”

Ánh đèn sáng lên một góc.

Cố Trường Tấn cởi bỏ từng lớp vải băng đẫm máu, để lộ ra miệng vết thương dữ tợn nằm trên da.

Có vài vết thương sâu đến tận xương vẫn đang rỉ máu.

Chỉ là trên mặt chàng không hề lộ ra một chút đau đớn, sau khi thay băng xong thì đứng dậy, mặc quan bào, thắt đai ngọc, cầm mũ cánh chuồn chuồn chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Trong viện, bóng đêm dày đặc như mực, ánh sáng ban ngày còn chưa chiếu tới.

Nam nhân đội thật chắc chiếc mũ cánh chuồn lên đầu, ánh mắt giống như sao, giống như những lần trước đó, nhẹ giọng nói với hai thuộc hạ trung thành: “Ta sẽ bình an trở về.”

Chỉ là trên mặt hắn một mực không lộ ra một chút đau lòng, sau khi quấn xong thắt lưng vải mới, hắn đứng dậy, mặc quan bào, thắt đai ngọc, cùng hắc y chậm rãi đi ra ngoài phòng. mũ gạc trong tay.

Trong sân, đêm như mực dày đặc, ánh sáng ban ngày còn chưa tới.

Người đàn ông đội thật chắc chiếc mũ vải màu đen lên đầu, ánh mắt lạnh lùng như sao, giống như bao lần trước đó, hắn thì thầm với hai người cộng sự trung thành: “Ta sẽ bình an trở về.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook