Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Chương 15:

Bát Nguyệt Vu Hạ

16/05/2024

Vào giờ Dần canh ba, một chiếc xe ngựa có nắp phủ màu xanh, phía trước xe ngựa treo một chiếc đèn cung đình làm bằng sừng dê dừng lại ở trước cửa lớn của Cố phủ.

Trong xe là một nam tử đã qua tuổi tứ tuần, mặt mày anh tuấn, dáng vẻ đoan chính đang bưng chén trà từ từ thưởng thức.

Một người hầu mặc áo xám đứng bên cạnh rót thêm trà vào chén cho ông ta, nói: "Chỉ là tới đón Cố đại nhân thôi, đại nhân cần gì phải làm phô trương như thế? Trong kinh thành này ai chẳng biết là Tả Thị Lang đại nhân của Hình Bộ thích nhất là treo đèn cung đình làm từ sừng dê ở trên xe ngựa."

"Bản quan nhất định phải làm phô trương như thế, ta phải xem xem cái đám tặc tử có dám mang đao đến giết ta hay không?" Đàm Tứ Nguyên hừ lạnh một tiếng: "Hôm qua đường Trường An xảy ra nhiễu loạn như vậy, mấy người của Đông Xưởng cùng với Cẩm Y Vệ thật sự cho rằng có thể qua mặt trời đất, che mắt thiên hạ sao? Bọn họ cho rằng người trong Hình Bộ chúng ta dễ bắt nạt lắm à?"

Người hầu áo xám cũng biết tính tình đại nhân nhà mình nóng nảy, không chịu nghe bất kỳ lời khuyên bảo nào, đành phải dừng chuyện đang nói lại rồi nói sang chuyện khác.

"Tiểu nhân nghe nói Cố đại nhân bị thương không nhẹ, không biết là ngài ấy có thể chịu đựng qua buổi lâm triều ngày hôm nay hay không?”

Đàm Tứ Nguyên cầm nắp chén trà gạt gạt bọt trà, nói: "Những người khác thì bản quan không biết nhưng mà tên tiểu tử Duẫn Trực kia, ngươi cứ nhìn mà xem, chỉ cần hắn còn một hơi, chỉ cần án tử của Dương Húc chưa được thánh thượng lắng nghe thì nhất định hắn sẽ không ngã xuống." Giọng điệu của ông ta cực kỳ chắc chắn.

"Lời đại nhân nói nào có sai bao giờ? Tiểu nhân tin đại nhân, vậy hay là cứ pha cho Cố đại nhân một ly trà hảo hạng trước đi."

Người hầu áo xám vừa mới pha xong chén trà thứ hai đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên bên ngoài xe ngựa.

"Đàm đại nhân."

Người hầu áo xám vội vàng đứng dậy mở cửa xe ra, bên ngoài cửa có một thân hình đĩnh bạt mặc áo màu xanh lơ đang đứng trong bóng đêm mênh mang, thẳng tắp mà uy nghiêm giống như một cây tùng xuân xanh mướt đang trong lúc tươi tốt.

Người hầu áo xám không khỏi thở dài, chẳng trách lúc đại nhân răn dạy những lang quân trẻ tuổi trong tộc vẫn luôn không nhịn được mà nhắc mãi đến vị Cố đại nhân này, thật đúng là người tuấn lãng phong hoa.

Cố Trường Tấn chắp tay hành lễ với Đàm Tứ Nguyên.

Đàm Tứ Nguyên buông chén trà xuống, nhanh chóng nói: "Duẫn Trực, mau lên xe đi."

Chờ đến khi Cố Trường Tấn lên xe ngựa, ông ta mới cẩn thận quan sát chàng, thấy mặt chàng trắng bệch như tờ giấy, môi không có chút máu, lạnh lùng nói: "Ngươi yên tâm, Hình Bộ chúng ta sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, sớm muộn gì cũng sẽ khiến cho đám hoạn quan kia phải trả giá."

Thấy đại nhân nhà mình lại đang nói chuyện theo cảm tính, người hầu áo xám ho nhẹ một tiếng, dâng chén trà lên cho Cố Trường Tấn, cung kính nói: "Cố đại nhân, mời dùng trà.”



Cố Trường Tấn nói một tiếng cảm ơn, lại nghe thấy người hầu kia nói: "Ngày hôm qua Tả Thị Lang đại nhân biết được ngài bị ám sát ở đường Trường An suýt chút nữa đã rút kiếm đi đến Đông Xưởng chặt đầu Dương Húc."

Dương Húc là một trong sáu người ở Tư Lễ Giám, đã giữ chức đề đốc Đông Xưởng gần mười lăm năm.

Thường nói một người làm quan, cả họ được nhờ, cả nhà Dương Húc đúng là như thế. Mỗi một nam đinh trong nhà hắn ta đều được lãnh một chức quan, ngay cả một người vô dụng như Dương Vinh cũng được cái danh tường sinh, chỉ chờ Dương Húc sắp xếp cho hắn một cái chức tước.

Dương Vinh là nhi tử duy nhất của ca ca Dương Húc, dáng vẻ cao lớn thô kệch, ở Xương Bình Châu cũng có tiếng là tác oai tác quái, vô pháp vô thiên. Địa vị của Dương Húc ở Tư Lễ Giám càng lên cao, hắn cũng theo nước dâng thuyền, hành sự càng thêm ngang ngược hoành hành, làm không ít chuyện khinh nam bá nữ.

Lúc trước Cố Trường Tấn nhận được án sử do Bắc Trấn Phủ Tư chuyển giao tới, chỉ vừa mới lật xem đã nhận ra vụ án tử này có điều kỳ lạ.

Lời khai của phạm phụ Kim thị không rõ chi tiết, trước sau không đồng nhất với nhau, hoàn toàn không trùng khớp với chi tiết trong lời khai của người nhạc công đột nhiên xuất hiện. Chữ viết trong hai tờ giấy bán mình kia vừa nhìn đã biết là gần đây mới được giả tạo ra mà không phải là tờ khế bán mình của nhạc công từ hai năm về trước.

Tâm tư Cố Trường Tấn cực nhạy bén, mấy năm nay đã tiếp xúc với hơn trăm vụ án đặc biệt, lại từng thâm nhập dân gian để điều tra hơn mười vụ án treo, đối với việc tra án xử án vẫn luôn có ý kiến của riêng mình, hầu như chưa từng xảy ra sai lầm.

Sau khi bẩm báo những điểm đáng ngờ trong án tử cho Đàm Tứ Nguyên biết, chàng lại tự mình đi đến Xương Bình Châu để ngầm hỏi thăm. Mà Đàm Tứ Nguyên dẫn người của Hình Bộ trực tiếp đi đến ngục Bắc Trấn Phủ Tư để cướp người, dẫn Kim thị lên giam giữ trong đại lao của Hình Bộ.

Đàm Tứ Nguyên cười lạnh nói: "Nếu không muốn để người khác biết, trừ phi bản thân đừng có làm. Nhưng chuyện mà tên Dương Húc đó làm thật sự cho rằng người khác không biết hay sao? Nếu không phải Thánh Thượng nhân từ, không biết là cái đầu kia của hắn đã bị rơi bao nhiêu lần rồi!" Ông ta nói xong lại chuyện sang chuyện khác, nói với Cố Trường Tấn: "Hôm qua người hầu kia của ngươi đã nói với ta, trong tay ngươi có chứng cứ chứng minh Dương Húc bán quan bán tước, bây giờ có mang đến hay không?"

Cố Trường Tấn gật đầu, rút ra một bức thư đã từng bị mở ra từ trong tay áo.

"Ngày hạ quan thành thân, có người đã đặt bức thư này xen lẫn trong đống quà mừng, đưa đến trong phủ của hạ quan. Trong thư này viết rõ danh sách hai mươi tám chức tước mà Dương Húc đã giao dịch trong năm năm qua, gom tổng cộng mười lăm vạn lượng bạc."

Đàm Tứ Nguyên chầm chậm đọc lướt qua từng chức quan bên trong bức thư, giá cả giao dịch và thời gian, vẻ tức giận ban đầu đã dần dần mất đi, sắc mặt càng lúc càng trở nên nghiêm nghị.

Dù gì ông ta cũng là người đã chìm nổi trong chốn quan trường này hơn hai mươi năm, có thể lập tức nhận ra chỗ không bình thường.

Cố Trường Tấn mới vừa từ Xương Bình Châu trở về đã có người lặng lẽ tới đưa bức thư này cho chàng.

Miếng mồi này là vì có người đang nhìn chằm chằm vào Hình Bộ, muốn mượn tay Hình Bộ để giết chết Đông Xưởng đây mà. Nhưng vị Đại chưởng ấn phía sau Dương Húc há lại là người có thể dễ dàng vặn ngã như vậy sao?



Hiện giờ triều đình đang loạn lạc bốn bề, các phe phái thế lực rắc rối khó gỡ, không ngừng dậy sóng. Hôm nay có thể là địch nhân nhưng ngày mai có thể thành bằng hữu, dù đã là bằng hữu cũng có thể đứng ở lối rẽ đường ai nấy đi, thậm chí còn có thể quay lại hung hăng đâm sau lưng ngươi một nhát.

Ai cũng không thể dễ dàng tin tưởng, mà bức thư không rõ lai lịch này càng như thế.

Đàm Tứ Nguyên rũ tay xuống, đưa bức thư cho người hầu áo xám đứng bên, nói: "Có thấy rõ là người ở phương nào đưa thư tới hay không?"

Cố Trường Tấn lắc đầu nói không biết: "Đêm đó hạ quan thành thân, trong phủ nhiều người lại ầm ĩ, mà người nọ đến truyền tin giả dạng làm gã sai vặt, cúi đầu dâng lễ vật lên trước rồi lập tức xoay người chui vào trong đám người, không thấy bóng dáng đâu nữa."

Ngày ấy Đàm Tứ Nguyên cũng phái người đến tặng lễ vật, đương nhiên biết đám người ở Hình Bộ nháo động phòng ầm ĩ như thế nào. Trong một đám người chen chúc như thế quả thật sẽ không thể để ý được có người nào muốn đục nước béo cò hay không.

"Thôi, bức thư này cứ để ở chỗ của ta trước đi. Nếu như thật sự có người muốn mượn tay Hình Bộ để diệt trừ Dương Húc, vậy ngày sau chắc chắn sẽ hiện thân."

Ông ta cầm một miếng bánh hoa hồng lên, mỉm cười liếc mắt nhìn Cố Trường Tấn một cái, trêu ghẹo nói: "Ngươi đã vội chuyện án tử của Hứa Li Nhi nhiều ngày như thế, hiếm khi nào ở nhà, cô nương của Thừa An hầu kia sẽ không oán trách ngươi chứ?”

Oán trách sao?

Ánh mắt Cố Trường Tấn rơi xuống, chàng nhớ tới lúc chạng vạng ngày hôm qua.

Lúc đó là một buổi hoàng hôn yên bình nhưng lại có phần tầm thường hơn mọi ngày, ánh sáng vàng nhạt mỏng manh lưu luyến dán lên khuôn mặt của thiếu nữ. Nàng đứng ở dưới tán cây cao vút, tà váy bị gió thổi hơi bay lên cũng nhiều thêm một phần dịu dàng, sau đó chàng lại nghe thấy nàng cực kỳ ngoan dịu quy củ nói với mình: "Lang quân cứ đi bận việc đi."

Nàng chưa từng oán trách cũng chưa từng làm ra chuyện gì quá mức, từ trước đến sau luôn giữ trong khoảng cách không làm cho chàng cảm thấy chán ghét.

Ánh mắt của Cố Trường Tấn lại chìm xuống một chút, nói: "Phu nhân trong nhà tính tình hiền tuệ rộng lượng, cực kỳ biết thông cảm cho hạ quan, chưa từng oán thán nửa câu."

Phu thê vừa mới qua tân hôn, vốn nên là thời gian gắn bó keo sơn, có thể thông cảm cho phu quân nhà mình công vụ bận rộn tất nhiên là rất tốt. Xưa nay Đàm Tứ Nguyên luôn mặc kệ chuyện trong nội trạch, chỉ là ngày ấy phu nhân phái người đến tặng lễ vật, sau khi trở về nhịn không được nói với ông ta một câu ---

"Thanh danh của vị trưởng nữ nhà Thừa An hầu này cũng không thể nói là tốt được, ngày ấy trên yến tiệc tổ mẫu của nàng đã nói đi nói lại rằng tính tình nàng kiêu căng ngạo mạn không biết bao nhiêu lần, cũng không rõ đó là thật hay là giả nữa."

Cho nên lúc này ông ta mới hỏi một câu như vậy, Đàm Tứ Nguyên vỗ tay phủi vụn điểm tâm xuống, gật đầu nói: "Như vậy quả thật đã làm khó cho nàng ấy, chờ đến khi kết thúc vụ án tử của Hứa Li Nhi, ngươi cứ ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian, cũng thuận tiện chăm lo cho phu nhân ngươi nữa."

Cố Trường Tấn rũ mắt đáp lời, không chút dầu vết mà xoay sang chuyện khác: "Hôm qua hạ quan có thể thuận lợi thoát hiểm quả thật cũng là nhờ phúc của Thuận Thiên phủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook