Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta
Chương 16:
Bát Nguyệt Vu Hạ
16/05/2024
Dùng binh quý ở tốc độ.
Nếu lúc ấy không phải có nha sai của Thuận Thiên phủ tới nhanh thì cho dù chàng có thể giữ được cái mạng này, trên người cũng phải chịu thêm vài vết thương nữa, thậm chí có khi còn không thể tỉnh lại.
"Chu Ngạc là Phó tổng binh Vân Quý, rất giỏi dùng binh, chuyện đầu tiên mà hắn làm lúc được hoàng thượng triệu về giữ chức phủ doãn đầu của Thuận Thiên phủ là ra tay tàn nhẫn để huấn luyện lại các binh sĩ bên dưới. Ngươi phái người đến Thuận Thiên phủ tìm viện binh quả thật là sáng suốt hơn chuyện tới Binh mã ti của Đông thành tìm cứu viện rất nhiều."
Binh mã ti của Đông thành cách Trường An gần hơn, nhưng mà Cố Trường Tấn bỏ gần tìm xa, có lẽ là chàng cũng biết rằng Binh mã ti sẽ đối ứng qua loa cho xong chuyện.
Mà Thuận Thiên phủ thì không giống như thế, Chu Ngạc là người sơ thẩm án tử của Hứa Li Nhi, vốn đã bị quấn vào vụ án nãy, nếu biết rằng Cố Trường Tấn bị mai phục là bởi vì chuyện vụ án của Hứa Li Nhi, chắc chắn sẽ dốc toàn lực để ứng cứu.
Nếu không phải như thế thì sao hắn có thể tới nhanh như vậy?
"Hoàng thượng triệu Chu Ngạc từ Vân Quý về tới Thuận Thiên phủ, nhất định là có dụng ý của ngài. Vị Đại chưởng ấn của Tư Lễ Giám kia còn muốn mượn sức của Chu Ngạc, hiện giờ lại bị Dương Vinh phá rối, mượn sức thì không được ngược lại còn kết thù với nhau."
Đàm Tứ Nguyên nếm ngụm trà, cười nhạo một tiếng: "Đồ ngu ngốc Dương Húc phá hoại chuyện tốt của nghĩa phụ hắn ta, thế này có lẽ cũng là chó cùng rứt giậu nên hiện tại mới bị mê muội đầu óc mà mai phục ngươi ở đường Trường An."
Cố Trường Tấn an tĩnh nghe, vẫn chưa đáp lời.
Chén trà nóng bỏng, sương trắng lượn lờ.
Không biết là Đàm Tứ Nguyên nghĩ đến chuyện gì, nâng tầm mắt lên nhìn Cố Trường Tấn qua làn sương khói, lời nói không rõ ý tứ: "Hôm qua ngươi bị mai phục, có từng hối hận chưa?"
Án tử của Hứa Li Nhi vốn không phải do Cố Trường Tấn xử lý.
Những cái lão bánh quẩy trong Hình Bộ sợ đắc tội với Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ cho nên không dám nhận, lại sợ bị dính phải thanh danh xấu xa nên mới đẩy vụ án tử này vào trong tay Cố Trường Tấn.
Cố Trường Tấn vốn cũng có thể bỏ củ khoai lang phỏng tay này vào trong tay người khác.
Nhưng chàng không làm như vậy, cũng may mà chàng không làm như vậy.
Lúc Đàm Tứ Nguyên đi đến ngục giam tìm người, Kim thị đã mất nửa cái mạng. Lúc ấy cũng chỉ còn treo một hơi chưa chết, chẳng qua là đang ngóng trông một cái công đạo, ngóng trông bọn họ có thể cứu Hứa Li Nhi ra khỏi tay Dương Vinh.
Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ cùng một giuộc, đã cấu kết với nhau làm không ít chuyện việc xấu, không biết mấy năm nay đã hại chết bao nhiêu mạng người.
Trong tông tộc Đàm Tứ Nguyên cũng có hậu bối trẻ tuổi chết trong tay đám tặc tử kia, sau khi được điều đến làm Tả Thị Lang của Hình Bộ, phàm là những vụ án có liên quan đến Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ, ông ta đều phải hỏi qua một lần.
Ông ta là quan tam phẩm, sau lưng có toàn bộ Đàm gia cùng với Hình Bộ chống đỡ vậy nên ông ta mới nắm chắc rồi đối đầu với Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ.
Nhưng Cố Trường Tấn thì lại khác, tuy rằng chàng có tiền đồ vô lương, được hoàng thượng và Đại Tư Khấu coi trọng nhưng dù sao cũng chỉ là thế lực đơn mỏng. Ví dụ như hôm qua, nếu không phải chàng quyết định nhanh chóng, cho người đến Thuận Thiên phủ xin giúp đỡ, thì sao bây giờ có thể ngồi ở đây được?
Đàm Tứ Nguyên không nói rõ ràng nhưng Cố Trường Tấn vẫn biết chuyện ông ta đang hỏi là gì.
Chàng nói: "Hạ quan chưa từng hối hận."
Nói xong chàng lại nắm tay để trên môi ho khan vài tiếng, sau khi tiếng ho khan dừng lại, Cố Trường Tấn chắp tay nói: "Hạ quan đa tạ đại nhân đã chỉ điểm."
Lời nói vừa rồi của Đàm Tứ Nguyên quả thật là đang chỉ điểm cho Cố Trường Tấn.
Ông ta nói đến Gia Hữu Đế, nói đến Chu Ngạc, lại nhắc đến vị Đại chưởng ấn của Tư Lễ Giám kia chẳng qua chỉ đang muốn nói cho chàng biết, hiện giờ Dương Húc cũng đang phải sứt đầu mẻ trán, nhắc chàng chớ có hoảng loạn cũng chớ có sợ hãi.
Lúc trước hoàng thượng sai Quản Thiếu Duy đi đến huyện khác để làm tri huyện, lại ném Cố Trường Tấn vào trong Hình Bộ làm quan thất phẩm tiểu tri sự.
Nhìn thì có vẻ là đang giận chó đánh mèo trừng phạt hai người thiếu niên không biết trời cao đất dày nhưng thật ra là nổi lên ý thưởng thức tài năng, thế nên mới để cho hai người bọn họ đến nơi khó khăn để rèn luyện, mài giũa cho tốt.
Nếu như Cố Trường Tấn bởi vì một trận ám sát ngày hôm qua đã cảm thấy khiếp sợ vậy con đường làm quan của chàng cũng chỉ được đến thế thôi.
May mà người hậu bối này không làm cho ông ta thấy vọng.
Vó ngựa vang lên tiếng "lộc cộc" giòn vang, đèn cung đình bằng sừng dê lung lay tạo ra vệt sáng hình vòng cung trong đêm tối. Sau đó, xa phu "hu" một tiếng, xe ngựa vững vàng dừng lại ở bên ngoài cửa Thừa An, Đàm Tứ Nguyên và Cố Trường Tấn một trước một sau lần lượt bước xuống xe ngựa.
Bên trong cánh cửa Thừa An này là hoàng thành.
Đó là trung tâm quyền lực của nước Đại Dận này, có người quyền lực nhất trong hoàng triều này.
Đàm Tứ Nguyên sửa sang lại đai ngà bên hông mình, quay đầu lại trầm giọng hỏi: "Đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"
Cố Trường Tấn ngước mắt nhìn cung điện nguy nga đang nằm xa ở bên trong hoàng thành, một lúc lâu sau mới rũ mắt xuống chắp tay nói: "Hạ quan đã chuẩn bị tốt."
Sắc trời dần dần sáng lên, trong phòng bếp nhỏ ở Tùng Tư Viện đã đốt lửa từ lâu.
Hôm nay trong Kim Loan Điện sẽ xảy ra cuộc chiến mưa máu gió tanh như thế nào thì Dung Thư không biết, nhưng nàng biết được sau khi hạ triều Cố Trường Tấn sẽ bị vài tên quân sĩ to lớn khiêng về.
Bởi vậy cho nên nàng cũng đã chuẩn bị tốt, liên hoa tô, bánh đậu đỏ, bánh gạo nếp chưng lạnh, nấu đầy một sàng.
Ngày hôm qua Cố Trường Tấn không uống canh sâm hầm, sau khi đưa về Dung Thư đã phân ra cho Trương ma ma, Doanh Nguyệt, Doanh Tước ăn chung.
Thật ra nàng cũng đã đoán được có lẽ Cố Trường Tấn sẽ không uống, kiếp trước nàng thấy đau lòng bởi vì chàng phá án gian khổ, đã dùng không ít nguyên liệu nấu ăn quý giá hầm canh cho chàng, có điều chàng vẫn không muốn ăn.
Về sau Trương ma ma nhắc nhở nàng, nói là có lẽ cô gia không muốn cô nương lấy của hồi môn của mình để giúp đỡ nên mới không chịu ăn.
Sau đó Dung Thư làm đồ ăn cho Cố Trường Tấn, toàn dùng những thứ mà trong phòng bếp có sẵn.
Cố gia nhà nghèo, không có nhiều tiền tài, bổng lộc của Cố Trường Tấn cũng không nhiều lắm vì thế nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp đều là mấy nguyên liệu tự nhiên không cần tiêu tốn chút tiền bạc nào.
Nhưng chỉ cần dùng mấy thứ này để làm thức ăn thì Cố Trường Tấn sẽ ăn hết.
Mấy món điểm tâm mà phòng bếp nhỏ làm vừa rồi tất nhiên không phải là để dành cho Cố Trường Tấn, chờ đến buổi chiều chàng bị khiêng về, Dung Thư thân là thê tử nhất định phải ở bên để chăm sóc, mấy món điểm tâm kia là nàng chuẩn bị đến lúc đó lại ăn.
Dung Thư phe phẩy cây quạt trong trong tay, sai Doanh Nguyệt đi đến phòng bếp lớn để lấy nguyên liệu nấu ăn về.
"Lấy đồ vật trong phòng bếp lớn để nấu nồi canh cho Nhị gia, canh gì cũng được, Cố Trường Tấn không kén ăn, tiện hầm thêm một chút cháo thịt băm nữa." Dung Thư dừng lại một chút, nhớ tới bộ dạng thảm hại của Cố Trường Tấn lúc bị khiêng về, nhất thời cảm thấy có chút đồng tình, lại chậm chạp bổ sung một câu: "Bỏ thêm một chút táo đỏ và cẩu kỷ tử vào trong canh nữa, ừ, bổ máu."
Phòng bếp lớn nằm ở đầu bên kia của Lục Mạc Đường, Doanh Nguyệt tuân lệnh đi ra khỏi cửa, đi đến nửa đường gặp phải một cô nương đang xách hộp tròn đựng đồ ăn đang đi từ một đầu khác tới.
Cô nương kia nhìn thấy Doanh Nguyệt lập tức gọi một tiếng: "Doanh Nguyệt tỷ tỷ."
Cô nương này họ Lâm, tên là Thanh Nguyệt, là chất tôn nữ nhà ngoại của An ma ma ở Lục Mạc Đường, sau khi phụ mẫu song vong đã tới Cố gia ở với An ma ma, hiện giờ đang hầu hạ ở trong Lục Mạc Đường.
Hôm qua Dung Thư trở về, An ma ma nghe nói Trương ma ma bị bệnh đã sai Lâm Thanh Nguyệt đến đây đưa canh cho Trương ma ma.
An ma ma là ma ma quản sự ở Cố phủ, Lâm Thanh Nguyệt là thân thích của An ma ma, lại là người của Lục Mạc Đường, tất nhiên Doanh Nguyệt có ý muốn thân cận. Vừa lúc tên của hai người đều có chữ "Nguyệt", mới trò chuyện không đến thời gian một chén trà nhỏ đã trở nên rất quen thuộc.
Doanh Nguyệt mỉm cười đi qua, hất cằm về phía hộp đồ ăn Lâm Thanh Nguyệt cầm trên tay, nói: "Thanh Nguyệt muội muội đi đưa canh cho Trương ma ma à?"
Lâm Thanh Nguyệt cong cong mi mắt nói: "Hôm nay không đưa canh, hôm qua Trương ma ma còn ho vài tiếng, An ma ma cho ta một phương thuốc dân gian nấu ít thuốc, đưa sang cho Trương ma ma thử xem."
Vẻ mặt Doanh Nguyệt cảm kích: "Thanh Nguyệt muội muội đúng là có lòng."
Lâm Thanh Nguyệt nghe vậy vội xua tay, không dám nhận :"Tỷ tỷ nói vậy là đề cao ta quá rồi, ta chỉ là nghe lệnh hành sự thôi, không dám kể công."
Nàng ta nói lời khiêm tốn xong, lại hỏi: "Tỷ tỷ đang muốn đi đến chỗ nào vậy?
Doanh Nguyệt lập tức nói cho nàng ta biết chuyện nàng ấy muốn đi đến phòng bếp lớn để lấy nguyên liệu, suy nghĩ một lát lại hỏi: "Muội muội có biết Nhị gia thường thích ăn những cái gì không?
Ánh mắt Lâm Thanh Nguyệt chợt lóe, cười nói: "Tỷ tỷ hỏi vậy là đúng người rồi. Nhị gia nhà chúng ta thích nhất là ăn gan heo, dạ dày heo linh tinh. Hôm nay phòng bếp lớn cũng có gan heo, ta xem qua cũng rất tươi, nếu tỷ tỷ không ngại có thể đi xin ma ma ở phòng bếp một ít."
Nếu lúc ấy không phải có nha sai của Thuận Thiên phủ tới nhanh thì cho dù chàng có thể giữ được cái mạng này, trên người cũng phải chịu thêm vài vết thương nữa, thậm chí có khi còn không thể tỉnh lại.
"Chu Ngạc là Phó tổng binh Vân Quý, rất giỏi dùng binh, chuyện đầu tiên mà hắn làm lúc được hoàng thượng triệu về giữ chức phủ doãn đầu của Thuận Thiên phủ là ra tay tàn nhẫn để huấn luyện lại các binh sĩ bên dưới. Ngươi phái người đến Thuận Thiên phủ tìm viện binh quả thật là sáng suốt hơn chuyện tới Binh mã ti của Đông thành tìm cứu viện rất nhiều."
Binh mã ti của Đông thành cách Trường An gần hơn, nhưng mà Cố Trường Tấn bỏ gần tìm xa, có lẽ là chàng cũng biết rằng Binh mã ti sẽ đối ứng qua loa cho xong chuyện.
Mà Thuận Thiên phủ thì không giống như thế, Chu Ngạc là người sơ thẩm án tử của Hứa Li Nhi, vốn đã bị quấn vào vụ án nãy, nếu biết rằng Cố Trường Tấn bị mai phục là bởi vì chuyện vụ án của Hứa Li Nhi, chắc chắn sẽ dốc toàn lực để ứng cứu.
Nếu không phải như thế thì sao hắn có thể tới nhanh như vậy?
"Hoàng thượng triệu Chu Ngạc từ Vân Quý về tới Thuận Thiên phủ, nhất định là có dụng ý của ngài. Vị Đại chưởng ấn của Tư Lễ Giám kia còn muốn mượn sức của Chu Ngạc, hiện giờ lại bị Dương Vinh phá rối, mượn sức thì không được ngược lại còn kết thù với nhau."
Đàm Tứ Nguyên nếm ngụm trà, cười nhạo một tiếng: "Đồ ngu ngốc Dương Húc phá hoại chuyện tốt của nghĩa phụ hắn ta, thế này có lẽ cũng là chó cùng rứt giậu nên hiện tại mới bị mê muội đầu óc mà mai phục ngươi ở đường Trường An."
Cố Trường Tấn an tĩnh nghe, vẫn chưa đáp lời.
Chén trà nóng bỏng, sương trắng lượn lờ.
Không biết là Đàm Tứ Nguyên nghĩ đến chuyện gì, nâng tầm mắt lên nhìn Cố Trường Tấn qua làn sương khói, lời nói không rõ ý tứ: "Hôm qua ngươi bị mai phục, có từng hối hận chưa?"
Án tử của Hứa Li Nhi vốn không phải do Cố Trường Tấn xử lý.
Những cái lão bánh quẩy trong Hình Bộ sợ đắc tội với Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ cho nên không dám nhận, lại sợ bị dính phải thanh danh xấu xa nên mới đẩy vụ án tử này vào trong tay Cố Trường Tấn.
Cố Trường Tấn vốn cũng có thể bỏ củ khoai lang phỏng tay này vào trong tay người khác.
Nhưng chàng không làm như vậy, cũng may mà chàng không làm như vậy.
Lúc Đàm Tứ Nguyên đi đến ngục giam tìm người, Kim thị đã mất nửa cái mạng. Lúc ấy cũng chỉ còn treo một hơi chưa chết, chẳng qua là đang ngóng trông một cái công đạo, ngóng trông bọn họ có thể cứu Hứa Li Nhi ra khỏi tay Dương Vinh.
Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ cùng một giuộc, đã cấu kết với nhau làm không ít chuyện việc xấu, không biết mấy năm nay đã hại chết bao nhiêu mạng người.
Trong tông tộc Đàm Tứ Nguyên cũng có hậu bối trẻ tuổi chết trong tay đám tặc tử kia, sau khi được điều đến làm Tả Thị Lang của Hình Bộ, phàm là những vụ án có liên quan đến Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ, ông ta đều phải hỏi qua một lần.
Ông ta là quan tam phẩm, sau lưng có toàn bộ Đàm gia cùng với Hình Bộ chống đỡ vậy nên ông ta mới nắm chắc rồi đối đầu với Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ.
Nhưng Cố Trường Tấn thì lại khác, tuy rằng chàng có tiền đồ vô lương, được hoàng thượng và Đại Tư Khấu coi trọng nhưng dù sao cũng chỉ là thế lực đơn mỏng. Ví dụ như hôm qua, nếu không phải chàng quyết định nhanh chóng, cho người đến Thuận Thiên phủ xin giúp đỡ, thì sao bây giờ có thể ngồi ở đây được?
Đàm Tứ Nguyên không nói rõ ràng nhưng Cố Trường Tấn vẫn biết chuyện ông ta đang hỏi là gì.
Chàng nói: "Hạ quan chưa từng hối hận."
Nói xong chàng lại nắm tay để trên môi ho khan vài tiếng, sau khi tiếng ho khan dừng lại, Cố Trường Tấn chắp tay nói: "Hạ quan đa tạ đại nhân đã chỉ điểm."
Lời nói vừa rồi của Đàm Tứ Nguyên quả thật là đang chỉ điểm cho Cố Trường Tấn.
Ông ta nói đến Gia Hữu Đế, nói đến Chu Ngạc, lại nhắc đến vị Đại chưởng ấn của Tư Lễ Giám kia chẳng qua chỉ đang muốn nói cho chàng biết, hiện giờ Dương Húc cũng đang phải sứt đầu mẻ trán, nhắc chàng chớ có hoảng loạn cũng chớ có sợ hãi.
Lúc trước hoàng thượng sai Quản Thiếu Duy đi đến huyện khác để làm tri huyện, lại ném Cố Trường Tấn vào trong Hình Bộ làm quan thất phẩm tiểu tri sự.
Nhìn thì có vẻ là đang giận chó đánh mèo trừng phạt hai người thiếu niên không biết trời cao đất dày nhưng thật ra là nổi lên ý thưởng thức tài năng, thế nên mới để cho hai người bọn họ đến nơi khó khăn để rèn luyện, mài giũa cho tốt.
Nếu như Cố Trường Tấn bởi vì một trận ám sát ngày hôm qua đã cảm thấy khiếp sợ vậy con đường làm quan của chàng cũng chỉ được đến thế thôi.
May mà người hậu bối này không làm cho ông ta thấy vọng.
Vó ngựa vang lên tiếng "lộc cộc" giòn vang, đèn cung đình bằng sừng dê lung lay tạo ra vệt sáng hình vòng cung trong đêm tối. Sau đó, xa phu "hu" một tiếng, xe ngựa vững vàng dừng lại ở bên ngoài cửa Thừa An, Đàm Tứ Nguyên và Cố Trường Tấn một trước một sau lần lượt bước xuống xe ngựa.
Bên trong cánh cửa Thừa An này là hoàng thành.
Đó là trung tâm quyền lực của nước Đại Dận này, có người quyền lực nhất trong hoàng triều này.
Đàm Tứ Nguyên sửa sang lại đai ngà bên hông mình, quay đầu lại trầm giọng hỏi: "Đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"
Cố Trường Tấn ngước mắt nhìn cung điện nguy nga đang nằm xa ở bên trong hoàng thành, một lúc lâu sau mới rũ mắt xuống chắp tay nói: "Hạ quan đã chuẩn bị tốt."
Sắc trời dần dần sáng lên, trong phòng bếp nhỏ ở Tùng Tư Viện đã đốt lửa từ lâu.
Hôm nay trong Kim Loan Điện sẽ xảy ra cuộc chiến mưa máu gió tanh như thế nào thì Dung Thư không biết, nhưng nàng biết được sau khi hạ triều Cố Trường Tấn sẽ bị vài tên quân sĩ to lớn khiêng về.
Bởi vậy cho nên nàng cũng đã chuẩn bị tốt, liên hoa tô, bánh đậu đỏ, bánh gạo nếp chưng lạnh, nấu đầy một sàng.
Ngày hôm qua Cố Trường Tấn không uống canh sâm hầm, sau khi đưa về Dung Thư đã phân ra cho Trương ma ma, Doanh Nguyệt, Doanh Tước ăn chung.
Thật ra nàng cũng đã đoán được có lẽ Cố Trường Tấn sẽ không uống, kiếp trước nàng thấy đau lòng bởi vì chàng phá án gian khổ, đã dùng không ít nguyên liệu nấu ăn quý giá hầm canh cho chàng, có điều chàng vẫn không muốn ăn.
Về sau Trương ma ma nhắc nhở nàng, nói là có lẽ cô gia không muốn cô nương lấy của hồi môn của mình để giúp đỡ nên mới không chịu ăn.
Sau đó Dung Thư làm đồ ăn cho Cố Trường Tấn, toàn dùng những thứ mà trong phòng bếp có sẵn.
Cố gia nhà nghèo, không có nhiều tiền tài, bổng lộc của Cố Trường Tấn cũng không nhiều lắm vì thế nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp đều là mấy nguyên liệu tự nhiên không cần tiêu tốn chút tiền bạc nào.
Nhưng chỉ cần dùng mấy thứ này để làm thức ăn thì Cố Trường Tấn sẽ ăn hết.
Mấy món điểm tâm mà phòng bếp nhỏ làm vừa rồi tất nhiên không phải là để dành cho Cố Trường Tấn, chờ đến buổi chiều chàng bị khiêng về, Dung Thư thân là thê tử nhất định phải ở bên để chăm sóc, mấy món điểm tâm kia là nàng chuẩn bị đến lúc đó lại ăn.
Dung Thư phe phẩy cây quạt trong trong tay, sai Doanh Nguyệt đi đến phòng bếp lớn để lấy nguyên liệu nấu ăn về.
"Lấy đồ vật trong phòng bếp lớn để nấu nồi canh cho Nhị gia, canh gì cũng được, Cố Trường Tấn không kén ăn, tiện hầm thêm một chút cháo thịt băm nữa." Dung Thư dừng lại một chút, nhớ tới bộ dạng thảm hại của Cố Trường Tấn lúc bị khiêng về, nhất thời cảm thấy có chút đồng tình, lại chậm chạp bổ sung một câu: "Bỏ thêm một chút táo đỏ và cẩu kỷ tử vào trong canh nữa, ừ, bổ máu."
Phòng bếp lớn nằm ở đầu bên kia của Lục Mạc Đường, Doanh Nguyệt tuân lệnh đi ra khỏi cửa, đi đến nửa đường gặp phải một cô nương đang xách hộp tròn đựng đồ ăn đang đi từ một đầu khác tới.
Cô nương kia nhìn thấy Doanh Nguyệt lập tức gọi một tiếng: "Doanh Nguyệt tỷ tỷ."
Cô nương này họ Lâm, tên là Thanh Nguyệt, là chất tôn nữ nhà ngoại của An ma ma ở Lục Mạc Đường, sau khi phụ mẫu song vong đã tới Cố gia ở với An ma ma, hiện giờ đang hầu hạ ở trong Lục Mạc Đường.
Hôm qua Dung Thư trở về, An ma ma nghe nói Trương ma ma bị bệnh đã sai Lâm Thanh Nguyệt đến đây đưa canh cho Trương ma ma.
An ma ma là ma ma quản sự ở Cố phủ, Lâm Thanh Nguyệt là thân thích của An ma ma, lại là người của Lục Mạc Đường, tất nhiên Doanh Nguyệt có ý muốn thân cận. Vừa lúc tên của hai người đều có chữ "Nguyệt", mới trò chuyện không đến thời gian một chén trà nhỏ đã trở nên rất quen thuộc.
Doanh Nguyệt mỉm cười đi qua, hất cằm về phía hộp đồ ăn Lâm Thanh Nguyệt cầm trên tay, nói: "Thanh Nguyệt muội muội đi đưa canh cho Trương ma ma à?"
Lâm Thanh Nguyệt cong cong mi mắt nói: "Hôm nay không đưa canh, hôm qua Trương ma ma còn ho vài tiếng, An ma ma cho ta một phương thuốc dân gian nấu ít thuốc, đưa sang cho Trương ma ma thử xem."
Vẻ mặt Doanh Nguyệt cảm kích: "Thanh Nguyệt muội muội đúng là có lòng."
Lâm Thanh Nguyệt nghe vậy vội xua tay, không dám nhận :"Tỷ tỷ nói vậy là đề cao ta quá rồi, ta chỉ là nghe lệnh hành sự thôi, không dám kể công."
Nàng ta nói lời khiêm tốn xong, lại hỏi: "Tỷ tỷ đang muốn đi đến chỗ nào vậy?
Doanh Nguyệt lập tức nói cho nàng ta biết chuyện nàng ấy muốn đi đến phòng bếp lớn để lấy nguyên liệu, suy nghĩ một lát lại hỏi: "Muội muội có biết Nhị gia thường thích ăn những cái gì không?
Ánh mắt Lâm Thanh Nguyệt chợt lóe, cười nói: "Tỷ tỷ hỏi vậy là đúng người rồi. Nhị gia nhà chúng ta thích nhất là ăn gan heo, dạ dày heo linh tinh. Hôm nay phòng bếp lớn cũng có gan heo, ta xem qua cũng rất tươi, nếu tỷ tỷ không ngại có thể đi xin ma ma ở phòng bếp một ít."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.