Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Chương 20:

Bát Nguyệt Vu Hạ

16/05/2024

@Cố Trường Tấn nói: “Không, nàng ngủ rất yên tĩnh.”@

Dung Thư đứng dậy đi tới bên cửa sổ, bên ngoài nắng thu rực rỡ, bầu trời trong xanh, quả là một ngày đẹp trời.

Nhưng nàng không có thời gian để thưởng thức, nàng chỉ đi loanh quanh nghĩ xem nên nói như thế nào để Cố Trường Tấn không nghi ngờ.

Nàng nghĩ về điều này suốt cả một ngày.

Buổi tối lúc nàng đi ngủ, tóc được lau khô một nửa, nàng để Doanh Nguyệt và Doanh Tước ra ngoài.

Buổi trưa và buổi tối Cố Trường Tấn đã châm kim hai lần, hai lần châm này cũng không cần phiền Dung Thư “giúp đỡ”.

Bữa trưa Tôn Đạo Bình ăn một hộp bánh nếp đậu đỏ ngọt ngào, sau khi nghe Doanh Nguyệt thở dài nói Dung Thư ngày hôm qua ngủ không ngon, nàng ấy mềm lòng để Thường Cát giúp đỡ nàng ấy thay Dung Thư.

Vì thế, Dung Thư và Cố Trường Tấn không gặp nhau kể từ buổi sáng hôm đó.

Dung Thư đi đôi giày mềm hình con bướm đến đầu giường bạt bộ, lên tiếng nói chuyện với Cố Trường Tấn: “Lang quân, ta muốn lấy gối mặt trăng trên giường.”

Cố Trường Tấn ừ một tiếng, cũng không ngước mắt lên, chàng hơi nghiêng đầu, đưa tay vào bên trong.

Đáng tiếc gối mặt trăng nằm ở phía trong giường, tay Cố Trường Tấn có dài đến đâu cũng không với tới được, chàng đành nói: “Phu nhân tự mình lên giường lấy đi.”

Nghe vậy Dung Thư cởi giày, vòng qua người chàng lấy gối mặt trăng, rồi lại vòng qua người chàng xuống giường.

Lúc vòng qua người chàng, chàng ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người nàng.

Cố Trường Tấn bị mùi thơm nhàn nhạt làm cho xao động, tim đập “thình thịch” hỗn loạn, chàng mím môi, cụp mắt xuống, vẻ mặt không thay đổi mà áp chế sự rung động không an phận kia.

Dung Thư ôm gối mặt trăng, trở lại tràng kỷ.

Nàng thậm chí còn không thổi tắt đèn, chỉ ngồi đó bất động.

Cố Trường Tấn ngước mắt nhìn nàng, nói: “Phu nhân có lời gì muốn nói sao?”

Dung Thư gật đầu, cười nói: “Mấy ngày trước khi về nhà mẫu thân, thiếp nghe phụ thân nhắc đến lang quân đang bận xử lý án sự, hôm nay lại nghe lang quân cho Hoành Bình đi Xương Bình Châu, vì vậy không khỏi lại nghĩ đến vụ án đó.”

Cố Trường Tấn nhìn nàng, thấy tóc tiểu cô nương ướt một nửa, ngoại y thêu nhánh cây hải đường, cằm thon dựa lên gối mặt trăng trong lòng ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết rõ ràng không hề trang điểm lại giống như một viên ngọc sáng, vô cùng bắt mắt.

“Hoàng thượng đã hạ lệnh cho Hình Bộ phúc thẩm, vài ngày nữa sẽ giải quyết xong.” Chàng cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: “Lần này, chính hoàng thượng đã tự tay đốc thúc, tuyệt đối sẽ không để người vô tội chết oan ức."

“Theo thiếp biết, đây vẫn là công lao của lang quân. Nếu lang quân không mang theo vết thương vào cung, vụ án này đã không được hoàng thượng để ý."

Dung Thư cười tươi ca ngợi Cố Trường Tấn, rồi tiếp tục nói: “Nghe nói thúc thúc của Dương Vinh có chức vụ trong Tư Lễ Giám nên hắn mới hống hách như vậy.”

“Mười tám năm trước thúc thúc của hắn Dương Húc từng làm giám sát thuế ở phủ Dương Châu, thiếp nghe lão ma ma của Thẩm gia nói Dương công công rất thích nghe hí kịch, lúc rời Dương Châu đã nhận một người nghĩa tử từ trong gánh hát, nghĩa tử của hắn ta lúc sau lại theo hắn ta vào cung, trở thành thái giám, không biết bây còn ở trong cung hay không.”

Đây hẳn là câu nói dài nhất mà Dung Thư nói với Cố Trường Tấn.

Cố Trường Tấn không ngắt lời nàng, chỉ yên lặng lắng nghe, đôi mắt đen nhánh chậm rãi di chuyển từ chiếc chăn trên người đến gương mặt nàng, nhìn chằm chằm nàng một lúc.

Chàng rất hiểu cách thấy mầm biết cây (2), ếch ngồi đáy giếng.

Dung Thư bị chàng nhìn chằm chằm lúc lâu, nàng không nhịn được dùng đầu ngón tay nhéo gối mặt trăng trong lòng.

Đương nhiên động tác nhỏ này không tránh khỏi được ánh mắt của Cố Trường Tấn.

Nhưng vẻ mặt chàng không thay đổi, sau khi suy nghĩ một lúc, theo lời nàng nói: “Có ba người nghĩa tử của Dương Húc đang ở trong cung, còn có sáu người được gửi đến những địa phương khác. Những người được hắn ta nhận làm nghĩa tử không ai là người bình thường. Người mà nàng nhắc tới đương nhiên vẫn còn, nhưng không biết vẫn ở trong cung hay đã bị đưa ra ngoài nhậm chức.”

Khi chàng nói chuyện, giọng nói đều đều, tốc độ nói không quá nhanh cũng không quá chậm, sắc mặt cũng bình thản, giống như đang thật sự cùng Dung Thư tán gẫu chuyện gia đình.

Cho đến khi ngón tay Dung Thư véo gối mặt trăng thả lỏng, chàng ngoài ý muốn hỏi: “Phu nhân vì sao lại có hứng thú với nghĩa tử của Dương Húc?”

Những ngón tay buông lỏng của Dung Thư lại véo gối mặt trăng.

“Thiếp thích xem hí kịch. Dương Châu từng có một gánh hát nổi tiếng, chủ gánh hát chính là dưỡng phụ của nghĩa tử kia, lão ma ma nói với ta nghĩa tử của chủ gánh hát rất có tài, đáng tiếc là bạch nhãn lang. Hắn ta biết bản thân được Dương công công coi trọng, lập tức bỏ lại nghĩa phụ, vào kinh cùng Dương công công. Lang quân nói hắn ta còn ở đó, sau khi vào kinh hắn ta chắc chắn sống trong vinh hoa phú quý, thảo nào lúc trước có thể nhẫn tâm như vậy.”

Nói đến đây, tiểu nương tử cười, đặt gối mặt trăng xuống, nói: “Hôm nay thiếp nói nhiều rồi, cũng đã muộn, lang quân hãy nghỉ ngơi đi.” Nàng đứng dậy định đi thổi đèn.

Cố Trường Tấn lại nói: “Phu nhân có biết sau đó chủ gánh hát xảy ra chuyện gì không?”

Dung Thư dừng lại một lúc lâu, cau mày nói: “Chết rồi, lão ma ma nói gánh hát xảy ra hỏa hoạn, cả chủ gánh hát và người trong gánh hát đều chết trong đám cháy đó.”



Chết trong đám cháy.

Ánh mắt Cố Trường Tấn thay đổi, bỗng dưng mím chặt môi.

Họ chết trong đám cháy.

Ánh mắt Cố Trường Tấn biến đổi, môi đột nhiên mím chặt.

Phụ thân và huynh muội trên danh nghĩa của Cố Trường Tấn đã chết trong một trận cháy rừng.

Dung Thư vốn không muốn nhắc tới chuyện chủ gánh hát chết như thế nào, nhưng Cố Trường Tấn lại giống như kiếp trước, cùng hỏi một vấn đề.

Nàng chỉ có thể trả lời lại.

Ở kiếp trước, vụ án của Hứa Li Nhi đã được giải quyết, sau khi Dương Vinh bị kết án treo cổ, oan khuất của Hứa Li Nhi và Kim thị được rửa sạch hoàn toàn.

Đáng tiếc rằng Kim thị bị thương nặng, bà ta đã rời khỏi nhân gian vào ngày án chết được tuyên án.

Sau đó Hứa Li Nhi cũng...

Kể từ khi Gia Hữu Đế ra lệnh cho Hình Bộ phúc thẩm, vụ án của Hứa Li Nhi được toàn bộ người trong kinh thành biết đến. Dù sao nó cũng được hoàng thượng tự tay đốc thúc, tất cả bá tánh ở phủ Thuận Thiên đều đang theo dõi.

Vào ngày Kim thị qua đời, một số bá tánh bất bình đã ném đá vào Dương Vinh khi hắn bị đưa đến ngục Đại Lý Tự, còn bị phiên tử Đông xưởng đánh đập.

Dung Thư luôn cư xử đúng mức trước mặt Cố Trường Tấn, nhưng sau khi nghe về việc tàn bạo mà Đông xưởng làm, nàng không nhịn được lên án Dương Húc và người dưới trướng hắn ta, rồi lại nói đến việc lão ma ma nghe được câu chuyện xưa đó.

Lão ma ma đã lớn tuổi, không nhớ nổi nghĩa tử của chủ gánh hát kia rốt cuộc tên họ là gì.

Khi đó, Dung Thư chỉ nhớ tới nên mới nhân tiện nhắc đến, không ngờ Cố Trường Tấn nghe xong lập tức đi thư phòng, sáng sớm hôm sau đi Hình Bộ, đến đêm khuya mới trở lại.

Nàng mơ hồ cảm thấy lúc đó chàng hẳn là đi tra tên người nghĩa tử kia.

Hiện tại Dung Thư đã biết nghĩa tử đó là ai, nhưng nàng không thể nói ra, chỉ có thể đợi Cố Trường Tấn tự mình đi điều tra.

Nàng hiểu rõ Cố Trường Tấn, hai người họ nhìn như phu thê, nhưng thực ra chàng không hề tin tưởng nàng.

Ngay cả khi nàng nói ra tên người đó, chàng cũng sẽ tự đi xác minh. Còn không bằng ngây thơ mờ mịt giống như kiếp trước, chàng vốn là người có lòng dạ sâu sắc, rất nhanh sẽ nhận ra chỗ kỳ lạ, phái người đi điều tra.

Dung Thư đoán không sai, Cố Trường Tấn thực sự muốn phái Thường Cát đi điều tra.

Có rất nhiều chứng cứ phạm tội trên thế gian đều bị chôn vùi trong biển lửa.

Trận hỏa hoạn ở gánh hát đó cực kỳ không bình thường, một gánh hát có ít nhất mấy chục người, mặc kệ lửa lớn cỡ nào, cũng không thể không có một người sống sót.

Chàng đã có suy đoán trong lòng, nhưng phải điều tra rõ ràng chân tướng của trận hỏa hoạn đó mới có thể xác định.

Rõ ràng lời gọi Thường Cát vào đã đến bên miệng, nhưng chàng nhìn thoáng qua tiểu cô nương tóc đen xõa ra đang đứng bên cạnh đèn, những lời ấy quanh quẩn nơi đầu lưỡi một vòng lại bị nuốt ngược vào trong.

Ngày mai rồi nói sau, chàng nghĩ.

Dung Thư thấy chàng không nói gì, suy nghĩ kỹ càng rồi nói: “Lang quân còn muốn hỏi gì sao? Nếu không còn, thiếp thổi đèn?”

Cố Trường Tấn đồng ý.

Dung Thư cúi người, thổi một cái, cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Cửa sổ bên trường kỷ đã sớm buông mành trúc xuống, Dung Thư ôm gối mặt trăng, chưa đến một nén hương đã ngủ say.

Có lẽ vì nhắc đến lão ma ma Thẩm gia với Cố Trường Tấn, Dung Thư đã mơ thấy bà ấy.

Nàng sinh ra ở Dương Châu, khi ngoại tổ phụ hấp hối, Thẩm thị sắp sinh, bà ấy vội vã trở về Thẩm gia cũng chỉ có thể thấy ngoại tổ phụ lần cuối cùng.

Thẩm thị buồn đến mức mấy ngày đêm không nghĩ đến chuyện ăn uống, chỉ quan tâm đến tang sự của ngoại tổ phụ.

Dung Thư lúc đó sinh ra, tuy sinh đủ tháng nhưng dù sao hai mẫu tử cũng có mối liên hệ, lúc nàng sinh ra lập tức sinh bệnh nặng. Đương nhiên, một số đạo sĩ nói vì nàng sinh ra vào tết trung nguyên, bát tự nhẹ, mệnh thủy âm nên nàng vừa mới sinh đã bị ác quỷ đeo bám.

Cũng chính bởi vì bát tự ấy mà Dung Thư ở trong hầu phủ không được Dung lão phu nhân yêu thích. Lão thái thái bất kể bị đau đầu hay trở bệnh đều nghĩ rằng do nàng gây ra.

Khi Dung Thư bốn tuổi, lão thái thái bị ngã ở Hà An Đường gãy xương chân, bà thậm chí còn mời một vị đạo sĩ đến phủ để làm phép. Vị đạo sĩ ấy chắc chắn rằng tai họa đang ở trong Thanh Hành Viện, phải làm phép trong Thanh Hành Viện bảy ngày mới có thể giữ cho nhà Dung gia bình an.

Gần như chỉ thẳng tay gọi Dung Thư là mầm tai họa.



Thẩm thị tức giận đến mức cho người đuổi đạo sĩ đi. Dung lão phu nhân đương nhiên rất tức giận buộc Thẩm thị mang nàng đến thôn trang.

Nhưng sao Thẩm thị có thể bằng lòng? Bà ấy không nói một lời mang Dung Thư về nhà mẫu thân.

Nhưng dù bà ấy cũng là Hầu phu nhân của phủ Thừa An Hầu, làm sao có thể ở Dương Châu suốt được? Sau khi người của Hầu phủ đến vài lần, cữu cữu đã thuyết phục mẫu thân quay về và để nàng ở lại Dương Châu.

“Dù sao Chiêu Chiêu ở Hầu phủ cũng không vui, chẳng bằng ở lại với ta, chờ nàng đến tuổi bàn chuyện hôn nhân, trở lại kinh thành cũng không muộn.”

Dung Thư từ đó ở lại Thẩm gia, đến khi mười ba tuổi mới trở lại kinh thành.

Trước khi Thẩm thị rời đi, bà ấy đã tự tay làm một cái gối mặt trăng cao bằng người nàng.

Chiếc gối mặt trăng đó, bên ngoài căng phồng, được làm rất tinh xảo, ôm vào trong lòng thơm tho mềm mại, giống như trong vòng tay của mẫu thân.

Trong mắt đong đầy nước mắt, Thẩm thị mỉm cười và nói với nàng: “Nếu Chiêu Chiêu của chúng ta nhớ nương, hãy ôm chiếc gối mặt trăng này. Nương mỗi năm sẽ về Dương Châu thăm con, đợi con trưởng thành, nương sẽ đón con trở về.”

Tiểu Dung Thư ngoan ngoãn gật đầu.

Nàng cũng không dám khóc, cữu cữu bảo với nàng, nếu nàng khóc, mẫu thân sẽ đau lòng. Nếu mẫu thân đau lòng không rời đi, Thẩm gia và mẫu thân sẽ chịu khổ.

Dung Thư luôn cố gắng kìm nước mắt, nhưng khi bóng dáng của Thẩm thị biến mất ở cổng thùy hoa, nàng rốt cuộc không kìm được nữa, nước mắt rơi xuống “lạch cạch”, “lạch cạch”.

Nàng nâng đôi chân ngắn cũn của mình chạy theo Thẩm thị.

Mấy ngày gần đây ở Dương Châu tuyết rơi nhiều, trên mặt đất tuyết đọng lại thành lớp bọt tuyết dày, dẫm lên tạo ra tiếng “kẽo kẹt” “kẽo kẹt”.

Dung Thư ôm gối mặt trăng, còn mặc giống như cục bông nhỏ, đương nhiên không chạy nhanh được, chạy vài bước đã vấp ngã, một chiếc giày rớt vào trong tuyết cũng không nhận ra.

Một gót chân nhỏ trần trụi cứ như thế chạy đến cổng thùy hoa.

Trên thực tế, nàng không quan tâm người khác nói nàng xui xẻo, cũng không quan tâm tổ mẫu có thích nàng hay không, phụ thân thờ ơ, nàng chỉ cần mẫu thân là đủ.

Có thể cùng đưa nàng trở về không?

Nàng ở lại Thanh Hành Viện sẽ không đi đâu cả.

Chỉ là Thẩm thị đã đi mất bóng dáng từ lâu.

Gió bắc gào rú, dường như chỉ còn có mình nàng ở trong thế giới trắng xóa ấy.

Dung Thư ôm lấy gối mặt trăng, quay mặt về hướng Thẩm thị rời đi, giọng nói non nớt mang theo cả tiếng khóc nghẹn ngào, cố chấp hét lên: “Nương nhất định phải trở về thăm Chiêu Chiêu! Nương không được quên Chiêu Chiêu đâu đấy!”

...

Khi Dung Thư tỉnh dậy, mũi nàng hơi nghẹt và giọng nói hơi khàn. Nàng không biết vì cái lạnh ban đêm hay vì giấc mơ kia.

Giấc mơ luôn có thể phóng đại cảm xúc của con người đến cực điểm.

Rõ ràng nàng còn nhớ lúc mẫu thân đi, nàng không đau khổ giống như trong mơ.

Mẫu thân mỗi năm đều quay lại Dương Châu thăm nàng, ở lại đó hai tháng.

Cữu cữu đối xử với nàng rất tốt, mặc dù thường xuyên bận rộn không thấy bóng dáng, nhưng mỗi khi có thời gian rảnh đều sẽ ở trong phủ cùng nàng. Mùa hè dẫn nàng hái đài sen, mùa đông sẽ cùng nàng chơi ném tuyết. Nói là cữu sanh, thật ra không khác gì phụ tử.

Những ngày tháng ở Dương Châu trừ việc mẫu thân không ở bên cạnh, cũng không có gì không tốt.

Dung Thư suy nghĩ, có lẽ vì kiếp trước nàng không thể buông tha mẫu thân, cho nên trong mộng tất cả cảm xúc áp lực đều tuôn ra.

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc đó, khi vừa tỉnh dậy nàng vẫn còn hơi choáng váng, vì vậy nàng chỉ ngồi ôm gối mặt trăng để tỉnh ngủ. Đúng lúc đó đột nhiên nàng nghĩ đến việc gì đó, lập tức nhìn sang bên phải.

Quả nhiên, Cố Trường Tấn đã tỉnh giấc từ lúc nào, ngồi tựa vào gối dựa trên giường, mái tóc đen xõa xuống vai, ánh mắt trong veo bình tĩnh.

Khi Dung Thư nhìn sang, chàng cũng nhìn lại.

Dung Thư nhìn chằm chằm vào đôi mắt bình tĩnh của chàng một lúc, sau đó nói với giọng hơi khàn: “Hôm qua thiếp có nói gì trong lúc ngủ không?”

Cố Trường Tấn nói: “Không, nàng ngủ rất yên tĩnh.”

Chú thích:

1. thấy mầm biết cây: nhìn sự vật khi nó mới xuất hiện có thể đoán được tương lai của nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook