Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta
Chương 21:
Bát Nguyệt Vu Hạ
16/05/2024
◎ Chàng không nên quá quan tâm đến chuyện của Dung Thư. ◎
Bên ngoài trời đã sáng hẳn, bên dưới hiên nhà truyền đến tiếng nói đứt quãng của Trương ma ma.
Dung Thư yên lòng, cười cười nói:
"Vậy thì tốt rồi, một lát nữa lang quân đi thư phòng thì ta sẽ để các ma ma tiến vào, miễn cho làm trễ nải chuyện của chàng." Nói xong liền cách cửa sổ đáp lại một tiếng.
Ba người Trương ma ma nối đuôi nhau tiến vào trong phòng, nào là múc nước giặt khăn. Sau một hồi chuẩn bị sẵn sàng, Dung Thư liền hỏi Cố Trường Tấn có cần phải để Thường Cát cùng Tôn y chính vào nhà dìu chàng đến thư phòng không.
Cố Trường Tấn mở mắt nhìn nàng nói:
"Không cần gọi y vào đây, một lát nữa ta để bọn họ ra ngoài đợi là được rồi."
Ý này chính là không cho bọn họ vào nhà.
Dung Thư nghĩ một hồi liền tự mình đi qua đỡ chàng, nàng nói:
"Thiếp thân đỡ lang quân ra khỏi phòng."
Hôm nay nàng mặc kiện áo Yên La có thêu nhánh Ngọc Lan, bên dưới nổi bật lên là bộ váy đỏ thêu chỉ vàng. Lúc cử động mềm mại uyển chuyển tựa như mạ vàng phù đan, hoa mai doanh động.
Cố Trường Tấn vốn dĩ muốn nói không cần đâu, nhưng lại không biết vì sao khi nhớ tới hai câu nàng nói nhỏ vào lúc nửa đêm kia, hiếm thấy xuất hiện chút chần chừ.
Cũng vì chút chần chừ này mà Dung Thư đã duỗi cánh tay tới, nàng vững vàng nâng cùi chỏ của chàng qua một lớp y phục.
Mười ngón tay của thiếu nữ thon dài như được tỉ mỉ gọt giũa ra, nhưng lúc dìu chàng lại không hề hiện ra yếu đuối.
Hôm qua lúc nàng cho hắn dựa vai cũng là như thế, rõ ràng tay chân nhỏ nhắn nhìn vô cùng yếu đuối không thể ra hứng gió, nhưng dưới lòng bàn tay lại không hề yếu mà mạnh mẽ đến lạ thường.
Lời từ chối đến bên miệng của người nam nhân cuối cùng vẫn dừng tại đầu lưỡi.
Cùng lúc đó, lúc nàng xích lại gần chàng thì trái tim trầm ổn bấy lâu nay của chàng lại lần nữa không thể khống chế đập loạn nhịp.
Chỉ là định lực của chàng vượt xa người thường, thần sắc bất động như núi, lạnh lùng tựa như băng, trong đôi mắt chàng chưa hề xuất hiện chút gợn sóng nào. Phảng phất như trái tim đang loạn nhịp kia cũng không phải là của chàng.
Lúc chuẩn bị ra khỏi phòng, Cố Trường Tấn không biết nghĩ đến cái gì dừng bước chân lại một chút, cũng không nhìn Dung Thư. Chỉ là tròng mắt thoảng qua nghiêng đầu nói:
"Ngày lại mặt hôm đó, phu nhân vì chuyện của ta mà không thể ở bên cạnh nhạc phụ và nhạc mẫu nhiều hơn. Nếu phu nhân nhớ họ thì có thể về thăm, chỗ này của ta đã có Tôn y chính chăm sóc, nàng không cần quan tâm."
Chuyện về hầu phủ Dung Thư đã sớm nói cho mấy người Danh Tước rồi. Đến cả việc ngày nào về cũng đều đã nghĩ kỹ. Chỉ là nàng không nghĩ tới nàng còn chưa miệng mà Cố Trường Tấn đã chủ động nhắc tới.
Khóe môi nàng cười lên để lộ lúm đồng tiền sâu, nàng nói:
“Chờ sức khỏe của lang quân tốt lên, có thể trở về Hình bộ phá án thì thiếp thân lại trở về Hầu phủ thăm a nương cùng phụ thân cũng không muộn.” Có lẽ cũng sẽ không kéo dài đến bốn năm hôm đâu.
Cố Trường Tấn im lặng một lúc mới nhẹ nhàng gật đầu.
Trong viện hầu gần nửa canh giờ, Tôn Đạo Bình cùng Thường Cát cuối cùng cũng thấy phu thê hai người ra khỏi phòng rồi. Hai người bọn họ bước lên phía trước đến, một trái một phải đỡ Cố Trường Tấn đi ra.
Tôn Đạo Bình một mặt dìu Cố Trường Tấn, một mặt nghĩ ngợi linh tinh:
"Đều nói nóng vội ăn không được đậu hũ nóng, lúc này mới thi châm được hai ngày mà Cố đại nhân đã gấp gáp xử lý chuyện công vụ rồi. Ngài không nên cậy mạnh như vậy. Thôi thôi, bách tính có quan phụ mẫu như ngài thì cũng coi là chuyện may mắn. Lúc hạ quan tài thì cũng chỉ tốn chút tâm tư thôi."
Ba người dưới sự lải nhải của Tôn Đạo Bình chậm rãi đi đến thư phòng.
Thư phòng hết thảy đã thu dọn sẵn sàng, những văn thư quan trọng Thường Cát đã cất giấu kỹ càng vào hôm qua.
Kỳ thật Tôn Đạo Bình là kẻ không thể nhìn thấu được lòng người, trong mắt của Thường Cát thì thiếu niên này chính cũng chỉ là một hết mực hướng về y học mà thôi, cũng không cần cố ý đề phòng.
Chỉ là chủ tử làm việc trước nay đã quen cẩn thận nên mặc kệ lúc nào, ở đâu đều muốn cẩn thận cực hạn.
Lúc này mới thu dọn một lượt.
Tôn Đạo Bình như thường lệ châm cứu cho Cố Trường Tấn, Sau khi thi châm xong liền không muốn trì hoãn dù chỉ một chút mà chạy thẳng về hướng phòng bếp.
Y vừa đi, Cố Trường Tấn liền phủ thêm y phục đi về phía án thư phân phó Thường Cát:
"Mài mực đi, lát nữa ngươi tự mình đi đưa phong thư này gửi đến chỗ của Chuy Vân bên kia."
Trước đó vài ngày Chuy Vân có đi phủ Dương Châu điều tra chuyện của Dung Thư, bây giờ còn chưa rời khỏi đó.
Tôn Đạo Bình lúc rời đi dặn đi dặn lại không cho phép Cố Trường Tấn đi xuống giường.
Thường Cát lại nhớ tới dáng vẻ của tiểu thiếu niên hận không thể đem ‘Không ưng thuận giường’ bốn chữ này khắc vào cái trán liền nhịn không được nói:
"Thư này nếu không vội, bằng không chủ tử đợi qua thêm hai ngày lại viết đi tiếp."
Cố Trường Tấn mắt cũng không thèm nhấc liền trả lời:
"Đây là tin gấp, để người của dịch trạm đưa đến Dương Châu càng nhanh càng tốt."
Thường Cát nghe xong lời này liền biết, chuyện muốn để Chuy Vân đi xử lý nhất định không thể coi thường nên cũng không khuyên thêm. Hắn lưu loát tiến lên mài mực cho chủ tử.
Cố Trường Tấn nâng bút mực lên sau đó viết xuống năm chữ trên giấy-----------
Dương Húc, hí lâu, lửa.
Thường Cát cất thư sau đó vội vã đi ra ngoài, trên đường gặp Hoành Bình trở về với dáng vẻ vô cùng mệt nhọc, bận bịu, nên liền vỗ vai của cậu ta nói:
"Ngươi trở về thật đúng lúc, chủ tử trong thư phòng, ngươi nhanh đến hầu hạ chủ tử đi."
Hoành Bình kinh ngạc:
"Chủ tử không ở trong Tùng Tư viện?"
Thường Cát cảm thán một tiếng:
"Tính tình của chủ tử ngươi cũng không phải không biết, đã khi nào ngươi thấy chủ tử thân cận với nữ tử nào chưa? Thiếu phu nhân ở tại Tùng Tư Viện......"
Thứ làm cho Hoành Bình không kiên nhẫn nghe nhất chính là nghe Thường Cát nói dông dài những lời này, hắn nâng chân muốn đi lại bị Thường Cát kéo lại.
Hắn nhìn trái rồi lại ngó phải một hồi mới hạ giọng nói:
"Ta phải đi truyền tin cho tên đó, ngươi có gì muốn nói với hắn không ?”
Hoành Bình vừa nghe là biết tên đó là Chuy Vân, lạnh lùng nói:
"Để hắn uống ít rượu lại thôi, đừng có đánh mất mạng của hắn."
Thường Cát cười "Hắc hắc" một tiếng:
"Được rồi, ta đi đây." Nói rồi hắn liền sải bước đi thật.
Hoành Bình trở về Cố phủ trực tiếp thẳng đến thư phòng báo cáo với Cố Trường Tấn:
"Hứa Li Nhi cùng với Dương Vinh đã được đưa vào đại lao Hình bộ rồi ạ. Hoàng Thượng đã phái hai mươi người của Kim Ngô Vệ theo người của Hình bộ đi bắt người, suốt đoạn đường đi gió êm sóng lặng."
Gia Hữu đế gõ trống khua chiêng phái ra Kim Ngô Vệ như thế thì rõ ràng ông ta muốn nhúng tay vào vụ án này, nên người của Hán vệ đương nhiên là không dám ra tay.
Cố Trường Tấn nói:
"Hứa Li Nhi trước mắt vẫn ổn chứ?"
"Trên người có chút thương tích, tả thị lang đại nhân đã để người xem qua rồi ạ. Nói là không nghiêm trọng lắm, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ khỏe thôi."
Cố Trường Tấn gật đầu:
"Mấy ngày nay ngươi vất vả chút, cố gắng chạy qua Hình bộ bên đó vài lần, nếu có tin tức liền lập tức chuyển về. Được rồi, ngươi đã một đêm không chợp mắt rồi nên đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Hoành Bình tuân lệnh xong nhưng lại không hề dời bước chân, hắn đứng nguyên tại chỗ nói:
"Còn có một chuyện đó là lúc thuộc hạ trên đường đi đến Thượng Kinh có gặp phải một người, nhìn hình dáng của người nọ cực kỳ giống với người tặng lễ vật cho chủ tử vào đêm đại hôn. Thuộc hạ trong lòng sinh nghi, liền vụng trộm theo dõi nhưng không ngờ lại bị hắn bỏ lại, nghĩ đến có lẽ do phát giác được thuộc hạ theo sau."
Cố Trường Tấn híp híp mắt.
Hoành Bình là người có võ công lợi hại nhất trong mấy người, tính tình cũng ổn trọng nhất. Nếu hắn muốn theo dõi người khác thì bình thường sẽ không thất thủ. Như vậy chỉ có thể nói rõ một điều chính là người kia võ nghệ cao cường, lại vô cùng cảnh giác.
Rốt cuộc sẽ là ai?
"Có lẽ mục đích của hắn cũng giống ngươi, sợ Hứa Li Nhi nửa đường gặp nạn nên mới hộ tống một đoạn. Lần này ngươi có nhìn rõ mặt của hắn ta hay không?"
Hoành Bình lắc đầu nói:
"Người kia vô cùng cảnh giác, thuộc hạ chưa đến gần hắn thì hắn đã lách vào bên trong phố xá sầm uất, không thấy tung tích. Căn cứ thân hình và bước đi của hắn, thuộc hạ đoán hắn có lẽ là một nội thị."
Nội thị?
Ánh mắt Cố Trường Tấn ngưng đọng lại, trầm ngâm một lát sau mới chậm rãi nói: "Lúc ngươi theo dõi ở Hình bộ có lẽ sẽ gặp lại hắn ta, đến lúc đó chớ có đánh rắn động cỏ. Không cần biết hắn là ai, chỉ cần biết rõ hắn rời đi lúc nào, đi về phía cục nào trong hai mươi tư cục là được rồi."
Chủ tớ hai người nói xong Hoành Bình liền ra phòng.
Cố Trường Tấn nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu bỗng dưng lại nghĩ tới lão ma ma mà Dung Thư nhắc tới.
Chuy Vân có đề cập qua trong thư, trưởng nữ Thừa An hầu khi còn bé là ở Dương Châu, cữu cữu của nàng đặc biệt vì nàng tìm một ma ma dạy lễ nghi quy củ giáo dưỡng.
Vị ma ma đó cũng đã từng nhậm chức trong cung nhưng về sau lại xin lui về quê cũ.
Đến năm Dung Thư mười một tuổi thì không còn bên cạnh nàng nữa, Thẩm Trị lại tiếp tục mời ma ma khác về dạy nàng nhưng lại bị Dung Thư cự tuyệt. Nghĩ đến tình cảm của nàng và lão ma ma lúc trước chắc phải rất sâu đậm.
Vị ma ma đó chắc hẳn là vị “Lão ma ma” mà hôm qua nàng ấy nhắc đến?
Tối qua, hai câu nàng nói trong tiếng khóc lúc nói mớ là vì cớ gì? Chẳng lẽ...... Nàng nhớ mẫu thân?
Những dòng suy nghĩ lung tung này vừa mới thoát ra thì vẻ mặt Cố Trường Tấn lập tức giật mình, chàng nhíu mày mím môi nhanh chóng đánh tan đi cái suy nghĩ râu ria này.
Không nên quá chú ý đến chuyện của Dung Thư.
Chàng đã quen với việc phải luôn giữ bình tĩnh, cực khắc chế. Quá khứ của người bên cạnh là ngọt ngào hay đắng cay thì cũng có liên quan gì đến chàng đâu?
Đến bây giờ bản thân chàng vẫn chưa thể làm rõ được tại sao Từ Phức lại muốn chàng cưới nàng, Dung Thư là địch hay bạn cũng chưa biết nên chàng không nghĩ đến chuyện sẽ lợi dụng nàng, đồng thời cũng không muốn cùng nàng có quá nhiều dây dưa.
Như trước kia vậy, tao nhã lễ phép giữ một khoảng cách hợp lý là phương thức tốt nhất để duy trì mối quan hệ giữa hai người.
Chàng để nàng về Hầu phủ, nói chung cũng là bởi vì suy tính đến chuyện này, bản thân không muốn nàng xuất hiện trước mắt mình mà thôi.
Vào ngày hai mươi bảy tháng tám, Tôn Đạo Bình rốt cuộc cũng thỏa hiệp cho phép Cố Trường Tấn tùy ý xuống giường đi lại.
"Máu tụ ở trong người của đại nhân đã tan rồi, vết thương ngoài cũng đã kết vảy. Nhưng hạ quan dùng là phương thuốc mạnh cũng như châm cứu mạnh cho ngài, nhìn có vẻ đã khỏi hoàn toàn nhưng kỳ thực nội thương đại nhân vẫn còn. Ít nhất phải dùng khoảng hai ba tháng cẩn thận điều dưỡng mới có thể triệt để khỏi bệnh."
Y dừng một chút, lại thở dài.
"Nếu không phải Cố đại nhân nói Hình bộ có vụ án mạng người quan trọng phải đi điều tra, hạ quan nhất định sẽ không thả ngài về Hình bộ phá án đâu. Đến mai hạ quan phải về Thái y viện, Cố đại nhân nhớ mỗi ngày uống thuốc, sớm tối đều phải uống một lần. Thôi thôi, nói cùng với đại nhân ngài thì nói với Cố phu nhân còn hơn. Cố phu nhân là người thận trọng, làm việc lại thỏa đáng, có nàng ở đây hạ quan cũng có thể yên tâm chút."
Nói xong liền chắp chắp tay áo muốn đi đến Tùng Tư Viện tìm Dung Thư , ai ngờ chân còn chưa nhấc lên đã thấy người “nhìn như đang nghe nghiêm túc nhưng lại chẳng hề để trong lòng” đột nhiên nói một câu -------
"Tôn y chính viết đơn thuốc xuống sau đó đưa đến phòng bếp là được rồi, ma ma trong nhà bếp sẽ tự lưu ý kỹ thời gian uống thuốc của ta."
Tôn Đạo Bình giật mình:
"Ma ma phòng bếp làm gì cẩn thận bằng Cố phu nhân?”
"Không sao. Trong thời gian bị thương này phu nhân cũng không được nghỉ ngơi tốt, chuyện nhỏ nhặt như vậy không cần làm phiền đến nàng.”
Dựa vào tính tình của nàng, nếu như Tôn Đạo Bình đưa đơn thuốc, thì nàng chắc chắn sẽ không thể trở về Hầu phủ.
Trong tiềm thức của Cố Trường Tấn vô cùng hy vọng Dung Thư rời Cố gia về Hầu phủ, loại cảm giác này tới rất mãnh liệt nhưng lại không rõ nguyên do.
Tính tình của chàng trước giờ vững chắc như bàn đá, đối với mỗi một phần cảm xúc trong lòng mình đều có thể biết được lý do cũng như tỉnh táo xếp gọn lại.
Duy nhất chỉ khi đối với nàng, chàng lại xuất hiện một loại ảo giác tựa như mất đi khống chế.
Cố Trường Tấn đem loại cảm giác mất khống chế này gắn cho những lúc thân mật khó tránh khỏi do hôn sự tạo ra.
Chuyện ngủ cùng giường, sống chung phòng đối với chàng mà nói đã là chuyện vô cùng thân mật.
Đợi nàng trở về Hầu phủ thì chàng có lẽ sẽ khôi phục như thường.
......
Trước khi ra về Tôn Đạo Bình có ghé vào Tùng Tư viện để cáo từ, bản thân lại nhịn không được lải nhải vài câu dặn nàng nhất định phải dặn Cố Trường Tấn uống thuốc đúng giờ.
Kiếp trước Dung Thư nhớ kỹ lời Tôn Đạo Bình nhắc nhở nên ngày nào cũng dậy sớm ngủ muộn suốt hơn một tháng trời, chỉ vì để Cố Trường Tấn uống được chén thuốc ấm.
Có đôi khi chàng phá án ở trong Hình bộ không thể về nhà, nàng còn đích thân sắc thuốc đem qua.
Chỉ là kiếp này nàng phải về Hầu phủ nên chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này.
Sau khi dùng bữa tối vào lúc chạng vạng, Dung Thư cầm theo hộp hoa mai tích được, đi về phía thư phòng.
Nàng đã lâu chưa thấy Cố Trường Tấn, hôm nay đặc biệt đến chính là vì nói với chàng chuyện ngày mai về Hầu phủ.
Ai ngờ nàng còn chưa mở miệng, Cố Trường Tấn đã nói trước một bước.
"Ngày mai ta phải về Hình bộ làm việc rồi. Trong thời gian dưỡng bệnh có không ít vụ án tồn lại, có lẽ sau này rất ít thời gian nhàn nhã. Phu nhân nếu có việc bận thì bản thân cứ đi làm đi."
Lời này của chàng không khác gì buồn ngủ gặp chiếu manh cả, Dung Thư thuận theo lời chàng nói:
"Thiếp thân đang muốn cùng lang quân nói việc này, nếu ngày mai lang quân về nha môn làm việc thì thiếp thân cũng muốn về Hầu phủ thăm nom a nương cùng phụ thân một chuyến. Lang quân nếu không có ý kiến gì, ngày mai ta sẽ đến Lục Mạc Đường thưa cùng mẫu thân một tiếng."
Cố Trường Tấn sao lại không đồng ý cơ chứ?
Chàng nhẹ gật đầu nhân tiện nói:
"Nếu nàng muốn thì có thể ở lâu thêm vài ba hôm cũng được, mẫu thân bên kia ta sẽ nói sau."
Chàng là người đã nói là làm, trời vừa mới tối đã xách lồng đèn đi Lục Mạc Đường.
Từ Phức chưa đi ngủ, mấy ngày nay bà ấy lại bắt đầu mắc bệnh đau đầu nên An ma ma đang dùng thuốc xoa bóp đầu cho bà ấy.
Lúc Cố Trường Tấn bước vào trong phòng, ánh mắt Từ Phức dừng trên người chàng mới nói:
"Ngày mai đã phải trở lại Hình bộ rồi?"
Cố Trường Tấn nói:
"Bản án của Hứa Li Nhi được thẩm án lại lần nữa, hai vị thị lang đại nhân tự mình thẩm án này nên trước mắt chất nhi trở về chính là thời cơ tốt nhất."
Từ Phức cũng biết được, nếu Cố Trường Tấn không đi thì mọi việc trước nay chàng làm đều trở thành giá y cho mọi người xung quanh mất. Bà ấy vẫy vẫy tay để An ma ma ra ngoài pha trà.
"Đàm Tứ Nguyên không phải là người thích ôm công việc vào người, nhưng Hữu thị lang Viên Châu lại là người thích việc lớn hám công to. Con trở về Hình bộ sau, cái gì cũng không cần làm chỉ cần chuyên tâm xử lý bản án kế tiếp, chờ Đàm Tứ Nguyên tự mình đến tìm là được rồi."
Trong lòng Cố Trường Tấn cũng có tính toán như vậy liền gật đầu xác nhận.
Từ Phức liếc chàng, lại nói:
"Con gặp nạn trong phố Trường An, An ma ma còn nói người có thân phận tôn quý như con lại vì một cặp mẫu nữ hèn mọn mà bị thương, quả thực không đáng. Nhưng cầu phú quý trong nguy hiểm, cách làm của con là cũng đúng. Tiêu Diễn tự mình phái người của Tôn gia đến trị bệnh cho con, có thể nói rõ lần này con đã triệt để lọt vào tầm mắt của hắn. Lúc đó ta không phái Vương đại phu trị cho con, thậm chí còn để nặng thêm mấy phần. Con có oán hận ta không?"
Bên ngoài trời đã sáng hẳn, bên dưới hiên nhà truyền đến tiếng nói đứt quãng của Trương ma ma.
Dung Thư yên lòng, cười cười nói:
"Vậy thì tốt rồi, một lát nữa lang quân đi thư phòng thì ta sẽ để các ma ma tiến vào, miễn cho làm trễ nải chuyện của chàng." Nói xong liền cách cửa sổ đáp lại một tiếng.
Ba người Trương ma ma nối đuôi nhau tiến vào trong phòng, nào là múc nước giặt khăn. Sau một hồi chuẩn bị sẵn sàng, Dung Thư liền hỏi Cố Trường Tấn có cần phải để Thường Cát cùng Tôn y chính vào nhà dìu chàng đến thư phòng không.
Cố Trường Tấn mở mắt nhìn nàng nói:
"Không cần gọi y vào đây, một lát nữa ta để bọn họ ra ngoài đợi là được rồi."
Ý này chính là không cho bọn họ vào nhà.
Dung Thư nghĩ một hồi liền tự mình đi qua đỡ chàng, nàng nói:
"Thiếp thân đỡ lang quân ra khỏi phòng."
Hôm nay nàng mặc kiện áo Yên La có thêu nhánh Ngọc Lan, bên dưới nổi bật lên là bộ váy đỏ thêu chỉ vàng. Lúc cử động mềm mại uyển chuyển tựa như mạ vàng phù đan, hoa mai doanh động.
Cố Trường Tấn vốn dĩ muốn nói không cần đâu, nhưng lại không biết vì sao khi nhớ tới hai câu nàng nói nhỏ vào lúc nửa đêm kia, hiếm thấy xuất hiện chút chần chừ.
Cũng vì chút chần chừ này mà Dung Thư đã duỗi cánh tay tới, nàng vững vàng nâng cùi chỏ của chàng qua một lớp y phục.
Mười ngón tay của thiếu nữ thon dài như được tỉ mỉ gọt giũa ra, nhưng lúc dìu chàng lại không hề hiện ra yếu đuối.
Hôm qua lúc nàng cho hắn dựa vai cũng là như thế, rõ ràng tay chân nhỏ nhắn nhìn vô cùng yếu đuối không thể ra hứng gió, nhưng dưới lòng bàn tay lại không hề yếu mà mạnh mẽ đến lạ thường.
Lời từ chối đến bên miệng của người nam nhân cuối cùng vẫn dừng tại đầu lưỡi.
Cùng lúc đó, lúc nàng xích lại gần chàng thì trái tim trầm ổn bấy lâu nay của chàng lại lần nữa không thể khống chế đập loạn nhịp.
Chỉ là định lực của chàng vượt xa người thường, thần sắc bất động như núi, lạnh lùng tựa như băng, trong đôi mắt chàng chưa hề xuất hiện chút gợn sóng nào. Phảng phất như trái tim đang loạn nhịp kia cũng không phải là của chàng.
Lúc chuẩn bị ra khỏi phòng, Cố Trường Tấn không biết nghĩ đến cái gì dừng bước chân lại một chút, cũng không nhìn Dung Thư. Chỉ là tròng mắt thoảng qua nghiêng đầu nói:
"Ngày lại mặt hôm đó, phu nhân vì chuyện của ta mà không thể ở bên cạnh nhạc phụ và nhạc mẫu nhiều hơn. Nếu phu nhân nhớ họ thì có thể về thăm, chỗ này của ta đã có Tôn y chính chăm sóc, nàng không cần quan tâm."
Chuyện về hầu phủ Dung Thư đã sớm nói cho mấy người Danh Tước rồi. Đến cả việc ngày nào về cũng đều đã nghĩ kỹ. Chỉ là nàng không nghĩ tới nàng còn chưa miệng mà Cố Trường Tấn đã chủ động nhắc tới.
Khóe môi nàng cười lên để lộ lúm đồng tiền sâu, nàng nói:
“Chờ sức khỏe của lang quân tốt lên, có thể trở về Hình bộ phá án thì thiếp thân lại trở về Hầu phủ thăm a nương cùng phụ thân cũng không muộn.” Có lẽ cũng sẽ không kéo dài đến bốn năm hôm đâu.
Cố Trường Tấn im lặng một lúc mới nhẹ nhàng gật đầu.
Trong viện hầu gần nửa canh giờ, Tôn Đạo Bình cùng Thường Cát cuối cùng cũng thấy phu thê hai người ra khỏi phòng rồi. Hai người bọn họ bước lên phía trước đến, một trái một phải đỡ Cố Trường Tấn đi ra.
Tôn Đạo Bình một mặt dìu Cố Trường Tấn, một mặt nghĩ ngợi linh tinh:
"Đều nói nóng vội ăn không được đậu hũ nóng, lúc này mới thi châm được hai ngày mà Cố đại nhân đã gấp gáp xử lý chuyện công vụ rồi. Ngài không nên cậy mạnh như vậy. Thôi thôi, bách tính có quan phụ mẫu như ngài thì cũng coi là chuyện may mắn. Lúc hạ quan tài thì cũng chỉ tốn chút tâm tư thôi."
Ba người dưới sự lải nhải của Tôn Đạo Bình chậm rãi đi đến thư phòng.
Thư phòng hết thảy đã thu dọn sẵn sàng, những văn thư quan trọng Thường Cát đã cất giấu kỹ càng vào hôm qua.
Kỳ thật Tôn Đạo Bình là kẻ không thể nhìn thấu được lòng người, trong mắt của Thường Cát thì thiếu niên này chính cũng chỉ là một hết mực hướng về y học mà thôi, cũng không cần cố ý đề phòng.
Chỉ là chủ tử làm việc trước nay đã quen cẩn thận nên mặc kệ lúc nào, ở đâu đều muốn cẩn thận cực hạn.
Lúc này mới thu dọn một lượt.
Tôn Đạo Bình như thường lệ châm cứu cho Cố Trường Tấn, Sau khi thi châm xong liền không muốn trì hoãn dù chỉ một chút mà chạy thẳng về hướng phòng bếp.
Y vừa đi, Cố Trường Tấn liền phủ thêm y phục đi về phía án thư phân phó Thường Cát:
"Mài mực đi, lát nữa ngươi tự mình đi đưa phong thư này gửi đến chỗ của Chuy Vân bên kia."
Trước đó vài ngày Chuy Vân có đi phủ Dương Châu điều tra chuyện của Dung Thư, bây giờ còn chưa rời khỏi đó.
Tôn Đạo Bình lúc rời đi dặn đi dặn lại không cho phép Cố Trường Tấn đi xuống giường.
Thường Cát lại nhớ tới dáng vẻ của tiểu thiếu niên hận không thể đem ‘Không ưng thuận giường’ bốn chữ này khắc vào cái trán liền nhịn không được nói:
"Thư này nếu không vội, bằng không chủ tử đợi qua thêm hai ngày lại viết đi tiếp."
Cố Trường Tấn mắt cũng không thèm nhấc liền trả lời:
"Đây là tin gấp, để người của dịch trạm đưa đến Dương Châu càng nhanh càng tốt."
Thường Cát nghe xong lời này liền biết, chuyện muốn để Chuy Vân đi xử lý nhất định không thể coi thường nên cũng không khuyên thêm. Hắn lưu loát tiến lên mài mực cho chủ tử.
Cố Trường Tấn nâng bút mực lên sau đó viết xuống năm chữ trên giấy-----------
Dương Húc, hí lâu, lửa.
Thường Cát cất thư sau đó vội vã đi ra ngoài, trên đường gặp Hoành Bình trở về với dáng vẻ vô cùng mệt nhọc, bận bịu, nên liền vỗ vai của cậu ta nói:
"Ngươi trở về thật đúng lúc, chủ tử trong thư phòng, ngươi nhanh đến hầu hạ chủ tử đi."
Hoành Bình kinh ngạc:
"Chủ tử không ở trong Tùng Tư viện?"
Thường Cát cảm thán một tiếng:
"Tính tình của chủ tử ngươi cũng không phải không biết, đã khi nào ngươi thấy chủ tử thân cận với nữ tử nào chưa? Thiếu phu nhân ở tại Tùng Tư Viện......"
Thứ làm cho Hoành Bình không kiên nhẫn nghe nhất chính là nghe Thường Cát nói dông dài những lời này, hắn nâng chân muốn đi lại bị Thường Cát kéo lại.
Hắn nhìn trái rồi lại ngó phải một hồi mới hạ giọng nói:
"Ta phải đi truyền tin cho tên đó, ngươi có gì muốn nói với hắn không ?”
Hoành Bình vừa nghe là biết tên đó là Chuy Vân, lạnh lùng nói:
"Để hắn uống ít rượu lại thôi, đừng có đánh mất mạng của hắn."
Thường Cát cười "Hắc hắc" một tiếng:
"Được rồi, ta đi đây." Nói rồi hắn liền sải bước đi thật.
Hoành Bình trở về Cố phủ trực tiếp thẳng đến thư phòng báo cáo với Cố Trường Tấn:
"Hứa Li Nhi cùng với Dương Vinh đã được đưa vào đại lao Hình bộ rồi ạ. Hoàng Thượng đã phái hai mươi người của Kim Ngô Vệ theo người của Hình bộ đi bắt người, suốt đoạn đường đi gió êm sóng lặng."
Gia Hữu đế gõ trống khua chiêng phái ra Kim Ngô Vệ như thế thì rõ ràng ông ta muốn nhúng tay vào vụ án này, nên người của Hán vệ đương nhiên là không dám ra tay.
Cố Trường Tấn nói:
"Hứa Li Nhi trước mắt vẫn ổn chứ?"
"Trên người có chút thương tích, tả thị lang đại nhân đã để người xem qua rồi ạ. Nói là không nghiêm trọng lắm, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ khỏe thôi."
Cố Trường Tấn gật đầu:
"Mấy ngày nay ngươi vất vả chút, cố gắng chạy qua Hình bộ bên đó vài lần, nếu có tin tức liền lập tức chuyển về. Được rồi, ngươi đã một đêm không chợp mắt rồi nên đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Hoành Bình tuân lệnh xong nhưng lại không hề dời bước chân, hắn đứng nguyên tại chỗ nói:
"Còn có một chuyện đó là lúc thuộc hạ trên đường đi đến Thượng Kinh có gặp phải một người, nhìn hình dáng của người nọ cực kỳ giống với người tặng lễ vật cho chủ tử vào đêm đại hôn. Thuộc hạ trong lòng sinh nghi, liền vụng trộm theo dõi nhưng không ngờ lại bị hắn bỏ lại, nghĩ đến có lẽ do phát giác được thuộc hạ theo sau."
Cố Trường Tấn híp híp mắt.
Hoành Bình là người có võ công lợi hại nhất trong mấy người, tính tình cũng ổn trọng nhất. Nếu hắn muốn theo dõi người khác thì bình thường sẽ không thất thủ. Như vậy chỉ có thể nói rõ một điều chính là người kia võ nghệ cao cường, lại vô cùng cảnh giác.
Rốt cuộc sẽ là ai?
"Có lẽ mục đích của hắn cũng giống ngươi, sợ Hứa Li Nhi nửa đường gặp nạn nên mới hộ tống một đoạn. Lần này ngươi có nhìn rõ mặt của hắn ta hay không?"
Hoành Bình lắc đầu nói:
"Người kia vô cùng cảnh giác, thuộc hạ chưa đến gần hắn thì hắn đã lách vào bên trong phố xá sầm uất, không thấy tung tích. Căn cứ thân hình và bước đi của hắn, thuộc hạ đoán hắn có lẽ là một nội thị."
Nội thị?
Ánh mắt Cố Trường Tấn ngưng đọng lại, trầm ngâm một lát sau mới chậm rãi nói: "Lúc ngươi theo dõi ở Hình bộ có lẽ sẽ gặp lại hắn ta, đến lúc đó chớ có đánh rắn động cỏ. Không cần biết hắn là ai, chỉ cần biết rõ hắn rời đi lúc nào, đi về phía cục nào trong hai mươi tư cục là được rồi."
Chủ tớ hai người nói xong Hoành Bình liền ra phòng.
Cố Trường Tấn nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu bỗng dưng lại nghĩ tới lão ma ma mà Dung Thư nhắc tới.
Chuy Vân có đề cập qua trong thư, trưởng nữ Thừa An hầu khi còn bé là ở Dương Châu, cữu cữu của nàng đặc biệt vì nàng tìm một ma ma dạy lễ nghi quy củ giáo dưỡng.
Vị ma ma đó cũng đã từng nhậm chức trong cung nhưng về sau lại xin lui về quê cũ.
Đến năm Dung Thư mười một tuổi thì không còn bên cạnh nàng nữa, Thẩm Trị lại tiếp tục mời ma ma khác về dạy nàng nhưng lại bị Dung Thư cự tuyệt. Nghĩ đến tình cảm của nàng và lão ma ma lúc trước chắc phải rất sâu đậm.
Vị ma ma đó chắc hẳn là vị “Lão ma ma” mà hôm qua nàng ấy nhắc đến?
Tối qua, hai câu nàng nói trong tiếng khóc lúc nói mớ là vì cớ gì? Chẳng lẽ...... Nàng nhớ mẫu thân?
Những dòng suy nghĩ lung tung này vừa mới thoát ra thì vẻ mặt Cố Trường Tấn lập tức giật mình, chàng nhíu mày mím môi nhanh chóng đánh tan đi cái suy nghĩ râu ria này.
Không nên quá chú ý đến chuyện của Dung Thư.
Chàng đã quen với việc phải luôn giữ bình tĩnh, cực khắc chế. Quá khứ của người bên cạnh là ngọt ngào hay đắng cay thì cũng có liên quan gì đến chàng đâu?
Đến bây giờ bản thân chàng vẫn chưa thể làm rõ được tại sao Từ Phức lại muốn chàng cưới nàng, Dung Thư là địch hay bạn cũng chưa biết nên chàng không nghĩ đến chuyện sẽ lợi dụng nàng, đồng thời cũng không muốn cùng nàng có quá nhiều dây dưa.
Như trước kia vậy, tao nhã lễ phép giữ một khoảng cách hợp lý là phương thức tốt nhất để duy trì mối quan hệ giữa hai người.
Chàng để nàng về Hầu phủ, nói chung cũng là bởi vì suy tính đến chuyện này, bản thân không muốn nàng xuất hiện trước mắt mình mà thôi.
Vào ngày hai mươi bảy tháng tám, Tôn Đạo Bình rốt cuộc cũng thỏa hiệp cho phép Cố Trường Tấn tùy ý xuống giường đi lại.
"Máu tụ ở trong người của đại nhân đã tan rồi, vết thương ngoài cũng đã kết vảy. Nhưng hạ quan dùng là phương thuốc mạnh cũng như châm cứu mạnh cho ngài, nhìn có vẻ đã khỏi hoàn toàn nhưng kỳ thực nội thương đại nhân vẫn còn. Ít nhất phải dùng khoảng hai ba tháng cẩn thận điều dưỡng mới có thể triệt để khỏi bệnh."
Y dừng một chút, lại thở dài.
"Nếu không phải Cố đại nhân nói Hình bộ có vụ án mạng người quan trọng phải đi điều tra, hạ quan nhất định sẽ không thả ngài về Hình bộ phá án đâu. Đến mai hạ quan phải về Thái y viện, Cố đại nhân nhớ mỗi ngày uống thuốc, sớm tối đều phải uống một lần. Thôi thôi, nói cùng với đại nhân ngài thì nói với Cố phu nhân còn hơn. Cố phu nhân là người thận trọng, làm việc lại thỏa đáng, có nàng ở đây hạ quan cũng có thể yên tâm chút."
Nói xong liền chắp chắp tay áo muốn đi đến Tùng Tư Viện tìm Dung Thư , ai ngờ chân còn chưa nhấc lên đã thấy người “nhìn như đang nghe nghiêm túc nhưng lại chẳng hề để trong lòng” đột nhiên nói một câu -------
"Tôn y chính viết đơn thuốc xuống sau đó đưa đến phòng bếp là được rồi, ma ma trong nhà bếp sẽ tự lưu ý kỹ thời gian uống thuốc của ta."
Tôn Đạo Bình giật mình:
"Ma ma phòng bếp làm gì cẩn thận bằng Cố phu nhân?”
"Không sao. Trong thời gian bị thương này phu nhân cũng không được nghỉ ngơi tốt, chuyện nhỏ nhặt như vậy không cần làm phiền đến nàng.”
Dựa vào tính tình của nàng, nếu như Tôn Đạo Bình đưa đơn thuốc, thì nàng chắc chắn sẽ không thể trở về Hầu phủ.
Trong tiềm thức của Cố Trường Tấn vô cùng hy vọng Dung Thư rời Cố gia về Hầu phủ, loại cảm giác này tới rất mãnh liệt nhưng lại không rõ nguyên do.
Tính tình của chàng trước giờ vững chắc như bàn đá, đối với mỗi một phần cảm xúc trong lòng mình đều có thể biết được lý do cũng như tỉnh táo xếp gọn lại.
Duy nhất chỉ khi đối với nàng, chàng lại xuất hiện một loại ảo giác tựa như mất đi khống chế.
Cố Trường Tấn đem loại cảm giác mất khống chế này gắn cho những lúc thân mật khó tránh khỏi do hôn sự tạo ra.
Chuyện ngủ cùng giường, sống chung phòng đối với chàng mà nói đã là chuyện vô cùng thân mật.
Đợi nàng trở về Hầu phủ thì chàng có lẽ sẽ khôi phục như thường.
......
Trước khi ra về Tôn Đạo Bình có ghé vào Tùng Tư viện để cáo từ, bản thân lại nhịn không được lải nhải vài câu dặn nàng nhất định phải dặn Cố Trường Tấn uống thuốc đúng giờ.
Kiếp trước Dung Thư nhớ kỹ lời Tôn Đạo Bình nhắc nhở nên ngày nào cũng dậy sớm ngủ muộn suốt hơn một tháng trời, chỉ vì để Cố Trường Tấn uống được chén thuốc ấm.
Có đôi khi chàng phá án ở trong Hình bộ không thể về nhà, nàng còn đích thân sắc thuốc đem qua.
Chỉ là kiếp này nàng phải về Hầu phủ nên chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này.
Sau khi dùng bữa tối vào lúc chạng vạng, Dung Thư cầm theo hộp hoa mai tích được, đi về phía thư phòng.
Nàng đã lâu chưa thấy Cố Trường Tấn, hôm nay đặc biệt đến chính là vì nói với chàng chuyện ngày mai về Hầu phủ.
Ai ngờ nàng còn chưa mở miệng, Cố Trường Tấn đã nói trước một bước.
"Ngày mai ta phải về Hình bộ làm việc rồi. Trong thời gian dưỡng bệnh có không ít vụ án tồn lại, có lẽ sau này rất ít thời gian nhàn nhã. Phu nhân nếu có việc bận thì bản thân cứ đi làm đi."
Lời này của chàng không khác gì buồn ngủ gặp chiếu manh cả, Dung Thư thuận theo lời chàng nói:
"Thiếp thân đang muốn cùng lang quân nói việc này, nếu ngày mai lang quân về nha môn làm việc thì thiếp thân cũng muốn về Hầu phủ thăm nom a nương cùng phụ thân một chuyến. Lang quân nếu không có ý kiến gì, ngày mai ta sẽ đến Lục Mạc Đường thưa cùng mẫu thân một tiếng."
Cố Trường Tấn sao lại không đồng ý cơ chứ?
Chàng nhẹ gật đầu nhân tiện nói:
"Nếu nàng muốn thì có thể ở lâu thêm vài ba hôm cũng được, mẫu thân bên kia ta sẽ nói sau."
Chàng là người đã nói là làm, trời vừa mới tối đã xách lồng đèn đi Lục Mạc Đường.
Từ Phức chưa đi ngủ, mấy ngày nay bà ấy lại bắt đầu mắc bệnh đau đầu nên An ma ma đang dùng thuốc xoa bóp đầu cho bà ấy.
Lúc Cố Trường Tấn bước vào trong phòng, ánh mắt Từ Phức dừng trên người chàng mới nói:
"Ngày mai đã phải trở lại Hình bộ rồi?"
Cố Trường Tấn nói:
"Bản án của Hứa Li Nhi được thẩm án lại lần nữa, hai vị thị lang đại nhân tự mình thẩm án này nên trước mắt chất nhi trở về chính là thời cơ tốt nhất."
Từ Phức cũng biết được, nếu Cố Trường Tấn không đi thì mọi việc trước nay chàng làm đều trở thành giá y cho mọi người xung quanh mất. Bà ấy vẫy vẫy tay để An ma ma ra ngoài pha trà.
"Đàm Tứ Nguyên không phải là người thích ôm công việc vào người, nhưng Hữu thị lang Viên Châu lại là người thích việc lớn hám công to. Con trở về Hình bộ sau, cái gì cũng không cần làm chỉ cần chuyên tâm xử lý bản án kế tiếp, chờ Đàm Tứ Nguyên tự mình đến tìm là được rồi."
Trong lòng Cố Trường Tấn cũng có tính toán như vậy liền gật đầu xác nhận.
Từ Phức liếc chàng, lại nói:
"Con gặp nạn trong phố Trường An, An ma ma còn nói người có thân phận tôn quý như con lại vì một cặp mẫu nữ hèn mọn mà bị thương, quả thực không đáng. Nhưng cầu phú quý trong nguy hiểm, cách làm của con là cũng đúng. Tiêu Diễn tự mình phái người của Tôn gia đến trị bệnh cho con, có thể nói rõ lần này con đã triệt để lọt vào tầm mắt của hắn. Lúc đó ta không phái Vương đại phu trị cho con, thậm chí còn để nặng thêm mấy phần. Con có oán hận ta không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.