Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta
Chương 27:
Bát Nguyệt Vu Hạ
16/05/2024
Ngày mười ba tháng chín, đích thân Gia Hữu Đế chấp bút phê duyệt hồng thư vụ án của Hứa Li Nhi.
Oan khuất của Hứa Li Nhi và Kim thị được rửa sạch, cuối cùng cũng ra khỏi đại lao của Hình Bộ. Dương Vinh, chất nhi của Dương Húc bị bắt giam vào Đại Lý Tự Ngục, bị phán chờ treo cổ.
Ban đầu, Hình Bộ phán Dương Vinh ngồi tù nhưng vì Gia Hữu Đế muốn răn đe cảnh cáo những người khác nên đã đổi Dương Vinh từ ngồi tù sang chờ treo cổ.
Về người thúc thúc Dương Húc của Dương Vinh, từ ngày mười chín tháng tám Cố Trường Tấn tới kim điện trần oan vì dân vì thế hắn ta đã bị điều khỏi bên cạnh Gia Hữu Đế.
Hắn ta vốn là một trong sáu người cầm bút, lại là nghĩa tử được Đại chưởng ấn Bùi Thuận Niên coi trọng nhất, nếu không Bùi Thuận Niên cũng không giao Đông Xưởng vào trong tay hắn ta.
Tuy nhiên, sau khi án tử của Hứa Li Nhi được đưa đến trước mặt Gia Hữu Đế, thái độ đối đãi của Bùi Thuận Niên với Dương Húc đột nhiên có chút không nói rõ được.
Hơn nửa tháng nay đêm nào Dương Húc ngủ cũng không yên giấc.
Hắn ta cực kỳ hận Cố Trường Tấn, cũng cực kỳ hận vài tên quan kia của Hình Bộ, thậm chí còn hận chính chất nhi Dương Vinh của mình.
Nghe nói Gia Hữu Đế tự mình sửa lại hình phạt của Dương Vinh từ ngồi tù thành chờ treo cổ, hắn ta không thể thay đổi được, sáng sớm quỳ gối trước phòng trực nhà chính của Tư Lễ Giám.
Sau khi lâm triều kết thúc, Bùi Thuận Niên ở lại Càn Thanh cung một hồi lâu, lúc trở lại Tư Lễ Giám cũng đã là giờ Thân.
Dương Húc vừa nhìn thấy bóng dáng của ông lập tức dùng cả tay lẫn chân bò qua, gọi “nghĩa phụ” hết lần này đến lần khác.
Nhưng Bùi Thuận Niên lại không nhìn hắn ta, bước vào phòng trực nhà chính, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì.
Dương Húc quỳ gối lê vào, đầu gối đập xuống đất phát ra tiếng “bang”, “bang”.
“Nghĩa phụ! Nghĩa phụ! Nghĩa phụ để ý con đi! Con biết sai rồi! Con thật sự biết sai rồi!”
Bùi Thuận Niên ngồi xuống chiếc ghế bành chạm trổ bằng gỗ đàn hương màu đỏ, liếc mắt nhìn Dương Húc một cái.
“Mau đứng lên cho ta! Cảm thấy như vậy còn chưa đủ xấu hổ sao?!”
Bùi Thuận Niên chịu răn dạy hắn ta có nghĩa là còn chưa từ bỏ hắn ta.
Khuôn mặt Dương Húc đầm đìa nước mắt, lập tức “ôi chao” “ôi chao” hai tiếng, từ từ run rẩy đứng lên.
Bùi Thuận Niên nói: “Vừa rồi lúc ở Càn Thanh cung, ta đã nói với Hoàng thượng, ngươi không biết gì về những chuyện chất nhi của ngươi đã làm ở Xương Bình Châu. Hiện giờ, Hoàng thượng sẽ tạm thời bảo lưu vị trí đề đốc Đông Xưởng của ngươi, gần đây ngươi cũng không cần hầu hạ trước mặt Hoàng thượng, đi tới Ngự Dụng Giám đợi hai năm trước đi. Chờ Hoàng thượng quên việc của chất nhi ngươi thì ngươi lại trở về.”
Trong lòng Dương Húc biết đã đến lúc phải phân rõ giới hạn với Dương Vinh, hắn ta bịch một phát lại quỳ trên mặt đất, gào khóc nói: “Huynh trưởng của hài nhi chỉ có hài tử duy nhất là Vinh Nhi, hài nhi không có con cháu, bây giờ chỉ còn có thể ngóng trông Vinh Nhi nối dõi tông đường cho Dương gia chúng ta thôi!”
Nhà Dương Húc họ hàng xa họ hàng gần không ít nhưng huynh đệ ruột thịt chỉ có duy nhất một người là huynh trưởng của hắn ta, mà Dương Vinh lại là hải tử duy nhất của huynh trưởng Dương Húc. Dương Vinh vừa chết, không phải Dương gia sẽ tuyệt hậu hay sao?
Sở dĩ Bùi Thuận Niên nhìn trúng Dương Húc nhất chính là vì coi trọng tính cách trọng tình trọng nghĩa của hắn ta. Bây giờ cơ thể ông ngày càng kém, dù vài năm nữa không muốn lui cũng phải lui.
Đều nói người đi trà lạnh, tất nhiên ông muốn chọn người có thể biết báo đáp ân tình trọng tình trọng nghĩa cho vị trí của ông.
Dương Húc vốn là người Bùi Thuận Niên chọn, có điều trước mắt Gia Hữu Đế đang ghét hắn ta, nếu hắn ta không biết tốt xấu, còn vọng tưởng muốn cứu mạng chất nhi của mình, vậy hắn ta cũng không cần phải ngây người ở Đông Xưởng với Ngự Dụng Giám kia nữa.
“Bây giờ Hoàng thượng đang nổi nóng, ngươi muốn giữ lại con cháu cũng không phải không thể, dỡ lệnh bài trên thắt lưng ngươi xuống, tự đi cầu tình với Hoàng thượng. Hoàng thượng niệm tình ngươi vất vả nhiều năm có lẽ sẽ giữ lại mạng cho chất nhi của ngươi.” Bùi Thuận Niên rũ mắt, chậm rãi nói.
Ông muốn một người trọng tình nghĩa có thể biết báo đáp ân tình nhưng điều đó không có nghĩa ông muốn một người không có đầu óc. Nếu đến lúc này mà Dương Húc vẫn muốn bảo vệ Dương Vinh thì hắn ta cũng không cần phải ở trong triều đình nữa.
Dương Húc tức khắc hiểu những lời nói của Bùi Thuận Niên, hắn ta ngơ ngẩn nhìn Đại chưởng ấn đã quát tháo ở nội đình trong hai mươi năm này.
Tiếng gào khóc và nước mắt nước mũi ngừng ngay lập tức.
Bùi Thuận Niên vẫn đang chờ Dương Húc đưa ra lựa chọn.
Thật lâu sau, Dương Húc mới nghẹn ngào bi thương nói: “Hài nhi còn chưa tận hiếu với nghĩa phụ, lệnh bài trên thắt lưng này chờ sau khi hài nhi tẫn hiếu với nghĩa phụ xong sẽ tự đi trả lại Hoàng thượng!”
Sau khi ra khỏi viện nhà chính phòng trực của Tư Lễ Giám, nét bi thương trên mặt Dương Húc đột nhiên tiêu tan, đôi mắt đỏ hoe vì khóc trở lại vẻ hung ác thường ngày.
Hắn ta đã sớm biết tên ngu xuẩn Dương Vinh kia không thể giữ nổi.
Những cử chỉ làm ra vẻ ta đây hôm nay cũng chỉ vì sợ Bùi Thuận Niên sẽ bỏ qua hắn ta mà chọn người khác.
Cũng may Bùi Thuận Niên còn chưa từ bỏ hắn ta.
Thái giám tên Liễu Nguyên bên cạnh Dương Húc giũ giũ chiếc áo choàng đỏ thẫm trong tay, nói: “Nghĩa phụ, kiệu nâng đang đợi ở bên ngoài.”
Dương Húc nhàn nhạt ừ một tiếng, ánh mắt lại dán chặt vào cây cầu Kim Thủy cách đó không xa.
Ở đó, một lang quân trẻ tuổi mặc quan phục màu lơ với hình thêu cò trắng đang đi theo một thái giám, đi đến cổng Đại Minh.
Có lẽ vì chú ý đến ánh mắt của Dương Húc, lang quân kia dừng chân lại, nhìn về phía hắn ta sau đó không kiêu ngạo không siểm nịnh chắp tay cúi đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh đó, lòng Dương Húc như bị đốt cháy.
Nếu không phải do viên ngoại lang Hình Bộ nho nhỏ này, Vinh Nhi nhà hắn ta cũng không đến mức mất mạng.
Sớm muộn gì...Sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ khiến người này phải đền mạng cho Vinh Nhi!
Hắn ta nặng nề thở ra một hơi, nói: “Đi Ngự Dụng Giám.”
Hắn ta bước lên kiệu nâng, liếc nhìn Liễu Nguyên một cái, nhìn qua nhìn lại khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta hai lần rồi nói: “Mấy ngày nữa ta mời Bành đại nhân đến nhà uống rượu, nhớ chuẩn bị một ít điểm tâm, ngươi biết rõ ràng Bành đại nhân yêu thích gì nhất mà.”
Bành đại nhân trong miệng Dương Húc chính là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Bành Lộc.
Liễu Nguyên cung kính trả lời “Vâng”, nốt ruồi nhỏ màu đỏ giữa lông mày khiến khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta hiện lên vẻ quyến rũ.
Cố Trường Tấn đứng ở cầu Kim Thủy nhìn bóng dáng đã đi xa của Dương Húc, bình tĩnh cụp mắt xuống.
Thái giám trước mặt nghẹn họng cười tủm tỉm nói: “Người vừa rồi chính là Dương công công, có lẽ Cố đại nhân không biết, Dương công công sẽ phải tới Ngự Dụng Giám ngay thôi, hôm nay Hoàng thượng đã hạ lệnh.”
Vị thái giám này họ Uông, là chưởng sự của Càn Thanh cung, Uông Đức Hải.
“Hoá ra là Dương công công.” Cố Trường Tấn đáp, trong giọng nói không có chút vui mừng hay tức giận: “Nghe nói Dương công công và chất nhi của hắn ta thân thiết như cha con, chẳng trách vừa rồi sắc mặt Dương công công trông không tốt như vậy.”
Uông Đức Hải cười không nói lời nào.
Khoảng cách xa như vậy làm sao có thể nhìn rõ vẻ mặt của Dương Húc? Vị Cố đại nhân này thật đúng là hài hước.
Trước mắt còn chưa đến canh giờ trực, Cố Trường Tấn ra khỏi cổng Đại Minh lập tức trở về Hình Bộ.
Đi vào, Hoàng tri sự đã đỏ mắt nói với chàng: “Cố đại nhân, Kim thị...Kim thị đi rồi.”
Cố Trường Tấn dừng lại, chậm rãi nắm chặt hai tay trong ống tay áo.
“Chuyện xảy ra khi nào? Kim thị, có kịp nghe chỉ dụ của Hoàng thượng không?”
“Nghe được, nghe được. Không chỉ như vậy, một vị ma ma của Khôn Ninh cung cũng tới đại lao của Hình Bộ, nói là Hoàng hậu muốn triệu kiến Hứa Li Nhi và Kim thị tới Khôn Ninh cung. Đáng tiếc, haiz—”
Đáng tiếc Kim thị không có phúc nghe tin Dương Vinh bị phán chờ treo cổ, hơi thở đang kìm nén trong cổ họng đã hoàn toàn tan ra, mỉm cười nhắm mắt.
Hoàng tri sự lắc đầu thở dài, lại nói: “Đúng rồi, Cố đại nhân, Hứa Li Nhi kia...muốn gặp mặt đại nhân một lần, đang chờ ở đình hóng gió phía sau.”
Phía sau công sở của Hình Bộ có một tòa tiểu viện tử, bên trong trồng mấy loại cây hoè cùng cây dương chọc trời, những cây cổ thụ này không biết tuổi thọ đã bao nhiêu rồi, cành lá tươi tốt, sum suê rậm rạp.
Đình hóng gió mà Hoàng tri sự nói được giấu sau những cây cổ thụ này, khi Cố Trường Tấn đến, Hứa Li Nhi đang ngẩn ngơ nhìn một cây hoè.
“Hứa cô nương.” Chàng gọi một tiếng.
Hứa Li Nhi hoàn hồn, quay đầu nhìn Cố Trường Tấn, khi nhìn thấy khuôn mặt của vị đại nhân đối diện, ánh mắt nàng ấy không khỏi ngẩn ra, chợt hoảng loạn mà cụp mắt xuống, cúi đầu bái cái lễ lớn.
“Dân nữ bái kiến Cố đại nhân.”
Giọng nói của thiếu nữ giống như chim hoàng anh thánh thót, lại bởi vì có chút bi thương tang mẫu nên mang theo vài phần thê lương, khiến người nghe thấy muốn khóc.
Cố Trường Tấn đỡ một chút, nói: “Hứa cô nương không cần đa lễ.”
Hứa Li Nhi đứng dậy, cố nén đau buồn, khẽ mỉm cười nói: “Dân nữ và nương đã sớm nghe qua thanh danh của ngài. Hai năm trước, toàn bộ Thuận Thiên phủ đều biết đến chuyện Cố đại nhân và Quản đại nhân cáo ngự trạng ở Kim Loan điện. Khi đó nương còn nói với dân nữ, ngày sau nếu may mắn nhìn thấy nhị vị đại nhân nhất định phải đưa cho nhị vị đại nhân hai con pháp thú mà bà ấy tự tay bện.”
Khi người của Hình Bộ đến Xương Bình Châu áp giải bà ta với Dương Vinh, bà ta đã đặc biệt cầu xin một người nha dịch trong đó để trở về phòng cũ lấy hai con thú nhỏ bằng trúc.
Kim thị có một đôi bàn tay khéo léo, chỉ cần có những thanh trúc tươi mới và cỏ huyên thì đã có thể bện ra những thứ nhỏ nhắn và ngộ nghĩnh như châu chấu, chuồn chuồn, quắc quắc này nọ.
Việc bện pháp thú cho Cố Trường Tấn và Quản Thiếu Duy khó khăn hơn nhiều, Kim thị phải mất vài tháng nhàn rỗi mới có thể dệt ra hai con thú nhỏ này.
Bây giờ đã ba năm trôi qua, hai con thú ấy đã mất đi vẻ xanh tốt trước đây, chỉ còn lại một màu vàng nhạt héo úa và ảm đạm.
Cố Trường Tấn trịnh trọng tiếp nhận hai con pháp thú.
“Đa tạ Hứa cô nương, Quản đại nhân hiện giờ không ở Thượng Kinh, ngày nào đó thấy hắn, Cố mỗ nhất định sẽ giao con pháp thú này thay cho lệnh đường.”
Hứa Li Nhi đột nhiên cảm thấy chóp mũi đau xót, hốc mắt ướt đẫm.
Oan khuất của Hứa Li Nhi và Kim thị được rửa sạch, cuối cùng cũng ra khỏi đại lao của Hình Bộ. Dương Vinh, chất nhi của Dương Húc bị bắt giam vào Đại Lý Tự Ngục, bị phán chờ treo cổ.
Ban đầu, Hình Bộ phán Dương Vinh ngồi tù nhưng vì Gia Hữu Đế muốn răn đe cảnh cáo những người khác nên đã đổi Dương Vinh từ ngồi tù sang chờ treo cổ.
Về người thúc thúc Dương Húc của Dương Vinh, từ ngày mười chín tháng tám Cố Trường Tấn tới kim điện trần oan vì dân vì thế hắn ta đã bị điều khỏi bên cạnh Gia Hữu Đế.
Hắn ta vốn là một trong sáu người cầm bút, lại là nghĩa tử được Đại chưởng ấn Bùi Thuận Niên coi trọng nhất, nếu không Bùi Thuận Niên cũng không giao Đông Xưởng vào trong tay hắn ta.
Tuy nhiên, sau khi án tử của Hứa Li Nhi được đưa đến trước mặt Gia Hữu Đế, thái độ đối đãi của Bùi Thuận Niên với Dương Húc đột nhiên có chút không nói rõ được.
Hơn nửa tháng nay đêm nào Dương Húc ngủ cũng không yên giấc.
Hắn ta cực kỳ hận Cố Trường Tấn, cũng cực kỳ hận vài tên quan kia của Hình Bộ, thậm chí còn hận chính chất nhi Dương Vinh của mình.
Nghe nói Gia Hữu Đế tự mình sửa lại hình phạt của Dương Vinh từ ngồi tù thành chờ treo cổ, hắn ta không thể thay đổi được, sáng sớm quỳ gối trước phòng trực nhà chính của Tư Lễ Giám.
Sau khi lâm triều kết thúc, Bùi Thuận Niên ở lại Càn Thanh cung một hồi lâu, lúc trở lại Tư Lễ Giám cũng đã là giờ Thân.
Dương Húc vừa nhìn thấy bóng dáng của ông lập tức dùng cả tay lẫn chân bò qua, gọi “nghĩa phụ” hết lần này đến lần khác.
Nhưng Bùi Thuận Niên lại không nhìn hắn ta, bước vào phòng trực nhà chính, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì.
Dương Húc quỳ gối lê vào, đầu gối đập xuống đất phát ra tiếng “bang”, “bang”.
“Nghĩa phụ! Nghĩa phụ! Nghĩa phụ để ý con đi! Con biết sai rồi! Con thật sự biết sai rồi!”
Bùi Thuận Niên ngồi xuống chiếc ghế bành chạm trổ bằng gỗ đàn hương màu đỏ, liếc mắt nhìn Dương Húc một cái.
“Mau đứng lên cho ta! Cảm thấy như vậy còn chưa đủ xấu hổ sao?!”
Bùi Thuận Niên chịu răn dạy hắn ta có nghĩa là còn chưa từ bỏ hắn ta.
Khuôn mặt Dương Húc đầm đìa nước mắt, lập tức “ôi chao” “ôi chao” hai tiếng, từ từ run rẩy đứng lên.
Bùi Thuận Niên nói: “Vừa rồi lúc ở Càn Thanh cung, ta đã nói với Hoàng thượng, ngươi không biết gì về những chuyện chất nhi của ngươi đã làm ở Xương Bình Châu. Hiện giờ, Hoàng thượng sẽ tạm thời bảo lưu vị trí đề đốc Đông Xưởng của ngươi, gần đây ngươi cũng không cần hầu hạ trước mặt Hoàng thượng, đi tới Ngự Dụng Giám đợi hai năm trước đi. Chờ Hoàng thượng quên việc của chất nhi ngươi thì ngươi lại trở về.”
Trong lòng Dương Húc biết đã đến lúc phải phân rõ giới hạn với Dương Vinh, hắn ta bịch một phát lại quỳ trên mặt đất, gào khóc nói: “Huynh trưởng của hài nhi chỉ có hài tử duy nhất là Vinh Nhi, hài nhi không có con cháu, bây giờ chỉ còn có thể ngóng trông Vinh Nhi nối dõi tông đường cho Dương gia chúng ta thôi!”
Nhà Dương Húc họ hàng xa họ hàng gần không ít nhưng huynh đệ ruột thịt chỉ có duy nhất một người là huynh trưởng của hắn ta, mà Dương Vinh lại là hải tử duy nhất của huynh trưởng Dương Húc. Dương Vinh vừa chết, không phải Dương gia sẽ tuyệt hậu hay sao?
Sở dĩ Bùi Thuận Niên nhìn trúng Dương Húc nhất chính là vì coi trọng tính cách trọng tình trọng nghĩa của hắn ta. Bây giờ cơ thể ông ngày càng kém, dù vài năm nữa không muốn lui cũng phải lui.
Đều nói người đi trà lạnh, tất nhiên ông muốn chọn người có thể biết báo đáp ân tình trọng tình trọng nghĩa cho vị trí của ông.
Dương Húc vốn là người Bùi Thuận Niên chọn, có điều trước mắt Gia Hữu Đế đang ghét hắn ta, nếu hắn ta không biết tốt xấu, còn vọng tưởng muốn cứu mạng chất nhi của mình, vậy hắn ta cũng không cần phải ngây người ở Đông Xưởng với Ngự Dụng Giám kia nữa.
“Bây giờ Hoàng thượng đang nổi nóng, ngươi muốn giữ lại con cháu cũng không phải không thể, dỡ lệnh bài trên thắt lưng ngươi xuống, tự đi cầu tình với Hoàng thượng. Hoàng thượng niệm tình ngươi vất vả nhiều năm có lẽ sẽ giữ lại mạng cho chất nhi của ngươi.” Bùi Thuận Niên rũ mắt, chậm rãi nói.
Ông muốn một người trọng tình nghĩa có thể biết báo đáp ân tình nhưng điều đó không có nghĩa ông muốn một người không có đầu óc. Nếu đến lúc này mà Dương Húc vẫn muốn bảo vệ Dương Vinh thì hắn ta cũng không cần phải ở trong triều đình nữa.
Dương Húc tức khắc hiểu những lời nói của Bùi Thuận Niên, hắn ta ngơ ngẩn nhìn Đại chưởng ấn đã quát tháo ở nội đình trong hai mươi năm này.
Tiếng gào khóc và nước mắt nước mũi ngừng ngay lập tức.
Bùi Thuận Niên vẫn đang chờ Dương Húc đưa ra lựa chọn.
Thật lâu sau, Dương Húc mới nghẹn ngào bi thương nói: “Hài nhi còn chưa tận hiếu với nghĩa phụ, lệnh bài trên thắt lưng này chờ sau khi hài nhi tẫn hiếu với nghĩa phụ xong sẽ tự đi trả lại Hoàng thượng!”
Sau khi ra khỏi viện nhà chính phòng trực của Tư Lễ Giám, nét bi thương trên mặt Dương Húc đột nhiên tiêu tan, đôi mắt đỏ hoe vì khóc trở lại vẻ hung ác thường ngày.
Hắn ta đã sớm biết tên ngu xuẩn Dương Vinh kia không thể giữ nổi.
Những cử chỉ làm ra vẻ ta đây hôm nay cũng chỉ vì sợ Bùi Thuận Niên sẽ bỏ qua hắn ta mà chọn người khác.
Cũng may Bùi Thuận Niên còn chưa từ bỏ hắn ta.
Thái giám tên Liễu Nguyên bên cạnh Dương Húc giũ giũ chiếc áo choàng đỏ thẫm trong tay, nói: “Nghĩa phụ, kiệu nâng đang đợi ở bên ngoài.”
Dương Húc nhàn nhạt ừ một tiếng, ánh mắt lại dán chặt vào cây cầu Kim Thủy cách đó không xa.
Ở đó, một lang quân trẻ tuổi mặc quan phục màu lơ với hình thêu cò trắng đang đi theo một thái giám, đi đến cổng Đại Minh.
Có lẽ vì chú ý đến ánh mắt của Dương Húc, lang quân kia dừng chân lại, nhìn về phía hắn ta sau đó không kiêu ngạo không siểm nịnh chắp tay cúi đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh đó, lòng Dương Húc như bị đốt cháy.
Nếu không phải do viên ngoại lang Hình Bộ nho nhỏ này, Vinh Nhi nhà hắn ta cũng không đến mức mất mạng.
Sớm muộn gì...Sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ khiến người này phải đền mạng cho Vinh Nhi!
Hắn ta nặng nề thở ra một hơi, nói: “Đi Ngự Dụng Giám.”
Hắn ta bước lên kiệu nâng, liếc nhìn Liễu Nguyên một cái, nhìn qua nhìn lại khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta hai lần rồi nói: “Mấy ngày nữa ta mời Bành đại nhân đến nhà uống rượu, nhớ chuẩn bị một ít điểm tâm, ngươi biết rõ ràng Bành đại nhân yêu thích gì nhất mà.”
Bành đại nhân trong miệng Dương Húc chính là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Bành Lộc.
Liễu Nguyên cung kính trả lời “Vâng”, nốt ruồi nhỏ màu đỏ giữa lông mày khiến khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta hiện lên vẻ quyến rũ.
Cố Trường Tấn đứng ở cầu Kim Thủy nhìn bóng dáng đã đi xa của Dương Húc, bình tĩnh cụp mắt xuống.
Thái giám trước mặt nghẹn họng cười tủm tỉm nói: “Người vừa rồi chính là Dương công công, có lẽ Cố đại nhân không biết, Dương công công sẽ phải tới Ngự Dụng Giám ngay thôi, hôm nay Hoàng thượng đã hạ lệnh.”
Vị thái giám này họ Uông, là chưởng sự của Càn Thanh cung, Uông Đức Hải.
“Hoá ra là Dương công công.” Cố Trường Tấn đáp, trong giọng nói không có chút vui mừng hay tức giận: “Nghe nói Dương công công và chất nhi của hắn ta thân thiết như cha con, chẳng trách vừa rồi sắc mặt Dương công công trông không tốt như vậy.”
Uông Đức Hải cười không nói lời nào.
Khoảng cách xa như vậy làm sao có thể nhìn rõ vẻ mặt của Dương Húc? Vị Cố đại nhân này thật đúng là hài hước.
Trước mắt còn chưa đến canh giờ trực, Cố Trường Tấn ra khỏi cổng Đại Minh lập tức trở về Hình Bộ.
Đi vào, Hoàng tri sự đã đỏ mắt nói với chàng: “Cố đại nhân, Kim thị...Kim thị đi rồi.”
Cố Trường Tấn dừng lại, chậm rãi nắm chặt hai tay trong ống tay áo.
“Chuyện xảy ra khi nào? Kim thị, có kịp nghe chỉ dụ của Hoàng thượng không?”
“Nghe được, nghe được. Không chỉ như vậy, một vị ma ma của Khôn Ninh cung cũng tới đại lao của Hình Bộ, nói là Hoàng hậu muốn triệu kiến Hứa Li Nhi và Kim thị tới Khôn Ninh cung. Đáng tiếc, haiz—”
Đáng tiếc Kim thị không có phúc nghe tin Dương Vinh bị phán chờ treo cổ, hơi thở đang kìm nén trong cổ họng đã hoàn toàn tan ra, mỉm cười nhắm mắt.
Hoàng tri sự lắc đầu thở dài, lại nói: “Đúng rồi, Cố đại nhân, Hứa Li Nhi kia...muốn gặp mặt đại nhân một lần, đang chờ ở đình hóng gió phía sau.”
Phía sau công sở của Hình Bộ có một tòa tiểu viện tử, bên trong trồng mấy loại cây hoè cùng cây dương chọc trời, những cây cổ thụ này không biết tuổi thọ đã bao nhiêu rồi, cành lá tươi tốt, sum suê rậm rạp.
Đình hóng gió mà Hoàng tri sự nói được giấu sau những cây cổ thụ này, khi Cố Trường Tấn đến, Hứa Li Nhi đang ngẩn ngơ nhìn một cây hoè.
“Hứa cô nương.” Chàng gọi một tiếng.
Hứa Li Nhi hoàn hồn, quay đầu nhìn Cố Trường Tấn, khi nhìn thấy khuôn mặt của vị đại nhân đối diện, ánh mắt nàng ấy không khỏi ngẩn ra, chợt hoảng loạn mà cụp mắt xuống, cúi đầu bái cái lễ lớn.
“Dân nữ bái kiến Cố đại nhân.”
Giọng nói của thiếu nữ giống như chim hoàng anh thánh thót, lại bởi vì có chút bi thương tang mẫu nên mang theo vài phần thê lương, khiến người nghe thấy muốn khóc.
Cố Trường Tấn đỡ một chút, nói: “Hứa cô nương không cần đa lễ.”
Hứa Li Nhi đứng dậy, cố nén đau buồn, khẽ mỉm cười nói: “Dân nữ và nương đã sớm nghe qua thanh danh của ngài. Hai năm trước, toàn bộ Thuận Thiên phủ đều biết đến chuyện Cố đại nhân và Quản đại nhân cáo ngự trạng ở Kim Loan điện. Khi đó nương còn nói với dân nữ, ngày sau nếu may mắn nhìn thấy nhị vị đại nhân nhất định phải đưa cho nhị vị đại nhân hai con pháp thú mà bà ấy tự tay bện.”
Khi người của Hình Bộ đến Xương Bình Châu áp giải bà ta với Dương Vinh, bà ta đã đặc biệt cầu xin một người nha dịch trong đó để trở về phòng cũ lấy hai con thú nhỏ bằng trúc.
Kim thị có một đôi bàn tay khéo léo, chỉ cần có những thanh trúc tươi mới và cỏ huyên thì đã có thể bện ra những thứ nhỏ nhắn và ngộ nghĩnh như châu chấu, chuồn chuồn, quắc quắc này nọ.
Việc bện pháp thú cho Cố Trường Tấn và Quản Thiếu Duy khó khăn hơn nhiều, Kim thị phải mất vài tháng nhàn rỗi mới có thể dệt ra hai con thú nhỏ này.
Bây giờ đã ba năm trôi qua, hai con thú ấy đã mất đi vẻ xanh tốt trước đây, chỉ còn lại một màu vàng nhạt héo úa và ảm đạm.
Cố Trường Tấn trịnh trọng tiếp nhận hai con pháp thú.
“Đa tạ Hứa cô nương, Quản đại nhân hiện giờ không ở Thượng Kinh, ngày nào đó thấy hắn, Cố mỗ nhất định sẽ giao con pháp thú này thay cho lệnh đường.”
Hứa Li Nhi đột nhiên cảm thấy chóp mũi đau xót, hốc mắt ướt đẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.