Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Chương 28:

Bát Nguyệt Vu Hạ

16/05/2024

Nàng ấy mới mười lăm mười sáu tuổi, vốn rất xinh đẹp nhưng bởi vì chịu đựng thống khổ trong suốt chín tháng qua, lúc này trở nên gầy yếu, không còn dáng vẻ như ban đầu.

Hứa Li Nhi lấy khăn tay lau nước mắt, đợi cảm xúc bình ổn lại, trịnh trọng dập đầu cảm ơn Cố Trường Tấn đã cứu mạng mình.

Hai con pháp thú trong tay nặng như ngàn cân, Cố Trường Tấn nhìn Hứa Li Nhi, nói chầm chậm: “Hoàng hậu là người săn sóc nhất cho nữ nhân yếu đuối và hài tử, nếu Hứa cô nương tiến cung, không ngại xin Hoàng hậu một cái ân huệ, ở bên cạnh hầu hạ bà ta.”

Dương Vinh ở trong ngục nhưng bè cánh của Dương Húc vẫn còn tiêu dao bên ngoài. Xương Bình Châu là quê hương cũ của Dương Húc, người Dương gia ở đó chính là thổ hoàng đế, Hứa Li Nhi trở về căn bản không thể bảo vệ được chính mình.

Không chỉ có Xương Bình Châu, chỉ cần Dương Húc còn sống, thế gian này sẽ không có chỗ cho Hứa Li Nhi an thân, trừ khi những người mà Dương Húc vô cùng kiêng kị có thể che chở cho nàng ấy.

Trước mắt có một ứng cử viên phù hợp——

Thích hoàng hậu ở Khôn Ninh cung.

Cố Trường Ninh nói với Hứa Li Nhi một lát rồi trở về phòng trực sau đó không rên một tiếng mà vùi đầu vào công văn.

Chạng vạng Thường Cát tới đón, chủ tử hai người đều im lặng suốt quãng đường.

Sau khi Cố Trường Tân xuống xe ngựa bước nhanh vào trong, Thường Cát yên lặng đi theo phía sau.

Mãi đến khi Cố Trường Tấn rẽ nhầm đường ở một ngã rẽ, Thường Cát mới nhịn không được mở miệng nói: “Chủ tử, đó là đường tới Tùng Tư Viện.”

Bước chân nam nhân đột ngột dừng lại.

Chàng vốn nên về thư phòng.

Đã vài ngày rồi chàng đều trực tiếp về thư phòng sau khi đã trực xong, chưa từng tới Tùng Tư Viện nữa. Vừa rồi xuống xe ngựa đầu óc đưa ra mệnh lệnh cũng là đi thư phòng.

Nhưng không biết vì sao, cơ thể giống như có ý thức của mình rồi chỉ muốn đi tới Tùng Tư Viện. Nếu không phải Thường Cát kêu một tiếng, thậm chí chàng cũng không nhận ra rằng mình đã đi nhầm đường.

Thật giống như, từ trước đến nay đường tới Tùng Tư Viện không phải là một con đường sai.

Cố Trường Tấn xoay người, cũng không nhìn Thường Cát, trầm mặc đi về hướng thư phòng.

Hoàng hôn vắng người, bóng cây lắc lư, ánh mặt trời vắng vẻ nằm trên ngọn cây ngô đồng.

Dưới cây ngô đồng, thiếu nữ đang cầm một chiếc đèn lồng bằng lụa mỏng màu xanh lục, lặng lẽ đếm lá rụng trên mặt đất.

Cố Trường Tấn dừng chân, lẳng lặng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại dưới gốc cây.

Sau đó lạ kỳ thay, những ngọn lửa đang lan tràn trong máu thịt tựa như được trấn an, chúng yên lặng, cực kỳ ngoan ngoãn.

Cố Trường Tấn không còn cảm thấy đau đớn nữa, thậm chí sự nặng nề rầu rĩ tối tăm trong lòng cũng tan biến trong nháy mắt. Thay vào đó là tiếng tim đập nhanh “thình thịch”, “thình thịch”.

Bầu trời đêm nhạt dần, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ mặt chàng còn đèn trong tay thiếu nữ lại càng ngày càng sáng, khoảnh khắc nàng ngoái đầu nhìn lại, ánh sáng dịu nhẹ chiếu sáng đôi mắt nàng, dường như trong đôi mắt ấy có cả một thiên hà rộng lớn.

Hô hấp Cố Trường Tấn nhẹ ngưng lại.



Hình như Dung Thư đã không gặp Cố Trường Tấn vài ngày rồi.

Chàng chỉ ở Tùng Tư Viện một đêm, sau ngày hôm đó đã lại trở về thư phòng, ngày nào cũng đi sớm về muộn, hai người thậm chí không nói với nhau một câu nào.

Hôm nay Gia Hữu Đế đã ra lệnh cho người treo bản án của Hứa Li Nhi bên ngoài quan nha của Hình Bộ, toàn bộ bá tánh ở Thượng Kinh đều chạy tới xem.

Không biết có bao nhiêu dân chúng vỗ tay tán thưởng, còn có một số người dũng cảm đang chờ ném đá vào xe tù của Dương Vinh trên đường áp giải đến Đại Lý Tự Ngục.

Sáng sớm Doang Nguyệt và Doanh Tước cũng đang nói việc này, nếu không phải Trương ma ma bảo ngừng lại, Doanh Tước còn muốn lặng lẽ chạy tới đường cái xem Dương Vinh bị ném đá.

Thật ra Dung Thư vẫn luôn chờ một ngày này.

Vào ngày này ở kiếp trước, Kim thị bỏ mình, Dương Vinh bị áp giam vào Đại Lý Tự Ngục, đến ngày thứ hai thì phát hiện Hứa Li Nhi đã treo cổ tự vẫn ở dịch quán, trước khi chết còn để lại một phong huyết thư.

Dung Thư không hiểu được nội dung huyết thư, Cố Trường Tấn cũng chưa bao giờ nói với nàng về điều đó.

Nhưng khi đó toàn bộ bá tánh Thượng Kinh đều nói, bởi vì tang mẫu cho nên Hứa Li Nhi cực kỳ bi thương, lại khó chịu việc thúc thúc Dương Húc của Dương Vinh một tay che trời, dung túng người Đông Xưởng và Bắc Trấn Phủ Tư hại chết mẫu thân nàng ấy, lúc này mới lưu lại huyết thư rồi tự sát.

Việc Hứa Li Nhi thắt cổ tự vẫn đã gây ra rất nhiều ồn ào ở Thượng Kinh, dân chúng cũng không còn trầm trồ khen ngợi những vụ án bên ngoài quan nha, mỗi người đều nói đầu sỏ gây tội còn chưa đền tội, Hứa Li Nhi và Kim thị chết không nhắm mắt.

Dung Thư nhớ rõ, thi thể của Hứa Li Nhi bị người phát hiện vào lúc rạng sáng, khi đó nàng ấy chết chưa đầy ba canh giờ.

Nói cách khác, Hứa Li Nhi đã treo cổ tự vẫn vào giờ Tý, mà hiện giờ cách thời gian nàng ấy treo cổ tự vẫn còn có hai canh giờ.

Bàn tay không cầm đèn của Dung Thư đang cầm một chiếc hộp gỗ hình vuông, Cố Trường Tấn nhận ra đó là Tham Vinh Hoàn mà nàng đã mang về từ Hầu phủ vào ngày nàng lại mặt.

Nam nhân mím môi.

Đây là nàng tới đưa Tham Vinh Hoàn cho chàng?

Không phải nói chàng đang uống thuốc nên không thể uống Tham Vinh Hoàn này sao?

Dung Thư không biết trong lòng nam nhân này lại có một sự hiểu lầm lớn như vậy.

Nàng cầm đèn lồng chậm rãi đi về phía chàng, khẽ mỉm cười nói: “Thiếp thân nghe nói vụ án tử mà lang quân xử lý trước đây cuối cùng cũng tra ra manh mối, thiếp thân có một yêu cầu quá đáng, muốn kính nhờ lang quân.”

Yêu cầu quá đáng?

Cố Trường Tấn liếc nhìn chiếc hộp mà đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của nàng đang cầm, bình tĩnh nói: “Chuyện gì? Nói đi.”

“Hôm nay mẫu thân Hứa cô nương qua đời, lúc này Hứa cô nương nhất định không dễ chịu, trước đây nàng ấy cũng chịu nhiều tra tấn trong phủ Dương Vinh, lại đột nhiên mất đi người thân yêu, chỉ sợ thân thể nàng ấy sẽ chịu không nổi cho nên thiếp thân muốn tặng nàng ấy một chút Tham Vinh Hoàn, bày tỏ chút tâm ý.”

Dung Thư đã luyện nói những lời này cả một buổi trưa, nói chuyện mặt không đỏ khí không suyễn, khống chế hoàn hảo giọng điệu khó chịu, đồng tình lại chua xót đắn đo.

Nhưng trong lòng nàng không biết làm sao, tay cầm đèn lồng không khỏi siết chặt cán gỗ dài.



Cố Trường Tấn híp mắt.

Lần trước nàng nhắc đến nghĩa tử của Dương Húc với chàng cũng đã làm động tác nhỏ như vậy.

Đây có lẽ là thói quen nhỏ của bản thân mà chính nàng cũng không nhận ra được, khi khẩn trường, những ngón tay như tước hành của nàng không nhịn được mà niết đồ vật.

Nhưng nàng khẩn trương về điều gì?

Ánh mắt Cố Trường Tấn từ từ quét qua gương mặt nàng rồi lập tức dừng lại ở đôi mắt đen trong veo của nàng.

Nơi đó sạch sẽ, mang theo ý cười ấm áp uyển chuyển.

Cố Trường Tấn dùng ngón tay thon dài gõ gõ một bên chân, chầm chậm suy nghĩ.

Về mặt lý trí, lẽ ra chàng không nên đồng ý.

Thi thể của Kim thị hiện giờ đang ở ngoại ô nghĩa trang, Thích hoàng hậu khai ân, ban cho một chiếc quan tài bằng gỗ tím để hậu táng Kim thị, đồng thời cho phép Hứa Li Nhi đưa quan tài Kim thị lên Đại Từ Ân Tự đặt bốn mươi chín ngày.

Chỗ Đại Từ Ân Tự kia, xưa nay không phải hậu duệ quý tộc hoàng thân quốc thích thì không được đặt linh cữu. Thích hoàng hậu thương tiếc tấm lòng làm mẫu thân của Kim thị nên lúc này mới phá lệ.

Hôm nay Hứa Li Nhi đang ở một dịch quán cách nghĩa trang không xa, sáng sớm ngày mai người của dịch quán sẽ đưa nàng ấy tới nghĩa trang để nàng ấy tự mình đỡ linh cữu đi Đại Từ Ân Tự.

Nam nhân chậm chạp không nói, điều này Dung Thư cũng sớm đã đoán trước được.

Kiếp trước, khi Hứa Li Nhi và Kim thị vẫn còn ở trong ngục, Dung Thư đã từng hỏi liệu có thể cho họ một ít thức ăn và xiêm y không.

Khi đó Cố Trường Tấn lạnh lùng từ chối.

Yêu cầu hôm nay còn hơn nhiều so với việc đưa thức ăn xiêm y, chàng nhất định sẽ không đáp ứng.

Trên thực tế, Dung Thư không muốn nhìn thấy Hứa Li Nhi chút nào.

Chỉ là muốn mượn tay của Cố Trường Tấn để cứu Hứa Li Nhi mà thôi.

Cái chết của Hứa Li Nhi thoạt nhìn không hề đơn giản như bề ngoài.

Mọi người đều nói rằng nàng ấy đã treo cổ tự tử nhưng Dung Thư biết cái chết của nàng ấy có điều gì đó kỳ lạ.

Kiếp trước nếu không phải nàng, có lẽ Hứa Li Nhi đã không chết.

Nàng đã nghĩ kỹ rồi, lần đầu tiên đưa ra yêu cầu Cố Trường Tấn sẽ từ chối. Chờ sau khi chàng từ chối thì đề xuất một yêu cầu bớt khác người hơn, vậy chàng có thể sẽ đáp ứng.

Từ trước đều là như vậy, chỉ cần chàng từ chối nàng một chuyện, rất có thể chàng sẽ đồng ý chuyện thứ hai.

Ngón tay cầm chuôi đèn hơi buông lỏng, Dung Thư cảm thấy vừa đúng thời cơ, nhưng lời nói ấp ủ trong bụng đã lâu sắp nói đến bên miệng thì lang quân áo bào xanh đối diện bỗng chốc buông lỏng lông mày, nhàn nhạt nói:

“Thường Cát, đi chuẩn bị xe ngựa, ta mang phu nhân đi ra ngoài một chuyến.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook