Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta
Chương 33:
Bát Nguyệt Vu Hạ
16/05/2024
Cả một ấm trà lạnh mà Thường Cát pha vẫn chưa có tác dụng.
Bởi vì Cố Trường Tấn ngủ rất ngon, không mơ thấy gì cả.
Chỉ là chàng vừa nghĩ đến chuyện đêm hôm qua không nằm mơ thấy gì sẽ lại tự nhiên nhớ đến Dung Thư.
Vừa nhớ đến Dung Thư, trái tim của chàng lại đập liên hồi không thôi.
Cũng may, chàng cũng đã dần quen với chuyện khác thường này, cho dù hiện tại Dung Thư đứng ở trước mặt chàng thì chàng cũng có thể bình tĩnh không biến sắc.
Chuyện Hứa Li Nhi bị ám sát, Hình Bộ đã báo lên cho Hoàng thượng, Gia Hữu Đế mặt rồng giận dữ, vỗ long án sai người điều tra làm rõ.
Nhưng Cố Trường Tấn biết, chuyện này không thể tra ra chân tướng được.
Liễu Nguyên đã dám truyền lời cho chàng tất nhiên sẽ không để Hình Bộ điều tra, cho dù có thể điều tra cũng chẳng qua là tìm người chịu tội thay thôi. Phía sau Liễu Nguyên còn có người, người nọ là ai thì Cố Trường Tấn không biết, nhưng mà chàng biết được, người nọ cũng muốn cho Dương Húc chết giống như Liễu Nguyên.
Cố Trường Tấn cũng muốn Dương Húc chết.
Địch nhân của địch nhân, ở thời khắc mấu chốt có thể trở thành đồng minh.
Lúc này đây, Cố Trường Tấn không đối nghịch cùng với Liễu Nguyên nữa.
Còn nữa, Liễu Nguyên nói đưa mạng của Hứa Li Nhi cho chàng, không phải là đang muốn khiến chàng thiếu nợ cậu ta một ân tình sao?
Người giao thủ với chàng ở dịch quán ngày hôm ấy vốn không muốn chàng bị thương, nếu không phải vì che chở cho Dung Thư thì một đao đó cũng không thể đâm vào cánh tay của chàng.
Ngược lại là chàng, chiêu nào cũng là sát chiêu.
Mặc dù chàng biết không nên giết người này và cũng không thể giết được nhưng vẫn không thể kìm nén nổi sát ý ngập trời trong lòng.
Chàng không phải là người thiếu kiên nhẫn như vậy.
Nhưng lúc nhìn thấy nàng bị thương, lý trí của chàng nháy mắt vỡ nát.
Cố Trường Tấn ngồi xếp bằng ở trên giường, lẳng lặng suy nghĩ, đợi đến lúc nhịp tim dần dần trở lại như thường mới bước xuống giường, cầm lấy bình trà lạnh lẽo kia uống hơn một nửa.
Chàng nhìn bóng cây ngô đồng ở ngoài cửa, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo.
Tùng Tư Viện.
Doanh Tước đã nói cho Dung Thư biết những gì mà Thường Cát nói từ lâu rồi.
"Thường Cát nói, Hoàng hậu đã nhận lời, đợi đến khi Hứa cô nương kết thúc thời gian trăm ngày túc trực bên linh cữu của mẫu thân mình ở Đại Từ Ân Tự, sẽ ban cho nàng ấy chức nữ quan ở Tư Nhạc Tư."
Ai có thể ngờ đến, cô nương mới hai ngày trước còn đang hoảng sợ kinh hoàng mà giờ đã lập tức có thể vào cung trở thành nữ quan.
Đôi mắt của Doanh Tước giống như sắp lóe ra ánh sáng, ở Đại Dận, muốn vào cung làm nữ quan không phải chuyện dễ dàng, thậm chí còn khó khăn hơn cả chuyện thi tú tài.
Hứa cô nương có thể có được cơ hội này, Doanh Tước thật sự cảm thấy vui vẻ thay cho nàng ấy.
Dung Thư nghe thấy Doanh Tước nhắc đến Thích hoàng hậu, nheo mắt lại, không khỏi nhớ đến Chu ma ma ở kiếp trước cùng với ly rượu độc mà bà ta mang đến.
Ly rượu kia đã mang lại cho nàng đau đớn vô tận, đến bây giờ trong lòng nàng vẫn còn chút sợ hãi.
Cho nên đối với vị Thích hoàng hậu ở trong cung, nàng cũng cực kỳ kiêng kỵ.
Vị Hoàng hậu ở trong Khôn Ninh Cung này xuất thân từ Thích gia, cũng là một gia tộc võ tướng.
Phụ thân Thích Chướng đã là Đại đô đốc từ thời Kiến Đức, trong tay Thích Chướng nắm mấy chục vạn binh quyền, ở trong triều đình cũng là người quyền khuynh triều dã, nhưng lúc bệnh nặng hấp hối tự xin trả lại binh quyền.
Sau đó Thái tử Khải Nguyên bị yêu đạo che mắt, bị cũng người khác độc sát, phiên vương ở khắp nơi lấy danh nghĩa thanh quân đánh vào Thượng Kinh.
Lúc đó huynh trưởng của Thích hoàng hậu là Thích Hành tập hợp quân cũ của phụ thân, phụ tá Gia Hữu Đế từ phủ Thái Nguyên nổi dậy, dẹp tan đám phiên vương.
Cuối cùng Gia Hữu Đế cũng trở thành chủ nhân của Tử Cấm Thành, mà Thích gia là công thần có công lao to lớn nhất, cũng bởi vậy mà Thích hoàng hậu rất được Hoàng thượng yêu thích.
Từ lúc ở phủ Thái Nguyên, Thích hoàng hậu đã nổi danh là hiền hậu, từng mở không ít học đường, y quán miễn phí cho bá tánh nghèo khổ ở nơi đó.
Ở phủ Thái Nguyên đến nay vẫn còn có một tòa miếu thờ Hoàng hậu, đó là nơi bá tánh địa phương xây lên để cảm ơn Thích hoàng hậu, hương khói cực kỳ thịnh vượng.
Hiện giờ nữ quan trong cung vua đã nhiều hơn so với thời Kiến Đức không ít, nữ tử được vào học đường, được làm giám khảo, việc này cũng là sau khi Thích hoàng hậu nhập chủ Khôn Ninh cung mới mạnh mẽ thúc đẩy mà tạo thành. Những nữ tử ở Thượng Kinh, cho dù là quý nữ hay là cô nương nhà bá tánh tầm thường, không một ai là không kính trọng vị Hoàng hậu ở trong cung này.
Nếu không phải Dung Thư đã chết ở trên tay bà ta, có lẽ cũng sẽ có lòng sùng bái và kính nể bà ta từ tận đáy lòng giống như là Doanh Tước.
Cũng may đời này, nàng cùng với vị Hoàng hậu này có lẽ sẽ không có gì liên quan nữa.
Dung Thư nhẹ nhàng thở phào, nói với Doanh Tước: "Lúc ta xuất giá có mang theo một hòm sách, muội đi tìm ra đây, ta chọn mấy quyển sách đưa đến Đại Từ Ân Tự.”
Ở trong cung làm nữ quan còn vất vả hơn so với người ngoài tưởng tượng nhiều, nữ tử có thể tiến cung làm nữ quan đều phải trải qua rất nhiều kiểm tra, đã phải tri thư đạt lý, lại phải thông minh tài tình.
Tư Nhạc Tư ở dưới trướng Thượng Nghi Cục, làm chưởng quản trông coi việc diễn tập đội hình nhạc công, ra hiệu việc đánh lui và tiến công.
Từ nhỏ Hứa Li Nhi đã có thiên phú về nhạc lý, lúc ở Khúc Uyển cũng được học tỳ bà, giọng nói càng như oanh yến hót, có thể so với câu “ông trời thưởng cơm ăn”. Chỉ là khi còn bé trong nhà nàng ấy cũng không có điều kiện để cho nàng ấy đến trường tư thục đọc sách, tuy rằng biết một ít chữ nhưng vẫn còn chút khiếm khuyết về mặt văn lý.
Dung Thư nhanh chóng sửa sang ra một chồng sách thật dày, hôm sau lại nhờ Thường Cát sai người trong dịch quán đưa đến Đại Từ Ân Tự.
Thường Cát nhận lấy sách, vừa mới bước ra cửa lớn đã thấy một người hộ vệ vội vàng cưỡi ngựa chạy đến, dừng lại trước cửa lớn của Cố phủ rồi đập “rầm rầm” lên cửa. Cậu ta vội tiến lên hỏi: "Ngươi là người ở nơi nào?”
Hộ vệ kia dừng tay lại, vẻ mặt vội vàng nói: "Tiểu nhân là người hầu Đan Thanh ở Thừa An Hầu Phủ, phu nhân của chúng ta bệnh tình nguy kịch, Hầu gia đặc biệt mệnh lệnh cho tiểu nhân tới mời Đại cô nương mau chóng trở về Hầu phủ.”
Nói xong những lời này, hắn lại không dám nói tiếp nữa.
Thường Cát rùng mình, quay người trở về Tùng Tư Viện truyền lời.
Sau khi nghe xong lời Thường Cát nói, Dung Thư suýt nữa không đứng vững, lúc bước qua ngạch cửa còn bị vướng một cái, đập mạnh đầu vào khung cửa.
“Cô nương!”
Doanh Tước, Doanh Nguyệt cuống quýt đỡ lấy nàng.
Dung Thư dùng sức bóp chặt đầu ngón tay, hít sâu một hơi: "Lập tức trở về Hầu phủ.”
Mấy ngày trước nàng vừa mới trở về Hầu phủ một chuyến, lúc ấy Thẩm thị vẫn còn đang tốt đẹp, ngay cả chuyện để nàng ở lại Thanh Hành Viện một đêm cũng không chịu, cứ nhất định nói là Cố Trường Tấn còn chưa lành bệnh, sai người đưa nàng trở về hẻm Ngô Đồng.
Sao lại bỗng nhiên ngã bệnh như vậy chứ?
Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi hẻm Ngô Đồng, suốt lúc đi Dung Thư vẫn đang nhớ về chuyện lúc trước.
Kiếp trước bởi vì gặp phải ám sát ở đường Trường An, nàng vẫn chưa làm lễ hồi môn. Mãi cho đến khi thương thế của của Cố Trường Tấn đã tốt hơn nhiều, mới trở lại Hầu phủ. Khi đó Thẩm thị đã trải qua một lần bệnh nặng, lúc Dung Thư trở về, tuy bà ấy suy yếu nhưng ít ra thân mình cũng là ngày một tốt hơn.
Lúc ấy nương nàng bị mắc bệnh, cũng không ai tới hẻm Ngô Đồng báo một tiếng, hiện giờ Hầu phủ lại vội vã phái người tới…
Dung Thư không dám nghĩ tiếp nữa.
Thanh Hành Viện.
Thừa An hầu Dung Tuần nôn nóng bước qua bước lại ở bên ngoài nhà chính, đại phu đã đi vào được nửa canh giờ vậy đến nay còn chưa bước ra. Nhưng mà Chu ma ma đã mang theo vào nha hoàn, bưng từng chậu máu loãng từ bên trong ra ngoài.
Những chậu máu đỏ ghê người khiến Dung Tuần hoảng sợ.
Nghĩ đến chuyện mà Thẩm thị làm, một cơn tức giận lại dâng lên trong lòng. Nhưng mà cảm xúc tức giận chưa tồn tại được bao lâu, lại lập tức bị nôn nóng và hoảng sợ dập tắt.
Dung Thư vội vàng bước vào cửa tròn, mắt lấy cánh tay Dung Tuần hỏi: "Cha, nương như thế nào rồi?”
Dung Tuần nhìn thấy trưởng nữ hai hốc mắt phiếm hồng lại cố nén nước mắt, cổ họng đắng chát.
“Hai canh giờ trước nương con bỗng nhiên xuất huyết, bây giờ đại phu đang châm cứu, chỉ cần có thể cầm được máu là sẽ giữ được mệnh.”
Giọng nói của Dung Thư cứng lại: "Vậy nếu không thể ngăn được thì sao?”
Dung Tuần vẫn chưa trả lời, chỉ im lặng nhìn về cánh cửa phía phòng ngủ.
Dung Thư hỏi những lời này, ông ấy không dám nghĩ tới.
Lúc trước phụ thân muốn ông ấy cưới Thẩm thị, thật ra ông ấy cũng không phải quá bằng lòng.
Ông ấy không giống như hai vị huynh trưởng thích tòng quân kia, từ nhỏ Dung Tuần đã thích đọc sách, trong lòng ông ấy chờ đợi thê tử là người có thể cùng ông ấy làm thơ vẽ tranh, là tiểu thư khuê các có thể cho ông ấy hồng tụ thêm hương.
Thẩm thị là nữ nhi thương hộ, ở trong lòng Dung Tuần là một nữ tử cả người đầy hơi tiền.
Nhưng mà sau khi thành thân, bà ấy lại có chút khác biệt với những nữ thương hộ mà Dung Tuần tưởng tượng.
Bởi vì Cố Trường Tấn ngủ rất ngon, không mơ thấy gì cả.
Chỉ là chàng vừa nghĩ đến chuyện đêm hôm qua không nằm mơ thấy gì sẽ lại tự nhiên nhớ đến Dung Thư.
Vừa nhớ đến Dung Thư, trái tim của chàng lại đập liên hồi không thôi.
Cũng may, chàng cũng đã dần quen với chuyện khác thường này, cho dù hiện tại Dung Thư đứng ở trước mặt chàng thì chàng cũng có thể bình tĩnh không biến sắc.
Chuyện Hứa Li Nhi bị ám sát, Hình Bộ đã báo lên cho Hoàng thượng, Gia Hữu Đế mặt rồng giận dữ, vỗ long án sai người điều tra làm rõ.
Nhưng Cố Trường Tấn biết, chuyện này không thể tra ra chân tướng được.
Liễu Nguyên đã dám truyền lời cho chàng tất nhiên sẽ không để Hình Bộ điều tra, cho dù có thể điều tra cũng chẳng qua là tìm người chịu tội thay thôi. Phía sau Liễu Nguyên còn có người, người nọ là ai thì Cố Trường Tấn không biết, nhưng mà chàng biết được, người nọ cũng muốn cho Dương Húc chết giống như Liễu Nguyên.
Cố Trường Tấn cũng muốn Dương Húc chết.
Địch nhân của địch nhân, ở thời khắc mấu chốt có thể trở thành đồng minh.
Lúc này đây, Cố Trường Tấn không đối nghịch cùng với Liễu Nguyên nữa.
Còn nữa, Liễu Nguyên nói đưa mạng của Hứa Li Nhi cho chàng, không phải là đang muốn khiến chàng thiếu nợ cậu ta một ân tình sao?
Người giao thủ với chàng ở dịch quán ngày hôm ấy vốn không muốn chàng bị thương, nếu không phải vì che chở cho Dung Thư thì một đao đó cũng không thể đâm vào cánh tay của chàng.
Ngược lại là chàng, chiêu nào cũng là sát chiêu.
Mặc dù chàng biết không nên giết người này và cũng không thể giết được nhưng vẫn không thể kìm nén nổi sát ý ngập trời trong lòng.
Chàng không phải là người thiếu kiên nhẫn như vậy.
Nhưng lúc nhìn thấy nàng bị thương, lý trí của chàng nháy mắt vỡ nát.
Cố Trường Tấn ngồi xếp bằng ở trên giường, lẳng lặng suy nghĩ, đợi đến lúc nhịp tim dần dần trở lại như thường mới bước xuống giường, cầm lấy bình trà lạnh lẽo kia uống hơn một nửa.
Chàng nhìn bóng cây ngô đồng ở ngoài cửa, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo.
Tùng Tư Viện.
Doanh Tước đã nói cho Dung Thư biết những gì mà Thường Cát nói từ lâu rồi.
"Thường Cát nói, Hoàng hậu đã nhận lời, đợi đến khi Hứa cô nương kết thúc thời gian trăm ngày túc trực bên linh cữu của mẫu thân mình ở Đại Từ Ân Tự, sẽ ban cho nàng ấy chức nữ quan ở Tư Nhạc Tư."
Ai có thể ngờ đến, cô nương mới hai ngày trước còn đang hoảng sợ kinh hoàng mà giờ đã lập tức có thể vào cung trở thành nữ quan.
Đôi mắt của Doanh Tước giống như sắp lóe ra ánh sáng, ở Đại Dận, muốn vào cung làm nữ quan không phải chuyện dễ dàng, thậm chí còn khó khăn hơn cả chuyện thi tú tài.
Hứa cô nương có thể có được cơ hội này, Doanh Tước thật sự cảm thấy vui vẻ thay cho nàng ấy.
Dung Thư nghe thấy Doanh Tước nhắc đến Thích hoàng hậu, nheo mắt lại, không khỏi nhớ đến Chu ma ma ở kiếp trước cùng với ly rượu độc mà bà ta mang đến.
Ly rượu kia đã mang lại cho nàng đau đớn vô tận, đến bây giờ trong lòng nàng vẫn còn chút sợ hãi.
Cho nên đối với vị Thích hoàng hậu ở trong cung, nàng cũng cực kỳ kiêng kỵ.
Vị Hoàng hậu ở trong Khôn Ninh Cung này xuất thân từ Thích gia, cũng là một gia tộc võ tướng.
Phụ thân Thích Chướng đã là Đại đô đốc từ thời Kiến Đức, trong tay Thích Chướng nắm mấy chục vạn binh quyền, ở trong triều đình cũng là người quyền khuynh triều dã, nhưng lúc bệnh nặng hấp hối tự xin trả lại binh quyền.
Sau đó Thái tử Khải Nguyên bị yêu đạo che mắt, bị cũng người khác độc sát, phiên vương ở khắp nơi lấy danh nghĩa thanh quân đánh vào Thượng Kinh.
Lúc đó huynh trưởng của Thích hoàng hậu là Thích Hành tập hợp quân cũ của phụ thân, phụ tá Gia Hữu Đế từ phủ Thái Nguyên nổi dậy, dẹp tan đám phiên vương.
Cuối cùng Gia Hữu Đế cũng trở thành chủ nhân của Tử Cấm Thành, mà Thích gia là công thần có công lao to lớn nhất, cũng bởi vậy mà Thích hoàng hậu rất được Hoàng thượng yêu thích.
Từ lúc ở phủ Thái Nguyên, Thích hoàng hậu đã nổi danh là hiền hậu, từng mở không ít học đường, y quán miễn phí cho bá tánh nghèo khổ ở nơi đó.
Ở phủ Thái Nguyên đến nay vẫn còn có một tòa miếu thờ Hoàng hậu, đó là nơi bá tánh địa phương xây lên để cảm ơn Thích hoàng hậu, hương khói cực kỳ thịnh vượng.
Hiện giờ nữ quan trong cung vua đã nhiều hơn so với thời Kiến Đức không ít, nữ tử được vào học đường, được làm giám khảo, việc này cũng là sau khi Thích hoàng hậu nhập chủ Khôn Ninh cung mới mạnh mẽ thúc đẩy mà tạo thành. Những nữ tử ở Thượng Kinh, cho dù là quý nữ hay là cô nương nhà bá tánh tầm thường, không một ai là không kính trọng vị Hoàng hậu ở trong cung này.
Nếu không phải Dung Thư đã chết ở trên tay bà ta, có lẽ cũng sẽ có lòng sùng bái và kính nể bà ta từ tận đáy lòng giống như là Doanh Tước.
Cũng may đời này, nàng cùng với vị Hoàng hậu này có lẽ sẽ không có gì liên quan nữa.
Dung Thư nhẹ nhàng thở phào, nói với Doanh Tước: "Lúc ta xuất giá có mang theo một hòm sách, muội đi tìm ra đây, ta chọn mấy quyển sách đưa đến Đại Từ Ân Tự.”
Ở trong cung làm nữ quan còn vất vả hơn so với người ngoài tưởng tượng nhiều, nữ tử có thể tiến cung làm nữ quan đều phải trải qua rất nhiều kiểm tra, đã phải tri thư đạt lý, lại phải thông minh tài tình.
Tư Nhạc Tư ở dưới trướng Thượng Nghi Cục, làm chưởng quản trông coi việc diễn tập đội hình nhạc công, ra hiệu việc đánh lui và tiến công.
Từ nhỏ Hứa Li Nhi đã có thiên phú về nhạc lý, lúc ở Khúc Uyển cũng được học tỳ bà, giọng nói càng như oanh yến hót, có thể so với câu “ông trời thưởng cơm ăn”. Chỉ là khi còn bé trong nhà nàng ấy cũng không có điều kiện để cho nàng ấy đến trường tư thục đọc sách, tuy rằng biết một ít chữ nhưng vẫn còn chút khiếm khuyết về mặt văn lý.
Dung Thư nhanh chóng sửa sang ra một chồng sách thật dày, hôm sau lại nhờ Thường Cát sai người trong dịch quán đưa đến Đại Từ Ân Tự.
Thường Cát nhận lấy sách, vừa mới bước ra cửa lớn đã thấy một người hộ vệ vội vàng cưỡi ngựa chạy đến, dừng lại trước cửa lớn của Cố phủ rồi đập “rầm rầm” lên cửa. Cậu ta vội tiến lên hỏi: "Ngươi là người ở nơi nào?”
Hộ vệ kia dừng tay lại, vẻ mặt vội vàng nói: "Tiểu nhân là người hầu Đan Thanh ở Thừa An Hầu Phủ, phu nhân của chúng ta bệnh tình nguy kịch, Hầu gia đặc biệt mệnh lệnh cho tiểu nhân tới mời Đại cô nương mau chóng trở về Hầu phủ.”
Nói xong những lời này, hắn lại không dám nói tiếp nữa.
Thường Cát rùng mình, quay người trở về Tùng Tư Viện truyền lời.
Sau khi nghe xong lời Thường Cát nói, Dung Thư suýt nữa không đứng vững, lúc bước qua ngạch cửa còn bị vướng một cái, đập mạnh đầu vào khung cửa.
“Cô nương!”
Doanh Tước, Doanh Nguyệt cuống quýt đỡ lấy nàng.
Dung Thư dùng sức bóp chặt đầu ngón tay, hít sâu một hơi: "Lập tức trở về Hầu phủ.”
Mấy ngày trước nàng vừa mới trở về Hầu phủ một chuyến, lúc ấy Thẩm thị vẫn còn đang tốt đẹp, ngay cả chuyện để nàng ở lại Thanh Hành Viện một đêm cũng không chịu, cứ nhất định nói là Cố Trường Tấn còn chưa lành bệnh, sai người đưa nàng trở về hẻm Ngô Đồng.
Sao lại bỗng nhiên ngã bệnh như vậy chứ?
Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi hẻm Ngô Đồng, suốt lúc đi Dung Thư vẫn đang nhớ về chuyện lúc trước.
Kiếp trước bởi vì gặp phải ám sát ở đường Trường An, nàng vẫn chưa làm lễ hồi môn. Mãi cho đến khi thương thế của của Cố Trường Tấn đã tốt hơn nhiều, mới trở lại Hầu phủ. Khi đó Thẩm thị đã trải qua một lần bệnh nặng, lúc Dung Thư trở về, tuy bà ấy suy yếu nhưng ít ra thân mình cũng là ngày một tốt hơn.
Lúc ấy nương nàng bị mắc bệnh, cũng không ai tới hẻm Ngô Đồng báo một tiếng, hiện giờ Hầu phủ lại vội vã phái người tới…
Dung Thư không dám nghĩ tiếp nữa.
Thanh Hành Viện.
Thừa An hầu Dung Tuần nôn nóng bước qua bước lại ở bên ngoài nhà chính, đại phu đã đi vào được nửa canh giờ vậy đến nay còn chưa bước ra. Nhưng mà Chu ma ma đã mang theo vào nha hoàn, bưng từng chậu máu loãng từ bên trong ra ngoài.
Những chậu máu đỏ ghê người khiến Dung Tuần hoảng sợ.
Nghĩ đến chuyện mà Thẩm thị làm, một cơn tức giận lại dâng lên trong lòng. Nhưng mà cảm xúc tức giận chưa tồn tại được bao lâu, lại lập tức bị nôn nóng và hoảng sợ dập tắt.
Dung Thư vội vàng bước vào cửa tròn, mắt lấy cánh tay Dung Tuần hỏi: "Cha, nương như thế nào rồi?”
Dung Tuần nhìn thấy trưởng nữ hai hốc mắt phiếm hồng lại cố nén nước mắt, cổ họng đắng chát.
“Hai canh giờ trước nương con bỗng nhiên xuất huyết, bây giờ đại phu đang châm cứu, chỉ cần có thể cầm được máu là sẽ giữ được mệnh.”
Giọng nói của Dung Thư cứng lại: "Vậy nếu không thể ngăn được thì sao?”
Dung Tuần vẫn chưa trả lời, chỉ im lặng nhìn về cánh cửa phía phòng ngủ.
Dung Thư hỏi những lời này, ông ấy không dám nghĩ tới.
Lúc trước phụ thân muốn ông ấy cưới Thẩm thị, thật ra ông ấy cũng không phải quá bằng lòng.
Ông ấy không giống như hai vị huynh trưởng thích tòng quân kia, từ nhỏ Dung Tuần đã thích đọc sách, trong lòng ông ấy chờ đợi thê tử là người có thể cùng ông ấy làm thơ vẽ tranh, là tiểu thư khuê các có thể cho ông ấy hồng tụ thêm hương.
Thẩm thị là nữ nhi thương hộ, ở trong lòng Dung Tuần là một nữ tử cả người đầy hơi tiền.
Nhưng mà sau khi thành thân, bà ấy lại có chút khác biệt với những nữ thương hộ mà Dung Tuần tưởng tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.