Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta
Chương 32:
Bát Nguyệt Vu Hạ
16/05/2024
Cửa thư phòng khép hờ, cành cây ngô đồng cọ vào song cửa gỗ, kèm theo tiếng xào xạc của gió thu.
Không có tuyết, không có chậu than, cũng không có nương tử nhỏ nằm bên cạnh.
Là mơ.
Sau khi biết được điều này, Cố Trường Tấn đã nhận ra sự bất thường của mình.
Từ nhỏ, chàng đã tập võ, nhìn bên ngoài thì hào hoa phong nhã, nhưng thực chất thân thể vô cùng mạnh mẽ. Chỉ là do chàng đã quen sống thanh tâm quả dục, chưa từng có bất cứ tâm tư kiều diễm mê loạn nào.
Nhưng hôm nay lại không như vậy, giống như một thiếu niên vừa mới biết tới tình yêu, chỉ một giấc mơ cũng khiến tim chàng đập như trống, miệng lưỡi khô khốc tới cực điểm.
Toàn bộ đầu óc đều là hình ảnh cô nương ngây thơ kéo y phục hỏi chàng.
Vừa khó hiểu lại vừa buồn cười.
Cố Trường Tấn nhíu mày bước xuống giường, trong chớp mắt đã uống nửa chén trà lạnh vào bụng, chàng nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, sau đó quay lại giường tĩnh tâm nửa canh giờ.
Đến khi trở lại như bình thường mới gọi Thường Cát vào hầu hạ.
Thường Cát thấy sắc mặt chàng còn lạnh lùng hơn bình thường, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Hôm qua chủ tử đi nghỉ muộn, có muốn thuộc hạ đến Hình bộ xin nghỉ phép không? Bây giờ tính mạng của Hứa Li Nhi cũng không còn nguy hiểm, phái một thuộc hạ đưa nàng đi cũng được rồi.”
Cố Trường Tấn nói: “Việc Hứa Li Nhi bị ám sát phải nhanh nói một tiếng với thị lang Đại Tư Khấu. Tuy Hứa Li Nhi không chết, nhưng không có nghĩa là chuyện này có thể bỏ qua, mấy người đó và Hình Bộ chắc chắn sẽ đẩy việc này sang phía Dương Húc.”
Mấy năm nay Đông Xương không biết đã lập bao nhiêu án tù oan, cũng nên cho phía Dương Húc nếm thử mùi vị bị người ta buộc tội.
Cố Trường Tấn giải thích xong, xoa giữa mày, nói: “Đem một chậu nước lạnh tới cho ta.”
Dừng một chút, chàng nói tiếp: “Pha thêm hai chén trà lạnh.”
Thường Cát đáp “Vâng”, nhưng khi ra cửa lại không khỏi kinh ngạc: Tuy chủ tử chưa bao giờ để ý nước trà ấm hay lạnh nhưng nếu đã pha trà thì sao còn muốn pha trà lạnh chứ? Sáng sớm còn lạnh thế này, có ai lại muốn đi uống trà lạnh?
Trà lạnh Cố Trường Tấn muốn nhanh chóng được đưa đến thư phòng.
Thường Cát nói: “Nghe nói hôm qua thiếu phu nhân cố ý nói chuyện riêng với Hứa cô nương đến nửa đêm, mới ngủ hơn một canh giờ. Để thuộc hạ vòng qua nhà chính, đến phòng phía đông gọi xem thử thế nào được không ạ?”
Lúc trước, khi Cố Trường Tấn ở lại Tùng Tư Viện, Thường Cát và Hoành Bình muốn đến lúc nào thì đến. Nhưng bây giờ có nữ chủ nhân ở đó, hai người bọn họ không thể tùy tiện đi vào được.
Mấy ngày trước, chủ tử còn đặt quy định về sau không được truyền tin trong hành lang, còn không được truyền tin trực tiếp cho thiếu phu nhân, chỉ cho phép tìm Doanh Tước, Doanh Nguyệt hoặc Trương ma ma.
Thường Cát cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng chủ tử không thích thiếu phu nhân nên mới không cho bọn họ tiếp xúc nhiều với thiếu phu nhân.
Nghĩ đến đây, Thường Cát lại thở dài lần nữa, nếu bên cạnh chủ tử có nha hoàn hay nô tỳ gì đó thì cũng đỡ, ra vào hậu viện cũng dễ hơn nhiều.
Đỡ hơn bây giờ, cậu ta muốn truyền lời thì còn phải lo trước lo sau.
Cố Trường Tấn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ngươi đứng ở đây, ta đi vào đó.”
Chàng nói xong thì bước qua cửa tròn, đi đến nửa đường, chợt thấy có người đẩy của từ bên trong đi ra.
Là Trương ma ma.
Trương ma ma thấy chàng đi tới, vội vàng cười nói: “Thiếu phu nhân đã dậy rồi, còn sai nô tỳ đi mời Nhị gia và Hứa cô nương dùng bữa. Nhị gia có muốn vào phòng ngồi chờ không?”
Cố Trường Tấn khẽ gật đầu, hôm qua chàng đã nói với Dung Thư, sáng nay sẽ đưa Hứa Li Nhi trở lại Hình Bộ, mới nãy thấy đèn không thắp nên còn tưởng Dung Thư chưa dậy.
Chàng định vào đó đánh thức nàng dậy.
Dù sao Hứa Li Nhi cũng là cô nương chưa xuất giá, hôm qua sự việc cấp bách nên mới để nàng ấy nghỉ ở Tùng Tư Viện. Nhưng dù là chàng hay Thường Cát thì cũng nên tránh chuyện này.
Cách tốt nhất là nhờ Dung Thư đưa Hứa Li Nhi ra ngoài.
Nhưng mà cô nương này lại rất thích ngủ nướng.
Lúc trước chàng dậy sớm thượng triều, nàng luôn khép hờ mắt dậy thay quần áo cho chàng, chàng vừa đi xong thì xoay người sang một bên ôm gối ngủ mất, cũng không ăn sáng.
Bước chân Cố Trường Tấn đột nhiên dừng lại.
Lúc trước?
Lúc trước của ai?
Trương ma ma thấy chàng dừng chân, còn tưởng Cố Trường Tấn có chuyện gì muốn sai bảo, vội nói: “Nhị gia, còn chuyện gì muốn nói sao?”
Cố Trường Tấn hoàn hồn, mím môi dưới, nói: “Không có việc gì, ma ma cứ đi đi.”
Trương ma ma liên tục vâng dạ rồi đi ra khỏi hành lang.
Dung Thư đang chải đầu ở bên trong, nghe thấy tiếng động bên ngoài, nói với Doanh Nguyệt: “Ta ở đây cũng không cần ngươi hầu hạ, ngươi đến phòng phía đông xem thử Hứa cô nương đã dậy chưa?”
Sáng sớm Dung Thư đã tỉnh, không, phải nói là cả đêm nàng không ngủ.
Sau khi cứu được Hứa Li Nhi, đầu óc nàng quá hưng phấn nên nằm lăn qua lộn lại một lúc trên giường cũng không thấy buồn ngủ.
Nàng đã dậy, nhưng không thắp đèn dầu lên vì sợ gây ra tiếng động.
Chờ Doanh Nguyệt ra khỏi phòng, Dung Thư đứng dậy khỏi chiếc ghế hoa hồng, chào Cố Trường Tấn, cười nói: “Vừa rồi lang quân có gặp Trương ma ma không? Trương ma ma đến phòng bếp nhỏ lấy đồ ăn sáng, rất nhanh sẽ quay lại. Trời vẫn còn sớm, lang quân uống chén trà trước đã.”
Cách nói chuyện của cô nương này thật sự khiến người ta như được tắm trong gió xuân, giọng điệu nhẹ nhàng, tốc độ vừa phải, có trật tự, tóm lại là nói chuyện vô cùng ấm áp.
Hôm qua nàng cũng nói với Hứa Li Nhi như vậy.
Giống như một người hoàn toàn khác với cô nương trong giấc mộng.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn khác nhau.
Có lẽ là bị mấy giấc mơ hoang đường kia ảnh hưởng nên khi nhìn thấy Dung Thư, suy nghĩ của chàng cũng mất đi sự chặt chẽ thường ngày, loại cảm giác mơ hồ này trước giờ là điều tối kỵ của chàng.
Cố Trường Tấn nghiêng mắt, khẽ “ừm” một tiếng, tầm mắt cố ý tránh đi vai phải của nàng.
Sợ rằng mấy hình ảnh kiều diễm tốn sức để quên đi đó lại xuất hiện.
Trong phòng yên tĩnh một lát, Dung Thư nhớ tới vết thương của chàng, thuận miệng hỏi: “Vết thương của lang quân đã đỡ hơn chưa?”
Cố Trường Tấn ngước mắt, gật đầu, trầm giọng nói: “Vết thương nhỏ.”
Vết thương kia của chàng đúng thật là vết thương nhỏ, lần trước ở thành Trường An bị thương còn nghiêm trọng hơn.
Dung Thư lễ phép hỏi xong, cũng không nói nhiều nữa nữa, chờ Trương ma ma trở về, nói: “Lang quân dùng bữa trước đi, thiếp đến phòng phía đông xem Hứa cô nương thử.”
Vừa nói xong nàng vội vàng bước đi, không hề có ý định dùng bữa với Cố Trường Tấn.
Hôm qua Hứa Li Nhi nói chuyện đến nửa đêm với Dung Thư, nhưng thật ra đã ngủ được một giấc yên bình hiếm hoi. Tinh thần cũng ổn hơn, những suy nghĩ u sầu dưới đáy lòng cũng tiêu tan phân nửa.
Thấy Dung Thư đi vào, mặt mày nàng ấy dãn ra gọi một tiếng “Cố phu nhân”.
Thời gian không còn nhiều, Dung Thư nói chuyện với Hứa Li Nhi một lát, Doanh Nguyệt đã vào giục nói xe ngựa chuẩn bị đến.
Khi Hứa Li Nhi rời khỏi Tùng Tư Viện, trông nàng ấy rất miễn cưỡng.
Chỉ có nàng ấy biết được tương lai của nàng ấy không ở nơi này.
“Hứa cô nương vẫn nên sống thẳng thắn, trên đời này có rất nhiều người từng do dự, tuyệt vọng giống như cô nương. Nếu cô nương sống càng tốt thì có thể càng tiếp thêm sức mạnh cho các nàng ấy, ta tin Hứa cô nương sớm muộn gì cũng có thể trở thành hi vọng của các cô nương ấy.”
Hứa Li Nhi vốn tưởng rằng sự tồn tại của nàng ấy là một sự sỉ nhục.
Nhưng những lời Cố phu nhân nói giống như mở ra một cánh cửa mới cho nàng ấy, cho nàng ấy biết rằng con đường mà một người phụ nữ có thể đi còn rộng và dài hơn nàng ấy nghĩ.
Nhận ra được điều này, trái tim của nàng ấy giống như bị thứ gì đó đập mạnh vào.
Nữ tử trên thế gian này vốn đã sống khó khăn hơn nam tử.
Những người phụ nữ mất đi sự trong sạch, không còn thanh danh gì giống như nàng ấy, nếu như may mắn sinh ra trong một gia đình giàu có, tốt xấu gì cũng có thể sống nửa phần đời còn lại ở chốn chùa Phật.
Nhưng nếu sinh ra trong một gia đình nghèo khổ giống như nàng ấy, không có người thân bên cạnh, giống như cánh bèo trôi giữa dòng, không còn hy vọng sống sót nào.
Cố phu nhân nói nếu nàng ấy sống tốt thì có thể trở thành niềm hy vọng của những nữ tử giống như nàng ấy.
Nàng ấy muốn thử xem.
Trước khi lên xe ngựa, Hứa Li Nhi trịnh trọng hành lễ với Dung Thư, nghiêm túc nói: “Li Nhi cảm tạ phu nhân.”
Cả đêm Dung Thư không ngủ, bây giờ đã bắt đầu mệt mỏi, nhưng cái lạy kia của Hứa Li Nhi lại làm nàng chấn động.
Nàng ngây người một lúc, sau đó cười thoải mái, hào phóng nhận lấy lạy này của Hứa Li Nhi, sau đó hành lễ, nói: “Ta cũng muốn cảm ơn Hứa cô nương.”
Sao lại không cảm ơn chứ?
Hứa Li Nhi còn sống làm cho nàng cũng có niềm tin ba năm sau mình có thể sống sót, thậm chí còn có thể làm được nhiều việc hơn nữa.
Sắc trời đã dần ngả vàng, ánh nắng chiếu xuống đỉnh đầu như vàng nóng chảy, trong ánh thu, nụ cười của cô nương vô cùng rạng rỡ.
Cố Trường Tấn chống tay lên vách tường xe, rũ mắt nhìn nàng.
Hứa Li Nhi mặc áo tang, nàng cũng mặc thường phục, giống như ngày hôm qua, không mang ngọc bội hay trang sức gì quý giá.
Khuôn mặt không son phấn có má lúm đồng tiền ở trong sương mờ lại đẹp như mỹ nhân bước ra từ trong tranh.
“Thình thịch”, “thình thịch”, tim đập như trống.
Cố Trường Tấn biết giờ khắc này, tim chàng đập nhanh không phải không có lý do.
“Chủ tử, nên xuất phát rồi.” Thường Cát thúc giục.
Cố Trường Tấn “ừm” một tiếng, nhìn Dung Thư nói: “Phu nhân trở về đi.”
Làn da của nàng quá trắng, không thể nào che nổi hai quầng thâm dưới mắt. Mệt mỏi cả một đêm, thân thể nàng lại yếu, nên trở về ngủ bù.
Xe ngựa rất nhanh đã mất bóng ở hẻm Ngô Đồng, đến Hình Bộ thì trời đã sáng.
Cố Trường Tấn dẫn Hứa Li Nhi đến Hình Bộ, Thường Cát để xe ngựa vào đình, bước nhanh ra Tuyên Võ Môn, rẽ vào một con hẻm đông đúc.
Trong con hẻm này có một quán thịt lừa nướng lửa lưu truyền hàng trăm năm, tay nghề của chủ quán rất giỏi, Thường Cát đến quán này không nhịn được mà ăn vài phần.
Tiểu nhị cửa hàng đã quen mặt cậu ta từ lâu, vừa thấy cậu ta tới đã rót một chén tương, nhiệt tình nói: “Hôm nay tiểu ca vẫn ăn năm phần thịt lừa đốt lửa đúng không?”
Thường Cát cười khúc khích: “Lấy mười phần đi, một lát huynh trưởng ta tới.”
“Huynh trưởng” trong miệng Thường Cát là Hoành Bình, đáng tiếc hôm nay Hoành Bình không thể ăn món thịt lừa đốt lửa này được, bởi vì trước khi từ ngõ Hà Tỉnh lại đây, cậu ta đã ăn rồi.
Đáy mắt Hoành Bình đen lại, đẩy năm phần thịt lửa đốt lửa kia lại, nói với Thường Cát: “Ta không đói bụng, đệ ăn đi.”
Thường Cát nếm một ngụm tương, nói: “Sao vậy? Mấy ngày trước huynh hận không thể ăn hơn mười tám phần, sao hôm nay lại không ăn?”
“Lúc ta vừa rời ngõ Hà Tỉnh, Liễu công công sai người đưa tới hai hộp bánh ngọt và trái cây, nói rằng mấy ngày nay ta vất vả rồi.”
Liễu công công trong miệng Hoành Bình là nghĩa tử Liễu Nguyên của Dương Húc.
Vị Liễu công công này bây giờ là tả thiếu giam của Ngự Mã Giám, nhậm chức thái giám dưới quyền Quý Trung ở Ngự Mã Giám.
Quý Trung giống Dương Húc, là nghĩa tử Bùi Thuận Niên ở Tư Lễ Giám, nhưng mà Quý Trung ở trước mặt Bùi Thuận Niên cũng không được sủng ái, khi Dương Húc làm đề đốc Đông Xưởng, hắn bị phái tới Ngự Mã Giám.
Ngự Mã Giám kia là ngự mã của hoàng gia, phụ trách giữ ngựa trong chuồng, không được xếp vào Thập nhị Giám của cung vua.
Nhưng số Quý Trung khá may, năm hắn đến Ngự Mã Tư, Gia Hữu Đế đã nhập Ngự Mã Tư vào Ngự Mã Giám, lại chọn những binh lính tinh nhuệ từ khắp nơi để tạo thành hai tốp cấm binh, thao luyện dưới sự giám sát của Ngự Mã Giám.
Kể từ đó, Ngự Mã Giám nắm binh quyền, trở thành “tiểu binh bộ” trong cung vua.
Quyền lực trong tay Quý Trung đương nhiên kém hơn đề đốc Đông Xưởng Dương Húc, nhưng Dương Húc vốn đã quen cẩn thận nên mới cứu thân tín Liễu Nguyên từ ngục giam ra, cho vào Ngự Mã Giám, mọi lúc nhìn chằm chằm vào từng cử động của Quý Trung.
Liễu Nguyên có một nhà riêng ở ngõ Hà Tỉnh, mấy ngày nay Hoành Bình đều nhìn chằm chằm cậu ta.
Hoành Bình vừa nói xong, Thường Cát trợn mắt nhìn hai tay trống trơn của Hoành Bình, nói: “Vậy mà huynh lại ăn đồ cậu ta đưa tới sao? Không sợ trúng độc chết à?”
Mặt Hoành Bình không cảm xúc nói: “Cậu ta muốn ta truyền lời cho chủ tử, sao dám hạ độc chết ta?”
Thường Cát nghẹn họng, trợn tròn mắt, tò mò hỏi: “Cậu ta đưa điểm tâm gì cho huynh vậy? Mùi vị thế nào?”
Hoành Bình vô cùng ghét bỏ liếc mắt nhìn Thường Cát, nói: “Ta về ngủ một lát.”
Thường Cát liếc nhìn đôi mắt đỏ ngầu của cậu ta, xua tay: “Đi thôi đi thôi, chủ tử nói từ nay về sau huynh không cần theo dõi cậu ta nữa. Nếu hắn phái người đưa điểm tâm cho huynh thì chắc cũng biết hôm nay là ngày cuối cùng huynh theo dõi cậu ta.”
Cậu ta cắn mạnh một miếng thịt lừa đốt lửa, híp mắt lại nói: “Nhưng cậu ta cũng là một người thông minh.”
...
Liễu Nguyên truyền đúng một câu cho Cố Trường Tấn…
“Nếu Cố đại nhân muốn mạng của Hứa Li Nhi thì bên ta nhường lại cho Cố đại nhân.”
Ban đêm, Cố Trường Tấn đi trực, nghe xong lời của Hoành Bình, trên mặt không có cảm xúc gì khác, chỉ gật đầu nói: “Không cần để mắt tới Liễu Nguyên nữa, chờ đến thời cơ thì cậu ta sẽ tự tìm tới cửa.”
Thường Cát tò mò nói: “Nếu vị Liễu công công kia biết Hoành Bình theo dõi hắn, sao lại không tức giận? Hơn nữa, thích khách hôm qua chắc là người của cậu ta.”
Liễu Nguyên vốn là thân tín của thái giám chưởng ấn Ngự Dụng Giám, Gia Hữu Đế thích sử dụng hương Long Tiên, Ngự Dụng Giám phụ trách những vật hoàng đế sử dụng hằng ngày. Hương Long Tiên hoàng đế dùng mỗi ngày đều là thái giám nhỏ của Ngự Dụng Giám đưa tới cung Càn Thanh.
Lâu dần, những thái giám nhỏ đó dù ít hay nhiều cũng sẽ dính một chút mùi hương.
Chủ tử nói cậu ta không cần đi điều tra những người dùng hương Long Tiên ở Thượng Kinh, chắc đã đoán được thích khách là người của Ngự Dụng Giám.
Vào thời điểm mấu chốt, cố ý dàn cảnh Hứa Li Nhi thắt cổ tự vẫn, còn làm giả một bức thư máu, kích động thù hận của dân chúng đối với Dương Húc và Đông Xưởng.
Dù nhìn thế nào cũng thấy giống như có thù hận sâu sắc với Dương Húc!
Rõ ràng ngoài mặt thì kêu “cha nuôi” thân thiết, nhưng đám hoạn quan này chả có ai là người tốt.
“Trước mắt thì người này là nghĩa tử được Dương Húc yêu thương nhất, nếu Dương Húc có thể tiếp quản chưởng ấn y bát, thống lĩnh Tư Lễ Giám thì hắn cũng giống như gà theo chó lên trời. Đừng nói tới Ngự Mã Giám, thậm chí là chức đề đốc Đông Xưởng cũng có thể. Làm sao có thể đưa Dương Húc vào chỗ chết được? Đây không phải là tự hủy tương lai sao?”
Thường Cát vừa nói vừa “chậc chậc” lắc đầu.
Cố Trường Tấn không nói gì, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn vài cái, nói: “Chuy Vân bên kia có tin tức gì không?”
“Vẫn chưa có.” Thường Cát nói: “Chuyện đã xảy ra hơn mười mấy năm trước, rất nhiều chứng cứ bị tiêu hủy, muốn điều tra ra sự thật năm đó chỉ sợ không dễ. Tất nhiên, với tính tình của Chuy Vân thì chuyện càng thêm khó, chắc cũng phải mười ngày nửa tháng nữa mới tìm ra được manh mối.”
Năm người bên cạnh chủ tử lúc trước, Chuy Vân là thông minh nhất. Nếu không phải thế thì chủ tử cũng không để cho Chuy Vân giả chết rời khỏi nhà họ Cố.
Thường Cát tự nhận đầu óc của mình cũng khá linh hoạt thông minh, nhưng nếu so với Chuy Vân đầy thủ đoạn thì cậu ta thật sự hổ thẹn không bằng.
Ai bảo cậu ta là một người lương thiện chứ.
“Không vội.” Cố Trường Tấn xoa trán nói: “Đi xuống pha cho ta một bình trà lạnh, đậm một chút.”
Lại, lại là trà lạnh?
Thường Cát liếc nhìn Cố Trường Tấn, đi ra ngoài, trước khi đi ra lại nghe thấy chàng nói: “Ngày mai chọn thời gian đi đến Tùng Tư Viện với Doanh Nguyệt, nói trước với Doanh Tước một tiếng, hôm nay Hứa Li Nhi khai lời ở Hình Bộ xong thì đã đến chùa Đại Ân Tự. Có người trong cung hộ tống, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Thường Cát ngẩn ra, hiểu được lời này là nói với thiếu phu nhân.
Doanh Nguyệt và Doanh Tước cùng lắm chỉ là nô tỳ, nếu có tin tức gì thì không phải cũng báo cho thiếu phu nhân sao?
Cũng đúng, hôm qua thiếu phu nhân tự mình đến trạm dịch đón Hứa Li Nhi, nói chuyện với nàng ấy đến nửa đêm, trông có vẻ rất quan tâm Hứa Li Nhi. Nói với thiếu phu nhân một tiếng thì nàng cũng có thể yên tâm hơn.
Không có tuyết, không có chậu than, cũng không có nương tử nhỏ nằm bên cạnh.
Là mơ.
Sau khi biết được điều này, Cố Trường Tấn đã nhận ra sự bất thường của mình.
Từ nhỏ, chàng đã tập võ, nhìn bên ngoài thì hào hoa phong nhã, nhưng thực chất thân thể vô cùng mạnh mẽ. Chỉ là do chàng đã quen sống thanh tâm quả dục, chưa từng có bất cứ tâm tư kiều diễm mê loạn nào.
Nhưng hôm nay lại không như vậy, giống như một thiếu niên vừa mới biết tới tình yêu, chỉ một giấc mơ cũng khiến tim chàng đập như trống, miệng lưỡi khô khốc tới cực điểm.
Toàn bộ đầu óc đều là hình ảnh cô nương ngây thơ kéo y phục hỏi chàng.
Vừa khó hiểu lại vừa buồn cười.
Cố Trường Tấn nhíu mày bước xuống giường, trong chớp mắt đã uống nửa chén trà lạnh vào bụng, chàng nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, sau đó quay lại giường tĩnh tâm nửa canh giờ.
Đến khi trở lại như bình thường mới gọi Thường Cát vào hầu hạ.
Thường Cát thấy sắc mặt chàng còn lạnh lùng hơn bình thường, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Hôm qua chủ tử đi nghỉ muộn, có muốn thuộc hạ đến Hình bộ xin nghỉ phép không? Bây giờ tính mạng của Hứa Li Nhi cũng không còn nguy hiểm, phái một thuộc hạ đưa nàng đi cũng được rồi.”
Cố Trường Tấn nói: “Việc Hứa Li Nhi bị ám sát phải nhanh nói một tiếng với thị lang Đại Tư Khấu. Tuy Hứa Li Nhi không chết, nhưng không có nghĩa là chuyện này có thể bỏ qua, mấy người đó và Hình Bộ chắc chắn sẽ đẩy việc này sang phía Dương Húc.”
Mấy năm nay Đông Xương không biết đã lập bao nhiêu án tù oan, cũng nên cho phía Dương Húc nếm thử mùi vị bị người ta buộc tội.
Cố Trường Tấn giải thích xong, xoa giữa mày, nói: “Đem một chậu nước lạnh tới cho ta.”
Dừng một chút, chàng nói tiếp: “Pha thêm hai chén trà lạnh.”
Thường Cát đáp “Vâng”, nhưng khi ra cửa lại không khỏi kinh ngạc: Tuy chủ tử chưa bao giờ để ý nước trà ấm hay lạnh nhưng nếu đã pha trà thì sao còn muốn pha trà lạnh chứ? Sáng sớm còn lạnh thế này, có ai lại muốn đi uống trà lạnh?
Trà lạnh Cố Trường Tấn muốn nhanh chóng được đưa đến thư phòng.
Thường Cát nói: “Nghe nói hôm qua thiếu phu nhân cố ý nói chuyện riêng với Hứa cô nương đến nửa đêm, mới ngủ hơn một canh giờ. Để thuộc hạ vòng qua nhà chính, đến phòng phía đông gọi xem thử thế nào được không ạ?”
Lúc trước, khi Cố Trường Tấn ở lại Tùng Tư Viện, Thường Cát và Hoành Bình muốn đến lúc nào thì đến. Nhưng bây giờ có nữ chủ nhân ở đó, hai người bọn họ không thể tùy tiện đi vào được.
Mấy ngày trước, chủ tử còn đặt quy định về sau không được truyền tin trong hành lang, còn không được truyền tin trực tiếp cho thiếu phu nhân, chỉ cho phép tìm Doanh Tước, Doanh Nguyệt hoặc Trương ma ma.
Thường Cát cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng chủ tử không thích thiếu phu nhân nên mới không cho bọn họ tiếp xúc nhiều với thiếu phu nhân.
Nghĩ đến đây, Thường Cát lại thở dài lần nữa, nếu bên cạnh chủ tử có nha hoàn hay nô tỳ gì đó thì cũng đỡ, ra vào hậu viện cũng dễ hơn nhiều.
Đỡ hơn bây giờ, cậu ta muốn truyền lời thì còn phải lo trước lo sau.
Cố Trường Tấn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ngươi đứng ở đây, ta đi vào đó.”
Chàng nói xong thì bước qua cửa tròn, đi đến nửa đường, chợt thấy có người đẩy của từ bên trong đi ra.
Là Trương ma ma.
Trương ma ma thấy chàng đi tới, vội vàng cười nói: “Thiếu phu nhân đã dậy rồi, còn sai nô tỳ đi mời Nhị gia và Hứa cô nương dùng bữa. Nhị gia có muốn vào phòng ngồi chờ không?”
Cố Trường Tấn khẽ gật đầu, hôm qua chàng đã nói với Dung Thư, sáng nay sẽ đưa Hứa Li Nhi trở lại Hình Bộ, mới nãy thấy đèn không thắp nên còn tưởng Dung Thư chưa dậy.
Chàng định vào đó đánh thức nàng dậy.
Dù sao Hứa Li Nhi cũng là cô nương chưa xuất giá, hôm qua sự việc cấp bách nên mới để nàng ấy nghỉ ở Tùng Tư Viện. Nhưng dù là chàng hay Thường Cát thì cũng nên tránh chuyện này.
Cách tốt nhất là nhờ Dung Thư đưa Hứa Li Nhi ra ngoài.
Nhưng mà cô nương này lại rất thích ngủ nướng.
Lúc trước chàng dậy sớm thượng triều, nàng luôn khép hờ mắt dậy thay quần áo cho chàng, chàng vừa đi xong thì xoay người sang một bên ôm gối ngủ mất, cũng không ăn sáng.
Bước chân Cố Trường Tấn đột nhiên dừng lại.
Lúc trước?
Lúc trước của ai?
Trương ma ma thấy chàng dừng chân, còn tưởng Cố Trường Tấn có chuyện gì muốn sai bảo, vội nói: “Nhị gia, còn chuyện gì muốn nói sao?”
Cố Trường Tấn hoàn hồn, mím môi dưới, nói: “Không có việc gì, ma ma cứ đi đi.”
Trương ma ma liên tục vâng dạ rồi đi ra khỏi hành lang.
Dung Thư đang chải đầu ở bên trong, nghe thấy tiếng động bên ngoài, nói với Doanh Nguyệt: “Ta ở đây cũng không cần ngươi hầu hạ, ngươi đến phòng phía đông xem thử Hứa cô nương đã dậy chưa?”
Sáng sớm Dung Thư đã tỉnh, không, phải nói là cả đêm nàng không ngủ.
Sau khi cứu được Hứa Li Nhi, đầu óc nàng quá hưng phấn nên nằm lăn qua lộn lại một lúc trên giường cũng không thấy buồn ngủ.
Nàng đã dậy, nhưng không thắp đèn dầu lên vì sợ gây ra tiếng động.
Chờ Doanh Nguyệt ra khỏi phòng, Dung Thư đứng dậy khỏi chiếc ghế hoa hồng, chào Cố Trường Tấn, cười nói: “Vừa rồi lang quân có gặp Trương ma ma không? Trương ma ma đến phòng bếp nhỏ lấy đồ ăn sáng, rất nhanh sẽ quay lại. Trời vẫn còn sớm, lang quân uống chén trà trước đã.”
Cách nói chuyện của cô nương này thật sự khiến người ta như được tắm trong gió xuân, giọng điệu nhẹ nhàng, tốc độ vừa phải, có trật tự, tóm lại là nói chuyện vô cùng ấm áp.
Hôm qua nàng cũng nói với Hứa Li Nhi như vậy.
Giống như một người hoàn toàn khác với cô nương trong giấc mộng.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn khác nhau.
Có lẽ là bị mấy giấc mơ hoang đường kia ảnh hưởng nên khi nhìn thấy Dung Thư, suy nghĩ của chàng cũng mất đi sự chặt chẽ thường ngày, loại cảm giác mơ hồ này trước giờ là điều tối kỵ của chàng.
Cố Trường Tấn nghiêng mắt, khẽ “ừm” một tiếng, tầm mắt cố ý tránh đi vai phải của nàng.
Sợ rằng mấy hình ảnh kiều diễm tốn sức để quên đi đó lại xuất hiện.
Trong phòng yên tĩnh một lát, Dung Thư nhớ tới vết thương của chàng, thuận miệng hỏi: “Vết thương của lang quân đã đỡ hơn chưa?”
Cố Trường Tấn ngước mắt, gật đầu, trầm giọng nói: “Vết thương nhỏ.”
Vết thương kia của chàng đúng thật là vết thương nhỏ, lần trước ở thành Trường An bị thương còn nghiêm trọng hơn.
Dung Thư lễ phép hỏi xong, cũng không nói nhiều nữa nữa, chờ Trương ma ma trở về, nói: “Lang quân dùng bữa trước đi, thiếp đến phòng phía đông xem Hứa cô nương thử.”
Vừa nói xong nàng vội vàng bước đi, không hề có ý định dùng bữa với Cố Trường Tấn.
Hôm qua Hứa Li Nhi nói chuyện đến nửa đêm với Dung Thư, nhưng thật ra đã ngủ được một giấc yên bình hiếm hoi. Tinh thần cũng ổn hơn, những suy nghĩ u sầu dưới đáy lòng cũng tiêu tan phân nửa.
Thấy Dung Thư đi vào, mặt mày nàng ấy dãn ra gọi một tiếng “Cố phu nhân”.
Thời gian không còn nhiều, Dung Thư nói chuyện với Hứa Li Nhi một lát, Doanh Nguyệt đã vào giục nói xe ngựa chuẩn bị đến.
Khi Hứa Li Nhi rời khỏi Tùng Tư Viện, trông nàng ấy rất miễn cưỡng.
Chỉ có nàng ấy biết được tương lai của nàng ấy không ở nơi này.
“Hứa cô nương vẫn nên sống thẳng thắn, trên đời này có rất nhiều người từng do dự, tuyệt vọng giống như cô nương. Nếu cô nương sống càng tốt thì có thể càng tiếp thêm sức mạnh cho các nàng ấy, ta tin Hứa cô nương sớm muộn gì cũng có thể trở thành hi vọng của các cô nương ấy.”
Hứa Li Nhi vốn tưởng rằng sự tồn tại của nàng ấy là một sự sỉ nhục.
Nhưng những lời Cố phu nhân nói giống như mở ra một cánh cửa mới cho nàng ấy, cho nàng ấy biết rằng con đường mà một người phụ nữ có thể đi còn rộng và dài hơn nàng ấy nghĩ.
Nhận ra được điều này, trái tim của nàng ấy giống như bị thứ gì đó đập mạnh vào.
Nữ tử trên thế gian này vốn đã sống khó khăn hơn nam tử.
Những người phụ nữ mất đi sự trong sạch, không còn thanh danh gì giống như nàng ấy, nếu như may mắn sinh ra trong một gia đình giàu có, tốt xấu gì cũng có thể sống nửa phần đời còn lại ở chốn chùa Phật.
Nhưng nếu sinh ra trong một gia đình nghèo khổ giống như nàng ấy, không có người thân bên cạnh, giống như cánh bèo trôi giữa dòng, không còn hy vọng sống sót nào.
Cố phu nhân nói nếu nàng ấy sống tốt thì có thể trở thành niềm hy vọng của những nữ tử giống như nàng ấy.
Nàng ấy muốn thử xem.
Trước khi lên xe ngựa, Hứa Li Nhi trịnh trọng hành lễ với Dung Thư, nghiêm túc nói: “Li Nhi cảm tạ phu nhân.”
Cả đêm Dung Thư không ngủ, bây giờ đã bắt đầu mệt mỏi, nhưng cái lạy kia của Hứa Li Nhi lại làm nàng chấn động.
Nàng ngây người một lúc, sau đó cười thoải mái, hào phóng nhận lấy lạy này của Hứa Li Nhi, sau đó hành lễ, nói: “Ta cũng muốn cảm ơn Hứa cô nương.”
Sao lại không cảm ơn chứ?
Hứa Li Nhi còn sống làm cho nàng cũng có niềm tin ba năm sau mình có thể sống sót, thậm chí còn có thể làm được nhiều việc hơn nữa.
Sắc trời đã dần ngả vàng, ánh nắng chiếu xuống đỉnh đầu như vàng nóng chảy, trong ánh thu, nụ cười của cô nương vô cùng rạng rỡ.
Cố Trường Tấn chống tay lên vách tường xe, rũ mắt nhìn nàng.
Hứa Li Nhi mặc áo tang, nàng cũng mặc thường phục, giống như ngày hôm qua, không mang ngọc bội hay trang sức gì quý giá.
Khuôn mặt không son phấn có má lúm đồng tiền ở trong sương mờ lại đẹp như mỹ nhân bước ra từ trong tranh.
“Thình thịch”, “thình thịch”, tim đập như trống.
Cố Trường Tấn biết giờ khắc này, tim chàng đập nhanh không phải không có lý do.
“Chủ tử, nên xuất phát rồi.” Thường Cát thúc giục.
Cố Trường Tấn “ừm” một tiếng, nhìn Dung Thư nói: “Phu nhân trở về đi.”
Làn da của nàng quá trắng, không thể nào che nổi hai quầng thâm dưới mắt. Mệt mỏi cả một đêm, thân thể nàng lại yếu, nên trở về ngủ bù.
Xe ngựa rất nhanh đã mất bóng ở hẻm Ngô Đồng, đến Hình Bộ thì trời đã sáng.
Cố Trường Tấn dẫn Hứa Li Nhi đến Hình Bộ, Thường Cát để xe ngựa vào đình, bước nhanh ra Tuyên Võ Môn, rẽ vào một con hẻm đông đúc.
Trong con hẻm này có một quán thịt lừa nướng lửa lưu truyền hàng trăm năm, tay nghề của chủ quán rất giỏi, Thường Cát đến quán này không nhịn được mà ăn vài phần.
Tiểu nhị cửa hàng đã quen mặt cậu ta từ lâu, vừa thấy cậu ta tới đã rót một chén tương, nhiệt tình nói: “Hôm nay tiểu ca vẫn ăn năm phần thịt lừa đốt lửa đúng không?”
Thường Cát cười khúc khích: “Lấy mười phần đi, một lát huynh trưởng ta tới.”
“Huynh trưởng” trong miệng Thường Cát là Hoành Bình, đáng tiếc hôm nay Hoành Bình không thể ăn món thịt lừa đốt lửa này được, bởi vì trước khi từ ngõ Hà Tỉnh lại đây, cậu ta đã ăn rồi.
Đáy mắt Hoành Bình đen lại, đẩy năm phần thịt lửa đốt lửa kia lại, nói với Thường Cát: “Ta không đói bụng, đệ ăn đi.”
Thường Cát nếm một ngụm tương, nói: “Sao vậy? Mấy ngày trước huynh hận không thể ăn hơn mười tám phần, sao hôm nay lại không ăn?”
“Lúc ta vừa rời ngõ Hà Tỉnh, Liễu công công sai người đưa tới hai hộp bánh ngọt và trái cây, nói rằng mấy ngày nay ta vất vả rồi.”
Liễu công công trong miệng Hoành Bình là nghĩa tử Liễu Nguyên của Dương Húc.
Vị Liễu công công này bây giờ là tả thiếu giam của Ngự Mã Giám, nhậm chức thái giám dưới quyền Quý Trung ở Ngự Mã Giám.
Quý Trung giống Dương Húc, là nghĩa tử Bùi Thuận Niên ở Tư Lễ Giám, nhưng mà Quý Trung ở trước mặt Bùi Thuận Niên cũng không được sủng ái, khi Dương Húc làm đề đốc Đông Xưởng, hắn bị phái tới Ngự Mã Giám.
Ngự Mã Giám kia là ngự mã của hoàng gia, phụ trách giữ ngựa trong chuồng, không được xếp vào Thập nhị Giám của cung vua.
Nhưng số Quý Trung khá may, năm hắn đến Ngự Mã Tư, Gia Hữu Đế đã nhập Ngự Mã Tư vào Ngự Mã Giám, lại chọn những binh lính tinh nhuệ từ khắp nơi để tạo thành hai tốp cấm binh, thao luyện dưới sự giám sát của Ngự Mã Giám.
Kể từ đó, Ngự Mã Giám nắm binh quyền, trở thành “tiểu binh bộ” trong cung vua.
Quyền lực trong tay Quý Trung đương nhiên kém hơn đề đốc Đông Xưởng Dương Húc, nhưng Dương Húc vốn đã quen cẩn thận nên mới cứu thân tín Liễu Nguyên từ ngục giam ra, cho vào Ngự Mã Giám, mọi lúc nhìn chằm chằm vào từng cử động của Quý Trung.
Liễu Nguyên có một nhà riêng ở ngõ Hà Tỉnh, mấy ngày nay Hoành Bình đều nhìn chằm chằm cậu ta.
Hoành Bình vừa nói xong, Thường Cát trợn mắt nhìn hai tay trống trơn của Hoành Bình, nói: “Vậy mà huynh lại ăn đồ cậu ta đưa tới sao? Không sợ trúng độc chết à?”
Mặt Hoành Bình không cảm xúc nói: “Cậu ta muốn ta truyền lời cho chủ tử, sao dám hạ độc chết ta?”
Thường Cát nghẹn họng, trợn tròn mắt, tò mò hỏi: “Cậu ta đưa điểm tâm gì cho huynh vậy? Mùi vị thế nào?”
Hoành Bình vô cùng ghét bỏ liếc mắt nhìn Thường Cát, nói: “Ta về ngủ một lát.”
Thường Cát liếc nhìn đôi mắt đỏ ngầu của cậu ta, xua tay: “Đi thôi đi thôi, chủ tử nói từ nay về sau huynh không cần theo dõi cậu ta nữa. Nếu hắn phái người đưa điểm tâm cho huynh thì chắc cũng biết hôm nay là ngày cuối cùng huynh theo dõi cậu ta.”
Cậu ta cắn mạnh một miếng thịt lừa đốt lửa, híp mắt lại nói: “Nhưng cậu ta cũng là một người thông minh.”
...
Liễu Nguyên truyền đúng một câu cho Cố Trường Tấn…
“Nếu Cố đại nhân muốn mạng của Hứa Li Nhi thì bên ta nhường lại cho Cố đại nhân.”
Ban đêm, Cố Trường Tấn đi trực, nghe xong lời của Hoành Bình, trên mặt không có cảm xúc gì khác, chỉ gật đầu nói: “Không cần để mắt tới Liễu Nguyên nữa, chờ đến thời cơ thì cậu ta sẽ tự tìm tới cửa.”
Thường Cát tò mò nói: “Nếu vị Liễu công công kia biết Hoành Bình theo dõi hắn, sao lại không tức giận? Hơn nữa, thích khách hôm qua chắc là người của cậu ta.”
Liễu Nguyên vốn là thân tín của thái giám chưởng ấn Ngự Dụng Giám, Gia Hữu Đế thích sử dụng hương Long Tiên, Ngự Dụng Giám phụ trách những vật hoàng đế sử dụng hằng ngày. Hương Long Tiên hoàng đế dùng mỗi ngày đều là thái giám nhỏ của Ngự Dụng Giám đưa tới cung Càn Thanh.
Lâu dần, những thái giám nhỏ đó dù ít hay nhiều cũng sẽ dính một chút mùi hương.
Chủ tử nói cậu ta không cần đi điều tra những người dùng hương Long Tiên ở Thượng Kinh, chắc đã đoán được thích khách là người của Ngự Dụng Giám.
Vào thời điểm mấu chốt, cố ý dàn cảnh Hứa Li Nhi thắt cổ tự vẫn, còn làm giả một bức thư máu, kích động thù hận của dân chúng đối với Dương Húc và Đông Xưởng.
Dù nhìn thế nào cũng thấy giống như có thù hận sâu sắc với Dương Húc!
Rõ ràng ngoài mặt thì kêu “cha nuôi” thân thiết, nhưng đám hoạn quan này chả có ai là người tốt.
“Trước mắt thì người này là nghĩa tử được Dương Húc yêu thương nhất, nếu Dương Húc có thể tiếp quản chưởng ấn y bát, thống lĩnh Tư Lễ Giám thì hắn cũng giống như gà theo chó lên trời. Đừng nói tới Ngự Mã Giám, thậm chí là chức đề đốc Đông Xưởng cũng có thể. Làm sao có thể đưa Dương Húc vào chỗ chết được? Đây không phải là tự hủy tương lai sao?”
Thường Cát vừa nói vừa “chậc chậc” lắc đầu.
Cố Trường Tấn không nói gì, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn vài cái, nói: “Chuy Vân bên kia có tin tức gì không?”
“Vẫn chưa có.” Thường Cát nói: “Chuyện đã xảy ra hơn mười mấy năm trước, rất nhiều chứng cứ bị tiêu hủy, muốn điều tra ra sự thật năm đó chỉ sợ không dễ. Tất nhiên, với tính tình của Chuy Vân thì chuyện càng thêm khó, chắc cũng phải mười ngày nửa tháng nữa mới tìm ra được manh mối.”
Năm người bên cạnh chủ tử lúc trước, Chuy Vân là thông minh nhất. Nếu không phải thế thì chủ tử cũng không để cho Chuy Vân giả chết rời khỏi nhà họ Cố.
Thường Cát tự nhận đầu óc của mình cũng khá linh hoạt thông minh, nhưng nếu so với Chuy Vân đầy thủ đoạn thì cậu ta thật sự hổ thẹn không bằng.
Ai bảo cậu ta là một người lương thiện chứ.
“Không vội.” Cố Trường Tấn xoa trán nói: “Đi xuống pha cho ta một bình trà lạnh, đậm một chút.”
Lại, lại là trà lạnh?
Thường Cát liếc nhìn Cố Trường Tấn, đi ra ngoài, trước khi đi ra lại nghe thấy chàng nói: “Ngày mai chọn thời gian đi đến Tùng Tư Viện với Doanh Nguyệt, nói trước với Doanh Tước một tiếng, hôm nay Hứa Li Nhi khai lời ở Hình Bộ xong thì đã đến chùa Đại Ân Tự. Có người trong cung hộ tống, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Thường Cát ngẩn ra, hiểu được lời này là nói với thiếu phu nhân.
Doanh Nguyệt và Doanh Tước cùng lắm chỉ là nô tỳ, nếu có tin tức gì thì không phải cũng báo cho thiếu phu nhân sao?
Cũng đúng, hôm qua thiếu phu nhân tự mình đến trạm dịch đón Hứa Li Nhi, nói chuyện với nàng ấy đến nửa đêm, trông có vẻ rất quan tâm Hứa Li Nhi. Nói với thiếu phu nhân một tiếng thì nàng cũng có thể yên tâm hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.