Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Chương 38:

Bát Nguyệt Vu Hạ

16/05/2024

Tai mắt của xưởng vệ nằm rải rác khắp các ngóc ngách của Đại Dận, theo như những tin tức mà Liễu Nguyên thu thập được thì vị Cố đại nhân này thực chất thì chẳng hề có chút tình cảm nào với thê tử hết.

Liễu Nguyên mặt không đổi sắc, chắp tay một cái, giọng điệu chân thành, nói: "Nô gia thay mặt cho tên thuộc hạ ngu ngốc kia bồi tội với Cố phu nhân."

Cố Trường Tấn không tiếp lời của cậu ta, chỉ nhàn nhạt gật đầu, nhận lấy chiếc hộp gỗ kia rồi xuống xe.

Bóng cây phủ lên người chàng, phủ một tầng bóng dày lên khuôn mặt thâm thúy của Cố Trường Tấn.

Chàng không quay đầu lại, dừng lại vài tức (8) mới trầm mắt hỏi một câu: "Trong ván cờ của các người, Hứa Li Nhi giờ đây đã trở thành một con cờ vô dụng rồi phải không?"

Liễu Nguyên khựng lại một lúc, chốc lát sau mới chăm chú nhìn vào bóng lưng bị bóng tối nuốt chửng của Cố Trường Tấn, nói: "Cố đại nhân cứ yên tâm, Hứa Li Nhi đích xác là con cờ bỏ đi, người của chúng ta sẽ không đụng đến nàng ấy nữa."

Lúc này Cố Trường Tấn mới sải rộng bước chân rời đi.

...

Về đến Cố phủ, Cố Trường Tấn đẩy chiếc hộp gỗ đó qua cho Hoành Bình, nói: "Đem hộp gỗ này tới thư phòng đi, trông coi nó cho cẩn thận, ngày mai ta phải đem nó đến Hình bộ."

Vừa dứt lời, Cố Trường Tấn liền sải bước đi về phía Lục Mạc Đường.

Liễu Nguyên xuất hiện ở hẻm Ngô Đồng thì Lục Mạc Đường bên đó chắc chắn sẽ nhận ra.

Cố Trường Tấn nhất định phải chủ động báo lại cho Từ Thích biết về cuộc đối thoại giữa mình và Liễu Nguyên, và cả chuyện phát sinh ở Đông Hoa Môn hôm nay nữa.

Liễu Nguyên nói đúng, Hứa Li Nhi, Chung Tuyết Nhạn đều là những con cờ.

Cố Trường Tấn thì có khác gì đâu chứ?

...

Tiết Hàn Y vừa qua, Thượng Kinh liền trải qua một trận mưa thu triền miên trong suốt mười ngày.

Nước mưa đã cuốn trôi vết máu trước bậc thềm Đông Xưởng, chỉ có dư âm ngày đó khi vạn dân thỉnh nguyện là vẫn còn. Mấy ngày nay, Thuận Thiên phủ cùng với người của Hình bộ đã năm lần bảy lượt ra vào Đông Xưởng, ngay cả ngôn quan của Đô sát viện cũng đi mất mấy vị.

Tính tình của Doanh Tước là coi cái xấu cái ác như kẻ thù, mỗi ngày đều phải chạy ra ngoại viện hỏi thăm tin tức, khi trở về có thể buôn chuyện với Dung Thư cả một buổi trưa.

"Nghe nói mấy năm nay Hình bộ đã bí mật thu thập được rất nhiều chứng cứ phạm tội của Dương Húc. Giờ đây là quyết tâm muốn đưa tên Dương Húc kia với cả vây cánh của hắn ta ra phán xét theo luật pháp đó! Nếu hắn ta thật sự bị nhốt vào đại ngục thì tỳ nữ cũng muốn đi góp một phần náo nhiệt, chọi cho hắn ta một đống gạch đá." Doanh Tước cười nói.

Ấy vậy mà Dung Thư lại không cười nổi.

Kiếp trước cũng không có chuyện Chung Tuyết Nhạn tự sát, bây giờ nàng cứu được một Hứa Li Nhi, thế nhưng lại chết một Chung Tuyết Nhạn.

Chuyện bạo động của người dân ở Đông Hoa Môn lần này đã làm cho Dung Thư triệt để nhìn rõ ràng, Dương Húc đã trở thành cái đinh trong mắt của một số người từ lâu rồi, sớm muộn gì cũng sẽ ngã xuống, Hứa Li Nhi hay là Chung Tuyết Nhạn chẳng qua cũng chỉ là một mắt xích trong nhiều năm trù tính của những người đó mà thôi.

Hoặc là nói, đối với những người kia mà nói thì hai cô nương vô tội đáng thương này, chẳng qua cũng chỉ là quân cờ dùng để kích động dân chúng phẫn nộ.

Cái chết của họ là một 'nước cờ tuyệt vời'.



"Nghe nói lần này có vài chứng cứ cáo trạng lật đổ Dương Húc kia chính là do cô gia âm thầm điều tra được đấy ạ. " Doanh Tước nhịn không được giơ ngón tay cái lên, nói: "Cô gia thật lợi hại. Cô nương, người nói xem, lần này cô gia có thể thăng quan thăng chức được không?"

Hạ nhân của Thanh Hành Viện và Thu Vận Đường thích nhất là hóng hớt chuyện của nhau, Doanh Tước là người của Thanh Hành Viện, tất nhiên là nhìn không vừa mắt những người của Thu Vận Đường cả ngày cứ treo vị đại công tử Tưởng gia kia trên miệng.

Nếu như cô gia có thể được thăng quan thì chắc chắn sẽ có thể làm tức chết đám người của Thu Vận Đường.

Có thể từ tiểu quan lục phẩm thăng đến ngũ phẩm cũng được!

Lời nói của Doanh Tước vậy mà lại làm cho Dung Thư hơi xuất thần, sang năm Cố Trường Tấn sẽ nhảy liền bốn cấp, từ Hình bộ viên ngoại lang lục phẩm thăng lên đến Hữu thiêm đô ngự sử chính tứ phẩm của Đô sát viện.

Trong đầu Dung Thư bỗng nhiên hiện lên một ý niệm: Trong cơn phong ba đấu trí lật đổ Dương Húc thì Cố Trường Tấn đã đóng vai trò như thế nào?

Trương ma ma từ trong phòng vén rèm đi ra, Dung Thư hoàn hồn, vội vàng đứng dậy nói: "Có phải là nương đã tỉnh lại rồi không?"

Trương ma ma gật đầu, cực kỳ vui mừng, nói: "Phu nhân nói bà ấy muốn ăn chút cháo bích ngạnh, lão nô đi dặn dò bà tử trong phòng bếp nấu ngay giờ đây."

Dung Thư nghe vậy, sắc mặt thoắt cái đã trở nên vui vẻ, một tay xách váy, một tay cầm mộc phù dung vào phòng.

Thẩm thị đã tỉnh lại từ mấy ngày trước đó rồi. Sau khi tỉnh lại, bởi vì thân thể quá yếu, một chút cảm giác thèm ăn cũng không có, hai ngày nay đều chỉ có thể uống một ít nước canh.

Lúc này muốn ăn cháo bích ngạnh, có lẽ là thân thể của bà ấy đã khỏe hơn rồi.

Dung Thư cắm mộc phù dung mới hái vào bình hoa nhỏ ở đầu giường, lau sạch tay rồi kéo một cái ghế tròn kiểu tú hải đường làm bằng gỗ trắc ngồi xuống, nói với Thẩm thị: "Hôm nay nương có cảm thấy khá hơn chưa ạ?"

Thẩm thị để cho Chu ma ma đỡ mình dậy, tựa vào chiếc gối lớn, nói: "Tất nhiên là khá hơn nhiều rồi, qua hai ngày nữa đại khái có thể xuống giường thông gió. Nếu không đi ra ngoài một chút, ta sợ xương của ta sắp bị mốc luôn rồi."

Thế nhưng Dung Thư không chịu nghe theo: "Không được. Tôn Y chính nói, ít nhất phải nằm thêm mười ngày nữa. Hơn nữa, mấy ngày trước lại có mưa, gió bên ngoài đều rất lạnh lẽo."

Thẩm thị cũng biết lần đổ bệnh này của mình đã dọa sợ nữ nhi rồi.

Hai ngày trước, khi bà ấy thức dậy, Chiêu Chiêu đang ngồi trên giường quý phi xem sổ sách, thấy bà ấy mở mắt, nước mắt cứ rơi mãi không ngừng giống như những hạt châu bị đứt dây vậy.

Ngay từ khi còn nhỏ, cô nương này đã thích những hạt châu bằng vàng của bà ấy, bình thường thì rất hiếm khi rơi nước mắt, vậy mà lần đó lại òa lên khóc sướt mướt, làm cho bà ấy đau lòng muốn chết.

Thẩm thị thở dài một tiếng: "Được được được, nương sẽ nằm thêm chín ngày nữa, sau đó chúng ta hãy chuyển tới thôn trang ở ngoại thành đi."

Dung Thư ngẩn người một hồi lâu, gọi một tiếng 'Nương'.

Lần này Thẩm thị đã dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan, nhìn thấu rất nhiều sự việc.

"Con trở về Hầu phủ nửa tháng này, cũng sắp dọn gần hết Thu Vận Đường và Hà An Đường rồi còn gì. Gió thu bên ngoài cũng không lợi hại bằng con đâu. Con mà không chịu đi thì coi chừng người khác sẽ lấy chổi đuổi con ra khỏi nhà đấy."

Dung Thư nói: "Những món đồ đó vốn dĩ là của nương mà, chẳng qua cũng chỉ là để đồ vật về với chủ cũ mà thôi. Người vẫn còn vài bức tranh chữ, mấy tấm mực tốt, cả mấy hộp ——"

"Những món đồ đó, ở đây nương còn nhiều lắm, con hãy làm việc tốt, đến đây dừng tay là được rồi." Thẩm thị buồn cười, nói: "Có phải là con đều đã lật xem qua đống sổ sách của nương rồi hay không?"

Dung Thư kiểm tra qua sổ sách của Thẩm thị rồi mới biết được, vốn liếng của nương nhà nàng quả thật là kếch xù.

Hồi đó ngoại tổ phụ đã quyên hết một nửa số gia sản của Thẩm gia, phần còn lại thì chia ra làm đôi, một nửa dành cho cữu cữu để gìn giữ gia nghiệp của Thẩm gia, một nửa còn lại thì cho nương hết.



Chỉ có điều, ngoại tổ phụ còn để lại nước phòng hờ sau này, chỉ lấy hai phần trong số gia sản mà Thẩm thị được thừa kế làm của hồi môn, ba phần còn lại thì để bà ấy cất giấu riêng ở phủ Dương Châu, ngay cả cữu cữu cũng không được nói ra.

Mặc dù nương có nhiều tiền nhưng điều đó không có nghĩa là không thể đòi lại những món đồ bị người khác lấy đi.

Dung Thư cười híp mắt, cũng không nói cho Thẩm thị biết rằng hôm nay nàng lại vớt được hai miếng mực cổ từ chỗ phụ thân.

"Chuyện mà nương nói, chuyển tới thôn trang ấy, là thật ạ? Nương không lừa Chiêu Chiêu đấy chứ?"

"Lừa con làm gì?" Thẩm thị đưa mắt nguýt Dung Thư một cái, nói: "Nếu ta mà không chuyển tới thôn trang thì con có về hẻm Ngô Đồng rồi cũng ngủ không ngon giấc."

Thẩm thị đã nói là làm, đợi đến khi nào có thể xuống giường được thì sẽ sai người đóng gói ít đồ đạc dọn qua thôn trang.

Vào đêm trước khi xuất phát, Dung Tuần đi tới Thanh Hành Viện, mấy lần muốn nói lại thôi.

Từ sau khi Thẩm thị tỉnh lại, mỗi buổi sáng và buổi tối, ông ấy đều sẽ tới Thanh Hành Viện ngồi một lúc, thái độ của Thẩm thị đối với ông ấy vẫn luôn lãnh đạm như trước.

Khi còn trẻ, bởi vì ông ấy đối xử với Chiêu Chiêu không đủ tốt, Thẩm thị còn cãi nhau vài câu với ông ấy, thế nhưng, theo sự trưởng thành của Chiêu Chiêu, trái tim của bà ấy cũng nguội lạnh dần đi, ngay cả ý niệm cãi nhau với Dung Tuần cũng không còn nữa.

Mấy ngày hôm nay cũng giống như vậy, Dung Tuần cũng đã hoàn toàn quen với chuyện này rồi, cũng không cảm thấy phiền não nữa, chỉ ngồi ở bên cạnh giường của bà ấy hai khắc đồng hồ rồi rời đi.

Thẩm thị ngồi trên giường, nói: "Hầu gia có điều gì muốn nói thì cứ nói ra, không cần phải ngại."

Bà ấy gầy đi rất nhiều, khuôn mặt tươi đẹp như đóa hoa hải đường đã không còn huyết sắc, nhiều thêm chút cảm giác gầy yếu.

Dung Tuần nhìn bà ấy, ôn hòa nói: "Bà chuẩn bị tới thôn trang ở trong bao lâu?"

Giọng điệu của Thẩm thị rất bình thản: "Đợi ta ở thôn trang một khoảng thời gian, điều dưỡng cho thân thể tốt lên rồi lại nói sau. Thân thể này của ta, không mất ba - năm năm thì không hồi phục lại được đâu. Chỉ là, Hầu gia cứ yên tâm, lúc Dung Ô thành thân, ta sẽ trở lại nhìn nó xuất giá, nếu nó đã muốn xuất giá từ Thanh Hành Viện, thân là đích mẫu, ta sao có thể không ở đây được kia chứ?"

Chiêu Chiêu đã tốn nhiều công sức như vậy để đòi lại thể diện cho người làm đích mẫu là bà ấy, vậy thì đương nhiên, bà ấy cũng sẽ không phụ ý tốt của nữ nhi rồi. Tóm lại là, đợi đến lúc Dung Ô xuất giá rồi, bà ấy cũng sẽ trở lại thôn trang thôi.

Dung Tuần nghe ra ý trong lời nói của bà ấy, im lặng một lúc, sau đó liền nhẹ giọng hỏi một câu: "Trân nương, bà nói xem, chúng ta còn có thể trở về năm đó, như lúc ban đầu mới thành hôn ấy, được nữa hay không?"

Thẩm thị đầu tiên là ngước mắt ngây người một lúc, tiếp đó giống như chợt nhớ ra cái gì, cười cười rồi nói: "Dung Tuần, ngài đừng nói với ta rằng, việc tôi thoát chết trong kẽ tóc lần này làm cho ngài cảm thấy trong lòng ngài có tôi nhé."

Dung Tuần im lặng không nói câu nào, nhìn qua thì có vẻ như là mặc nhận rồi.

Trong nụ cười của Thẩm thị khó mà giấu đi được sự chế giễu.

Ngày trước, khi ông ấy muốn nạp Bùi Vận, bà ấy đã nói rất rõ ràng với ông ấy từ lâu rồi, cuộc hôn nhân ba người quá chật chội, bà ấy nguyện ý lui ra ngoài, thành toàn cho ông ấy với Vùi Vận.

Cứ coi như chính mình tới Hầu phủ để buôn bán, chứ không phải là đến để kết thành phu thê với ông ta.

"Dung Tuần, nếu như trong lòng ngài có ta thì sẽ không nạp Bùi di nương vào Hầu phủ khi ta đang mang thai, cũng sẽ không mặc kệ cho mẫu thân của ngài bức ép Chiêu Chiêu phải rời khỏi Hầu phủ. Trong lòng của ngài không có ta, từ trước đến nay đều không có ta. Ngày sau, những lời như này đừng nên nhắc lại nữa, làm ta muốn nôn cả bữa tối hôm qua ra!"

Chú thích:

(8) Tức: Đơn vị ước lượng thời gian. 1 tức bằng 6.4 giây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook