Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta
Chương 39:
Bát Nguyệt Vu Hạ
16/05/2024
Cuộc nói chuyện giữa mẫu thân và phụ thân, tất nhiên Dung Thư không biết.
Hơn nửa tháng nay, phụ thân đưa đồ cho nàng, khi tổ mẫu sai người đến khiển trách nàng, ông ấy cũng giúp nàng ngăn cản trở về.
Khi Dung Thư mười tám tuổi, đó là lần đầu tiên nàng thấy Dung Tuần ra dáng phụ thân một chút.
Chỉ là đã quá muộn rồi, nàng đã không còn là đứa bé lúc nhỏ chờ phụ thân bồng bế nữa.
Phụ thân mất hồn mất vía rời đi, nhìn dáng vẻ trông như có chút bi thương. Dung Thư chỉ coi như không nhìn thấy, tóm lại khi ông ấy về Thu Vận Đường sẽ có người an ủi.
Sáng sớm hôm sau, Dung Thư khó nén sự vui vẻ mà ngồi lên xe ngựa, nàng bỏ qua hình tượng quý nữ dịu dàng trầm ổn ra phía sau.
Thẩm thị nhìn nàng: “Có cần bảo người đi thông báo một tiếng cho Cố Trường Tấn không?”
Dung Thư chột dạ sờ sờ chóp mũi, nàng quên mất cái này.
Tuy nói Cố Trường Tấn sẽ không để ý nàng ở Hầu phủ hay là thôn trang, nhưng dựa theo quy củ, nàng vẫn nên báo một tiếng cho chàng biết.
Vẻ mặt Thẩm thị bất đắc dĩ, vén rèm lên bảo Chu ma ma sai người đến hẻm Ngô Đồng chuyển lời.
Không bao lâu sau, xe ngựa lảo đảo tiến ra khỏi thành, đi về phía Minh Lộc viện ở ngoại ô kinh thành.
Lúc xe ngựa ra khỏi cổng thành, người Thẩm thị phái đi cũng đã đến hẻm Ngô Đồng.
Cố Trường Tấn hoàn thành nhiệm vụ trở về, Thường Cát nhắc tới chuyện Dung Thư cùng Thẩm thị tới thôn trang ở.
Chuyện Thanh Hành Viện chàng cũng biết, lúc này nghe Thường Cát nói như vậy, chàng bèn nghĩ…
Dung Thư và nương nàng đến thôn trang ở, là do bị những người trong Hầu phủ ép sao?
Khoảng bao lâu nữa nàng sẽ trở lại?
Những vấn đề này xuất hiện đồng thời, trong lòng Cố Trường Tấn lập tức nảy ra một suy nghĩ: Như thế cũng tốt, nàng không thích phủ Thừa An Hầu, đến thôn trang có lẽ sẽ tự do tự tại hơn một chút.
Trước kia ở Dương Châu, nàng thích nhất lên núi ngủ mười ngày đến nửa tháng. Nàng nói sống trên núi một ngày, còn tốt hơn ở trong thành mười ngày.
Động tác tháo mũ cánh chuồn của Cố Trường Tấn dừng lại.
Lại như vậy nữa rồi.
Những điều liên quan đến nàng luôn luôn như một mũi khâu, đôi khi lại xuất hiện từ tâm trí của chàng.
Rõ ràng những chuyện đó chàng chưa từng nghe qua, trong thư của Vân Lâu cũng chưa từng đề cập tới, Dung Thư cũng chưa từng nói với chàng.
Nhưng chàng hết lần này tới lần khác lại biết được.
Cố Trường Tấn không muốn nghiên cứu sâu hơn lý do vì sao chàng lại biết, ánh mắt chàng hơi rũ xuống, nghiền ép vấn đề này ở đầu lưỡi, thản nhiên “ừ” một tiếng.
Thường Cát nhìn sắc mặt chàng, không biết vì sao, mới vừa rồi trong nháy mắt, hơi thở của chủ tử có chút lạnh lùng.
Chẳng lẽ trên triều đình lại có chuyện phiền lòng?
Nghĩ đến đây, cậu ta lập tức rút ra một phong thư từ trong ống tay áo, thấp giọng nói: “Chủ tử, Chuy Vân đã hồi âm.”
Ánh mắt Cố Trường Tấn dừng lại, bảo Thường Cát đọc thư.
Đọc xong, chàng cầm tờ giấy mỏng kia trầm tư nửa canh giờ, Thường Cát thấy chàng không nói, cũng không dám lên tiếng, đợi cố Cố Trường Tấn ném thư vào lò đồng đốt rồi mới hỏi: “Phía Chuy Vân báo tin xấu hay sao ạ?”
“Hơn mười năm trước, trận lửa ở hí lâu kia thực sự là có người cố ý tạo ra. Khi ngọn lửa bùng lên, tất cả cửa của hí lâu đều bị khóa, toàn bộ gánh hát đều ở bên trong, ngoại trừ Liễu Nguyên.”
Đồng tử của Thường Cát co lại.
“Đây là thiêu sống cả người của gánh hát? Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, nhất định là chuyện thiếu đạo đức mà tôn tử của Dương Húc làm! Chỉ có Liễu Nguyên kia, rốt cuộc là có ý gì?”
Liễu Nguyên có ý gì?
Cố Trường Tấn khẽ gõ thư án.
Chuy Vân nói Liễu Nguyên nhìn trận đại hỏa kia thiêu hí lâu thành tro bụi trong nháy mắt, sau đó cười tủm tỉm theo Dương Húc trở về phủ, đêm đó cậu ta đã nhận Dương Húc làm cha nuôi, ngày hôm sau còn vui vẻ hát cho Dương Húc nghe.
Cố Trường Tấn chỉ nói một câu: “Khó nói.”
Tai nghe thấy chưa chắc đã chính xác, mắt thấy cũng không nhất định là thật. Con người Liễu Nguyên này, Cố Trường Tấn tạm thời nhìn không thấu.
Mà người sau lưng cậu ta là ai, chàng cũng chưa có manh mối.
Trong tay người nọ rõ ràng nắm tất cả chứng cứ phạm tội của Dương Húc nhưng chỉ lệnh cho Liễu Nguyên đưa tới một phần mật thư mà Dương Húc bán quan bán tước vào ngày đại hôn của chàng.
Mật thư kia không lật đổ được Dương Húc, nếu lúc trước chàng lấy được mật thư mà vội vàng cáo buộc Dương Húc, chẳng những không đả thương được Dương Húc, ngược lại sẽ khiến hắn ta cảnh giác, thậm chí sẽ khiến việc đến Kim Loan Điện của chàng thành công chọc hoàng thượng không vui.
Người nọ muốn chàng phá án của Hứa Li Nhi để che mắt Dương Húc, khiến cho hắn ta thả lỏng cảnh giác.
Dương Húc cho rằng vứt bỏ một đứa tôn tử cùng với vị trí ngự tiền bỉnh bút của hắn ta, là có thể dọn dẹp yên ổn những rắc rối của vụ án Hứa Li Nhi gây ra.
Nhưng không ngờ trong khoảnh khắc hắn ta dỡ bỏ cảnh giác, một cuộc yêu sách của hàng vạn dân chúng đã mở ra một cuộc công kích dữ dội của các quan văn với hắn ta.
Sau khi Dương Húc bị giam giữ, Cố Trường Tấn lại nhớ lại các chuyện xảy ra hai tháng nay, sau đó chàng đã hiểu rõ, mật thư đầu tiên Liễu Nguyên đưa tới là một khảo nghiệm của người sau lưng cậu ta dành cho chàng.
Chỉ khi vượt qua khảo nghiệm của người nọ, chàng mới có thể lấy được chứng cứ phạm tội kia và đưa đến Đại Tư Khấu.
Ai đang thử thách chàng?
Vì sao người nọ nhất định phải đẩy được Dương Húc vào chỗ chết?
Vì muốn làm suy yếu thế lực của Tư Lễ Giám hay là vì diệt trừ một quân cờ chắn đường?
Cố Trường Tấn nhìn chằm chằm tro tàn trên lò đồng rồi từ từ nhắm mắt lại.
…
Thời gian thoáng qua đã đến tháng mười hai.
Dung Thư ở Minh Lộc viện hơn một tháng, cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái.
Hàng ngày ngoài việc dành mấy canh giờ kiểm tra sổ sách cũ của Hầu phủ, thời gian còn lại nàng đều cùng Thẩm thị điều hương đánh đàn vẽ tranh, thỉnh thoảng nàng còn tự mình xuống bếp làm chút canh ngọt cho Thẩm thị.
Thẩm thị thấy nàng vui vẻ không màng đến chuyện gì, đến ngày hôm nay bèn đuổi nàng về hẻm Ngô Đồng.
“Con rời khỏi nhà phu quân cũng gần hai tháng rồi, nếu còn không mau trở về người khác sẽ nghĩ như thế nào về con đây? Duẫn Trực và Cố phu nhân hiểu con biết hiếu thuận, cho phép con trở về Hầu phủ để ở bên cạnh ta, nhưng con không thể ỷ vào người bên cạnh thông cảm là được một tấc tiến một thước. Sắp đến Tết rồi, đây là năm đầu tiên con ở Cố gia, con không thể không trở về.”
Dung Thư muốn nói lại thôi, nàng rất muốn nói với Thẩm thị rằng không khí ăn Tết của Cố gia vô cùng buồn tẻ, thua xa sự náo nhiệt ở Minh Lộc viện.
Nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về.
Đến lúc này nàng cũng không dám nói với Thẩm thị chuyện nàng muốn hòa ly với Cố Trường Tấn. Thứ nhất là lần này nương bị thương nặng, nàng thật sự không muốn nương quan tâm bất cứ chuyện gì. Thứ hai, nương chưa chắc đã đồng ý cho nàng hoà ly.
Lúc trước, nương vừa biết nàng thích Cố Trường Tấn đã xử lý mọi khó khăn, thay nàng định hôn sự, cũng vì để cho nàng gả cho người mình thích.
Nàng đã từng cực kỳ thích Cố Trường Tấn, lúc thêu của hồi môn, nương không biết đã trêu ghẹo nàng bao nhiêu lần.
Lúc này, nàng lại nói không thích Cố Trường Tấn, ở trong mắt nương cùng lắm cũng chỉ là do tính cách còn trẻ con, bà ấy sẽ không tin.
Về việc hòa ly này, nàng chuẩn bị tiền trảm hậu tấu rồi.
Chỉ tiếc đến lúc này mà Nghê Tinh còn chưa trả lời thư, cũng không biết nàng ấy có nghe ngóng được tung tích của Văn Khê hay không.
Nghê Tinh còn có Mục đại ca cứ cách bốn tháng lại đưa tin cho lão quản gia trong phủ báo bình an, tất nhiên cuối năm cũng sẽ đưa tin, đến lúc đó mặc kệ Nghê Tinh có tìm được người hay không, nàng ấy cũng sẽ cho nàng một câu trả lời.
Dung Thư trở về Thượng Kinh đúng lúc có thể đến phủ tướng quân hỏi một chút.
Sau khi cân nhắc kĩ càng, Dung Thư ngoan ngoãn mang theo những sổ sách cũ còn chưa đọc xong trở về hẻm Ngô Đồng.
Ban đêm, Tùng Tư Viện lại sáng đèn, ánh đèn mờ nhạt dưới hành lang kéo dài đến cổng tròn, chiếu ra ánh sáng lấp lánh của sương tuyết trên mặt đất.
Dung Thư nhớ lại chuyện của Cố phủ. Lúc Cố Trường Tấn làm nhiệm vụ về đã nghe Hoành Bình nói.
Khi vào Tùng Tư Viện, Dung Thư đang dùng lồng hun khói sưởi ấm.
Chỉ thấy hai đầu gối nàng cong lên, váy áo màu tím nhạt khoác lên lồng hun khói hình bán cầu kia..
Không cần xốc váy lên, Cố Trường Tấn cũng biết, tất nhiên đôi chân nhỏ bé kia của nàng đang kề vào cái lồng nhỏ bên trong.
Cô nương này sợ nhất là lạnh, chỉ cần trời lạnh một chút, tay chân sẽ phải đi tìm nguồn nhiệt.
Cố Trường Tấn còn nhớ rõ trong mơ, chân nàng áp sát vào bắp chân chàng.
Bước chân chậm lại, chàng lắc lắc đầu.
Trương ma ma đang cùng Doanh Nguyệt, Doanh Tước bày chậu than xung quanh giường bạt bộ, ánh mắt thoáng nhìn thấy nam nhân đang đứng ngoài cửa bình, bà ấy kinh ngạc nói: “Cô gia.”
Dung Thư vội vàng quay đầu lại, thấy Cố Trường Tấn mặc một thân quan phục đứng ở đó, biết chàng vừa mới từ nha quan trở về, nàng vội vàng từ trên giường đi xuống, mang theo một đôi giày bướm, dáng vẻ nhẹ nhàng, dịu dàng cười nói: “Lang quân làm xong nhiệm vụ rồi sao.”
Sau khi trở về Cố phủ, nàng đã đi đến Lục Mạc Đường thỉnh an, trên người là mùi thuốc.
Lúc này vừa mới tắm rửa qua, má lúm đồng tiền yêu kiều ửng hồng, ánh mắt như sóng thu, mái tóc nửa ướt rũ xuống phía sau, gió luồn qua cửa thổi bay mấy sợi tóc con bên gò má.
Có lẽ gió thổi hơi lạnh một chút, chiếc mũi nhỏ xinh của nàng bất giác co rụt lại.
Cố Trường Tấn đóng cửa lại rồi nói: “Nương thế nào rồi? Gần đây Hình Bộ, nhiều chuyện, ta không đến thăm được, mong phu nhân thứ lỗi.”
Trong lòng Dung Thư rất kinh ngạc, không ngờ Cố đại nhân bận rộn đến mất ăn mất ngủ này lại nhớ đến nương nàng.
Khóe môi nở một nụ cười thật tươi, nàng cảm kích nói: “Nương bị thương một chút nhưng hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi, đa tạ lang quân đã lo lắng.”
Lúc trước nương còn chưa tỉnh lại, chàng từng phái Thường Cát đưa đồ đến Hầu phủ, còn bảo nàng yên tâm ở lại Hầu phủ để chăm sóc cho nương, không cần vội vàng trở về hẻm Ngô Đồng.
Chu ma ma và Trương ma ma luôn an ủi nói cô gia là biết quan tâm tới người khác.
Hơn nửa tháng nay, phụ thân đưa đồ cho nàng, khi tổ mẫu sai người đến khiển trách nàng, ông ấy cũng giúp nàng ngăn cản trở về.
Khi Dung Thư mười tám tuổi, đó là lần đầu tiên nàng thấy Dung Tuần ra dáng phụ thân một chút.
Chỉ là đã quá muộn rồi, nàng đã không còn là đứa bé lúc nhỏ chờ phụ thân bồng bế nữa.
Phụ thân mất hồn mất vía rời đi, nhìn dáng vẻ trông như có chút bi thương. Dung Thư chỉ coi như không nhìn thấy, tóm lại khi ông ấy về Thu Vận Đường sẽ có người an ủi.
Sáng sớm hôm sau, Dung Thư khó nén sự vui vẻ mà ngồi lên xe ngựa, nàng bỏ qua hình tượng quý nữ dịu dàng trầm ổn ra phía sau.
Thẩm thị nhìn nàng: “Có cần bảo người đi thông báo một tiếng cho Cố Trường Tấn không?”
Dung Thư chột dạ sờ sờ chóp mũi, nàng quên mất cái này.
Tuy nói Cố Trường Tấn sẽ không để ý nàng ở Hầu phủ hay là thôn trang, nhưng dựa theo quy củ, nàng vẫn nên báo một tiếng cho chàng biết.
Vẻ mặt Thẩm thị bất đắc dĩ, vén rèm lên bảo Chu ma ma sai người đến hẻm Ngô Đồng chuyển lời.
Không bao lâu sau, xe ngựa lảo đảo tiến ra khỏi thành, đi về phía Minh Lộc viện ở ngoại ô kinh thành.
Lúc xe ngựa ra khỏi cổng thành, người Thẩm thị phái đi cũng đã đến hẻm Ngô Đồng.
Cố Trường Tấn hoàn thành nhiệm vụ trở về, Thường Cát nhắc tới chuyện Dung Thư cùng Thẩm thị tới thôn trang ở.
Chuyện Thanh Hành Viện chàng cũng biết, lúc này nghe Thường Cát nói như vậy, chàng bèn nghĩ…
Dung Thư và nương nàng đến thôn trang ở, là do bị những người trong Hầu phủ ép sao?
Khoảng bao lâu nữa nàng sẽ trở lại?
Những vấn đề này xuất hiện đồng thời, trong lòng Cố Trường Tấn lập tức nảy ra một suy nghĩ: Như thế cũng tốt, nàng không thích phủ Thừa An Hầu, đến thôn trang có lẽ sẽ tự do tự tại hơn một chút.
Trước kia ở Dương Châu, nàng thích nhất lên núi ngủ mười ngày đến nửa tháng. Nàng nói sống trên núi một ngày, còn tốt hơn ở trong thành mười ngày.
Động tác tháo mũ cánh chuồn của Cố Trường Tấn dừng lại.
Lại như vậy nữa rồi.
Những điều liên quan đến nàng luôn luôn như một mũi khâu, đôi khi lại xuất hiện từ tâm trí của chàng.
Rõ ràng những chuyện đó chàng chưa từng nghe qua, trong thư của Vân Lâu cũng chưa từng đề cập tới, Dung Thư cũng chưa từng nói với chàng.
Nhưng chàng hết lần này tới lần khác lại biết được.
Cố Trường Tấn không muốn nghiên cứu sâu hơn lý do vì sao chàng lại biết, ánh mắt chàng hơi rũ xuống, nghiền ép vấn đề này ở đầu lưỡi, thản nhiên “ừ” một tiếng.
Thường Cát nhìn sắc mặt chàng, không biết vì sao, mới vừa rồi trong nháy mắt, hơi thở của chủ tử có chút lạnh lùng.
Chẳng lẽ trên triều đình lại có chuyện phiền lòng?
Nghĩ đến đây, cậu ta lập tức rút ra một phong thư từ trong ống tay áo, thấp giọng nói: “Chủ tử, Chuy Vân đã hồi âm.”
Ánh mắt Cố Trường Tấn dừng lại, bảo Thường Cát đọc thư.
Đọc xong, chàng cầm tờ giấy mỏng kia trầm tư nửa canh giờ, Thường Cát thấy chàng không nói, cũng không dám lên tiếng, đợi cố Cố Trường Tấn ném thư vào lò đồng đốt rồi mới hỏi: “Phía Chuy Vân báo tin xấu hay sao ạ?”
“Hơn mười năm trước, trận lửa ở hí lâu kia thực sự là có người cố ý tạo ra. Khi ngọn lửa bùng lên, tất cả cửa của hí lâu đều bị khóa, toàn bộ gánh hát đều ở bên trong, ngoại trừ Liễu Nguyên.”
Đồng tử của Thường Cát co lại.
“Đây là thiêu sống cả người của gánh hát? Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, nhất định là chuyện thiếu đạo đức mà tôn tử của Dương Húc làm! Chỉ có Liễu Nguyên kia, rốt cuộc là có ý gì?”
Liễu Nguyên có ý gì?
Cố Trường Tấn khẽ gõ thư án.
Chuy Vân nói Liễu Nguyên nhìn trận đại hỏa kia thiêu hí lâu thành tro bụi trong nháy mắt, sau đó cười tủm tỉm theo Dương Húc trở về phủ, đêm đó cậu ta đã nhận Dương Húc làm cha nuôi, ngày hôm sau còn vui vẻ hát cho Dương Húc nghe.
Cố Trường Tấn chỉ nói một câu: “Khó nói.”
Tai nghe thấy chưa chắc đã chính xác, mắt thấy cũng không nhất định là thật. Con người Liễu Nguyên này, Cố Trường Tấn tạm thời nhìn không thấu.
Mà người sau lưng cậu ta là ai, chàng cũng chưa có manh mối.
Trong tay người nọ rõ ràng nắm tất cả chứng cứ phạm tội của Dương Húc nhưng chỉ lệnh cho Liễu Nguyên đưa tới một phần mật thư mà Dương Húc bán quan bán tước vào ngày đại hôn của chàng.
Mật thư kia không lật đổ được Dương Húc, nếu lúc trước chàng lấy được mật thư mà vội vàng cáo buộc Dương Húc, chẳng những không đả thương được Dương Húc, ngược lại sẽ khiến hắn ta cảnh giác, thậm chí sẽ khiến việc đến Kim Loan Điện của chàng thành công chọc hoàng thượng không vui.
Người nọ muốn chàng phá án của Hứa Li Nhi để che mắt Dương Húc, khiến cho hắn ta thả lỏng cảnh giác.
Dương Húc cho rằng vứt bỏ một đứa tôn tử cùng với vị trí ngự tiền bỉnh bút của hắn ta, là có thể dọn dẹp yên ổn những rắc rối của vụ án Hứa Li Nhi gây ra.
Nhưng không ngờ trong khoảnh khắc hắn ta dỡ bỏ cảnh giác, một cuộc yêu sách của hàng vạn dân chúng đã mở ra một cuộc công kích dữ dội của các quan văn với hắn ta.
Sau khi Dương Húc bị giam giữ, Cố Trường Tấn lại nhớ lại các chuyện xảy ra hai tháng nay, sau đó chàng đã hiểu rõ, mật thư đầu tiên Liễu Nguyên đưa tới là một khảo nghiệm của người sau lưng cậu ta dành cho chàng.
Chỉ khi vượt qua khảo nghiệm của người nọ, chàng mới có thể lấy được chứng cứ phạm tội kia và đưa đến Đại Tư Khấu.
Ai đang thử thách chàng?
Vì sao người nọ nhất định phải đẩy được Dương Húc vào chỗ chết?
Vì muốn làm suy yếu thế lực của Tư Lễ Giám hay là vì diệt trừ một quân cờ chắn đường?
Cố Trường Tấn nhìn chằm chằm tro tàn trên lò đồng rồi từ từ nhắm mắt lại.
…
Thời gian thoáng qua đã đến tháng mười hai.
Dung Thư ở Minh Lộc viện hơn một tháng, cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái.
Hàng ngày ngoài việc dành mấy canh giờ kiểm tra sổ sách cũ của Hầu phủ, thời gian còn lại nàng đều cùng Thẩm thị điều hương đánh đàn vẽ tranh, thỉnh thoảng nàng còn tự mình xuống bếp làm chút canh ngọt cho Thẩm thị.
Thẩm thị thấy nàng vui vẻ không màng đến chuyện gì, đến ngày hôm nay bèn đuổi nàng về hẻm Ngô Đồng.
“Con rời khỏi nhà phu quân cũng gần hai tháng rồi, nếu còn không mau trở về người khác sẽ nghĩ như thế nào về con đây? Duẫn Trực và Cố phu nhân hiểu con biết hiếu thuận, cho phép con trở về Hầu phủ để ở bên cạnh ta, nhưng con không thể ỷ vào người bên cạnh thông cảm là được một tấc tiến một thước. Sắp đến Tết rồi, đây là năm đầu tiên con ở Cố gia, con không thể không trở về.”
Dung Thư muốn nói lại thôi, nàng rất muốn nói với Thẩm thị rằng không khí ăn Tết của Cố gia vô cùng buồn tẻ, thua xa sự náo nhiệt ở Minh Lộc viện.
Nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về.
Đến lúc này nàng cũng không dám nói với Thẩm thị chuyện nàng muốn hòa ly với Cố Trường Tấn. Thứ nhất là lần này nương bị thương nặng, nàng thật sự không muốn nương quan tâm bất cứ chuyện gì. Thứ hai, nương chưa chắc đã đồng ý cho nàng hoà ly.
Lúc trước, nương vừa biết nàng thích Cố Trường Tấn đã xử lý mọi khó khăn, thay nàng định hôn sự, cũng vì để cho nàng gả cho người mình thích.
Nàng đã từng cực kỳ thích Cố Trường Tấn, lúc thêu của hồi môn, nương không biết đã trêu ghẹo nàng bao nhiêu lần.
Lúc này, nàng lại nói không thích Cố Trường Tấn, ở trong mắt nương cùng lắm cũng chỉ là do tính cách còn trẻ con, bà ấy sẽ không tin.
Về việc hòa ly này, nàng chuẩn bị tiền trảm hậu tấu rồi.
Chỉ tiếc đến lúc này mà Nghê Tinh còn chưa trả lời thư, cũng không biết nàng ấy có nghe ngóng được tung tích của Văn Khê hay không.
Nghê Tinh còn có Mục đại ca cứ cách bốn tháng lại đưa tin cho lão quản gia trong phủ báo bình an, tất nhiên cuối năm cũng sẽ đưa tin, đến lúc đó mặc kệ Nghê Tinh có tìm được người hay không, nàng ấy cũng sẽ cho nàng một câu trả lời.
Dung Thư trở về Thượng Kinh đúng lúc có thể đến phủ tướng quân hỏi một chút.
Sau khi cân nhắc kĩ càng, Dung Thư ngoan ngoãn mang theo những sổ sách cũ còn chưa đọc xong trở về hẻm Ngô Đồng.
Ban đêm, Tùng Tư Viện lại sáng đèn, ánh đèn mờ nhạt dưới hành lang kéo dài đến cổng tròn, chiếu ra ánh sáng lấp lánh của sương tuyết trên mặt đất.
Dung Thư nhớ lại chuyện của Cố phủ. Lúc Cố Trường Tấn làm nhiệm vụ về đã nghe Hoành Bình nói.
Khi vào Tùng Tư Viện, Dung Thư đang dùng lồng hun khói sưởi ấm.
Chỉ thấy hai đầu gối nàng cong lên, váy áo màu tím nhạt khoác lên lồng hun khói hình bán cầu kia..
Không cần xốc váy lên, Cố Trường Tấn cũng biết, tất nhiên đôi chân nhỏ bé kia của nàng đang kề vào cái lồng nhỏ bên trong.
Cô nương này sợ nhất là lạnh, chỉ cần trời lạnh một chút, tay chân sẽ phải đi tìm nguồn nhiệt.
Cố Trường Tấn còn nhớ rõ trong mơ, chân nàng áp sát vào bắp chân chàng.
Bước chân chậm lại, chàng lắc lắc đầu.
Trương ma ma đang cùng Doanh Nguyệt, Doanh Tước bày chậu than xung quanh giường bạt bộ, ánh mắt thoáng nhìn thấy nam nhân đang đứng ngoài cửa bình, bà ấy kinh ngạc nói: “Cô gia.”
Dung Thư vội vàng quay đầu lại, thấy Cố Trường Tấn mặc một thân quan phục đứng ở đó, biết chàng vừa mới từ nha quan trở về, nàng vội vàng từ trên giường đi xuống, mang theo một đôi giày bướm, dáng vẻ nhẹ nhàng, dịu dàng cười nói: “Lang quân làm xong nhiệm vụ rồi sao.”
Sau khi trở về Cố phủ, nàng đã đi đến Lục Mạc Đường thỉnh an, trên người là mùi thuốc.
Lúc này vừa mới tắm rửa qua, má lúm đồng tiền yêu kiều ửng hồng, ánh mắt như sóng thu, mái tóc nửa ướt rũ xuống phía sau, gió luồn qua cửa thổi bay mấy sợi tóc con bên gò má.
Có lẽ gió thổi hơi lạnh một chút, chiếc mũi nhỏ xinh của nàng bất giác co rụt lại.
Cố Trường Tấn đóng cửa lại rồi nói: “Nương thế nào rồi? Gần đây Hình Bộ, nhiều chuyện, ta không đến thăm được, mong phu nhân thứ lỗi.”
Trong lòng Dung Thư rất kinh ngạc, không ngờ Cố đại nhân bận rộn đến mất ăn mất ngủ này lại nhớ đến nương nàng.
Khóe môi nở một nụ cười thật tươi, nàng cảm kích nói: “Nương bị thương một chút nhưng hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi, đa tạ lang quân đã lo lắng.”
Lúc trước nương còn chưa tỉnh lại, chàng từng phái Thường Cát đưa đồ đến Hầu phủ, còn bảo nàng yên tâm ở lại Hầu phủ để chăm sóc cho nương, không cần vội vàng trở về hẻm Ngô Đồng.
Chu ma ma và Trương ma ma luôn an ủi nói cô gia là biết quan tâm tới người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.