Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Chương 41:

Bát Nguyệt Vu Hạ

16/05/2024

Lục Mạc Đường.

An ma ma rót một chén nhỏ rượu Đồ Tô (1) từ trong bình rượu, nói với Từ Phức: “Đêm giao thừa nhất định phải uống rượu Đồ Tô, nếu Tam cô nương không thích vị này thì thay vì chúc mừng năm mới, uống một chén cũng được."

Từ Phức cau mày: "Ma ma không phải không biết, ta ghét nhất mùi rượu, khó ngửi."

An ma ma nhẹ giọng dỗ: "Bệnh sợ lạnh của ngài lại gặp ngày trời đổ tuyết sẽ càng nặng hơn, lão nô đã cho rất nhiều thảo dược vào trong rượu Đồ Tô này, ngài chỉ cần uống một chén, coi như ban ân cho lão nô.”

Từ Phức không còn cách nào khác, đành phải nhấp từng ngụm rượu Đồ Tô vào miệng.

Thấy vẻ mặt bà ấy vẫn còn mệt mỏi, An ma ma không khỏi nói: “Nếu ngài không thích nàng, sao hôm nay lại để nàng đến Lục Mạc Đường ăn cơm đoàn viên?”

“Nghiên Nhi cực kì thờ ơ với nàng, đây là cái tết đầu tiên sau khi nàng gả cho Nghiên Nhi, cũng không thể để nàng trải qua trong lạnh nhạt như vậy được." Từ Phức đặt chén rượu xuống, lấy mứt hoa quả An ma ma đưa tới: "Còn chưa đến lúc, chúng ta không thể để nàng rời khỏi Cố gia, còn phải tìm cách ổn định nàng. Ngày mai để Nghiên Nhi đến chỗ ta, hắn không thể ở trong thư phòng được nữa."

Lời vừa dứt, từ hành lang truyền đến tiếng gõ cửa.

Lâm Thanh Nguyệt cầm một chiếc đèn lồng đi vào và nói: "Phu nhân, cô bà bà, vị trong Tùng Tư Viện kia cầm bình rượu đến thư phòng tìm thiếu chủ."

An ma ma hơi ngạc nhiên: "Nàng định tìm thiếu chủ uống rượu sao?"

Lâm Thanh Nguyệt bĩu môi: "Chắc là lấy cớ uống rượu để đến gần thiếu chủ, không biết chừng còn dựa vào việc say rượu khăng khăng muốn qua đêm ở thư phòng."

An ma ma và Từ Phức nhìn nhau.

Từ Phức cười nói: "Nha đầu Thanh Nguyệt này thì ra còn hiểu tâm tư nữ nhi hơn chúng ta, nếu như vậy ngày mai ma ma cũng không cần gọi Nghiên Nhi đến."

An ma ma cười theo, liếc nhìn rượu Đồ Tô trong tay Lâm Thanh Nguyệt, thu bớt ý cười hừ lạnh: "Ngươi cầm rượu muốn đi đâu? Lại không nghe lời?"

Lâm Thanh Nguyệt hơi ngượng ngùng nói: "Con muốn đi đảo tọa phòng đưa cho Thường Cát và Hoành Bình một vò rượu Đồ Tô con đã làm năm ngoái."

Sắc mặt An ma ma dịu đi một chút, bà ta nói: "Vậy đi đi, chớ để chậm trễ quá lâu."

Lâm Thanh Nguyệt vội vàng nói: "Con chỉ đi ba mươi phút, ba mươi phút sau con nhất định sẽ trở về.”

Nói xong, nàng ta một tay cầm đèn lồng, một tay cầm vò rượu đi ra ngoài.

An ma ma thấy vậy lắc đầu.

Một đêm tuyết lớn như bao phủ đất trời, tiết trời lạnh lẽo như vậy cũng không thể đóng băng được trái tim nóng bỏng của người thiếu nữ.

Đi được nửa đường, Lâm Thanh Nguyệt dừng lại ở ngã rẽ giữa thư phòng và Tùng Tư Viện.

Tuyết rơi dày đặc che khuất tầm mắt, hai chiếc đèn lồng ăn mừng đỏ rực treo ở cổng tròn trở thành hai điểm sáng mờ ảo trong đêm tuyết.

Nàng ta ngây người ra nhìn một lúc rồi cắn môi, quay đầu bước nhanh về phía đảo tọa phòng.

Khi Lâm Thanh Nguyệt đi đến cửa đảo tọa phòng, Dung Thư đang giũ tuyết trên áo lông cáo dưới hàng hiên của thư phòng, sau khi giũ sạch, nàng mới gõ nhẹ cửa phòng.

Hoành Bình và Thường Cát đã về đảo tọa phòng từ lâu, Cố Trường Tấn là người duy nhất còn trong phòng, vì vậy chàng đương nhiên là người đi ra mở cửa.

Thiếu nữ đứng trước hiên nhà khoác trên mình chiếc áo lông hồ ly trắng muốt, mỹ nhan nị lí (2), cốt cách tao nhã, dường như trở thành linh hồn băng tuyết giữa đêm lạnh vắng vẻ.

Trong giấc mơ, chính vào đêm này, nàng xuất hiện trong thư phòng với một chiếc đèn lồng, chen chúc trên một cái giường nhỏ với chàng.

Trái tim vốn đang đập cực nhanh của Cố Trường Tấn như bị một tảng đá lớn đập mạnh vào, câu "Phu nhân tìm ta có việc gì sao?" lăn từ trong lồng ngực đến đầu lưỡi, đang định nói ra thì chàng nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô nương trước mặt…

“Cố đại nhân.”

Nam nhân dừng lại, đôi mắt sâu thẳm hiếm thấy hoảng hốt.

Nàng gọi chàng là Cố đại nhân, không phải lang quân, cũng không phải Nhị gia.

“Cố đại nhân, ta đến đây muốn nói với ngài về thông tin của một người.” Nàng nâng cao vò rượu nhỏ trong tay, sắc mặt dần dần tươi tắn: “Nếu ngài không trách tội, ta thuận tiện uống với ngài hai chén rượu bồi tội.”

Cố Trường Tấn nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của nàng, sau một lát, chàng chậm rãi lùi lại nhường đường, thản nhiên nói: "Mời vào."

Hiếm khi thư phòng sử dụng địa long (3), Dung Thư cảm thấy như thể trở lại thế giới ấm áp, nàng cởi bỏ áo lông cáo, nàng ôm vò rượu, uốn gối trịnh trọng hành lễ, nghiêm túc nói:

"Ta biết Cố đại nhân cưới ta là bị ép buộc, không phải ý nguyện của ngài. Thật đáng tiếc lúc ta gả cho đại nhân cũng không biết trong lòng đại nhân đã có người, vì vậy đã làm lỡ một đoạn nhân duyên. Chuyện này là lỗi của Dung Thư, Dung Thư tự phạt trước một chén, xem như là bồi tội với đại nhân."

Dung Thư rút nắp vải đỏ trên vò rượu ra, rót một chén rồi ngẩng đầu uống cạn.

"Nương biết cô nương Văn Khê là người trong lòng của đại nhân nên đã lặng lẽ đưa nàng ấy ra khỏi kinh thành. Mặc dù chuyện này là lỗi của nương của ta nhưng cuối cùng nó cũng bắt nguồn từ ta. Ta muốn tìm cô nương Văn Khê từ Túc Châu về, trả lại địa vị chính thê của đại nhân cho nàng ấy. Chỉ tiếc rằng khi Đan Chu huyện chúa biết được tung tích của nàng ấy thì nàng ấy đã rời khỏi Túc Châu rồi. Ở trong thư của huyện chúa có viết, Văn cô nương rời khỏi Túc Châu là vì tìm người, hiện giờ huyện chúa đã phái hàng chục người ở các châu phủ xung quanh để thăm dò tin tức của Văn cô nương.”

Khi Dung Thư nói đến đây, nàng thực sự hơi xấu hổ.

Vốn dĩ nàng muốn tìm Văn Khê trở lại để bồi tội nhưng bây giờ chỉ nhận được những tin tức vụn vặt, cũng không biết ngày tháng năm nào mới có thể tìm được người.

Hy vọng Văn cô nương không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không, không những nàng và mẫu thân sẽ ân hận, còn gây thù oán với Cố Trường Tấn.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Dung Thư quyết định sẽ nói toàn bộ câu chuyện với Cố Trường Tấn ngay bây giờ.

Ít nhất để chàng biết được nàng đang đi tìm Văn Khê, nàng cũng sẽ cố gắng đền bù những sai lầm trước đây, để tất cả những người đi sai đường trở lại quỹ đạo ban đầu.

Dung Thư rót chén rượu thứ hai.

"Chén rượu thứ hai này vốn định để bồi tội khi mang Văn cô nương trở lại bên người đại nhân. Chỉ là hiện giờ không có tin tức gì của Văn cô nương nhưng đại nhân cứ yên tâm, ta sẽ không từ bỏ việc tìm nàng ấy. Chỉ cần có tin tức của nàng ấy nhất định sẽ báo lại cho đại nhân."

Nói xong, nàng giơ tay muốn uống cạn chén rượu trong tay, không ngờ, một ngón tay thon gầy mang theo vết chai mỏng lại vươn tới ngăn chén rượu lại một cách vững vàng, rượu trong chén đong đưa, lập tức làm ướt ngón tay của hai người.

Dung Thư kinh ngạc ngước mắt lên.

“Đại nhân?”

Cố Trường Tấn chớp mắt nhìn nàng.

Đôi mắt nàng thật sự rất đẹp, trong veo như ánh mắt trẻ thơ, con ngươi ánh lên màu hổ phách dưới ánh đèn.

Bên trong chứa đựng cảm giác tội lỗi một cách thẳng thắn.

Cũng có vẻ quyết đoán sau khi suy tính kỹ lưỡng.

Cố Trường Tấn không thể nhìn thấy bất kỳ vẻ không nỡ, khổ sở và quyến luyến gì trong mắt nàng.



Yết hầu chàng khẽ nâng lên: “Nàng không cần uống ly rượu thứ hai.”

Ngừng một chút, chàng lại nói: “Lần này Dung cô nương đến, là muốn hòa ly (3) với Cố mỗ?”

Dung Thư không ngạc nhiên khi chàng đoán được lý do nàng đến, không chút do dự nói: "Đúng vậy."

Lời của người thiếu nữ vừa dứt, trái tim đang đập như trống của nam nhân gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chưa bao giờ trái tim chàng đập điên cuồng như vậy.

Sắc mặt chàng không thay đổi nửa phần, vẫn luôn âm trầm như biển, nhưng ngón tay thon dài đang cầm ly rượu lại không tự chủ được run lên.

Cũng không phải chàng không biết bản thân đối xử với nàng khác với bình thường.

Chàng chưa bao giờ có những giấc mơ rời rạc và những lần tim đập nhanh kỳ lạ không thể kiểm soát như thế trong hai mươi năm qua.

Những lần tim đập nhanh trong giấc mơ trước đó cũng không khiến chàng có ý nghĩ sẽ ở bên nàng dài lâu, mà chỉ khiến trong đầu chàng vang lên hồi chuông cảnh báo lớn.

Chàng thậm chí còn kìm nén bản tính tò mò không tìm kiếm nguyên nhân việc chàng đối xử không bình thường với nàng.

Dường như chỉ cần chàng tìm kiếm nguyên nhân, một số việc sẽ thoát ra khỏi tầm kiểm soát của chàng.

Tuy nhiên lúc này, khi nghe thấy nàng nói muốn hòa ly, cơn đau nhức trong lòng chàng khiến chàng hiểu rằng có một số chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.

Cố Trường Tấn có thể sống đến ngày hôm nay là vì chàng có thể đối xử tàn nhẫn với chính mình.

Khi làm việc chàng luôn dứt khoát quyết đoán đưa ra quyết định và không bao giờ do dự.

Giống như bây giờ, khi nhận ra những cảm xúc bị kìm nén kia đã dần dần lộ ra bên ngoài giống như băng gặp lửa, chàng dường như không chút do dự đồng ý.

“Được, chuyện này ta đồng ý.” Dừng một chút, chàng nói tiếp: “Chỉ là bây giờ không phải là thời điểm tốt để thương lượng việc hòa ly, mong Dung cô nương cho Cố mỗ một chút thời gian.”

Theo pháp lệnh Đại Dận, đôi phu thê muốn hòa ly cần cả hai ký giấy hòa ly, sau đó phải có dấu xác nhận của nha môn địa phương và đưa nữ tử trở về hộ tịch nương gia thì mới có thể chính thức cắt đứt quan hệ phu thê.

Nàng là con cờ mà Từ Phức muốn lợi dụng, Từ Phức đưa nàng đến bên người chàng chắc chắn có dụng ý.

Dựa trên sự hiểu biết của Cố Trường Tấn về Từ Phức, lý do Từ Phúc muốn chàng cưới Dung Thư là vì chỉ khi Dung Thư thành thân với chàng mới có thể bước vào bàn cờ.

Lúc đầu, chàng không thể phân biệt rốt cuộc có phải Dung Thư người của Từ Phức hay không vì vậy chàng luôn đề phòng. Sau vài lần tiếp xúc, chàng đã thấy rõ ràng, Dung Thư không phải người của Từ Phức, cũng không quen biết Từ Phức.

Nếu vậy, nếu hòa ly với nàng thì có thể đẩy nàng ra khỏi bàn cờ này.

Dù sao Cố phủ cũng không phải là một nơi an toàn.

Chỉ là hiện giờ không thể tùy ý lấy Dung Thư làm lý do, hơn nữa nếu hòa ly quá đột ngột, Từ Phức nhất định sẽ nghi ngờ.

Chàng muốn tìm cơ hội để Dung Thư rời khỏi Cố gia một cách hợp lý.

Dung Thư không ngạc nhiên khi Cố Trường Tấn đáp ứng dứt khoát như vậy, nhưng nàng không ngờ chàng còn cần một chút thời gian, cô tưởng rằng chàng chỉ hận không thể cắt đứt quan hệ với nàng ngay ngày mai.

Nếu có thể, Dung Thư tất nhiên hy vọng ngay ngày mai có thể đến phủ Thuận Thiên lấy con dấu của quan trong phủ.

Hôm nay là giao thừa, phủ Thuận Thiên sẽ không giải quyết mấy việc vặt rãnh ngoài chuyên môn rườm rà như hòa ly, phân chia tài sản. Dù ngày mai đi phủ Thuận Thiên cũng sẽ không có người giải quyết hòa ly cho bọn họ.

Sau khi suy nghĩ kỹ, nàng nói: "Không biết đại nhân cảm thấy bao giờ thì thích hợp?"

Cố Trường Tấn im lặng một lúc, sau đó nói: "Tháng ba năm nay."

Tháng ba.

Dung Thư hơi ngẩn người, lúc đầu nàng cũng định hòa ly với chàng vào tháng ba.

Dung Ô sẽ xuất giá vào hai mươi tám tháng hai, nàng vốn định chờ Dung Ô xuất giá xong sẽ hòa ly với chàng, tránh cho tổ mẫu làm ầm ĩ ở Thanh Hành Viện.

Bây giờ nàng hoàn toàn không quan tâm, mẫu thân đã chuyển đến Minh Lộc Viện rồi, tổ mẫu muốn náo loạn cũng sẽ không có ai mở cửa cho bà.

Cố Trường Tấn nói rằng cần một chút thời gian, nàng cũng sẽ không muốn làm hỏng chuyện của chàng.

Dù sao thì nàng đã viết xong giấy hòa ly, chỉ cần đến phủ Thuận Thiên nhanh chóng xin con dấu là được.

"Đã như vậy, mọi chuyện theo lời của đại nhân. Ngay khi sang tháng ba, ta sẽ cùng đại nhân đến phủ Thuận Thiên. Ta đã viết xong giấy hòa ly, cũng đã ký tên, đại nhân đọc qua rồi quyết định."

Nói xong, nàng lấy ra tờ giấy từ trong tay áo, ngón tay mềm mại, thon dài lặng lẽ trải tờ giấy hòa ly ra.

Cố Trường Tấn rũ mắt, lọt vào mắt chàng là hai chữ "Dung Thư" gọn gàng.

Chữ viết của nàng là chữ trâm hoa tiểu khải (4) vô cùng xinh đẹp.

Chữ cũng giống như người, uyển nhiên phương thụ, mục nếu thanh phong(5).

Mực trên giấy đã xỉn màu, giấy hòa ly này đã viết xong ít nhất hai tháng rồi.

Hàng lông mi dày của nam nhân tạo ra một vùng bóng tối nơi đáy mắt, một lúc sau, chàng lấy bút, chấm nhẹ mực, viết ba chữ "Cố Trường Tấn" bên cạnh nàng.

Sau khi phủ Thuận Thiên đóng con dấu chính thức của quan phủ lên tờ giấy này, nhân duyên của chàng và nàng sẽ cắt đứt, kể từ đó cả hai trở thành người xa lạ.

Nhận ra điều này khiến trái tim chàng đau nhói, Cố Trường Tấn đè nén cảm xúc thay đổi trong đôi mắt, khi chàng mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đen nhánh trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày.

Chàng không thích việc trì hoãn, đặc biệt là chuyện đã quyết định sẵn sàng.

Chàng tự nhủ rằng việc cấp bách bấy giờ là tìm rõ nguyên nhân Văn Khê đi Túc Châu và muốn đi tìm ai.

Văn Khê đã rời khỏi kinh thành hai tháng trước khi chàng thành thân với Dung Thư.

Khi chàng hỏi tại sao Văn Khê lại rời đi, Từ Phức chỉ nói rằng nàng ấy có nhiệm vụ phải làm, lúc nào cần trở về thì sẽ tự trở về.

Vừa rồi Dung Thư nói xong, chàng lập tức hiểu ra, nhiệm vụ của Văn Khê là đi Túc Châu tìm người.

Nhưng đã tìm người thì cần gì phải mượn người của Hầu phu nhân đưa nàng ấy đi Túc Châu?

“Dung cô nương có biết Văn Khê đi Túc Châu tìm ai không?”

Dung Thư nhớ lại bức thư của Mục Nghê Tinh, ngập ngừng nói: “Là một người có vết sẹo trên mặt.”



Sợ chàng hiểu lầm, nàng lại nghiêm túc giải thích: “Nghê Tinh không nói người đó là nam hay nữ.”

Cố Trường Tấn nhìn nàng, “ừ” một tiếng rồi nói: “Chuyện này không cần tiếp tục phiền Đan Chu huyện chúa, ta sẽ phái người đón Văn Khê trở lại. Nếu có thể, chuyện Văn Khê ở Túc Châu mong Dung cô nương có thể giữ bí mật."

Việc Văn Khê đi Túc Châu nhất định là mệnh lệnh bí mật của Từ Phức, nên không thể để người của Lục Mạc Đường biết Dung Thư đang tìm Văn Khê. Nếu để người của Từ Phức biết được, hậu quả rất nghiêm trọng.

Dung Thư chỉ cho rằng việc nàng tìm người sẽ tổn hại thanh danh của Văn Khê, nên sảng khoái đáp: “Đại nhân yên tâm, ngay cả mẫu thân và Trương ma ma đều không biết, ngày mai ta sẽ viết thư cho Nghê Tinh để nàng ấy rút người về. Nghê Tinh biết đây là việc riêng của ta, nên sẽ không để lộ bí mật.”

Nói đến đấy, Dung Thư tự nhận nàng đã vô cùng chân thành, thành khẩn.

Khi đến đây nàng còn lo lắng Cố Trường Tấn có thể sẽ giận dữ, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì ra nàng đã dùng lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.

Đáng tiếc nàng không thể đưa Văn Khê trở lại kinh thành, vốn định lập công chuộc tội nhưng kết quả lại không như ý.

Lại nói, Mục gia đã nhiều đời trấn giữ Đại Đồng, Túc Châu liền kề với Đại Đồng, nếu nhờ Mục gia tìm người sẽ càng có nhanh chóng.

Nhưng vì Cố Trường Tấn không cần nàng nhúng tay vào việc của Văn Khê nên đương nhiên nàng sẽ không nhiều chuyện, tránh làm hỏng chuyện của chàng.

Kiếp trước chàng cũng tự đi Túc Châu đón người.

Dung Thư uốn gối hành lễ, dịu dàng cười nói: "Cám ơn Cố đại nhân đã chấp nhận việc hòa ly, Dung Thư chúc đại nhân nhanh chóng tìm được Văn cô nương, sớm ngày đạt thành lương duyên.”

Cố Trường Tấn yên lặng nhìn nàng một lúc rồi nhẹ giọng “ừ” một tiếng: "Đa tạ."

"Đã như vậy, ta không quấy rầy đại nhân nữa."

Dung Thư chậm rãi khoác lên lông cáo, cầm đèn lồng lên, đi vài bước về phía cửa phòng rồi đột nhiên dừng lại, quay đầu lại hỏi: “Còn một chuyện nữa, đại nhân có thể giải thích cho Dung Thư được không?”

Cố Trường Tấn nhìn cô: “Có chuyện gì vậy?”

“Vào Tết Trung thu năm Gia Hữu thứ mười chín, tại sao đại nhân lại đến Trích Tinh Lâu?"

Đối với vấn đề không liên quan này Cố Trường Tấn cũng sẵn sàng giải thích, sau khi suy nghĩ một lát, chàng thành thật nói: "Đại chưởng quỹ Trích Tinh Lâu có liên quan đến một vụ án mà ta lúc ấy ta đang điều tra, Tết Trung thu lần ấy ta đang âm thầm tra hỏi."

Cố Trường Tấn trước nay không thích náo nhiệt, đêm đó vì đi gặp đại chưởng quỹ kia nên chàng mới tới Trích Tinh Lâu. Sau khi hỏi xong, đại chưởng quỹ kia nói chàng là người duy nhất trong mấy năm gần đầy đoán đúng toàn bộ trò đố đèn (6), vì vậy ông ta nhất quyết đưa cho chàng một chiếc đèn Trích Tinh làm lễ vật chiến thắng.

Cố Trường Tấn không hứng thú với chiếc đèn đó, chỉ nhớ một lúc sau lại có một cô nương nữa đến.

Sau đó chàng đã đưa chiếc đèn cho cô nương đó.

Nghĩ đến đây, ánh mắt chàng ngưng lại, trong đầu tựa hồ lóe lên một cái gì đó.

Cố Trường Tấn nhướng mắt hỏi: "Nàng là cô nương đoán đúng toàn bộ đố đèn đêm đó?"

Dung Thư đột nhiên nở nụ cười.

Một cơn mưa trên đường Trường An đã khiến nàng gặp chàng, nàng từng cho rằng đó là mối lương duyên Nguyệt Lão ban riêng cho nàng nhưng hóa ra chỉ là một sự hiểu lầm.

Chàng thậm chí còn không nhớ rằng nàng là người đã được chàng tặng đèn đêm hôm đó.

Chẳng lẽ khi thích ai đó đều như vậy? Chẳng qua là một lần gặp gỡ bình thường đến không thể bình thường hơn ở trong lòng người mang tình lại mang thêm cảm giác số mệnh.

Nghĩ đến việc hồi trước nàng cầm đèn Trích Tinh yêu thích đến mức không nỡ buông tay, Dung Thư cảm thấy hơi đau đớn lại cũng cảm thấy hơi nhẹ nhõm.

Cảm xúc đau đớn và nhẹ nhõm ấy dành cho con người trước kia của nàng.

Dung Thư hào phóng đáp: “Là ta.” Sau đó, nàng gật đầu cười nói: “Nói đến đây còn phải cảm ơn chuyện đại nhân đã tặng đèn cho ta. Đáng tiếc là đèn bị hỏng, ta không thể trả lại cho đại nhân, mong đại nhân thứ lỗi."

Nàng lại hành lễ một lần nữa, xoay người đẩy cửa bước ra ngoài, nhẹ nhàng bước vào trong gió tuyết.

Sau khi thiếu nữ rời đi, ánh đèn trong phòng dường như tối đi trong giây lát.

Ngọn đèn còn lại vẫn le lói.

Cố Trường Tấn nhìn chén rượu Đồ Tô đầy một nửa trên bàn, tửu lượng của nàng vốn kém, nếu uống cạn ly rượu này, không chừng đêm nay lại say rượu.

Vả lại, chàng và nàng trước giờ không cần đến chén rượu bồi tội thứ hai.

Chàng chưa từng có người yêu, cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ thành thân với ai.

Ngay cả khi có...

Người đó cũng không phải là Văn Khê.

Bàn tay thô ráp của nam nhân chậm rãi xoa nơi mà môi nàng vừa chạm vào, ngón tay thon dài chợt giơ lên, rượu tiến vào cổ họng.

Chỉ nuông chiều bản thân lần này thôi, chàng nghĩ, chỉ một lần.

Rượu có vị cay nồng, với kiến thức phong phú và trí nhớ tốt của mình, Cố Trường Tấn vậy mà dần dần nhớ lại dáng người ở Trích Tinh Lâu kia.

Áo choàng màu đỏ, đèn lồng màu vàng và một nửa gương mặt trắng trẻo như ngọc dưới ánh đèn.

Khi đó, đối với chàng, cô nương ấy chỉ là bèo nước gặp nhau.

Chàng chưa từng để ý khuôn mặt nàng tròn hay dẹt và tên họ là gì.

Tuy nhiên, lúc này khi biết đó là nàng, trong lòng Cố Trường Tấn nhận ra rằng, đêm Trung thu năm Gia Hữu thứ mười chín ấy thực sự đã trở nên đặc biệt.



Chú thích:

(1) Rượu Đồ Tô: tương truyền do danh y Hoa Đà thời nhà Hán sáng chế. Ngoài việc ăn cơm tất niên, đốt một bánh pháp, cổ nhân còn có một tập tục là uống rượu Đồ Tô để phòng trừ ôn dịch.

(2) Mỹ nhan nị lí: thành ngữ trung quốc miêu tả người có ngoại hình đẹp, làn da mềm mại và mịn màng.

(3) Hòa ly: Một trong những phương pháp ly hôn thời cổ đại, bao gồm “ly hôn” và “hòa giải”, hai vợ chồng ly hôn sau khi thương lượng dựa trên nguyên tắc hòa bình chứ không phải là ly hôn một phía từ người chồng.

(4) Trâm hoa tiểu khải: là một tự thể do Vệ phu nhân – thư pháp gia đời nhà Tấn sáng tạo ra. Tương truyền Vệ Phu Nhân là thầy của Vương Hi Chi. Gia tộc họ Vệ nhiều đời theo nghiệp chữ nghĩa, văn chương và có nhiều người là thư pháp gia nổi tiếng đương thời.

(5) Uyển nhiên phương thụ, mục nếu thanh phong: em không biết là tác giả viết sai hay cố tình viết thế nhưng trên baidu chỉ có câu này 婉然芳(không phải若)树,穆若清风: là câu nhận xét của Trương Hoài Quán (张怀瓘), một nhà phê bình nổi tiếng của triều đại nhà Đường về thư pháp của Vệ phu nhân trong “Thư Đoàn (书断)”. Đại ý là chữ viết mảnh mai xinh đẹp, mang lại cảm giác khoan khoái, mát nhẹ như làn gió trong.

(6) Đố đèn: một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố được dán lên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán lên tường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook