Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Chương 40:

Bát Nguyệt Vu Hạ

16/05/2024

Dung Thư cũng sẽ không bởi vì chút ân cần này của Cố Trường Tấn mà cảm thấy chàng có tình cảm với nàng, nàng không ở Cố phủ, có lẽ chàng còn có thể tự tại hơn một chút.

Có điều nàng cảm kích Cố Trường Tấn cũng là thật lòng, nếu không phải chàng kịp thời đưa Tôn Đạo Bình đến Hầu phủ, chỉ sợ là nàng và nương sẽ phải sinh tử cách biệt rồi.

Cố Trường Tấn nghe ra ý cảm kích trong giọng nói của nàng, chàng hơi dừng một chút rồi nói: “Hứa Li Nhi đã tiến cung, được Cung ma ma bên cạnh Hoàng hậu nương nương đích thân dạy dỗ. Năm mới đến, Tam Pháp Ty sẽ thẩm vấn mấy người Dương Húc, bây giờ mạng của Dương Húc đã không có ai dám bảo toàn.”

Chàng tùy tiện nhắc tới Hứa Li Nhi và Dương Húc, Dung Thư nghe được thì thoáng ngẩn ra, ngay sau đó nàng hiểu được, chàng đang báo bình an thay Hứa Li Nhi. 

“Vậy thật sự là quá tốt rồi, mọi cố gắng của lang quân cũng không uổng phí, Li Nhi cũng không cần sợ gặp người của Dương Húc.”

Nàng thật lòng thấy vui cho Hứa Li Nhi, đồng bọn Dương Húc không còn, nàng ở trong cung cũng có thể cố gắng làm nữ sử.  

“Đa tạ lang quân đã báo bình an của Li Nhi cho thiếp.” Nói xong nàng lại cung kính cúi người.  

Cố Trường Tấn hờ hững gật đầu, chàng cũng không dừng lại nhiều, nói dứt lời bèn ra khỏi phòng, quay về thư phòng.

Doanh Tước chống quai hàm nói: “Sao cô gia lại ngủ ở thư phòng? Một nơi lạnh lẽo như vậy, có cái gì tốt chứ?”

Dung Thư đã đoán ra từ lâu, vào lúc này ở kiếp trước chàng thật sự bận rộn, vẫn luôn ở trong thư phòng. 

Sau đó chàng mới về Tùng Tư Viện ở, vẫn là nàng cố chấp cùng chàng chen chúc trên chiếc giường La Hán trong thư phòng, lúc này nàng mới ép chàng trở về Tùng Tư Viện.  

Lúc đó Dung Thư thật sự muốn ở thư phòng ngủ với hắn, ai ngờ giường La Hán vừa cứng vừa lạnh, nàng ngủ không được mấy ngày đã bị lạnh đến nỗi bị ốm. 

Nhớ tới hành vi của mình, hai má Dung Thư có chút nóng lên.  

Khi nghĩ lại, kẻ ngốc mới đến thư phòng rồi bị lạnh cóng, chiếc giường bạt bộ này của nàng có đặt một chậu than, sau đó thả màn trướng xuống, sương tuyết lạnh đến đâu cũng ấm áp như mùa xuân, thoải mái vô cùng.  

Trương ma ma nghiêm mặt răn dạy Doanh Tước một tiếng: “Cô gia bận rộn chuyện công vụ, ngài ở thư phòng cũng là vì dân chúng, còn ở đây nhiều lời cái gì!”  

Dung Thư rụt vai lại, mềm giọng cười nói: “Nhị gia thích ngủ thư phòng thì cứ để chàng ngủ ở thư phòng đi, thật ra chàng ấy cũng không thích ngủ trên chiếc giường này.” Dứt lời, nàng bỏ giày mềm xuống giường, gạt không khí nhỏ bốc lên trong lồng hun khói, tiếp tục làm ấm chân.  

Trương ma ma nghe ra sự trêu chọc trong lời nói của Dung Thư, nghi hoặc nhìn nàng một cái, thấy trên mặt nàng cũng không có vẻ bi thương khổ sở nào, lúc này bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn Doanh Tước một cái.  

Doanh Tước thè lưỡi, không nhiều lời nữa. 

Dung Thư ngủ ngon cả đêm.  

Gần cuối năm, Thượng Kinh ngày càng lạnh hơn.  

Trời giá rét, Dung Thư cũng không muốn chạy ra ngoài, thỉnh thoảng sẽ ra sân nặn mấy con thỏ tuyết, mèo tuyết coi như là thú vui của ngày tuyết rơi.

Mặc dù ít khi ra ngoài nhưng nàng vẫn đem lễ tết mà Cố phủ muốn dùng đến, y phục mới phải may, còn có các loại câu đối chúc mừng, đèn lồng, quả táo đỏ trường sinh các loại nữa, các loại hỉ quả đều chuẩn bị đầy đủ.

Vào ngày Tết, đương kim thánh thượng không thích náo nhiệt, trước kia cũng chỉ là đêm giao thừa sẽ tổ chức cung yến, mấy năm gần đây, ngay cả cung yến đêm giao thừa cũng hủy bỏ luôn.  

Đêm giao thừa, mới sáng sớm Cố Trường Tấn đã bị Đàm thị lang đuổi về nhà.

Xe ngựa vừa mới chạy vào hẻm Ngô Đồng thì đã nghe được một giọng nói lanh lảnh…

“Cô nương, người cẩn thận dưới chân, chớ té ngã.”  

Trái tim Cố Trường Tấn chợt nhảy dựng, hơi nhấc mắt lên, vén rèm xe nhìn ra ngoài.  

Mấy tiểu nương tử đang dán câu đối ở cửa Cố phủ, ở giữa có một người mặc áo choàng đỏ thêu bạch mai, đứng trên một cái thang cao, kiễng chân dán câu đối.

Một đoạn cổ tay nữ tử lộ ra còn trắng hơn cả tuyết rơi trên người nàng.



Cố Trường Tấn ấn ngực bên trái, nói: “Dừng xe lại.”  

Hoành Bình vâng lời, cách thật xa bèn kéo dây cương dừng xe, cậu ta biết chủ tử sợ xe ngựa sẽ làm mấy người phía trước giật mình, cho nên động tác trên tay có vẻ rất nhẹ nhàng.  

Dung Thư dán câu đối xong, sau đó được Doanh Tước đỡ từ trên cao xuống, xách váy nhìn về phía sau, nàng hài lòng gật gật đầu.

“Nhìn xem, ta treo đẹp chưa kìa!”

“Vâng vâng vâng, mấy người chúng ta treo câu đối, chỉ có cô nương treo đẹp nhất!” Doanh Tước nịnh nọt nói. 

Doanh Nguyệt cũng không lên tiếng, tiến lên đặt lò đồng vào trong tay Dung Thư, lại thay nàng đội mũ, nói: “Cho phép cô nương vui vẻ một hồi như vậy, câu đối phía sau người không được treo, nếu ngã từ trên cao kia xuống, cũng không phải chuyện đùa giỡn đâu! ”  

Vừa rồi trái tim nàng ấy đã muốn thắt lại.  

Dung Thư nói: “Đây không phải là câu đối mà người dân đặc biệt đưa tới sao? Chúng ta không thể phụ tấm lòng của mọi người được, ta treo ở cửa lớn, ngày nào đó bọn họ đi ngang qua nhìn thấy sẽ cảm thấy vui, không phải sao? Hơn nữa, ta khi còn nhỏ…”

Dung Thư vốn là muốn nói ta khi còn nhỏ có thể trèo lên chỗ cao hơn nơi này, nhưng ánh mắt thoáng nhìn thấy xa xa có một chiếc xe ngựa dừng ở đầu ngõ chợt lời nói bèn dừng lại.

Hoành Bình kéo một dây ngựa, ngựa “hí” một tiếng, đi chậm về phía trước, chỉ chốc lát sau đã đến cửa Cố phủ.  

Dung Thư vội vàng thu dáng vẻ tinh nghịch của mình lại, nở một nụ cười dịu dàng rồi gọi một tiếng: “Lang quân.”

Cố Trường Tấn vừa xuống xe đã thấy hai dải câu đối treo ở cửa lớn, có bức vẽ Toan Nghê, Bạch Trạch (1), có bức vẽ Úc Luật ở bên trái, Thần Đồ ở bên phải (2).

Tranh là tranh bình thường, thư mực còn không thể gọi là có gân cốt.  

“Đây là câu đối mà sáng sớm nay người dân đưa đến phủ, nói hy vọng lang quân luôn bình an, không sợ tà ám.” Đôi mắt đào hoa của Dung Thư dần dần cong xuống: “Ngoài câu đối, còn có rượu Đồ Tô, quả Trường sinh, ma côn, pháo Kim Thành nữa.”

Gió thổi, dưới mái hiên tuyết rơi phủ lên mũ của nàng, nàng vờ như không thấy, vẫn cười nói: “Những chuyện lang quân làm, dân chúng đều cảm kích!”  

Vào những ngày tuyết rơi, giọng nói dịu dàng và nụ cười của nàng, ngay cả gió lạnh cũng không nỡ thổi tan.

Từng từ lọt vào tai.  

Cố Trường Tấn và nàng nhìn nhau, yết hầu trượt lên xuống, chàng nói: “Vẫn chưa treo câu đối xong hả? Phần còn lại để ta phụ giúp một tay.”

Câu đối mà dân chúng đưa tới quả thật là không ít, đến cả hai bên cửa củi trong bếp nhỏ Cố Trường Tấn cũng treo câu đối lên.

Dung Thư đem chỗ câu đối còn lại đặt ở trong một cái rương nhỏ, hỏi Cố Trường Tấn nàng có thể mang chúng đến Minh Lộc viện treo được không.

Câu đối hàng năm đều phải làm vừa mới vừa tốt, còn lại giữ lại đến tết cũng không đẹp.

“Chúng ta không thể phụ tấm lòng của người dân được.”

Khi Dung Thư hỏi lời này, bên tai Cố Trường Tấn vang lên tiếng cười vừa rồi của nàng khi treo câu đối, chàng hờ hững nói: “Nếu phu nhân thích thì tất nhiên có thể cầm đi.”

Sau khi treo câu đối xong, trời đã hoàn toàn tối sầm lại.  

Hai người thay xiêm y mới đi về phía Lục Mạc Đường.  

Đêm giao thừa của người bình thường xưa nay luôn náo nhiệt, giăng đèn kết hoa. 

Thế nhưng, Cố gia lại rất vắng vẻ.

Tùng Tư Viện còn tốt hơn một chút, tốt xấu gì cũng có tranh tết, câu đối, tơ hồng, pháo hoa, hỉ quả đều có đầy đủ.  

Ở Lục Mạc Đường một chút hương vị tết cũng không có, ngay cả đèn lồng cũng là màu xanh nhạt, không có một chút vui vẻ nào.  



Vừa đến ngày tuyết rơi, Từ thị sẽ mắc bệnh đau đầu, giống như kiếp trước, buổi yến tiệc giao thừa này chỉ ăn nửa canh giờ thì tan.

Dung Thư và Cố Trường Tấn sóng vai rời khỏi Lục Mạc Đường.  

Ba người Trương ma ma cố ý kéo ra một khoảng cách lớn, sợ làm phiền đến chủ tử vun đắp tình cảm.  

Dung Thư có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không thể làm gì được.  

Tiếng “xoạt xoạt” giẫm lên tuyết trong sự im lặng của hai người có vẻ cực kỳ vang vọng.  

Dung Thư quyết định tìm cho mình một việc gì đó để làm, nàng lấy táo mật ra khỏi túi tiền rồi cắn một miếng.

Cố Trường Tấn liếc nhìn nàng.  

Chú ý tới ánh mắt của chàng, Dung Thư lại lấy ra một quả rồi nói: “Lang quân muốn ăn táo mật không?”  

Nàng không phải là một người thích ăn một mình từ khi còn nhỏ.  

Cố Trường Tấn nói không ăn, Dung Thư cũng từ tốn ăn hết quả táo mật thứ hai.

Lúc hai người sắp đi tới thư phòng, Thường Cát đạp tuyết đến, trong tay mang theo một phong thư.  

“Thiếu phu nhân, đại quản gia phủ hộ quốc tướng quân mới đặc biệt đưa tới một phong thư của Đan Chu huyện chủ.”  

Dung Thư ngẩn ra, vội vàng nhận lấy thư, nói: “Quản gia vẫn còn đây không?”  

“Đại quản gia kia đưa thư rồi rời đi, chỉ báo một tiếng cho thiếu phu nhân, nói Đan Chu huyện chủ cùng Mục tướng quân vẫn an toàn, mùa hè tới có lẽ là có thể hồi kinh báo cáo.”

Lúc này, Dung Thư mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cười cười: “Vất vả cho ngươi.” Nói xong, lấy phong bao màu đỏ ra đưa cho cậu ta.  

Thường Cát ngẩn ra, liếc nhìn Cố Trường Tấn một cái. Thấy chủ tử nhà mình không có biểu cảm không vui, lúc này cậu ta mới khom lưng tiếp nhận phong bao đỏ, sau đó mới biết phong bao đỏ nặng trịch này có hai cái, thì ra nàng cũng chuẩn bị cả phần của Hoành Bình.  

Đúng là một người chu đáo.

Dung Thư cầm thư, sốt ruột muốn trở về phòng xem, bèn nói: “Có lẽ hôm nay lang quân còn phải ở thư phòng xử lý công vụ, thiếp không quấy rầy lang quân nữa.”

Nói xong nàng nhẹ nhàng xoay người gọi mấy người Doanh Nguyệt, bước chân vội vã rời đi.

Thường Cát luôn có ảo giác chủ tử bị thiếu phu nhân ghét bỏ.  

Tuy nói chủ tử vốn định ở thư phòng, nhưng chủ tử nói hay là thiếu phu nhân nói, ý nghĩa kia hoàn toàn không giống nhau. 

Mới vừa rồi nghe thiếu phu nhân nói xong, sao lại giống như rất hy vọng chủ tử ngủ ở thư phòng vậy...  

Dung Thư trở lại Tùng Tư Viện bèn nhanh chóng tháo thư ra, đọc xong nội dung trong thư, mày lá liễu hơi nhíu lại. 

Sao chuyện này có thể xảy ra?  

Cho đến khi đọc từng chữ từng chữ trong thư, nàng ngước mắt lên, gấp bức thư vào, rút một phong thư từ chiếc tủ sáu ngăn ở bên cạnh ra, cuối cùng nhét vào trong ống tay áo.

Trương ma ma bưng cho nàng một chén canh ngọt đi vào, thấy nàng đưa tay lấy áo lông cáo trên giá gỗ lê vàng, không khỏi nghi hoặc nói: “Cô nương muốn đi đâu vậy ạ?”  

Dung Thư khoác áo lông cáo rồi xách lên một vò rượu Đồ Tô nhỏ, cười nói: “Ta đi tìm Nhị gia nói mấy câu, các người không cần đi theo.” 

(1) Toan Nghê, Bạch Trạch: linh vật trong thần thoại Trung Quốc.

(2) Úc Luật, Thần Đồ: hai vị môn thần chuyên trừ tà đuổi quỷ, bảo hộ bình an trong truyền thuyết cổ đại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook