Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta
Chương 44:
Bát Nguyệt Vu Hạ
16/05/2024
◎ Tứ thời hữu lệnh ◎
Năm Gia Hữu thứ hai mươi ba, vào ngày Cố Trường Tấn trở về từ Thanh Châu, chính miệng chàng ra lệnh cho Hoành Bình và Thường Cát đưa nàng đến Tứ Thời Uyển.
Dung Thư vẫn luôn nghĩ Tứ Thời Uyển là nơi Hoàng hậu sắp xếp để giam cầm nàng, nhưng nếu lúc này bọn họ đang đi đến Tứ Thời Uyển, vậy người đã giam cầm nàng ở Tứ Thời Uyển không phải là Hoàng hậu nữa, mà là Cố Trường Tấn.
Bàn tay đang nắm lấy mành xe của nàng khẽ run lên.
Cố Trường Tấn nhìn qua, ánh mắt Dung Thư khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi: "Cố đại nhân muốn đến chỗ nào của Từ Ân Sơn?"
Nam nhân nhìn thẳng vào mắt nàng, thành thật nói: "Là một biệt viện dưới chân Từ Ân Sơn."
"Biệt viện kia tên là gì?" Dung Thư truy hỏi.
"Biệt viện Thu Sơn."
Biệt viện Thu Sơn.
Không phải Tứ Thời Uyển.
Dung Thư khẽ ngẩn ra, đầu ngón tay đang nắm chặt tấm mành chậm rãi trượt xuống.
Ánh mắt Cố Trường Tấn đảo quanh trên mặt nàng, hỏi: "Nàng từng tới đây rồi sao?"
Dung Thư rũ mi mắt nói: "Chưa từng."
Bánh xe nghiền qua tuyết xốp ứ đọng, ép ra hai dấu vết kéo dài.
Một lúc lâu sau, cuối cùng xe ngựa cũng đã đến biệt viện Thu Sơn.
"Nàng ở lại trong xe, sau khi ta rời đi Hoành Bình sẽ đánh xe đưa nàng rời khỏi đây, nhiều nhất một canh giờ nữa ta sẽ đến tìm các người."
Có lẽ do thời gian gấp rút nên ngay khi vừa nói xong, Cố Trường Tấn đã ngay lập tức đẩy cửa xe ra, xuống xe bước nhanh về phía biệt viện kia.
Ngay khi cửa xe vừa được mở, gió mang bông tuyết vội vàng xâm nhập, ánh mắt Dung Thư đảo qua biệt viện bị vùi lấp trong nền tuyết mịn kia, hơi dừng lại một chút.
Bóng dáng Cố Trường Tấn biến mất sau cửa lớn biệt viện, Hoành Bình kéo nhẹ dây cương muốn rời đi thì chợt nghe "Bịch" một tiếng, vừa quay đầu lại đã thấy Dung Thư từ trên xe nhảy xuống.
Hoành Bình hơi hoảng hốt, buông dây cương nhảy xuống xe ngựa, nói: "Thiếu phu nhân?"
Dung Thư không đáp lại mà đi ngay về phía cửa lớn, ngẩng đầu nhìn lên tấm biển kia.
Quả nhiên viết hai chữ "Thu Sơn".
Nhưng nơi này rõ ràng là Tứ Thời Uyển giam cầm nàng suốt hai tháng, vào ngày nàng tiến vào từng vội vàng liếc mắt qua, trên tấm biển này rõ ràng viết hai chữ "Tứ Thời".
Dung Thư quay đầu nhìn về phía Hoành Bình vừa đuổi kịp mình nói: "Biệt viện này còn tên gọi nào khác không?"
Trong lòng Hoành Bình biết, hôm nay chủ tử mang Dung Thư đến đây đủ để chứng minh nàng là người chủ tử tín nhiệm.
Vậy nên Dung Thư vừa hỏi cậu ta đã trả lời ngay: "Không có, viện này cũng chưa từng sửa tên bao giờ."
Dung Thư khép chặt mũ choàng, lại hỏi: "Viện này là của Cố Trường Tấn à?"
Hoành Bình gật đầu: "Mặc dù biệt viện này không nằm dưới danh nghĩa chủ tử nhưng nó xác thực thuộc về chủ tử."
Dung Thư nhìn bốn phía chung quanh nói: "Bên ngoài biệt viện cỏ dại mọc um tùm, lớp sơn trên cửa cũng loang lổ, rõ ràng là nơi không ai sinh sống. Cố Trường Tấn muốn biệt viện này làm gì?"
Đôi mắt hẹp dài của Hoành Bình lẳng lặng nhìn Dung Thư, khẽ nghiêng người nói: "Biệt viện này là đường lui của chủ tử."
Trong lúc hai người họ nói chuyện, Cố Trường Tấn đã đi xuyên qua sân nhỏ, bước nhanh về phía nhà chính.
Biệt viện này không lớn, đi khoảng một chén trà nhỏ đã mơ hồ thấy được cánh cửa gỗ nặng nề của nhà chính.
Nơi Cố Trường Tấn muốn đi là phòng nhỏ chứa đồ bên cạnh nhà chính, nơi đó có một thông đạo bí mật đi thông đến Đại Từ Ân Tự.
Chàng cần đi xuyên qua thông đạo này để đến gặp Huyền Sách.
Giày giẫm lên cành cây trên nền tuyết khiến nó gãy đôi phát ra tiếng "Cành cạch" vang vọng.
Sắc mặt Cố Trường Tấn lạnh lùng, đang tính đi vòng qua nhà chính thì ánh mắt chàng lại liếc qua cánh cửa gỗ nhà chính, một trận hoảng hốt chợt bao lấy chàng.
Chỉ trong thoáng chốc.
Âm thanh bên tai không phải là tiếng gió tuyết nữa mà là tiếng mưa rơi cùng tiếng sấm ầm ầm.
Dưới giày cũng không còn nền tuyết dày nữa mà là vũng nước ướt sũng.
Cố Trường Tấn dừng bước chân, đè tay lên ngực, nhíu mày nhìn về phía cánh cửa kia.
Cánh cửa kia mang lại cho chàng một loại cảm giác sợ hãi còn kinh khủng hơn cả lũ lụt hay thú dữ.
Nơi này là đường lui chàng chuẩn bị cho ba người Chuy Vân, nếu một ngày nào đó thân phận chàng bại lộ thì nhất định sẽ lâm vào hoàn cảnh thập tử vô sinh.
Viện này là nơi chàng bảo Chuy Vân mua sau khi giả chết nên nó phải là một nơi an toàn mới đúng.
Nhưng vào giờ phút này, biệt viện này hay nói đúng hơn là cánh cửa này lại mang đến cho chàng cảm giác sợ hãi không tưởng, loại sợ hãi không thể kiềm chế này thậm chí khiến hai tay chàng hơi run rẩy.
Cố Trường Tấn nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ kia.
Gần như không kịp nghĩ ngợi gì, chàng đã bước đến cánh cửa lớn đó rồi dùng sức đẩy nó ra.
"Kẽo kẹt"
Tiếng mở cửa nặng nề rơi xuống, cảnh tưởng trong phòng ánh vào mi mắt.
Bên trong trống không, ngoại trừ một vài món đồ trang trí cũ kỹ ra thì không còn gì cả.
Một mùi hương xưa cũ ập vào mặt, đây là mùi hương chỉ những nơi đã lâu không có người ở mới có.
Quả thực đây là một biệt viện đặt dưới danh nghĩa người chết, bình thường sẽ không có ai đến cả.
Nhưng dù chỉ vừa nhìn vào mắt thì một căn phòng trống trơn như vậy lại khiến lòng chàng đau nhức từng cơn.
Sắc mặt Cố Trường Tấn trắng bệch, trong cơn gió lạnh của trời đông tuyết lớn, trên trán chàng lại phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Thời gian gấp gáp, sự việc kỳ lạ này chàng căn bản không kịp ngẫm nghĩ, chỉ nhìn chung quanh một vòng rồi vội vàng khép cửa lại, đi vào mật đạo từ phòng nhỏ bên cạnh.
Mật đạo đi thông đến cấm địa sau núi của Đại Từ Ân Tự, nơi đó có một căn nhà trúc, người ở bên trong là Thủ tịch Đại đệ tử của Trụ trì Phạm Thanh đại sư của Đại Từ Ân Tự.
Huyền Sách đã bị gạch tên khỏi Đại Từ Ân Tự từ lâu, chỉ là hắn vẫn ở lại căn nhà trúc này nhưng không ai dám đuổi hắn đi, ngay cả Trụ trì Phạm Thanh đại sư cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Huyền Sách bẩm sinh có một khuôn mặt gầy trơ xương nhưng lại có đường cong sắc bén.
Vào ngày đông lạnh như cắt thế này, vậy mà hắn chỉ mặc một bộ đồ thiền hơi mỏng, một đầu tóc đen dài đến vai bù xù, chầm chậm quét tuyết dưới cây tuyết tùng.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngước mặt lên nhìn, thấy là Cố Trường Tấn thì ngừng ngay động tác trên tay.
"Khách ít đến. Cố đại nhân đến tìm bần tăng là muốn thực hiện lời hứa à?"
Hắn đã bị xóa tên khỏi Đại Từ Ân Tự, cũng đã để tóc hoàn tục rồi nhưng vẫn thích xưng chính mình là "Bần tăng" như trước.
Cố Trường Tấn nói: "Không tìm đại sư để thực hiện lời hứa, chỉ là muốn làm một vụ mua bán với đại sư."
"Mua bán? Cố đại nhân cũng muốn bần tăng giết người thay ngươi à?" Dung mạo sâu sắc của Huyền Sách hiện ra chút trào phúng.
"Không giết người, tại hạ muốn mời đại sư thay ta đi Túc Châu điều tra chút chuyện, thuận tiện tìm một người."
"Tìm người? Điều tra?" Khóe môi Huyền Sách gợi lên một nụ cười yêu dị: "Bần tăng chỉ làm mua bán giết người. Muốn bần tăng làm chuyện khác mà không phải giết người, Cố đại nhân chắc cũng biết quy củ rồi chứ?"
Năm năm trước, sau khi Thủ tịch đệ tử lòng dạ từ bi của Đại Từ Ân Tự cởi tăng y, hắn bắt đầu ở làm các vụ mua bán giết người ngay nơi phật môn thanh tịnh.
Muốn để hắn nhận các vụ mua bán không phải giết người thì phải tiếp được mười chiêu của hắn.
Nhưng qua được mười chiêu đó thì cũng phải xem tâm trạng hắn có muốn nhận vụ mua bán này không.
Huyền Sách nợ Cố Trường Tấn một mạng nên đã đồng ý sẽ trả cho chàng một mạng hoặc thực hiện một yêu cầu của chàng.
Chuyện Văn Khê tất nhiên quan trọng nhưng cũng không đáng để Cố Trường Tấn lãng phí yêu cầu này.
Cố Trường Tấn lựa chọn tiếp mười chiêu của hắn.
Cởi áo khoác, chàng gật đầu nói: "Xin mời đại sư."
Huyền Sách bình tĩnh nhìn chàng, bỗng chốc ném cây chổi trong tay xuống, năm ngón tay nắm lại, thân thể như điện phóng thẳng đến mặt Cố Trường Tấn.
Hai bóng dáng giao đấu quấn quýt cùng nhau, mỗi chiêu đều chứa sát ý hừng hực.
Tuyết rơi càng ngày càng nhiều, cái áo khoác màu đen nằm trên mặt tuyết cũng dần đọng lại một tầng tuyết mỏng.
Khẽ nghiêng người, Cố Trường Tấn đè nén chút tanh ngọt trong cổ họng nói: "Mười chiêu đã qua, vụ mua bán này đại sư có muốn nhận hay không?"
"Nếu bần tăng nhận, Cố đại nhân có thể cho bần tăng cái gì?"
Cố Trường Tấn nhặt áo khoác lên, giọng điệu hờ hững nói: "Tại hạ sẽ giúp đại sư một tay, phá hủy Đại Từ Ân Tự."
Bông tuyết chậm rãi dừng trên lông mi đen nhánh của Huyền Sách, hắn thong thả chớp mắt, cong môi nói: "Vụ mua bán này của Cố đại nhân, bần tăng sẽ nhận."
Từ mật đạo trở về biệt viện đã là chuyện của nửa canh giờ sau, mui xe ngựa khắc vàng khảm ngọc kia đã sớm không còn tung tích, Cố Trường Tấn bước nhanh dọc theo ký hiệu bí ẩn Hoành Bình để lại đi vào rừng tuyết.
Nơi sâu trong rừng rậm, Dung Thư ngồi trong xe ngựa, trong đầu đang hồi tưởng lại những lời Hoành Bình nói.
"Biệt viện nơi này thuộc về chủ tử là chuyện bí mật, mong rằng Thiếu phu nhân sẽ giữ gìn bí mật này."
Tức là chỗ đó là nơi bí mật, vậy vì sao kiếp trước Cố Trường Tấn lại quang minh chính đại đưa nàng cùng Trương ma ma đến đây, rồi nhốt cả ba người họ ở nơi này?
Nếu biệt viện đó không phải biệt viện của Hoàng hậu, vậy tại sao Thích Hoàng hậu lại biết đến nơi đó, còn phái người đến ban thưởng rượu độc cho nàng được?
Chẳng lẽ Cố Trường Tấn nói với bà ta?
Kiếp trước, tuy Dung Thư đoán được Cố Trường Tấn sẽ hận nàng oán nàng, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới chàng sẽ giết nàng.
Chỉ vì từ trước đến nay chàng không phải là loại người giết người bừa bãi.
Dung Thư tự nhận bản thân mình vẫn chưa phạm phải tội lỗi nào không thể tha thứ, dù Cố Trường Tấn không thích nàng thì cũng sẽ không đến mức muốn lấy mạng nàng.
Mà ly rượu độc kiếp trước hẳn là của Thích Hoàng hậu.
Vậy rốt cuộc Cố Trường Tấn có biết Thích Hoàng hậu muốn giết nàng không?
Còn có, vì sao biệt viện Thu Sơn sau này lại bị đổi tên thành Tứ Thời Uyển? Người như Cố Trường tấn không giống người sẽ tốn công tốn sức đổi tên cho một biệt viện.
Tứ Thời, Tứ Thời.
Miệng Dung Thư không tiếng động lặp lại, trong đầu hình như có gì đó xẹt qua rất nhanh nhưng lại không bắt được.
Trong lúc suy nghĩ, một tiếng mở cửa rất nhỏ đánh gãy suy nghĩ của nàng.
Cửa xe mở ra.
Dung Thư nghiêng mắt nhìn qua.
"Là ta." Cố Trường Tấn xoay người tiến vào, thấp giọng phân phó: "Hoành Bình, quay về Minh Lộc viện."
Sắc mặt chàng kém hơn trước đó rất nhiều, khóe môi hình như còn đọng lại một vệt máu tối màu, nhìn màu sắc kia thì hình như là nội tạng bị thương.
Ánh mắt Dung Thư nhìn dấu vết trên khóe môi chàng nói: "Cố đại nhân, ngài... Bị thương?"
Cố Trường Tấn lắc đầu nói: "Vết thương nhỏ thôi, vừa rồi mới cùng người khác luận bàn vài chiêu."
Cùng người nào luận bàn mà cần phải bí ẩn như vậy?
Là loại chuyện như thế nào mà lại cần mượn tên tuổi của nàng để đi ra ngoài, không thể để người ngoài biết được?
Dung Thư có rất nhiều nghi vấn, nhưng nàng biết dù nàng có hỏi Cố Trường Tấn cũng sẽ không nói.
Còn nữa, với mối quan hệ hữu danh vô thực này của hai người họ, hỏi vài vấn đề như thế cũng là vượt quá giới hạn rồi. Nàng đã hòa ly với Cố Trưởng Tấn, sau này dù Thích Hoàng hậu đón Cố Trường Tấn về thì cũng không còn lý do tất yếu để giết nàng nữa.
Dung Thư hạ mắt xuống, từ bên hông lấy ra một cái khăn tay, chỉ chỉ khóe môi bên trái rồi nói với Cố Trường Tấn: "Đại nhân lau chỗ này đi, lát nữa trở về Minh Lộc viện ta sẽ đi đến kho thuốc chọn chút thuốc cho đại nhân. Đại nhân yên tâm, Tây Sương phòng là nơi ta ở, ta lấy chút thuốc trong đó sẽ không khiến người khác hoài nghi."
Cố Trường Tấn lạnh nhạt nói lời cảm tạ, nhận lấy khăn tay. Ngay khi khăn tay đưa lên môi, hương hoa mai nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi.
Động tác của chàng khẽ dừng lại một chút, luôn có cảm giác mình đã từng ngửi qua mùi hương giống như thế.
Chỉ là thứ vương mùi hương này cũng không phải chiếc khăn trong tay, mà là thứ gì đó còn mềm mại hơn cả khăn này.
Ánh mắt Cố Trường Tấn chợt trở nên sâu thẳm, buông tay xuống, nắm chặt chiếc khăn trong tay.
Dung Thư thấy chàng cầm khăn tay nhưng chỉ chạm vào môi dưới đã buông ra, còn tưởng chàng nghĩ chiếc khăn này không sạch sẽ.
"Đây là khăn tay mới trong phủ, hôm nay mới được lấy ra khỏi lồng hấp, đại nhân cứ yên tâm sử dụng, không cần đưa lại cho ta đâu, khăn tay như thế trong phòng ta còn rất nhiều."
Hầu kết Cố Trường Tấn trượt nhẹ, ánh mắt xẹt qua bờ môi ướt át của nàng, khẽ "Ừm" một tiếng.
Đường về còn thuận lợi hơn đường đi rất nhiều, không đến một canh giờ đã về tới Minh Lộc Viện.
Ở trong xe Dung Thư vuốt nhẹ tóc mai, cho đến khi hai bên gò má rơi ra vài sợi tóc rồi mới nhấc vạt váy lên bước xuống xe.
Lúc đầu Cố Trường Tấn còn không hiểu tại sao nàng lại xả tóc, cho đến khi nghe được nàng nói với Thẩm thị mình bị trượt chân trên núi mới kịp phản ứng lại.
Nàng muốn quang minh chính đại đi đến kho thuốc lấy thuốc.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, chàng đã thấy nàng ôm một hộp thuốc cùng chàng đi về Tây Sương phòng.
"Các loại thuốc pha chế sẵn trong kho thuốc ta đều lấy một lọ, đại nhân xem xem có lấy cho đúng bệnh không?"
Vết thương trên người quả thật không coi là nặng, Cố Trường Tấn đã quen bị thương rồi, mọi lần bị thương thế này chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm đã khỏe.
Nhưng nàng lại đặc biệt diễn một vở kịch như vậy để đưa thuốc cho chàng, chàng cũng không muốn từ chối ý tốt của nàng.
Trong hộp nhỏ chứa đến mười cái bình ngọc, Cố Trường Tấn rũ mi nhìn một chốc, chợt cầm lấy một bình nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay, nói: "Thuốc này có thể giảm bớt nội thương, chỉ cần một lọ này là đủ rồi."
Dứt lời chàng liền mở chén trà châm nước, uống thuốc ngay trước mặt Dung Thư.
Thấy chàng uống thuốc xong rồi, Dung Thư cũng không muốn ở lại lâu, đứng lên nói: "Vậy đại nhân nghỉ ngơi đi."
Nàng nói xong thì đi ngay ra cửa nhưng chỉ vừa đi được hai bước chân đã dừng lại, sững sờ nhìn về phía mấy bức họa trên tường.
【Tứ thời hữu lệnh, Cố Duẫn Trực, ta muốn chàng mùa xuân nhớ ta, mùa hạ nghĩ về ta, mùa thu yêu ta, mùa đông mến mộ ta. Cả cuộc đời này chàng đều không thể thoát khỏi ta.】
Khi nghe Hoành Bình nói xong, trong đầu nàng mơ hồ xuất hiện một câu như thế.
Nhưng loại lời nói này nàng chưa từng nói với Cố Trường Tấn bao giờ.
Nếu có thì chỉ từng nói với Cố Trường Tấn trong mộng.
"Đây là tranh Dung cô nương vẽ à?" Phía sau truyền đến giọng nói của Cố Trường Tấn.
Dung Thư khẽ nghiêng người, gật đầu nói: "Hai tháng trước ở Minh Lộc Viện, trong lúc nhàm chán ta đã vẽ ra, kỹ năng vẽ còn vụng về, khiến đại nhân chê cười rồi."
Nàng đã từng vẽ tranh tặng chàng, còn tự làm chủ mà treo trong thư phòng của chàng nữa. Mỗi lần đến thư phòng tặng tranh cho chàng, sắc mặt chàng vẫn giữ thái độ thản nhiên trước sau không đổi, nhìn không ra là vui hay không vui.
Có lẽ là không vui rồi.
Nhưng đây đều là chuyện trong quá khứ rồi, không đúng, đây là chuyện trong quá khứ của một mình nàng, mà không phải của chàng.
Từ khi bắt đầu nói rõ hết mọi chuyện cho chàng, những chuyện đã xảy ra ngày trước ví dụ như cái chết vẫn cứ như mới ngày hôm qua, Dung Thư sẽ không nhớ lại quá khứ của nàng và Cố Trường Tấn nữa.
Lần này nàng không dừng lại nữa mà là bước trước ra khỏi cửa.
Trong phút chốc cánh cửa đóng lại, ánh mắt Cố Trường Tấn nâng lên từng chút một, dừng trên bức tranh trên tường.
Hôm qua chàng đã chú ý đến bức vẽ này, lúc đó cảm thấy nhìn rất quen nhưng lại không nói ra được tại sao lại thấy quen.
Đó là một loại cảm giác rất kỳ lạ, là cảm giác thân thiết mơ hồ khi nhìn thấy một món đồ vô cùng quen thuộc.
Nhưng mà hiện tại, chàng vẫn cảm thấy kỳ quái như trước.
Bởi vì Dung Thư chưa từng vẽ tranh ở Tùng Tư Viện, chàng cũng chưa từng nhìn qua tranh của nàng.
Vì sao lại có cảm giác quen thuộc, vì sau lại cảm thấy... vô cùng thích?
Ban đêm đi ngủ, có lẽ là bởi vì những bức tranh đó, Cố Trường Tấn đã mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Vẫn là thư phòng ngày trước, vẫn là chàng và nàng như cũ.
Chàng ngồi trên bàn viết tờ trình, nàng ngồi dưới đất vẽ ra hình dạng cành mai trên giấy.
Nhưng nàng vẽ tranh lại không giống với người bình thường.
Chỉ vẽ cành mai, dưới cành mai là vài ba con thỏ con, nai con làm từ tuyết.
Chàng viết xong tờ trình rồi nên bưng trà nhìn nàng vẽ tranh, nhìn một lúc lâu sau mới nhịn không được mà hỏi: "Trên cành sao lại không có hoa?"
Nàng dường như có chút kinh ngạc, từ trong tranh nâng mắt lên, cười nói: "Bởi vì đã có hoa rồi, sáng nay thiếp thân cùng với Doanh Nguyệt, Doanh Tước đặc biệt nhặt hoa đầy một giỏ trúc nhỏ."
Lúc này Cố Trường Tấn mới nhìn thấy một đóa hoa màu xanh lam được đặt bên chân nàng.
Người bình thường vẽ tranh có ai dùng hoa đâu cơ chứ?
Chờ sau khi đóa hoa phai màu, bức tranh này cũng sẽ bị hủy.
Dường như nàng nhìn thấu được suy nghĩ của Cố Trường Tấn, Dung Thư buông bút vẽ, cười giải thích nói: "Thiếp thân không nhặt hoa vì muốn vẽ tranh, mà chỉ là đang muốn tìm một chốn về cho những đóa hoa này thôi."
Khi nàng nói những lời này, mi mắt cong cong, có một loại cảm giác vô cùng tự đắc và mãn nguyện mà người thường khó lòng có được.
Ý tưởng này cũng là thứ người bình thường ít có.
Có ai lại chỉ vì muốn tìm một chốn về cho những đóa hoa rơi rụng đầy đất kia mà tốn vài canh giờ vẽ tranh cơ chứ?
Một đóa hoa khi đã lụi tàn, trong mắt người đời nó không còn đáng giá nữa. Vận mệnh cuối cùng của nó cũng chỉ là rơi rụng thành bùn nhão, bị chôn vùi dưới đất, chìm trong bóng tối lầy lội không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng.
Nhưng nàng lại muốn mang những đóa hoa rơi rụng đó vẽ trong tranh, trong sáng thẳng thắn phơi bày nó trước mặt người khác.
Tựa như nàng muốn nói với người đời rằng: Ai nói đóa hoa lụi tàn chỉ có thể bị chôn vùi dưới đất chứ? Nàng sẽ không làm thế.
Cố Trường Tấn rũ mắt nhìn nàng.
Vốn chỉ muốn uống xong ly trà, cùng nàng nói thêm hai câu rồi lại tiếp tục vùi đầu vào đống công văn, nhưng không biết vì sao, khi chàng nhìn vào mắt nàng, thế gian này bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng.
Trà trong ly đã sớm nguội lạnh, chàng lẳng lặng nhìn nàng dán từng đóa từng đóa hoa lên cành.
Trong một thoáng chốc như thế, có lẽ là do hoa trong giỏ đã hết, cũng có lẽ là do phát hiện chàng vẫn chưa vùi đầu vào chồng công văn như mọi khi, nàng đột nhiên ngẩng đầu, cười hỏi chàng: "Lang quân thấy nó có đẹp không?"
Ánh nến nhẹ nhàng lay động, chiếu lên mặt nàng những tảng sáng lộn xộn.
"Thình thịch" "Thình thịch"
Bên tai Cố Trường Tấn như lại nghe được âm thanh leng keng khi vụn băng rơi xuống đất.
Hầu kết khẽ chuyển động, chàng nhìn vào đôi mắt nàng, hờ hững nói: "Đẹp."
Năm Gia Hữu thứ hai mươi ba, vào ngày Cố Trường Tấn trở về từ Thanh Châu, chính miệng chàng ra lệnh cho Hoành Bình và Thường Cát đưa nàng đến Tứ Thời Uyển.
Dung Thư vẫn luôn nghĩ Tứ Thời Uyển là nơi Hoàng hậu sắp xếp để giam cầm nàng, nhưng nếu lúc này bọn họ đang đi đến Tứ Thời Uyển, vậy người đã giam cầm nàng ở Tứ Thời Uyển không phải là Hoàng hậu nữa, mà là Cố Trường Tấn.
Bàn tay đang nắm lấy mành xe của nàng khẽ run lên.
Cố Trường Tấn nhìn qua, ánh mắt Dung Thư khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi: "Cố đại nhân muốn đến chỗ nào của Từ Ân Sơn?"
Nam nhân nhìn thẳng vào mắt nàng, thành thật nói: "Là một biệt viện dưới chân Từ Ân Sơn."
"Biệt viện kia tên là gì?" Dung Thư truy hỏi.
"Biệt viện Thu Sơn."
Biệt viện Thu Sơn.
Không phải Tứ Thời Uyển.
Dung Thư khẽ ngẩn ra, đầu ngón tay đang nắm chặt tấm mành chậm rãi trượt xuống.
Ánh mắt Cố Trường Tấn đảo quanh trên mặt nàng, hỏi: "Nàng từng tới đây rồi sao?"
Dung Thư rũ mi mắt nói: "Chưa từng."
Bánh xe nghiền qua tuyết xốp ứ đọng, ép ra hai dấu vết kéo dài.
Một lúc lâu sau, cuối cùng xe ngựa cũng đã đến biệt viện Thu Sơn.
"Nàng ở lại trong xe, sau khi ta rời đi Hoành Bình sẽ đánh xe đưa nàng rời khỏi đây, nhiều nhất một canh giờ nữa ta sẽ đến tìm các người."
Có lẽ do thời gian gấp rút nên ngay khi vừa nói xong, Cố Trường Tấn đã ngay lập tức đẩy cửa xe ra, xuống xe bước nhanh về phía biệt viện kia.
Ngay khi cửa xe vừa được mở, gió mang bông tuyết vội vàng xâm nhập, ánh mắt Dung Thư đảo qua biệt viện bị vùi lấp trong nền tuyết mịn kia, hơi dừng lại một chút.
Bóng dáng Cố Trường Tấn biến mất sau cửa lớn biệt viện, Hoành Bình kéo nhẹ dây cương muốn rời đi thì chợt nghe "Bịch" một tiếng, vừa quay đầu lại đã thấy Dung Thư từ trên xe nhảy xuống.
Hoành Bình hơi hoảng hốt, buông dây cương nhảy xuống xe ngựa, nói: "Thiếu phu nhân?"
Dung Thư không đáp lại mà đi ngay về phía cửa lớn, ngẩng đầu nhìn lên tấm biển kia.
Quả nhiên viết hai chữ "Thu Sơn".
Nhưng nơi này rõ ràng là Tứ Thời Uyển giam cầm nàng suốt hai tháng, vào ngày nàng tiến vào từng vội vàng liếc mắt qua, trên tấm biển này rõ ràng viết hai chữ "Tứ Thời".
Dung Thư quay đầu nhìn về phía Hoành Bình vừa đuổi kịp mình nói: "Biệt viện này còn tên gọi nào khác không?"
Trong lòng Hoành Bình biết, hôm nay chủ tử mang Dung Thư đến đây đủ để chứng minh nàng là người chủ tử tín nhiệm.
Vậy nên Dung Thư vừa hỏi cậu ta đã trả lời ngay: "Không có, viện này cũng chưa từng sửa tên bao giờ."
Dung Thư khép chặt mũ choàng, lại hỏi: "Viện này là của Cố Trường Tấn à?"
Hoành Bình gật đầu: "Mặc dù biệt viện này không nằm dưới danh nghĩa chủ tử nhưng nó xác thực thuộc về chủ tử."
Dung Thư nhìn bốn phía chung quanh nói: "Bên ngoài biệt viện cỏ dại mọc um tùm, lớp sơn trên cửa cũng loang lổ, rõ ràng là nơi không ai sinh sống. Cố Trường Tấn muốn biệt viện này làm gì?"
Đôi mắt hẹp dài của Hoành Bình lẳng lặng nhìn Dung Thư, khẽ nghiêng người nói: "Biệt viện này là đường lui của chủ tử."
Trong lúc hai người họ nói chuyện, Cố Trường Tấn đã đi xuyên qua sân nhỏ, bước nhanh về phía nhà chính.
Biệt viện này không lớn, đi khoảng một chén trà nhỏ đã mơ hồ thấy được cánh cửa gỗ nặng nề của nhà chính.
Nơi Cố Trường Tấn muốn đi là phòng nhỏ chứa đồ bên cạnh nhà chính, nơi đó có một thông đạo bí mật đi thông đến Đại Từ Ân Tự.
Chàng cần đi xuyên qua thông đạo này để đến gặp Huyền Sách.
Giày giẫm lên cành cây trên nền tuyết khiến nó gãy đôi phát ra tiếng "Cành cạch" vang vọng.
Sắc mặt Cố Trường Tấn lạnh lùng, đang tính đi vòng qua nhà chính thì ánh mắt chàng lại liếc qua cánh cửa gỗ nhà chính, một trận hoảng hốt chợt bao lấy chàng.
Chỉ trong thoáng chốc.
Âm thanh bên tai không phải là tiếng gió tuyết nữa mà là tiếng mưa rơi cùng tiếng sấm ầm ầm.
Dưới giày cũng không còn nền tuyết dày nữa mà là vũng nước ướt sũng.
Cố Trường Tấn dừng bước chân, đè tay lên ngực, nhíu mày nhìn về phía cánh cửa kia.
Cánh cửa kia mang lại cho chàng một loại cảm giác sợ hãi còn kinh khủng hơn cả lũ lụt hay thú dữ.
Nơi này là đường lui chàng chuẩn bị cho ba người Chuy Vân, nếu một ngày nào đó thân phận chàng bại lộ thì nhất định sẽ lâm vào hoàn cảnh thập tử vô sinh.
Viện này là nơi chàng bảo Chuy Vân mua sau khi giả chết nên nó phải là một nơi an toàn mới đúng.
Nhưng vào giờ phút này, biệt viện này hay nói đúng hơn là cánh cửa này lại mang đến cho chàng cảm giác sợ hãi không tưởng, loại sợ hãi không thể kiềm chế này thậm chí khiến hai tay chàng hơi run rẩy.
Cố Trường Tấn nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ kia.
Gần như không kịp nghĩ ngợi gì, chàng đã bước đến cánh cửa lớn đó rồi dùng sức đẩy nó ra.
"Kẽo kẹt"
Tiếng mở cửa nặng nề rơi xuống, cảnh tưởng trong phòng ánh vào mi mắt.
Bên trong trống không, ngoại trừ một vài món đồ trang trí cũ kỹ ra thì không còn gì cả.
Một mùi hương xưa cũ ập vào mặt, đây là mùi hương chỉ những nơi đã lâu không có người ở mới có.
Quả thực đây là một biệt viện đặt dưới danh nghĩa người chết, bình thường sẽ không có ai đến cả.
Nhưng dù chỉ vừa nhìn vào mắt thì một căn phòng trống trơn như vậy lại khiến lòng chàng đau nhức từng cơn.
Sắc mặt Cố Trường Tấn trắng bệch, trong cơn gió lạnh của trời đông tuyết lớn, trên trán chàng lại phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Thời gian gấp gáp, sự việc kỳ lạ này chàng căn bản không kịp ngẫm nghĩ, chỉ nhìn chung quanh một vòng rồi vội vàng khép cửa lại, đi vào mật đạo từ phòng nhỏ bên cạnh.
Mật đạo đi thông đến cấm địa sau núi của Đại Từ Ân Tự, nơi đó có một căn nhà trúc, người ở bên trong là Thủ tịch Đại đệ tử của Trụ trì Phạm Thanh đại sư của Đại Từ Ân Tự.
Huyền Sách đã bị gạch tên khỏi Đại Từ Ân Tự từ lâu, chỉ là hắn vẫn ở lại căn nhà trúc này nhưng không ai dám đuổi hắn đi, ngay cả Trụ trì Phạm Thanh đại sư cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Huyền Sách bẩm sinh có một khuôn mặt gầy trơ xương nhưng lại có đường cong sắc bén.
Vào ngày đông lạnh như cắt thế này, vậy mà hắn chỉ mặc một bộ đồ thiền hơi mỏng, một đầu tóc đen dài đến vai bù xù, chầm chậm quét tuyết dưới cây tuyết tùng.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngước mặt lên nhìn, thấy là Cố Trường Tấn thì ngừng ngay động tác trên tay.
"Khách ít đến. Cố đại nhân đến tìm bần tăng là muốn thực hiện lời hứa à?"
Hắn đã bị xóa tên khỏi Đại Từ Ân Tự, cũng đã để tóc hoàn tục rồi nhưng vẫn thích xưng chính mình là "Bần tăng" như trước.
Cố Trường Tấn nói: "Không tìm đại sư để thực hiện lời hứa, chỉ là muốn làm một vụ mua bán với đại sư."
"Mua bán? Cố đại nhân cũng muốn bần tăng giết người thay ngươi à?" Dung mạo sâu sắc của Huyền Sách hiện ra chút trào phúng.
"Không giết người, tại hạ muốn mời đại sư thay ta đi Túc Châu điều tra chút chuyện, thuận tiện tìm một người."
"Tìm người? Điều tra?" Khóe môi Huyền Sách gợi lên một nụ cười yêu dị: "Bần tăng chỉ làm mua bán giết người. Muốn bần tăng làm chuyện khác mà không phải giết người, Cố đại nhân chắc cũng biết quy củ rồi chứ?"
Năm năm trước, sau khi Thủ tịch đệ tử lòng dạ từ bi của Đại Từ Ân Tự cởi tăng y, hắn bắt đầu ở làm các vụ mua bán giết người ngay nơi phật môn thanh tịnh.
Muốn để hắn nhận các vụ mua bán không phải giết người thì phải tiếp được mười chiêu của hắn.
Nhưng qua được mười chiêu đó thì cũng phải xem tâm trạng hắn có muốn nhận vụ mua bán này không.
Huyền Sách nợ Cố Trường Tấn một mạng nên đã đồng ý sẽ trả cho chàng một mạng hoặc thực hiện một yêu cầu của chàng.
Chuyện Văn Khê tất nhiên quan trọng nhưng cũng không đáng để Cố Trường Tấn lãng phí yêu cầu này.
Cố Trường Tấn lựa chọn tiếp mười chiêu của hắn.
Cởi áo khoác, chàng gật đầu nói: "Xin mời đại sư."
Huyền Sách bình tĩnh nhìn chàng, bỗng chốc ném cây chổi trong tay xuống, năm ngón tay nắm lại, thân thể như điện phóng thẳng đến mặt Cố Trường Tấn.
Hai bóng dáng giao đấu quấn quýt cùng nhau, mỗi chiêu đều chứa sát ý hừng hực.
Tuyết rơi càng ngày càng nhiều, cái áo khoác màu đen nằm trên mặt tuyết cũng dần đọng lại một tầng tuyết mỏng.
Khẽ nghiêng người, Cố Trường Tấn đè nén chút tanh ngọt trong cổ họng nói: "Mười chiêu đã qua, vụ mua bán này đại sư có muốn nhận hay không?"
"Nếu bần tăng nhận, Cố đại nhân có thể cho bần tăng cái gì?"
Cố Trường Tấn nhặt áo khoác lên, giọng điệu hờ hững nói: "Tại hạ sẽ giúp đại sư một tay, phá hủy Đại Từ Ân Tự."
Bông tuyết chậm rãi dừng trên lông mi đen nhánh của Huyền Sách, hắn thong thả chớp mắt, cong môi nói: "Vụ mua bán này của Cố đại nhân, bần tăng sẽ nhận."
Từ mật đạo trở về biệt viện đã là chuyện của nửa canh giờ sau, mui xe ngựa khắc vàng khảm ngọc kia đã sớm không còn tung tích, Cố Trường Tấn bước nhanh dọc theo ký hiệu bí ẩn Hoành Bình để lại đi vào rừng tuyết.
Nơi sâu trong rừng rậm, Dung Thư ngồi trong xe ngựa, trong đầu đang hồi tưởng lại những lời Hoành Bình nói.
"Biệt viện nơi này thuộc về chủ tử là chuyện bí mật, mong rằng Thiếu phu nhân sẽ giữ gìn bí mật này."
Tức là chỗ đó là nơi bí mật, vậy vì sao kiếp trước Cố Trường Tấn lại quang minh chính đại đưa nàng cùng Trương ma ma đến đây, rồi nhốt cả ba người họ ở nơi này?
Nếu biệt viện đó không phải biệt viện của Hoàng hậu, vậy tại sao Thích Hoàng hậu lại biết đến nơi đó, còn phái người đến ban thưởng rượu độc cho nàng được?
Chẳng lẽ Cố Trường Tấn nói với bà ta?
Kiếp trước, tuy Dung Thư đoán được Cố Trường Tấn sẽ hận nàng oán nàng, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới chàng sẽ giết nàng.
Chỉ vì từ trước đến nay chàng không phải là loại người giết người bừa bãi.
Dung Thư tự nhận bản thân mình vẫn chưa phạm phải tội lỗi nào không thể tha thứ, dù Cố Trường Tấn không thích nàng thì cũng sẽ không đến mức muốn lấy mạng nàng.
Mà ly rượu độc kiếp trước hẳn là của Thích Hoàng hậu.
Vậy rốt cuộc Cố Trường Tấn có biết Thích Hoàng hậu muốn giết nàng không?
Còn có, vì sao biệt viện Thu Sơn sau này lại bị đổi tên thành Tứ Thời Uyển? Người như Cố Trường tấn không giống người sẽ tốn công tốn sức đổi tên cho một biệt viện.
Tứ Thời, Tứ Thời.
Miệng Dung Thư không tiếng động lặp lại, trong đầu hình như có gì đó xẹt qua rất nhanh nhưng lại không bắt được.
Trong lúc suy nghĩ, một tiếng mở cửa rất nhỏ đánh gãy suy nghĩ của nàng.
Cửa xe mở ra.
Dung Thư nghiêng mắt nhìn qua.
"Là ta." Cố Trường Tấn xoay người tiến vào, thấp giọng phân phó: "Hoành Bình, quay về Minh Lộc viện."
Sắc mặt chàng kém hơn trước đó rất nhiều, khóe môi hình như còn đọng lại một vệt máu tối màu, nhìn màu sắc kia thì hình như là nội tạng bị thương.
Ánh mắt Dung Thư nhìn dấu vết trên khóe môi chàng nói: "Cố đại nhân, ngài... Bị thương?"
Cố Trường Tấn lắc đầu nói: "Vết thương nhỏ thôi, vừa rồi mới cùng người khác luận bàn vài chiêu."
Cùng người nào luận bàn mà cần phải bí ẩn như vậy?
Là loại chuyện như thế nào mà lại cần mượn tên tuổi của nàng để đi ra ngoài, không thể để người ngoài biết được?
Dung Thư có rất nhiều nghi vấn, nhưng nàng biết dù nàng có hỏi Cố Trường Tấn cũng sẽ không nói.
Còn nữa, với mối quan hệ hữu danh vô thực này của hai người họ, hỏi vài vấn đề như thế cũng là vượt quá giới hạn rồi. Nàng đã hòa ly với Cố Trưởng Tấn, sau này dù Thích Hoàng hậu đón Cố Trường Tấn về thì cũng không còn lý do tất yếu để giết nàng nữa.
Dung Thư hạ mắt xuống, từ bên hông lấy ra một cái khăn tay, chỉ chỉ khóe môi bên trái rồi nói với Cố Trường Tấn: "Đại nhân lau chỗ này đi, lát nữa trở về Minh Lộc viện ta sẽ đi đến kho thuốc chọn chút thuốc cho đại nhân. Đại nhân yên tâm, Tây Sương phòng là nơi ta ở, ta lấy chút thuốc trong đó sẽ không khiến người khác hoài nghi."
Cố Trường Tấn lạnh nhạt nói lời cảm tạ, nhận lấy khăn tay. Ngay khi khăn tay đưa lên môi, hương hoa mai nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi.
Động tác của chàng khẽ dừng lại một chút, luôn có cảm giác mình đã từng ngửi qua mùi hương giống như thế.
Chỉ là thứ vương mùi hương này cũng không phải chiếc khăn trong tay, mà là thứ gì đó còn mềm mại hơn cả khăn này.
Ánh mắt Cố Trường Tấn chợt trở nên sâu thẳm, buông tay xuống, nắm chặt chiếc khăn trong tay.
Dung Thư thấy chàng cầm khăn tay nhưng chỉ chạm vào môi dưới đã buông ra, còn tưởng chàng nghĩ chiếc khăn này không sạch sẽ.
"Đây là khăn tay mới trong phủ, hôm nay mới được lấy ra khỏi lồng hấp, đại nhân cứ yên tâm sử dụng, không cần đưa lại cho ta đâu, khăn tay như thế trong phòng ta còn rất nhiều."
Hầu kết Cố Trường Tấn trượt nhẹ, ánh mắt xẹt qua bờ môi ướt át của nàng, khẽ "Ừm" một tiếng.
Đường về còn thuận lợi hơn đường đi rất nhiều, không đến một canh giờ đã về tới Minh Lộc Viện.
Ở trong xe Dung Thư vuốt nhẹ tóc mai, cho đến khi hai bên gò má rơi ra vài sợi tóc rồi mới nhấc vạt váy lên bước xuống xe.
Lúc đầu Cố Trường Tấn còn không hiểu tại sao nàng lại xả tóc, cho đến khi nghe được nàng nói với Thẩm thị mình bị trượt chân trên núi mới kịp phản ứng lại.
Nàng muốn quang minh chính đại đi đến kho thuốc lấy thuốc.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, chàng đã thấy nàng ôm một hộp thuốc cùng chàng đi về Tây Sương phòng.
"Các loại thuốc pha chế sẵn trong kho thuốc ta đều lấy một lọ, đại nhân xem xem có lấy cho đúng bệnh không?"
Vết thương trên người quả thật không coi là nặng, Cố Trường Tấn đã quen bị thương rồi, mọi lần bị thương thế này chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm đã khỏe.
Nhưng nàng lại đặc biệt diễn một vở kịch như vậy để đưa thuốc cho chàng, chàng cũng không muốn từ chối ý tốt của nàng.
Trong hộp nhỏ chứa đến mười cái bình ngọc, Cố Trường Tấn rũ mi nhìn một chốc, chợt cầm lấy một bình nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay, nói: "Thuốc này có thể giảm bớt nội thương, chỉ cần một lọ này là đủ rồi."
Dứt lời chàng liền mở chén trà châm nước, uống thuốc ngay trước mặt Dung Thư.
Thấy chàng uống thuốc xong rồi, Dung Thư cũng không muốn ở lại lâu, đứng lên nói: "Vậy đại nhân nghỉ ngơi đi."
Nàng nói xong thì đi ngay ra cửa nhưng chỉ vừa đi được hai bước chân đã dừng lại, sững sờ nhìn về phía mấy bức họa trên tường.
【Tứ thời hữu lệnh, Cố Duẫn Trực, ta muốn chàng mùa xuân nhớ ta, mùa hạ nghĩ về ta, mùa thu yêu ta, mùa đông mến mộ ta. Cả cuộc đời này chàng đều không thể thoát khỏi ta.】
Khi nghe Hoành Bình nói xong, trong đầu nàng mơ hồ xuất hiện một câu như thế.
Nhưng loại lời nói này nàng chưa từng nói với Cố Trường Tấn bao giờ.
Nếu có thì chỉ từng nói với Cố Trường Tấn trong mộng.
"Đây là tranh Dung cô nương vẽ à?" Phía sau truyền đến giọng nói của Cố Trường Tấn.
Dung Thư khẽ nghiêng người, gật đầu nói: "Hai tháng trước ở Minh Lộc Viện, trong lúc nhàm chán ta đã vẽ ra, kỹ năng vẽ còn vụng về, khiến đại nhân chê cười rồi."
Nàng đã từng vẽ tranh tặng chàng, còn tự làm chủ mà treo trong thư phòng của chàng nữa. Mỗi lần đến thư phòng tặng tranh cho chàng, sắc mặt chàng vẫn giữ thái độ thản nhiên trước sau không đổi, nhìn không ra là vui hay không vui.
Có lẽ là không vui rồi.
Nhưng đây đều là chuyện trong quá khứ rồi, không đúng, đây là chuyện trong quá khứ của một mình nàng, mà không phải của chàng.
Từ khi bắt đầu nói rõ hết mọi chuyện cho chàng, những chuyện đã xảy ra ngày trước ví dụ như cái chết vẫn cứ như mới ngày hôm qua, Dung Thư sẽ không nhớ lại quá khứ của nàng và Cố Trường Tấn nữa.
Lần này nàng không dừng lại nữa mà là bước trước ra khỏi cửa.
Trong phút chốc cánh cửa đóng lại, ánh mắt Cố Trường Tấn nâng lên từng chút một, dừng trên bức tranh trên tường.
Hôm qua chàng đã chú ý đến bức vẽ này, lúc đó cảm thấy nhìn rất quen nhưng lại không nói ra được tại sao lại thấy quen.
Đó là một loại cảm giác rất kỳ lạ, là cảm giác thân thiết mơ hồ khi nhìn thấy một món đồ vô cùng quen thuộc.
Nhưng mà hiện tại, chàng vẫn cảm thấy kỳ quái như trước.
Bởi vì Dung Thư chưa từng vẽ tranh ở Tùng Tư Viện, chàng cũng chưa từng nhìn qua tranh của nàng.
Vì sao lại có cảm giác quen thuộc, vì sau lại cảm thấy... vô cùng thích?
Ban đêm đi ngủ, có lẽ là bởi vì những bức tranh đó, Cố Trường Tấn đã mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Vẫn là thư phòng ngày trước, vẫn là chàng và nàng như cũ.
Chàng ngồi trên bàn viết tờ trình, nàng ngồi dưới đất vẽ ra hình dạng cành mai trên giấy.
Nhưng nàng vẽ tranh lại không giống với người bình thường.
Chỉ vẽ cành mai, dưới cành mai là vài ba con thỏ con, nai con làm từ tuyết.
Chàng viết xong tờ trình rồi nên bưng trà nhìn nàng vẽ tranh, nhìn một lúc lâu sau mới nhịn không được mà hỏi: "Trên cành sao lại không có hoa?"
Nàng dường như có chút kinh ngạc, từ trong tranh nâng mắt lên, cười nói: "Bởi vì đã có hoa rồi, sáng nay thiếp thân cùng với Doanh Nguyệt, Doanh Tước đặc biệt nhặt hoa đầy một giỏ trúc nhỏ."
Lúc này Cố Trường Tấn mới nhìn thấy một đóa hoa màu xanh lam được đặt bên chân nàng.
Người bình thường vẽ tranh có ai dùng hoa đâu cơ chứ?
Chờ sau khi đóa hoa phai màu, bức tranh này cũng sẽ bị hủy.
Dường như nàng nhìn thấu được suy nghĩ của Cố Trường Tấn, Dung Thư buông bút vẽ, cười giải thích nói: "Thiếp thân không nhặt hoa vì muốn vẽ tranh, mà chỉ là đang muốn tìm một chốn về cho những đóa hoa này thôi."
Khi nàng nói những lời này, mi mắt cong cong, có một loại cảm giác vô cùng tự đắc và mãn nguyện mà người thường khó lòng có được.
Ý tưởng này cũng là thứ người bình thường ít có.
Có ai lại chỉ vì muốn tìm một chốn về cho những đóa hoa rơi rụng đầy đất kia mà tốn vài canh giờ vẽ tranh cơ chứ?
Một đóa hoa khi đã lụi tàn, trong mắt người đời nó không còn đáng giá nữa. Vận mệnh cuối cùng của nó cũng chỉ là rơi rụng thành bùn nhão, bị chôn vùi dưới đất, chìm trong bóng tối lầy lội không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng.
Nhưng nàng lại muốn mang những đóa hoa rơi rụng đó vẽ trong tranh, trong sáng thẳng thắn phơi bày nó trước mặt người khác.
Tựa như nàng muốn nói với người đời rằng: Ai nói đóa hoa lụi tàn chỉ có thể bị chôn vùi dưới đất chứ? Nàng sẽ không làm thế.
Cố Trường Tấn rũ mắt nhìn nàng.
Vốn chỉ muốn uống xong ly trà, cùng nàng nói thêm hai câu rồi lại tiếp tục vùi đầu vào đống công văn, nhưng không biết vì sao, khi chàng nhìn vào mắt nàng, thế gian này bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng.
Trà trong ly đã sớm nguội lạnh, chàng lẳng lặng nhìn nàng dán từng đóa từng đóa hoa lên cành.
Trong một thoáng chốc như thế, có lẽ là do hoa trong giỏ đã hết, cũng có lẽ là do phát hiện chàng vẫn chưa vùi đầu vào chồng công văn như mọi khi, nàng đột nhiên ngẩng đầu, cười hỏi chàng: "Lang quân thấy nó có đẹp không?"
Ánh nến nhẹ nhàng lay động, chiếu lên mặt nàng những tảng sáng lộn xộn.
"Thình thịch" "Thình thịch"
Bên tai Cố Trường Tấn như lại nghe được âm thanh leng keng khi vụn băng rơi xuống đất.
Hầu kết khẽ chuyển động, chàng nhìn vào đôi mắt nàng, hờ hững nói: "Đẹp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.