Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta
Chương 45:
Bát Nguyệt Vu Hạ
16/05/2024
Cố Trường Tấn chỉ ở lại Minh Lộc Viện hai ngày rồi quay về Thượng Kinh.
Lúc trước, khi chàng bị thương vì vụ án của Hứa Ly Nhi, Tả Thị lang Đàm Tứ Nguyên trực tiếp phê duyệt cho chàng nghỉ nửa tháng, muốn chàng ở bên thê tử của mình.
Nhưng chàng là người không chịu ở yên, ở Minh Lộc Viện một thời gian dài, Thẩm thị không chịu được phải thúc giục Dung Thư quay về phòng tây ngủ.
Do đó, vào hôm mùng bốn chàng quay về hẻm Ngô Đồng, mất hai ngày trở về làm nhiệm vụ ở nha môn.
Dung Thư không muốn đi theo chàng, ở Minh Lộc Viện đến tận mười bảy tháng giêng, ở tới lúc Thẩm Nhất Trân muốn đuổi người, mới miễn cưỡng quay về hẻm Ngô Đồng.
Xe ngựa đi gần hai canh giờ, lúc quẹo vào hẻm Ngô Đồng, thì chợt nghe thấy tiếng “cốc, cốc, cốc” ở ngoài đầu hẻm.
Vén màn lên nhìn, thì ra là một hộ gia đình ở trong hẻm Ngô Đồng đang gánh đòn gánh bán bánh canh hoa mai ở dưới cây ngô đồng già.
Hộ gia đình này họ Trang, hai phu thê làm bánh canh rất ngon, bánh canh đó ép thành hình hoa mai, vỏ mỏng nhân nhiều, nổi tiếng ngon trong hẻm Ngô Đồng.
Hai phu thê đều là người chịu khó, vừa qua tết Nguyên Tiêu đã đem ra bày bán.
Nhưng trong căn lều vải đơn sơ đó, có bày một cái bếp hình tròn trên mặt đất, bên trên có một cái lư đồng, sương trắng lượn lờ bốc lên, sưởi ấm đầu xuân trong con hẻm vắng lặng lạnh lẽo này.
Hai phu thê làm việc ở bên trong, bên cạnh có một bé gái mặc y phục đỏ cầm chày gỗ bọc một đầu trong vải đỏ gõ “cốc, cốc” ra một loạt tiếng vui tai náo nhiệt.
Dung Thư đang đói bụng cồn cào, ngửi thấy mùi thơm của hành lá cắt nhỏ, tôm khô pha trộn với mè, vị giác chỉ hận không thể nở hoa.
Vội vàng nhìn về phía Trương ma ma, khuôn mặt đầy vẻ thèm ăn.
Trương ma ma còn không biết nàng sao?
Lắc đầu nói: “Quán ăn ven đường không biết là sạch hay bẩn, bị đau bụng thì nguy. Nếu cô nương thật sự muốn ăn, trở về lão nô sẽ sai người làm cho người ăn.”
Người khác sao có thể làm ra mùi vị của bánh canh Trang Ký được?
Kiếp trước Dung Thư đã muốn tới nếm thử bánh canh Trang Ký nổi tiếng gần xa này rồi, đáng tiếc trong lòng lại ngại cái gọi là giáo dưỡng của quý nữ thế gia, nên không tới.
Bây giờ nàng không muốn nghĩ nhiều như vậy.
Người từng chết một lần, thì chắc chắn không thể phụ bạc dạ dày của mình.
Tóm lại không bao lâu nữa nàng đã phải rời khỏi hẻm Ngô Đồng, có lẽ sẽ không trở về nữa, đương nhiên là phải quý trọng cơ hội tốt, nên ăn thì ăn.
“Trước đó ta đã ăn không ít đồ ven đường với Thập nghĩa thúc ở Dương Châu, ta cũng đâu bị đau bụng.” Dung Thư mềm giọng nói: “Vả lại, Trang Ký là độc nhất vô nhị ở hẻm Ngô Đồng đó, ma ma, ta muốn ăn một lần, được không?”
Trương ma ma thực sự không chống đỡ nổi giọng nói nũng nịu của nàng, mềm lòng nói: “Bên ngoài gió lớn, lát nữa bảo Doanh Tước quay lại mua cho người, người ăn ở trong xe đi.”
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, gió không lớn chút nào.
Có lẽ Trương ma ma lo cho thân phận của nàng, nên mới bảo nàng ăn trong xe.
Dung Thư có thể ăn một miếng là được, không quan trọng việc ăn ở đâu, nghiêng đầu nói với Doanh Tước: “Nhớ phải thêm nhiều tôm một chút.”
Nương tử phụ trách của bánh canh Trang Ký nhận ra xe ngựa của Dung Thư, biết thê tử của Cố đại nhân, không chỉ đẹp tựa thiên tiên, tính cách còn rất tốt, rất thân thiết với những người dân trong hẻm Ngô Đồng.
Nghe Doanh Tước nói phải thêm nhiều tôm một chút, thì nàng ấy liền bốc lấy một nắm lớn cho vào trong nồi.
Dung Thư cuối cùng cũng được ăn món bánh canh mình nhớ mãi không quên ở kiếp trước, chưa kể, mùi vị còn ngon hơn bánh canh thương hiệu của Hoài Dương Lâu.
Tiểu nương tử ăn rất ngon, cũng không chú ý một cỗ xe ngựa phủ đầy bụi đang từ đầu hẻm đi tới.
Người đánh xe hôm nay là Thường Cát, Thường Cát ham ăn, từ xa đã ngửi thấy mùi bánh canh Trang Ký, ánh mắt liên tục liếc qua đó, liếc thấy xe ngựa của Dung Thư, kinh ngạc “A” lên một tiếng, đột nhiên kéo dây cương.
Xe ngựa chợt dừng lại.
Cố Trường Tấn nhíu mày, vén mành xe lên, đang định mở miệng hỏi, nhưng ánh mắt lại va vào bóng người phía trước, giọng nói lại kẹt cứng ở cổ họng.
Bánh canh Trang Ký to khoảng một ngón tay cái, vừa bằng một miếng, trong xe ngựa đang đốt lư hương, Dung Thư ăn đến mức mặt mũi đỏ bừng, bưng bát lên uống ngụm canh cuối cùng một cách hài lòng.
Một giọt canh thơm ngon còn đọng bên khóe môi, ánh mắt vô tình liếc một cái, lập tức đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm.
“Khụ.” ——
Cô nương đang ăn ngon liền bị sặc, ho vài cái.
Trương ma ma vội vàng vỗ lên lưng nàng, nói: “Cô nương bị sặc rồi, cửa sổ này không nên mở, gió bên ngoài lạnh, sẽ luồn vào họng.” Nói rồi “Bịch” một tiếng hạ mành xuống.
Doanh Tước xuống xe trả bát, lấy hai miếng bạc vụn từ trong túi ra, đang định đạt lên quầy cho nương tử, nhưng nàng lại khoát tay, nói: “Cố đại nhân đã trả bạc cho Cố phu nhân rồi.”
Doanh Tước ngẩn ra, nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện phía trước có một chiếc xe ngựa đang đi về phía Cố phủ.
Trong lòng Thường Cát đang đánh xe vô cùng tủi thân, vừa rồi chủ tử bảo cậu ta tới quầy bánh canh kia, cậu ta còn tưởng chủ tử thương cậu ta mới sáng sớm đã phải chạy tới chạy lui, phát lòng từ bi cho con sâu thèm ăn như cậu ta ăn một bữa.
Ai ngờ là bảo cậu ta đi trả bạc.
Còn không cho phép cậu ta làm phiền tới thiếu phu nhân, trả xong bạc thì lập tức quay về, cậu ta muốn ở lại ngửi vài cái cũng không được.
Về tới Cố phủ, Cố Trường Tấn về thẳng thư phòng.
Thường Cát đang định theo vào trong, thì chợt nghe Cố Trường Tấn nói: “Ra ngoài, đóng cửa.”
Đôi chân bước giữa không trung sợ hãi rụt lại.
Sau khi tiếng bước chân của Thường Cát đã đi xa, Cố Trường Tấn chộp lấy trà nguội trên bàn lên, ực mạnh một hớp.
Vừa rồi lúc nàng bị sặc, chàng đã vô thức bước xuống xe, nếu không phải Thường Cát gọi chàng một tiếng, thì chàng cũng không nhận ra là mình đã xuống xe.
Thường Cát hoang mang hỏi chàng có phải có gì căn dặn không.
Chàng gần như là tự lừa mình dối người bảo Thường Cát đi trả bạc, tựa như, chàng chỉ xuống xe để căn dặn một tiếng.
Cố Trường Tấn nhắm mắt lại.
Dù chàng không muốn thừa nhận nữa, chàng cũng biết mình đã rung động với Dung Thư.
Lúc rời khỏi Minh Lộc Viện, chàng đứng trước bốn bức tranh đó nhìn rất lâu, trong đầu không ngừng nghĩ tới hiện lên dáng vẻ nàng ngước mắt lên hỏi chàng có đẹp không ở trong mơ.
Tim đập rất nhanh.
Hỏi thế gian tình là gì, không biết tình bắt đầu tự bao giờ.
Chàng thật sự đã nếm được mùi vị của tình yêu.
Có lẽ cũng không phải thật sự không biết tình bắt đầu từ bao giờ.
Cố Trường Tần có chút cam chịu mở mắt ra, từng hồi ức nhỏ nhặt trong khoảng thời gian sống chung giữa chàng và Dung Thư kéo tới như một vở kịch chiếu bóng.
Đã thành thân nửa năm, những lời bọn họ từng nói, những việc bọn họ cùng làm, quả thực là ít tới đáng thương.
Nhưng mỗi câu nàng nói, mỗi chuyện nàng làm, lúc hắn cố nhớ lại, thì lại nhớ rõ như mới xảy ra ngày hôm qua.
Trong tiềm thức, chàng vẫn luôn ghi nhớ nhất cử nhất động, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười của nàng.
Mà đó, không chỉ là do sự đề phòng với nàng.
Cố Trường Tấn giơ tay đè lên lồng ngực đang nhảy “Thình thịch” không ngừng, nhớ tới đêm giao thừa, lúc nàng dứt khoát và thoải mái đưa bức thư hòa ly đó tới.
Nàng từng thích chàng.
Nàng hỏi về đêm trung thu năm Gia Hữu thứ mười chín, là bắt đầu từ lúc đó sao?
Từ khi nào...Nàng không còn thích chàng nữa?
“Cốc cốc” ——
Tiếng gõ cửa khiến tâm trạng của nam nhân trong phòng khẽ chấn động, như thể kinh ngạc việc chàng cũng sẽ có những suy nghĩ sầu muộn như vậy.
Quả thực giống như một đứa trẻ mới biết yêu vậy.
Cố Trường Tấn chậm rãi buông tay xuống, khẽ nhấp môi, đợi sau khi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu tản đi, mới nhấc bước đi mở cửa.
Trong khoảnh khắc mở cửa, cô nương đứng ở dưới hiên ngước mắt nhìn chàng cười dịu dàng, sau khi vào phòng thì thì cúi người hành lễ, nói: “Cố đại nhân.”
Động tác rất tự nhiên hào phóng, trang nghiêm tới mức tựa như người bị giật mình tới mức sặc đỏ cả mặt vừa rồi không phải nàng.
Ánh mắt Cố Trường Tấn nhìn chằm chằm hốc mắt ửng đỏ của nàng, lên tiếng đáp lại: “Dung cô nương.”
“Ta tới là muốn nói với đại nhân một tiếng, đầu tháng hai a nương muốn quay về Hầu phủ lo chuyện xuất giá của Dung Ô, đến lúc đó ta phải về giúp a nương một tay.”
Thực ra chuyện hôn sự của Dung Ô đã có Dung lão phu nhân và Bùi di nương lo liệu, căn bản không cần Thẩm thị phải phí tâm, cũng không cần bà ấy quay về giúp đỡ.
Dù sao thì Dung Thư không muốn để a nương ở lại Hầu phủ, lúc này a nương muốn quay về Hầu phủ, nàng cũng qua theo. Dù sao đối với Cố Trường Tấn mà nói, nàng quay về Hầu phủ, chàng có thể thanh tịnh một chút, chuyện này đôi bên đều có lợi, sao không làm chứ?
Cố Trường Tấn vốn còn tưởng rằng nàng tới để trả lại vài đồng bạc vụn của bát bánh canh kia, không ngờ là tới vì chuyện của Hầu phủ.
Tâm tư tỉ mỉ như chàng, tại sao lại không nhận ra cô nương này cũng không thích ở lại hẻm Ngô Đồng?
Không, nên nói là, nàng không thích ở lại Cố phủ, ở bên cạnh chàng.
Lồng ngực hơi nhói lên, Cố Trường Tấn hạ tầm mắt, lạnh nhạt “Ừm” một tiếng: “Cảm ơn cô phu nhân đã báo cho ta biết.”
Dung Thư đến thư phòng cũng chỉ để thông báo một tiếng, nói xong rồi rời đi, cực kỳ ngắn gọn.
Nàng vừa đi, Cố Trường Tấn cầm công văn lên đọc, nhưng đọc hồi lâu, ánh mắt vẫn ngừng lại ở tờ đầu tiên.
Trong đầu trống rỗng, suy nghĩ rất chậm chạp, lồng ngực đau đớn nặng trĩu.
Trái tim đó, vẫn đập điên cuồng.
Ngồi im không nhúc nhích suốt nửa canh giờ, Cố Trường Tấn cuối cùng cũng đặt công văn trên tay xuống, vớ lấy áo khoác, đi ra ngoài cửa.
Thường Cát biết Cố Trường Tấn lại muốn tới Hình bộ, cả người ngẩn ra.
Rõ ràng chủ tử đã xin Tả Thị lang đại nhân nghỉ nửa ngày về hẻm Ngô Đồng, sao giờ lại muốn đi rồi?
Định mở miệng hỏi, nhưng vừa ngước mắt nhìn mặt Cố Trường Tấn, lời nói lại nghẹn ở trong miệng.
Sắc mặt của chủ tử...Rất không tốt.
Thường Cát không nhiều lời nữa, lập tức đi chuẩn bị ngựa.
Đưa Cố Trường Tấn tới Hình bộ chưa lâu, Hoành Bình đã tới từ trong phố lớn.
“Nhị cô nương của phủ Thừa An Hầu đã tới hẻm Ngô Đồng.”
“Dung Ô nhị cô nương?” Thường Cát nhíu mày, chắp tay vào ống tay áo, nói: “Quan hệ giữa nàng ta với thiếu phu nhân không được tốt, tới tìm thiếu phu nhân làm gì?”
Hoành Bình nhớ tới vẻ mặt giận dữ của Dung Ô, thờ ơ nói: “Chắc vị cô nương đó tới tìm thiếu phu nhân gây chuyện, ngươi có cần vào nói với chủ tử một tiếng không?”
Môi Thường Cát giật giật, do dự nói: “Bỏ đi, hôm nay tâm trạng chủ tử không tốt, vừa rồi lại vội vã quay về Hình bộ, chắc là có chuyện khẩn cấp, chuyện của thiếu phu nhân đợi chủ tử làm xong việc rồi nói. Ngươi phải quan sát Tùng Tư Viện thật kỹ, đừng để thiếu phu nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Cuộc đối thoại giữa Hoành Bình và Thường Cát đương nhiên Cố Trường Tấn không biết, vừa làm là làm tới giờ dậu canh ba.
Lúc rời khỏi Hình bộ quay về hẻm Ngô Đồng, thì trời đã tối, tuyết rơi thưa thớt, Tùng Tư Viện luôn thắp sáng đèn nay lại tối om.
Bước chân của Cố Trường Tấn ngừng lại, nhìn về phía cổng tròn của Tùng Tư Viện không nói gì.
Hôm nay nàng về phủ Thừa An Hầu rồi sao?
Thường Cát ở bên cạnh nhìn theo tầm mắt của chàng, nhớ tới chuyện Hoành Bình nói, thì vội vàng nói: “Hôm nay thứ muội của thiếu phu nhân tới Tùng Tư Viện một chuyến, Hoành Bình vẫn luôn quan sát, sẽ không để thiếu phu nhân xảy ra chuyện.”
Từ khi nghe Hoành Bình nói, chủ tử đưa thiếu phu nhân tới biệt viện Thu Sơn, thì Thường Cát biết, chủ tử tín nhiệm thiếu phu nhân.
Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, đây là tác phong thường thấy của chủ tử. Nếu không thì với tính cách của yêu sư Huyền Sách kia, ai dám giao thiệp với hắn chứ?
Cho nên, Thường Cát cũng tín nhiệm Dung Thư hơn, nên mới bảo Hoành Bình quan sát. Với tính cách của Hoành Bình, cho dù cậu ta không nói, thì cũng sẽ lén bảo vệ thiếu phu nhân.
Sau khi Cố Trường Tấn nghe xong, suy nghĩ hồi lâu, rồi nói: “Có biết bọn họ đi đâu rồi không?”
“Lâm Giang Lâu.”
Lâm Giang Lâu.
Nam nhân nhíu mày suy tư một hồi, rồi xoay người về phía cửa thùy hoa, nói: “Tới Lâm Giang Lâu.”
...
Lâm Giang Lâu, phòng chữ Thiên.
Ngồi ở trong căn phòng này hơn một canh giờ, sự kiên nhẫn của Dung Ô đã sắp cạn, đứng dậy nói: “Tỷ nói xem ca ca Tưởng gia đã có người trong lòng, lại dẫn muội tới đây đợi cả nửa ngày, sao bây giờ đến cả bóng người cũng không thấy?”
Dung Thư uống trà trái cây, chậm rãi nói: “Vội gì chứ? Không phải trời mới vừa tối thôi sao? Ca ca Tưởng gia đó của muội chắc đang trên đường đón người rồi.”
“Tỷ——” Dung Ô tức giận, nàng không tin lời Dung Thư nói.
Nàng từng gặp Tưởng Thịnh Lâm vài lần, một quân tử đoan chính ôn hòa như vậy, sao có thể dưới tình tình đã có hôn ước lại quyến luyến dây dưa với nữ nhân khác được?
Nàng đi theo Dung Thư tới Lâm Giang Lâu, không phải để bắt Tưởng Thịnh Lâm ngay tại trận, mà là để vạch trần lời nói dối của Dung Thư.
Hơn nữa lúc này trời đã tối rồi, nàng còn dám mạnh miệng.
Mặt Dung Ô đầy vẻ nhẫn nhịn, tức giận ngồi xuống.
Được, nàng sẽ xem Dung Thư có thể mạnh miệng tới lúc nào!
Trong lòng Dung Thư cũng có chút hoang mang, đừng thấy lúc này nàng trông rất tự tin, thực ra rất nhiều ký ức kiếp trước đã dần trở nên mơ hồ.
Chỉ nhớ lúc sắp đến ngày thành hôn, người biểu tiểu thư kia của Tưởng gia bị bệnh một trận, Tưởng Thịnh Lâm thương biểu muội, liên tiếp mấy ngày đưa nàng ta ra ngoài giải sầu.
Dung Thư gặp phải một lần, nhớ mang máng là mấy ngày sau tết Nguyên Tiêu.
Lúc đó nàng vẫn chưa biết người đó là ca ca Tưởng gia mà Dung Ô thường nhắc tới, mãi tới sau này người đó tới Hầu phủ đón dâu, mới nhận ra.
Bây giờ đưa Dung Ô tới, cũng là đang thử vận khí.
Tóm lại sau này Dung Ô sẽ biết, hôm nay không gặp được, thì sớm muộn gì cũng biết nàng không hề nói điêu.
Còn tại sao phải để nàng ta biết điều này, chuyện này phải nhắc tới từ việc buổi trưa Dung Ô tới hẻm Ngô Đồng.
Chắc là phụ thân đã nói với Dung Ô chuyện muốn xuất giá từ Thanh Hành Viện, cũng chắc là Bùi di nương đã đoán được chuyện này là do nàng đề xuất, Dung Ô mới mang theo một bụng lửa giận tới hẻm Ngô Đồng.
Dung Thư vốn không định dây dưa nhiều với nàng ta, nhưng nàng ta nói một cách dứt khoát rằng là a nương cướp mất vị trí chính thê của Bùi di nương, còn thà chết cũng không chịu xuất giá từ Thanh Hành Viện, cũng không chịu châm trà cúi đầu với a nương.
Nếu đã như vậy, Dung Thư cần gì phải giữ lại mặt mũi cho nàng ta?
Dứt khoát đưa vị muội muội tâm cao khí ngạo này của nàng tới xem phu quân tương lai của nàng ta tình chàng ý thiếp với tiểu biểu muội đó của hắn như thế nào?
Nàng thực sự muốn xem thử, vị muội muội này của nàng có thật sự độ lượng rộng rãi giúp người khác thành công hay không.
Lâm Giang Lâu, lâu cũng như tên, được xây dựng ở bên một nhánh sông Lan Thương, từ cửa sổ phòng chữ Thiên nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy từng cái thuyền hoa lộng lẫy ở trên sông.
Thường Cát ngừng xe ngựa ở bên bờ sông Lan Thương, Hoành Bình lên xe ngựa, nói toàn bộ nguyên do Dung Thư tới Lâm Giang Lâu này.
“Vì đại công tử Tưởng gia?”
Cố Trường Tấn khẽ gõ lên án vài cái, Hoành tri huyện của Hình bộ thích nhất là lang thang giữa nha môn và nhà, bí mật của một số thế gia vọng tộc trong Thượng Kinh hắn đều biết.
Trưa nay còn nghe hắn căn nhằn, nói đại công tử Tưởng gia lén cho người đặt một chiếc thuyền hoa ở sông Lan Thương.
“Các ngươi đi điều tra xem Tưởng Thịnh Lâm đang ở đâu, nghĩ cách buộc hắn tới Lâm Giang Lâu.”
Thường Cát vừa nghe đã biết Cố Trường Tấn có ý gì, chuyện này là sở trường của cậu ta, vội vàng cướp lời, nói: “Chuyện nhỏ này cứ giao cho nô tài.”
Nói rồi chạy đi mất.
Cố Trường Tấn hỏi Hoành Bình: “Thiếu phu nhân ở gian phòng chữ Thiên nào?”
“Số ba.” Hoành Bình nói: “Thuộc hạ sợ thiếu phu nhân xảy ra chuyện, nên đặt phòng chữ Thiên số bốn, bên cạnh phòng của thiếu phu nhân.”
Cố Trường Tấn lạnh lùng gật đầu, cầm áo khoác ở bên cạnh, nói: “Ta đi xem thử, ngươi không cần đi theo.”
Lúc trước, khi chàng bị thương vì vụ án của Hứa Ly Nhi, Tả Thị lang Đàm Tứ Nguyên trực tiếp phê duyệt cho chàng nghỉ nửa tháng, muốn chàng ở bên thê tử của mình.
Nhưng chàng là người không chịu ở yên, ở Minh Lộc Viện một thời gian dài, Thẩm thị không chịu được phải thúc giục Dung Thư quay về phòng tây ngủ.
Do đó, vào hôm mùng bốn chàng quay về hẻm Ngô Đồng, mất hai ngày trở về làm nhiệm vụ ở nha môn.
Dung Thư không muốn đi theo chàng, ở Minh Lộc Viện đến tận mười bảy tháng giêng, ở tới lúc Thẩm Nhất Trân muốn đuổi người, mới miễn cưỡng quay về hẻm Ngô Đồng.
Xe ngựa đi gần hai canh giờ, lúc quẹo vào hẻm Ngô Đồng, thì chợt nghe thấy tiếng “cốc, cốc, cốc” ở ngoài đầu hẻm.
Vén màn lên nhìn, thì ra là một hộ gia đình ở trong hẻm Ngô Đồng đang gánh đòn gánh bán bánh canh hoa mai ở dưới cây ngô đồng già.
Hộ gia đình này họ Trang, hai phu thê làm bánh canh rất ngon, bánh canh đó ép thành hình hoa mai, vỏ mỏng nhân nhiều, nổi tiếng ngon trong hẻm Ngô Đồng.
Hai phu thê đều là người chịu khó, vừa qua tết Nguyên Tiêu đã đem ra bày bán.
Nhưng trong căn lều vải đơn sơ đó, có bày một cái bếp hình tròn trên mặt đất, bên trên có một cái lư đồng, sương trắng lượn lờ bốc lên, sưởi ấm đầu xuân trong con hẻm vắng lặng lạnh lẽo này.
Hai phu thê làm việc ở bên trong, bên cạnh có một bé gái mặc y phục đỏ cầm chày gỗ bọc một đầu trong vải đỏ gõ “cốc, cốc” ra một loạt tiếng vui tai náo nhiệt.
Dung Thư đang đói bụng cồn cào, ngửi thấy mùi thơm của hành lá cắt nhỏ, tôm khô pha trộn với mè, vị giác chỉ hận không thể nở hoa.
Vội vàng nhìn về phía Trương ma ma, khuôn mặt đầy vẻ thèm ăn.
Trương ma ma còn không biết nàng sao?
Lắc đầu nói: “Quán ăn ven đường không biết là sạch hay bẩn, bị đau bụng thì nguy. Nếu cô nương thật sự muốn ăn, trở về lão nô sẽ sai người làm cho người ăn.”
Người khác sao có thể làm ra mùi vị của bánh canh Trang Ký được?
Kiếp trước Dung Thư đã muốn tới nếm thử bánh canh Trang Ký nổi tiếng gần xa này rồi, đáng tiếc trong lòng lại ngại cái gọi là giáo dưỡng của quý nữ thế gia, nên không tới.
Bây giờ nàng không muốn nghĩ nhiều như vậy.
Người từng chết một lần, thì chắc chắn không thể phụ bạc dạ dày của mình.
Tóm lại không bao lâu nữa nàng đã phải rời khỏi hẻm Ngô Đồng, có lẽ sẽ không trở về nữa, đương nhiên là phải quý trọng cơ hội tốt, nên ăn thì ăn.
“Trước đó ta đã ăn không ít đồ ven đường với Thập nghĩa thúc ở Dương Châu, ta cũng đâu bị đau bụng.” Dung Thư mềm giọng nói: “Vả lại, Trang Ký là độc nhất vô nhị ở hẻm Ngô Đồng đó, ma ma, ta muốn ăn một lần, được không?”
Trương ma ma thực sự không chống đỡ nổi giọng nói nũng nịu của nàng, mềm lòng nói: “Bên ngoài gió lớn, lát nữa bảo Doanh Tước quay lại mua cho người, người ăn ở trong xe đi.”
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, gió không lớn chút nào.
Có lẽ Trương ma ma lo cho thân phận của nàng, nên mới bảo nàng ăn trong xe.
Dung Thư có thể ăn một miếng là được, không quan trọng việc ăn ở đâu, nghiêng đầu nói với Doanh Tước: “Nhớ phải thêm nhiều tôm một chút.”
Nương tử phụ trách của bánh canh Trang Ký nhận ra xe ngựa của Dung Thư, biết thê tử của Cố đại nhân, không chỉ đẹp tựa thiên tiên, tính cách còn rất tốt, rất thân thiết với những người dân trong hẻm Ngô Đồng.
Nghe Doanh Tước nói phải thêm nhiều tôm một chút, thì nàng ấy liền bốc lấy một nắm lớn cho vào trong nồi.
Dung Thư cuối cùng cũng được ăn món bánh canh mình nhớ mãi không quên ở kiếp trước, chưa kể, mùi vị còn ngon hơn bánh canh thương hiệu của Hoài Dương Lâu.
Tiểu nương tử ăn rất ngon, cũng không chú ý một cỗ xe ngựa phủ đầy bụi đang từ đầu hẻm đi tới.
Người đánh xe hôm nay là Thường Cát, Thường Cát ham ăn, từ xa đã ngửi thấy mùi bánh canh Trang Ký, ánh mắt liên tục liếc qua đó, liếc thấy xe ngựa của Dung Thư, kinh ngạc “A” lên một tiếng, đột nhiên kéo dây cương.
Xe ngựa chợt dừng lại.
Cố Trường Tấn nhíu mày, vén mành xe lên, đang định mở miệng hỏi, nhưng ánh mắt lại va vào bóng người phía trước, giọng nói lại kẹt cứng ở cổ họng.
Bánh canh Trang Ký to khoảng một ngón tay cái, vừa bằng một miếng, trong xe ngựa đang đốt lư hương, Dung Thư ăn đến mức mặt mũi đỏ bừng, bưng bát lên uống ngụm canh cuối cùng một cách hài lòng.
Một giọt canh thơm ngon còn đọng bên khóe môi, ánh mắt vô tình liếc một cái, lập tức đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm.
“Khụ.” ——
Cô nương đang ăn ngon liền bị sặc, ho vài cái.
Trương ma ma vội vàng vỗ lên lưng nàng, nói: “Cô nương bị sặc rồi, cửa sổ này không nên mở, gió bên ngoài lạnh, sẽ luồn vào họng.” Nói rồi “Bịch” một tiếng hạ mành xuống.
Doanh Tước xuống xe trả bát, lấy hai miếng bạc vụn từ trong túi ra, đang định đạt lên quầy cho nương tử, nhưng nàng lại khoát tay, nói: “Cố đại nhân đã trả bạc cho Cố phu nhân rồi.”
Doanh Tước ngẩn ra, nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện phía trước có một chiếc xe ngựa đang đi về phía Cố phủ.
Trong lòng Thường Cát đang đánh xe vô cùng tủi thân, vừa rồi chủ tử bảo cậu ta tới quầy bánh canh kia, cậu ta còn tưởng chủ tử thương cậu ta mới sáng sớm đã phải chạy tới chạy lui, phát lòng từ bi cho con sâu thèm ăn như cậu ta ăn một bữa.
Ai ngờ là bảo cậu ta đi trả bạc.
Còn không cho phép cậu ta làm phiền tới thiếu phu nhân, trả xong bạc thì lập tức quay về, cậu ta muốn ở lại ngửi vài cái cũng không được.
Về tới Cố phủ, Cố Trường Tấn về thẳng thư phòng.
Thường Cát đang định theo vào trong, thì chợt nghe Cố Trường Tấn nói: “Ra ngoài, đóng cửa.”
Đôi chân bước giữa không trung sợ hãi rụt lại.
Sau khi tiếng bước chân của Thường Cát đã đi xa, Cố Trường Tấn chộp lấy trà nguội trên bàn lên, ực mạnh một hớp.
Vừa rồi lúc nàng bị sặc, chàng đã vô thức bước xuống xe, nếu không phải Thường Cát gọi chàng một tiếng, thì chàng cũng không nhận ra là mình đã xuống xe.
Thường Cát hoang mang hỏi chàng có phải có gì căn dặn không.
Chàng gần như là tự lừa mình dối người bảo Thường Cát đi trả bạc, tựa như, chàng chỉ xuống xe để căn dặn một tiếng.
Cố Trường Tấn nhắm mắt lại.
Dù chàng không muốn thừa nhận nữa, chàng cũng biết mình đã rung động với Dung Thư.
Lúc rời khỏi Minh Lộc Viện, chàng đứng trước bốn bức tranh đó nhìn rất lâu, trong đầu không ngừng nghĩ tới hiện lên dáng vẻ nàng ngước mắt lên hỏi chàng có đẹp không ở trong mơ.
Tim đập rất nhanh.
Hỏi thế gian tình là gì, không biết tình bắt đầu tự bao giờ.
Chàng thật sự đã nếm được mùi vị của tình yêu.
Có lẽ cũng không phải thật sự không biết tình bắt đầu từ bao giờ.
Cố Trường Tần có chút cam chịu mở mắt ra, từng hồi ức nhỏ nhặt trong khoảng thời gian sống chung giữa chàng và Dung Thư kéo tới như một vở kịch chiếu bóng.
Đã thành thân nửa năm, những lời bọn họ từng nói, những việc bọn họ cùng làm, quả thực là ít tới đáng thương.
Nhưng mỗi câu nàng nói, mỗi chuyện nàng làm, lúc hắn cố nhớ lại, thì lại nhớ rõ như mới xảy ra ngày hôm qua.
Trong tiềm thức, chàng vẫn luôn ghi nhớ nhất cử nhất động, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười của nàng.
Mà đó, không chỉ là do sự đề phòng với nàng.
Cố Trường Tấn giơ tay đè lên lồng ngực đang nhảy “Thình thịch” không ngừng, nhớ tới đêm giao thừa, lúc nàng dứt khoát và thoải mái đưa bức thư hòa ly đó tới.
Nàng từng thích chàng.
Nàng hỏi về đêm trung thu năm Gia Hữu thứ mười chín, là bắt đầu từ lúc đó sao?
Từ khi nào...Nàng không còn thích chàng nữa?
“Cốc cốc” ——
Tiếng gõ cửa khiến tâm trạng của nam nhân trong phòng khẽ chấn động, như thể kinh ngạc việc chàng cũng sẽ có những suy nghĩ sầu muộn như vậy.
Quả thực giống như một đứa trẻ mới biết yêu vậy.
Cố Trường Tấn chậm rãi buông tay xuống, khẽ nhấp môi, đợi sau khi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu tản đi, mới nhấc bước đi mở cửa.
Trong khoảnh khắc mở cửa, cô nương đứng ở dưới hiên ngước mắt nhìn chàng cười dịu dàng, sau khi vào phòng thì thì cúi người hành lễ, nói: “Cố đại nhân.”
Động tác rất tự nhiên hào phóng, trang nghiêm tới mức tựa như người bị giật mình tới mức sặc đỏ cả mặt vừa rồi không phải nàng.
Ánh mắt Cố Trường Tấn nhìn chằm chằm hốc mắt ửng đỏ của nàng, lên tiếng đáp lại: “Dung cô nương.”
“Ta tới là muốn nói với đại nhân một tiếng, đầu tháng hai a nương muốn quay về Hầu phủ lo chuyện xuất giá của Dung Ô, đến lúc đó ta phải về giúp a nương một tay.”
Thực ra chuyện hôn sự của Dung Ô đã có Dung lão phu nhân và Bùi di nương lo liệu, căn bản không cần Thẩm thị phải phí tâm, cũng không cần bà ấy quay về giúp đỡ.
Dù sao thì Dung Thư không muốn để a nương ở lại Hầu phủ, lúc này a nương muốn quay về Hầu phủ, nàng cũng qua theo. Dù sao đối với Cố Trường Tấn mà nói, nàng quay về Hầu phủ, chàng có thể thanh tịnh một chút, chuyện này đôi bên đều có lợi, sao không làm chứ?
Cố Trường Tấn vốn còn tưởng rằng nàng tới để trả lại vài đồng bạc vụn của bát bánh canh kia, không ngờ là tới vì chuyện của Hầu phủ.
Tâm tư tỉ mỉ như chàng, tại sao lại không nhận ra cô nương này cũng không thích ở lại hẻm Ngô Đồng?
Không, nên nói là, nàng không thích ở lại Cố phủ, ở bên cạnh chàng.
Lồng ngực hơi nhói lên, Cố Trường Tấn hạ tầm mắt, lạnh nhạt “Ừm” một tiếng: “Cảm ơn cô phu nhân đã báo cho ta biết.”
Dung Thư đến thư phòng cũng chỉ để thông báo một tiếng, nói xong rồi rời đi, cực kỳ ngắn gọn.
Nàng vừa đi, Cố Trường Tấn cầm công văn lên đọc, nhưng đọc hồi lâu, ánh mắt vẫn ngừng lại ở tờ đầu tiên.
Trong đầu trống rỗng, suy nghĩ rất chậm chạp, lồng ngực đau đớn nặng trĩu.
Trái tim đó, vẫn đập điên cuồng.
Ngồi im không nhúc nhích suốt nửa canh giờ, Cố Trường Tấn cuối cùng cũng đặt công văn trên tay xuống, vớ lấy áo khoác, đi ra ngoài cửa.
Thường Cát biết Cố Trường Tấn lại muốn tới Hình bộ, cả người ngẩn ra.
Rõ ràng chủ tử đã xin Tả Thị lang đại nhân nghỉ nửa ngày về hẻm Ngô Đồng, sao giờ lại muốn đi rồi?
Định mở miệng hỏi, nhưng vừa ngước mắt nhìn mặt Cố Trường Tấn, lời nói lại nghẹn ở trong miệng.
Sắc mặt của chủ tử...Rất không tốt.
Thường Cát không nhiều lời nữa, lập tức đi chuẩn bị ngựa.
Đưa Cố Trường Tấn tới Hình bộ chưa lâu, Hoành Bình đã tới từ trong phố lớn.
“Nhị cô nương của phủ Thừa An Hầu đã tới hẻm Ngô Đồng.”
“Dung Ô nhị cô nương?” Thường Cát nhíu mày, chắp tay vào ống tay áo, nói: “Quan hệ giữa nàng ta với thiếu phu nhân không được tốt, tới tìm thiếu phu nhân làm gì?”
Hoành Bình nhớ tới vẻ mặt giận dữ của Dung Ô, thờ ơ nói: “Chắc vị cô nương đó tới tìm thiếu phu nhân gây chuyện, ngươi có cần vào nói với chủ tử một tiếng không?”
Môi Thường Cát giật giật, do dự nói: “Bỏ đi, hôm nay tâm trạng chủ tử không tốt, vừa rồi lại vội vã quay về Hình bộ, chắc là có chuyện khẩn cấp, chuyện của thiếu phu nhân đợi chủ tử làm xong việc rồi nói. Ngươi phải quan sát Tùng Tư Viện thật kỹ, đừng để thiếu phu nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Cuộc đối thoại giữa Hoành Bình và Thường Cát đương nhiên Cố Trường Tấn không biết, vừa làm là làm tới giờ dậu canh ba.
Lúc rời khỏi Hình bộ quay về hẻm Ngô Đồng, thì trời đã tối, tuyết rơi thưa thớt, Tùng Tư Viện luôn thắp sáng đèn nay lại tối om.
Bước chân của Cố Trường Tấn ngừng lại, nhìn về phía cổng tròn của Tùng Tư Viện không nói gì.
Hôm nay nàng về phủ Thừa An Hầu rồi sao?
Thường Cát ở bên cạnh nhìn theo tầm mắt của chàng, nhớ tới chuyện Hoành Bình nói, thì vội vàng nói: “Hôm nay thứ muội của thiếu phu nhân tới Tùng Tư Viện một chuyến, Hoành Bình vẫn luôn quan sát, sẽ không để thiếu phu nhân xảy ra chuyện.”
Từ khi nghe Hoành Bình nói, chủ tử đưa thiếu phu nhân tới biệt viện Thu Sơn, thì Thường Cát biết, chủ tử tín nhiệm thiếu phu nhân.
Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, đây là tác phong thường thấy của chủ tử. Nếu không thì với tính cách của yêu sư Huyền Sách kia, ai dám giao thiệp với hắn chứ?
Cho nên, Thường Cát cũng tín nhiệm Dung Thư hơn, nên mới bảo Hoành Bình quan sát. Với tính cách của Hoành Bình, cho dù cậu ta không nói, thì cũng sẽ lén bảo vệ thiếu phu nhân.
Sau khi Cố Trường Tấn nghe xong, suy nghĩ hồi lâu, rồi nói: “Có biết bọn họ đi đâu rồi không?”
“Lâm Giang Lâu.”
Lâm Giang Lâu.
Nam nhân nhíu mày suy tư một hồi, rồi xoay người về phía cửa thùy hoa, nói: “Tới Lâm Giang Lâu.”
...
Lâm Giang Lâu, phòng chữ Thiên.
Ngồi ở trong căn phòng này hơn một canh giờ, sự kiên nhẫn của Dung Ô đã sắp cạn, đứng dậy nói: “Tỷ nói xem ca ca Tưởng gia đã có người trong lòng, lại dẫn muội tới đây đợi cả nửa ngày, sao bây giờ đến cả bóng người cũng không thấy?”
Dung Thư uống trà trái cây, chậm rãi nói: “Vội gì chứ? Không phải trời mới vừa tối thôi sao? Ca ca Tưởng gia đó của muội chắc đang trên đường đón người rồi.”
“Tỷ——” Dung Ô tức giận, nàng không tin lời Dung Thư nói.
Nàng từng gặp Tưởng Thịnh Lâm vài lần, một quân tử đoan chính ôn hòa như vậy, sao có thể dưới tình tình đã có hôn ước lại quyến luyến dây dưa với nữ nhân khác được?
Nàng đi theo Dung Thư tới Lâm Giang Lâu, không phải để bắt Tưởng Thịnh Lâm ngay tại trận, mà là để vạch trần lời nói dối của Dung Thư.
Hơn nữa lúc này trời đã tối rồi, nàng còn dám mạnh miệng.
Mặt Dung Ô đầy vẻ nhẫn nhịn, tức giận ngồi xuống.
Được, nàng sẽ xem Dung Thư có thể mạnh miệng tới lúc nào!
Trong lòng Dung Thư cũng có chút hoang mang, đừng thấy lúc này nàng trông rất tự tin, thực ra rất nhiều ký ức kiếp trước đã dần trở nên mơ hồ.
Chỉ nhớ lúc sắp đến ngày thành hôn, người biểu tiểu thư kia của Tưởng gia bị bệnh một trận, Tưởng Thịnh Lâm thương biểu muội, liên tiếp mấy ngày đưa nàng ta ra ngoài giải sầu.
Dung Thư gặp phải một lần, nhớ mang máng là mấy ngày sau tết Nguyên Tiêu.
Lúc đó nàng vẫn chưa biết người đó là ca ca Tưởng gia mà Dung Ô thường nhắc tới, mãi tới sau này người đó tới Hầu phủ đón dâu, mới nhận ra.
Bây giờ đưa Dung Ô tới, cũng là đang thử vận khí.
Tóm lại sau này Dung Ô sẽ biết, hôm nay không gặp được, thì sớm muộn gì cũng biết nàng không hề nói điêu.
Còn tại sao phải để nàng ta biết điều này, chuyện này phải nhắc tới từ việc buổi trưa Dung Ô tới hẻm Ngô Đồng.
Chắc là phụ thân đã nói với Dung Ô chuyện muốn xuất giá từ Thanh Hành Viện, cũng chắc là Bùi di nương đã đoán được chuyện này là do nàng đề xuất, Dung Ô mới mang theo một bụng lửa giận tới hẻm Ngô Đồng.
Dung Thư vốn không định dây dưa nhiều với nàng ta, nhưng nàng ta nói một cách dứt khoát rằng là a nương cướp mất vị trí chính thê của Bùi di nương, còn thà chết cũng không chịu xuất giá từ Thanh Hành Viện, cũng không chịu châm trà cúi đầu với a nương.
Nếu đã như vậy, Dung Thư cần gì phải giữ lại mặt mũi cho nàng ta?
Dứt khoát đưa vị muội muội tâm cao khí ngạo này của nàng tới xem phu quân tương lai của nàng ta tình chàng ý thiếp với tiểu biểu muội đó của hắn như thế nào?
Nàng thực sự muốn xem thử, vị muội muội này của nàng có thật sự độ lượng rộng rãi giúp người khác thành công hay không.
Lâm Giang Lâu, lâu cũng như tên, được xây dựng ở bên một nhánh sông Lan Thương, từ cửa sổ phòng chữ Thiên nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy từng cái thuyền hoa lộng lẫy ở trên sông.
Thường Cát ngừng xe ngựa ở bên bờ sông Lan Thương, Hoành Bình lên xe ngựa, nói toàn bộ nguyên do Dung Thư tới Lâm Giang Lâu này.
“Vì đại công tử Tưởng gia?”
Cố Trường Tấn khẽ gõ lên án vài cái, Hoành tri huyện của Hình bộ thích nhất là lang thang giữa nha môn và nhà, bí mật của một số thế gia vọng tộc trong Thượng Kinh hắn đều biết.
Trưa nay còn nghe hắn căn nhằn, nói đại công tử Tưởng gia lén cho người đặt một chiếc thuyền hoa ở sông Lan Thương.
“Các ngươi đi điều tra xem Tưởng Thịnh Lâm đang ở đâu, nghĩ cách buộc hắn tới Lâm Giang Lâu.”
Thường Cát vừa nghe đã biết Cố Trường Tấn có ý gì, chuyện này là sở trường của cậu ta, vội vàng cướp lời, nói: “Chuyện nhỏ này cứ giao cho nô tài.”
Nói rồi chạy đi mất.
Cố Trường Tấn hỏi Hoành Bình: “Thiếu phu nhân ở gian phòng chữ Thiên nào?”
“Số ba.” Hoành Bình nói: “Thuộc hạ sợ thiếu phu nhân xảy ra chuyện, nên đặt phòng chữ Thiên số bốn, bên cạnh phòng của thiếu phu nhân.”
Cố Trường Tấn lạnh lùng gật đầu, cầm áo khoác ở bên cạnh, nói: “Ta đi xem thử, ngươi không cần đi theo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.