Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Chương 47:

Bát Nguyệt Vu Hạ

16/05/2024

Thường Cát và Hoành Bình chạy tới đón, cho rằng chàng muốn trực tiếp trở về hẻm Ngô Đồng nên cũng không hỏi, đợi Cố Trường Tấn lên xe, Thường Cát đã hết sức vui mừng nói: “Lá gan của vị Đại công tử Tưởng gia đúng là bé tẹo, thuộc hạ chỉ là châm ngọn đuốc nhỏ ở mạn thuyền hoa mà hắn đã lập tức hoảng loạn chạy xuống thuyền hoa. Chậc chậc, chỉ với điểm này mà người của Thừa An Hầu Phủ cũng không biết xấu hổ đánh đồng hắn với chủ tử.”

Cố Trường Tấn lại không nghe, nhìn cửa sổ, hờ hững căn dặn: “Trở về Hình Bộ, mấy ngày tới ta sẽ ở lại Hình Bộ, lát nữa ngươi hãy về thư phòng lấy cho ta ít đồ.”

Thường Cát ngẩn ra: “Bây… bây giờ lập tức về Hình Bộ?”

“Phải, Tư Khấu đại nhân giao cho ta hai vụ án mới, trước mắt đang là thời điểm mấu chốt của kỳ khảo sát. Hai vụ án này ta muốn giải quyết càng nhanh càng tốt. Còn nữa...”

Cố Trường Tấn nhắm hờ mắt, nhàn nhạt nói: “Chuẩn bị tới thi hội.”

Thường Cát vừa nghe lập tức có chút bừng tỉnh.

Thi hội ba năm một lần, kỳ khoa khảo mười hai năm trước làm rối loạn kỉ cương án, Gia Hữu Đế nổi giận lôi đình, đến nay trong lòng bá tánh ở Thượng Kinh vẫn còn sợ hãi.

Giờ đây mỗi lần sắp đến kỳ thi Hội, các nha môn đều sẽ giàn sẵn trận địa chuẩn bị chào đón quân địch.

Trước mắt Lục Tư Khấu càng thêm coi trọng chủ tử, đối với chủ tử đây là chuyện tốt. Vụ án Hứa Li Nhi và Dương Húc, chủ tử đều lập công, nghĩ đến kỳ thi năm nay ít nhất có thể lên tới chức quan ngũ phẩm.

Nếu may mắn, lên tứ phẩm cũng không phải không có khả năng.

Nghĩ đến đây, Thường Cát cũng không hỏi nhiều, đưa Cố Trường Tấn đến Hình Bộ rồi lập tức trở về hẻm Ngô Đồng lấy vật dụng hằng ngày.

Lúc này Hình Bộ không có người, vừa mới đón năm mới, đại đa số quan lại triều thần còn có chút lười biếng, làm nhiệm vụ xong mới về nhà.

Toàn bộ nha môn cũng chỉ có một mình Cố Trường Tấn.

Cố Trường Tấn dựa bàn xem ghi chép vụ án, cố gắng đặt sự chú ý của chính mình lên bản ghi chép này.

Nhưng xem mãi, trong đầu lại không kịp phòng bị đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi giữa Dung Ô và Dung Thư.

Từ Phức và Thừa An Hầu Phủ đã làm xong năm nghi thức rồi mới thông báo cho chàng rằng hai tháng sau sẽ thành thân với đích nữ của phủ, khi đó ngay cả Dung Thư là ai chàng cũng không biết, chỉ biết nàng là một quân cờ mà Từ Phức xếp vào bên cạnh chàng.

Cũng không biết, cô nương này đã từng bị răn dạy, bị cấm túc, bị giễu cợt, chính là vì muốn gả cho chàng, muốn đến làm người ở bên chàng.

Khi đó, nàng là thật sự cực kỳ thích chàng.

Chỉ là hiện giờ, những tình cảm đó cũng không còn.

Cũng tốt.

Thành hôn xong chàng xa cách nàng còn không phải là muốn khiến nàng hết hy vọng sao?

Hiện giờ nàng cuối cùng cũng hết hy vọng, có gì mà không tốt chứ?

Lúc này đây, không cần phải cảm thấy khó chịu, càng không cần đau lòng.

Là do chàng đã động tâm với nàng, chẳng qua mới thành thân hơn nửa năm mà thôi, sao không thể buông xuống được?

Chỉ là… trong lòng vẫn thấy lạnh buốt như có gió tuyết tràn vào, đúng là thê lương.

Cố Trường Tấn quả thực sắp cười ra tiếng vì bộ dạng phiền muộn của mình.

Cố Duẫn Trực, có gì mà thê lương mà đau lòng?

Khóe môi dâng lên một tia cười nhạo, nam tử ném bút, xoa xoa giữa mày, sau đó đứng dậy đẩy cửa sổ ra.

Gió lạnh phần phật, bóng cây lung lay, tuyết bay thấp thoáng ở hành lang.



Chàng ấn chặt ngực mình, chậm rãi nhắm mắt.

Chẳng qua chỉ là một lúc động tình mà thôi, chờ nàng đi khỏi hẻm Ngô Đồng, tất cả đã có thể trở lại điểm xuất phát ban đầu.



Thời gian thoáng chốc đã hai tháng trôi qua, mấy trận tuyết lớn đã qua đi, bầu trời âm u của Thượng Kinh cuối cùng đã thấy ánh mặt trời.

Cố Trường Tấn ở Hình Bộ bận rộn cả ngày lẫn đêm, gần như là không về nhà.

Dung Thư mơ hồ nhớ rõ kiếp trước vào lúc này, chàng không hề bận rộn như vậy. Đối với việc hằng ngày chàng bận rộn ở Hình Bộ, tuy nàng có chút hoang mang nhưng cũng chưa nghĩ nhiều.

Hôn sự của Dung Ô định vào ngày hai mươi tám tháng hai, mẫu thân lập tức phải trở về Hầu Phủ, tất nhiên nàng cũng muốn theo về.

Cố Trường Tấn bận rộn ở Hình Bộ, nàng cũng bận rộn ở Tùng Tư Viện, lúc trước gả vào Cố gia, nàng mang đến không ít của hồi môn, giờ nàng cũng tính toán dọn chúng về Minh Lộc Viện.

Cũng không phải nàng luyến tiếc số đồ vật này, thật sự là đây đều số đồ vật có chút bí mật.

Nói đến chiếc giường bạt bộ kia, đó là chiếc giường nàng từng nằm ngủ trên đó, sau này Cố Trường Tấn và Văn cô nương thành thân, cũng không thể để cho bọn họ tiếp tục ngủ ở này trên chiếc giường này?

Nàng cảm thấy khó chịu, bọn họ cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Điều này Dung Thư vẫn hiểu được.

Mặc kệ là Cố Trường Tấn hay là Văn cô nương chưa từng gặp mặt kia thì đều sẽ không hy vọng thấy bất cứ thứ gì nàng để lại ở Tùng Tư Viện.

Giờ đây, đồ vật nên mang đi thì nàng sẽ không để lại thứ gì cả, tốt nhất là dọn sạch tất cả đồ vật của nàng ở Tùng Tư Viện.

Bận rộn một phen như vậy, ngày mười tháng hai, Thẩm thị phái người tới đưa tin, bảo nàng trở về Cố Phủ.

Dung Thư lập tức quay về Thanh Hành Viện.

Ngày này trùng hợp cũng là ngày thi Hội bắt đầu, giám thị của Quốc Tử Giám đều được thả tự do ba ngày, Dung gia đại lang Dung Trạch cũng trở về Thừa An Hầu Phủ.

Từ sau khi xuất giá Dung Thư vẫn chưa gặp lại Dung Trạch, quan hệ giữa nàng và vị đường huynh trước nay luôn tốt, sau khi trở lại Thanh Hành Viện không cần Thẩm thị thúc giục, nàng đã cầm tà váy vội vàng đi về hướng Trầm Nhân Viện.

Trong phủ, đệ đệ muội muội đều thích vị huynh trưởng luôn đối xử dịu dàng với người khác này. Lúc Dung Thư đến, Nhị lang, Tam lang, Tứ lang, còn có Tam muội muội đều ở đây, chỉ có tiểu bối Dung gia Dung Ô là không đến.

Dung Thư ngồi xuống không bao lâu đã nghe Dung Kỳ nói: “Lần trước sau khi Đại tỷ tỷ đưa Nhị tỷ tỷ về tới Hầu Phủ, Nhị tỷ tỷ đóng cửa hai ngày mà không ra ngoài, cũng không chịu gặp ai. Đại tỷ tỷ, rốt cuộc hôm ấy hai người đã đi đến nơi nào thế?”

Sang năm mới, Dung Kỳ đã mười hai tuổi nhưng tính cách vẫn hồn nhiên như vậy, vẫn luôn đặt ra những câu hỏi không nên hỏi.

Dung Thư cười nói: “Đến Lâm Giang Lâu xem thả hoa đăng trên sông. Hôm đó, có lẽ là Nhị muội muội bị gió sông thổi nên đau đầu thôi. Còn nữa, không phải sắp đến ngày đón dâu sao, có lẽ muội ấy cũng đang lo lắng sốt ruột.”

Chỉ với hai ba câu, nàng đã chuyển chủ đề nói chuyện rồi.

Dung Thư đoán ngày ấy chuyện ở Lâm Giang Lâu, có lẽ Dung Ô cũng chưa nói với Bùi di nương, nàng ta sợ bà ấy sẽ đến Tưởng gia đòi giải thích. Từ trước đến nay Dung Ô luôn rất hiếu thắng, sao có thể chịu để người khác chế giễu?

Còn sở dĩ vì sao Dung Ô không tới Trầm Nhân Viện, có lẽ là không muốn thấy nàng.

Thật ra Dung Thư cũng không để ý lắm, nàng tới đây là để gặp đại đường huynh, không phải vì muốn thấy Dung Ô.

Cùng Dung Kỳ nói chuyện câu được câu không mấy câu, mắt thấy mấy đệ đệ cuối cùng cũng tránh sang bên cạnh, Dung Thư vội cầm lấy cái hộp gỗ, đi qua để bên cạnh Dung Trạch, cười nói: “Đây là quà Chiêu Chiêu mừng sinh thần của a huynh.”

Sinh thần của Dung Trạch đúng vào hôm giao thừa, bởi vì Thẩm thị không ở trong Hầu Phủ nên yến tiệc đón giao thừa đó tất nhiên là Dung Thư không có tới, vì vậy nàng cũng không có cơ hội đưa quà sinh thần cho Dung Trạch.

Dung Trạch cười nói cảm ơn: “Tưởng muội giận a huynh nên hôm ấy mới không chịu đến gặp ta.”



“Sao có thể chứ?” Dung Thư cười nói: “Dù ta có giận ai thì cũng sẽ không giận huynh và đại bá mẫu.”

Dừng một chút, nàng lại hiếu kỳ nói: “A huynh, tại sao năm nay huynh không tham gia kỳ thi Hội?”

Năm ngoái Dung Trạch đã thi đỗ, nàng tưởng rằng năm nay hắn sẽ tham gia kỳ thi Hội.

Dung Trạch nói: “Tiên sinh nói ta tích lũy không đủ, năm nay không thích hợp tham gia. Không chỉ là ta, năm nay Quốc Tử Giám cũng có không ít các thí sinh thi Hương đều không tham gia.”

Dung Thư có chút kinh ngạc, là Quốc Tử Giám tiên sinh không cho Đại đường huynh tham gia?

Này thật đúng là mèo mù vồ chết con chuột.

Gia Hữu năm hai mươi mốt, kỳ thi Hội có một trận phong ba lớn, những người không tham gia đều vì thế mà tránh được một kiếp.

Lúc ấy Dung Thư cảm thấy vô cùng may mắn vì Đại đường huynh vẫn chưa tham gia, giờ nghe trong của ý tứ của hắn thì phần lớn thí sinh Quốc Tử Giám đều không tham gia?

Như này có phải… trùng hợp quá mức rồi không?

Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy có chút kỳ lạ.

Chỉ là nàng vẫn là nữ tử bị trói buộc trong khuê phòng, chuyện quan trường cách nàng quá xa, cho dù cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không cách nào nghĩ ra nguyên nhân.

Nàng đành phải đè nén sự hoang mang trong lòng.

Dung Trạch tinh tế đánh giá sắc mặt của Dung Thư, dịu dàng nói: “Cố đại nhân có đối xử tốt với Chiêu Chiêu không? Nếu không tốt thì muội cũng đừng giấu ở trong lòng, hãy nói với a huynh.”

Dung Trạch và Cố Trường Tấn chỉ gặp nhau một lần ở ngày đón dâu hôm ấy nhưng với đại huynh thì thanh danh của Cố Trường Tấn có thể nói là như sấm rền bên tai.

Chưa có vương miện nhưng vẫn có thể lấy được vòng nguyệt quế trên cung trăng, chưa nhập sĩ đã dám lấy mệnh chiến đấu, tố cáo một đám tham quan lớn ở Tế Nam Phủ sau khi làm quan lại có thể không sợ cường quyền mà giúp đỡ chính nghĩa, cứu mạng Hứa Li Nhi từ trong tay xưởng vệ.

Thế gian văn thần mẫu mực đích thực chính là như thế.

Khó trách tiên sinh nhiều lần cảm thán, nói đã lâu chưa từng gặp qua hậu sinh như vậy.

Cũng khó trách ngày đó, khi tổ mẫu và Tam thúc phản đối chuyện gả Chiêu Chiêu cho Cố Trường Tấn, mẫu thân lại cảm thán bọn họ là ếch ngồi đáy giếng.

Dung Trạch tất nhiên là có lòng kính nể từ đáy lòng đối với Cố Trường Tấn, nhưng kính nể thì kính nể, nếu chàng đối xử không tốt với Chiêu Chiêu, là huynh trưởng, sao hắn có thể khoanh tay đứng nhìn?

Trong mấy đệ đệ muội muội, người Dung Trạch thương yêu nhất chính là Chiêu Chiêu.

Dung Thư nghe ra sự che chở trong lời nói của Dung Trạch, trong lòng ấm áp, nàng cười nói: “Chiêu Chiêu hiểu. Cố đại nhân là một vị quan tốt, Chiêu Chiêu vô cùng kính nể chàng.”

Dung Trạch nghe ra trong lời nàng nói có ý xa cách, hắn hơi nhướng mày, đang muốn mở miệng thì phía sau lại truyền đến giọng nói của Chu thị.

“Hôm nay chúng ta đều tề tựu ở đây, hiếm có ngày huynh trưởng của các con ở nhà, các con ở chỗ của đại bá mẫu dùng bữa đi.”

Dung Thư vừa nghe xong đã nhướng mày, hùa theo nói: “Vậy Chiêu Chiêu đành mặt dày ở lại, ai bảo đại bá mẫu làm món sủi cảo là ngon nhất chứ.”

Dung Trạch bị hai người ngắt lời, lời nói trong miệng cũng nuốt trở vào, hắn chỉ liếc mắt nhìn Dung Thư một cái.

Gương mặt Chiêu Chiêu mang ý cười không hề giả tạo, có lẽ là tiểu cô nương thẹn thùng nên ban nãy mới nói bừa như vậy, khiến đại huynh hiểu nhầm.

Mọi người ở lại Trầm Nhân Viện ăn uống vô cùng vui vẻ. Lúc sau Dung Thư đi đến Thanh Hành Viện, Trương ma ma lập tức tới nói với nàng rằng Nhị cô nương đã đến đây.

Dung Thư vừa nghe thấy, thầm nghĩ chẳng lẽ Dung Ô thật sự không muốn xuất giá từ Thanh Hành Viện sao?

Nghĩ lại, nàng đặt sủi cảo trong tay vào tay Trương ma ma, rồi nói: “Ma ma mang sủi cảo này đưa đến phòng nương đi, ta tới gặp Dung Ô.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook