Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta
Chương 46:
Bát Nguyệt Vu Hạ
16/05/2024
Thả đèn hoa đăng trên sông Thương Lan là một nét đẹp tuyệt vời trong Tết Thượng Nguyên, mỗi năm vừa đến rằm tháng giêng thì đã có trên trăm con thuyền gỗ tụ tập ở giữa sông Thương Lan với nhiều loại hoa đăng khác nhau.
Nhìn từ phía xa giống như đốm lửa chìm dưới sông, lại mơ hồ như pháo hoa nổ trong nước khiến người ta có một cảm xúc rất đặc biệt.
Khung cảnh tráng lệ như vậy là cảnh đẹp lộng lẫy nhất từ Lâm Giang Lâu.
Do vậy, Lâm Giang Lâu vừa vào đêm đã cực kỳ náo nhiệt, nhiều người hôm qua đã bỏ lỡ cảnh thả đèn trên sông, hôm này đã đổ xô tới xem náo nhiệt và mở rộng tầm mắt.
Trong đại sảnh, âm thanh ồn ào khiến lòng người càng thêm khó chịu.
Dung Thư và Dung Ô sóng vai đứng ở bên cửa sổ, vẻ mặt Dung Ô rất thiếu kiên nhẫn, Dung Thư lại như một lão thần yên lặng ngắm những ngọn đèn hoa đăng trôi trên sông.
“Ngươi gấp cái gì? Hôm nay Tưởng Thịnh Lâm không tới thì ngày mai cũng sẽ tới. Hội thả đèn này chỉ mở ba ngày, ngày mai đã là ngày cuối cùng. Tưởng ca ca kia của ngươi có thể bỏ lỡ được một cảnh đẹp như vậy sao?”
Dung Ô cắn môi trừng mắt nhìn Dung Thư, nàng ta rất muốn hung hăng phản bác lại lời nói của Dung Thư nhưng thấy Dung Thư ung dung như vậy giống như đã tính trước mọi chuyện, trong lòng nàng ta nhất thời có chút kinh ngạc và có gì đó không chắc chắn lắm.
Nàng ta thầm nghĩ chẳng lẽ Dung Thư thật sự là có chứng cứ gì?
Đang nghĩ ngợi, lại chợt nghe Dung Thư “hừ” một tiếng, nói: “Con thuyền hoa kia đã xảy ra chuyện gì thế?”
Dung Ô nhìn theo ánh mắt nàng, lập tức thấy một chỗ ở đuôi thuyền hoa bờ bên kia không biết như thế nào lại bốc lên vài sợi khói trắng, người bên trong có lẽ là bị dọa, vội vã chạy xuống từ trên thuyền hoa, về phía đầu Lâm Giang Lâu này.
Nam tử ở giữa mặc áo gấm, đầu đội ngọc quan, khí chất ôn nhu ngọc thụ lâm phong, không phải Tưởng Thịnh Lâm thì còn là ai đây?
Dù có cách xa nhưng Dung Ô cũng vẫn nhận ra Tưởng Thịnh Lâm.
Ánh mắt lại nhìn đến người đi bên cạnh người hắn, hốc mắt nàng ta tức thì đỏ lên.
Cô nương kia tuy đội nón có màn che nhưng dáng người thướt tha, uyển chuyển, vừa nhìn đã biết là một nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo. Lúc này có lẽ là có chút hoảng sợ, cả người như chú chim nhỏ đang run bần bật rồi dựa trong lồng ngực Tưởng Thịnh Lâm.
Tưởng Thịnh Lâm thỉnh thoảng nghiêng đầu dịu dàng nói hai câu, lông mày và đôi mắt đều là ý che chở yêu thương.
Dung Ô nhìn dáng vẻ Tưởng Thịnh Lâm che chở cho nữ tử kia, giờ nàng ta đã biết những điều Dung Thư nói chính là sự thật!
Tưởng Thịnh Lâm thật sự có tình cảm với biểu muội kia!
Một ngọn lửa giận từ ngực xông thẳng lên đầu nhưng sau cơn phẫn nộ đó là tủi thân và bi thương đầy trời. Dung Ô nhanh chóng cắn chặt môi mới đè nén được cảm xúc chua xót ở chóp mũi.
Nhưng cuối cùng nàng ta vẫn không nuốt trôi cục tức này, xoay người muốn đi xuống lầu.
Tuy nhiên, cả người nàng ta đã đi đến cửa, chuẩn bị đẩy cánh cửa kia ra thì đột nhiên lại dừng chân.
Dung Thư thấy nàng ta không có động tác gì, nghĩ chút rồi nói: “Dung Ô, ngươi hãy nghĩ cho kỹ, nếu lúc này ngươi xuống đi cãi nhau với Tưởng Thịnh Lâm thì chỉ có hai kết cục. Một là hủy bỏ hôn sự này, hai là không bỏ hôn sự nhưng sau khi ngươi gả vào Tưởng gia, từ nay về sau ngươi sẽ không được Tưởng gia chào đón nữa.”
Thuyền hoa bốc lửa, Tưởng Thịnh Lâm vì bảo vệ cho biểu muội, hành động tuy có chút thân mật, không hợp lễ nghĩa nhưng vẫn miễn cưỡng cho qua được.
Nếu Dung Ô đi xuống làm ầm lên, không khác nào dẫm nát mặt mũi của Tưởng Thịnh Lâm dưới chân.
Như vậy về sau, sao người của Tưởng gia có thể chào đón Dung Ô chứ?
Theo nàng biết, mẫu thân của Tưởng Thịnh Lâm thật ra không thích Dung Ô lắm.
Dung Thư nói xong lời này cũng không cần phải nhiều lời nữa, để Dung Ô tự quyết định.
Dưới chân Dung Ô như mọc rễ cây vậy, lời nói của Dung Thư không phải nàng ta không hiểu, đúng là bởi vì hiểu rõ nên nàng ta mới không đi xuống làm loạn.
Vì sao tổ mẫu lại coi trọng nàng ta như vậy, vì sao Thu Vận Đường có được mặt mũi ở Hầu Phủ, phần lớn nguyên nhân là bởi vì cuộc hôn ước này của Thừa An Hầu Phủ và Tưởng gia.
Tổ mẫu đã nhiều lần nhắc, sau này đường huynh và vài vị đệ đệ đều phải tham gia khoa cử, nếu có thể kết thân với một gia đình quyền quý như Tưởng gia thì đối với huynh trưởng và đệ đệ đều rất có lợi.
Chỉ cần hai người họ có thể ghi danh bảng vàng, Thượng Kinh này sẽ không còn ai dám cười nhạo Thừa An Hầu Phủ không có gốc rễ nữa.
Từ trước đến nay Dung Ô vẫn nhớ kỹ bản thân là tiểu thư của Thừa An Hầu Phủ, nàng ta muốn tạo một căn cơ vững chắc cho Hầu Phủ.
Thiếu nữ không nói một lời nào mà chỉ siết chặt quạt tròn trên tay, dần dần dập tắt lửa giận trong lòng kia, hốc mắt lại càng thêm đỏ hồng.
Dung Thư nhìn bóng dáng đang đứng thẳng tắp của nàng ta, nói: “Ngươi muốn lựa chọn như nào là chuyện của ngươi, ta mặc kệ. Nhưng chỉ cần ngươi có chủ ý muốn hắt nước bẩn lên người nương của ta thì ngươi nên thu hồi lại cho ta! Ngươi nói nương ta đã đoạt đi vị trí chính thê của Bùi di nương, ngươi nói phụ thân yêu thích Bùi di nương, cho nên nương của ta nên nhường lại vị trí kia. Hiện giờ ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có dám nhường vị trí của mình cho người trong lòng của Tưởng ca ca không?”
“Hơn nữa trước khi nương ta gả vào Thừa An Hầu Phủ, thậm chí còn không biết sự tồn tại của Bùi di nương. Ngươi còn tốt hơn bà ấy, ngươi còn biết trước, vậy ngươi tính làm như thế nào? Những năm gần đây, nương ta chưa bao giờ đi đến Thu Vận Đường quấy rầy phụ thân và Bùi di nương. Ngươi hãy để tay lên ngực tự hỏi đi, đợi ngươi gả vào Tưởng gia rồi, ngươi có thể đưa Tưởng Thịnh Lâm đến bên biểu muội của hắn và từ đây về sau sẽ không đi quấy rầy họ không?”
Sắc mặt Dung Thư dần dần lạnh xuống.
“Ngươi cũng đừng tưởng quỳ gối kính trà cho nương của ta là thấy vô cùng ấm ức. Lời ta nói chỉ có vậy, nếu ngươi không muốn xuất giá từ Thanh Hành Viện thì có thể mang trả ta số hồi môn mà nương ta đã chuẩn bị cho ngươi. Nếu ngươi không trả, ta sẽ tự mình tới Tưởng gia đòi lại! Chiếm được tiện nghi lại còn muốn làm ra vẻ thông minh, lý nào lại như vậy!”
Dung Ô hít một hơi thật sâu, cố nén nước mắt trong hốc mắt để không rơi xuống, nàng ta ngẩng đầu lên nói: “Vì sao lại không gả? Ta càng muốn đường đường chính chính mà gả vào Tưởng gia, trong lòng Tưởng ca ca có ta, ta sẽ không tin hắn vì một biểu muội mà bỏ rơi ta.”
Dung Thư đã sớm đoán được lựa chọn của Dung Ô.
Cũng không ngoài ý muốn, kiếp trước Hầu Phủ gặp nạn, Dung Ô bị vị Đại phu nhân của Tưởng gia cấm túc. Sau khi Bùi di nương từ ngục Đại Lý Tự ra, chuyện đầu tiên đó là đi đến Tưởng gia thăm Dung Ô.
Chỉ là lúc ấy vị đại phu nhân kia nhốt Bùi di nương ngoài cửa, ra lệnh không cho bà ấy vào cửa.
Khi đó Dung Ô mới vừa mang thai hài tử thứ hai, vì tức giận mà không giữ được hài tử.
Lúc trước, Tưởng gia thấy Bùi gia xảy ra chuyện, đã lựa chọn khoanh tay đứng nhìn. Thừa An Hầu Phủ gặp nạn, tất nhiên càng không vươn tay viện trợ.
Sau này Bùi di nương lại tới cầu xin Dung Thư.
Khi đó Cố Trường Tấn đã là Tả Thiêm Đô ngự sử của Đô Sát Viện, được Hoàng thượng coi trọng vô cùng. Người của Tưởng gia nể mặt Cố Trường Tấn cho nên ít nhiều cũng tỏ ra chút khách sáo với Dung Thư.
Chỉ là khi Dung Thư đi đến Tưởng gia đòi người, Dung Ô lại không muốn đi cùng nàng.
“Ta không thể đi, ta đi rồi, Nhân Tỷ Nhi phải làm sao bây giờ? Ta không thể đưa Nhân Tỷ Nhi cho tiện nhân kia nuôi nấng.” Dung Ô lắc đầu, vẻ mặt trắng bệch nói: “Hơn nữa, chỉ cần ta còn là thê tử của Tưởng Thịnh Lâm, người khác sẽ có chút cố kỵ, có lẽ cuộc sống của phụ thân và mẫu thân sẽ tốt hơn một chút.”
Nói đến đây, giọng nói nàng ta chợt dừng lại, nâng mắt lên nhìn Dung Thư, gằn từng chữ: “A tỷ, từ trước là ta không hiểu chuyện.”
Người hiểu chuyện thì sẽ là người hết lần này qua lần khác học được từ những điều khắc cốt ghi tâm.
Trước đây khi còn ở khuê phòng, Dung Ô luôn kiêu ngạo trước mặt Dung Thư, giống một con khổng tước vĩnh viễn hừng hực ý chí chiến đấu.
Vị Nhị muội muội này của nàng vì Bùi di nương mà liều mạng đi tạo dựng danh tiếng của chính mình, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều phải nổi bật, hận không thể khiến cho tất cả người ở Thượng Kinh đều biết được, nữ nhi của Bùi Vận không hề kém các quý nữ danh giá một chút nào.
Gả vào Tưởng gia là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời nàng ta.
Nàng ta cho rằng Tưởng gia sẽ là chỗ dựa của nàng sau này.
Chỉ là nàng ta không hiểu, trên thế gian này có rất nhiều thứ để dựa vào, giống như lâu đài cát được xây dựng ở bờ biển kia, một cơn sóng to ập đến đã có thể khiến cái đáy cũng không giữ lại được.
Gả vào Tưởng gia không đến ba năm, vẻ kiêu ngạo trên người nàng ta đã không còn thấy nữa, giống một con khổng tước bị người ta bẻ cánh gẫy xương.
“Một tên nam tử đã gần đến hôn kỳ còn cùng cô nương bên cạnh ra sông du ngoạn ngắm hoa đăng, ngươi cảm thấy sau khi thành thân hắn sẽ tôn trọng ngươi sao?” Dung Thư nhàn nhạt nói: “Tưởng gia và Tưởng Thịnh Lâm không phải là chỗ ngươi có thể dựa vào, cũng không phải chỗ Thừa An Hầu Phủ dựa vào, bọn họ không đáng tin cậy.”
Sự sụp đổ của Dung gia đời trước đã sớm khiến Dung Thư nhìn rõ được bộ mặt thật của người Tưởng gia. Tuy nàng không thích người của Thu Vận Đường nhưng nàng lại càng ghét Tưởng gia làm ra vẻ đạo mạo của gia đình trâm anh thế gia như vậy.
“Ngươi thì biết cái gì?” Dung Ô thẹn quá hóa giận, mặt đỏ lên nói: “Tưởng gia không phải, chẳng lẽ là Cố Trường Tấn sao? Ngươi cho rằng ta không biết, lúc trước tổ mẫu và phụ thân căn bản là không đồng ý gả ngươi cho hắn, là chính bản thân ngươi cứ nhất định đòi gả, khiến tổ mẫu tức giận cấm túc ngươi một tháng!”
Dung Thư vẫn không bị nàng ta chọc giận, chỉ bình tĩnh nói: “Ta gả cho chàng là bởi vì lòng ta thích chàng. Dù chàng chỉ làm một viên quan nhỏ thì sao chứ, ta thích thì ta gả. Nếu ta không thích chàng, cho dù một ngày nào đó chàng nắm quyền, ta cũng sẽ không chút do dự mà hòa ly với chàng. Hơn nữa, ta sẽ không nên luyến tiếc kẻ không đáng lưu luyến.”
“Ngươi luôn miệng nói trong lòng Tưởng Thịnh Lâm có ngươi, nói là vì Thừa An Hầu Phủ. Thừa nhận đi, Dung Ô, ngươi chỉ là luyến tiếc vinh quang mà hôn sự này mang lại thôi. Ngươi có gả cho Tưởng Thịnh Lâm hay không ta mặc kệ, chỉ là nếu ngươi dám bất kính với nương của ta, ngươi xem ta có dám đến Tưởng gia tìm bà bà tương lai của ngươi đòi của hồi môn không.”
Nói chuyện không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều.
Dung Thư cũng không muốn nói thêm nữa, nhặt quạt tròn trên mặt bàn, đã dẫn Doanh Nguyệt đi ra ngoài bên ngoài tính tiền.
“Hôm nay, ta mời ngươi đến xem màn kịch này, nếu ngươi còn muốn tiếp tục xem thì hãy ở lại, bạc ta để lại cho ngươi. Nếu không muốn, giờ ta lập tức đưa ngươi về Hầu Phủ.”
Dứt lời, nàng cất bước ra khỏi sương phòng.
Cầu thang gỗ xuống lầu phải đi qua khá nhiều sương phòng, Dung Thư đi ngang qua sương phòng thứ tư, cũng không biết rằng cuộc đối thoại của nàng và Dung Ô đều đã bị Cố Trường Tấn nghe hết.
Cố Trường Tấn đã tới đây được một lúc, chén trà trong tay chàng chưa uống một ngụm nào mà giờ cũng đã nguội rồi.
Chiếc xe ngựa của Dung Thư đã rời khỏi Lâm Giang Lâu, vị Nhị cô nương của Dung gia kia cũng theo nàng rời đi.
Vốn còn sợ nàng bị người ta bắt nạt, giờ xem ra quả thật chàng đã buồn lo vô cớ, miệng lưỡi của tiểu cô nương này thật sắc bén, đâm vào tim người khác mà không thấy máu.
Cố Trường Tấn buông chén trà xuống, chậm rãi rời khỏi Lâm Giang Lâu.
Nhìn từ phía xa giống như đốm lửa chìm dưới sông, lại mơ hồ như pháo hoa nổ trong nước khiến người ta có một cảm xúc rất đặc biệt.
Khung cảnh tráng lệ như vậy là cảnh đẹp lộng lẫy nhất từ Lâm Giang Lâu.
Do vậy, Lâm Giang Lâu vừa vào đêm đã cực kỳ náo nhiệt, nhiều người hôm qua đã bỏ lỡ cảnh thả đèn trên sông, hôm này đã đổ xô tới xem náo nhiệt và mở rộng tầm mắt.
Trong đại sảnh, âm thanh ồn ào khiến lòng người càng thêm khó chịu.
Dung Thư và Dung Ô sóng vai đứng ở bên cửa sổ, vẻ mặt Dung Ô rất thiếu kiên nhẫn, Dung Thư lại như một lão thần yên lặng ngắm những ngọn đèn hoa đăng trôi trên sông.
“Ngươi gấp cái gì? Hôm nay Tưởng Thịnh Lâm không tới thì ngày mai cũng sẽ tới. Hội thả đèn này chỉ mở ba ngày, ngày mai đã là ngày cuối cùng. Tưởng ca ca kia của ngươi có thể bỏ lỡ được một cảnh đẹp như vậy sao?”
Dung Ô cắn môi trừng mắt nhìn Dung Thư, nàng ta rất muốn hung hăng phản bác lại lời nói của Dung Thư nhưng thấy Dung Thư ung dung như vậy giống như đã tính trước mọi chuyện, trong lòng nàng ta nhất thời có chút kinh ngạc và có gì đó không chắc chắn lắm.
Nàng ta thầm nghĩ chẳng lẽ Dung Thư thật sự là có chứng cứ gì?
Đang nghĩ ngợi, lại chợt nghe Dung Thư “hừ” một tiếng, nói: “Con thuyền hoa kia đã xảy ra chuyện gì thế?”
Dung Ô nhìn theo ánh mắt nàng, lập tức thấy một chỗ ở đuôi thuyền hoa bờ bên kia không biết như thế nào lại bốc lên vài sợi khói trắng, người bên trong có lẽ là bị dọa, vội vã chạy xuống từ trên thuyền hoa, về phía đầu Lâm Giang Lâu này.
Nam tử ở giữa mặc áo gấm, đầu đội ngọc quan, khí chất ôn nhu ngọc thụ lâm phong, không phải Tưởng Thịnh Lâm thì còn là ai đây?
Dù có cách xa nhưng Dung Ô cũng vẫn nhận ra Tưởng Thịnh Lâm.
Ánh mắt lại nhìn đến người đi bên cạnh người hắn, hốc mắt nàng ta tức thì đỏ lên.
Cô nương kia tuy đội nón có màn che nhưng dáng người thướt tha, uyển chuyển, vừa nhìn đã biết là một nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo. Lúc này có lẽ là có chút hoảng sợ, cả người như chú chim nhỏ đang run bần bật rồi dựa trong lồng ngực Tưởng Thịnh Lâm.
Tưởng Thịnh Lâm thỉnh thoảng nghiêng đầu dịu dàng nói hai câu, lông mày và đôi mắt đều là ý che chở yêu thương.
Dung Ô nhìn dáng vẻ Tưởng Thịnh Lâm che chở cho nữ tử kia, giờ nàng ta đã biết những điều Dung Thư nói chính là sự thật!
Tưởng Thịnh Lâm thật sự có tình cảm với biểu muội kia!
Một ngọn lửa giận từ ngực xông thẳng lên đầu nhưng sau cơn phẫn nộ đó là tủi thân và bi thương đầy trời. Dung Ô nhanh chóng cắn chặt môi mới đè nén được cảm xúc chua xót ở chóp mũi.
Nhưng cuối cùng nàng ta vẫn không nuốt trôi cục tức này, xoay người muốn đi xuống lầu.
Tuy nhiên, cả người nàng ta đã đi đến cửa, chuẩn bị đẩy cánh cửa kia ra thì đột nhiên lại dừng chân.
Dung Thư thấy nàng ta không có động tác gì, nghĩ chút rồi nói: “Dung Ô, ngươi hãy nghĩ cho kỹ, nếu lúc này ngươi xuống đi cãi nhau với Tưởng Thịnh Lâm thì chỉ có hai kết cục. Một là hủy bỏ hôn sự này, hai là không bỏ hôn sự nhưng sau khi ngươi gả vào Tưởng gia, từ nay về sau ngươi sẽ không được Tưởng gia chào đón nữa.”
Thuyền hoa bốc lửa, Tưởng Thịnh Lâm vì bảo vệ cho biểu muội, hành động tuy có chút thân mật, không hợp lễ nghĩa nhưng vẫn miễn cưỡng cho qua được.
Nếu Dung Ô đi xuống làm ầm lên, không khác nào dẫm nát mặt mũi của Tưởng Thịnh Lâm dưới chân.
Như vậy về sau, sao người của Tưởng gia có thể chào đón Dung Ô chứ?
Theo nàng biết, mẫu thân của Tưởng Thịnh Lâm thật ra không thích Dung Ô lắm.
Dung Thư nói xong lời này cũng không cần phải nhiều lời nữa, để Dung Ô tự quyết định.
Dưới chân Dung Ô như mọc rễ cây vậy, lời nói của Dung Thư không phải nàng ta không hiểu, đúng là bởi vì hiểu rõ nên nàng ta mới không đi xuống làm loạn.
Vì sao tổ mẫu lại coi trọng nàng ta như vậy, vì sao Thu Vận Đường có được mặt mũi ở Hầu Phủ, phần lớn nguyên nhân là bởi vì cuộc hôn ước này của Thừa An Hầu Phủ và Tưởng gia.
Tổ mẫu đã nhiều lần nhắc, sau này đường huynh và vài vị đệ đệ đều phải tham gia khoa cử, nếu có thể kết thân với một gia đình quyền quý như Tưởng gia thì đối với huynh trưởng và đệ đệ đều rất có lợi.
Chỉ cần hai người họ có thể ghi danh bảng vàng, Thượng Kinh này sẽ không còn ai dám cười nhạo Thừa An Hầu Phủ không có gốc rễ nữa.
Từ trước đến nay Dung Ô vẫn nhớ kỹ bản thân là tiểu thư của Thừa An Hầu Phủ, nàng ta muốn tạo một căn cơ vững chắc cho Hầu Phủ.
Thiếu nữ không nói một lời nào mà chỉ siết chặt quạt tròn trên tay, dần dần dập tắt lửa giận trong lòng kia, hốc mắt lại càng thêm đỏ hồng.
Dung Thư nhìn bóng dáng đang đứng thẳng tắp của nàng ta, nói: “Ngươi muốn lựa chọn như nào là chuyện của ngươi, ta mặc kệ. Nhưng chỉ cần ngươi có chủ ý muốn hắt nước bẩn lên người nương của ta thì ngươi nên thu hồi lại cho ta! Ngươi nói nương ta đã đoạt đi vị trí chính thê của Bùi di nương, ngươi nói phụ thân yêu thích Bùi di nương, cho nên nương của ta nên nhường lại vị trí kia. Hiện giờ ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có dám nhường vị trí của mình cho người trong lòng của Tưởng ca ca không?”
“Hơn nữa trước khi nương ta gả vào Thừa An Hầu Phủ, thậm chí còn không biết sự tồn tại của Bùi di nương. Ngươi còn tốt hơn bà ấy, ngươi còn biết trước, vậy ngươi tính làm như thế nào? Những năm gần đây, nương ta chưa bao giờ đi đến Thu Vận Đường quấy rầy phụ thân và Bùi di nương. Ngươi hãy để tay lên ngực tự hỏi đi, đợi ngươi gả vào Tưởng gia rồi, ngươi có thể đưa Tưởng Thịnh Lâm đến bên biểu muội của hắn và từ đây về sau sẽ không đi quấy rầy họ không?”
Sắc mặt Dung Thư dần dần lạnh xuống.
“Ngươi cũng đừng tưởng quỳ gối kính trà cho nương của ta là thấy vô cùng ấm ức. Lời ta nói chỉ có vậy, nếu ngươi không muốn xuất giá từ Thanh Hành Viện thì có thể mang trả ta số hồi môn mà nương ta đã chuẩn bị cho ngươi. Nếu ngươi không trả, ta sẽ tự mình tới Tưởng gia đòi lại! Chiếm được tiện nghi lại còn muốn làm ra vẻ thông minh, lý nào lại như vậy!”
Dung Ô hít một hơi thật sâu, cố nén nước mắt trong hốc mắt để không rơi xuống, nàng ta ngẩng đầu lên nói: “Vì sao lại không gả? Ta càng muốn đường đường chính chính mà gả vào Tưởng gia, trong lòng Tưởng ca ca có ta, ta sẽ không tin hắn vì một biểu muội mà bỏ rơi ta.”
Dung Thư đã sớm đoán được lựa chọn của Dung Ô.
Cũng không ngoài ý muốn, kiếp trước Hầu Phủ gặp nạn, Dung Ô bị vị Đại phu nhân của Tưởng gia cấm túc. Sau khi Bùi di nương từ ngục Đại Lý Tự ra, chuyện đầu tiên đó là đi đến Tưởng gia thăm Dung Ô.
Chỉ là lúc ấy vị đại phu nhân kia nhốt Bùi di nương ngoài cửa, ra lệnh không cho bà ấy vào cửa.
Khi đó Dung Ô mới vừa mang thai hài tử thứ hai, vì tức giận mà không giữ được hài tử.
Lúc trước, Tưởng gia thấy Bùi gia xảy ra chuyện, đã lựa chọn khoanh tay đứng nhìn. Thừa An Hầu Phủ gặp nạn, tất nhiên càng không vươn tay viện trợ.
Sau này Bùi di nương lại tới cầu xin Dung Thư.
Khi đó Cố Trường Tấn đã là Tả Thiêm Đô ngự sử của Đô Sát Viện, được Hoàng thượng coi trọng vô cùng. Người của Tưởng gia nể mặt Cố Trường Tấn cho nên ít nhiều cũng tỏ ra chút khách sáo với Dung Thư.
Chỉ là khi Dung Thư đi đến Tưởng gia đòi người, Dung Ô lại không muốn đi cùng nàng.
“Ta không thể đi, ta đi rồi, Nhân Tỷ Nhi phải làm sao bây giờ? Ta không thể đưa Nhân Tỷ Nhi cho tiện nhân kia nuôi nấng.” Dung Ô lắc đầu, vẻ mặt trắng bệch nói: “Hơn nữa, chỉ cần ta còn là thê tử của Tưởng Thịnh Lâm, người khác sẽ có chút cố kỵ, có lẽ cuộc sống của phụ thân và mẫu thân sẽ tốt hơn một chút.”
Nói đến đây, giọng nói nàng ta chợt dừng lại, nâng mắt lên nhìn Dung Thư, gằn từng chữ: “A tỷ, từ trước là ta không hiểu chuyện.”
Người hiểu chuyện thì sẽ là người hết lần này qua lần khác học được từ những điều khắc cốt ghi tâm.
Trước đây khi còn ở khuê phòng, Dung Ô luôn kiêu ngạo trước mặt Dung Thư, giống một con khổng tước vĩnh viễn hừng hực ý chí chiến đấu.
Vị Nhị muội muội này của nàng vì Bùi di nương mà liều mạng đi tạo dựng danh tiếng của chính mình, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều phải nổi bật, hận không thể khiến cho tất cả người ở Thượng Kinh đều biết được, nữ nhi của Bùi Vận không hề kém các quý nữ danh giá một chút nào.
Gả vào Tưởng gia là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời nàng ta.
Nàng ta cho rằng Tưởng gia sẽ là chỗ dựa của nàng sau này.
Chỉ là nàng ta không hiểu, trên thế gian này có rất nhiều thứ để dựa vào, giống như lâu đài cát được xây dựng ở bờ biển kia, một cơn sóng to ập đến đã có thể khiến cái đáy cũng không giữ lại được.
Gả vào Tưởng gia không đến ba năm, vẻ kiêu ngạo trên người nàng ta đã không còn thấy nữa, giống một con khổng tước bị người ta bẻ cánh gẫy xương.
“Một tên nam tử đã gần đến hôn kỳ còn cùng cô nương bên cạnh ra sông du ngoạn ngắm hoa đăng, ngươi cảm thấy sau khi thành thân hắn sẽ tôn trọng ngươi sao?” Dung Thư nhàn nhạt nói: “Tưởng gia và Tưởng Thịnh Lâm không phải là chỗ ngươi có thể dựa vào, cũng không phải chỗ Thừa An Hầu Phủ dựa vào, bọn họ không đáng tin cậy.”
Sự sụp đổ của Dung gia đời trước đã sớm khiến Dung Thư nhìn rõ được bộ mặt thật của người Tưởng gia. Tuy nàng không thích người của Thu Vận Đường nhưng nàng lại càng ghét Tưởng gia làm ra vẻ đạo mạo của gia đình trâm anh thế gia như vậy.
“Ngươi thì biết cái gì?” Dung Ô thẹn quá hóa giận, mặt đỏ lên nói: “Tưởng gia không phải, chẳng lẽ là Cố Trường Tấn sao? Ngươi cho rằng ta không biết, lúc trước tổ mẫu và phụ thân căn bản là không đồng ý gả ngươi cho hắn, là chính bản thân ngươi cứ nhất định đòi gả, khiến tổ mẫu tức giận cấm túc ngươi một tháng!”
Dung Thư vẫn không bị nàng ta chọc giận, chỉ bình tĩnh nói: “Ta gả cho chàng là bởi vì lòng ta thích chàng. Dù chàng chỉ làm một viên quan nhỏ thì sao chứ, ta thích thì ta gả. Nếu ta không thích chàng, cho dù một ngày nào đó chàng nắm quyền, ta cũng sẽ không chút do dự mà hòa ly với chàng. Hơn nữa, ta sẽ không nên luyến tiếc kẻ không đáng lưu luyến.”
“Ngươi luôn miệng nói trong lòng Tưởng Thịnh Lâm có ngươi, nói là vì Thừa An Hầu Phủ. Thừa nhận đi, Dung Ô, ngươi chỉ là luyến tiếc vinh quang mà hôn sự này mang lại thôi. Ngươi có gả cho Tưởng Thịnh Lâm hay không ta mặc kệ, chỉ là nếu ngươi dám bất kính với nương của ta, ngươi xem ta có dám đến Tưởng gia tìm bà bà tương lai của ngươi đòi của hồi môn không.”
Nói chuyện không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều.
Dung Thư cũng không muốn nói thêm nữa, nhặt quạt tròn trên mặt bàn, đã dẫn Doanh Nguyệt đi ra ngoài bên ngoài tính tiền.
“Hôm nay, ta mời ngươi đến xem màn kịch này, nếu ngươi còn muốn tiếp tục xem thì hãy ở lại, bạc ta để lại cho ngươi. Nếu không muốn, giờ ta lập tức đưa ngươi về Hầu Phủ.”
Dứt lời, nàng cất bước ra khỏi sương phòng.
Cầu thang gỗ xuống lầu phải đi qua khá nhiều sương phòng, Dung Thư đi ngang qua sương phòng thứ tư, cũng không biết rằng cuộc đối thoại của nàng và Dung Ô đều đã bị Cố Trường Tấn nghe hết.
Cố Trường Tấn đã tới đây được một lúc, chén trà trong tay chàng chưa uống một ngụm nào mà giờ cũng đã nguội rồi.
Chiếc xe ngựa của Dung Thư đã rời khỏi Lâm Giang Lâu, vị Nhị cô nương của Dung gia kia cũng theo nàng rời đi.
Vốn còn sợ nàng bị người ta bắt nạt, giờ xem ra quả thật chàng đã buồn lo vô cớ, miệng lưỡi của tiểu cô nương này thật sắc bén, đâm vào tim người khác mà không thấy máu.
Cố Trường Tấn buông chén trà xuống, chậm rãi rời khỏi Lâm Giang Lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.