Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta
Chương 49:
Bát Nguyệt Vu Hạ
16/05/2024
Thường Cát và Hoành Bình đều đang đợi ở thư phòng.
Hai người bọn họ biết chuyện hôm qua Cố Trường Tấn đến Thuận Thiên phủ nhưng lại không biết vì sao chủ tử lại đi tìm Chu phủ doãn đó, cho đến khi hai người nhìn thấy quan ấn của thư hòa ly.
Thường Cát và Hoành Bình rất rõ, chủ tử có thể đưa thiếu phu nhân đến biệt viện Thu Sơn, chứng tỏ là chàng tín nhiệm thiếu phu nhân. Nhiều năm như vậy, trừ ba người bọn họ ra, thì không có ai khác có thể khiến chủ tử tín nhiệm.
Ngay cả phu nhân của Lục Mạc Đường chủ tử cũng đề phòng.
Thường Cát nghĩ rất nhiều, cậu ta còn cho rằng chủ tử ít nhiều cũng đã động tâm với Thiếu phu nhân.
Không, với sự hiểu biết của cậu ta đối với chủ tử, thì chủ tử nhất định là đã động tâm.
Nếu không thì, làm sao có thể giải thích chuyện hôm đó chủ tử vội vàng chạy đến Lâm Giang Lâu?
Chủ tử từ trước đến giờ không phải là người thích xen vào chuyện người khác.
Thường Cát lòng đầy nghi ngờ, lại không tiện mở miệng hỏi. Hơn nữa, so với việc vì sao chủ tử muốn hòa ly, thì cậu ta lo lắng phản ứng của Lục Mạc Đường bên kia hơn.
Lúc đầu lấy thiếu phu nhân, là mệnh lệnh của vị đó.
Nhất là vị này không thể dễ dàng chịu đựng được việc chủ tử cãi lại mệnh lệnh của bà ấy, hiện tại chủ tử lại tùy tiện chủ trương hòa ly với thiếu phu nhân, với tính tình của bà ấy, không biết sẽ phát tiết đến mức nào.
Thường Cát lo lắng nói: “Chủ tử, phu nhân bên kia...”
Cố Trường Tấn bình tĩnh cắt lời cậu ta: “Không sao, ta tự mình ứng phó. Hoành Bình —”
Chàng tiện thể ngẩng lên nhìn sang bên Hoành Bình: “Việc ta bảo ngươi điều tra lúc trước đã có manh mối chưa?”
Hoành Bình gật đầu nói: “Lúc trước Thích hoàng hậu quả thực đã nhìn trúng tam cô nương của phủ Anh Quốc Công làm phi tử của nhị hoàng tử, chỉ là sau đó lại bị Hình quý phi nhanh chân đến trước, sớm định trước Tống tam cô nương rồi.”
Hoàng Tử Đại Dận theo phong tục là đủ mười lăm tuổi mới có thể đính hôn, đại hoàng tử lớn hơn nhị hoàng tử hai tuổi, vì vậy trong chuyện hôn nhân có thể tự chủ động đoạt cơ hội, giành ấn định Tống Ánh Chân trước.
Bỏ lỡ Tống Ánh Chân, Thích hoàng hậu dường như bỏ tâm tình tìm kiếm hoàng phi cho nhị hoàng tử, hiện tại nhị hoàng tử đã mười tám tuổi, vẫn chưa định chuyện hôn nhân, cũng không biết là Thích hoàng hậu không đồng ý hay là bên Thích gia tự có tính toán khác.
Cha của Thích hoàng hậu từng là Đại đô đốc của triều Kiến Đức, tay nắm năm mươi vạn tinh binh Đại Dận.
Người xưa có câu ngọa tháp chi trắc, khởi dung hãn thụy (1), tướng mạnh như vậy, Kiến Đức Đế làm sao có thể yên tâm? Nhìn ra vẻ sợ hãi của hoàng đế, Thích Chướng bệnh nặng sắp chết đã xin từ chức Đại đô đốc.
Thích Đại đô đốc biết điều như vậy, Kiến Đức Đế tất nhiên là long tâm đại duyệt (2). Vì thể hiện hoàng ân, không những hậu táng Thích Chướng, mà còn ban thánh chỉ chỉ hôn, gả Thích Chân cho thất hoàng tử Tiêu Diễn không có hy vọng lên ngôi.
Thích gia yên hơi lặng tiếng kể từ đó, mãi đến sau này Gia Hữu Đế khởi sự (3), Thích Hành hợp lực với cấp dưới cũ của phụ thân, tập hợp những quan lại có công bên cạnh hoàng đế , lúc này mới chấn chỉnh cửa nhà Thích gia.
So với phụ thân, Đại đô đốc Thích Hành có thể xem là giỏi hơn thầy của mình.
Khi Gia Hữu Đế đăng cơ, hơn nửa binh quyền của Đại Dận ở trong tay người của Thích gia.
Quân nhược thần cường, mọi người đều cho rằng vị hoàng đế này cơ thể suy nhược nhiều bệnh sẽ dễ trở thành một con rối.
Chưa từng nghĩ, Hữu Gia Đế bỏ ra mười mấy năm, để loại bỏ binh quyền của Thích gia, phế tống đốc và Kiến Ngũ Quân đô đốc phủ, đem binh quyền phân ra thành cầm binh quyền và điều binh quyền. Cầm binh quyền thuộc về Ngũ Quân đô đốc phủ, điều binh quyền lại rơi vào tay Bộ Binh.
Đồng thời cũng nâng đỡ nhóm văn thần lấy Hình Thế Tông làm thủ lĩnh, trọng dụng hoạn quan, xây dựng võ tướng, văn thần và hoạn quan ba trụ cột lại cân bằng cục diện kiềm chế lẫn nhau.
Hoàng vị của Hữu Gia Đế vững chắc từ đây.
Binh lực trong tay Thích Hành chia ra làm năm, từ đại đô đốc đến tả đô đốc của trung quân đô đốc phủ.
Chỉ Ngũ quân đô đốc phủ mới có ba quân đều là quân lính cũ của Thích gia từ trước, Thích gia dù sao cũng là tổ tông của nhị hoàng tử, cấp dưới cũ này coi Thích gia như là người lãnh đạo.
Tả đô đốc Anh Quốc Công là người duy nhất được ngoại lệ của Hậu quân đô đốc phủ.
Tống Ánh Chân nếu gả cho nhị hoàng tử thì toàn bộ Ngũ quân đô đốc phủ sẽ liên minh, nghe hiệu lệnh của Thích gia, địa vị của Thích gia không khác gì đại đô đốc phủ trước đây; Tống Ánh Chân nếu gả cho đại hoàng tử, vậy là liên hôn văn võ, thế thì liên minh Ngũ quân đô đốc phủ sẽ tan rã từ bên trong.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hình gia và Thích gia đều muốn mượn sức của phủ Anh Quốc Công.
Cố Trường Tấn cụp mắt xuống, nói: “Ta đi Lục Mạc Đường một chuyến.”
Về chuyện hòa ly với Dung Thư, chàng cần phải chủ động đi giải thích với Từ Phức.
Đến Lục Mạc Đường rồi, Từ Phức nghe tin Cố Trường Tấn hòa ly, một tiếng “loảng xoảng” vang lên, chén trà trong tay bị ném xuống đất.
“Ai cho con tự tiện hòa ly? Con có biết con đã phá hỏng kế hoạch của ta rồi không?”
“Kế hoạch? Kế hoạch gì?” Cố Trường Tấn nhíu mày nói: “Những việc làm này chất nhi đã suy nghĩ cặn kẽ. Tưởng gia một lòng muốn ngồi lên chiếc thuyền lớn của Đại hoàng tử, cho rằng giao hảo với phủ Anh Quốc Công sẽ có thể trở thành bè phái của đại hoàng tử. Chỉ phủ Anh Quốc Công mới có quan hệ thông gia với đại hoàng tử, tâm tư Anh Quốc Công ở đâu cũng không biết. Nếu Anh Quốc Công không phải người của đại hoàng tử, vậy Tưởng gia nguy rồi. Trước mắt thứ muội Dung thị đã gả vào Tưởng gia, nếu chất nhi không hòa li với nàng, chẳng phải là muốn nhúng tay vào dòng nước đục này sao? Chất nhi là quan lại chính trực ngay thẳng, tất nhiên không thể liên quan đến tranh chấp đảng phái.”
Từ Phức nhìn chàng chằm chằm.
Chàng nói không sai.
Anh Quốc Công Tống Bội quả thực là người luôn giữ được bình tĩnh, Tống Ánh Chân gả cho đại hoàng tử, không có nghĩa là phủ Anh Quốc Công chính là một giuộc với đại hoàng tử.
Tưởng gia muốn nhúng tay vào trong đó, chưa nói đến tòng long chi công, nói không chừng đại họa còn sắp ập đến.
Suy đoán của Cố Trường Tấn không phải là vô lý, chỉ là sao chàng dám chủ trương trong việc hòa ly này? Còn dám che giấu không cho Lục Mạc Đường hay biết gì, ngay cả một chút gió cũng không lọt ra ngoài.
Đây mới là chuyện Từ Phức không thể tha thứ.
“Con nhắc tới chuyện hòa ly với Dung Thư từ khi nào? Rồi khi nào mới cùng nàng đến Thuận Thiên phủ giải quyết cho xong giấy tờ.” Từ Phức hỏi.
“Đêm đó là đêm giao thừa, khi nàng đến thư phòng, chất nhi đã đề cập chuyện đó với nàng.” Cố Trường Tấn chậm rãi thở dài, trầm giọng nói: “Cô mẫu, người biết không, con không thích nàng ấy, không muốn nàng ấy thân cận với con, càng không có cách nào để ngủ cùng giường với nàng ấy, ở chung trong một phòng. Con, đã nhẫn nhịn chịu đựng đến cực hạn rồi.”
Vẻ mặt của nam tử quả thực là không thể kiên nhẫn được nữa.
Từ Phức nhìn chằm chằm mặt chàng.
Đã từ rất lâu rồi bà ấy mới thấy chàng lộ ra vẻ mặt như thế, ánh mắt đó dường như sắp bùng nổ thành một cơn thịnh nộ khủng khiếp trong khoảnh khắc tiếp theo.
Lúc bà ấy nhặt chàng về, chàng đã sáu tuổi rồi, vì trận hỏa hoạn lúc trước, mà chàng luôn kháng cự với bà ấy.
Từ Phức tốn rất nhiều công sức để chàng tiếp nhận bà, đồng thời cũng dốc hết sức vun đắp cho chàng.
Nhưng dù vậy, chàng vẫn hai lần bộc phát lửa giận.
Một lần là khi chàng giết con ngao khuyển kia, một lần là khi người hầu thân cận từ nhỏ đến lớn của chàng đâm một nhát sau lưng chàng.
Từ ngày nhặt chàng, bà ấy phát hiện ra đứa trẻ lương thiện này, đối với kẻ yếu luôn có một loại cảm thông vô ích.
Sau này nếu chàng muốn ngồi lên vị trí kia, nhân từ nương tay sớm muộn gì cũng sẽ hại chàng.
Là Đế giả, không thể quá lương thiện, cũng không thể quá tín nhiệm người khác.
Lúc đầu phụ thân chàng nếu không phải dễ tin người khác, làm sao có thể trúng độc mà chết?
Bà ấy từng thề, nhất định sẽ nuôi dưỡng Nghiên Nhi thành hoàng đế có tư cách nhất, thay phụ thân chàng đoạt lại vị trí đó.
Bà ấy cho rằng mấy năm nay, tính tình của chàng đã trầm lặng đi, không hề gay gắt như trước, cũng sẽ không làm xấu đi cảm xúc của mình.
Chưa từng suy nghĩ, Dung Thư có thể khiến chàng sinh ra ác cảm lớn như vậy.
Nhưng mà chút ác cảm này của chàng đối với Dung Thư, lại khiến trong lòng Từ Phức sinh ra một cảm giác sảng khoái kì dị thậm chí vặn vẹo.
Chút sảng khoái này từng chút từng chút bị áp chế bởi ngọn lửa oán giận lúc đầu.
An ma ma nói đúng, Nghiên Nhi tuy là nhi tử của người nọ, nhưng lúc này đây chàng lại chẳng giống người đó tí nào.
Bỏ đi, bà ấy không thể lại khơi dậy mâu thuẫn với chàng.
Nếu không, tình cảm vất vả mới tích góp được lại bị mài mòn.
Tóm lại Dung Thư rời khỏi Cố gia, cũng không thoát được lòng bàn tay của bà ấy.
Từ Phức dần dần thu lại vẻ mặt oán giận, thở dài nói: “Ta đã sắp xếp Dung Thư gả cho con rồi, tất nhiên sẽ suy xét đến chuyện đó. Con căn bản không cần lo lắng Dung gia hoặc Tưởng gia sẽ liên lụy con. Nhưng nếu con không thích Dung Thư, thì cô mẫu cũng sẽ không miễn cưỡng con. Chỉ là, Nghiên Nhi--”
Từ Phức dừng lại một chút, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn Cố Trường Tấn, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, nói: “Không có lần sau. Nếu có lần sau, cô mẫu không thể tha cho con.”
…
Tất nhiên Dung Thư không biết cuộc nói chuyện đó ở Lục Mạc Đường.
Cố Trường Tấn vừa rời đi, nàng lập tức gọi mấy người Trương ma ma vào phòng, nói với bọn họ: “Sáng sớm ngày mai chúng ta quay về Minh Lộc viện.”
Trương ma ma trừng to mắt: “Cô nương vừa mới trở về hẻm Ngô Đồng, tại sao lại muốn đi rồi?”
Không những Trương ma ma, Doanh Nguyện, Doanh Tước cũng có vẻ mặt không tán thánh: “Ngày mai cô nương trở về Minh Lộc viện, không chừng phu nhân ngay cả cửa cũng không mở cho cô nương.”
Bức văn thư hòa ly trong lòng ngực Dung Thư vẫn còn nóng, tay hướng trong lòng ngực muốn lấy thư hòa ly ra cho mấy người Trương ma ma xem.
Chỉ là khi chuyện này được nói ra, tối nay sợ là nàng sẽ không ngủ được, nàng vẫn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức tiết kiệm tinh lực để đi dỗ dành a nương.
Nghĩ thế nàng bèn rút tay về, cười cười nói: “Tóm lại ngày mai đến Minh Lộc viện rồi các ngươi sẽ hiểu được vì sao.”
Ban đêm đèn tắt, thế nhưng Dung Thư lại không ngủ được, lăn qua lộn lại giống như bánh nướng áp chảo.
Nàng dứt khoát ngồi dậy thắp đèn, vén màn lên, ngồi trên giường rồi cẩn thận nhìn kỹ căn phòng này.
Nàng đã ở trong căn phòng này hơn ba năm rồi, mỗi vật dùng bày trí ở đây đều là nàng tự mình chọn lựa, nàng từng cho rằng đây là nhà của nàng.
Nơi này ban đầu đã từng có rất nhiều hồi ức, nhưng giờ đây những hồi ức đó đã dần bị phủi bụi, dần dần phai mờ đi, cũng dần trở nên không quan trọng nữa.
Trong lòng vô lo chính là loại cảm giác này.
Dung Thư cười cười, đang muốn cúi người đi thổi tắt đèn đuốc, chợt nghe thấy tiếng “cót két” nhẹ nhàng vang lên.
Có người ở bên ngoài.
Động tác tắt đèn dừng một chút, Dung Thư khoác thêm áo choàng, cầm theo đèn đi ra bên ngoài.
Một tiếng “cạch” cửa mở ra, cô nương đứng ở giữa sân hồn bay phách lạc đưa mắt nhìn sang đây.
Là Lâm Thanh Nguyệt.
Dung Thư không hiểu nửa đêm nàng ta lại chạy đến Tùng Tư viện làm gì?
Chẳng lẽ lại muốn giống như kiếp trước, nói nàng đoạt lấy đồ của người khác?
Nàng cầm đèn tiến đến, nói: “Lâm cô nương đến Tùng Tư viện vào lúc nửa đêm chắc là có lời muốn nói với ta?”
Lâm Thanh Nguyệt cắn môi nhìn Dung Thư, hốc mắt dần dần ửng đỏ.
“Người có biết—”
“Có biết ta đã đoạt bao nhiêu đồ vật của người khác rồi đúng không?” Dung Thư hơi nhíu mày: “Nói, ta đã đoạt đồ của ai? Nếu người nói là đồ của Cố đại nhân, yên tâm, ta đã trả lại rồi.”
Lâm Thanh Nguyệt bị lời nói của Dung Thư làm cho nghẹn ngào, môi mấp máy, giống như có rất nhiều lời bị đè nặng ở đầu lưỡi hận không thể thốt ra được.
Dung Thư kiên nhẫn chờ, cuối cùng cũng nhìn thấy Lâm Thanh Nguyệt mở miệng thở dốc chuẩn bị muốn nói gì đó, phía sau bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân hỗn độn.
Lâm Thanh Nguyệt bị tiếng bước chân này làm kinh ngạc, như mới tỉnh lại trong giấc mộng, vội ngậm miệng lại.
Trương ma ma và Doanh Nguyệt cầm đèn đi qua.
Hai người thấy cảnh tượng trong viện, đều có chút ngạc nhiên, Trương ma ma hoài nghi nói: “Cô nương, Lâm cô nương, hai người đây là?”
Ánh mắt Lâm Thanh Nguyệt dừng lại, cắn môi im lặng lúc lâu, rồi chợt quay người chạy khỏi Tùng Tư viện.
Trương ma ma tiến lên phủi tuyết rơi trên người Dung Thư xuống, nói: “Cô nương tại sao mặc ít như vậy mà ra ngoài? Cẩn thận bị cảm lạnh, mới vừa rồi Lâm cô nương kia tới tìm cô nương sao?”
Dung Thư khép áo choàng lại, lắc đầu nói: “Ta cũng không biết nàng ta tại vì sao lại xuất hiện ở đây.”
Lâm Thanh Nguyệt mới vừa rồi rõ ràng là có lời muốn nói, nhưng nàng ta muốn nói gì?
Kiếp trước Dung gia xảy ra chuyện, nàng ta chạy tới bỏ đá xuống giếng, sau này Trương ma ma hung hăng tiến lên tát nàng ta một bạt tai, nàng ta bụm mặt, nhìn chằm chằm nàng và Trương ma ma.
Dung Thư đến giờ vẫn nhớ như in ánh mắt lúc đó của nàng ta.
Mang một chút điên dại, lại mang một chút oán hận.
Trái tim Dung Thư đột nhiên nhảy dựng lên, trong đầu dường như có gì đó chợt lóe qua.
“Cô nương mau về phòng đi thôi.” Trương ma ma nhìn nàng vẫn không cử động đứng dưới trời tuyết, không nhịn được mà thúc giục: “Cô nương mà không vào thì sẽ lại phát bệnh đó.”
Dung Thư “ừm” một tiếng, nhìn Trương ma ma và Doanh Nguyệt, nói: “Các ngươi cũng về nghỉ ngơi đi.”
Trương ma ma phất tay bảo Doanh Nguyệt trở về Đông Thứ gian (4), còn mình lại đi theo Dung Thư vào phòng ngủ.
“Ta không yên tâm, ta vẫn nên ở lại đây hầu hạ cô nương.” Trương ma ma thở dài nói: “Mỗi lần trong lòng cô nương có chuyện, sẽ không ngủ được, lão nô cũng không hỏi cô nương, chỉ muốn hát cho cô nương nghe một khúc nhỏ, cô nương sẽ ngủ được thôi.”
Lúc Dung Thư không ngủ được, thích nhất là nghe Trương ma ma ngân nga khúc nhạc.
Nàng ở lại Dương Châu chín năm, trong chín năm đó người hầu hạ bên cạnh nàng là Trương ma ma.
Lúc mới đến Dương Châu, tiểu cô nương chưa được bốn tuổi, trong đêm luôn khóc gọi “A nương”. Trương ma ma dỗ dành rồi lại dỗ dành nhưng không có tác dụng, cuối cùng hết cách, đành phải tự mình lên giường, ôm tiểu nhi tử, một mặt là hát những ca khúc, một mặt vỗ lưng nàng.
Dung Thư cong lông mày, ôm gối mặt trăng trong tay, nói: “Ma ma lên giường ngủ cùng ta.”
Trương ma ma lên giường, nhẹ nhàng vỗ lưng Dung Thư, từ từ ngân nga ca khúc.
Dung Thư chơi một chút nghe bài hát liền chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tuyết bên ngoài đã ngừng rơi.
Cành cây Ngô Đồng ra mầm mới, kéo theo cảnh xuân còn sót lại, len lỏi vào mái hiên.
Cố Trường Tấn sáng sớm đã đến Hình Bộ, Hoành Bình và Thường Cát không đi cùng, ở lại hẻm Ngô Đồng từ biệt Dung Thư.
Đợi chiếc xe ngựa khảm bằng vàng ngọc biến mất khỏi đầu ngõ, Thường Cát đè nặng giọng thở dài, nói: “Thực ra thiếu phu nhân và chủ tử… thực sự rất xứng.”
Trên người chủ tử và thiếu phu nhân có điểm đặc biệt rất giống nhau.
Thường Cát rất khó nói điểm đặc biệt đó là gì.
Chỉ có thể nói đó là một loại phẩm chất rất hiếm mà không thể chịu đựng được khi nhìn thấy.
“Hoành Bình, ngươi có cảm thấy chủ tử đối xử với thiếu phu nhân không—”
“Đừng nói lung tung.” Hoành Bình lạnh lùng ngắt lời Thường Cát, ánh mắt hơi lạnh nhạt, nói: “Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, chủ tử không thích thiếu phu nhân, hòa ly cũng là chuyện tốt.”
Thường Cát nhướng mày, vỗ vỗ vào miệng mình, nói: “Cũng đúng, chủ tử sau khi thành thân, tính tình ngày càng trầm lặng hơn, hòa ly cũng tốt, tránh ta và ngươi cả ngày đều nơm nớp lo sợ.”
Dưới cây Ngô Đồng cách một bức tường, An ma ma và Lâm Thanh Nguyệt lẳng lặng ở đó, không biết đứng đã bao lâu rồi.
Lâm Thanh Nguyệt hốc mắt đỏ hoe, một bàn tay bị An ma ma giữ chặt.
“Ngày hôm qua ngươi lẻn vào Tùng Tư viện, còn tưởng rằng ta không biết sao!” An ma ma hung hăng nắm lấy cổ tay Lâm Thanh Nguyệt, nói: “Ngoan ngoãn quay về cho ta! Nếu không viết đủ mười lần cuốn Độc Kinh đó thì đừng hòng bước ra ngoài!”
“An ma ma, Lâm cô nương, tại sao các người lại ở đây?” Thường Cát vượt qua cửa lớn, cười mỉm nói: “Các người cũng đến tiễn thiếu phu nhân sao?”
Lâm Thanh Nguyệt nhìn Hoàng Bình phía sau cậu ta, lặng lẽ không lộ diện.
An ma ma khuôn mặt lạnh lùng nói: “Sau này ở đây không có thiếu phu nhân nữa.”
Nói rồi bà ta kéo Lâm Thanh Nguyệt rời đi.
Thường Cát nhìn bóng lưng hai người rời đi, từ từ nhíu mày lại.
Trong đêm Cố Trường Tấn từ Hình Bộ hạ giá trở về, Thường Cát báo cáo chuyện sáng sớm với chàng.
“Chủ tử , An ma ma mới nhìn thì là tới bắt Lâm cô nương trở về, Lâm cô nương cũng không biết vì sao mới sáng sớm đã chạy qua đây.” Thường Cát nói đến nơi này liền liếc nhìn Hoành Bình một cái, nói: “Này, Hoành Bình, ngươi nói xem, có phải gần đây ngươi đã làm gì đối với Lâm cô nương không? Ta thấy hốc mắt nàng ta hơi đỏ.”
Hoành Bình không vui nhíu lông mày, tiếc chữ như vàng nói: “Không.”
Cậu ta tránh Lâm Thanh Nguyệt cả ngày, nào có cơ hội gì mà trêu chọc nàng ta.
Lâm Thanh Nguyệt đã ở với An ma ma từ khi nàng ta còn nhỏ, lại nói tiếp, mấy người bọn họ và Lâm Thanh Nguyệt còn có cả Văn Khuê đều lớn lên cùng nhau.
Chỉ Thường Cát và Hoành Bình biết rõ, cho dù là Lâm Thanh Nguyệt hay Văn Khuê thì họ đều là người của Lục Mạc Đường, không phải người một nhà.
Cố Trường Tấn tháo mũ quan xuống, bưng chung trà lạnh uống một ngụm, lạnh nhạt nói: “Thiếu phu nhân-”
Chàng dừng lại một lúc, đổi cách xưng hô: “Dung cô nương khi nào đến Minh Lộc viện?”
Thường Cát nói: “Thiếu, Dung cô nương xuất phát vào giờ thìn khắc bốn, tới giờ thân mới đến Minh Lộc viện.”
Cố Trường Tấn nhíu mày: “Đường hôm nay không dễ đi?” Từ hẻm Ngô Đồng đến Minh Lộc viện đi xe ngựa ít nhất là hơn ba canh giờ, giờ thìn xuất phát, giờ mùi có thể đến, tại sao lại trễ đến giờ thân?
“Dung cô nương sau khi rời khỏi hẻm Ngô Đồng đã đến một nhà hàng điểm tâm nổi tiếng ở phố Trường An để xếp hàng mua bánh bao hấp. Sau khi ra khỏi cổng thành lại đi vòng qua ngoại ô phía Tây một lần, nghe nói là ở đó mua vài khu đất, sau đó mới từ ngoại ô phía Tây đi đến núi Minh Lộc du xuân.”
Thường Cát nói đến nửa chừng liền cảm thấy có gì đó không ổn.
Thiếu phu nhân sau khi hòa ly lại xếp hàng ăn bánh bao hấp ngon lành, lại đi xem mua đất mới, đặc biệt còn hứng thú đi du ngoạn mùa xuân.
Tại sao lại vui vẻ khi hòa ly?
Trời cao mặc chim sải cánh bay, biển rộng thì tùy cá hiên ngang bơi lội.
Trái lại chủ tử...
Thường Cát mạnh dạn nhìn Cố Trường Tấn, mặc dù vẫn giống với lúc trước, sắc mặt lạnh nhạt, nhưng Thường Cát có thể nhận thấy được sự rầu rĩ không vui của chủ tử.
Cố Trường Tấn không phải không chú ý đến ánh mắt của Thường Cát, chỉ là chàng lười phản ứng lại, cũng có thể nói, không có tâm trạng để phản ứng lại.
“Ra ngoài hết đi.”
Sau khi hai người đi, Cố Trường Tấn từ từ uống cạn chung trà lạnh, chậm rãi thay quan phục, ngồi xuống trước án thư, cầm bút chấm mực chậm rãi viết độc văn.
Cảnh đêm tối dần.
Mãi đến khi cổ tay truyền đến cảm giác đau nhức, không thể viết chữ được nữa, nam nhân mới hạ bút xuống, dựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt lại.
Tâm tĩnh lặng, tắc nghẽn, giống như có hàng vạn mũi kim đâm qua.
Chàng biết bản thân có gì đó không ổn, muốn để như bình thường, chàng sẽ không chút do dự mà giết chết hoàn toàn những cảm xúc yếu mềm này.
Nhưng chàng mặc kệ, mang theo cảm giác bất lực bị làm nhục, để cho những cơn đau tùy ý rậm rạp chạy ở khắp người.
Dường như phải dùng những cơn đau đớn này để chính mình sớm quên đi tình cảm này.
Cố Trường Tấn mở mắt ra, từ ngăn kéo gỗ một bên lấy ra một chiếc hộp đơn giản tinh xảo.
Đây là cái hộp gỗ hôm qua nàng đưa tới.
Chàng dùng đầu ngón tay vuốt ve chỗ nàng đã đụng vào, nỗi đau đớn nặng nề trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Rất lâu sau, khóe môi nam nhân dần dần cong lên mang ý giễu cợt.
Chàng thực sự thích nàng đến vậy sao?
Nhưng chàng có tư cách gì mà thích chứ? Đối với chàng mà nói, thích một người căn bản chính là việc vô cùng xa xỉ.
Nghĩ lại cha nương, nghĩ lại huynh muội, nghĩ lại A Truy.
Cố Duẫn Trực, chàng không có tư cách thích một người.
Cố Trường Tấn nhìn căn phòng trống không, cởi áo ngoài rồi lên giường.
Đêm qua chàng không ngủ được, vốn cho rằng hôm nay cũng sẽ mất ngủ, không ngờ chưa đến mười lăm phút, chàng đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng chưa ngủ được bao lâu đã bị một tiếng nói đánh thức.
“Lang quân.”
Cố Trường Tấn trợn mắt, phát hiện chàng vẫn ngồi trên chiếc ghế quan sau án thư.
“Lang quân, đẹp không?” Giọng nói đó lại vang lên lần nữa.
Cố Trường Tấn mở mắt nhìn lại, không ngờ bắt được đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười.
—
Chú thích
(1) ở một bên giường sao có thể để người khác thoải mái ngủ ngon | phạm vi thế lực của mình, lợi ích của mình thì không cho phép người khác xâm chiếm.
(2) ý bảo vui vẻ trong lòng
(3) phát động đấu tranh chính trị bằng vũ trang (đấu tranh chính trị vũ trang).
(4) gian cận cuối ở phía Đông.
Hai người bọn họ biết chuyện hôm qua Cố Trường Tấn đến Thuận Thiên phủ nhưng lại không biết vì sao chủ tử lại đi tìm Chu phủ doãn đó, cho đến khi hai người nhìn thấy quan ấn của thư hòa ly.
Thường Cát và Hoành Bình rất rõ, chủ tử có thể đưa thiếu phu nhân đến biệt viện Thu Sơn, chứng tỏ là chàng tín nhiệm thiếu phu nhân. Nhiều năm như vậy, trừ ba người bọn họ ra, thì không có ai khác có thể khiến chủ tử tín nhiệm.
Ngay cả phu nhân của Lục Mạc Đường chủ tử cũng đề phòng.
Thường Cát nghĩ rất nhiều, cậu ta còn cho rằng chủ tử ít nhiều cũng đã động tâm với Thiếu phu nhân.
Không, với sự hiểu biết của cậu ta đối với chủ tử, thì chủ tử nhất định là đã động tâm.
Nếu không thì, làm sao có thể giải thích chuyện hôm đó chủ tử vội vàng chạy đến Lâm Giang Lâu?
Chủ tử từ trước đến giờ không phải là người thích xen vào chuyện người khác.
Thường Cát lòng đầy nghi ngờ, lại không tiện mở miệng hỏi. Hơn nữa, so với việc vì sao chủ tử muốn hòa ly, thì cậu ta lo lắng phản ứng của Lục Mạc Đường bên kia hơn.
Lúc đầu lấy thiếu phu nhân, là mệnh lệnh của vị đó.
Nhất là vị này không thể dễ dàng chịu đựng được việc chủ tử cãi lại mệnh lệnh của bà ấy, hiện tại chủ tử lại tùy tiện chủ trương hòa ly với thiếu phu nhân, với tính tình của bà ấy, không biết sẽ phát tiết đến mức nào.
Thường Cát lo lắng nói: “Chủ tử, phu nhân bên kia...”
Cố Trường Tấn bình tĩnh cắt lời cậu ta: “Không sao, ta tự mình ứng phó. Hoành Bình —”
Chàng tiện thể ngẩng lên nhìn sang bên Hoành Bình: “Việc ta bảo ngươi điều tra lúc trước đã có manh mối chưa?”
Hoành Bình gật đầu nói: “Lúc trước Thích hoàng hậu quả thực đã nhìn trúng tam cô nương của phủ Anh Quốc Công làm phi tử của nhị hoàng tử, chỉ là sau đó lại bị Hình quý phi nhanh chân đến trước, sớm định trước Tống tam cô nương rồi.”
Hoàng Tử Đại Dận theo phong tục là đủ mười lăm tuổi mới có thể đính hôn, đại hoàng tử lớn hơn nhị hoàng tử hai tuổi, vì vậy trong chuyện hôn nhân có thể tự chủ động đoạt cơ hội, giành ấn định Tống Ánh Chân trước.
Bỏ lỡ Tống Ánh Chân, Thích hoàng hậu dường như bỏ tâm tình tìm kiếm hoàng phi cho nhị hoàng tử, hiện tại nhị hoàng tử đã mười tám tuổi, vẫn chưa định chuyện hôn nhân, cũng không biết là Thích hoàng hậu không đồng ý hay là bên Thích gia tự có tính toán khác.
Cha của Thích hoàng hậu từng là Đại đô đốc của triều Kiến Đức, tay nắm năm mươi vạn tinh binh Đại Dận.
Người xưa có câu ngọa tháp chi trắc, khởi dung hãn thụy (1), tướng mạnh như vậy, Kiến Đức Đế làm sao có thể yên tâm? Nhìn ra vẻ sợ hãi của hoàng đế, Thích Chướng bệnh nặng sắp chết đã xin từ chức Đại đô đốc.
Thích Đại đô đốc biết điều như vậy, Kiến Đức Đế tất nhiên là long tâm đại duyệt (2). Vì thể hiện hoàng ân, không những hậu táng Thích Chướng, mà còn ban thánh chỉ chỉ hôn, gả Thích Chân cho thất hoàng tử Tiêu Diễn không có hy vọng lên ngôi.
Thích gia yên hơi lặng tiếng kể từ đó, mãi đến sau này Gia Hữu Đế khởi sự (3), Thích Hành hợp lực với cấp dưới cũ của phụ thân, tập hợp những quan lại có công bên cạnh hoàng đế , lúc này mới chấn chỉnh cửa nhà Thích gia.
So với phụ thân, Đại đô đốc Thích Hành có thể xem là giỏi hơn thầy của mình.
Khi Gia Hữu Đế đăng cơ, hơn nửa binh quyền của Đại Dận ở trong tay người của Thích gia.
Quân nhược thần cường, mọi người đều cho rằng vị hoàng đế này cơ thể suy nhược nhiều bệnh sẽ dễ trở thành một con rối.
Chưa từng nghĩ, Hữu Gia Đế bỏ ra mười mấy năm, để loại bỏ binh quyền của Thích gia, phế tống đốc và Kiến Ngũ Quân đô đốc phủ, đem binh quyền phân ra thành cầm binh quyền và điều binh quyền. Cầm binh quyền thuộc về Ngũ Quân đô đốc phủ, điều binh quyền lại rơi vào tay Bộ Binh.
Đồng thời cũng nâng đỡ nhóm văn thần lấy Hình Thế Tông làm thủ lĩnh, trọng dụng hoạn quan, xây dựng võ tướng, văn thần và hoạn quan ba trụ cột lại cân bằng cục diện kiềm chế lẫn nhau.
Hoàng vị của Hữu Gia Đế vững chắc từ đây.
Binh lực trong tay Thích Hành chia ra làm năm, từ đại đô đốc đến tả đô đốc của trung quân đô đốc phủ.
Chỉ Ngũ quân đô đốc phủ mới có ba quân đều là quân lính cũ của Thích gia từ trước, Thích gia dù sao cũng là tổ tông của nhị hoàng tử, cấp dưới cũ này coi Thích gia như là người lãnh đạo.
Tả đô đốc Anh Quốc Công là người duy nhất được ngoại lệ của Hậu quân đô đốc phủ.
Tống Ánh Chân nếu gả cho nhị hoàng tử thì toàn bộ Ngũ quân đô đốc phủ sẽ liên minh, nghe hiệu lệnh của Thích gia, địa vị của Thích gia không khác gì đại đô đốc phủ trước đây; Tống Ánh Chân nếu gả cho đại hoàng tử, vậy là liên hôn văn võ, thế thì liên minh Ngũ quân đô đốc phủ sẽ tan rã từ bên trong.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hình gia và Thích gia đều muốn mượn sức của phủ Anh Quốc Công.
Cố Trường Tấn cụp mắt xuống, nói: “Ta đi Lục Mạc Đường một chuyến.”
Về chuyện hòa ly với Dung Thư, chàng cần phải chủ động đi giải thích với Từ Phức.
Đến Lục Mạc Đường rồi, Từ Phức nghe tin Cố Trường Tấn hòa ly, một tiếng “loảng xoảng” vang lên, chén trà trong tay bị ném xuống đất.
“Ai cho con tự tiện hòa ly? Con có biết con đã phá hỏng kế hoạch của ta rồi không?”
“Kế hoạch? Kế hoạch gì?” Cố Trường Tấn nhíu mày nói: “Những việc làm này chất nhi đã suy nghĩ cặn kẽ. Tưởng gia một lòng muốn ngồi lên chiếc thuyền lớn của Đại hoàng tử, cho rằng giao hảo với phủ Anh Quốc Công sẽ có thể trở thành bè phái của đại hoàng tử. Chỉ phủ Anh Quốc Công mới có quan hệ thông gia với đại hoàng tử, tâm tư Anh Quốc Công ở đâu cũng không biết. Nếu Anh Quốc Công không phải người của đại hoàng tử, vậy Tưởng gia nguy rồi. Trước mắt thứ muội Dung thị đã gả vào Tưởng gia, nếu chất nhi không hòa li với nàng, chẳng phải là muốn nhúng tay vào dòng nước đục này sao? Chất nhi là quan lại chính trực ngay thẳng, tất nhiên không thể liên quan đến tranh chấp đảng phái.”
Từ Phức nhìn chàng chằm chằm.
Chàng nói không sai.
Anh Quốc Công Tống Bội quả thực là người luôn giữ được bình tĩnh, Tống Ánh Chân gả cho đại hoàng tử, không có nghĩa là phủ Anh Quốc Công chính là một giuộc với đại hoàng tử.
Tưởng gia muốn nhúng tay vào trong đó, chưa nói đến tòng long chi công, nói không chừng đại họa còn sắp ập đến.
Suy đoán của Cố Trường Tấn không phải là vô lý, chỉ là sao chàng dám chủ trương trong việc hòa ly này? Còn dám che giấu không cho Lục Mạc Đường hay biết gì, ngay cả một chút gió cũng không lọt ra ngoài.
Đây mới là chuyện Từ Phức không thể tha thứ.
“Con nhắc tới chuyện hòa ly với Dung Thư từ khi nào? Rồi khi nào mới cùng nàng đến Thuận Thiên phủ giải quyết cho xong giấy tờ.” Từ Phức hỏi.
“Đêm đó là đêm giao thừa, khi nàng đến thư phòng, chất nhi đã đề cập chuyện đó với nàng.” Cố Trường Tấn chậm rãi thở dài, trầm giọng nói: “Cô mẫu, người biết không, con không thích nàng ấy, không muốn nàng ấy thân cận với con, càng không có cách nào để ngủ cùng giường với nàng ấy, ở chung trong một phòng. Con, đã nhẫn nhịn chịu đựng đến cực hạn rồi.”
Vẻ mặt của nam tử quả thực là không thể kiên nhẫn được nữa.
Từ Phức nhìn chằm chằm mặt chàng.
Đã từ rất lâu rồi bà ấy mới thấy chàng lộ ra vẻ mặt như thế, ánh mắt đó dường như sắp bùng nổ thành một cơn thịnh nộ khủng khiếp trong khoảnh khắc tiếp theo.
Lúc bà ấy nhặt chàng về, chàng đã sáu tuổi rồi, vì trận hỏa hoạn lúc trước, mà chàng luôn kháng cự với bà ấy.
Từ Phức tốn rất nhiều công sức để chàng tiếp nhận bà, đồng thời cũng dốc hết sức vun đắp cho chàng.
Nhưng dù vậy, chàng vẫn hai lần bộc phát lửa giận.
Một lần là khi chàng giết con ngao khuyển kia, một lần là khi người hầu thân cận từ nhỏ đến lớn của chàng đâm một nhát sau lưng chàng.
Từ ngày nhặt chàng, bà ấy phát hiện ra đứa trẻ lương thiện này, đối với kẻ yếu luôn có một loại cảm thông vô ích.
Sau này nếu chàng muốn ngồi lên vị trí kia, nhân từ nương tay sớm muộn gì cũng sẽ hại chàng.
Là Đế giả, không thể quá lương thiện, cũng không thể quá tín nhiệm người khác.
Lúc đầu phụ thân chàng nếu không phải dễ tin người khác, làm sao có thể trúng độc mà chết?
Bà ấy từng thề, nhất định sẽ nuôi dưỡng Nghiên Nhi thành hoàng đế có tư cách nhất, thay phụ thân chàng đoạt lại vị trí đó.
Bà ấy cho rằng mấy năm nay, tính tình của chàng đã trầm lặng đi, không hề gay gắt như trước, cũng sẽ không làm xấu đi cảm xúc của mình.
Chưa từng suy nghĩ, Dung Thư có thể khiến chàng sinh ra ác cảm lớn như vậy.
Nhưng mà chút ác cảm này của chàng đối với Dung Thư, lại khiến trong lòng Từ Phức sinh ra một cảm giác sảng khoái kì dị thậm chí vặn vẹo.
Chút sảng khoái này từng chút từng chút bị áp chế bởi ngọn lửa oán giận lúc đầu.
An ma ma nói đúng, Nghiên Nhi tuy là nhi tử của người nọ, nhưng lúc này đây chàng lại chẳng giống người đó tí nào.
Bỏ đi, bà ấy không thể lại khơi dậy mâu thuẫn với chàng.
Nếu không, tình cảm vất vả mới tích góp được lại bị mài mòn.
Tóm lại Dung Thư rời khỏi Cố gia, cũng không thoát được lòng bàn tay của bà ấy.
Từ Phức dần dần thu lại vẻ mặt oán giận, thở dài nói: “Ta đã sắp xếp Dung Thư gả cho con rồi, tất nhiên sẽ suy xét đến chuyện đó. Con căn bản không cần lo lắng Dung gia hoặc Tưởng gia sẽ liên lụy con. Nhưng nếu con không thích Dung Thư, thì cô mẫu cũng sẽ không miễn cưỡng con. Chỉ là, Nghiên Nhi--”
Từ Phức dừng lại một chút, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn Cố Trường Tấn, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, nói: “Không có lần sau. Nếu có lần sau, cô mẫu không thể tha cho con.”
…
Tất nhiên Dung Thư không biết cuộc nói chuyện đó ở Lục Mạc Đường.
Cố Trường Tấn vừa rời đi, nàng lập tức gọi mấy người Trương ma ma vào phòng, nói với bọn họ: “Sáng sớm ngày mai chúng ta quay về Minh Lộc viện.”
Trương ma ma trừng to mắt: “Cô nương vừa mới trở về hẻm Ngô Đồng, tại sao lại muốn đi rồi?”
Không những Trương ma ma, Doanh Nguyện, Doanh Tước cũng có vẻ mặt không tán thánh: “Ngày mai cô nương trở về Minh Lộc viện, không chừng phu nhân ngay cả cửa cũng không mở cho cô nương.”
Bức văn thư hòa ly trong lòng ngực Dung Thư vẫn còn nóng, tay hướng trong lòng ngực muốn lấy thư hòa ly ra cho mấy người Trương ma ma xem.
Chỉ là khi chuyện này được nói ra, tối nay sợ là nàng sẽ không ngủ được, nàng vẫn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức tiết kiệm tinh lực để đi dỗ dành a nương.
Nghĩ thế nàng bèn rút tay về, cười cười nói: “Tóm lại ngày mai đến Minh Lộc viện rồi các ngươi sẽ hiểu được vì sao.”
Ban đêm đèn tắt, thế nhưng Dung Thư lại không ngủ được, lăn qua lộn lại giống như bánh nướng áp chảo.
Nàng dứt khoát ngồi dậy thắp đèn, vén màn lên, ngồi trên giường rồi cẩn thận nhìn kỹ căn phòng này.
Nàng đã ở trong căn phòng này hơn ba năm rồi, mỗi vật dùng bày trí ở đây đều là nàng tự mình chọn lựa, nàng từng cho rằng đây là nhà của nàng.
Nơi này ban đầu đã từng có rất nhiều hồi ức, nhưng giờ đây những hồi ức đó đã dần bị phủi bụi, dần dần phai mờ đi, cũng dần trở nên không quan trọng nữa.
Trong lòng vô lo chính là loại cảm giác này.
Dung Thư cười cười, đang muốn cúi người đi thổi tắt đèn đuốc, chợt nghe thấy tiếng “cót két” nhẹ nhàng vang lên.
Có người ở bên ngoài.
Động tác tắt đèn dừng một chút, Dung Thư khoác thêm áo choàng, cầm theo đèn đi ra bên ngoài.
Một tiếng “cạch” cửa mở ra, cô nương đứng ở giữa sân hồn bay phách lạc đưa mắt nhìn sang đây.
Là Lâm Thanh Nguyệt.
Dung Thư không hiểu nửa đêm nàng ta lại chạy đến Tùng Tư viện làm gì?
Chẳng lẽ lại muốn giống như kiếp trước, nói nàng đoạt lấy đồ của người khác?
Nàng cầm đèn tiến đến, nói: “Lâm cô nương đến Tùng Tư viện vào lúc nửa đêm chắc là có lời muốn nói với ta?”
Lâm Thanh Nguyệt cắn môi nhìn Dung Thư, hốc mắt dần dần ửng đỏ.
“Người có biết—”
“Có biết ta đã đoạt bao nhiêu đồ vật của người khác rồi đúng không?” Dung Thư hơi nhíu mày: “Nói, ta đã đoạt đồ của ai? Nếu người nói là đồ của Cố đại nhân, yên tâm, ta đã trả lại rồi.”
Lâm Thanh Nguyệt bị lời nói của Dung Thư làm cho nghẹn ngào, môi mấp máy, giống như có rất nhiều lời bị đè nặng ở đầu lưỡi hận không thể thốt ra được.
Dung Thư kiên nhẫn chờ, cuối cùng cũng nhìn thấy Lâm Thanh Nguyệt mở miệng thở dốc chuẩn bị muốn nói gì đó, phía sau bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân hỗn độn.
Lâm Thanh Nguyệt bị tiếng bước chân này làm kinh ngạc, như mới tỉnh lại trong giấc mộng, vội ngậm miệng lại.
Trương ma ma và Doanh Nguyệt cầm đèn đi qua.
Hai người thấy cảnh tượng trong viện, đều có chút ngạc nhiên, Trương ma ma hoài nghi nói: “Cô nương, Lâm cô nương, hai người đây là?”
Ánh mắt Lâm Thanh Nguyệt dừng lại, cắn môi im lặng lúc lâu, rồi chợt quay người chạy khỏi Tùng Tư viện.
Trương ma ma tiến lên phủi tuyết rơi trên người Dung Thư xuống, nói: “Cô nương tại sao mặc ít như vậy mà ra ngoài? Cẩn thận bị cảm lạnh, mới vừa rồi Lâm cô nương kia tới tìm cô nương sao?”
Dung Thư khép áo choàng lại, lắc đầu nói: “Ta cũng không biết nàng ta tại vì sao lại xuất hiện ở đây.”
Lâm Thanh Nguyệt mới vừa rồi rõ ràng là có lời muốn nói, nhưng nàng ta muốn nói gì?
Kiếp trước Dung gia xảy ra chuyện, nàng ta chạy tới bỏ đá xuống giếng, sau này Trương ma ma hung hăng tiến lên tát nàng ta một bạt tai, nàng ta bụm mặt, nhìn chằm chằm nàng và Trương ma ma.
Dung Thư đến giờ vẫn nhớ như in ánh mắt lúc đó của nàng ta.
Mang một chút điên dại, lại mang một chút oán hận.
Trái tim Dung Thư đột nhiên nhảy dựng lên, trong đầu dường như có gì đó chợt lóe qua.
“Cô nương mau về phòng đi thôi.” Trương ma ma nhìn nàng vẫn không cử động đứng dưới trời tuyết, không nhịn được mà thúc giục: “Cô nương mà không vào thì sẽ lại phát bệnh đó.”
Dung Thư “ừm” một tiếng, nhìn Trương ma ma và Doanh Nguyệt, nói: “Các ngươi cũng về nghỉ ngơi đi.”
Trương ma ma phất tay bảo Doanh Nguyệt trở về Đông Thứ gian (4), còn mình lại đi theo Dung Thư vào phòng ngủ.
“Ta không yên tâm, ta vẫn nên ở lại đây hầu hạ cô nương.” Trương ma ma thở dài nói: “Mỗi lần trong lòng cô nương có chuyện, sẽ không ngủ được, lão nô cũng không hỏi cô nương, chỉ muốn hát cho cô nương nghe một khúc nhỏ, cô nương sẽ ngủ được thôi.”
Lúc Dung Thư không ngủ được, thích nhất là nghe Trương ma ma ngân nga khúc nhạc.
Nàng ở lại Dương Châu chín năm, trong chín năm đó người hầu hạ bên cạnh nàng là Trương ma ma.
Lúc mới đến Dương Châu, tiểu cô nương chưa được bốn tuổi, trong đêm luôn khóc gọi “A nương”. Trương ma ma dỗ dành rồi lại dỗ dành nhưng không có tác dụng, cuối cùng hết cách, đành phải tự mình lên giường, ôm tiểu nhi tử, một mặt là hát những ca khúc, một mặt vỗ lưng nàng.
Dung Thư cong lông mày, ôm gối mặt trăng trong tay, nói: “Ma ma lên giường ngủ cùng ta.”
Trương ma ma lên giường, nhẹ nhàng vỗ lưng Dung Thư, từ từ ngân nga ca khúc.
Dung Thư chơi một chút nghe bài hát liền chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tuyết bên ngoài đã ngừng rơi.
Cành cây Ngô Đồng ra mầm mới, kéo theo cảnh xuân còn sót lại, len lỏi vào mái hiên.
Cố Trường Tấn sáng sớm đã đến Hình Bộ, Hoành Bình và Thường Cát không đi cùng, ở lại hẻm Ngô Đồng từ biệt Dung Thư.
Đợi chiếc xe ngựa khảm bằng vàng ngọc biến mất khỏi đầu ngõ, Thường Cát đè nặng giọng thở dài, nói: “Thực ra thiếu phu nhân và chủ tử… thực sự rất xứng.”
Trên người chủ tử và thiếu phu nhân có điểm đặc biệt rất giống nhau.
Thường Cát rất khó nói điểm đặc biệt đó là gì.
Chỉ có thể nói đó là một loại phẩm chất rất hiếm mà không thể chịu đựng được khi nhìn thấy.
“Hoành Bình, ngươi có cảm thấy chủ tử đối xử với thiếu phu nhân không—”
“Đừng nói lung tung.” Hoành Bình lạnh lùng ngắt lời Thường Cát, ánh mắt hơi lạnh nhạt, nói: “Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, chủ tử không thích thiếu phu nhân, hòa ly cũng là chuyện tốt.”
Thường Cát nhướng mày, vỗ vỗ vào miệng mình, nói: “Cũng đúng, chủ tử sau khi thành thân, tính tình ngày càng trầm lặng hơn, hòa ly cũng tốt, tránh ta và ngươi cả ngày đều nơm nớp lo sợ.”
Dưới cây Ngô Đồng cách một bức tường, An ma ma và Lâm Thanh Nguyệt lẳng lặng ở đó, không biết đứng đã bao lâu rồi.
Lâm Thanh Nguyệt hốc mắt đỏ hoe, một bàn tay bị An ma ma giữ chặt.
“Ngày hôm qua ngươi lẻn vào Tùng Tư viện, còn tưởng rằng ta không biết sao!” An ma ma hung hăng nắm lấy cổ tay Lâm Thanh Nguyệt, nói: “Ngoan ngoãn quay về cho ta! Nếu không viết đủ mười lần cuốn Độc Kinh đó thì đừng hòng bước ra ngoài!”
“An ma ma, Lâm cô nương, tại sao các người lại ở đây?” Thường Cát vượt qua cửa lớn, cười mỉm nói: “Các người cũng đến tiễn thiếu phu nhân sao?”
Lâm Thanh Nguyệt nhìn Hoàng Bình phía sau cậu ta, lặng lẽ không lộ diện.
An ma ma khuôn mặt lạnh lùng nói: “Sau này ở đây không có thiếu phu nhân nữa.”
Nói rồi bà ta kéo Lâm Thanh Nguyệt rời đi.
Thường Cát nhìn bóng lưng hai người rời đi, từ từ nhíu mày lại.
Trong đêm Cố Trường Tấn từ Hình Bộ hạ giá trở về, Thường Cát báo cáo chuyện sáng sớm với chàng.
“Chủ tử , An ma ma mới nhìn thì là tới bắt Lâm cô nương trở về, Lâm cô nương cũng không biết vì sao mới sáng sớm đã chạy qua đây.” Thường Cát nói đến nơi này liền liếc nhìn Hoành Bình một cái, nói: “Này, Hoành Bình, ngươi nói xem, có phải gần đây ngươi đã làm gì đối với Lâm cô nương không? Ta thấy hốc mắt nàng ta hơi đỏ.”
Hoành Bình không vui nhíu lông mày, tiếc chữ như vàng nói: “Không.”
Cậu ta tránh Lâm Thanh Nguyệt cả ngày, nào có cơ hội gì mà trêu chọc nàng ta.
Lâm Thanh Nguyệt đã ở với An ma ma từ khi nàng ta còn nhỏ, lại nói tiếp, mấy người bọn họ và Lâm Thanh Nguyệt còn có cả Văn Khuê đều lớn lên cùng nhau.
Chỉ Thường Cát và Hoành Bình biết rõ, cho dù là Lâm Thanh Nguyệt hay Văn Khuê thì họ đều là người của Lục Mạc Đường, không phải người một nhà.
Cố Trường Tấn tháo mũ quan xuống, bưng chung trà lạnh uống một ngụm, lạnh nhạt nói: “Thiếu phu nhân-”
Chàng dừng lại một lúc, đổi cách xưng hô: “Dung cô nương khi nào đến Minh Lộc viện?”
Thường Cát nói: “Thiếu, Dung cô nương xuất phát vào giờ thìn khắc bốn, tới giờ thân mới đến Minh Lộc viện.”
Cố Trường Tấn nhíu mày: “Đường hôm nay không dễ đi?” Từ hẻm Ngô Đồng đến Minh Lộc viện đi xe ngựa ít nhất là hơn ba canh giờ, giờ thìn xuất phát, giờ mùi có thể đến, tại sao lại trễ đến giờ thân?
“Dung cô nương sau khi rời khỏi hẻm Ngô Đồng đã đến một nhà hàng điểm tâm nổi tiếng ở phố Trường An để xếp hàng mua bánh bao hấp. Sau khi ra khỏi cổng thành lại đi vòng qua ngoại ô phía Tây một lần, nghe nói là ở đó mua vài khu đất, sau đó mới từ ngoại ô phía Tây đi đến núi Minh Lộc du xuân.”
Thường Cát nói đến nửa chừng liền cảm thấy có gì đó không ổn.
Thiếu phu nhân sau khi hòa ly lại xếp hàng ăn bánh bao hấp ngon lành, lại đi xem mua đất mới, đặc biệt còn hứng thú đi du ngoạn mùa xuân.
Tại sao lại vui vẻ khi hòa ly?
Trời cao mặc chim sải cánh bay, biển rộng thì tùy cá hiên ngang bơi lội.
Trái lại chủ tử...
Thường Cát mạnh dạn nhìn Cố Trường Tấn, mặc dù vẫn giống với lúc trước, sắc mặt lạnh nhạt, nhưng Thường Cát có thể nhận thấy được sự rầu rĩ không vui của chủ tử.
Cố Trường Tấn không phải không chú ý đến ánh mắt của Thường Cát, chỉ là chàng lười phản ứng lại, cũng có thể nói, không có tâm trạng để phản ứng lại.
“Ra ngoài hết đi.”
Sau khi hai người đi, Cố Trường Tấn từ từ uống cạn chung trà lạnh, chậm rãi thay quan phục, ngồi xuống trước án thư, cầm bút chấm mực chậm rãi viết độc văn.
Cảnh đêm tối dần.
Mãi đến khi cổ tay truyền đến cảm giác đau nhức, không thể viết chữ được nữa, nam nhân mới hạ bút xuống, dựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt lại.
Tâm tĩnh lặng, tắc nghẽn, giống như có hàng vạn mũi kim đâm qua.
Chàng biết bản thân có gì đó không ổn, muốn để như bình thường, chàng sẽ không chút do dự mà giết chết hoàn toàn những cảm xúc yếu mềm này.
Nhưng chàng mặc kệ, mang theo cảm giác bất lực bị làm nhục, để cho những cơn đau tùy ý rậm rạp chạy ở khắp người.
Dường như phải dùng những cơn đau đớn này để chính mình sớm quên đi tình cảm này.
Cố Trường Tấn mở mắt ra, từ ngăn kéo gỗ một bên lấy ra một chiếc hộp đơn giản tinh xảo.
Đây là cái hộp gỗ hôm qua nàng đưa tới.
Chàng dùng đầu ngón tay vuốt ve chỗ nàng đã đụng vào, nỗi đau đớn nặng nề trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Rất lâu sau, khóe môi nam nhân dần dần cong lên mang ý giễu cợt.
Chàng thực sự thích nàng đến vậy sao?
Nhưng chàng có tư cách gì mà thích chứ? Đối với chàng mà nói, thích một người căn bản chính là việc vô cùng xa xỉ.
Nghĩ lại cha nương, nghĩ lại huynh muội, nghĩ lại A Truy.
Cố Duẫn Trực, chàng không có tư cách thích một người.
Cố Trường Tấn nhìn căn phòng trống không, cởi áo ngoài rồi lên giường.
Đêm qua chàng không ngủ được, vốn cho rằng hôm nay cũng sẽ mất ngủ, không ngờ chưa đến mười lăm phút, chàng đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng chưa ngủ được bao lâu đã bị một tiếng nói đánh thức.
“Lang quân.”
Cố Trường Tấn trợn mắt, phát hiện chàng vẫn ngồi trên chiếc ghế quan sau án thư.
“Lang quân, đẹp không?” Giọng nói đó lại vang lên lần nữa.
Cố Trường Tấn mở mắt nhìn lại, không ngờ bắt được đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười.
—
Chú thích
(1) ở một bên giường sao có thể để người khác thoải mái ngủ ngon | phạm vi thế lực của mình, lợi ích của mình thì không cho phép người khác xâm chiếm.
(2) ý bảo vui vẻ trong lòng
(3) phát động đấu tranh chính trị bằng vũ trang (đấu tranh chính trị vũ trang).
(4) gian cận cuối ở phía Đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.