Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Chương 50:

Bát Nguyệt Vu Hạ

16/05/2024

@Có một người ở, ngọn đèn mới ấm áp.@

Nàng đang vẽ tranh, chàng biết nàng thật ra rất giỏi vẽ tranh.

Nàng thích đến thư phòng nhưng lại không hề làm phiền chàng, khi chàng xem công văn thì nàng an tĩnh vẽ tranh. Thỉnh thoảng phát hiện chàng đặt bút xuống, nàng sẽ rời mắt khỏi bức họa, cho chàng ngắm rồi hỏi: Đẹp không?

Bức họa của nàng rất khác biệt so với mọi người.

Vẽ mùa xuân, nàng chỉ vẽ một đàn chim non đậu ở lớp tuyết đang tan trên mái hiên. Vẽ mùa hè, nàng vẽ mấy con tôm nhảy lên khỏi mặt nước. Mùa thu thì vẽ một đĩa bánh hoa quế còn mùa đông là lửa trại trong tuyết.

Bốn mùa trong mắt nàng tràn ngập nét trẻ con, tràn đầy những thứ tốt đẹp nhỏ bé đến mức người thường không thể nào nhận ra được.

Rõ ràng quá khứ nàng không được coi là quá tốt, tổ mẫu và phụ thân nàng trước nay không thích nàng, nhưng dường như nàng không để bụng chút nào, nhân gian trong mắt nàng rất tốt rất đẹp.

Cố Trường Tấn khẽ rũ mắt nhìn đôi gà chọi trong bức tranh của nàng.

Hai con gà hùng dũng oai vệ, cổ nghểnh lên, đôi mắt đen rạng rỡ khiến người nhìn thấy không nhịn được bật cười.

Cố Trường Tấn cũng thật sự bật cười, khóe môi chàng hơi nhếch lên: “Rất đẹp.”

Cô nương kia giường như có chút kinh ngạc nhìn nụ cười của chàng, đôi mắt cứ trợn tròn đến tận khi ngòi bút “tạch” một tiếng, giọt mực rơi lên giấy vẽ nàng mới vội vàng cụp mắt.

Nhưng sau khi thở một hơi, nàng đột nhiên nâng mắt nhìn chàng, cười thoải mái.

Cố Trường Tấn hơi mỉm cười.

Nhớ năm xưa ở núi Phù Ngọc a nương thích nhất là thắp đèn chờ phụ thân trở về.

Khi đó a nương nói, chỉ khi phụ thân trở về bà mới cảm thấy ngọn đèn trong nhà ấm áp.

Lúc này, lúm đồng tiền của tiểu cô nương được ngọn đèn làm nổi bật lên, ngọn đèn quanh người nàng dần dần trùng khớp với ngọn đèn trên núi Phù Ngọc.

Có lẽ đây là ý của nương, có một người ở, ngọn đèn mới ấm áp.

Cố Trường Tấn lại cong môi nói: “Đã đến lúc trở về Tùng Tư viện rồi, phu nhân.”

Đang lúc cuối thu, cây ngô đồng trong viện được phủ bởi một lớp màu vàng.

Bọn họ sóng vai nhau đi trong bóng đêm, gió thổi qua khiến cho ngọn đèn dầu lay động, Cố Trường Tấn theo bản năng bước nhanh về phía trước nửa bước giúp nàng ngăn chặn gió thu.

Tuy suốt quãng đường không ai nói gì nhưng vẫn cảm thấy vô cùng gượng gạo.

Khi đến gần Tùng Tư viện, một bóng người ở ven đường khiến chàng chợt dừng lại, bàn tay giấu trong ống tay áo lặng lẽ nắm chặt.

Dung Thư vẫn chưa phát hiện ra sự cứng ngắc của chàng, nàng cười bước đến chỗ người nọ: “An ma ma, mẫu thân có chuyện gì sao?”

An ma ma nở nụ cười hiền lành, liếc nàng rồi lại liếc Cố Trường Tấn, nói: “Phu nhân có việc muốn thương lượng với Nhị gia, thiếu phu nhân vừa mới từ thư phòng ra đây sao?”

“Đúng vậy, lúc nãy ta ở thư phòng cùng Nhị gia.”

Cố Trường Tân khẽ cắn răng, chàng cố đè ép suy nghĩ muốn kéo nàng ra xa An ma ma, nói: “Ma ma, nếu mẫu thân tìm ta thì bây giờ ta sẽ qua đó. Phu nhân không cần giữ đèn vì ta, có thể chuyện mẫu thân nói với ta sẽ tốn nhiều thời gian nên đêm nay ta ngủ ở thư phòng.”

Nghe được sự lãnh đạm trong lời nói của chàng, lúm đồng tiền bên khóe môi của tiểu cô nương hơi cứng đờ.

Nàng ngơ ngác nhìn chàng.

Đến tận khi chàng bước lên con đường đầy đá xanh rồi biến mất nơi cuối đường, nàng vẫn đứng dưới bóng cây không nhúc nhích.

“Trở về.” Chàng phải trở về: “Cố Trường Tấn, trở về.”

Trong thư phòng, nam nhân trên giường đột nhiên kêu một tiếng rồi mở bừng mắt.

Cố Trường Tấn ngồi dậy từ trên giường, chàng liếc mắt nhìn đồng hồ nước, chưa đến giờ Hợi, vậy là mới ngủ được hai khắc. Chàng gác tay lên trán, nhớ đến giấc mộng ban nãy tim vẫn đau nhói.

Sau khi cơn đau kia hơi lắng xuống, nam nhân ngước mắt nhìn xung quanh, nơi này một mảnh đen nhánh, không có đèn dầu cũng không có nàng.

...

Minh Lộc viện.

Dung Thư ôm gối mặt trăng, chân đi một đôi hài bươm bướm độn đế đi đến Đông viên gõ cửa.

“Nương.”

Thẩm thị vẫn còn đang giận nhưng lại nghĩ ngoài trời rất lạnh, bà thật sự không nỡ để nữ nhi lạnh cóng bên ngoài nên đành tức giận nói: “Nhanh vào đi.”

Dung Thư cười tủm tỉm đi vào, Thẩm thị nhìn gương mặt tươi cười như hoa của nàng thì không khỏi tức giận.

Đến rồi.

Buổi chiều hôm đó nàng cũng cười như vậy, trong tay ôm một bó hoa mai rừng nói muốn kể cho bà một chuyện.

Khi ấy Thẩm thị thấy khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết của nàng tràn ngập vui sướng nhưng trong đó lại giấu chút thấp thỏm, bà nghĩ ngợi một lát, theo bản năng nhìn về phía bụng nhỏ của nàng.

Nàng đã thành thân với Duẫn Trực gần bảy tháng rồi, nếu có cũng không kì lạ chút nào.

Trong lòng Thẩm thị chắc mẩm nàng có hỉ, trong lòng tràn ngập vui sướng.

Không ngờ cô nương vừa mở miệng đã nói: “Nương, con đã hòa li với Cố Trường Tấn.”



Nói rồi lấy ra thư hòa li, giống như đang hiến vật quý vậy.

Ban đầu Thẩm thị còn tưởng rằng nàng nói đùa, cho đến khi Dung Thư cho bà xem công văn có con dấu của quan thì bà mới nhận ra, khuê nữ nhà bà thật sự không nói không rằng hòa ly với Duẫn Trực.

Nhớ lại phong thư hòa ly có quan ấn, Thẩm thị tức đến khó thở.

Bà không kìm được chọc chọc trán Dung Thư: “Con đang làm loạn có đúng không! Mới thành thân chưa được bảy tháng đã làm ra trò cười như vậy? Con có biết lúc trước vì để con được gả đến Cố gia ta đã tốn bao nhiêu công sức không?”

Dung Thư vội vàng bước đến trấn an Thẩm thị, nghiêm túc nói: “Con chỉ không muốn chấp nhận như thế. Nương, con không thích Cố Trường Tấn, Cố Trường Tấn cũng không thích con.”

Thẩm thị không tin lời nàng nói dù chỉ một chút.

“Con đừng có lừa ta, từ nhỏ con đã là người thích hoài niệm, thích đồ gì thì đồ đó có hỏng rồi con vẫn không nỡ vứt đi. Còn nữa, vì sao Duẫn Trực không thích con được? Lúc đến Minh Lộc viện, rõ ràng nó đã động tâm với con. Con nói cho ta nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Bây giờ con thật sự không thích chàng ấy.” Dung Thư dựng thẳng ba đầu ngón tay, nói: “Nếu nương không tin, con có thể thề độc.”

Vừa nói đã muốn thề độc ngay.

Thẩm thị nhanh chóng ấn ba đầu ngón tay của nàng xuống: “Hồ nháo cái gì.”

“Con thật sự không làm loạn.” Dung Thư nói: “Con với Cố Trường Tấn đã sắp thành thân bảy tháng mà vẫn còn chưa viên phòng, chàng không thích con, con cũng không thích chàng. Nương—”

Tiểu cô nương đặt gối mặt trăng xuống, nghiêm mặt nói: “Con không muốn bản thân bị kìm hãm nơi hậu trạch, trước kia đúng là con thích Cố Trường Tấn nhưng con biết con sai rồi, con ở hẻm Ngô Đồng sống không thoải mái chút nào, nếu vậy không bằng hòa li sớm chút, sống cuộc sống của riêng mình.”

Nàng đã từng, đã từng thật lòng muốn rửa tay nấu canh cho Cố Trường Tấn, sống những ngày tháng cầm sắt hòa minh.

Nhưng cũng chỉ là “đã từng” mà thôi, là Dung Thư kiếp trước yêu Cố Trường Tấn mà không phải nàng hiện tại.

Bây giờ nhìn thấy chàng thật sự tâm lặng như nước, ngoại trừ kính trọng ra không còn cảm xúc gì khác.

Thẩm thị nhìn nàng, một hồi lâu sau mới buông tiếng thở dài: “Sau này con đừng hối hận là được.”

Đứa nhỏ này chắc cũng nghĩ đến chuyện bà sẽ ngăn cản nên hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng, làm thư hòa li trước, chuyện đã đến nước này bà còn làm được gì? Chỉ đành bóp mũi chấp nhận, sợ sau này Chiêu Chiêu sẽ hối hận thôi.

“Sao lại hối hận?” Dung Thư cười cười, nói: “Nương, nữ nhi của người không làm việc cẩu thả nhưng rất quyết đoán, nương phải học hỏi con nhiều hơn.”

Lại bắt đầu tự luyến rồi.

Thẩm thị sao không biết nữ nhi đang khuyên bà hòa li, tức giận cười: “Con nghĩ nương cũng bốc đồng như con sao?”

Bà lắc lắc đầu nói: “Tình huống của nương và con khác nhau, nương phải bảo vệ cả Thẩm gia.”

Chỉ cần nghĩ đến Thẩm gia và người kia ở Thẩm gia, trong lòng Thẩm thị nhanh chóng trầm xuống, bà không muốn nhiều lời bèn xua tay: “Đừng có khuyên nương hòa li nữa, bây giờ ta ở Minh Lộc viện tự do tự tại, không có gì không tốt cả.”

Dung Thư cũng biết Thẩm thị không thích đề cập đến chuyện này nên đành phải ngậm miệng.

Sáng sớm hôm sau, nàng sai người đến Tùng Tư viện dọn tất cả đồ đạc về.

Minh Lộc viện thật sự rất lớn, tìm một gian phòng trống để cất đồ là một chuyện vô cùng dễ dàng. Những chuyện vụn vặt như này tất nhiên không cần nàng đích thân xử lý, Thẩm thị đã phái Chu ma ma và Trương ma ma đi làm.”

Khi Trương ma ma từ hẻm Ngô Đồng trở về, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

“Nghe nói cô gia, ai, Cố đại nhân phá lệ thăng lên làm hữu thiêm đô ngự sử ở Đô Sát viện, đó chính là quan tứ phẩm!”

Tuổi còn trẻ đã làm quan tứ phẩm, tiền đồ sau này thật sự vô lượng, không hề kém cạnh vị rể hiền ở Thu Vận Đường.

Đại cô nương thật sự quá cảm tính.

Nếu không hòa li, còn có thể về lại phủ Thừa An Hầu đánh vào mặt lão phu nhân và Bùi di nương rồi!

Trong lòng Dung Thư đã sớm biết sau khi Cố Trường Tấn đọc thông cáo ở hội thi sẽ đến Đô Sát Viện, kiếp trước khi hội thi kết thúc đã rộn lên vụ án chấn động, quan lại gian lận thi cử.

Án tử này liên quan đến một vị giám khảo đức cao vọng trọng, nháo lớn vô cùng, án tử này là án đầu tiên của Cố Trường Tấn sau khi vào Đô Sát Viện.

Chu ma ma sẽ tiếc cho nàng nhưng chờ một thời gian sau không còn nữa.

Bởi vì khi Cố Trường Tấn đang điều tra án tử, suýt chút nữa bỏ mạng.

Đô Sát Viện.

Cố Trường Tấn mặc một thân quan bào màu đỏ tươi được thêu họa tiết mây và nhạn bổ tử bước nhanh vào trị phòng chắp tay nói với người trong phòng: “Tổng hiến đại nhân.”

Đôi mắt Mạnh Tông âm thầm đánh giá chàng, lát sau mới gật đầu nói: “Không cần đa lễ, ngồi xuống đi.”

Sau khi Cố Trường Tấn ngồi xuống, ông ta lập tức đưa cho chàng một chồng công văn thật dày rồi nói: “Năm nay án sĩ tử gian lận sẽ do ngươi và Hồ đại nhân cùng điều tra. Bảng thi hội hôm qua có một số người làm loạn, nói là lần thi này có giám khảo gian lận vì tư lợi. Ta đã cử Hồ đại nhân đi điều tra việc này, hôm nay ngươi mới đến Đô Sát Viện thì đến chỗ Hồ đại nhân tìm hiểu cho rõ vụ án này đi, mai lại đến Lễ bộ một chuyến, chủ khảo lần thi này là Lễ bộ thượng thư Phạm đại nhân.”

Hồ đại nhân Hồ Hạ chính là phó đô ngự sử của Đô Sát Viện, tâm phúc của Mạnh Tông.

Cố Trường Tấn nhận lấy công văn, cung kính nói: “Hạ quan sẽ không phụ sự gửi gắm của Tổng hiến đại nhân.”

Mạnh Tông gật đầu, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn tràn ngập sự nghiêm nghị, ông ta nhìn bóng dáng Cố Trường Tấn rời đi, ánh mắt dần tối lại.

Ra khỏi trị phòng, Cố Trường Tấn lập tức đi đến gian chính tìm Hồ Hạ.

Hồ Hạ trông rất giống một cục bột trắng, gương mặt hiền từ, không giống ngôn quan miệng lưỡi sắc bén chút nào. Đương nhiên có thể ngồi lên vị trí tả phó đô ngự sử thì Hồ Hạ rõ ràng không phải người mềm lòng gì.

Cố Trường Tấn vừa tiến đến, ông ấy lập tức cười tủm tỉm: “Cố đại nhân có muốn ta giúp ngài xử lý án này không?”

Cố Trường Tấn nói: “Vừa nãy khi đến đây có qua chỗ Tổng hiến đại nhân lấy công văn, vụ án này ta cũng biết sơ sơ.”



Từ trị phòng đến chỗ của ông ta cũng tốn thời gian một chén trà, Hồ Hạ liếc công văn trong tay chàng, cười nói: “Vậy, ngài nói thử xem cục diện bây giờ là như thế nào?”

Thấy Cố Trường Tấn vẫn còn đang đứng, ông ấy tùy ý xua xua tay nói: “Ngồi đi, ngồi đi, đứng đó làm gì?”

Lúc này Cố Trường Tấn mới ngồi xuống.

“Theo công văn của Tổng hiến đại nhân thì những người liên quan đến án này có tổng cộng ba người, trong đó khiến người ta chú ý nhất chính là người đứng đầu lần thi này - Phan Học Lượng. Theo như mật báo, tài hoa của người này rất bình thường, lần thi hương ở Dương Châu chỉ miễn cưỡng được hạng chót. Tuy nhiên sau khi tới Thượng Kinh, không biết vì nguyên do nào mà y ra vào phủ của Phạm thượng thư hai lần. Người thám thính cho rằng Phạm thượng thư làm lộ đề, gian lận thi cử, giúp cho tên Phan Học Lương này đi cửa sau. Lấy tài hoa của Phan Học Lượng, có thể lọt vào bảng đã là may mắn, sao có thể đứng hạng nhất?”

Lần thi hội này quan chủ khảo có hai người, một là Phạm thượng thư trong miệng Cố Trường Tấn- lễ bộ thượng thư Phạm Trị, một người nữa là quan đứng đầu Hàn Lâm Viện, học sĩ Lâm Từ.

Có ít nhất là mấy chục bản mật báo gửi về, trong đó không thiếu người cắn loạn muốn lợi dụng hỗn loạn để hạ gục một vài cống sĩ trên bảng hạnh.

Trừ điều này ra, những hồ sơ liên quan cũng xếp thành một chồng dày, trong thời gian một chén trà nhỏ mà có thể nhìn ra nhân vật mấu chốt trong án tử này, khó trách tuổi còn trẻ đã là Trạng nguyên.

Hồ Hạ cười nói: “Không tồi, lúc trước ngài ở Hình bộ chắc cũng nghe Lục đại nhân, Đàm đại nhân đề cập tới, sau khi kết thúc thi năm nào cũng vậy, Tam bộ đều sẽ nhận được rất nhiều thư mật báo, trong đó Đô Sát Viện là nhiều nhất. Nhưng không phải cứ có tố cáo là chúng ta đi ngay, vậy vì sao năm nay phải làm triệt để ngay từ đầu?”

Cố Trường Tấn suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Hạ quan không biết, mong Hồ đại nhân giải đáp nghi vấn.”

“Thi hội lần này do Lão thượng thư và Lâm đại học sĩ ra đề, trong đó Lão Thượng thư ra đề rất xảo quyệt, mà đề này chỉ có một thí sinh giải ra, khi người này ra khỏi trường thi miệng còn lẩm bẩm, sao lại trùng hợp như thế?”

Lời này vừa nói Cố Trường Tấn lập tức hiểu ra, người nói vô ý người nghe có tâm, lời nói của vị thí sinh này đại khái có người nghe được, phàm là động tĩnh của y, đều sẽ có người mật báo.”

“Theo như lời Hồ đại nhân, thí sinh đó chính là Phan Học Lượng?”

Hồ Hạ gật đầu nói: “Đúng vậy, hôm qua ta đã đặc biệt sai người đi hỏi, y thừa nhận sau khi ra khỏi trường thi có nói câu đó nhưng khi chúng ta hỏi y chuyện trùng hợp đó là gì thì y sống chết không chịu mở miệng. Bây giờ phía cống sinh đã làm loạn đến ồn ào, nói Phan Học Lượng thừa nhận chính y gian lận. Nhưng mà người ở Thượng Kinh không ai không biết tính cách của Lão thượng thư, không có khả năng sẽ làm ra chuyện gian lận ngu ngốc đó được.”

Lão thượng thư trong miệng Hồ Hạ chính là Phạm Trị, bây giờ Phạm Trị đã gần tám mươi tuổi, lúc trước sau khi Bùi thượng thư bị Khải Nguyên thái tử đánh chết, Phạm Trị lúc ấy vốn đã cáo lão lại trở về Thượng Kinh, nhận được chức Lễ bộ thượng thư.

Phạm Trị từng là quan lớn ở biên giới, sau khi về lại Thượng Kinh luôn đảm nhận chức Quốc Tử giám tế tửu, Lễ bộ tả thị lang, Lại bộ thượng thư kiêm thủ phụ nội các, ngay cả Khải Nguyên thái tử bảo thủ cũng phải nể ông ba phần, chỉ vì Lão thượng thư chức cao vọng trọng này từng là thái phó của Khải Nguyên thái tử.

Sau khi Gia Hữu đế đăng cơ, vốn muốn để Phạm Trị nhậm chức thủ phụ Nội các nhưng ông ta nhất quyết ở lại Lễ bộ, thoáng cái đã ở đó hai mươi năm.

Phạm Trị trong triều đình có thể nói đức cao vọng trọng, người như vậy sao có thể làm lộ đề gian lận thi cử? Phan Học Lượng có tài đức gì đáng giá để Lão đại nhân này giúp y đi cửa sau?

Đừng nói là Hồ Hạ, ngay cả Cố Trường Tấn cũng thấy khó tin.

“Hoàng Thượng kính trọng Lão thượng thư nên mới để chúng ta tra manh mối, cho các sĩ tử một lời giải thích, cũng lấy lại thanh danh cho Lão thượng thư.” Hồ Hạ bưng chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói: “Trước mắt Lão thượng thư đang cáo bệnh ở trong phủ, ông bệnh thì tất nhiên chúng ta không thể quấy rầy. Ta phái người bắt giữ Phan Học Lượng, để y thoải mái mấy ngày rồi chúng ta cùng đi hỏi chuyện.”

Đô Sát Viện có chỗ chuyên để bắt giữ phạm nhân, với đối tượng chưa định tội như Phan Học Lượng, nếu không hỏi ra cái gì thì phải thả đi nhưng các sĩ tử bên ngoài quá hỗn loạn, Đô Sát Viện cũng không dám thả người.

Vậy mà đã đóng cửa bảy ngày.

Bảy ngày sau, Hồ Hạ dẫn Cố Trường Tấn đi gặp Phan Học Lượng.

Lúc trước Cố Trường Tấn đã xem qua tư liệu của Phan Học Lượng, người này còn lớn hơn chàng mấy tuổi, tuổi đã ngoài hai mươi. Nói đến thật trùng hợp, Phan Học Lượng cũng đến từ Dương Châu, là con vợ lẽ của một thương hộ.

Phòng giam của Phan Học Lượng tính ra khá tốt, qua bảy ngày ngoại trừ trên mặt xuất hiện chút râu thì không có biến hóa gì lớn.

Khi Cố Trường Tấn và Hồ Hạ đi vào, y đang ngồi đọc sách bên cửa sổ, ngước mắt lên nhìn người đến, ban đầu y hơi ngẩn người nhưng nhanh chóng đặt sách xuống, đứng dậy chắp tay hành lễ: “Thảo dân gặp qua hai vị đại nhân.”

Hồ Hạ cười ha hả nói: “Hôm nay bản quan mang thêm một người đến tra hỏi ngươi, không phải lo, đây là hữu thiêm đô ngự sử mới đến Đô Sát Viện của chúng ta, Cố đại nhân.”

Phan Học Lượng nói: “Thảo dân không dám, ba năm trước Cố đại nhân tại Kim Loan Điện kiện tụng các quan lại, là tấm gương cho vô số sĩ tử, thảo dân ngưỡng mộ đã lâu.”

Hồ Hạ tròn mắt: “Nếu vậy, bản quan đi nghỉ ngơi một lát, để Cố đại nhân tra hỏi ngươi, người trẻ tuổi các ngươi có lẽ nói chuyện hợp hơn.”

Nói xong, ông ấy thật sự rời khỏi buồng giam.

Phan Học Lượng không ngờ Hồ Hạ lại tùy ý như vậy, môi hơi run rẩy.

Cố Trường Tấn nhìn y.

Vị hội nguyên (1) này có khuôn mặt vô cùng tú khí, chắc ngày xưa thường hay nhấp môi nên cạnh môi có hai nếp nhăn khiến khuôn mặt y phá lệ nghiêm túc.

Cảm nhận được ánh mắt của Cố Trường Tấn, Phan Học Lượng mím môi, nghiêm mặt nói: “Cố đại nhân có chuyện muốn hỏi đúng không, thảo dân chắc chắn sẽ nói đúng sự thật.”

“Ta đã xem qua bài thi của ngươi.” Cố Trường Tấn nhìn y, chậm rãi nói: “Thi huyện, thi phủ, thi hương và thi hội nữa, tất cả ta đều đã xem qua. Ngươi là người có dã tâm, mang trong lòng tâm tư của muôn dân bá tánh.”

Phan Học Lượng sửng sốt.

“Bốn bài thi của ngươi, trả lời càng ngày càng tốt. Duy chỉ có bài thi kia, không thể không nói, thật sự không giống từ tay ngươi viết ra.”

Văn chương như người, đáp án của Phan Học Lượng vô cùng ngay ngắn, ngay ngắn đến mức cứng ngắc.

Nếu người như vậy làm quan, hẳn sẽ từ không hiểu đến không biết thích ứng.

Những bài thi hội kia, người giải bài suy nghĩ linh hoạt, có chút biến hư thối thành ảo diệu, thật sự không tương xứng với cách hành văn của Phan Học Lượng.

“Đó thật sự là đáp án của thảo dân.” Mặt Phan Học Lượng đỏ lên: “Thảo dân chưa từng gian dối thi cử.”

Y thật sự đang khó chịu và kích động, kích động đến mức cơ thể hơi run rẩy.

Nhưng trong con ngươi kia ẩn chút bất an, dường như khi y nói ra những câu này hơi thiếu tự tin.

Con ngươi đen nhánh của Cố Trường Tấn lẳng lặng nhìn thẳng vào y, đột ngột hỏi: “Chưa từng gian lận, sao ngươi lại chột dạ?”

Chú thích:

1. Hội nguyên: Trạng nguyên của thi Hội.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook