Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta
Chương 4:
Bát Nguyệt Vu Hạ
16/05/2024
Hẻm Ngô Đồng, Cố phủ.
Đêm Trung Thu, trăng tròn vằng vặc, ánh trăng như nước, đình đài lầu tạ tĩnh mịch, bóng cây ngô đồng nghiêng nghiêng phủ xuống dưới mái hiên.
Thường Cát ngồi xổm dưới tàng cây, nhàm chán ngáp một cái, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn ra cổng tròn. Chỉ chốc lát sau đã thấy một bóng người thon dài từ cổng tròn đi ra, cậu ta đứng lên, sải bước đi nhanh như sao băng qua nghênh đón, nói: "Chủ tử đã dậy rồi phải không?"
Hoành Bình lắc đầu nói: "Vẫn chưa dậy."
"Trước giờ chủ tử vẫn luôn tỉnh dậy lúc giờ Dần một khắc, lần này đã là giờ Dần bốn khắc rồi, vậy mà ngài ấy vẫn chưa thức dậy." Thường Cát tò mò nhìn vào trong cửa vài lần: "Xem ra động phòng cũng mệt..."
Lời vừa nói ra, cậu ta chợt cảm thấy không ổn.
Chủ tử nhà mình quản lý hạ nhân cực kỳ nghiêm khắc, đã vậy tính tình còn không được tốt, nếu như để ngài ấy nghe thấy những lời vừa rồi thì chắc chắn là phải bị phạt đánh gậy.
Thường Cát làm bộ ho khan một tiếng, lại nói: "Đúng lúc hoàng thượng cho chủ tử nghỉ ba ngày. Vì vụ án của Kim Thị với Hứa Li Nhi mà khoảng thời gian gần đây chủ tử đã miệt mài suốt đêm ngày, cũng nên nghỉ ngơi cho thật tốt mới được."
Hoành Bình liếc cậu ta một cái, nháy nháy mắt, nói: "Chúng ta đi chợp mắt một chút đi."
Hôm qua chủ tử đại hôn, hai người bọn họ là tùy tùng của chủ tử, không biết đã bị chuốc cho bao nhiêu rượu. Lúc này đầu Thường Cát vẫn còn đau nhức, dạ dày cũng không hề thoải mái, nếu như có thể chợp mắt được một lúc thì tất nhiên là không còn gì tuyệt vời hơn.
"Ta cũng muốn chợp mắt một lúc lắm chứ nhưng nếu chủ tử tỉnh giấc rồi lại không có người hầu hạ thì làm sao bây giờ?"
Hoành Bình nói: "Tỳ nữ của thiếu phu nhân vẫn luôn trông chừng ở hành lang, không cần đến chúng ta đâu." Nói xong không đợi Thường Cát trả lời đã tự mình đi ra ngoài.
Thường Cát lập tức nhấc chân đuổi theo: "Này, Hoành Bình, ngươi đợi ta một chút..."
Hai người bọn họ vừa đi, Doanh Tước và Doanh Nguyệt đứng ở hành lang liếc nhau, thở phào nhẹ nhõm.
Cô nương nhà mình thành thân, các nàng nghe Trương ma ma phân phó, cả đêm đều trông coi ở bên ngoài phòng, chỉ chờ cô nương với cô gia xong việc sẽ lập tức đi vào hầu hạ.
Nhưng sau khi cô gia đi vào, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, cũng không ai gọi mang nước vào.
Tốt xấu gì cũng là đêm động phòng hoa chúc, cho dù cô gia có không được tích sự gì đi chăng nữa thì cũng không thể không hề có chút động tĩnh nào như vậy được.
Doanh Tước dựa gần về phía Doanh Nguyệt, cố gắng đè thấp âm thanh, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói xem, có phải cô gia với cô nương không viên phòng hay không? Trương ma ma đã dặn dò không biết bao nhiêu lần rằng việc quan trọng nhất sau khi chúng ta vào phòng chính là đi lấy khăn nguyên (1). Nếu như không viên phòng thì lấy đâu ra khăn nguyên?"
"Từ khi nào mà ngươi được phép uốn lưỡi nói bừa chuyện của chủ tử rồi? Còn nói chuyện vô nghĩa một lần nữa thì cẩn thận lớp da của ngươi đấy."
Doanh Nguyệt giáo huấn Doanh Tước vài câu xong lại quay đầu nhìn cánh cửa sổ được mở hé ra một nửa kia, ánh nến trong phòng đung đưa, bấc đèn vang lên vài tiếng 'tách tách' làm cho căn phòng càng lúc càng trở nên yên tĩnh.
Trong lòng Doanh Nguyệt cũng lo lắng nhưng nghĩ lại, ở ngoại đường đêm qua tưng bừng rộn rã như vậy, có lẽ cô gia đã uống quá nhiều rượu, lúc này mới không có sức lực để viên phòng. Nghe nói nam tử mà uống nhiều rượu quả thật là hữu tâm vô lực...
Tiếng nói chuyện đứt quãng ngoài cửa sổ bay vào trong phòng, Dung Thư mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Đập vào mắt chính là một gương mặt thâm thúy tuấn mỹ.
Lông mày dài chạm tóc, mũi cao mắt sâu, môi mỏng như lưỡi dao.
Gương mặt này, nàng không thể quen thuộc hơn được nữa, cứ thế ngây người một lúc lâu.
Cũng chỉ trong một lúc lâu này, trong đầu nàng có rất nhiều ký ức ùa tới như thủy triều.
Lúc thì là nàng mặc hỉ phục ngồi ở trên giường bạt bộ (2), tâm tâm niệm niệm chờ Cố Trường Tấn mở khăn trùm đầu, uống rượu hợp cẩn. Lúc thì lại ở trong Tứ Thời Uyển, nàng uống rượu độc do hoàng hậu ban cho, chờ chết trong sự dày vò của cơn đau đớn vô tận.
"Hôm nay con xuất giá, a nương cũng không mong mỏi điều gì quá mức, chỉ mong con với Cố tiểu lang đồng tâm đồng đức, tình cảm như chim liền cánh như bướm sóng đôi, ngày sau biết giúp đỡ lẫn nhau trong hoàn cảnh khó khăn, bạc đầu giai lão."
"Gia lễ sơ thành, lương duyên toại đế (3). Tân lang quan mau mở khăn trùm đầu của tân nương tử ra, đừng để tân nương tử phải chờ đến sốt ruột đấy!"
"Quả thật ta biết chàng vẫn luôn hận ta."
"Ngàn sai vạn sai, sai ở chỗ lúc trước ta đã chọc đến chàng, làm cho chàng với nàng ấy bỏ lỡ mất ba năm. Hiện giờ, ta trả vị trí chính thê lại cho nàng ấy sau đó lấy mạng bồi thường cho chàng, chỉ cầu chàng giơ cao đánh khẽ, để mẫu thân của ta được bình an tới Túc Châu, để bà ấy được an hưởng tuổi già."
...
Ký ức rối loạn tựa như ngàn vạn cây kim châm, hết cây này đến cây khác, lần lượt đâm vào trong đầu óc của nàng.
Đầu của Dung Thư đau muốn nứt ra, không phân biệt được người đối diện đến tột cùng là thật hay giả, cũng không phân biệt được rốt cuộc nàng đang ở đâu.
Tay nàng run run, đưa về phía trước, muốn chạm vào nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào mặt chàng thì cổ tay đã bị người nắm chặt.
Chỉ thấy lang quân đối diện chậm rãi nhấc lên mí mắt, để lộ ra một đôi mắt thâm thúy như đầm sâu. Bên trong đôi mắt đen sâu thẳm kia như ẩn giấu mây mù, sương mù bao phủ, không hề lộ ra một chút cảm xúc nào cả.
Ấy vậy mà lại đúng là chàng.
"Cố Trường Tấn..." Dung Thư thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Làn da đầu ngón tay trắng nõn như ngọc, vừa ấm áp lại mang theo chút hương vị ngọt ngào đặc trưng của nữ tử.
Cố Trường Tấn không thích hương thơm, không thích nhất là mùi hương ngọt ngào trên người nữ tử. Khi mùi hương ngọt ngào ấy len vào chóp mũi, chàng bèn buông lỏng tay. Trong lòng Cố Trường Tấn toát ra một chút phiền não.
Chàng xốc tấm chăn đỏ thêu triền chi tịnh đế liên (4), đang định xuống giường thì chợt nghe thấy một tiếng 'Á' ——
Cô nương ở bên cạnh không biết vì sao lại đột ngột ngồi dậy, cả người run như cầy sấy, dáng vẻ thống khổ không chịu nổi.
Cố Trường Tấn nhíu mày, thò tay ra chuẩn bị bắt mạch cho nàng. Chàng đã từng đọc qua một số cuốn sách y học, khi còn nhỏ lại thường xuyên bị thương, ít nhiều cũng hiểu một chút về y thuật.
Có lẽ nhìn ra ý đồ của chàng, cô nương vội vàng tránh tay ra, nhịp thở có hơi gấp, nói: "Thiếp thân không sao cả, không cần phiền lang quân phải phí tâm."
Bàn tay đang vươn ra của Cố Trường Tấn dừng lại giữa không trung.
Chàng cũng không để tâm, 'Ừ' một tiếng rồi thu tay về, trực tiếp xốc màn lên rời giường.
Dung Thư nhìn Cố Trường Tấn xuống giường, lại nhìn chàng lấy xiêm y từ giá gỗ trầm hương ở một bên xuống, vòng qua bình phong đi về phía tịnh thất (5), lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Ngước mắt nhìn bốn phía, trong phòng này khắp nơi đều là màu đỏ, tràn ngập bầu không khí vui mừng.
Trên mặt tường bên cạnh cao án (6) có dán hai chữ hỷ (囍) thật lớn, hỷ chúc (7) phía trên vẫn đang rực cháy không biết mệt, bên cạnh đế cắm nến có đặt hai cái đĩa đồng lót khăn lụa đỏ, bên trong bày đầy hạt sen, táo đỏ và đậu phộng, ngụ ý mau sinh quý tử.
Dung Thư đã nhớ ra rồi. Giờ là một ngày sau khi nàng và Cố Trường Tấn thành thân, hôm qua, chàng tự mình đến Hầu phủ đón dâu, đón nàng trở về Cố gia.
Ký ức trong đầu nhiều hơn, đến tột cùng là một giấc mơ hay là nàng đã... chết rồi sống lại?
Dung Thư ngẩn người, chớp chớp mắt.
Chắc là mơ rồi. Thế gian này sao có chuyện chết rồi sống lại?
Nhưng nếu là mơ thì vì sao khi mở mắt nhìn thấy Cố Trường Tấn, trong nháy mắt, trong lòng nàng không có một chút rung động hay ngượng ngùng nào hết?
Rõ ràng hôm qua, trong lòng và mắt chỉ có một mình chàng, chỉ cần nghĩ đến chàng là trái tim nàng lại giống như trống rỗng, đập loạn nhịp không thôi.
Nhưng bây giờ…
Dung Thư rũ mắt xuống, nhấc tay đặt lên lồng ngực của mình.
Ở nơi đó, trái tim của nàng đang đập một cách từ từ mà mạnh mẽ, không buồn không vui, bình tĩnh tựa như một đầm nước chết.
Thật giống như, Cố Trường Tấn, người này không bao giờ liên quan đến hỉ nộ ái ố của nàng nữa.
Nàng buông tay xuống, khàn giọng gọi một tiếng: "Doanh Tước, Doanh Nguyệt."
Doanh Tước, Doanh Nguyệt đứng ngoài hành lang đã chú ý tới động tĩnh trong phòng từ lâu, dựng thẳng lỗ tai chờ một lúc mới nghe thấy Dung Thư gọi các nàng, vội vàng đẩy cửa vào trong, tay chân nhanh nhẹn thắp đèn lên.
Trong phòng thoáng chốc đã trở nên sáng sủa hơn hẳn.
Đầu óc Dung Thư vẫn còn đau, cổ họng cũng khô đến khó chịu, chỉ có thể mềm nhũn dựa vào cột giường, nói với Doanh Tước: "Đi tiểu trù phòng làm cho ta một chén mật ong ấm."
Thấy đôi lông mày lá liễu của nàng nhíu chặt, mồ hôi lạnh trên trán lấm tấm chảy ra, Doanh Tước vội vàng đáp lại một tiếng, chạy 'bịch bịch bịch' ra khỏi cửa. Doanh Nguyệt ở một bên lấy cái chậu đồng ở trên cao án, múc nước rửa mặt cho Dung Thư.
Trong nháy mắt vải bông ấm áp đắp lên mặt, cuối cùng Dung Thư cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lúc Cố Trường Tấn từ tịnh thất đi ra thì nàng đã rửa mặt xong xuôi, đang để cho Doanh Nguyệt, Doanh Tước trang điểm cho mình. Trong tấm gương đặt trên chiếc bàn trang điểm bằng gỗ hoa nam được trạm trổ hình bách điểu triều phụng (8) phản chiếu ra một khuôn mặt có đường nét tinh xảo.
Vậy mà Cố Trường Tấn vẫn không hề nhìn tới khuôn mặt xinh đẹp như đóa phù dung kia, chỉ thản nhiên nhìn lướt qua khay đựng đồ trang điểm chứa đầy bình hộp các kiểu sau đó lấy một quyển sách, ngồi xuống giường quý phi ở bên cạnh.
Dung Thư thông qua gương đồng nhìn chàng một cái, bộ dáng đọc sách của chàng rất chuyên chú, ánh mắt rủ xuống, ngón tay trắng nõn thon dài cầm sách, khớp xương hơi cong lên.
Chẳng qua bao lâu, cuốn sách đã được lật qua nhiều trang.
Dung Thư nghe tiếng vang rất nhỏ kia, biết được trong lòng Cố Trường Tấn bây giờ hơn phân nửa là không kiên nhẫn.
Doanh Tước lấy ra một hộp đựng son môi làm bằng ngà voi được khắc hoa vô cùng tinh xảo từ trong khay đựng đồ trang điểm. Nàng ấy đang định tô son cho Dung Thư thì lại nghe thấy nàng nói: "Không cần trang điểm nữa, cứ để như vậy đi, thay y phục cho ta." Nói xong đứng dậy.
Doanh Tước nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc của nàng, lại nhìn Cố Trường Tấn đang ngồi trên giường nhỏ chờ đợi, cắn cắn môi, gật đầu đáp ứng.
Phòng này không gian nhỏ, miễn cưỡng dùng hai tấm bình phong rộng lớn làm bằng bão cổ thạch ngăn ra thành gian trong và gian ngoài.
Vừa rồi Dung Thư nói 'không cần trang điểm nữa', Cố Trường Tấn đã khép lại sách trên tay, tiếp theo đó là đặt sách trở lại bàn, dời bước ra bên ngoài bình phong.
Dung Thư mặc xiêm y và cài trâm cài đầu xong, bước qua tấm bình phong kia, nói với Cố Trường Tấn: "Lang quân, ta xong rồi."
Trong miệng thì nói là 'xong rồi', nhưng sắc mặt của nàng quả thực không thể gọi là tốt được, dưới mắt là hai quầng thâm, sắc mặt trắng đến nỗi làm cho người ta phải kinh hãi.
Cố Trường Tấn không khỏi nhớ tới hôm qua khi vén chiếc khăn đỏ trùm đầu của nàng ra, Dung Thư nhìn mình cười dịu dàng dưới ánh nến mờ nhạt.
Tiểu nương tử một thân giá y (9) đỏ thắm, phượng quan hà phí (10), hai gò má đỏ ửng còn yêu kiều hơn cả hoa tươi, trong mắt đong đầy những tia sáng nhỏ tràn đầy chờ mong, rõ ràng đang vui sướng và rất mạnh khỏe.
Mới qua một đêm đã giống như bị bệnh nặng.
Cố Trường Tấn chỉ nghĩ nàng ngủ không được ngon giấc.
Hôm qua là ngày đại hỷ của chàng, mấy người ở Hình bộ, người nào người nấy đều là thùng rượu, hễ bắt được cơ hội lại dùng sức chuốc rượu Cố Trường Tấn. Chàng có ý muốn đợi Dung Thư ngủ rồi mới vào phòng nên mới toại nguyện đám người kia, uống rượu ở ngoại đường đến giờ Tý mới tan cuộc.
Trở về phòng mới biết, Dung Thư vì muốn chờ mình mà lại một mực cố gắng chống đỡ không ngủ. Canh giải rượu được hâm nóng ở tiểu trù phòng đã được hâm đi hâm lại, không biết đã hâm nóng bao nhiêu lần, cho đến khi chàng uống hết canh kia, nàng mới an tâm ngủ thiếp đi.
Tính toán kỹ thì cô nương này chỉ ngủ được không đến hai canh giờ.
Nghĩ đến đây, Cố Trường Tấn nhìn Dung Thư nói: "Sắc trời còn sớm, nếu nàng cảm thấy mệt mỏi thì rồi đến chỗ mẫu thân muộn một chút cũng không sao cả."
Đầu óc của Dung Thư lúc này vẫn còn nhói đau từng đợt, nếu như là ngày thường, mỗi lần đau đầu nàng phải nằm trên giường ít nhất nửa ngày.
Nhưng lúc này đã gả đi làm con nhà người ta rồi, sao lại có thể giống như lúc trước được nữa?
Nàng không những phải đi mà còn phải để ý đến canh giờ, không thể tới trễ. Nếu như tới trễ thì người ngoài sẽ nói nàng là đích nữ Hầu phủ bất kính với mẹ chồng, ra vẻ thái độ làm bộ làm tịch.
Dung Thư lắc đầu, nói một câu "Không sao", giọng điệu vô cùng xa cách mà chính bản thân nàng cũng không hề chú ý tới.
Cố Trường Tấn liếc mắt nhìn nàng một cái, không lên tiếng nữa.
Khi hai người đến Lục Mạc Đường, chân trời đã thấp thoáng ánh hừng đông, đèn đuốc trong viện sáng rực, hương thuốc tràn ra tứ phía.
Gia quyến của Cố Trường Tấn đơn bạc, trong Lục Mạc Đường này cũng chỉ có một mình mẫu thân chàng là Từ Thị.
Ban đầu, Cố Trường Tấn đứng thứ hai trong nhà, phụ thân tên Cố Quân là một thợ săn ở phủ Tế Nam, cùng Từ thị sinh được hai trai một gái. Cố Trường Tấn chính là người con trai nhỏ nhất kia, vốn dĩ còn có một huynh trưởng và một muội muội.
Thật không may, khi Cố Trường Tấn sáu tuổi, ngọn núi nơi nhà chàng sinh sống đã có một trận hỏa hoạn, phụ thân Cố Trường Tấn và a huynh a muội đều chết trong trận hỏa hoạn kia.
Từ Thị cũng bị thương trong trận hỏa hoạn ấy, sau đó lại vì hao tâm tổn tứ làm ảnh hưởng đến sức khỏe, bệnh vảy nến liên tục lúc khỏi lúc tái phát, hầu như ngày ngày đều phải làm bạn với nước thuốc.
Dung Thư theo Cố Trường Tấn tiến vào thì thấy một phụ nhân sắc mặt vàng vọt, tóc mai nhuộm sương dựa vào một chiếc gối bắt mạch lớn đang ngồi trên giường La Hán nghe một lão ma ma nói chuyện.
Người này chính là mẫu thân của Cố Trường Tấn, Từ Thị, mà lão ma ma kia họ An, là người do Cố Trường Tấn đặc biệt mời đến để chăm sóc cho Từ Thị.
An ma ma thấy bọn họ tiến vào vội vàng dừng lại lời đang nói, cùng Từ Thị nhìn về phía hai người, ánh mắt không dấu vết xẹt qua Dung Thư, tiếp đó chậm rãi thở dài trong lòng.
Vị đại cô nương Dung gia này quả nhiên là tiên tư dật mạo (11), dung sắc kinh người.
Lông mày lá liễu, khuôn mặt phù dung, đôi mắt hoa đào sáng long lanh như nước, vừa khéo một câu 'Đào hoa xuân thủy sinh', cứ thế làm cho người ta nhớ tới cảnh tượng như lạc vào cõi thần tiên khi hoa đào mùa xuân nở rộ vào tháng hai.
Tuy rằng sắc mặt bây giờ của nàng không thể gọi là tốt, trông có hơi tiêu điều nhưng lại mang một vẻ đẹp yêu kiều liễu yếu đào tơ.
Trong lòng An ma ma không hiểu sao lại nổi lên chút bất an, thế nhưng trên mặt không để lộ ra một chút cảm xúc nào cả, khóe môi vẫn giữ ý cười ân cần. Dung Thư vừa kính trà xong, bà ta bèn bày ra vẻ mặt hiền lành, lấy ra hai chiếc phong bao màu đỏ đưa cho Từ Thị.
Từ Thị nhận lấy, tự tay đặt hồng bao vào trong tay của Dung Thư, ôn hòa cười nói: "Nhị Lang nhà chúng ta trong ngoài bất nhất, miệng lưỡi vụng về, nếu con chịu thiệt thòi hay có uất ức gì thì cứ đến nói với ta, ta sẽ thay con giáo huấn nó."
Đây là lần thứ hai Dung Thư được nghe những lời này.
Lần trước, khi nghe những lời này, trong lòng nàng còn nghĩ sao nàng nỡ cáo trạng Cố Trường Tấn kia chứ? Có chịu uất ức nhiều như thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng không nỡ.
Bây giờ lại nghe được, giống như cách một đời người.
Dung Thư khẽ ngẩng mặt lên, nhếch môi cười cười, đáp lại một tiếng.
Khuôn mặt nàng rực rỡ như trăng sáng, mắt đào hoa diễm mà không yêu, khi nàng cười rộ, khóe mắt cong lên giống như vầng trăng lưỡi liềm được nâng lên trong chiều xuân.
Từ Thị nhìn nàng, một lúc lâu sau, bà ấy khẽ rũ mi mắt xuống, nắm tay nàng vỗ vỗ, nói: "Trong gian phòng này của ta mang bệnh khí quá nặng, ngày thường con không cần đến thỉnh an ta, nhỡ đâu lại nhiễm phải bệnh khí. Ở Cố gia, không cần phải để ý đến những lễ nghi rườm rà kia làm gì, mẫu thân chỉ cần hai người các con sống tốt là được rồi."
Từ Thị nói xong ho khan hai tiếng, nói với Cố Trường Tấn: "Nhị Lang, con đưa Chiêu Chiêu về Tùng Tư Viện đi."
Tùng Tư Viện chính là viện mà Cố Trường Tấn ở, từ Lục Mạc Đường đi qua đó chẳng qua cũng chỉ mất khoảng nửa chén trà (12).
Cố Trường Tấn đưa Dung Thư trở về Tùng Tư Viện sau đó lại quay trở lại Lục Mạc Đường.
Từ Thị thấy Cố Trường Tấn đi rồi mà lại trở về cũng không kinh ngạc, giống như đã đoán được từ trước.
Bà ấy tiếp nhận chén trà mới pha của An ma ma, cúi đầu nhấp một ngụm, nói: "An ma ma nói đêm qua các con không viên phòng?"
Cố Trường Tấn bưng chén trà trong tay, chén trà kia của chàng vẫn là chén trà mà vừa nãy An ma ma pha cho bọn họ khi Dung Thư ở đây, lúc này đã nguội lạnh từ lâu.
Nước trà lạnh lẽo vào miệng, Cố Trường Tấn cũng không để tâm, liên tiếp uống vài ngụm rồi mới không đau không ngứa giải thích một câu: "Chất nhi không có tâm tư đó với Dung Thị."
Từ Thị nhìn chàng một lúc, khẽ cười nói: "Con rất đã làm quen với sự đời từ lâu, tư sắc của vị trưởng nữ Thừa An hầu này cũng thuộc hàng nổi bật ở Thượng Kinh. Nếu con có nổi lên tâm tư gì thì cũng là chuyện thường tình của con người, cũng không cần cố kỵ cái gì hết."
Lời này vừa là thăm dò lại vừa là lời đồng ý.
Cố Trường Tấn lại nói: "Các vụ án ở Hình bộ hết vụ này tới vụ khác, con bận đến sứt đầu mẻ trán, thật sự là không có tâm tư phong hoa tuyết nguyệt như vậy."
Nói xong, Cố Trường Tấn buông chén trà xuống, ngước mắt nhìn về phía Từ Thị, cực kỳ khó hiểu nói: "Cho tới bây giờ chất nhi cũng không rõ, vì sao cô mẫu lại muốn chất nhi cưới Dung Thị?"
Từ Thị hơi ngồi thẳng người, bảo An ma ma thay cho Cố Trường Tấn một chén trà mới, nói: "Tất nhiên là bởi vì nàng là người thích hợp rồi."
Nói đến đây, bà ấy dừng lại một chút, giống như là nghĩ tới cái gì đó, cười cười, đưa mắt đánh giá Cố Trường Tấn.
"Con hãy thành thật nói với cô mẫu đi, có phải trong lòng con vẫn nhớ thương Văn Khê không? Con không cần lo Văn Khê sẽ ghen, con bé biết con cưới Dung Thư là tuân theo ý ta, tuyệt đối sẽ không để ý đâu. Về cuộc hôn nhân này của con với Dung Thư sẽ không kéo dài quá năm năm. Dù con không thích, cũng phải nhẫn nhịn."
Chú thích:
(1) Khăn nguyên: Chiếc khăn màu trắng được lót trên nệm giường đêm tân hôn thời xưa, nhằm mục đích xác định xem tân nương có còn trinh hay không.
(2) Giường bạt bộ:
(3) Gia lễ sơ thành, lương duyên toại đế: Chúc mừng đôi tân nhân kết duyên.
(4) Triền chi tịnh đế liên: Hai đóa sen mọc cùng một gốc, chỉ tình vợ chồng mặn nồng.
(5) Tịnh thất: Phòng tắm.
(6) Cao án: Bàn nhỏ chân dài.
(7) Hỷ chúc: Nến đỏ khắc hình long phượng màu vàng, được đốt trong đêm tân hôn.
(8) Bách điểu triều phụng: Trăm loài chim quỳ bái chim phượng hoàng, là một hình ảnh tượng trưng cho sự sang trọng, quyền quý, mạnh mẽ và hấp dẫn.
(9) Giá y: Váy cưới.
(10) Phượng quan hà phí: Mũ phượng và khăn quàng vai. (Một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc, thời xưa.)
(11) Tiên tư dật mạo: Tư thái như tiên nữ, mặt đẹp như mỹ nữ.
(12) Nửa chén trà: Đơn vị đo thời gian thời cổ đại, xấp xỉ 5 phút.
Đêm Trung Thu, trăng tròn vằng vặc, ánh trăng như nước, đình đài lầu tạ tĩnh mịch, bóng cây ngô đồng nghiêng nghiêng phủ xuống dưới mái hiên.
Thường Cát ngồi xổm dưới tàng cây, nhàm chán ngáp một cái, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn ra cổng tròn. Chỉ chốc lát sau đã thấy một bóng người thon dài từ cổng tròn đi ra, cậu ta đứng lên, sải bước đi nhanh như sao băng qua nghênh đón, nói: "Chủ tử đã dậy rồi phải không?"
Hoành Bình lắc đầu nói: "Vẫn chưa dậy."
"Trước giờ chủ tử vẫn luôn tỉnh dậy lúc giờ Dần một khắc, lần này đã là giờ Dần bốn khắc rồi, vậy mà ngài ấy vẫn chưa thức dậy." Thường Cát tò mò nhìn vào trong cửa vài lần: "Xem ra động phòng cũng mệt..."
Lời vừa nói ra, cậu ta chợt cảm thấy không ổn.
Chủ tử nhà mình quản lý hạ nhân cực kỳ nghiêm khắc, đã vậy tính tình còn không được tốt, nếu như để ngài ấy nghe thấy những lời vừa rồi thì chắc chắn là phải bị phạt đánh gậy.
Thường Cát làm bộ ho khan một tiếng, lại nói: "Đúng lúc hoàng thượng cho chủ tử nghỉ ba ngày. Vì vụ án của Kim Thị với Hứa Li Nhi mà khoảng thời gian gần đây chủ tử đã miệt mài suốt đêm ngày, cũng nên nghỉ ngơi cho thật tốt mới được."
Hoành Bình liếc cậu ta một cái, nháy nháy mắt, nói: "Chúng ta đi chợp mắt một chút đi."
Hôm qua chủ tử đại hôn, hai người bọn họ là tùy tùng của chủ tử, không biết đã bị chuốc cho bao nhiêu rượu. Lúc này đầu Thường Cát vẫn còn đau nhức, dạ dày cũng không hề thoải mái, nếu như có thể chợp mắt được một lúc thì tất nhiên là không còn gì tuyệt vời hơn.
"Ta cũng muốn chợp mắt một lúc lắm chứ nhưng nếu chủ tử tỉnh giấc rồi lại không có người hầu hạ thì làm sao bây giờ?"
Hoành Bình nói: "Tỳ nữ của thiếu phu nhân vẫn luôn trông chừng ở hành lang, không cần đến chúng ta đâu." Nói xong không đợi Thường Cát trả lời đã tự mình đi ra ngoài.
Thường Cát lập tức nhấc chân đuổi theo: "Này, Hoành Bình, ngươi đợi ta một chút..."
Hai người bọn họ vừa đi, Doanh Tước và Doanh Nguyệt đứng ở hành lang liếc nhau, thở phào nhẹ nhõm.
Cô nương nhà mình thành thân, các nàng nghe Trương ma ma phân phó, cả đêm đều trông coi ở bên ngoài phòng, chỉ chờ cô nương với cô gia xong việc sẽ lập tức đi vào hầu hạ.
Nhưng sau khi cô gia đi vào, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, cũng không ai gọi mang nước vào.
Tốt xấu gì cũng là đêm động phòng hoa chúc, cho dù cô gia có không được tích sự gì đi chăng nữa thì cũng không thể không hề có chút động tĩnh nào như vậy được.
Doanh Tước dựa gần về phía Doanh Nguyệt, cố gắng đè thấp âm thanh, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói xem, có phải cô gia với cô nương không viên phòng hay không? Trương ma ma đã dặn dò không biết bao nhiêu lần rằng việc quan trọng nhất sau khi chúng ta vào phòng chính là đi lấy khăn nguyên (1). Nếu như không viên phòng thì lấy đâu ra khăn nguyên?"
"Từ khi nào mà ngươi được phép uốn lưỡi nói bừa chuyện của chủ tử rồi? Còn nói chuyện vô nghĩa một lần nữa thì cẩn thận lớp da của ngươi đấy."
Doanh Nguyệt giáo huấn Doanh Tước vài câu xong lại quay đầu nhìn cánh cửa sổ được mở hé ra một nửa kia, ánh nến trong phòng đung đưa, bấc đèn vang lên vài tiếng 'tách tách' làm cho căn phòng càng lúc càng trở nên yên tĩnh.
Trong lòng Doanh Nguyệt cũng lo lắng nhưng nghĩ lại, ở ngoại đường đêm qua tưng bừng rộn rã như vậy, có lẽ cô gia đã uống quá nhiều rượu, lúc này mới không có sức lực để viên phòng. Nghe nói nam tử mà uống nhiều rượu quả thật là hữu tâm vô lực...
Tiếng nói chuyện đứt quãng ngoài cửa sổ bay vào trong phòng, Dung Thư mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Đập vào mắt chính là một gương mặt thâm thúy tuấn mỹ.
Lông mày dài chạm tóc, mũi cao mắt sâu, môi mỏng như lưỡi dao.
Gương mặt này, nàng không thể quen thuộc hơn được nữa, cứ thế ngây người một lúc lâu.
Cũng chỉ trong một lúc lâu này, trong đầu nàng có rất nhiều ký ức ùa tới như thủy triều.
Lúc thì là nàng mặc hỉ phục ngồi ở trên giường bạt bộ (2), tâm tâm niệm niệm chờ Cố Trường Tấn mở khăn trùm đầu, uống rượu hợp cẩn. Lúc thì lại ở trong Tứ Thời Uyển, nàng uống rượu độc do hoàng hậu ban cho, chờ chết trong sự dày vò của cơn đau đớn vô tận.
"Hôm nay con xuất giá, a nương cũng không mong mỏi điều gì quá mức, chỉ mong con với Cố tiểu lang đồng tâm đồng đức, tình cảm như chim liền cánh như bướm sóng đôi, ngày sau biết giúp đỡ lẫn nhau trong hoàn cảnh khó khăn, bạc đầu giai lão."
"Gia lễ sơ thành, lương duyên toại đế (3). Tân lang quan mau mở khăn trùm đầu của tân nương tử ra, đừng để tân nương tử phải chờ đến sốt ruột đấy!"
"Quả thật ta biết chàng vẫn luôn hận ta."
"Ngàn sai vạn sai, sai ở chỗ lúc trước ta đã chọc đến chàng, làm cho chàng với nàng ấy bỏ lỡ mất ba năm. Hiện giờ, ta trả vị trí chính thê lại cho nàng ấy sau đó lấy mạng bồi thường cho chàng, chỉ cầu chàng giơ cao đánh khẽ, để mẫu thân của ta được bình an tới Túc Châu, để bà ấy được an hưởng tuổi già."
...
Ký ức rối loạn tựa như ngàn vạn cây kim châm, hết cây này đến cây khác, lần lượt đâm vào trong đầu óc của nàng.
Đầu của Dung Thư đau muốn nứt ra, không phân biệt được người đối diện đến tột cùng là thật hay giả, cũng không phân biệt được rốt cuộc nàng đang ở đâu.
Tay nàng run run, đưa về phía trước, muốn chạm vào nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào mặt chàng thì cổ tay đã bị người nắm chặt.
Chỉ thấy lang quân đối diện chậm rãi nhấc lên mí mắt, để lộ ra một đôi mắt thâm thúy như đầm sâu. Bên trong đôi mắt đen sâu thẳm kia như ẩn giấu mây mù, sương mù bao phủ, không hề lộ ra một chút cảm xúc nào cả.
Ấy vậy mà lại đúng là chàng.
"Cố Trường Tấn..." Dung Thư thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Làn da đầu ngón tay trắng nõn như ngọc, vừa ấm áp lại mang theo chút hương vị ngọt ngào đặc trưng của nữ tử.
Cố Trường Tấn không thích hương thơm, không thích nhất là mùi hương ngọt ngào trên người nữ tử. Khi mùi hương ngọt ngào ấy len vào chóp mũi, chàng bèn buông lỏng tay. Trong lòng Cố Trường Tấn toát ra một chút phiền não.
Chàng xốc tấm chăn đỏ thêu triền chi tịnh đế liên (4), đang định xuống giường thì chợt nghe thấy một tiếng 'Á' ——
Cô nương ở bên cạnh không biết vì sao lại đột ngột ngồi dậy, cả người run như cầy sấy, dáng vẻ thống khổ không chịu nổi.
Cố Trường Tấn nhíu mày, thò tay ra chuẩn bị bắt mạch cho nàng. Chàng đã từng đọc qua một số cuốn sách y học, khi còn nhỏ lại thường xuyên bị thương, ít nhiều cũng hiểu một chút về y thuật.
Có lẽ nhìn ra ý đồ của chàng, cô nương vội vàng tránh tay ra, nhịp thở có hơi gấp, nói: "Thiếp thân không sao cả, không cần phiền lang quân phải phí tâm."
Bàn tay đang vươn ra của Cố Trường Tấn dừng lại giữa không trung.
Chàng cũng không để tâm, 'Ừ' một tiếng rồi thu tay về, trực tiếp xốc màn lên rời giường.
Dung Thư nhìn Cố Trường Tấn xuống giường, lại nhìn chàng lấy xiêm y từ giá gỗ trầm hương ở một bên xuống, vòng qua bình phong đi về phía tịnh thất (5), lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Ngước mắt nhìn bốn phía, trong phòng này khắp nơi đều là màu đỏ, tràn ngập bầu không khí vui mừng.
Trên mặt tường bên cạnh cao án (6) có dán hai chữ hỷ (囍) thật lớn, hỷ chúc (7) phía trên vẫn đang rực cháy không biết mệt, bên cạnh đế cắm nến có đặt hai cái đĩa đồng lót khăn lụa đỏ, bên trong bày đầy hạt sen, táo đỏ và đậu phộng, ngụ ý mau sinh quý tử.
Dung Thư đã nhớ ra rồi. Giờ là một ngày sau khi nàng và Cố Trường Tấn thành thân, hôm qua, chàng tự mình đến Hầu phủ đón dâu, đón nàng trở về Cố gia.
Ký ức trong đầu nhiều hơn, đến tột cùng là một giấc mơ hay là nàng đã... chết rồi sống lại?
Dung Thư ngẩn người, chớp chớp mắt.
Chắc là mơ rồi. Thế gian này sao có chuyện chết rồi sống lại?
Nhưng nếu là mơ thì vì sao khi mở mắt nhìn thấy Cố Trường Tấn, trong nháy mắt, trong lòng nàng không có một chút rung động hay ngượng ngùng nào hết?
Rõ ràng hôm qua, trong lòng và mắt chỉ có một mình chàng, chỉ cần nghĩ đến chàng là trái tim nàng lại giống như trống rỗng, đập loạn nhịp không thôi.
Nhưng bây giờ…
Dung Thư rũ mắt xuống, nhấc tay đặt lên lồng ngực của mình.
Ở nơi đó, trái tim của nàng đang đập một cách từ từ mà mạnh mẽ, không buồn không vui, bình tĩnh tựa như một đầm nước chết.
Thật giống như, Cố Trường Tấn, người này không bao giờ liên quan đến hỉ nộ ái ố của nàng nữa.
Nàng buông tay xuống, khàn giọng gọi một tiếng: "Doanh Tước, Doanh Nguyệt."
Doanh Tước, Doanh Nguyệt đứng ngoài hành lang đã chú ý tới động tĩnh trong phòng từ lâu, dựng thẳng lỗ tai chờ một lúc mới nghe thấy Dung Thư gọi các nàng, vội vàng đẩy cửa vào trong, tay chân nhanh nhẹn thắp đèn lên.
Trong phòng thoáng chốc đã trở nên sáng sủa hơn hẳn.
Đầu óc Dung Thư vẫn còn đau, cổ họng cũng khô đến khó chịu, chỉ có thể mềm nhũn dựa vào cột giường, nói với Doanh Tước: "Đi tiểu trù phòng làm cho ta một chén mật ong ấm."
Thấy đôi lông mày lá liễu của nàng nhíu chặt, mồ hôi lạnh trên trán lấm tấm chảy ra, Doanh Tước vội vàng đáp lại một tiếng, chạy 'bịch bịch bịch' ra khỏi cửa. Doanh Nguyệt ở một bên lấy cái chậu đồng ở trên cao án, múc nước rửa mặt cho Dung Thư.
Trong nháy mắt vải bông ấm áp đắp lên mặt, cuối cùng Dung Thư cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lúc Cố Trường Tấn từ tịnh thất đi ra thì nàng đã rửa mặt xong xuôi, đang để cho Doanh Nguyệt, Doanh Tước trang điểm cho mình. Trong tấm gương đặt trên chiếc bàn trang điểm bằng gỗ hoa nam được trạm trổ hình bách điểu triều phụng (8) phản chiếu ra một khuôn mặt có đường nét tinh xảo.
Vậy mà Cố Trường Tấn vẫn không hề nhìn tới khuôn mặt xinh đẹp như đóa phù dung kia, chỉ thản nhiên nhìn lướt qua khay đựng đồ trang điểm chứa đầy bình hộp các kiểu sau đó lấy một quyển sách, ngồi xuống giường quý phi ở bên cạnh.
Dung Thư thông qua gương đồng nhìn chàng một cái, bộ dáng đọc sách của chàng rất chuyên chú, ánh mắt rủ xuống, ngón tay trắng nõn thon dài cầm sách, khớp xương hơi cong lên.
Chẳng qua bao lâu, cuốn sách đã được lật qua nhiều trang.
Dung Thư nghe tiếng vang rất nhỏ kia, biết được trong lòng Cố Trường Tấn bây giờ hơn phân nửa là không kiên nhẫn.
Doanh Tước lấy ra một hộp đựng son môi làm bằng ngà voi được khắc hoa vô cùng tinh xảo từ trong khay đựng đồ trang điểm. Nàng ấy đang định tô son cho Dung Thư thì lại nghe thấy nàng nói: "Không cần trang điểm nữa, cứ để như vậy đi, thay y phục cho ta." Nói xong đứng dậy.
Doanh Tước nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc của nàng, lại nhìn Cố Trường Tấn đang ngồi trên giường nhỏ chờ đợi, cắn cắn môi, gật đầu đáp ứng.
Phòng này không gian nhỏ, miễn cưỡng dùng hai tấm bình phong rộng lớn làm bằng bão cổ thạch ngăn ra thành gian trong và gian ngoài.
Vừa rồi Dung Thư nói 'không cần trang điểm nữa', Cố Trường Tấn đã khép lại sách trên tay, tiếp theo đó là đặt sách trở lại bàn, dời bước ra bên ngoài bình phong.
Dung Thư mặc xiêm y và cài trâm cài đầu xong, bước qua tấm bình phong kia, nói với Cố Trường Tấn: "Lang quân, ta xong rồi."
Trong miệng thì nói là 'xong rồi', nhưng sắc mặt của nàng quả thực không thể gọi là tốt được, dưới mắt là hai quầng thâm, sắc mặt trắng đến nỗi làm cho người ta phải kinh hãi.
Cố Trường Tấn không khỏi nhớ tới hôm qua khi vén chiếc khăn đỏ trùm đầu của nàng ra, Dung Thư nhìn mình cười dịu dàng dưới ánh nến mờ nhạt.
Tiểu nương tử một thân giá y (9) đỏ thắm, phượng quan hà phí (10), hai gò má đỏ ửng còn yêu kiều hơn cả hoa tươi, trong mắt đong đầy những tia sáng nhỏ tràn đầy chờ mong, rõ ràng đang vui sướng và rất mạnh khỏe.
Mới qua một đêm đã giống như bị bệnh nặng.
Cố Trường Tấn chỉ nghĩ nàng ngủ không được ngon giấc.
Hôm qua là ngày đại hỷ của chàng, mấy người ở Hình bộ, người nào người nấy đều là thùng rượu, hễ bắt được cơ hội lại dùng sức chuốc rượu Cố Trường Tấn. Chàng có ý muốn đợi Dung Thư ngủ rồi mới vào phòng nên mới toại nguyện đám người kia, uống rượu ở ngoại đường đến giờ Tý mới tan cuộc.
Trở về phòng mới biết, Dung Thư vì muốn chờ mình mà lại một mực cố gắng chống đỡ không ngủ. Canh giải rượu được hâm nóng ở tiểu trù phòng đã được hâm đi hâm lại, không biết đã hâm nóng bao nhiêu lần, cho đến khi chàng uống hết canh kia, nàng mới an tâm ngủ thiếp đi.
Tính toán kỹ thì cô nương này chỉ ngủ được không đến hai canh giờ.
Nghĩ đến đây, Cố Trường Tấn nhìn Dung Thư nói: "Sắc trời còn sớm, nếu nàng cảm thấy mệt mỏi thì rồi đến chỗ mẫu thân muộn một chút cũng không sao cả."
Đầu óc của Dung Thư lúc này vẫn còn nhói đau từng đợt, nếu như là ngày thường, mỗi lần đau đầu nàng phải nằm trên giường ít nhất nửa ngày.
Nhưng lúc này đã gả đi làm con nhà người ta rồi, sao lại có thể giống như lúc trước được nữa?
Nàng không những phải đi mà còn phải để ý đến canh giờ, không thể tới trễ. Nếu như tới trễ thì người ngoài sẽ nói nàng là đích nữ Hầu phủ bất kính với mẹ chồng, ra vẻ thái độ làm bộ làm tịch.
Dung Thư lắc đầu, nói một câu "Không sao", giọng điệu vô cùng xa cách mà chính bản thân nàng cũng không hề chú ý tới.
Cố Trường Tấn liếc mắt nhìn nàng một cái, không lên tiếng nữa.
Khi hai người đến Lục Mạc Đường, chân trời đã thấp thoáng ánh hừng đông, đèn đuốc trong viện sáng rực, hương thuốc tràn ra tứ phía.
Gia quyến của Cố Trường Tấn đơn bạc, trong Lục Mạc Đường này cũng chỉ có một mình mẫu thân chàng là Từ Thị.
Ban đầu, Cố Trường Tấn đứng thứ hai trong nhà, phụ thân tên Cố Quân là một thợ săn ở phủ Tế Nam, cùng Từ thị sinh được hai trai một gái. Cố Trường Tấn chính là người con trai nhỏ nhất kia, vốn dĩ còn có một huynh trưởng và một muội muội.
Thật không may, khi Cố Trường Tấn sáu tuổi, ngọn núi nơi nhà chàng sinh sống đã có một trận hỏa hoạn, phụ thân Cố Trường Tấn và a huynh a muội đều chết trong trận hỏa hoạn kia.
Từ Thị cũng bị thương trong trận hỏa hoạn ấy, sau đó lại vì hao tâm tổn tứ làm ảnh hưởng đến sức khỏe, bệnh vảy nến liên tục lúc khỏi lúc tái phát, hầu như ngày ngày đều phải làm bạn với nước thuốc.
Dung Thư theo Cố Trường Tấn tiến vào thì thấy một phụ nhân sắc mặt vàng vọt, tóc mai nhuộm sương dựa vào một chiếc gối bắt mạch lớn đang ngồi trên giường La Hán nghe một lão ma ma nói chuyện.
Người này chính là mẫu thân của Cố Trường Tấn, Từ Thị, mà lão ma ma kia họ An, là người do Cố Trường Tấn đặc biệt mời đến để chăm sóc cho Từ Thị.
An ma ma thấy bọn họ tiến vào vội vàng dừng lại lời đang nói, cùng Từ Thị nhìn về phía hai người, ánh mắt không dấu vết xẹt qua Dung Thư, tiếp đó chậm rãi thở dài trong lòng.
Vị đại cô nương Dung gia này quả nhiên là tiên tư dật mạo (11), dung sắc kinh người.
Lông mày lá liễu, khuôn mặt phù dung, đôi mắt hoa đào sáng long lanh như nước, vừa khéo một câu 'Đào hoa xuân thủy sinh', cứ thế làm cho người ta nhớ tới cảnh tượng như lạc vào cõi thần tiên khi hoa đào mùa xuân nở rộ vào tháng hai.
Tuy rằng sắc mặt bây giờ của nàng không thể gọi là tốt, trông có hơi tiêu điều nhưng lại mang một vẻ đẹp yêu kiều liễu yếu đào tơ.
Trong lòng An ma ma không hiểu sao lại nổi lên chút bất an, thế nhưng trên mặt không để lộ ra một chút cảm xúc nào cả, khóe môi vẫn giữ ý cười ân cần. Dung Thư vừa kính trà xong, bà ta bèn bày ra vẻ mặt hiền lành, lấy ra hai chiếc phong bao màu đỏ đưa cho Từ Thị.
Từ Thị nhận lấy, tự tay đặt hồng bao vào trong tay của Dung Thư, ôn hòa cười nói: "Nhị Lang nhà chúng ta trong ngoài bất nhất, miệng lưỡi vụng về, nếu con chịu thiệt thòi hay có uất ức gì thì cứ đến nói với ta, ta sẽ thay con giáo huấn nó."
Đây là lần thứ hai Dung Thư được nghe những lời này.
Lần trước, khi nghe những lời này, trong lòng nàng còn nghĩ sao nàng nỡ cáo trạng Cố Trường Tấn kia chứ? Có chịu uất ức nhiều như thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng không nỡ.
Bây giờ lại nghe được, giống như cách một đời người.
Dung Thư khẽ ngẩng mặt lên, nhếch môi cười cười, đáp lại một tiếng.
Khuôn mặt nàng rực rỡ như trăng sáng, mắt đào hoa diễm mà không yêu, khi nàng cười rộ, khóe mắt cong lên giống như vầng trăng lưỡi liềm được nâng lên trong chiều xuân.
Từ Thị nhìn nàng, một lúc lâu sau, bà ấy khẽ rũ mi mắt xuống, nắm tay nàng vỗ vỗ, nói: "Trong gian phòng này của ta mang bệnh khí quá nặng, ngày thường con không cần đến thỉnh an ta, nhỡ đâu lại nhiễm phải bệnh khí. Ở Cố gia, không cần phải để ý đến những lễ nghi rườm rà kia làm gì, mẫu thân chỉ cần hai người các con sống tốt là được rồi."
Từ Thị nói xong ho khan hai tiếng, nói với Cố Trường Tấn: "Nhị Lang, con đưa Chiêu Chiêu về Tùng Tư Viện đi."
Tùng Tư Viện chính là viện mà Cố Trường Tấn ở, từ Lục Mạc Đường đi qua đó chẳng qua cũng chỉ mất khoảng nửa chén trà (12).
Cố Trường Tấn đưa Dung Thư trở về Tùng Tư Viện sau đó lại quay trở lại Lục Mạc Đường.
Từ Thị thấy Cố Trường Tấn đi rồi mà lại trở về cũng không kinh ngạc, giống như đã đoán được từ trước.
Bà ấy tiếp nhận chén trà mới pha của An ma ma, cúi đầu nhấp một ngụm, nói: "An ma ma nói đêm qua các con không viên phòng?"
Cố Trường Tấn bưng chén trà trong tay, chén trà kia của chàng vẫn là chén trà mà vừa nãy An ma ma pha cho bọn họ khi Dung Thư ở đây, lúc này đã nguội lạnh từ lâu.
Nước trà lạnh lẽo vào miệng, Cố Trường Tấn cũng không để tâm, liên tiếp uống vài ngụm rồi mới không đau không ngứa giải thích một câu: "Chất nhi không có tâm tư đó với Dung Thị."
Từ Thị nhìn chàng một lúc, khẽ cười nói: "Con rất đã làm quen với sự đời từ lâu, tư sắc của vị trưởng nữ Thừa An hầu này cũng thuộc hàng nổi bật ở Thượng Kinh. Nếu con có nổi lên tâm tư gì thì cũng là chuyện thường tình của con người, cũng không cần cố kỵ cái gì hết."
Lời này vừa là thăm dò lại vừa là lời đồng ý.
Cố Trường Tấn lại nói: "Các vụ án ở Hình bộ hết vụ này tới vụ khác, con bận đến sứt đầu mẻ trán, thật sự là không có tâm tư phong hoa tuyết nguyệt như vậy."
Nói xong, Cố Trường Tấn buông chén trà xuống, ngước mắt nhìn về phía Từ Thị, cực kỳ khó hiểu nói: "Cho tới bây giờ chất nhi cũng không rõ, vì sao cô mẫu lại muốn chất nhi cưới Dung Thị?"
Từ Thị hơi ngồi thẳng người, bảo An ma ma thay cho Cố Trường Tấn một chén trà mới, nói: "Tất nhiên là bởi vì nàng là người thích hợp rồi."
Nói đến đây, bà ấy dừng lại một chút, giống như là nghĩ tới cái gì đó, cười cười, đưa mắt đánh giá Cố Trường Tấn.
"Con hãy thành thật nói với cô mẫu đi, có phải trong lòng con vẫn nhớ thương Văn Khê không? Con không cần lo Văn Khê sẽ ghen, con bé biết con cưới Dung Thư là tuân theo ý ta, tuyệt đối sẽ không để ý đâu. Về cuộc hôn nhân này của con với Dung Thư sẽ không kéo dài quá năm năm. Dù con không thích, cũng phải nhẫn nhịn."
Chú thích:
(1) Khăn nguyên: Chiếc khăn màu trắng được lót trên nệm giường đêm tân hôn thời xưa, nhằm mục đích xác định xem tân nương có còn trinh hay không.
(2) Giường bạt bộ:
(3) Gia lễ sơ thành, lương duyên toại đế: Chúc mừng đôi tân nhân kết duyên.
(4) Triền chi tịnh đế liên: Hai đóa sen mọc cùng một gốc, chỉ tình vợ chồng mặn nồng.
(5) Tịnh thất: Phòng tắm.
(6) Cao án: Bàn nhỏ chân dài.
(7) Hỷ chúc: Nến đỏ khắc hình long phượng màu vàng, được đốt trong đêm tân hôn.
(8) Bách điểu triều phụng: Trăm loài chim quỳ bái chim phượng hoàng, là một hình ảnh tượng trưng cho sự sang trọng, quyền quý, mạnh mẽ và hấp dẫn.
(9) Giá y: Váy cưới.
(10) Phượng quan hà phí: Mũ phượng và khăn quàng vai. (Một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc, thời xưa.)
(11) Tiên tư dật mạo: Tư thái như tiên nữ, mặt đẹp như mỹ nữ.
(12) Nửa chén trà: Đơn vị đo thời gian thời cổ đại, xấp xỉ 5 phút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.